Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích
Quyển 2 - Chương 1-1: Đứa nhỏ siêu cấp đáng yêu (1)
Edior: Miêu Tử
Beta: Lưu Nguyệt
Tin tức Tống Thu Hiên đã chết không bị truyền ra ngoài, tro cốt tạm thời để ở chỗ Tống Lưu Giác chưa mai táng. Bởi vì khoảng thời gian này tương đối nhạy cảm, cho dù Tống Tuyết Y đồng ý, bọn người Tống Đạo Trăn cũng sẽ không đồng ý để Tống gia chuẩn bị làm lễ mai táng phô trương cho Tống Thu Hiên.
Một thời gian trôi qua, liên tục trong bốn ngày, thời tiết Ngự Hải trấn càng thất thường , mỗi ngày đều có tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống giống như muốn chôn vùi nơi đây.
Thời tiết rét lạnh khiến cho dân chúng không thể thích ứng, ngã tư đường cũng trở nên vắng vẻ.
Đêm nay, một chùm tia sáng bất thình lình lóe lên làm kinh động mọi người ở Ngự Hải trấn.
Cột sáng chiếu lên tận trời giống như con đường lên đó, sáng rực lại khổng lồ. Tuy nhiên nó xuất hiện nhanh nhưng biến mất cũng nhanh khiến nhiều người không khỏi cho rằng mình nhìn nhầm.
Ngay lập tức, một đàn chim chở người bay vụt lên, cùng với tuấn mã trên đường, hấp dẫn lực chú ý của nhóm dân chúng.
Những người ngồi trên đàn chim chính là đám người Tống Đạo Trăn cùng Giang Nhất Hoằng, người của Tần gia cùng Tôn gia cũng không chậm trễ, một đám người đều đi đến hướng sông Lưu Ly.
"Ngươi có thể ngồi xe ngựa của ta."
Tần Si đưa ra lời mời với Linh Cưu.
Linh Cưu nhìn nàng, không hề bỏ qua chút tiều tụy không thấy rõ trong ánh mắt của nàng,
"Tống Tiểu Bạch cũng vậy."
Trong lòng hừ nhẹ, bốn ngày liên tục, mỗi ngày buổi tối đều chạy đến Tuyết viện muốn cắn người, sau đó cùng Ngọ U đánh một trận, có thể không tiều tụy mới là lạ.( Miêu: Chậc, tội nghiệp Tiểu Si )
Tần Si nhìn về phía Tống Tuyết Y, rõ ràng không vui. Nhưng Linh Cưu bày ra bộ dáng Tống Tuyết Y không ngồi, nàng cũng không ngồi, khiến hành đành gật đầu.
Ba người cùng ngồi lên xe ngựa tinh xảo hoa lệ, lại nhìn thấy người của Tần gia một trận trợn mắt há hốc mồm, nghĩ rằng nữ nhân kia rốt cuộc hạ cổ gì cho thiếu chủ nhà mình, lại làm cho thiếu chủ luôn luôn quái gở đặc biệt đối đãi như vậy.
Đội ngũ Tần gia dùng ngựa có huyết mạch mãnh thú, chạy nhanh hơn so với ngựa bình thường, cũng không chậm bao nhiêu so với bọn người Tống Đạo Trăn cưỡi chim bay tới sông Lưu Ly.
Lúc này sông Lưu Ly so với ngày xưa càng phù hợp với tên hơn, băng trong suốt đóng trên mặt sông, trong suốt óng ánh như ngọc lưu ly.
Có điều lúc này mọi người tụ tập ở đây đều không chú ý đến cảnh đẹp khó có được này, ai nấy đều nhìn chằm chằm nơi ánh sáng biến mất.
Tống Đạo Trăn quay đầu thấy Tống Tuyết Y cùng Linh Cưu ở trong xe ngựa của Tần Si bước ra, trong mắt hiện lên một chút bất mãn.
"Hai mươi người kia sao vẫn còn chưa tới?"
Giọng điệu chất vấn vô cùng rõ ràng.
Giọng hắn không nhỏ, khiến cho những người khác ở chung quanh chú ý.
"Tống Đạo Trăn, thật không ngờ ngươi còn muốn người của trấn nhỏ này đến bảo vệ."
Giang Nhất Hoằng cười ha ha, một khắc đều không buông tha cơ hội đả kích Tống Đạo Trăn.
Tống Đạo Trăn hừ lạnh, liếc mắt đảo qua hắn cùng Giang Vô Mị bên cạnh hắn,
"Đừng nói với ta ngươi không yêu cầu người."
Dựa vào cái gì Giang Nhất Hoằng có thể phát hiện một thiên tài còn chi nhánh Tống gia hắn lại không có?
Tống Đạo Trăn tự nhiên không nói ra mà giận chó đánh mèo đến trên người Tống Tuyết Y.
Nhưng mà dường như hắn đã quên, vài ngày trước là ai hung hăng đả kích nhuệ khí của đám tinh anh Tổ gia này. cũng quên cho dù là thân phận như bọn họ cũng không thể làm quỷ diện kim bài Cửu Hoa lâu bảo hộ nhận chủ.
"Ngươi chính là Tống cái gì ma ốm sao?"
Một âm thanh xinh đẹp phát ra bên cạnh.
Linh Cưu quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt một cô gái mặc áo màu ngọc bích đi tới.
Nàng trẻ tuổi xinh đẹp, diện mạo thanh tú diễm lệ, lông mày lá liễu, hai mắt cong cong mỉm cười. Váy dài màu ngọc bích thanh nhã, đai lưng màu tím nhạt, thân hình mềm mại uyển chuyển, khi bước đi tay áo bay bay, phiêu dật như tiên.
Lại một thiên chi kiêu nữ tự cho là đúng! Linh Cưu đánh giá xong, đối với Tôn Vũ Lộ đang đi tới ấn tượng vô cùng kém.
Vốn hình dáng và khí chất cùa Tôn Vũ Lộ đều thượng đẳng, thực dễ dàng chiếm được hảo cảm của người khác, nhưng mà lời nói của nàng lại tràn ngập khinh miệt châm chọc.
"Ngươi thật là kỳ quái."
Tôn Vũ Lộ tươi cười giống như tiểu cô nương hoạt bát hồn nhiên, nghiêng thân tới gần Tống Tuyết Y vài phần.
"Vì sao lại đeo mặt nạ? Nga, đúng rồi! Là vì bộ dạng rất xấu sao? Ta nghe nói mặt ngươi xấu như quỷ, ta chưa từng gặp qua quỷ, cũng không biết quỷ rốt cuộc xấu đến cái dạng gì, không bằng ngươi tháo mặt nạ xuống, để ta thêm kiến thức đi?"
