Khai Quốc Công Tặc
Quyển 3 - Chương 64: Tử lưu (30)
Thở dài, y quay về chủ đề chính.
- Những lời nhảm nhí khác ta không nói nhiều nữa, ngươi nhớ những lời quan trọng nhất, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi hai lễ vật, đều rất quý, nhưng trong đó có sự khác nhau. Ngươi đem món quà quý nhất cho Trình Danh Chấn, còn món quà kém một chút kia cho Trương Kim Xưng. Nếu như có ai hỏi nguyên nhân, ngươi cứ nói ta quê ở Quán Đào, là đồng hương với Trình Danh Chấn, bách tính Quán Đào đến này vẫn không quên điểm tốt của Trình Danh Chấn!
- Vâng!
Thang Tổ Vọng gật đầu liên tục, sợ nghe lọt một chữ!
- Đi đầm Cự Lộc, Trương Kim Xưng nhất định sẽ hù dọa ngươi. Nhưng ngươi không thể cầu xin tha thứ, càng cầu xin tha thứ càng dễ bị chết!
Ngụy Trưng nhìn lão một cái, tiếp tục bổ sung.
- Nếu như ngươi sợ, cứ nói với chính mình, dù sao cũng chỉ là chết, chi bằng chết cho có thể diện một chút!
Thang Tổ Vọng nghĩ một lát, gật đầu đồng ý:
- Thuộc hạ biết rồi, đại nhân cứ yên tâm. Dù sao cũng chỉ là chết thôi? Đại nhân còn không sợ, ta sợ gì chứ!
- Sau đó ngươi nói với Trương Kim Xưng, những mật thám mà lão sắp xếp ở quận Võ Dương ta đều biết. Để bày tỏ thành ý, cho nên ta mới giữ lại những người đó. Nếu như ngươi chết, những trinh thám đó cũng sẽ phải tuẫn táng cho ngươi. Còn nữa, nếu ngươi chết rồi, cũng sẽ có người thứ hai đến đưa thư, những kiến nghị mà ta viết trong thư, một điều cũng đừng mong đạt được!
- Thứ ba, ngươi nói cho Trương Kim Xưng, trận chiến trên băng ở Hoàng Hà, ta tận mắt chứng kiến. Nếu lão muốn biết tình hình cụ thể trong đó, bất luận là tình hình bên nào, cũng có thể viết thư hỏi. Thư, đầu tiên gửi cho Hoàng Nha Bảo, sau đó y giao cho ngươi. Sau đó, ngươi lại đưa cho ta. Trừ hai người các ngươi là người ngoài, sẽ không có người thứ ba biết chuyện này!
Đây rõ ràng là sắp xếp cho lão một đường lui, lão không khỏi cảm động. Đôi mắt mọng đỏ, tiểu quan Thang Tổ Vọng nghẹn ngào nói:
- Đại nhân, ơn đối đãi của đại nhân, thuộc hạ, thuộc hạ không biết làm sao báo đáp. Dù sao, dù sao đại nhân sắp xếp thế nào, ta sẽ làm như thế, tuyệt không làm đại nhân thất vọng, cũng không khiến đại nhân khinh thường ta!
- Ngồi đi, hai người chúng ta nói chuyện!
Ngụy Trưng ngồi thẳng mình, cũng ra hiệu cho đối phương ngồi.
- Người, đầu tiên phải làm chuyện không khiến người khác khinh thường mình, mới được mọi người coi trọng.Từ hôm nay trở đi, tính mạng hai trăm ba mươi vạn hương thân phụ lão quận Võ Dương buộc trên vai hai người chúng ta. Việc thành, chưa chắc có người nhớ đến điểm tốt của chúng ta. Việc bại, cũng không có ai bày rượu cúng tế chúng ta. Nhưng chân tướng sớm muộn cũng có ngày bị vạch trần, ngày sau nhìn thấy con cháu của chúng ta, cũng sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cha của bọn họ là anh hùng hào kiệt, đứa con cũng sẽ không phải là hèn nhát!
- Đại nhân, ngài không cần nói nữa!
