Khai Quốc Công Tặc
Quyển 3 - Chương 18: Tiết thu (18)
Bầu không khí náo nhiệt như vậy cho dù trong lòng là cả tảng băng cũng sớm bị hòa tan. Trình Danh Chấn chắp tay chào mọi người, cười lớn nói:
- Chỉ cần đại đương gia cho phép chúng ta thoải mái uống rượu, dù liều cái mạng này tôi cũng bồi theo mọi người. Chỉ có điều vị trí này tôi ngồi không được, tôi mới gia nhập được vài năm thôi, ngồi chỗ này tổn thọ mất!
- Bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi. Đừng khiêm nhường, khiêm nhường nữa là giả tạo!
Trương Kim Xưng dùng sức ấn bả vai hắn xuống, lớn tiếng ra lệnh:
- Ngồi, ngươi là đệ nhất công thần của Cự Lộc trạch, lão Trương ta đánh trận nhiều năm, từ trước tới giờ chưa bao giờ được thống khoái như thế này. Mẹ kiếp, đơn giản là đánh thế nào được thế ấy. Chẳng khác nào mỗi bước đều có quan quân phối hợp với chúng ta, cứ đánh theo cách này đừng nói là một vạn Phủ binh dù toàn bộ Phủ binh Đại Tùy đánh tới, chúng ta vẫn có thể đánh cho bọn chúng khóc cha gọi mẹ!
Các vị hào kiệt bị câu nói của lão chọc cười đều cười phá lên, mặc dù biết rằng lời này có điểm khoác lác khoa trương nhưng trong lòng tràn ngập hào khí. Đúng vậy, Dương Bạch Nhãn thì thế nào, thấy Cửu đương gia chẳng phải bỏ chạy. Phùng Hiếu Từ thì thế nào, đánh cho Đậu Kiến Đức nghe tin gió mà chạy, gặp phải hảo hán Cự Lộc trạch chúng ta cũng phải quăng mũ cởi giáp mà chạy. Trước đây quan binh trang bị hoàn mỹ, mọi người nhìn thấy mà thèm thuồng, còn bây giờ thì sao, hơn sao ngàn bộ khải giáp, hơn hai ngàn cây giác cung, đều thuộc sở hữu chung. Đưa mắt nhìn khắp Hà Bắc, còn lục lâm hào kiệt nơi nào sống thoải mái như thế này.
Mạnh mẽ ấn Trình Danh Chấn ngồi xuống, Trương Kim Xưng tiếp tục nâng chén rượu lên khoác lác:
- Bước tiếp theo, chúng ta cứ đợi Phùng lão đầu ngoan ngoãn đưa đầu lên. Sau đó ném đầu lão lên bàn Cao đại đương gia xem thử khi đó sắc mặt lão Cao sẽ như thế nào!
- Còn có thể thế nào nữa, ngoan ngoãn giao ấn tín Tổng Biều Bả Tử ra đây!
Đỗ Ba Lạt cũng nâng bát rượu lên, trên mặt tràn ngập vẻ tự hào. Con rể hắn, Trình Danh Chấn đánh thắng trận chẳng khác nào Đỗ Ba Lạt hắn đánh thắng trận. Có câu nói con rể cũng là nửa con trai, lão Đỗ bởi vì không có con trai mà ôm hận nửa đời, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà người khác có mười tên con trai cũng không có bản lãnh lớn như nửa con trai nhà lão Đỗ.
Hai vị giang hồ lão làng đã rượu ngang mặt, ngươi một câu ta một câu, so đấu tài khoác lác. Các vị trại chủ, đường chủ khác nghe phát nghiền, nâng bát rượu lên cụng chén. Chớp mắt hơn chục bát rượu đã rót vào bụng, mọi người lại mới nhớ ra Trình Danh Chấn. Trương Kim Xưng ra lệnh cho người hầu rót đầy rượu vào cốc trước mặt mọi người, cười ha ha đề nghị:
- Được rồi, chúng ta đều quên mất lão Cửu. Phỏng chừng bây giờ hắn cũng đã ấm người. Tới, một bát này uống vì Cửu đương gia!
- Mừng Cửu đương gia đánh đâu thắng đó!
Các vị trại chủ đường chủ đồng thanh đáp lại.
