Khai Quốc Công Tặc
Quyển 3 - Chương 85: Triều lộ (11)
- Tức phụ của Dương Lệnh nói với muội, sau khi tiết trời giá rét sẽ đưa nhà mẹ đẻ cô ấy từ quận Thanh Hà qua đây! Cuộc sống bên này chúng ta tốt hơn, bên kia quan phủ vơ vét của cải của dân chúng sạch trơn quá mức lợi hại!
Đỗ Quyên ngồi bên cạnh Trình Danh Chấn, vừa thu dọn lại quần áo, vừa nói chuyện phiếm với trượng phu. Nếu quận Võ Dương nhìn thấy cảnh này, chắc chắn không tin giờ phút này nữ tử đang bộ dạng phục tùng chỉnh trang lại quần áo chính là Ngọc diện la sát trong truyền thuyết. Một ngày không chiến đấu, gió cũng làm dây cung nới lỏng, lâu không cầm đao thủ, vết chai trên tay đã mờ dần đi mà trở nên mềm mại nhẵn nhụi như ngọc.
- Hãy để cho cô ấy chờ một chút đi. Bên này chúng ta năm nay yên ổn, sang năm chưa chắc đã được như vậy nữa. Nếu chẳng may nơi này lại biến thành chiến trường, hết binh lại tới phỉ, bất kể là ai thua ai thắng, cả nhà cô ấy đi theo đều gặp họa đấy.
Trình Danh Chấn buông bút lông, do dự đáp lại.
Khi hắn và đám người Đoàn Thanh cùng nỗ lực, đồn điền của vùng Bình Ân, Minh Thủy và Thanh Chương đã được khai hoang có hiệu quả rõ rệt, ít nhất đoạn đường gần ba tòa thị trấn đó đã từ từ khôi phục lại nhân khí, không còn thấy cây cỏ cao tới thắt lưng và những hủm nước thối hoắc đen như mực, ruộng nước cùng chầm chậm liên kết thành mảnh ruộng lớn.
Tuy rằng còn chưa tới mùa gặt nhưng cảnh tượng năm nay được mùa đã vô cùng rõ ràng. Đối với người một lần nữa có đất đai mà nói, bọn họ không sợ mệt, chỉ sợ không còn sức lực để khai khẩn. Hoa mầu chưa bao giờ màu mỡ như vậy, càng được chăm sóc cẩn thận thì càng khỏe mạnh. Kiều mạch, hạt kê, cây cải củ, tiêu đen, còn có rất nhiều thứ mà căn bản Trình Danh Chấn không thể tưởng tượng được, cũng không cho rằng bỏ lỡ mùa gieo trồng có thể sống sót đến lúc thu hoạch thì lúc này đã uốn lên cong xuống nặng trịch, mặt ngước lên tươi tắn, làm cho bất kỳ ai cũng đều sung sướng, bầu không khí thỏa mãn tràn ngập.
Tham chiếu mấy tháng trước Trình Danh Chấn bố cáo chiêu an, các hộ gia đình ngoại trừ từng mượn hạt giống, nông cụ của hắn thì phải dựa theo tỷ lệ nhất định để hoàn lại vốn lương thực và lợi tức ra, mặt khác dân chúng năm nay cũng có thể miễn giao thuế má, cho nên, giá cả hoa mầu trong đất có thể nói là bảy phần đều thuộc về dân chúng đấy. Đây quả thực là điều tốt đẹp mà ba tháng trước dân chúng có nằm mơ cũng không có được. Bọn họ e sợ mộng đẹp này sẽ bừng tỉnh, không sợ bên ngoài ẩm ướt, đều dựng lều nhỏ ngay bên cạnh vườn ruộng nhà mình để canh giữ chăm sóc. Chỉ cần là nhìn thấy, trong lòng cũng an ổn hơn nhiều, chẳng sợ mình mãi chìm trong mộng đẹp ngủ không tỉnh, ít nhất cũng đã mang đến cho mình niềm tin và sự kiên định.
