Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu
Chương 82
Một tin tức nóng như vậy, Nhật báo Tiên Tri sao có thể bỏ qua? Bởi vậy, ngày hôm sau, tiêu đề to đùng “Phiên thẩm vấn tại tòa" trên báo thu hút vô số sự chú ý đã đăng tin tường trình lại phiên tòa hôm trước, kèm theo đó là một loạt ảnh chụp rất nét, quả không bõ công vị nhiếp ảnh gia bận rộn kia. Nhưng Harry đã lật đi lật lại tờ báo vẫn không tìm thấy thư đặc xá cho Cha đỡ đầu Đại Cẩu, cũng không thấy thông báo giải thích công khai của Bộ Pháp Thuật, không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.
Đương nhiên, chút thất vọng nho nhỏ của Harry cũng không thể ảnh hưởng tới sự chú ý của nhóm tiểu động vật trong Hogwarts với đề tài này, ai bảo giới phù thủy gần đây chỉ có thể dùng từ nhàm chán để hình dung, khó được khi có chuyện nóng như vậy, không bàn luận thì quả thật rất lãng phí.
Harry thất vọng không chỉ một, hai ngày, mãi mấy hôm sau, cậu vẫn không tìm thấy mà tin tức mà mình mong chờ trên Nhật báo Tiên Tri, giờ đã quá ngày quy định của quan tòa, Bộ Pháp Thuật giờ lá gan lớn đến mức dám trái lại phán quyết của quan tòa sao?
Cùng lúc đó, Nhật báo Tiên Tri lại đăng tin truy xét về việc Sirius Black bị oan, đồng thời liệt kê vô số sai lầm của Bộ Pháp Thuật trong bao năm qua và tổn thất mà giới phù thủy phải chịu, ngay cả việc Giám ngục Azkaban biến mất cũng kể ra. Ngòi bút của Rita Skeeter rõ ràng đã chuyển hướng, chĩa thẳng vào Bộ Pháp Thuật đương nhiệm, nhất là việc lần này dám ngang nhiên làm trái phán quyết của quan tòa, rồi lại kéo dài thời gian đặc xá cho Sirius Black, từng câu từ đều khéo léo khiến cho độc giả nhận ra rằng Bộ Pháp Thuật hiện tại không thể nào mang lại tương lai tốt đẹp cho giới phù thủy.
Không hổ là phóng viên nổi tiếng, bài của cô mới đăng một ngày, Bộ Pháp Thuật ngay lập tức có động tĩnh. Ngay hôm sau, Harry đọc được thông báo Sirius Black vô tội của Bộ Pháp Thuật trên báo, kèm theo đó là thông báo hủy lệnh truy nã và giải thích công khai, đương nhiên không thể thiếu thông báo cho riêng Sirius Black đến Bộ Pháp Thuật nhận tiền bồi thường. Có lẽ, giờ Bộ Pháp Thuật tuyệt đối sẽ không dám làm chuyện gì trái với quyết định của quan tài, tránh kính thích quần chúng vốn đã thiếu thiện cảm với họ qua bài viết của Rita Skeeter. Mà Harry cuối cùng cũng có thể hoàn toàn yên lòng, từ giờ trở đi, cha đỡ đầu Đại Cẩu của cậu có thể quang minh chính đại đi lại dưới ánh mặt trời rồi.
Lúc này, Harry hoàn toàn không có hứng thú với trận khẩu chiến sau đó trên báo chí, cậu càng quan tâm việc không biết bao giờ thì cha đỡ đầu Đại Cẩu sẽ tới, mà vì đang lo lắng việc này nên cậu tạm thời xem nhẹ mọi việc xung quanh, người đầu tiên cảm nhận được việc này là Severus Snape, bởi vì Harry ngay cả lúc đang ở chung với hắn cũng thất thần, không yên lòng, điều này khiến cho sự bất mãn của giáo sư Độc dược với cha đỡ đầu Đại Cẩu có xu hướng gia tăng, chưa gặp lại Sirius Black mà đã ôm nỗi oán hận ngút ngàn với ông, đương nhiên nguyên nhân còn do chuyện năm đó.
Thời gian cứ ngày một ngày trôi qua, Harry các cậu sau khi kết thúc giờ Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, dẫn dắt đám rắn nhỏ Slytherin chuẩn bị rời phòng học thì thấy Regulus Black đứng trên bục giảng nói: “Harry Potter, trò chờ ta một chút, ta có một số việc với trò, trò đến phòng làm việc của ta đã, ta chờ ở đó."