- Vẫn là do đại đương gia ở trung quân tọa trấn! Một chén này, chúng ta trước kính Đại đương gia nào!
Trình Danh Chấn vội vàng đứng dậy, nâng bát rượu lên khước từ.
- Công lao là của ngươi, làm sao lại tính lên đầu ta?
Trong lòng Trương Kim Xưng chỉ cảm thấy thư thái vô cùng nhưng trên miệng vẫn rất khách khí.
Trình Danh Chấn cười lắc đầu:
- Nếu không phải đại đương gia tín nhiệm Trình mỗ nào có bản lãnh điều khiển hơn mười vạn huynh đệ. Cho nên công lao của đại đương gia vĩnh viễn cao hơn Trình mỗ!
Thấy hai người Trình Danh Chấn và Trương Kim Xưng cứ đẩy qua đẩy lại cho nhau, Hác Lão Đao vội vàng chen vào lớn tiếng đề nghị:
- Có đạo lý, công đầu là của đại đương gia, chẳng qua công lao của Cửu đương gia cũng không nhỏ! Nào nào, một chén này chúng ta kính cả hai người, để đại đương gia và Cửu đương gia cùng cạn!
Nói xong, ánh mắt vô tình cố ý liếc về phía Lô Phương Nguyên, trong mắt tràn ngập ý cười.
Đêm đó địch nhân tới đánh lén, Lô Phương Nguyên từng cùng Hác Lão Đao sóng vai chiến đấu, giữa hai người sớm đã dùng máu luyện thành tình cảm. Bắt được ánh mắt của Hác Lão Đao, hắn lập tức lĩnh hội đứng dậy:
- Vì đại đương gia và Cửu đương gia cạn chén!
- Vì đại đương gia và Cửu đương gia cạn chén!
Các vị đường chủ, trại chủ đồng thanh hưởng ứng, một lần nữa nâng cao bát rượu. Lần này, hai người Trương Kim Xưng và Trình Danh Chấn không còn gì để nói nữa, nâng bát rượu lên khẽ chạm vào nhau, một hơi cạn sạch.
Giải quyết xong nan đề ai có công lao lớn nhất xong, bầu không khí của tiệc rượu càng lúc càng náo nhiệt. Không ngừng có đầu mục đứng dậy theo thứ tự mời rượu hai người Trương Kim Xưng và Trình Danh Chấn. Trương Kim Xưng trong lòng sung sướng, từng bát từng bát uống vào tuyệt không từ chối hại Trình Danh Chấn chỉ đành uống theo, uống rượu như uống nước, không đến nửa canh giờ khuôn mặt đã đỏ bừng hiện men say.
Vòng rượu này uống quá gấp, Trương Kim Xưng đã bắt đầu choáng váng đầu óc, đắc ý dương dương vỗ bàn, điều nên nói không nên nói đều tuôn hết cả ra ngoài:
- Lão Phùng nấp sau tường thành, đừng cho rằng chúng ta không làm gì được lão, lại không biết Cửu đương gia đã sớm nói với ta đã bố trí thiên la địa võng chờ lão ta. Chỉ cần đám người Vương đường chủ chạy tới ngoài thành Lê Dương, mặc kệ là đánh vào thành được hay không, Phùng lão đầu nhất định phải liều mạng quay đầu đi cứu. Đến khi đó, chúng ta lập tức đuổi theo sát mông đít lão, nhiệt tình giày vò lão, giày vò lão ra...
Nghe xong những lời này, đại bộ phận người đang có mặt trong trướng mới biết hai người Vương Nhị Mao và Trương Trư Bì dẫn vài ngàn kỵ binh không phải là đi ngăn cản Ngụy Chinh mà là chuẩn bị đánh lén Lê Dương. Ai nấy mắt trợn tròn, rượu trong bát hơn phân nửa đổ xuống đầu gối.
- Người... Người có ít quá hay không?
Cơn chấn kinh qua đi, có người xì xào bàn tán.
- Chiêu này đủ độc.
Có người thấp giọng tán thưởng, nhìn Trương Kim Xưng đầy vẻ đắc ý không dám dễ dàng đưa ra kết luận phủ định.
- Đủ độc! Đi một bước tính mười bước, đây mới là đạo dùng binh!