Dân chúng không nhìn xa hiểu rộng nhiều như vậy, họ chỉ có thể nhìn thấy lợi ích thực tế nhất, biết được cuộc sống phía tây Chương Thủy khá giả, bờ bên kia liền có nhiều người liền có ý niệm chuyển nhà trong đầu. Mà sau khi trải qua sự mù quáng khuếch trương lúc ban đầu, hiện giờ ba huyện dưới sự quản lý của Trình Danh Chấn đã không còn tùy tiện giao tặng đất vườn cho người khác nữa rồi. Cho nên người có lòng đến đây khai khẩn đất hoang theo theo bản năng bắt đầu dựa nhờ, trong đó phương pháp tiện lợi nhất là thông qua đầu mục lớn nhỏ của Cẩm Tự Doanh. Trong bọn họ phần nhiều là xuất thân nôn gia gần đầm Cự Lộc, cùng với dân chúng các quận huyện lân cận không cần là thân thích cũng có thể nhờ vả. Mà Trình Danh Chấn lại có một quy củ là ưu tiên an trí gia quyến thân bằng của các huynh đệ, cho nên rất nhiều thân thích lúc trước vì để tránh rước họa tới cửa đã đoạn tuyệt quan hệ với các huynh đệ đầm Cự Lộc nay cũng lần lượt bắt đầu nối lại quan hệ.
Đối với sự nhiệt tình không kịp chuẩn bị này, đám người Trình Danh Chấn và Đoàn Thanh không quá sẵn lòng tiếp nhận. Hiện tại không thể so với mấy tháng trước, khi đó bọn họ suy xét vì sinh tồn, dù đập nồi bán sắt cũng phải thu hút lưu dân đến đây khai hoang. Bởi theo theo góc độ lâu dài, nhân khẩu có ý nghĩa ở lương thực và thuế má, có ý nghĩa lao động và sức chịu đựng ứng phó với chiến tranh. Khi đó cho nhiều người mượn lương thực hạt giống, mùa thu có thể thu mấy đấu lương thực về nhà kho. Nhưng hiện tại lập tức phải cắt hoa mầu rồi, nếu cứ tiếp tục như trước khi sẽ khó mà sống lâu dài được, trong thành thị tăng thêm một nhân khẩu, có ý nghĩa mùa đông phải tăng thêm một phần gánh nặng.
Các tiểu đầu mục cũng biết Trình Danh Chấn khó xử, cho nên tận lực không trực tiếp tìm hắn cầu giúp đỡ, bọn họ muốn thông qua nữ nhân của mình đi khẩn cầu Đỗ Quyên, xin Thất đương gia nhớ lại chút tình cảm ngày xưa để nới lỏng. Mà Đỗ Quyên năm xưa tại đầm Cự Lộc kinh nghiệm quản lý chỉ sợ thiếu người, không sợ nhiều người, bình thường người đến cầu xin cũng nhiều, theo thói quen liền đáp ứng.
Hôm nay đáp ứng chuyện của người khác khẳng định sẽ gây ra chút phiền toái, từ trong lời nói của Trình Danh Chấn, Đỗ Quyên đoán ra hắn không muốn tiếp nhận người nhà của Dương Lệnh. Nàng nhất thời không biết phải làm sao, bèn đẩy quần áo mới cất sang bên, sa sầm mặt phàn nàn:
- Họ tự nguyện ý đến, sau này gặp họa, có liên quan gì với chúng ta. Tiểu nương tử của Dương gia là bị cướp đến trong đầm Cự Lộc đấy, hiện gia người nhà cô ta đã đồng ý nhận người thân này...
- Vậy thì càng không thể để bọn họ tới đây. Nàng lén đưa cho tiểu nương tử Dương gia một chút “Nhục Hảo", bảo cô ta mang về cho người nhà là được
Trình Danh Chấn cười cười, thấp giọng giải thích.
- Sớm không tới, muộn không tới, thấy con gái sống khá giả rồi mới tìm đến cửa nương tựa. Nếu chẳng may ngày nào đó không được như ý, lại là một sự phiền toái, không bằng tạo khoảng cách xa một chút, ngược lại còn có ý nghĩ tốt về nhau.