Harry sửng sốt, dừng bước lại, tạm biệt Draco rồi mới lễ phép đáp: “Dạ, giáo sư Black." Cậu có chút tò mò, vị giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám này chưa từng tìm gặp cậu, sao hôm nay đột nhiên lại bảo có việc? Chẳng lẽ… Harry đột nhiên nhớ đến họ của giáo sư, mắt không khỏi sáng ngời, một ý nghĩ nảy lên trong đầu cậu.
Vì vậy, Harry càng đi càng nhanh, tới trước phòng liền nhẹ nhàng gõ cửa, được Regulus đồng ý xong mới bước vào. Vừa đẩy cửa phòng ra, một Đại Cẩu màu đen cực lớn nhào tới cậu, trong chớp mắt đã dùng đầu lưỡi mềm mềm tập kích mặt Harry, Harry sau một trận kinh hỉ dùng sức cố gắng đẩy Đại Cẩu đang đè trên người mình ra, bất chấp cả mặt đầy nước miếng mà ôm chặt cẩu cẩu màu đen kinh hỉ kêu lên: “Sirius, là chú sao? Thật là chú chứ?"
Đại Cẩu “Gâu gâu" vài tiếng rồi lại tiếp tục giúp Harry lau mặt bằng nước miếng của mình, khiến Harry không thể gian nan đẩy nó ra, vỗ về: “Được rồi, được rồi, Sirius, đủ rồi, đừng liếm nữa."
Cuối cùng, đại não của Sirius Black cũng không vì bản thân là Animagus mà khuyển hóa, biết nếu tiếp tục thì sẽ không có cách nào nói chuyện với con nuôi, kết thúc hành vi thân thiết của mình, thoát khỏi trạng thái đại cẩu. Ông ôm Harry thật chặt, lẩm bẩm: “Harry, Harry, Harry của chú." Harry cũng rúc vào trong lòng ông, mắt hồng hồng, càng không cần nói đến Sirius vốn rấ dễ xúc động, ông lúc này đã nước mắt lưng tròng rồi.
Hai người dần dần bình tĩnh lại mới nhớ tới trong phòng còn một người khác, nhất thời cảm thấy xấu hổ, lúc này Sirius mới buông Harry ra, quay đầu nhìn chung quanh thì phát hiện Regulus căn bản không có mặt trong phòng, hiển nhiên với hiểu biết sâu sắc về Sirius, Regulus đã sớm dự đoán hai người gặp mặt thì sẽ xảy ra chuyện gì nên đã sớm tránh, để cha đỡ đầu có thể bộc lộ tâm tình vui sướng của mình.
“Harry, con mấy năm nay có khỏe không?" Sirius nắm tay Harry, kéo cậu ngồi xuống ghế sôpha, nhìn người con nuôi trưởng thành khiến cho ông cảm thấy hơi xa lạ, thân thiết nói, “Mắt của con rất giống Lily, giá mà cậu ấy có thể thấy con trưởng thành thế này, nhưng mà Harry, bề ngoài con không giống James lắm, ba con chắc sẽ thương tâm, nhưng mà chú cảm thấy con như thế này vẫn rất đáng yêu."
“Con rất tốt, chú có sao khỏe không?" Harry ngăn Sirius nói tiếp, cái gì mà giá cậu ấy có thể thấy con trưởng thành như thế nào, kì nghỉ hè mấy năm nay, có năm nào cậu không đi gặp ba mẹ đâu? Ngược lại, hẳn Sirius ở trong Azkaban đã phải chịu không ít đau khổ đúng không?
Harry đánh giá cha đỡ đầu trước mặt, sắc mặt hồng nhuận, thân thể khỏe mạnh, áo chùng trên người cũng làm từ chất liệu tốt, xem ra cuộc sống của ông sau khi rời khỏi Azkaban cũng không tồi, ít nhất là không thể thấy dấu hiểu mà Azkaban để lại trên người ông, nhưng Harry vẫn có chút lo lắng hỏi: “Cha đỡ đầu, Azkaban nhất định rất kinh khủng, chú khổ cực rồi."