Thang Tổ Vọng quệt mạnh hai hàng nước mắt, nước mắt đầm đìa, nhưng lưng lại ngồi thẳng tắp. Lão cảm thấy tự hào vì chính mình, tuy rằng loại tự hào này giống như lửa, cái giá phải trả là cần phải thiêu đốt chính tính mạng của lão.
- Ta hiểu, ta hiểu rồi!
- Hôm nay về nhà thu dọn đồ đạc một chút, ngày mai đến đây lấy lễ vật và thư!
Ngụy Trưng cười, kéo tay của đối phương, nhìn vào ánh mắt của Thang Tổ Vọng mà dặn dò.
- Quyết không phụ mệnh, đại nhân!
Thang Tổ Vọng vươn người đứng thẳng, đáp lại.
- Đi đi!
Ngụy Trưng hất hất tay, ra hiệu cho đối phương rời đi. Sau đó nâng chén trà, chậm rãi đi tới cửa sổ. Dông tố đến gấp gáp khiến cho mảnh trời bên ngoài trở thành một khối mênh mông, dưới hơi nước trắng xóa kia, mơ hồ hiện ra một màu xanh lục, dội không được, rửa không hết.
Ngoài dự liệu của Thang Tổ Vọng, dưới sự phối hợp ăn ý của hai bên, chuyến đi đến đầm Cự Lộc của lão lại thuận lợi đến kì lạ. Trên đường không hề gặp bất cứ phiền phức gì, lúc gặp Trương Kim Xưng, sự đe dọa của đối phương, những chiêu uy bức về cơ bản cũng đều nằm trong dự liệu của Ngụy Trưng, cố gắng nhẫn nhịn một chút, cũng đều vượt qua.
Đối với sự điềm tĩnh của người đưa thư, Trương Kim Xưng cũng thấy kì lạ. Mặc dù anh hùng như Trình Danh Chấn, hai năm trước bước vào quân trướng của lão cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Thang Tổ Vọng chỉ là một tiểu quan trông coi sổ sách, vừa không biết võ nghệ, vừa chưa trải qua những trận chiến lớn gì, lại có thể ung dung hỏi gì đáp nấy, rõ ràng là trầm ổn quá mức rồi.
Không cam lòng để đối phương dễ dàng lừa gạt qua cửa, cũng không muốn mất uy phong của đầm Cự Lộc, sau khi nhận lấy bức thư viết tay của Ngụy Trưng, Trương Kim Xưng không lập tức sắp xếp cho người dẫn Thang Tổ Vọng đi nghỉ ngơi, mà lệnh cho lão ngồi xuống, uống chén trà nhỏ cho nhuận giọng. Sau đó lại nói mấy câu về phong thổ nhân tình quận Võ Dương, sau khi kéo sự phòng bị của đối phương xuống, bỗng cười lên mấy tiếng, hỏi một cách khác người:
- Ngươi đã thân thuộc với Bảo huynh đệ như thế, tin tức lúc trước y đưa đến đầm Cự Lộc, đều là do ngươi cung cấp à?
- Cái này, cái này, Đại Vương sao lại hỏi đến cái này?
Thang Tổ Vọng trừng mắt hỏi lại. Vấn đề này trả lời như thế nào, Ngụy Trưng trước đó chưa dự liệu đến, cũng không nghĩ đáp án trước cho lão.
Trương Kim Xưng mỉm cười không nói, mấy trại chủ khác đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức cười ngặt nghẽo.
Việc xảy ra đột ngột quá, Thang Tổ Vọng không có cách nào dấu giếm, nói quanh co mấy tiếng, ngượng ngập bổ sung:
- Đại Vương nói đúng, tình báo mà trước đây Bảo huynh đệ đưa cho Đại Vương, đúng là do tiểu nhân bán cho y. Tiểu nhân từ nhỏ nhà nghèo khó, mặc dù vào Nha môn Quận Thủ, nhưng vẫn không có thêm được bao nhiêu chí khí…
- Ta không phải chê cười ngươi. Tin tức mà ngươi đưa rất đúng lúc, ta vẫn luôn muốn cảm ơn ngươi!
Tâm trạng Trương Kim Xưng cực kì vui vẻ, hận không thể đi ra ngoài quân trướng hét to lên mấy tiếng, khiến tất cả mọi người đều nhìn thấy lão dự liệu như thần.