Lời này thật ra rất có lý, nhưng lọt vào tai Đỗ Quyên vẫn rất không thoải mái. Nàng ngẩng đầu thoáng nhìn trượng phu, có chút tức giận nói:
- Vài đồng tiền, có thể cao hơn cốt nhục thân tình sao? Nhà bọn họ tuy rằng không giàu có, nhưng dù thế nào cũng không thể liên lụy được. Hơn nữa huynh không khiến bọn họ chạy tới đây, bọn họ tự chạy qua Chương Thủy, huynh cũng không thể lấy gậy mà đuổi họ đi. Nơi này của chúng ta cũng không phải chốn đào nguyên gì, vẫn không thể khiến người ngoài nhìn thấy!
Một câu cuối cùng, lại không giống như là những lời Đỗ Quyên có thể nói ra, trong lòng Trình Danh Chấn giật mình, nhíu chặt mày. Đỗ Quyên đang chăm chú nhìn phản ứng của trượng phụ, lập tức ấm ức hỏi:
- Sao vậy, chẳng lẽ muội nói sai rồi hả?
- Nàng nói không sai.
Trình Danh Chấn cười cười.
- Tuy nhiên điển cố Đào hoa nguyên này không dùng cho nơi này được.
- Đây chẳng phải là trong thư Liễu Nhi tỷ viết đó sao? Hôm trước muội còn hỏi huynh rốt cuộc có ý nghĩa gì!
Cuối cùng Đỗ Quyên đã hiểu nguyên nhân cái nhíu mày của trượng phu, lè lưỡi khẽ giải thích.
Nàng không nói, Trình Danh Chấn thật đúng là không nhớ gì cả. Hai ngày trước, ái thiếp Liễu nhi của Trương Kim Xưng đích xác có gửi một phong thư cho Đỗ Quyên, trong thư khen không dứt tình hình an bình của ba huyện Bình Ân, Minh Thủy, Thanh Chương, nói là không chỉ bản thân mình mà mọi người trong đầm Cự Lộc đều khâm phục bản lĩnh của Trình Danh Chấn, ngay cả lục lâm đồng đạo quan sát đại điển Trương Kim Xưng phong vương cũng hết sức khâm phục đối với việc này, đều khích lệ nói Trương Kim Xưng phúc trạch thâm hậu, vừa xưng vương liền mang đến thái bình khắp nơi.
Đối với loại nói chuyện không đâu đầy khách sáo này, Trình Danh Chấn xưa nay nghe xong chỉ cười không để tâm, nhưng Đỗ Quyên lại coi đây là vinh quang, hận không thể khắc ghi từng chữ trong lòng. Thấy trên mặt Trình Danh Chấn lộ vẻ không bằng lòng, nàng vỗ tay xuống đất, vội vàng nhấn mạnh:
- Thật đấy, Liễu Nhi tỷ rất thích bên này, trong thư còn nói với muội, bảo muội tìm lý do để tỷ ấy đến đây ở vài ngày, khỏi phải buồn phiền vì ở mãi trong đầm.
- Chẳng phải tháng trước tỷ ấy đã theo Đại đương gia đến đó sao?
Trình Danh Chấn nhếch nhếch miệng, thấp giọng oán giận. Sau khi Cẩm Tự Doanh rời khỏi đầm Cự Lộc, quan hệ giữa hắn và Trương Kim Xưng đã được cải thiện, bên kia trại chủ không thúc giục hắn quay về, còn tùy ý hắn dùng các lý do để gia quyết của mình và các huynh đệ lục tục đi ra theo. Để báo đáp lại, Trình Danh Chấn đảm nhiệm thu “Bảo an phí" đối với các quận huyện chung quanh hết sức gọn gàng, lần nào cũng hoàn thành kịp thời gina, đồng thời còn phái ra thủ hạ đắc lực hộ tống vật tư vào trong đầm.
Dựa vào số vật tư hậu hĩnh này, đại lễ Trương Kim Xưng xưng vương tổ chức vô cùng thành công. Ngoại trừ một vài kẻ thủ sinh tử ra, các Đương gia của các Lục lâm Hà Bắc các sơn các trại hoặc là đích thân quang lâm, hoặc là phái tâm phúc tặng lên một phần hậu lễ. Mà ngay cả Lục Lâm Đạo Hà Bắc Tổng Biều Bả Tử Cao Sĩ Đạt mất quyền lực với chúng hào kiệt cũng ưỡn ngực da mặt dày phái người mang thư đến chúc mừng, tuyên bố từ nay về sau cùng ngồi cùng ăn với Trương Kim Xưng, huynh đệ hai người nắm tay giành chính quyền.
