Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu
Chương 76
“Lucius, anh hiện tại ngay lập tức vác mặt đến đây, lấy Độc dược của anh đi, nếu không, tôi sẽ ném chúng đi dấy." Severus ném một nắm bột Floo vào lò sưởi, vươn đầu vào nói.
Không lâu sau, Lucius Malfoy một thân lễ phục xuất hiện trong phòng khách giáo sư Độc dược nổi tiếng của Hogwarts, ông nghiêng người dùng bùa chú rửa sạch tro bụi bám trên người, cười nói với Severus: “Sev, ông bạn thân ái của tôi, sao phải gấp gáp như vậy, Độc dược đặt ở chỗ cậu là tôi tuyệt đối an tâm."
“Lucius chết tiệt, đầu anh bị lông Khổng tước của mình lấp đầy rồi sao?" Severus hung tợn nói, “Đây là Độc dược anh cần, tôi cảnh cáo anh, đây là lần cuối cùng tôi giúp anh làm Độc dược nâng cao tinh thần cùng thuốc làm đẹp, sau này mấy loại Độc dược này, anh tự đến Hẻm Xéo mà mua, đừng tới tìm tôi."
“Sev, cậu đừng tàn nhẫn như vậy." Lucius nịnh nọt, “Cậu biết mà, thứ này ở Hẻm Xéo sao có thể so sánh với Độc dược hoàn mỹ cậu chế tạo được."
“Lucius Malfoy, tôi không phải Dược sư riêng nhà anh." Severus quăng chiếc hộp giả lọ Độc dược trong tay, đối với ông bạn mà độ dày da mặt đã vượt quá thước đo bình thường, hắn thật sự không có cách nào, “Được rồi, lấy Độc dược xong anh có thể lăn."
“Sev, cậu cẩn thận một chút." Lucius vội vàng đón lọ Độc dược, đặt vào trong túi của mình, “Được rồi, Sev, tôi đi trước, số lượng tháng sau, cậu tiếp tục làm cho tôi nha." Vừa nói vừa lấy bột Floo chuẩn bị ném vào lò sưởi, đột nhiên quay đầu nhìn Harry luôn đứng một bên không nói tiếng nào, hỏi: “Là cậu nhóc này sao, Sev?"
“Anh mau cút cho tôi!" Sev căn bản không trả lời vấn đề của ông, chỉ là mặt cứng ngắc hơi chút bối rối mà thôi.
“Merlin à." Lucius giật mình lại nhìn nhìn Harry, mới quay đầu lại giả cười nói với Severus, “Sev, tôi sẽ cầu nguyện Merlin phù hộ cho cậu." Nói xong lập tức ném bột floo vào lò sưởi, nói to, “Trang viên Malfoy!" Liền cất bước đi vào.
“Lucius chết tiệt, Khổng tước bạch kim chết tiệt." Severus oán hận thấp giọng nguyền rủa với lò sưởi.
Harry kéo ống tay áo Severus, nhìn bốn phía, thấp giọng hỏi: “Vậy có ổn không??"
Severus dắt tay Harry đi đến chỗ bàn sách của mình, vừa đi vừa nói: “Ta làm Độc dược cho Lucius lâu rồi, mỗi tháng tên đó đều tới lấy một lần." Ngừng một lát mới nói, “Được rồi, tập trung vào bài tập của ngươi đi, hiện tại ngay lập tức đi làm, làm xong ta kiểm tra."
“Dạ, giáo sư." Harry ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi của mình, lấy tấm da dê cùng bút lông chim bắt đầu làm bài.
Thời gian quả thực rất kỳ diệu, bạn muốn nó trôi qua thật nhanh, nó lại rất chậm, mà bạn muốn nó chậm, nó lại rất nhanh. Harry hiện tại đã có cảm giác này, dường như cậu mới ở Hogwarts được vài ngày vậy mà đã hai tháng sau khải giảng, đến tháng mười rồi.
Năm học này của Harry quả thật là năm thoải mái nhất kể từ khi đến Hogwarts, năm này không có hòn đá Phù thủy phiền phức, cũng không có trò hóa đá, ngay cả Giám ngục Azkaban ngoài cổng trường, chúng không vào Hogwarts thì đối với Harry chúng không hề tồn tại. Hiện tại cậu hàng ngày đi học, tan học làm bài tập cùng bạn bè, sau đó buổi tối lại đến chỗ Sev, ở chung ngọt ngào, mãi đến thời gian cấm đi lại ban đêm mới trở lại phòng ngủ của mình, mặc dù có chút nhàm chán nhưng Harry quả thật rất vui vẻ.