( Miêu: Nghe tới câu này là ta thấy ngứa rồi, con này mà biết Tống Tiểu Bạch đẹp giai thể nào cũng như cao chó cho coi >.
Mỗi một câu đều hàm chứa ý cười, nội dung lại như đao sắt bén đả thương người, đến cuối cùng nghe giống như đang hỏi, nhưng thực tế là mười phần ra lệnh.
Tống Tuyết Y không nói gì, hơi thở cũng không có một tia biến hóa nào, duy nhất chỉ xoa xoa lỗ tai Linh Cưu.
Cứ tưởng rằng thiếu niên trước mắt sẽ phẫn nộ hoặc là nhân nhượng, nhưng thật không ngờ đối phương không hề phản ứng, giống như là không có để mình trong mắt, về phần lời nói của mình, lại không có để ở trong lòng, thật giống như...
Bản thân mình chỉ là ruồi bọ vo ve kêu ong ong ! (Miêu: Hảo, hiểu vấn đề rồi há )
Ánh mắt Tôn Vũ Lộ đang mỉm cười bỗng nổi giận, nhưng vẫn dùng giọng nói mềm nhẹ xinh đẹp như trước hỏi.
"A, hóa ra ngươi lại là kẻ điếc! Nên ngay cả nói cũng nói không được đi! Ngươi thật đúng là đáng thương, cũng chỉ đến thế, đứa trẻ mà phản đồ Tôn Cốc Lan cùng một phế vật sinh ra, cũng chỉ có thể đến thế là cùng."
Một cánh tay trắng noãn như ngọc đưa một chiếc khăn trắng ra.
Động tác này của Tống Tuyết Y không chỉ làm cho Tôn Vũ Lộ ngẩn ra, dừng lại lời nói trong miệng, cũng khiến Linh Cưu bình tĩnh lại.
"Ngươi làm gì vậy?"
Tôn Vũ Lộ nhìn chằm chằm bàn tay cầm khăn, động tác vô cùng đơn giản nhưng khiến nàng cảm thấy thật tao nhã. Vô thức đưa tay cầm lấy.
" Miệng của ngươi thật thối."
Tống Tuyết Y nhẹ giọng nói:
"Lau."
Tiếng nói của thiếu niên thanh nhuận chân thành, làm cho người ta không nghi ngờ hắn đang giả bộ.
Tôn Vũ Lộ ngẩn ra, sau đó khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên,
"Phế vật như ngươi cũng dám mắng ta!"
Lập tức nàng liền vứt đi khăn trắng trên tay, chộp tới mặt Tống Tuyết Y,
" Hôm nay ta muốn lột xuống mặt nạ này, nhìn xem bộ mặt ma quỷ nào mới có trái tim độc ác,vô lễ thô bỉ như vậy."
Một cánh tay nho nhỏ trắng noãn mập mạp chặn lại tay Tôn Vũ Lộ.
“Bốp"
Một thanh âm vang lên, vẻ mặt Tôn Vũ Lộ đang trào phúng đột nhiên biến sắc, liên tục lui về phía sau ba bước, ánh mắt nhìn Linh Cưu cũng tràn ngập kinh ngạc.
"Ngươi..."
"Ngươi?"
Linh Cưu thuần khiết đảo mắt, nhại lại bộ dáng Tôn Vũ Lộ lúc nãy, vẻ mặt vô tội khinh bỉ nàng.
"Ta chỉ là nhẹ nhàng huých ngươi, ngươi thế nào mà bay ra ngoài, ngay cả đứa trẻ cũng không bằng."
"Ngươi!"
Thân là Nữ nhân xuất sắc nhất Tôn gia, Tôn Vũ Lộ luôn luôn cao ngạo, làm sao có thể chịu được khi bị một đứa trẻ trào phúng?
"Vẫn còn ngươi?"
Linh Cưu bất đắc dĩ nói:
"Cho nên nói, ngươi rốt cuộc ở đây kiêu ngạo cái gì nha?"
"Ta muốn giết ngươi!"
Rõ ràng lời nói không phải ác độc mắng chửi người nhưng lại làm cho Tôn Vũ Lộ tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, đáy mắt sát khí chợt lóe.
Linh Cưu kinh ngạc,
"Giết người là phạm pháp, ngồi tù đó !"
Vừa nghe lời này, Tôn Vũ Lộ ngược lại bình tĩnh , trên mặt lại khôi phục tươi cười, ánh mắt che dấu không được cao ngạo,
"Ta là nữ nhi Tôn gia Vạn Sâm thành Thụ Hải châu, muốn tánh mạng của ngươi chỉ cần một câu, không ai sẽ vì một người nho nhỏ như ngươi mà tìm ta phiền toái."
Lời này không chỉ là nói cho Linh Cưu nghe được, lại khiêu khích Tống Tuyết Y, bởi vì lúc nàng nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng khiêu khích Tống Tuyết Y.
"Hóa ra là vậy."
Linh Cưu âm thầm gật đầu, trong lòng cười lạnh. Xem ra nàng đoán không sai, đại lục Cửu Tiêu trọng võ, địa vị càng cao càng không đem mạng người để vào mắt, mà những người hay gia tộc đứng ở địa vị cao đều là cường nhân có võ công cao.
Đôi mắt trong trẻo quét qua xung quanh, bất kể là Tống Đạo Trăn hay là Giang Nhất Hoằng bọn họ đều là một bộ dạng xem diễn, rõ ràng không có đem tánh mạng nàng cùng Tống Tuyết Y để vào mắt, Tôn Vĩnh Huy dẫn dắt người Tôn gia cũng không có ý định khuyên can.
Đại gia tộc bọn họ đúng là giống như Tôn Vũ Lộ nói, giết nàng cùng Tống Tuyết Y giống như bóp chết con kiến, không tồn tại một chút ác cảm nào, chẳng qua là một ý nghĩ của bọn họ mà thôi.
Trong đầu suy nghĩ trăm ngàn thứ nhưng trên mặt Linh Cưu vẫn duy trì nụ cười ngây thơ trong sáng khiến người ta không khỏi phòng đoán liệu nàng có hiểu sự tàn khốc trong câu nói của Tôn Vũ Lộ hay không?
Đột nhiên, Linh Cưu quay đầu nhìn Tần Si cáo trạng.
“Tần Si, có người bắt nạt bằng hữu của ngươi nè!" (Nguyệt *té ghế*)
“Ta thấy rồi."_gật đầu
“Ả còn muốn giết ta."
“Ả giết không nổi ngươi."_bình tĩnh đáp.
“Nhưng nàng ta nói sẽ không ai vì ta mà gây gây chuyện với ả?"