Sirius nghe Harry nhắc tới Azkaban thì đỏ mặt, em trai ông đã vô số lần giáo dục ông về việc hành động quá lỗ mãng, ông áy náy nhìn Harry nói: “Thực xin lỗi, Harry, đều là chú quá xúc động nên đã đi tìm Peter, sau đó mới xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc ấy nếu chú bình tĩnh một chút, có lẽ chú đã có thể nuôi nấng con. Thực xin lỗi, Harry, chú không cố ý để con một mình. Sau này, chú đã suy nghĩ cẩn thận nên sau khi rời khỏi Azkaban cũng chưa dám đi tìm con ngay. Harry, có phải chú rất vô dụng không, chú nhất định không đủ tư cách làm cha đỡ đầu.
“Sirius, con không trách chú." Harry vội vàng trấn an cha đỡ đầu vô cùng thẳng tính của mình, “Hơn nữa, con còn có một tin tốt muốn nói với chú…" Không đợi Harry nói tin này ra, cửa “Phanh" một tiếng mở ra, Severus mặt đen đứng ở cửa nhìn hai người bọn họ.
Harry cùng Sirius mải nói chuyện với nhau nên đã hoàn toàn quên mất vấn đề thời gian, trong Hogwarts đã có một người đang lòng như lửa đốt đi tìm Harry, người đó chính là giáo sư Severus Snape đã có thói quen ăn trưa là phải có Harry ở bên. Hôm nay, hắn đợi mãi, qua cả giờ cơm trưa vẫn không thấy tiểu cự quái kia tới tìm hắn, bởi vậy tâm tình rất không tốt rời khỏi văn phòng, đến phòng sinh hoạt chung tìm người, nhưng hắn lại phải thất vọng vì phòng sinh hoạt chung không có người mà hắn muốn tìm. Hỏi Draco xong mới biết Harry đã bị Regulus dẫn đi, vì thế tâm tình không tốt trong nháy mắt liền lũy thừa lên, khi hắn rảo bước tới văn phòng Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tìm Harry, nhóm tiểu động vật dọc đường đi rất biết điều nép sát vào hai bên hành làng, nhìn bằng mắt thôi cũng thấy giáo sư Độc dược đang bừng bừng lửa giận, tất nhiên sẽ không ai dại dột mà dính vào.
Vì thế liền xuất hiện một màn kia, lúc Severus mở cửa xông vào thì liền thấy tiểu cự quái nhà mình cùng cha đỡ đầu không bằng một con cự quái ngồi trên ghế, ôm ôm ấp ấp. Lúc ấy, Severus thấy đại não mình “Uỳnh" một tiếng, dây thần kinh đã đứt rồi.
“Nhìn xem, ai đây nha? Aha, sao ta không biết Hogwarts giờ ngay cả chó mèo ngoài đường cũng có thể vào." Severus mở miệng, một loạt từ ngữ ác liệt liền phun ra, vừa nói, hắn vừa đi tới kéo tay Harry, tuyệt đối không thể để con Đại Cẩu kia lây bệnh ngu xuẩn cho tiểu cự quái.
“Mũi thò lò chết tiệt, mày nói gì vậy!" Nếu như Malfoy cùng Weasley là mấy đời xung khắc thì Sirius Black cùng Severus Snape là trời sinh xung khắc, Sirius vừa rồi còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc được gặp con nuôi vừa nghe lời châm chọc của Severus đã nhảy dựng lên.
“Ha, quả nhiên Azkaban rất đáng sợ, trước kia đã đủ ngu xuẩn, hiện tại lại càng ngu, ngay cả một câu nói đơn giản cũng không hiểu." Severus cong khóe miệng khinh thường nói, hoàn toàn không để ý tới Harry đứng cạnh đang dùng sức giật ống tay áo hắn, có lẽ chính vì hành động của Harry, lửa giận của hắn mới bùng lên mạnh mẽ như vậy.
Sirius tức giận định nhào lên giải quyết với Severus thì Harry đã quyết đoán kéo tay Severus ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói chuyện: “Cha đỡ đầu, giáo sư tìm con, con đi trước, chúng ta nói chuyện sau." Hoàn toàn không để ý Sirius phía sau đang điên cuồng gào thét: “Harry, sao con phải nghe lời hắn, mũi thò lò chết tiệt, có giỏi thì đừng có đi."