Hầm ngầm Hogwarts tháng mười, buổi tối tương đối lạnh, Severus đã sớm đốt lò sưởi trong tường, khiến cho phòng ấm áp hẳn lên.
“Sắp đến thời gian cấm đi lại ban đêm rồi, ngươi thu thập nhanh rồi trở về đi." Severus nhìn đồng hồ, ngồi xuống ghế salon đối diện lò sưởi, cạnh Harry, nói.
Harry để sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Severus, có chút ngượng ngùng nói: “Giáo sư, em hôm nay không về được không?"
“Vì sao?" Severus buông sách trong tay, ngẩng đầu nhìn Harry, nghi hoặc hỏi, “Sao đột nhiên không muốn trở về?"
Harry cắn môi dưới, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai là Halloween rồi, em có chút sợ." Kỳ thật, Harry trong lòng oán niệm, đã hai tháng kể từ lúc khai giảng rồi, buổi tối hôm nào cũng ở cùng với thầy, kết quả thì sao, thầy lại tình nguyện đưa em về phòng ngủ, chẳng lẽ để em ở lại một đêm khó khăn vậy sao? Hay là em không có mị lực? Không hấp dẫn được thầy? Hay là em hiểu nhầm rồi, kỳ thật thầy không yêu em? Nhưng hành động của thầy ngoại trừ dùng lý do yêu em ra còn có thể giải thích thế nào được nữa?
“Halloween? Cái đó và việc đêm nay ngươi không muốn về phòng có liên quan gì sao?" Severus càng khó hiểu, “Sao ngươi lại sợ Haloween?"
Harry cau mũi nói: “Thầy xem, kể từ khi em tới Hogwarts, Halloween năm nào cũng xảy ra chuyện, không có năm nào em được yên bình, năm thứ nhất thì là cự quái, thiếu chút nữa mất mạng. Năm thứ hai lại là chuyện hóa đá, ai biết năm nay sẽ xảy ra chuyện gì, em giờ có chứng sợ Halloween rồi."
Harry đứng dậy chạy đến bên người Severus, kéo tay Severus, chớp mắt nhìn hắn cầu xin: “Giáo sư, hôm nay em không về, ở lại với giáo sư được không? Qua Halloween ngày mai, em sẽ ngoan ngoãn từng buổi tối đều quay về phòng ngủ, giáo sư, được không?"
“Harry." Severus đưa tay ôm lấy người đang ôm chân mình, nhìn thiếu niên trong lòng, thở dài nói: “Harry, ngươi thấy ta như thế nào?"
“Sev?" Harry mở to hai mắt, không hiểu rõ mình chỉ là muốn cùng nhau ngủ một đêm sao lại liên quan đến việc thấy giáo sư như thế nào
Severus nhìn thiếu niên đang mơ hồ, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy hông cậu, để cậu dựa vào lồng ngực của mình, nhẹ nhàng hỏi: “Trong lòng ngươi, ta rốt cuộc là cái gì của ngươi, giáo sư? Bạn bè? Cha chú? Harry, ngươi có thể nói cho ta biết không."
“Sev, thầy làm sao vậy?" Harry ngẩng đầu nhìn vào mắt Severus, trong mắt của hắn không có trống rỗng trước kia, nhưng cũng không có kiên định, bên trong đầy hoài nghi, lòng Harry bất chợt đau đớn, cậu quỳ gối trên hai chân Severus, quay mắt về phía hắn, đưa tay ôm hai má Severus, mắt đấy mắt nghiêm mặt nói: “Sev, chẳng lẽ thầy không biết sao? Trong lòng em, thầy là người em thích, là người yêu của em, là người sau này em muốn ở bên cả đời! Em nghĩ thầy đã biết rõ."