Ánh mắt Linh Cưu vẫn nhìn chằm chằm Tần Si.
“……"
Tần Si không ngốc, hơn nữa đôi mắt bé con trong suốt như vậy, chỉ cần nhìn vào là có thể đọc được suy nghĩ trong đó. Không biết tại sao, dù biết rõ Linh Cưu không hề yếu ớt, Tôn Vũ Lộ cũng không thể thương tổn nàng nhưng vẫn tỏ thái độ như nàng muốn:
“Ả dám giết ngươi, ta sẽ giết những người ả quan tâm, đào hai mắt ả, chặt bỏ tay chân, vứt ả cho chó ăn." (Miêu: Tiểu Si bạo lực quá!!!)
Hắn biết rõ Tôn Vũ Lộ không có khả năng giết chết Linh Cưu nên vô cùng bình thản, nhưng nghe bé con nói như vậy, tưởng tưởng đến cảnh bé con bị hại Tần Si cảm thấy vô cùng khó chịu cùng tức giận, ánh mắt nhìn Tôn Vũ Lộ càng lạnh lẽo dọa người, giọng nói cũng đầy sát khí.
Tôn VŨ Lộ bị nàng nhìn như vậy mặt trắng bệch lui về sau, sau đó vừa tức vừa xấu hổ đỏ bừng trừng nàng. Gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ kia khiến ả vô cùng ghen tỵ.
Sau đó không khí chợt trở nên ầm trầm dọa người.
Sắc mặt đám người Tần gia cứng ngắc, đặc biệt là vị thủ lĩnh kia, sống chết trằng mắt nhìn Linh Cưu như nhìn yêu ma quỷ quái, yêu tinh họa quốc, chỉ kém không gào lên: Cầu đạo sĩ đến thu phục yêu nghiệt này đừng để nàng gây họa nhân gian!
Linh Cưu thản nhiên đón nhận ánh mắt quái dị của mọi người, tươi cười nhìn Tần Si:
“Thật không hổ là bạn tốt của ta!"
“Chỉ biết trốn sau lung người khác sao gọi là đại trượng phu."
Tôn Vũ Lộ chế giễu.
Linh Cưu ngẩng đầu:
“Ta vỗn dĩ không phải trượng phu nha!"
Ánh mắt trong suốt như nói: Cả người ta nhìn thế nào cũng là trẻ con, mắt ngươi bị mù sao?
Tôn Vũ Lộ tức giận cực điểm, càng khinh bỉ nhìn Tống Tuyết Y:
“Để một đứa trẻ bảo vệ mình, ngươi không phải phế vật thì là cái gì?"
Tống Tuyết Y vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu:
“Nhìn ta rất dễ bắt nạt sao?"
Câu hỏi rất nhẹ, không hề tức giận cũng không nhu nhược chỉ có nghi hoặc.
Chớp mắt một bóng đen xuất hiện, một quyền mạnh mẽ như chớp đánh xuống bụng Tôn Vũ Lộ.
“A!"
Tôn Vũ Lộ không chút phòng bị, hét lên một tiếng, chưa kịp phản ứng đã hứng liên tiếp vài đòn.
“Dừng tay!"
Tôn Vĩnh Huy thấy thế lập tức quát lên.
Những người khác của Tôn gia cũng lập tức tiến lên. Nhưng ngay lập tức có mười người áo đen chắn trước mặt họ cản trở họ ra tay cứu Tôn Vũ Lộ.
Tôn Vĩnh Huy ngạc nhiên nhận ra mười người này đều là võ giả tầng sáu, đặc biệt là người đeo mặt nạ quỷ bằng vàng đứng đầu, ông cũng không nhận ra thực lực của hắn.
Những người này rõ ràng đến giúp đỡ Tống Tuyết Y, Tôn Vĩnh Huy thật nghĩ không ra một phế vật bệnh tật như Tống Tuyết Y sao có thể điều động được đám người này đây?
“AAAAAA!"
Tiếng thét chói tai của Tôn Vũ Lộ khiến ông hồi hồn, lúc này rõ ràng không phải lúc nghĩ những chuyện khác, âm trầm nhìn Tống Tuyết Y:
“Tống Tuyết Y, ngươi cho rằng bằng đám người này có thể ngông cuồng rồi sao? Nể mặt mẫu thân ngươi, bây giờ dừng tay lại, quỳ xuống xin lỗi Lộ nhi ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra."
(Nguyệt: mẹ nó, chưa thấy ông nào vô liêm sỉ như ông này!!)
“Không! Ta muốn giết hắn! Ta muốn hắn sống không bằng chết!!"
Tôn Vũ Lộ tức giận đến cực điểm, gương mặt dữ tợn vô cùng, tuy rằng bị Ngọ U không chế vẫn không ngừng gào thét."
Chuyện này hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của mọi người, ngay cả Linh Cưu cũng không ngờ được Tống Tuyết Y sẽ làm như vậy.
Nàng vốn định sau khi vào bí cảnh tìm cơ hội dạy dỗ Tôn Vũ Lộ, thậm chí giết ả ta trong đó, như vậy sẽ không gây phiền phức cho Tống tiểu bạch, hơn nữa có thể ngụy tạo rằng Tôn Vũ Lộ không đủ bản lĩnh bỏ mạng hiểm cảnh nha.
Ai ngờ rằng….
Linh Cưu ngơ ngác bị Tống Tuyết Y ôm lấy.
Hắn đi rất chậm, bình tính đến trước mặt Tôn Vũ Lộ.
Tuy rằng Tôn Vũ Lộ thiên phú cao nhưng rốt cuộc vẫn chưa trưởng thành, vẫn không phải đối thủ của Ngọ U. Lúc này ả nhếch nhác nằm trên mặt đất, tóc tai rối bù, mặt mày dữ tợn, váy dài xộc xệch đầy bùn đất, hoàn toàn không còn sót lại chút xinh đẹp nào.
“Phế vật! Phế vật! Phế vật!"
Đến nước này, Tôn Vũ Lộ vẫn dữ tợn quát:
“Phế vật chỉ biết dựa dẫm vào người khác, ngươi ngòi việc trốn sau lưng người khác thì làm được gì? Vừa xấu vừa vô dụng….AAAAAAAAA!"
Một chiếc giày đạp trên mặt ả khiến những lời còn lại đều biến mất.
Xung quanh không chút thanh âm, đám người Tống Đạo Trăn đã ngây người từ lâu, Mặt Tôn Vĩnh Huy tái mét! (Nguyệt: đừng hiểu lầm, không phải sợ mà là tức ấy ạ, trơ mắt nhìn nguwoif ta bắt nạt người mình ha ha…)
Tôn Vũ Lộ là hậu bối xuất sắc nhất trong những năm gần đây của Tôn gia, Tôn Vụ Lộ bị người ta giẫm lên mặt ngay trước mặt hắn như vậy chẳng khác nào dẫm lên mặt tất cả bọn họ.