- Ta cảm thấy có chút kì lạ, nếu như ngươi đã chịu bán tin tức cho Bảo huynh đệ, chắc cũng biết một số sở thích của Lão Trương ta. Sao đột nhiên lại trở nên to gan như vậy, lại dám lên núi đưa thư?
Sở thích của lão là thích ăn gan người sống, điểm này phóng tầm mắt toàn bộ Hà Bắc, không ai là không biết. Thang Tổ Vọng sợ hãi đến run rẩy, chén trà trong tay bị sánh một nửa ra lòng, một nửa khác lại bưng chặt trong tay, vừa run rẩy vừa nghển cổ lên gào:
- Hai, hai nước giao binh, không, không chém sứ giả. Hơn nữa Bảo huynh đệ lúc này vẫn còn ở trong thành Quý Hương, Đại Đương Gia đối đãi với ta thế nào, Ngụy Chủ Bộ sẽ đối đãi với y như vậy. Nếu như hai chúng ta đều chết, ngày sau hai bên muốn làm giao dịch gì, chắc chắn sẽ không ai dám xuất đầu lộ diện giúp đỡ!
- Hoàng Nha Bảo làm việc không cẩn mật, chết cũng đáng!
Trương Kim Xưng cười ha ha, nói về chuyện giết người, trên mặt không có nửa phần thương xót.
- Lão già nhà người nếu đã nhận tiền của Lão Trương ta, thì không nên làm việc cho quan. Nếu làm việc cho quan, thì không nên nhận tiền của Lão Trương. Muốn thu lợi từ cả hai bên, ta ghét nhất là loại người này. Trói lão vào cây cột bên ngoài cho ta, tắm rửa sạch sẻ, sau đó mổ bụng!
Mấy tên thân vệ nghe thấy vậy, lập tức xông lên, lập tức kéo cánh tay của Thang Tổ Vọng ra ngoài. Thang Tổ Vọng sợ tới mức hồn phách không biết đã bay đến đâu rồi, hai chân cố gắng bám chặt lấy mặt đất, gào lên thảm thiết:
- Đại Vương, Đại Vương, không thể! Hai nước giao binh, không chém sứ! Hai nước giao binh, không chém sứ!
- Những lời nhảm nhí khác ta không nói nhiều nữa, ngươi nhớ những lời quan trọng nhất, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi hai lễ vật, đều rất quý, nhưng trong đó có sự khác nhau. Ngươi đem món quà quý nhất cho Trình Danh Chấn, còn món quà kém một chút kia cho Trương Kim Xưng. Nếu như có ai hỏi nguyên nhân, ngươi cứ nói ta quê ở Quán Đào, là đồng hương với Trình Danh Chấn, bách tính Quán Đào đến này vẫn không quên điểm tốt của Trình Danh Chấn!
- Vâng!
Thang Tổ Vọng gật đầu liên tục, sợ nghe lọt một chữ!
- Đi đầm Cự Lộc, Trương Kim Xưng nhất định sẽ hù dọa ngươi. Nhưng ngươi không thể cầu xin tha thứ, càng cầu xin tha thứ càng dễ bị chết!
Ngụy Trưng nhìn lão một cái, tiếp tục bổ sung.
- Nếu như ngươi sợ, cứ nói với chính mình, dù sao cũng chỉ là chết, chi bằng chết cho có thể diện một chút!
Thang Tổ Vọng nghĩ một lát, gật đầu đồng ý:
- Thuộc hạ biết rồi, đại nhân cứ yên tâm. Dù sao cũng chỉ là chết thôi? Đại nhân còn không sợ, ta sợ gì chứ!
- Sau đó ngươi nói với Trương Kim Xưng, những mật thám mà lão sắp xếp ở quận Võ Dương ta đều biết. Để bày tỏ thành ý, cho nên ta mới giữ lại những người đó. Nếu như ngươi chết, những trinh thám đó cũng sẽ phải tuẫn táng cho ngươi. Còn nữa, nếu ngươi chết rồi, cũng sẽ có người thứ hai đến đưa thư, những kiến nghị mà ta viết trong thư, một điều cũng đừng mong đạt được!