“Harry, ngươi mới 13 tuổi, mà ta đã ngoài 30, chúng ta hơn nhau nhiều lắm." Ánh mắt Severus dần dần rõ ràng, “Sau này, ngươi gặp được người tốt hơn ta, khi đó ngươi sẽ hận ta, có lẽ cảm tình bây giờ của ngươi đối với ta chỉ là yêu thích nhất thời mà thôi." Có lẽ buông thiếu niên trong ngực ra thì sẽ tốt hơn với cậu bé, nình nên buông tay ra đúng không? Một lão nam nhân ngoài ba tuổi khó chịu sao có thể có được thiếu niên tốt đẹp như thế này? Cậu bé đáng giá được ở bên người tốt hơn, Severus, mày không xứng với cậu bé. Sev trong lòng nhủ thầm với bản thân.
“Severus Snape!" Harry có chút tức giận với hồ đồ nhất thời của hắn, “Thầy đối xử với tình cảm của em như vậy sao? Vậy còn thầy thì sao, thầy coi em là cái gì? Học sinh? Con trai của mối tình đầu? Hay là tình nhân nhỏ tuổi? Hay là thiếu chủ của thầy? Có phải em nên nghĩ rằng, năm học vừa rồi, việc thầy đối xử tốt với em chỉ là vì chịu sự áp bức của nghĩa phụ, hay là nhân nhượng vì lợi ích chung?"
“Harry, ta đã hơn 30 tuổi..." Severus lúc này ngược lại không hề tức giận, kiên nhẫn nói: “Ta rất rõ ràng người ta yêu là ai, toàn bộ việc ta làm cho ngươi là xuất phát từ nội tâm mình, cho nên ngươi không cần lo lắng, nhưng ngươi thì…"
Không đợi Severus nói hết lời, Harry đã vui vẻ đến mức tim như muốn nổ tung, hai tay vốn đang ôm má Severus trượt dọc xuống cổ hắn, ôm chặt, đôi môi hồng nhuận nhắm ngay miệng Severus, thật cẩn thận hôn lên, đầu lưỡi khéo léo nhẹ nhàng liếm lên môi Sev, thử liếm láp răng Sev. hai tay Severus vòng quanh eo Harry dần dần dùng lực, hé miệng, ngậm đôi môi đỏ mọng của Harry vào, dùng hàm răng mình nhẹ nhàng cắn, đầu lưỡi cũng theo miệng Harry đang hé mở mà đi vào, mời gọi lưỡi Harry cùng nhau nhảy múa.
Qua hồi lâu, hai người mới lưu luyến tách ra, Severus nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Harry, cảm giác lòng mình chưa từng thỏa mãn đến như vậy bao giờ.
Harry lúc này mới xấu hổ vùi mặt vào ngực Severus, nhẹ nhàng nói: “Em yêu thầy, Sev. Không phải yêu thích nhất thời, em chưa từng biết mình có thể yêu một người đến vậy."
Severus kinh hỉ nhìn đầu nhỏ lúc này đang chui vào lòng mình, từ lúc hiểu được mình yêu tiểu cự quái này, hắn luôn nghĩ chỉ cần có thể nhìn thấy cậu bé bình an, hạnh phúc là đủ rồi, nhưng từ ngày đó ngủ chung giường chung gối, trong lòng hắn như đang chờ đợi điều gì đó, liệu cậu bé có thích mình không. Hiện giờ hi vọng này đột nhiên biến thành sự thật khiến hắn nhất thời không thể tin tưởng. “Harry, ngươi nói ngươi yêu ta? Nói lại lần nữa xem!"
“Sev, em yêu thầy." Harry ngẩng đầu nhìn Sev, nói, “Vậy em hiện tại có thể không phải trở về không, Sev." Không thể không cảm thán độ dầy da mặt của Harry, thần kinh thật thô to nha, lại nghĩ đến việc vừa mới thổ lộ xong đã dọn vào ở, Severus, xem ra cuộc sống sau này của ngài sẽ rất phấn khích nha.
Phía sau đầu Severus đã có thể thấy mấy đường hắt tuyến rũ xuống, tâm tình cũng nhảy một phát từ vui sướng xuống cấp đóng băng, khóe miệng vốn cong lên gợi thành nụ cười liền nghiêm lại, “Không được, ta hiện tại sẽ đưa ngươi quay về phòng ngủ. Buổi tối nghỉ ngơi cho tốt."
“Nha." Harry ủ rũ cúi đầu, khiến Sev nhìn mà buồn cười, tiểu cự quái này a, ngươi còn quá nhỏ, ta không dám tin tưởng mình có thể khống chế bản thân khi ngủ chung giường chung gối với ngươi mà không hóa thân thành dã thú nuốt sạch ngươi. Severus cứ như vậy ôm Harry đi đến cửa phòng.