Linh Cưu ngây ngốc nhìn Tôn Vũ Lộ lại nhìn Tống Tuyết Y.
Tống Tiểu Bạch lại làm như vậy? Quả thật…khiến người ta ngoài ý muốn…cũng khiến người ta phấn khích nha!
Đôi mắt Linh Cưu lóe sáng, khóe môi dần dần cong lên hình thành nụ cười sáng lạn.
Biểu cảm của nàng đều bị Tống Tuyết Y nhìn thấy, khóe môi sau mặt nạ cũng hơi giương lên, chút lo sợ trong lòng cũng biến mất. Sau đó hắn bình tĩnh bỏ chân ra, trên mặt Tôn Vũ Lộ in rõ dấu giày.
“Ngươi không chết tử tế được----!
Tôn Vũ Lỗ rít từng chữ qua kẽ răng, trừng mắt nhìn Tống Tuyết y như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Tống Tuyết Y lại đạp lên mặt ả ta, nhưng lần này chỉ giẫm lên nửa dưới, để lộ đối mắt dữ tợn, bình tĩnh nói:
“Lúc này ngươi bị phế vật dẫm nát dưới chân!"
Trong nháy mắt, nước mắt Tôn Vũ Lộ muốn trào lên, mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. d.d.le.quy.don.
Giọng Tống Tuyết Y không chút đe dọa cũng không chút sợ hãi, bình tĩnh nói tiếp:
“Sống chết của ngươi chỉ phụ thuộc vào một câu nói của Cưu nhi, tộc nhân của ngươi cũng không cứu được ngươi."
“Há?"
Linh Cưu nghe thấy tên mình ngẩng đầu. Câu này hình như là….?
Không cần Linh Cưu đoán, Tống Tuyết Y đã nghiêng đầu nhìn nàng:
“Ai bắt nạt Cưu nhi, Cưu nhi chỉ cần cáo trạng với ta là được."
“Ừm"
Linh Cưu chớp mắt, tại sao nàng thấy Tống Tiểu Bạch lúc này có chút trẻ con, hơn nữa hắn làm vậy để chút giận cho nàng?
“Tống Tuyết Y! Chẳng lẽ ngươi cho rằng Tôn gia chỉ có vài người này thôi sao? Ta nói cho ngươi biết, Võ giả tầng sáu của Tôn gia không dưới nàng người, tầng bảy cũng cả tram người, tầng tám, tầng chin cũng là các ngươi chưa từng thấy."
Tôn Vinh Huy quát.
“Hôm nay ngươi làm Lộ nhi bị thương, dẫm lên mặt mũi Tôn gia, ngày khác Tôn gia sẽ không tha cho cả nhà ngươi."
“Ta chờ."
Tống Tuyết Y chẳng thèm quay đầu nói. Rõ ràng khí thế không chút kiêu ngạo ngông cuồng nhưng khiếm đám người Tống Đạo Trăn ngây ngốc rồi.
Kẻ này có thể cuồng vọng đến như vậy!
Quả thật nhìn không ra nha!
Sắc mặt Tôn Vĩnh Huy đã đen như đáy nồi.
“AAAAAAAA....."
Tôn Vũ Lộ bỗng tê tâm liệt phế hét lên.
Tôn Vĩnh Huy biến sắc nhìn thấy Ngọ U đánh gãy hai tay ả.
“Tống Tuyết Y, ngươi dám?"
Nhưng bất luận hắn quát thế nào, Tống Tuyết Y cũng chẳng thàm để ý đến hắn, mắt nhìn Ngọ U.
Ngọ U giải thích:
“Ả vừa giở trò muốn lấy mạng chủ nhân."
“Phế..Vật!"
Tôn Vũ Lộ đau tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh, căm hận cùng không cam tâm nhìn Tống Tuyết Y.
Tống Tuyết Y nhìn ả một lúc, khẽ nói:
“Mượn tay người khác quả thật không ra sao."
Hắn rất muốn tự mình xả giận cho Cưu nhi, muốn Cưu nhi nghịch ngợm làm nũng với mình, cáo trạng với mình chứ không phải đi tìm “bằng hữu" của nàng.
Giọng hắn rất nhỏ, chỉ có Linh Cưu cùng Ngọ U nghe thấy.
Ngọ U khẽ liếc mắt nhìn Linh Cưu, có thể khiến chủ nhân thay đổi chủ ý, theo đuổi thực lực chỉ có cô gái này. (Nguyệt: khụ! là đứa nhỏ!)
Ai có thể nghĩ đến, một thiếu niên thông minh lý trí khiến bao nhân vật lớn không còn gì để nói như Tống Tuyết Y cũng có lúc ấu trĩ như vậy, vì một đứa bé mà xuất hiện những hành vì cùng cảm xúc trẻ con như thế.
“Tống Tiểu Bạch ……" Trong mắt Linh Cưu đầy phức tạp.
Lúc này, nàng mới đột ngột nhận ra cảm xúc của Tống Tuyết Y. Hắn muốn tự cường, không muốn dựa dẫm vào người khác. Chỉ có bản thân trở nên cường đại mới an tâm, giống như nàng không muốn trở thành kẻ không có thực lực chờ người khác bảo vệ, hắn cũng thê. Bởi vậy ,ới bất chấp việc phải đối diện với nguy cơ khổng lồ cũng muốn giải độc trận.
“Sao vậy?"
Tống Tuyết Y nhìn nàng, dịu dàng hỏi.
Đôi mắt Linh Cưu lóe lên, cười càng ngây thơ:
“Giày huynh vừa nãy đạp phải phân."
Tống Tuyết Y: “……"(⊙_⊙)
Tôn Vũ Lộ đột nhiên trừng mắt, gương mặt cũng trở nên trắng bệch, ngất xỉu.
Tần Si đứng gần đó biến sắc, âm trầm quay đầu nhìn xe ngựa, ánh mắt đầy ghét bỏ. Không khó nhìn ra nàng đã quyết định từ nay không sử dụng chiếc xe này nữa. Tuy rằng nàng cũng đoán ra rằng Linh Cưu đang nói xạo nhưng cũng khiến nàng cảm thấy ghê tởm mà.
“Ha ha."
Sau khi hiểu rõ ý Linh Cưu, Tống Tuyết Y bật cười véo mũi nàng. Cưu nhi của hắn thật đáng yêu.
Nếu đám người Tống Đạo Trăn mà biết ý nghĩ trong đầu hắn nhất định sẽ giơ lên ngón giữa mắng hắn: “Thú vị cái đầu nhà ngươi!"