Trương Kim Xưng hồn nhiên không hay biết mối nghi hoặc của các huynh đệ, tiếp tục ba hoa:
- Đây cũng là nguyên nhân ta coi trọng lão cửu. Sau này mọi người học hỏi thêm ở hắn. Kẻ dám dùng binh như vậy, trong đời ta mới chỉ thấy qua hai người...
Lão ta đắc ý dương dương dơ ra hai ngón tay, giống như hai người này đều là con cháu của lão vậy:
- Các ngươi đừng cảm thấy ít. Chiếu này mấu chốt ở xuất kỳ bất ý(bất ngờ). Năm ngoái, Lý tướng quân bất ngờ đánh úp Lê Dương cũng chỉ dẫn tới theo ngàn nhân mã. Khi đó thủ quân Lê Dương có đến vài vạn! Lần này, có thể chiến đấu được đều đã bị lão Phùng mang đi, còn dư lại đều là loại già yếu không đủ cho Vương đường chủ nhấm nháp!
Điều khiển một chi kỳ binh bôn tập phía sau địch quân, xuất kỳ bất ý đánh hạ thành Lê Dương, hoàn toàn chặt đứt đường sống của Phùng Hiếu Từ. Chiêu này tuy rằng độc đáo nhưng không phải do Trình Danh Chấn nghĩ ra, trong lúc điều binh khiển tướng hắn đã mô phỏng theo chiêu ngàn dặm bôn tập của Hùng vũ lang tướng Lý Húc năm trước, một đòn hạ gục kho lượng của Dương Huyền Cảm. Chỉ là hắn vạn vạn không ngờ tới, đại đương gia Trương Kim Xưng vốn dốt đặc cán mai về binh pháp lại có thể nhìn thấu triệt kế sách này, hơn nữa còn vô cùng tin tưởng sự thành công của sách lược này, giống như kết quả vốn phải là như vậy.
Không chỉ bản thân Trình Danh Chấn giật mình kinh ngạc mà mấy vị trại chủ, đường chủ đang ngồi đó lần lượt buông bát rượu xuống. Trong số bọn họ thậm chí còn có người chưa từng nghe nói về trận chiến xảy ra ngoài thành Lê Dương năm trước, trợn tròn mắt nghe ngóng:
- Vậy vị Lý tướng quân kia đang làm gì, tại sao đại đương gia ngài lại tôn sùng hắn như thế?
- Hình như là vãn bối của một vị đại tướng quân nào đó! Hình như ta đã từng nghe nhắc tới người này!
Có kẻ nghe được dăm ba điều về trận chiến ở Lê Dương đó nhưng vô cùng vui sướng lên mặt:
- Nghe nói hắn dẫn theo vài ngàn kỵ binh từ Trác quận chọc xuyên qua Lê Dương. Đại kỳ đã cắm trên thành Lê Dương nhưng tướng lĩnh thủ thành vẫn còn không biết là ai đã tới?
- Nói bậy, rõ ràng là một trận dã chiến!
Ngay lập tức có người lớn tiếng vạch trần sai lầm của người nói.
- Năm ngoái cùng lúc chúng ta vây công Quán Đào, Lý tướng quân theo đường lớn ngàn dặm bôn tập Tịch Dương. Tướng thủ thành Nguyên Vụ đích thân nghênh chiến bị Lý tướng quân thúc ngựa xông lên chém bay đầu!
- A!
Người nghe hít sâu một luồng khí lạnh, chuyện kể lấy đầu địch nhân trong thiên quân vạn mã mọi người mới chỉ nghe nói trong những lúc nói chuyện phiếm, căn bản không dám tin tưởng. Trong thực tế, cao thủ lấy một địch mười đã vô cùng khó gặp, cho dù là thân thủ tốt như Hác Lão Đao bị hơn hai mươi tên tráng hán dùng trường mâu vây khốn, đồng dạng bị đâm cho thương tích đầy mình.
- Còn đám binh lính của tên tướng thủ thành kia đâu, chỉ đứng nhìn chủ soái bị người ta chặt đầu sao?