Không lâu sau, Lucius Malfoy một thân lễ phục xuất hiện trong phòng khách giáo sư Độc dược nổi tiếng của Hogwarts, ông nghiêng người dùng bùa chú rửa sạch tro bụi bám trên người, cười nói với Severus: “Sev, ông bạn thân ái của tôi, sao phải gấp gáp như vậy, Độc dược đặt ở chỗ cậu là tôi tuyệt đối an tâm."
“Lucius chết tiệt, đầu anh bị lông Khổng tước của mình lấp đầy rồi sao?" Severus hung tợn nói, “Đây là Độc dược anh cần, tôi cảnh cáo anh, đây là lần cuối cùng tôi giúp anh làm Độc dược nâng cao tinh thần cùng thuốc làm đẹp, sau này mấy loại Độc dược này, anh tự đến Hẻm Xéo mà mua, đừng tới tìm tôi."
“Sev, cậu đừng tàn nhẫn như vậy." Lucius nịnh nọt, “Cậu biết mà, thứ này ở Hẻm Xéo sao có thể so sánh với Độc dược hoàn mỹ cậu chế tạo được."
“Lucius Malfoy, tôi không phải Dược sư riêng nhà anh." Severus quăng chiếc hộp giả lọ Độc dược trong tay, đối với ông bạn mà độ dày da mặt đã vượt quá thước đo bình thường, hắn thật sự không có cách nào, “Được rồi, lấy Độc dược xong anh có thể lăn."
“Sev, cậu cẩn thận một chút." Lucius vội vàng đón lọ Độc dược, đặt vào trong túi của mình, “Được rồi, Sev, tôi đi trước, số lượng tháng sau, cậu tiếp tục làm cho tôi nha." Vừa nói vừa lấy bột Floo chuẩn bị ném vào lò sưởi, đột nhiên quay đầu nhìn Harry luôn đứng một bên không nói tiếng nào, hỏi: “Là cậu nhóc này sao, Sev?"
“Anh mau cút cho tôi!" Sev căn bản không trả lời vấn đề của ông, chỉ là mặt cứng ngắc hơi chút bối rối mà thôi.
“Merlin à." Lucius giật mình lại nhìn nhìn Harry, mới quay đầu lại giả cười nói với Severus, “Sev, tôi sẽ cầu nguyện Merlin phù hộ cho cậu." Nói xong lập tức ném bột floo vào lò sưởi, nói to, “Trang viên Malfoy!" Liền cất bước đi vào.
“Lucius chết tiệt, Khổng tước bạch kim chết tiệt." Severus oán hận thấp giọng nguyền rủa với lò sưởi.
Harry kéo ống tay áo Severus, nhìn bốn phía, thấp giọng hỏi: “Vậy có ổn không??"
Severus dắt tay Harry đi đến chỗ bàn sách của mình, vừa đi vừa nói: “Ta làm Độc dược cho Lucius lâu rồi, mỗi tháng tên đó đều tới lấy một lần." Ngừng một lát mới nói, “Được rồi, tập trung vào bài tập của ngươi đi, hiện tại ngay lập tức đi làm, làm xong ta kiểm tra."
“Dạ, giáo sư." Harry ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi của mình, lấy tấm da dê cùng bút lông chim bắt đầu làm bài.
Thời gian quả thực rất kỳ diệu, bạn muốn nó trôi qua thật nhanh, nó lại rất chậm, mà bạn muốn nó chậm, nó lại rất nhanh. Harry hiện tại đã có cảm giác này, dường như cậu mới ở Hogwarts được vài ngày vậy mà đã hai tháng sau khải giảng, đến tháng mười rồi.
Năm học này của Harry quả thật là năm thoải mái nhất kể từ khi đến Hogwarts, năm này không có hòn đá Phù thủy phiền phức, cũng không có trò hóa đá, ngay cả Giám ngục Azkaban ngoài cổng trường, chúng không vào Hogwarts thì đối với Harry chúng không hề tồn tại. Hiện tại cậu hàng ngày đi học, tan học làm bài tập cùng bạn bè, sau đó buổi tối lại đến chỗ Sev, ở chung ngọt ngào, mãi đến thời gian cấm đi lại ban đêm mới trở lại phòng ngủ của mình, mặc dù có chút nhàm chán nhưng Harry quả thật rất vui vẻ.