Beta: Lưu Nguyệt
Tin tức Tống Thu Hiên đã chết không bị truyền ra ngoài, tro cốt tạm thời để ở chỗ Tống Lưu Giác chưa mai táng. Bởi vì khoảng thời gian này tương đối nhạy cảm, cho dù Tống Tuyết Y đồng ý, bọn người Tống Đạo Trăn cũng sẽ không đồng ý để Tống gia chuẩn bị làm lễ mai táng phô trương cho Tống Thu Hiên.
Một thời gian trôi qua, liên tục trong bốn ngày, thời tiết Ngự Hải trấn càng thất thường , mỗi ngày đều có tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống giống như muốn chôn vùi nơi đây.
Thời tiết rét lạnh khiến cho dân chúng không thể thích ứng, ngã tư đường cũng trở nên vắng vẻ.
Đêm nay, một chùm tia sáng bất thình lình lóe lên làm kinh động mọi người ở Ngự Hải trấn.
Cột sáng chiếu lên tận trời giống như con đường lên đó, sáng rực lại khổng lồ. Tuy nhiên nó xuất hiện nhanh nhưng biến mất cũng nhanh khiến nhiều người không khỏi cho rằng mình nhìn nhầm.
Ngay lập tức, một đàn chim chở người bay vụt lên, cùng với tuấn mã trên đường, hấp dẫn lực chú ý của nhóm dân chúng.
Những người ngồi trên đàn chim chính là đám người Tống Đạo Trăn cùng Giang Nhất Hoằng, người của Tần gia cùng Tôn gia cũng không chậm trễ, một đám người đều đi đến hướng sông Lưu Ly.
"Ngươi có thể ngồi xe ngựa của ta."
Tần Si đưa ra lời mời với Linh Cưu.
Linh Cưu nhìn nàng, không hề bỏ qua chút tiều tụy không thấy rõ trong ánh mắt của nàng,
"Tống Tiểu Bạch cũng vậy."
Trong lòng hừ nhẹ, bốn ngày liên tục, mỗi ngày buổi tối đều chạy đến Tuyết viện muốn cắn người, sau đó cùng Ngọ U đánh một trận, có thể không tiều tụy mới là lạ.( Miêu: Chậc, tội nghiệp Tiểu Si )
Tần Si nhìn về phía Tống Tuyết Y, rõ ràng không vui. Nhưng Linh Cưu bày ra bộ dáng Tống Tuyết Y không ngồi, nàng cũng không ngồi, khiến hành đành gật đầu.
Ba người cùng ngồi lên xe ngựa tinh xảo hoa lệ, lại nhìn thấy người của Tần gia một trận trợn mắt há hốc mồm, nghĩ rằng nữ nhân kia rốt cuộc hạ cổ gì cho thiếu chủ nhà mình, lại làm cho thiếu chủ luôn luôn quái gở đặc biệt đối đãi như vậy.
Đội ngũ Tần gia dùng ngựa có huyết mạch mãnh thú, chạy nhanh hơn so với ngựa bình thường, cũng không chậm bao nhiêu so với bọn người Tống Đạo Trăn cưỡi chim bay tới sông Lưu Ly.
Lúc này sông Lưu Ly so với ngày xưa càng phù hợp với tên hơn, băng trong suốt đóng trên mặt sông, trong suốt óng ánh như ngọc lưu ly.
Có điều lúc này mọi người tụ tập ở đây đều không chú ý đến cảnh đẹp khó có được này, ai nấy đều nhìn chằm chằm nơi ánh sáng biến mất.
Tống Đạo Trăn quay đầu thấy Tống Tuyết Y cùng Linh Cưu ở trong xe ngựa của Tần Si bước ra, trong mắt hiện lên một chút bất mãn.
"Hai mươi người kia sao vẫn còn chưa tới?"
Giọng điệu chất vấn vô cùng rõ ràng.
Giọng hắn không nhỏ, khiến cho những người khác ở chung quanh chú ý.
"Tống Đạo Trăn, thật không ngờ ngươi còn muốn người của trấn nhỏ này đến bảo vệ."
Giang Nhất Hoằng cười ha ha, một khắc đều không buông tha cơ hội đả kích Tống Đạo Trăn.
Tống Đạo Trăn hừ lạnh, liếc mắt đảo qua hắn cùng Giang Vô Mị bên cạnh hắn,
"Đừng nói với ta ngươi không yêu cầu người."
Dựa vào cái gì Giang Nhất Hoằng có thể phát hiện một thiên tài còn chi nhánh Tống gia hắn lại không có?
Tống Đạo Trăn tự nhiên không nói ra mà giận chó đánh mèo đến trên người Tống Tuyết Y.
Nhưng mà dường như hắn đã quên, vài ngày trước là ai hung hăng đả kích nhuệ khí của đám tinh anh Tổ gia này. cũng quên cho dù là thân phận như bọn họ cũng không thể làm quỷ diện kim bài Cửu Hoa lâu bảo hộ nhận chủ.
"Ngươi chính là Tống cái gì ma ốm sao?"
Một âm thanh xinh đẹp phát ra bên cạnh.
Linh Cưu quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt một cô gái mặc áo màu ngọc bích đi tới.
Nàng trẻ tuổi xinh đẹp, diện mạo thanh tú diễm lệ, lông mày lá liễu, hai mắt cong cong mỉm cười. Váy dài màu ngọc bích thanh nhã, đai lưng màu tím nhạt, thân hình mềm mại uyển chuyển, khi bước đi tay áo bay bay, phiêu dật như tiên.
Lại một thiên chi kiêu nữ tự cho là đúng! Linh Cưu đánh giá xong, đối với Tôn Vũ Lộ đang đi tới ấn tượng vô cùng kém.
Vốn hình dáng và khí chất cùa Tôn Vũ Lộ đều thượng đẳng, thực dễ dàng chiếm được hảo cảm của người khác, nhưng mà lời nói của nàng lại tràn ngập khinh miệt châm chọc.
"Ngươi thật là kỳ quái."
Tôn Vũ Lộ tươi cười giống như tiểu cô nương hoạt bát hồn nhiên, nghiêng thân tới gần Tống Tuyết Y vài phần.
"Vì sao lại đeo mặt nạ? Nga, đúng rồi! Là vì bộ dạng rất xấu sao? Ta nghe nói mặt ngươi xấu như quỷ, ta chưa từng gặp qua quỷ, cũng không biết quỷ rốt cuộc xấu đến cái dạng gì, không bằng ngươi tháo mặt nạ xuống, để ta thêm kiến thức đi?"