- Thứ ba, ngươi nói cho Trương Kim Xưng, trận chiến trên băng ở Hoàng Hà, ta tận mắt chứng kiến. Nếu lão muốn biết tình hình cụ thể trong đó, bất luận là tình hình bên nào, cũng có thể viết thư hỏi. Thư, đầu tiên gửi cho Hoàng Nha Bảo, sau đó y giao cho ngươi. Sau đó, ngươi lại đưa cho ta. Trừ hai người các ngươi là người ngoài, sẽ không có người thứ ba biết chuyện này!
Đây rõ ràng là sắp xếp cho lão một đường lui, lão không khỏi cảm động. Đôi mắt mọng đỏ, tiểu quan Thang Tổ Vọng nghẹn ngào nói:
- Đại nhân, ơn đối đãi của đại nhân, thuộc hạ, thuộc hạ không biết làm sao báo đáp. Dù sao, dù sao đại nhân sắp xếp thế nào, ta sẽ làm như thế, tuyệt không làm đại nhân thất vọng, cũng không khiến đại nhân khinh thường ta!
- Ngồi đi, hai người chúng ta nói chuyện!
Ngụy Trưng ngồi thẳng mình, cũng ra hiệu cho đối phương ngồi.
- Người, đầu tiên phải làm chuyện không khiến người khác khinh thường mình, mới được mọi người coi trọng.Từ hôm nay trở đi, tính mạng hai trăm ba mươi vạn hương thân phụ lão quận Võ Dương buộc trên vai hai người chúng ta. Việc thành, chưa chắc có người nhớ đến điểm tốt của chúng ta. Việc bại, cũng không có ai bày rượu cúng tế chúng ta. Nhưng chân tướng sớm muộn cũng có ngày bị vạch trần, ngày sau nhìn thấy con cháu của chúng ta, cũng sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cha của bọn họ là anh hùng hào kiệt, đứa con cũng sẽ không phải là hèn nhát!
- Đại nhân, ngài không cần nói nữa!
Thang Tổ Vọng quệt mạnh hai hàng nước mắt, nước mắt đầm đìa, nhưng lưng lại ngồi thẳng tắp. Lão cảm thấy tự hào vì chính mình, tuy rằng loại tự hào này giống như lửa, cái giá phải trả là cần phải thiêu đốt chính tính mạng của lão.
- Ta hiểu, ta hiểu rồi!
- Hôm nay về nhà thu dọn đồ đạc một chút, ngày mai đến đây lấy lễ vật và thư!
Ngụy Trưng cười, kéo tay của đối phương, nhìn vào ánh mắt của Thang Tổ Vọng mà dặn dò.
- Quyết không phụ mệnh, đại nhân!
Thang Tổ Vọng vươn người đứng thẳng, đáp lại.
- Đi đi!
Ngụy Trưng hất hất tay, ra hiệu cho đối phương rời đi. Sau đó nâng chén trà, chậm rãi đi tới cửa sổ. Dông tố đến gấp gáp khiến cho mảnh trời bên ngoài trở thành một khối mênh mông, dưới hơi nước trắng xóa kia, mơ hồ hiện ra một màu xanh lục, dội không được, rửa không hết.
Ngoài dự liệu của Thang Tổ Vọng, dưới sự phối hợp ăn ý của hai bên, chuyến đi đến đầm Cự Lộc của lão lại thuận lợi đến kì lạ. Trên đường không hề gặp bất cứ phiền phức gì, lúc gặp Trương Kim Xưng, sự đe dọa của đối phương, những chiêu uy bức về cơ bản cũng đều nằm trong dự liệu của Ngụy Trưng, cố gắng nhẫn nhịn một chút, cũng đều vượt qua.
Đối với sự điềm tĩnh của người đưa thư, Trương Kim Xưng cũng thấy kì lạ. Mặc dù anh hùng như Trình Danh Chấn, hai năm trước bước vào quân trướng của lão cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Thang Tổ Vọng chỉ là một tiểu quan trông coi sổ sách, vừa không biết võ nghệ, vừa chưa trải qua những trận chiến lớn gì, lại có thể ung dung hỏi gì đáp nấy, rõ ràng là trầm ổn quá mức rồi.