Severus thì sao, hắn thì xem như đồng tình đi, nếu không sao Harry có thể túm một người cao lớn trưởng thành mà lôi đi như vậy? Còn khi hai người đã trở lại văn phòng dưới hầm, Severus phát tiết bất mãn của mình như thế nào, ta nghĩ mọi người chỉ cần nhìn môi Harry đã sưng đỏ, cộng với thân thể bên dưới áo chùng có vô số ô mai là hiểu rõ.
Đương nhiên, chút thất vọng nho nhỏ của Harry cũng không thể ảnh hưởng tới sự chú ý của nhóm tiểu động vật trong Hogwarts với đề tài này, ai bảo giới phù thủy gần đây chỉ có thể dùng từ nhàm chán để hình dung, khó được khi có chuyện nóng như vậy, không bàn luận thì quả thật rất lãng phí.
Harry thất vọng không chỉ một, hai ngày, mãi mấy hôm sau, cậu vẫn không tìm thấy mà tin tức mà mình mong chờ trên Nhật báo Tiên Tri, giờ đã quá ngày quy định của quan tòa, Bộ Pháp Thuật giờ lá gan lớn đến mức dám trái lại phán quyết của quan tòa sao?
Cùng lúc đó, Nhật báo Tiên Tri lại đăng tin truy xét về việc Sirius Black bị oan, đồng thời liệt kê vô số sai lầm của Bộ Pháp Thuật trong bao năm qua và tổn thất mà giới phù thủy phải chịu, ngay cả việc Giám ngục Azkaban biến mất cũng kể ra. Ngòi bút của Rita Skeeter rõ ràng đã chuyển hướng, chĩa thẳng vào Bộ Pháp Thuật đương nhiệm, nhất là việc lần này dám ngang nhiên làm trái phán quyết của quan tòa, rồi lại kéo dài thời gian đặc xá cho Sirius Black, từng câu từ đều khéo léo khiến cho độc giả nhận ra rằng Bộ Pháp Thuật hiện tại không thể nào mang lại tương lai tốt đẹp cho giới phù thủy.
Không hổ là phóng viên nổi tiếng, bài của cô mới đăng một ngày, Bộ Pháp Thuật ngay lập tức có động tĩnh. Ngay hôm sau, Harry đọc được thông báo Sirius Black vô tội của Bộ Pháp Thuật trên báo, kèm theo đó là thông báo hủy lệnh truy nã và giải thích công khai, đương nhiên không thể thiếu thông báo cho riêng Sirius Black đến Bộ Pháp Thuật nhận tiền bồi thường. Có lẽ, giờ Bộ Pháp Thuật tuyệt đối sẽ không dám làm chuyện gì trái với quyết định của quan tài, tránh kính thích quần chúng vốn đã thiếu thiện cảm với họ qua bài viết của Rita Skeeter. Mà Harry cuối cùng cũng có thể hoàn toàn yên lòng, từ giờ trở đi, cha đỡ đầu Đại Cẩu của cậu có thể quang minh chính đại đi lại dưới ánh mặt trời rồi.
Lúc này, Harry hoàn toàn không có hứng thú với trận khẩu chiến sau đó trên báo chí, cậu càng quan tâm việc không biết bao giờ thì cha đỡ đầu Đại Cẩu sẽ tới, mà vì đang lo lắng việc này nên cậu tạm thời xem nhẹ mọi việc xung quanh, người đầu tiên cảm nhận được việc này là Severus Snape, bởi vì Harry ngay cả lúc đang ở chung với hắn cũng thất thần, không yên lòng, điều này khiến cho sự bất mãn của giáo sư Độc dược với cha đỡ đầu Đại Cẩu có xu hướng gia tăng, chưa gặp lại Sirius Black mà đã ôm nỗi oán hận ngút ngàn với ông, đương nhiên nguyên nhân còn do chuyện năm đó.
Thời gian cứ ngày một ngày trôi qua, Harry các cậu sau khi kết thúc giờ Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, dẫn dắt đám rắn nhỏ Slytherin chuẩn bị rời phòng học thì thấy Regulus Black đứng trên bục giảng nói: “Harry Potter, trò chờ ta một chút, ta có một số việc với trò, trò đến phòng làm việc của ta đã, ta chờ ở đó."