( Miêu: Nghe tới câu này là ta thấy ngứa rồi, con này mà biết Tống Tiểu Bạch đẹp giai thể nào cũng như cao chó cho coi >.
Mỗi một câu đều hàm chứa ý cười, nội dung lại như đao sắt bén đả thương người, đến cuối cùng nghe giống như đang hỏi, nhưng thực tế là mười phần ra lệnh.
Tống Tuyết Y không nói gì, hơi thở cũng không có một tia biến hóa nào, duy nhất chỉ xoa xoa lỗ tai Linh Cưu.
Cứ tưởng rằng thiếu niên trước mắt sẽ phẫn nộ hoặc là nhân nhượng, nhưng thật không ngờ đối phương không hề phản ứng, giống như là không có để mình trong mắt, về phần lời nói của mình, lại không có để ở trong lòng, thật giống như...
Bản thân mình chỉ là ruồi bọ vo ve kêu ong ong ! (Miêu: Hảo, hiểu vấn đề rồi há )
Ánh mắt Tôn Vũ Lộ đang mỉm cười bỗng nổi giận, nhưng vẫn dùng giọng nói mềm nhẹ xinh đẹp như trước hỏi.
"A, hóa ra ngươi lại là kẻ điếc! Nên ngay cả nói cũng nói không được đi! Ngươi thật đúng là đáng thương, cũng chỉ đến thế, đứa trẻ mà phản đồ Tôn Cốc Lan cùng một phế vật sinh ra, cũng chỉ có thể đến thế là cùng."
Một cánh tay trắng noãn như ngọc đưa một chiếc khăn trắng ra.
Động tác này của Tống Tuyết Y không chỉ làm cho Tôn Vũ Lộ ngẩn ra, dừng lại lời nói trong miệng, cũng khiến Linh Cưu bình tĩnh lại.
"Ngươi làm gì vậy?"
Tôn Vũ Lộ nhìn chằm chằm bàn tay cầm khăn, động tác vô cùng đơn giản nhưng khiến nàng cảm thấy thật tao nhã. Vô thức đưa tay cầm lấy.
" Miệng của ngươi thật thối."
Tống Tuyết Y nhẹ giọng nói:
"Lau."
Tiếng nói của thiếu niên thanh nhuận chân thành, làm cho người ta không nghi ngờ hắn đang giả bộ.
Tôn Vũ Lộ ngẩn ra, sau đó khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên,
"Phế vật như ngươi cũng dám mắng ta!"
Lập tức nàng liền vứt đi khăn trắng trên tay, chộp tới mặt Tống Tuyết Y,
" Hôm nay ta muốn lột xuống mặt nạ này, nhìn xem bộ mặt ma quỷ nào mới có trái tim độc ác,vô lễ thô bỉ như vậy."
Một cánh tay nho nhỏ trắng noãn mập mạp chặn lại tay Tôn Vũ Lộ.
“Bốp"
Một thanh âm vang lên, vẻ mặt Tôn Vũ Lộ đang trào phúng đột nhiên biến sắc, liên tục lui về phía sau ba bước, ánh mắt nhìn Linh Cưu cũng tràn ngập kinh ngạc.
"Ngươi..."
"Ngươi?"
Linh Cưu thuần khiết đảo mắt, nhại lại bộ dáng Tôn Vũ Lộ lúc nãy, vẻ mặt vô tội khinh bỉ nàng.
"Ta chỉ là nhẹ nhàng huých ngươi, ngươi thế nào mà bay ra ngoài, ngay cả đứa trẻ cũng không bằng."
"Ngươi!"
Thân là Nữ nhân xuất sắc nhất Tôn gia, Tôn Vũ Lộ luôn luôn cao ngạo, làm sao có thể chịu được khi bị một đứa trẻ trào phúng?
"Vẫn còn ngươi?"
Linh Cưu bất đắc dĩ nói:
"Cho nên nói, ngươi rốt cuộc ở đây kiêu ngạo cái gì nha?"
"Ta muốn giết ngươi!"
Rõ ràng lời nói không phải ác độc mắng chửi người nhưng lại làm cho Tôn Vũ Lộ tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, đáy mắt sát khí chợt lóe.
Linh Cưu kinh ngạc,
"Giết người là phạm pháp, ngồi tù đó !"
Vừa nghe lời này, Tôn Vũ Lộ ngược lại bình tĩnh , trên mặt lại khôi phục tươi cười, ánh mắt che dấu không được cao ngạo,
"Ta là nữ nhi Tôn gia Vạn Sâm thành Thụ Hải châu, muốn tánh mạng của ngươi chỉ cần một câu, không ai sẽ vì một người nho nhỏ như ngươi mà tìm ta phiền toái."
Lời này không chỉ là nói cho Linh Cưu nghe được, lại khiêu khích Tống Tuyết Y, bởi vì lúc nàng nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng khiêu khích Tống Tuyết Y.
"Hóa ra là vậy."
Linh Cưu âm thầm gật đầu, trong lòng cười lạnh. Xem ra nàng đoán không sai, đại lục Cửu Tiêu trọng võ, địa vị càng cao càng không đem mạng người để vào mắt, mà những người hay gia tộc đứng ở địa vị cao đều là cường nhân có võ công cao.
Đôi mắt trong trẻo quét qua xung quanh, bất kể là Tống Đạo Trăn hay là Giang Nhất Hoằng bọn họ đều là một bộ dạng xem diễn, rõ ràng không có đem tánh mạng nàng cùng Tống Tuyết Y để vào mắt, Tôn Vĩnh Huy dẫn dắt người Tôn gia cũng không có ý định khuyên can.
Đại gia tộc bọn họ đúng là giống như Tôn Vũ Lộ nói, giết nàng cùng Tống Tuyết Y giống như bóp chết con kiến, không tồn tại một chút ác cảm nào, chẳng qua là một ý nghĩ của bọn họ mà thôi.
Trong đầu suy nghĩ trăm ngàn thứ nhưng trên mặt Linh Cưu vẫn duy trì nụ cười ngây thơ trong sáng khiến người ta không khỏi phòng đoán liệu nàng có hiểu sự tàn khốc trong câu nói của Tôn Vũ Lộ hay không?
Đột nhiên, Linh Cưu quay đầu nhìn Tần Si cáo trạng.
“Tần Si, có người bắt nạt bằng hữu của ngươi nè!" (Nguyệt *té ghế*)
“Ta thấy rồi."_gật đầu
“Ả còn muốn giết ta."
“Ả giết không nổi ngươi."_bình tĩnh đáp.
“Nhưng nàng ta nói sẽ không ai vì ta mà gây gây chuyện với ả?"
Ánh mắt Linh Cưu vẫn nhìn chằm chằm Tần Si.