Hầm ngầm Hogwarts tháng mười, buổi tối tương đối lạnh, Severus đã sớm đốt lò sưởi trong tường, khiến cho phòng ấm áp hẳn lên.
“Sắp đến thời gian cấm đi lại ban đêm rồi, ngươi thu thập nhanh rồi trở về đi." Severus nhìn đồng hồ, ngồi xuống ghế salon đối diện lò sưởi, cạnh Harry, nói.
Harry để sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Severus, có chút ngượng ngùng nói: “Giáo sư, em hôm nay không về được không?"
“Vì sao?" Severus buông sách trong tay, ngẩng đầu nhìn Harry, nghi hoặc hỏi, “Sao đột nhiên không muốn trở về?"
Harry cắn môi dưới, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai là Halloween rồi, em có chút sợ." Kỳ thật, Harry trong lòng oán niệm, đã hai tháng kể từ lúc khai giảng rồi, buổi tối hôm nào cũng ở cùng với thầy, kết quả thì sao, thầy lại tình nguyện đưa em về phòng ngủ, chẳng lẽ để em ở lại một đêm khó khăn vậy sao? Hay là em không có mị lực? Không hấp dẫn được thầy? Hay là em hiểu nhầm rồi, kỳ thật thầy không yêu em? Nhưng hành động của thầy ngoại trừ dùng lý do yêu em ra còn có thể giải thích thế nào được nữa?
“Halloween? Cái đó và việc đêm nay ngươi không muốn về phòng có liên quan gì sao?" Severus càng khó hiểu, “Sao ngươi lại sợ Haloween?"
Harry cau mũi nói: “Thầy xem, kể từ khi em tới Hogwarts, Halloween năm nào cũng xảy ra chuyện, không có năm nào em được yên bình, năm thứ nhất thì là cự quái, thiếu chút nữa mất mạng. Năm thứ hai lại là chuyện hóa đá, ai biết năm nay sẽ xảy ra chuyện gì, em giờ có chứng sợ Halloween rồi."
Harry đứng dậy chạy đến bên người Severus, kéo tay Severus, chớp mắt nhìn hắn cầu xin: “Giáo sư, hôm nay em không về, ở lại với giáo sư được không? Qua Halloween ngày mai, em sẽ ngoan ngoãn từng buổi tối đều quay về phòng ngủ, giáo sư, được không?"
“Harry." Severus đưa tay ôm lấy người đang ôm chân mình, nhìn thiếu niên trong lòng, thở dài nói: “Harry, ngươi thấy ta như thế nào?"
“Sev?" Harry mở to hai mắt, không hiểu rõ mình chỉ là muốn cùng nhau ngủ một đêm sao lại liên quan đến việc thấy giáo sư như thế nào
Severus nhìn thiếu niên đang mơ hồ, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy hông cậu, để cậu dựa vào lồng ngực của mình, nhẹ nhàng hỏi: “Trong lòng ngươi, ta rốt cuộc là cái gì của ngươi, giáo sư? Bạn bè? Cha chú? Harry, ngươi có thể nói cho ta biết không."
“Sev, thầy làm sao vậy?" Harry ngẩng đầu nhìn vào mắt Severus, trong mắt của hắn không có trống rỗng trước kia, nhưng cũng không có kiên định, bên trong đầy hoài nghi, lòng Harry bất chợt đau đớn, cậu quỳ gối trên hai chân Severus, quay mắt về phía hắn, đưa tay ôm hai má Severus, mắt đấy mắt nghiêm mặt nói: “Sev, chẳng lẽ thầy không biết sao? Trong lòng em, thầy là người em thích, là người yêu của em, là người sau này em muốn ở bên cả đời! Em nghĩ thầy đã biết rõ."
“Harry, ngươi mới 13 tuổi, mà ta đã ngoài 30, chúng ta hơn nhau nhiều lắm." Ánh mắt Severus dần dần rõ ràng, “Sau này, ngươi gặp được người tốt hơn ta, khi đó ngươi sẽ hận ta, có lẽ cảm tình bây giờ của ngươi đối với ta chỉ là yêu thích nhất thời mà thôi." Có lẽ buông thiếu niên trong ngực ra thì sẽ tốt hơn với cậu bé, nình nên buông tay ra đúng không? Một lão nam nhân ngoài ba tuổi khó chịu sao có thể có được thiếu niên tốt đẹp như thế này? Cậu bé đáng giá được ở bên người tốt hơn, Severus, mày không xứng với cậu bé. Sev trong lòng nhủ thầm với bản thân.