Harry sửng sốt, dừng bước lại, tạm biệt Draco rồi mới lễ phép đáp: “Dạ, giáo sư Black." Cậu có chút tò mò, vị giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám này chưa từng tìm gặp cậu, sao hôm nay đột nhiên lại bảo có việc? Chẳng lẽ… Harry đột nhiên nhớ đến họ của giáo sư, mắt không khỏi sáng ngời, một ý nghĩ nảy lên trong đầu cậu.
Vì vậy, Harry càng đi càng nhanh, tới trước phòng liền nhẹ nhàng gõ cửa, được Regulus đồng ý xong mới bước vào. Vừa đẩy cửa phòng ra, một Đại Cẩu màu đen cực lớn nhào tới cậu, trong chớp mắt đã dùng đầu lưỡi mềm mềm tập kích mặt Harry, Harry sau một trận kinh hỉ dùng sức cố gắng đẩy Đại Cẩu đang đè trên người mình ra, bất chấp cả mặt đầy nước miếng mà ôm chặt cẩu cẩu màu đen kinh hỉ kêu lên: “Sirius, là chú sao? Thật là chú chứ?"
Đại Cẩu “Gâu gâu" vài tiếng rồi lại tiếp tục giúp Harry lau mặt bằng nước miếng của mình, khiến Harry không thể gian nan đẩy nó ra, vỗ về: “Được rồi, được rồi, Sirius, đủ rồi, đừng liếm nữa."
Cuối cùng, đại não của Sirius Black cũng không vì bản thân là Animagus mà khuyển hóa, biết nếu tiếp tục thì sẽ không có cách nào nói chuyện với con nuôi, kết thúc hành vi thân thiết của mình, thoát khỏi trạng thái đại cẩu. Ông ôm Harry thật chặt, lẩm bẩm: “Harry, Harry, Harry của chú." Harry cũng rúc vào trong lòng ông, mắt hồng hồng, càng không cần nói đến Sirius vốn rấ dễ xúc động, ông lúc này đã nước mắt lưng tròng rồi.
Hai người dần dần bình tĩnh lại mới nhớ tới trong phòng còn một người khác, nhất thời cảm thấy xấu hổ, lúc này Sirius mới buông Harry ra, quay đầu nhìn chung quanh thì phát hiện Regulus căn bản không có mặt trong phòng, hiển nhiên với hiểu biết sâu sắc về Sirius, Regulus đã sớm dự đoán hai người gặp mặt thì sẽ xảy ra chuyện gì nên đã sớm tránh, để cha đỡ đầu có thể bộc lộ tâm tình vui sướng của mình.
“Harry, con mấy năm nay có khỏe không?" Sirius nắm tay Harry, kéo cậu ngồi xuống ghế sôpha, nhìn người con nuôi trưởng thành khiến cho ông cảm thấy hơi xa lạ, thân thiết nói, “Mắt của con rất giống Lily, giá mà cậu ấy có thể thấy con trưởng thành thế này, nhưng mà Harry, bề ngoài con không giống James lắm, ba con chắc sẽ thương tâm, nhưng mà chú cảm thấy con như thế này vẫn rất đáng yêu."
“Con rất tốt, chú có sao khỏe không?" Harry ngăn Sirius nói tiếp, cái gì mà giá cậu ấy có thể thấy con trưởng thành như thế nào, kì nghỉ hè mấy năm nay, có năm nào cậu không đi gặp ba mẹ đâu? Ngược lại, hẳn Sirius ở trong Azkaban đã phải chịu không ít đau khổ đúng không?
Harry đánh giá cha đỡ đầu trước mặt, sắc mặt hồng nhuận, thân thể khỏe mạnh, áo chùng trên người cũng làm từ chất liệu tốt, xem ra cuộc sống của ông sau khi rời khỏi Azkaban cũng không tồi, ít nhất là không thể thấy dấu hiểu mà Azkaban để lại trên người ông, nhưng Harry vẫn có chút lo lắng hỏi: “Cha đỡ đầu, Azkaban nhất định rất kinh khủng, chú khổ cực rồi."
Sirius nghe Harry nhắc tới Azkaban thì đỏ mặt, em trai ông đã vô số lần giáo dục ông về việc hành động quá lỗ mãng, ông áy náy nhìn Harry nói: “Thực xin lỗi, Harry, đều là chú quá xúc động nên đã đi tìm Peter, sau đó mới xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc ấy nếu chú bình tĩnh một chút, có lẽ chú đã có thể nuôi nấng con. Thực xin lỗi, Harry, chú không cố ý để con một mình. Sau này, chú đã suy nghĩ cẩn thận nên sau khi rời khỏi Azkaban cũng chưa dám đi tìm con ngay. Harry, có phải chú rất vô dụng không, chú nhất định không đủ tư cách làm cha đỡ đầu.