Đỗ Quyên ngồi bên cạnh Trình Danh Chấn, vừa thu dọn lại quần áo, vừa nói chuyện phiếm với trượng phu. Nếu quận Võ Dương nhìn thấy cảnh này, chắc chắn không tin giờ phút này nữ tử đang bộ dạng phục tùng chỉnh trang lại quần áo chính là Ngọc diện la sát trong truyền thuyết. Một ngày không chiến đấu, gió cũng làm dây cung nới lỏng, lâu không cầm đao thủ, vết chai trên tay đã mờ dần đi mà trở nên mềm mại nhẵn nhụi như ngọc.
- Hãy để cho cô ấy chờ một chút đi. Bên này chúng ta năm nay yên ổn, sang năm chưa chắc đã được như vậy nữa. Nếu chẳng may nơi này lại biến thành chiến trường, hết binh lại tới phỉ, bất kể là ai thua ai thắng, cả nhà cô ấy đi theo đều gặp họa đấy.
Trình Danh Chấn buông bút lông, do dự đáp lại.
Khi hắn và đám người Đoàn Thanh cùng nỗ lực, đồn điền của vùng Bình Ân, Minh Thủy và Thanh Chương đã được khai hoang có hiệu quả rõ rệt, ít nhất đoạn đường gần ba tòa thị trấn đó đã từ từ khôi phục lại nhân khí, không còn thấy cây cỏ cao tới thắt lưng và những hủm nước thối hoắc đen như mực, ruộng nước cùng chầm chậm liên kết thành mảnh ruộng lớn.
Tuy rằng còn chưa tới mùa gặt nhưng cảnh tượng năm nay được mùa đã vô cùng rõ ràng. Đối với người một lần nữa có đất đai mà nói, bọn họ không sợ mệt, chỉ sợ không còn sức lực để khai khẩn. Hoa mầu chưa bao giờ màu mỡ như vậy, càng được chăm sóc cẩn thận thì càng khỏe mạnh. Kiều mạch, hạt kê, cây cải củ, tiêu đen, còn có rất nhiều thứ mà căn bản Trình Danh Chấn không thể tưởng tượng được, cũng không cho rằng bỏ lỡ mùa gieo trồng có thể sống sót đến lúc thu hoạch thì lúc này đã uốn lên cong xuống nặng trịch, mặt ngước lên tươi tắn, làm cho bất kỳ ai cũng đều sung sướng, bầu không khí thỏa mãn tràn ngập.
Tham chiếu mấy tháng trước Trình Danh Chấn bố cáo chiêu an, các hộ gia đình ngoại trừ từng mượn hạt giống, nông cụ của hắn thì phải dựa theo tỷ lệ nhất định để hoàn lại vốn lương thực và lợi tức ra, mặt khác dân chúng năm nay cũng có thể miễn giao thuế má, cho nên, giá cả hoa mầu trong đất có thể nói là bảy phần đều thuộc về dân chúng đấy. Đây quả thực là điều tốt đẹp mà ba tháng trước dân chúng có nằm mơ cũng không có được. Bọn họ e sợ mộng đẹp này sẽ bừng tỉnh, không sợ bên ngoài ẩm ướt, đều dựng lều nhỏ ngay bên cạnh vườn ruộng nhà mình để canh giữ chăm sóc. Chỉ cần là nhìn thấy, trong lòng cũng an ổn hơn nhiều, chẳng sợ mình mãi chìm trong mộng đẹp ngủ không tỉnh, ít nhất cũng đã mang đến cho mình niềm tin và sự kiên định.