“Severus Snape!" Harry có chút tức giận với hồ đồ nhất thời của hắn, “Thầy đối xử với tình cảm của em như vậy sao? Vậy còn thầy thì sao, thầy coi em là cái gì? Học sinh? Con trai của mối tình đầu? Hay là tình nhân nhỏ tuổi? Hay là thiếu chủ của thầy? Có phải em nên nghĩ rằng, năm học vừa rồi, việc thầy đối xử tốt với em chỉ là vì chịu sự áp bức của nghĩa phụ, hay là nhân nhượng vì lợi ích chung?"
“Harry, ta đã hơn 30 tuổi..." Severus lúc này ngược lại không hề tức giận, kiên nhẫn nói: “Ta rất rõ ràng người ta yêu là ai, toàn bộ việc ta làm cho ngươi là xuất phát từ nội tâm mình, cho nên ngươi không cần lo lắng, nhưng ngươi thì…"
Không đợi Severus nói hết lời, Harry đã vui vẻ đến mức tim như muốn nổ tung, hai tay vốn đang ôm má Severus trượt dọc xuống cổ hắn, ôm chặt, đôi môi hồng nhuận nhắm ngay miệng Severus, thật cẩn thận hôn lên, đầu lưỡi khéo léo nhẹ nhàng liếm lên môi Sev, thử liếm láp răng Sev. hai tay Severus vòng quanh eo Harry dần dần dùng lực, hé miệng, ngậm đôi môi đỏ mọng của Harry vào, dùng hàm răng mình nhẹ nhàng cắn, đầu lưỡi cũng theo miệng Harry đang hé mở mà đi vào, mời gọi lưỡi Harry cùng nhau nhảy múa.
Qua hồi lâu, hai người mới lưu luyến tách ra, Severus nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Harry, cảm giác lòng mình chưa từng thỏa mãn đến như vậy bao giờ.
Harry lúc này mới xấu hổ vùi mặt vào ngực Severus, nhẹ nhàng nói: “Em yêu thầy, Sev. Không phải yêu thích nhất thời, em chưa từng biết mình có thể yêu một người đến vậy."
Severus kinh hỉ nhìn đầu nhỏ lúc này đang chui vào lòng mình, từ lúc hiểu được mình yêu tiểu cự quái này, hắn luôn nghĩ chỉ cần có thể nhìn thấy cậu bé bình an, hạnh phúc là đủ rồi, nhưng từ ngày đó ngủ chung giường chung gối, trong lòng hắn như đang chờ đợi điều gì đó, liệu cậu bé có thích mình không. Hiện giờ hi vọng này đột nhiên biến thành sự thật khiến hắn nhất thời không thể tin tưởng. “Harry, ngươi nói ngươi yêu ta? Nói lại lần nữa xem!"
“Sev, em yêu thầy." Harry ngẩng đầu nhìn Sev, nói, “Vậy em hiện tại có thể không phải trở về không, Sev." Không thể không cảm thán độ dầy da mặt của Harry, thần kinh thật thô to nha, lại nghĩ đến việc vừa mới thổ lộ xong đã dọn vào ở, Severus, xem ra cuộc sống sau này của ngài sẽ rất phấn khích nha.
Phía sau đầu Severus đã có thể thấy mấy đường hắt tuyến rũ xuống, tâm tình cũng nhảy một phát từ vui sướng xuống cấp đóng băng, khóe miệng vốn cong lên gợi thành nụ cười liền nghiêm lại, “Không được, ta hiện tại sẽ đưa ngươi quay về phòng ngủ. Buổi tối nghỉ ngơi cho tốt."
“Nha." Harry ủ rũ cúi đầu, khiến Sev nhìn mà buồn cười, tiểu cự quái này a, ngươi còn quá nhỏ, ta không dám tin tưởng mình có thể khống chế bản thân khi ngủ chung giường chung gối với ngươi mà không hóa thân thành dã thú nuốt sạch ngươi. Severus cứ như vậy ôm Harry đi đến cửa phòng.
Tác giả :
Mặc Bi