“……"
Tần Si không ngốc, hơn nữa đôi mắt bé con trong suốt như vậy, chỉ cần nhìn vào là có thể đọc được suy nghĩ trong đó. Không biết tại sao, dù biết rõ Linh Cưu không hề yếu ớt, Tôn Vũ Lộ cũng không thể thương tổn nàng nhưng vẫn tỏ thái độ như nàng muốn:
“Ả dám giết ngươi, ta sẽ giết những người ả quan tâm, đào hai mắt ả, chặt bỏ tay chân, vứt ả cho chó ăn." (Miêu: Tiểu Si bạo lực quá!!!)
Hắn biết rõ Tôn Vũ Lộ không có khả năng giết chết Linh Cưu nên vô cùng bình thản, nhưng nghe bé con nói như vậy, tưởng tưởng đến cảnh bé con bị hại Tần Si cảm thấy vô cùng khó chịu cùng tức giận, ánh mắt nhìn Tôn Vũ Lộ càng lạnh lẽo dọa người, giọng nói cũng đầy sát khí.
Tôn VŨ Lộ bị nàng nhìn như vậy mặt trắng bệch lui về sau, sau đó vừa tức vừa xấu hổ đỏ bừng trừng nàng. Gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ kia khiến ả vô cùng ghen tỵ.
Sau đó không khí chợt trở nên ầm trầm dọa người.
Sắc mặt đám người Tần gia cứng ngắc, đặc biệt là vị thủ lĩnh kia, sống chết trằng mắt nhìn Linh Cưu như nhìn yêu ma quỷ quái, yêu tinh họa quốc, chỉ kém không gào lên: Cầu đạo sĩ đến thu phục yêu nghiệt này đừng để nàng gây họa nhân gian!
Linh Cưu thản nhiên đón nhận ánh mắt quái dị của mọi người, tươi cười nhìn Tần Si:
“Thật không hổ là bạn tốt của ta!"
“Chỉ biết trốn sau lung người khác sao gọi là đại trượng phu."
Tôn Vũ Lộ chế giễu.
Linh Cưu ngẩng đầu:
“Ta vỗn dĩ không phải trượng phu nha!"
Ánh mắt trong suốt như nói: Cả người ta nhìn thế nào cũng là trẻ con, mắt ngươi bị mù sao?
Tôn Vũ Lộ tức giận cực điểm, càng khinh bỉ nhìn Tống Tuyết Y:
“Để một đứa trẻ bảo vệ mình, ngươi không phải phế vật thì là cái gì?"
Tống Tuyết Y vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu:
“Nhìn ta rất dễ bắt nạt sao?"
Câu hỏi rất nhẹ, không hề tức giận cũng không nhu nhược chỉ có nghi hoặc.
Chớp mắt một bóng đen xuất hiện, một quyền mạnh mẽ như chớp đánh xuống bụng Tôn Vũ Lộ.
“A!"
Tôn Vũ Lộ không chút phòng bị, hét lên một tiếng, chưa kịp phản ứng đã hứng liên tiếp vài đòn.
“Dừng tay!"
Tôn Vĩnh Huy thấy thế lập tức quát lên.
Những người khác của Tôn gia cũng lập tức tiến lên. Nhưng ngay lập tức có mười người áo đen chắn trước mặt họ cản trở họ ra tay cứu Tôn Vũ Lộ.
Tôn Vĩnh Huy ngạc nhiên nhận ra mười người này đều là võ giả tầng sáu, đặc biệt là người đeo mặt nạ quỷ bằng vàng đứng đầu, ông cũng không nhận ra thực lực của hắn.
Những người này rõ ràng đến giúp đỡ Tống Tuyết Y, Tôn Vĩnh Huy thật nghĩ không ra một phế vật bệnh tật như Tống Tuyết Y sao có thể điều động được đám người này đây?
“AAAAAA!"
Tiếng thét chói tai của Tôn Vũ Lộ khiến ông hồi hồn, lúc này rõ ràng không phải lúc nghĩ những chuyện khác, âm trầm nhìn Tống Tuyết Y:
“Tống Tuyết Y, ngươi cho rằng bằng đám người này có thể ngông cuồng rồi sao? Nể mặt mẫu thân ngươi, bây giờ dừng tay lại, quỳ xuống xin lỗi Lộ nhi ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra."
(Nguyệt: mẹ nó, chưa thấy ông nào vô liêm sỉ như ông này!!)
“Không! Ta muốn giết hắn! Ta muốn hắn sống không bằng chết!!"
Tôn Vũ Lộ tức giận đến cực điểm, gương mặt dữ tợn vô cùng, tuy rằng bị Ngọ U không chế vẫn không ngừng gào thét."
Chuyện này hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của mọi người, ngay cả Linh Cưu cũng không ngờ được Tống Tuyết Y sẽ làm như vậy.
Nàng vốn định sau khi vào bí cảnh tìm cơ hội dạy dỗ Tôn Vũ Lộ, thậm chí giết ả ta trong đó, như vậy sẽ không gây phiền phức cho Tống tiểu bạch, hơn nữa có thể ngụy tạo rằng Tôn Vũ Lộ không đủ bản lĩnh bỏ mạng hiểm cảnh nha.
Ai ngờ rằng….
Linh Cưu ngơ ngác bị Tống Tuyết Y ôm lấy.
Hắn đi rất chậm, bình tính đến trước mặt Tôn Vũ Lộ.
Tuy rằng Tôn Vũ Lộ thiên phú cao nhưng rốt cuộc vẫn chưa trưởng thành, vẫn không phải đối thủ của Ngọ U. Lúc này ả nhếch nhác nằm trên mặt đất, tóc tai rối bù, mặt mày dữ tợn, váy dài xộc xệch đầy bùn đất, hoàn toàn không còn sót lại chút xinh đẹp nào.
“Phế vật! Phế vật! Phế vật!"
Đến nước này, Tôn Vũ Lộ vẫn dữ tợn quát:
“Phế vật chỉ biết dựa dẫm vào người khác, ngươi ngòi việc trốn sau lưng người khác thì làm được gì? Vừa xấu vừa vô dụng….AAAAAAAAA!"
Một chiếc giày đạp trên mặt ả khiến những lời còn lại đều biến mất.
Xung quanh không chút thanh âm, đám người Tống Đạo Trăn đã ngây người từ lâu, Mặt Tôn Vĩnh Huy tái mét! (Nguyệt: đừng hiểu lầm, không phải sợ mà là tức ấy ạ, trơ mắt nhìn nguwoif ta bắt nạt người mình ha ha…)
Tôn Vũ Lộ là hậu bối xuất sắc nhất trong những năm gần đây của Tôn gia, Tôn Vụ Lộ bị người ta giẫm lên mặt ngay trước mặt hắn như vậy chẳng khác nào dẫm lên mặt tất cả bọn họ.