Dân chúng không nhìn xa hiểu rộng nhiều như vậy, họ chỉ có thể nhìn thấy lợi ích thực tế nhất, biết được cuộc sống phía tây Chương Thủy khá giả, bờ bên kia liền có nhiều người liền có ý niệm chuyển nhà trong đầu. Mà sau khi trải qua sự mù quáng khuếch trương lúc ban đầu, hiện giờ ba huyện dưới sự quản lý của Trình Danh Chấn đã không còn tùy tiện giao tặng đất vườn cho người khác nữa rồi. Cho nên người có lòng đến đây khai khẩn đất hoang theo theo bản năng bắt đầu dựa nhờ, trong đó phương pháp tiện lợi nhất là thông qua đầu mục lớn nhỏ của Cẩm Tự Doanh. Trong bọn họ phần nhiều là xuất thân nôn gia gần đầm Cự Lộc, cùng với dân chúng các quận huyện lân cận không cần là thân thích cũng có thể nhờ vả. Mà Trình Danh Chấn lại có một quy củ là ưu tiên an trí gia quyến thân bằng của các huynh đệ, cho nên rất nhiều thân thích lúc trước vì để tránh rước họa tới cửa đã đoạn tuyệt quan hệ với các huynh đệ đầm Cự Lộc nay cũng lần lượt bắt đầu nối lại quan hệ.
Đối với sự nhiệt tình không kịp chuẩn bị này, đám người Trình Danh Chấn và Đoàn Thanh không quá sẵn lòng tiếp nhận. Hiện tại không thể so với mấy tháng trước, khi đó bọn họ suy xét vì sinh tồn, dù đập nồi bán sắt cũng phải thu hút lưu dân đến đây khai hoang. Bởi theo theo góc độ lâu dài, nhân khẩu có ý nghĩa ở lương thực và thuế má, có ý nghĩa lao động và sức chịu đựng ứng phó với chiến tranh. Khi đó cho nhiều người mượn lương thực hạt giống, mùa thu có thể thu mấy đấu lương thực về nhà kho. Nhưng hiện tại lập tức phải cắt hoa mầu rồi, nếu cứ tiếp tục như trước khi sẽ khó mà sống lâu dài được, trong thành thị tăng thêm một nhân khẩu, có ý nghĩa mùa đông phải tăng thêm một phần gánh nặng.
Các tiểu đầu mục cũng biết Trình Danh Chấn khó xử, cho nên tận lực không trực tiếp tìm hắn cầu giúp đỡ, bọn họ muốn thông qua nữ nhân của mình đi khẩn cầu Đỗ Quyên, xin Thất đương gia nhớ lại chút tình cảm ngày xưa để nới lỏng. Mà Đỗ Quyên năm xưa tại đầm Cự Lộc kinh nghiệm quản lý chỉ sợ thiếu người, không sợ nhiều người, bình thường người đến cầu xin cũng nhiều, theo thói quen liền đáp ứng.
Hôm nay đáp ứng chuyện của người khác khẳng định sẽ gây ra chút phiền toái, từ trong lời nói của Trình Danh Chấn, Đỗ Quyên đoán ra hắn không muốn tiếp nhận người nhà của Dương Lệnh. Nàng nhất thời không biết phải làm sao, bèn đẩy quần áo mới cất sang bên, sa sầm mặt phàn nàn:
- Họ tự nguyện ý đến, sau này gặp họa, có liên quan gì với chúng ta. Tiểu nương tử của Dương gia là bị cướp đến trong đầm Cự Lộc đấy, hiện gia người nhà cô ta đã đồng ý nhận người thân này...
- Vậy thì càng không thể để bọn họ tới đây. Nàng lén đưa cho tiểu nương tử Dương gia một chút “Nhục Hảo", bảo cô ta mang về cho người nhà là được
Trình Danh Chấn cười cười, thấp giọng giải thích.
- Sớm không tới, muộn không tới, thấy con gái sống khá giả rồi mới tìm đến cửa nương tựa. Nếu chẳng may ngày nào đó không được như ý, lại là một sự phiền toái, không bằng tạo khoảng cách xa một chút, ngược lại còn có ý nghĩ tốt về nhau.
Lời này thật ra rất có lý, nhưng lọt vào tai Đỗ Quyên vẫn rất không thoải mái. Nàng ngẩng đầu thoáng nhìn trượng phu, có chút tức giận nói:
- Vài đồng tiền, có thể cao hơn cốt nhục thân tình sao? Nhà bọn họ tuy rằng không giàu có, nhưng dù thế nào cũng không thể liên lụy được. Hơn nữa huynh không khiến bọn họ chạy tới đây, bọn họ tự chạy qua Chương Thủy, huynh cũng không thể lấy gậy mà đuổi họ đi. Nơi này của chúng ta cũng không phải chốn đào nguyên gì, vẫn không thể khiến người ngoài nhìn thấy!