- Nhanh, ngươi hiểu không. Nghe nói vị Lý tướng quân kia là hậu đại của Phi tướng quân Lý Nghiễm. Phi tướng quân, ngươi từng nghe qua danh hiệu này là biết động tác của người đó nhanh tới mức nào. Nghe nói Lê Dương thành có vài vạn tướng sĩ, căn bản không kịp rút đao thì đầu của chủ soái đã bị Lý tướng quân chặt xuống!
- Chỉ cần đại đương gia cho phép chúng ta thoải mái uống rượu, dù liều cái mạng này tôi cũng bồi theo mọi người. Chỉ có điều vị trí này tôi ngồi không được, tôi mới gia nhập được vài năm thôi, ngồi chỗ này tổn thọ mất!
- Bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi. Đừng khiêm nhường, khiêm nhường nữa là giả tạo!
Trương Kim Xưng dùng sức ấn bả vai hắn xuống, lớn tiếng ra lệnh:
- Ngồi, ngươi là đệ nhất công thần của Cự Lộc trạch, lão Trương ta đánh trận nhiều năm, từ trước tới giờ chưa bao giờ được thống khoái như thế này. Mẹ kiếp, đơn giản là đánh thế nào được thế ấy. Chẳng khác nào mỗi bước đều có quan quân phối hợp với chúng ta, cứ đánh theo cách này đừng nói là một vạn Phủ binh dù toàn bộ Phủ binh Đại Tùy đánh tới, chúng ta vẫn có thể đánh cho bọn chúng khóc cha gọi mẹ!
Các vị hào kiệt bị câu nói của lão chọc cười đều cười phá lên, mặc dù biết rằng lời này có điểm khoác lác khoa trương nhưng trong lòng tràn ngập hào khí. Đúng vậy, Dương Bạch Nhãn thì thế nào, thấy Cửu đương gia chẳng phải bỏ chạy. Phùng Hiếu Từ thì thế nào, đánh cho Đậu Kiến Đức nghe tin gió mà chạy, gặp phải hảo hán Cự Lộc trạch chúng ta cũng phải quăng mũ cởi giáp mà chạy. Trước đây quan binh trang bị hoàn mỹ, mọi người nhìn thấy mà thèm thuồng, còn bây giờ thì sao, hơn sao ngàn bộ khải giáp, hơn hai ngàn cây giác cung, đều thuộc sở hữu chung. Đưa mắt nhìn khắp Hà Bắc, còn lục lâm hào kiệt nơi nào sống thoải mái như thế này.
Mạnh mẽ ấn Trình Danh Chấn ngồi xuống, Trương Kim Xưng tiếp tục nâng chén rượu lên khoác lác:
- Bước tiếp theo, chúng ta cứ đợi Phùng lão đầu ngoan ngoãn đưa đầu lên. Sau đó ném đầu lão lên bàn Cao đại đương gia xem thử khi đó sắc mặt lão Cao sẽ như thế nào!
- Còn có thể thế nào nữa, ngoan ngoãn giao ấn tín Tổng Biều Bả Tử ra đây!
Đỗ Ba Lạt cũng nâng bát rượu lên, trên mặt tràn ngập vẻ tự hào. Con rể hắn, Trình Danh Chấn đánh thắng trận chẳng khác nào Đỗ Ba Lạt hắn đánh thắng trận. Có câu nói con rể cũng là nửa con trai, lão Đỗ bởi vì không có con trai mà ôm hận nửa đời, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà người khác có mười tên con trai cũng không có bản lãnh lớn như nửa con trai nhà lão Đỗ.
Hai vị giang hồ lão làng đã rượu ngang mặt, ngươi một câu ta một câu, so đấu tài khoác lác. Các vị trại chủ, đường chủ khác nghe phát nghiền, nâng bát rượu lên cụng chén. Chớp mắt hơn chục bát rượu đã rót vào bụng, mọi người lại mới nhớ ra Trình Danh Chấn. Trương Kim Xưng ra lệnh cho người hầu rót đầy rượu vào cốc trước mặt mọi người, cười ha ha đề nghị:
- Được rồi, chúng ta đều quên mất lão Cửu. Phỏng chừng bây giờ hắn cũng đã ấm người. Tới, một bát này uống vì Cửu đương gia!
- Mừng Cửu đương gia đánh đâu thắng đó!
Các vị trại chủ đường chủ đồng thanh đáp lại.