Linh Cưu ngây ngốc nhìn Tôn Vũ Lộ lại nhìn Tống Tuyết Y.
Tống Tiểu Bạch lại làm như vậy? Quả thật…khiến người ta ngoài ý muốn…cũng khiến người ta phấn khích nha!
Đôi mắt Linh Cưu lóe sáng, khóe môi dần dần cong lên hình thành nụ cười sáng lạn.
Biểu cảm của nàng đều bị Tống Tuyết Y nhìn thấy, khóe môi sau mặt nạ cũng hơi giương lên, chút lo sợ trong lòng cũng biến mất. Sau đó hắn bình tĩnh bỏ chân ra, trên mặt Tôn Vũ Lộ in rõ dấu giày.
“Ngươi không chết tử tế được----!
Tôn Vũ Lỗ rít từng chữ qua kẽ răng, trừng mắt nhìn Tống Tuyết y như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Tống Tuyết Y lại đạp lên mặt ả ta, nhưng lần này chỉ giẫm lên nửa dưới, để lộ đối mắt dữ tợn, bình tĩnh nói:
“Lúc này ngươi bị phế vật dẫm nát dưới chân!"
Trong nháy mắt, nước mắt Tôn Vũ Lộ muốn trào lên, mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. d.d.le.quy.don.
Giọng Tống Tuyết Y không chút đe dọa cũng không chút sợ hãi, bình tĩnh nói tiếp:
“Sống chết của ngươi chỉ phụ thuộc vào một câu nói của Cưu nhi, tộc nhân của ngươi cũng không cứu được ngươi."
“Há?"
Linh Cưu nghe thấy tên mình ngẩng đầu. Câu này hình như là….?
Không cần Linh Cưu đoán, Tống Tuyết Y đã nghiêng đầu nhìn nàng:
“Ai bắt nạt Cưu nhi, Cưu nhi chỉ cần cáo trạng với ta là được."
“Ừm"
Linh Cưu chớp mắt, tại sao nàng thấy Tống Tiểu Bạch lúc này có chút trẻ con, hơn nữa hắn làm vậy để chút giận cho nàng?
“Tống Tuyết Y! Chẳng lẽ ngươi cho rằng Tôn gia chỉ có vài người này thôi sao? Ta nói cho ngươi biết, Võ giả tầng sáu của Tôn gia không dưới nàng người, tầng bảy cũng cả tram người, tầng tám, tầng chin cũng là các ngươi chưa từng thấy."
Tôn Vinh Huy quát.
“Hôm nay ngươi làm Lộ nhi bị thương, dẫm lên mặt mũi Tôn gia, ngày khác Tôn gia sẽ không tha cho cả nhà ngươi."
“Ta chờ."
Tống Tuyết Y chẳng thèm quay đầu nói. Rõ ràng khí thế không chút kiêu ngạo ngông cuồng nhưng khiếm đám người Tống Đạo Trăn ngây ngốc rồi.
Kẻ này có thể cuồng vọng đến như vậy!
Quả thật nhìn không ra nha!
Sắc mặt Tôn Vĩnh Huy đã đen như đáy nồi.
“AAAAAAAA....."
Tôn Vũ Lộ bỗng tê tâm liệt phế hét lên.
Tôn Vĩnh Huy biến sắc nhìn thấy Ngọ U đánh gãy hai tay ả.
“Tống Tuyết Y, ngươi dám?"
Nhưng bất luận hắn quát thế nào, Tống Tuyết Y cũng chẳng thàm để ý đến hắn, mắt nhìn Ngọ U.
Ngọ U giải thích:
“Ả vừa giở trò muốn lấy mạng chủ nhân."
“Phế..Vật!"
Tôn Vũ Lộ đau tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh, căm hận cùng không cam tâm nhìn Tống Tuyết Y.
Tống Tuyết Y nhìn ả một lúc, khẽ nói:
“Mượn tay người khác quả thật không ra sao."
Hắn rất muốn tự mình xả giận cho Cưu nhi, muốn Cưu nhi nghịch ngợm làm nũng với mình, cáo trạng với mình chứ không phải đi tìm “bằng hữu" của nàng.
Giọng hắn rất nhỏ, chỉ có Linh Cưu cùng Ngọ U nghe thấy.
Ngọ U khẽ liếc mắt nhìn Linh Cưu, có thể khiến chủ nhân thay đổi chủ ý, theo đuổi thực lực chỉ có cô gái này. (Nguyệt: khụ! là đứa nhỏ!)
Ai có thể nghĩ đến, một thiếu niên thông minh lý trí khiến bao nhân vật lớn không còn gì để nói như Tống Tuyết Y cũng có lúc ấu trĩ như vậy, vì một đứa bé mà xuất hiện những hành vì cùng cảm xúc trẻ con như thế.
“Tống Tiểu Bạch ……" Trong mắt Linh Cưu đầy phức tạp.
Lúc này, nàng mới đột ngột nhận ra cảm xúc của Tống Tuyết Y. Hắn muốn tự cường, không muốn dựa dẫm vào người khác. Chỉ có bản thân trở nên cường đại mới an tâm, giống như nàng không muốn trở thành kẻ không có thực lực chờ người khác bảo vệ, hắn cũng thê. Bởi vậy ,ới bất chấp việc phải đối diện với nguy cơ khổng lồ cũng muốn giải độc trận.
“Sao vậy?"
Tống Tuyết Y nhìn nàng, dịu dàng hỏi.
Đôi mắt Linh Cưu lóe lên, cười càng ngây thơ:
“Giày huynh vừa nãy đạp phải phân."
Tống Tuyết Y: “……"(⊙_⊙)
Tôn Vũ Lộ đột nhiên trừng mắt, gương mặt cũng trở nên trắng bệch, ngất xỉu.
Tần Si đứng gần đó biến sắc, âm trầm quay đầu nhìn xe ngựa, ánh mắt đầy ghét bỏ. Không khó nhìn ra nàng đã quyết định từ nay không sử dụng chiếc xe này nữa. Tuy rằng nàng cũng đoán ra rằng Linh Cưu đang nói xạo nhưng cũng khiến nàng cảm thấy ghê tởm mà.
“Ha ha."
Sau khi hiểu rõ ý Linh Cưu, Tống Tuyết Y bật cười véo mũi nàng. Cưu nhi của hắn thật đáng yêu.
Nếu đám người Tống Đạo Trăn mà biết ý nghĩ trong đầu hắn nhất định sẽ giơ lên ngón giữa mắng hắn: “Thú vị cái đầu nhà ngươi!"
Tác giả :
Thủy Thiên Triệt