Một câu cuối cùng, lại không giống như là những lời Đỗ Quyên có thể nói ra, trong lòng Trình Danh Chấn giật mình, nhíu chặt mày. Đỗ Quyên đang chăm chú nhìn phản ứng của trượng phụ, lập tức ấm ức hỏi:
- Sao vậy, chẳng lẽ muội nói sai rồi hả?
- Nàng nói không sai.
Trình Danh Chấn cười cười.
- Tuy nhiên điển cố Đào hoa nguyên này không dùng cho nơi này được.
- Đây chẳng phải là trong thư Liễu Nhi tỷ viết đó sao? Hôm trước muội còn hỏi huynh rốt cuộc có ý nghĩa gì!
Cuối cùng Đỗ Quyên đã hiểu nguyên nhân cái nhíu mày của trượng phu, lè lưỡi khẽ giải thích.
Nàng không nói, Trình Danh Chấn thật đúng là không nhớ gì cả. Hai ngày trước, ái thiếp Liễu nhi của Trương Kim Xưng đích xác có gửi một phong thư cho Đỗ Quyên, trong thư khen không dứt tình hình an bình của ba huyện Bình Ân, Minh Thủy, Thanh Chương, nói là không chỉ bản thân mình mà mọi người trong đầm Cự Lộc đều khâm phục bản lĩnh của Trình Danh Chấn, ngay cả lục lâm đồng đạo quan sát đại điển Trương Kim Xưng phong vương cũng hết sức khâm phục đối với việc này, đều khích lệ nói Trương Kim Xưng phúc trạch thâm hậu, vừa xưng vương liền mang đến thái bình khắp nơi.
Đối với loại nói chuyện không đâu đầy khách sáo này, Trình Danh Chấn xưa nay nghe xong chỉ cười không để tâm, nhưng Đỗ Quyên lại coi đây là vinh quang, hận không thể khắc ghi từng chữ trong lòng. Thấy trên mặt Trình Danh Chấn lộ vẻ không bằng lòng, nàng vỗ tay xuống đất, vội vàng nhấn mạnh:
- Thật đấy, Liễu Nhi tỷ rất thích bên này, trong thư còn nói với muội, bảo muội tìm lý do để tỷ ấy đến đây ở vài ngày, khỏi phải buồn phiền vì ở mãi trong đầm.
- Chẳng phải tháng trước tỷ ấy đã theo Đại đương gia đến đó sao?
Trình Danh Chấn nhếch nhếch miệng, thấp giọng oán giận. Sau khi Cẩm Tự Doanh rời khỏi đầm Cự Lộc, quan hệ giữa hắn và Trương Kim Xưng đã được cải thiện, bên kia trại chủ không thúc giục hắn quay về, còn tùy ý hắn dùng các lý do để gia quyết của mình và các huynh đệ lục tục đi ra theo. Để báo đáp lại, Trình Danh Chấn đảm nhiệm thu “Bảo an phí" đối với các quận huyện chung quanh hết sức gọn gàng, lần nào cũng hoàn thành kịp thời gina, đồng thời còn phái ra thủ hạ đắc lực hộ tống vật tư vào trong đầm.
Dựa vào số vật tư hậu hĩnh này, đại lễ Trương Kim Xưng xưng vương tổ chức vô cùng thành công. Ngoại trừ một vài kẻ thủ sinh tử ra, các Đương gia của các Lục lâm Hà Bắc các sơn các trại hoặc là đích thân quang lâm, hoặc là phái tâm phúc tặng lên một phần hậu lễ. Mà ngay cả Lục Lâm Đạo Hà Bắc Tổng Biều Bả Tử Cao Sĩ Đạt mất quyền lực với chúng hào kiệt cũng ưỡn ngực da mặt dày phái người mang thư đến chúc mừng, tuyên bố từ nay về sau cùng ngồi cùng ăn với Trương Kim Xưng, huynh đệ hai người nắm tay giành chính quyền.
Tác giả :
Tửu Đồ