Không cam lòng để đối phương dễ dàng lừa gạt qua cửa, cũng không muốn mất uy phong của đầm Cự Lộc, sau khi nhận lấy bức thư viết tay của Ngụy Trưng, Trương Kim Xưng không lập tức sắp xếp cho người dẫn Thang Tổ Vọng đi nghỉ ngơi, mà lệnh cho lão ngồi xuống, uống chén trà nhỏ cho nhuận giọng. Sau đó lại nói mấy câu về phong thổ nhân tình quận Võ Dương, sau khi kéo sự phòng bị của đối phương xuống, bỗng cười lên mấy tiếng, hỏi một cách khác người:
- Ngươi đã thân thuộc với Bảo huynh đệ như thế, tin tức lúc trước y đưa đến đầm Cự Lộc, đều là do ngươi cung cấp à?
- Cái này, cái này, Đại Vương sao lại hỏi đến cái này?
Thang Tổ Vọng trừng mắt hỏi lại. Vấn đề này trả lời như thế nào, Ngụy Trưng trước đó chưa dự liệu đến, cũng không nghĩ đáp án trước cho lão.
Trương Kim Xưng mỉm cười không nói, mấy trại chủ khác đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức cười ngặt nghẽo.
Việc xảy ra đột ngột quá, Thang Tổ Vọng không có cách nào dấu giếm, nói quanh co mấy tiếng, ngượng ngập bổ sung:
- Đại Vương nói đúng, tình báo mà trước đây Bảo huynh đệ đưa cho Đại Vương, đúng là do tiểu nhân bán cho y. Tiểu nhân từ nhỏ nhà nghèo khó, mặc dù vào Nha môn Quận Thủ, nhưng vẫn không có thêm được bao nhiêu chí khí…
- Ta không phải chê cười ngươi. Tin tức mà ngươi đưa rất đúng lúc, ta vẫn luôn muốn cảm ơn ngươi!
Tâm trạng Trương Kim Xưng cực kì vui vẻ, hận không thể đi ra ngoài quân trướng hét to lên mấy tiếng, khiến tất cả mọi người đều nhìn thấy lão dự liệu như thần.
- Ta cảm thấy có chút kì lạ, nếu như ngươi đã chịu bán tin tức cho Bảo huynh đệ, chắc cũng biết một số sở thích của Lão Trương ta. Sao đột nhiên lại trở nên to gan như vậy, lại dám lên núi đưa thư?
Sở thích của lão là thích ăn gan người sống, điểm này phóng tầm mắt toàn bộ Hà Bắc, không ai là không biết. Thang Tổ Vọng sợ hãi đến run rẩy, chén trà trong tay bị sánh một nửa ra lòng, một nửa khác lại bưng chặt trong tay, vừa run rẩy vừa nghển cổ lên gào:
- Hai, hai nước giao binh, không, không chém sứ giả. Hơn nữa Bảo huynh đệ lúc này vẫn còn ở trong thành Quý Hương, Đại Đương Gia đối đãi với ta thế nào, Ngụy Chủ Bộ sẽ đối đãi với y như vậy. Nếu như hai chúng ta đều chết, ngày sau hai bên muốn làm giao dịch gì, chắc chắn sẽ không ai dám xuất đầu lộ diện giúp đỡ!
- Hoàng Nha Bảo làm việc không cẩn mật, chết cũng đáng!
Trương Kim Xưng cười ha ha, nói về chuyện giết người, trên mặt không có nửa phần thương xót.
- Lão già nhà người nếu đã nhận tiền của Lão Trương ta, thì không nên làm việc cho quan. Nếu làm việc cho quan, thì không nên nhận tiền của Lão Trương. Muốn thu lợi từ cả hai bên, ta ghét nhất là loại người này. Trói lão vào cây cột bên ngoài cho ta, tắm rửa sạch sẻ, sau đó mổ bụng!
Mấy tên thân vệ nghe thấy vậy, lập tức xông lên, lập tức kéo cánh tay của Thang Tổ Vọng ra ngoài. Thang Tổ Vọng sợ tới mức hồn phách không biết đã bay đến đâu rồi, hai chân cố gắng bám chặt lấy mặt đất, gào lên thảm thiết:
- Đại Vương, Đại Vương, không thể! Hai nước giao binh, không chém sứ! Hai nước giao binh, không chém sứ!
Tác giả :
Tửu Đồ