“Sirius, con không trách chú." Harry vội vàng trấn an cha đỡ đầu vô cùng thẳng tính của mình, “Hơn nữa, con còn có một tin tốt muốn nói với chú…" Không đợi Harry nói tin này ra, cửa “Phanh" một tiếng mở ra, Severus mặt đen đứng ở cửa nhìn hai người bọn họ.
Harry cùng Sirius mải nói chuyện với nhau nên đã hoàn toàn quên mất vấn đề thời gian, trong Hogwarts đã có một người đang lòng như lửa đốt đi tìm Harry, người đó chính là giáo sư Severus Snape đã có thói quen ăn trưa là phải có Harry ở bên. Hôm nay, hắn đợi mãi, qua cả giờ cơm trưa vẫn không thấy tiểu cự quái kia tới tìm hắn, bởi vậy tâm tình rất không tốt rời khỏi văn phòng, đến phòng sinh hoạt chung tìm người, nhưng hắn lại phải thất vọng vì phòng sinh hoạt chung không có người mà hắn muốn tìm. Hỏi Draco xong mới biết Harry đã bị Regulus dẫn đi, vì thế tâm tình không tốt trong nháy mắt liền lũy thừa lên, khi hắn rảo bước tới văn phòng Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tìm Harry, nhóm tiểu động vật dọc đường đi rất biết điều nép sát vào hai bên hành làng, nhìn bằng mắt thôi cũng thấy giáo sư Độc dược đang bừng bừng lửa giận, tất nhiên sẽ không ai dại dột mà dính vào.
Vì thế liền xuất hiện một màn kia, lúc Severus mở cửa xông vào thì liền thấy tiểu cự quái nhà mình cùng cha đỡ đầu không bằng một con cự quái ngồi trên ghế, ôm ôm ấp ấp. Lúc ấy, Severus thấy đại não mình “Uỳnh" một tiếng, dây thần kinh đã đứt rồi.
“Nhìn xem, ai đây nha? Aha, sao ta không biết Hogwarts giờ ngay cả chó mèo ngoài đường cũng có thể vào." Severus mở miệng, một loạt từ ngữ ác liệt liền phun ra, vừa nói, hắn vừa đi tới kéo tay Harry, tuyệt đối không thể để con Đại Cẩu kia lây bệnh ngu xuẩn cho tiểu cự quái.
“Mũi thò lò chết tiệt, mày nói gì vậy!" Nếu như Malfoy cùng Weasley là mấy đời xung khắc thì Sirius Black cùng Severus Snape là trời sinh xung khắc, Sirius vừa rồi còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc được gặp con nuôi vừa nghe lời châm chọc của Severus đã nhảy dựng lên.
“Ha, quả nhiên Azkaban rất đáng sợ, trước kia đã đủ ngu xuẩn, hiện tại lại càng ngu, ngay cả một câu nói đơn giản cũng không hiểu." Severus cong khóe miệng khinh thường nói, hoàn toàn không để ý tới Harry đứng cạnh đang dùng sức giật ống tay áo hắn, có lẽ chính vì hành động của Harry, lửa giận của hắn mới bùng lên mạnh mẽ như vậy.
Sirius tức giận định nhào lên giải quyết với Severus thì Harry đã quyết đoán kéo tay Severus ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói chuyện: “Cha đỡ đầu, giáo sư tìm con, con đi trước, chúng ta nói chuyện sau." Hoàn toàn không để ý Sirius phía sau đang điên cuồng gào thét: “Harry, sao con phải nghe lời hắn, mũi thò lò chết tiệt, có giỏi thì đừng có đi."
Severus thì sao, hắn thì xem như đồng tình đi, nếu không sao Harry có thể túm một người cao lớn trưởng thành mà lôi đi như vậy? Còn khi hai người đã trở lại văn phòng dưới hầm, Severus phát tiết bất mãn của mình như thế nào, ta nghĩ mọi người chỉ cần nhìn môi Harry đã sưng đỏ, cộng với thân thể bên dưới áo chùng có vô số ô mai là hiểu rõ.
Tác giả :
Mặc Bi