- Vẫn là do đại đương gia ở trung quân tọa trấn! Một chén này, chúng ta trước kính Đại đương gia nào!
Trình Danh Chấn vội vàng đứng dậy, nâng bát rượu lên khước từ.
- Công lao là của ngươi, làm sao lại tính lên đầu ta?
Trong lòng Trương Kim Xưng chỉ cảm thấy thư thái vô cùng nhưng trên miệng vẫn rất khách khí.
Trình Danh Chấn cười lắc đầu:
- Nếu không phải đại đương gia tín nhiệm Trình mỗ nào có bản lãnh điều khiển hơn mười vạn huynh đệ. Cho nên công lao của đại đương gia vĩnh viễn cao hơn Trình mỗ!
Thấy hai người Trình Danh Chấn và Trương Kim Xưng cứ đẩy qua đẩy lại cho nhau, Hác Lão Đao vội vàng chen vào lớn tiếng đề nghị:
- Có đạo lý, công đầu là của đại đương gia, chẳng qua công lao của Cửu đương gia cũng không nhỏ! Nào nào, một chén này chúng ta kính cả hai người, để đại đương gia và Cửu đương gia cùng cạn!
Nói xong, ánh mắt vô tình cố ý liếc về phía Lô Phương Nguyên, trong mắt tràn ngập ý cười.
Đêm đó địch nhân tới đánh lén, Lô Phương Nguyên từng cùng Hác Lão Đao sóng vai chiến đấu, giữa hai người sớm đã dùng máu luyện thành tình cảm. Bắt được ánh mắt của Hác Lão Đao, hắn lập tức lĩnh hội đứng dậy:
- Vì đại đương gia và Cửu đương gia cạn chén!
- Vì đại đương gia và Cửu đương gia cạn chén!
Các vị đường chủ, trại chủ đồng thanh hưởng ứng, một lần nữa nâng cao bát rượu. Lần này, hai người Trương Kim Xưng và Trình Danh Chấn không còn gì để nói nữa, nâng bát rượu lên khẽ chạm vào nhau, một hơi cạn sạch.
Giải quyết xong nan đề ai có công lao lớn nhất xong, bầu không khí của tiệc rượu càng lúc càng náo nhiệt. Không ngừng có đầu mục đứng dậy theo thứ tự mời rượu hai người Trương Kim Xưng và Trình Danh Chấn. Trương Kim Xưng trong lòng sung sướng, từng bát từng bát uống vào tuyệt không từ chối hại Trình Danh Chấn chỉ đành uống theo, uống rượu như uống nước, không đến nửa canh giờ khuôn mặt đã đỏ bừng hiện men say.
Vòng rượu này uống quá gấp, Trương Kim Xưng đã bắt đầu choáng váng đầu óc, đắc ý dương dương vỗ bàn, điều nên nói không nên nói đều tuôn hết cả ra ngoài:
- Lão Phùng nấp sau tường thành, đừng cho rằng chúng ta không làm gì được lão, lại không biết Cửu đương gia đã sớm nói với ta đã bố trí thiên la địa võng chờ lão ta. Chỉ cần đám người Vương đường chủ chạy tới ngoài thành Lê Dương, mặc kệ là đánh vào thành được hay không, Phùng lão đầu nhất định phải liều mạng quay đầu đi cứu. Đến khi đó, chúng ta lập tức đuổi theo sát mông đít lão, nhiệt tình giày vò lão, giày vò lão ra...
Nghe xong những lời này, đại bộ phận người đang có mặt trong trướng mới biết hai người Vương Nhị Mao và Trương Trư Bì dẫn vài ngàn kỵ binh không phải là đi ngăn cản Ngụy Chinh mà là chuẩn bị đánh lén Lê Dương. Ai nấy mắt trợn tròn, rượu trong bát hơn phân nửa đổ xuống đầu gối.
- Người... Người có ít quá hay không?
Cơn chấn kinh qua đi, có người xì xào bàn tán.
- Chiêu này đủ độc.
Có người thấp giọng tán thưởng, nhìn Trương Kim Xưng đầy vẻ đắc ý không dám dễ dàng đưa ra kết luận phủ định.
- Đủ độc! Đi một bước tính mười bước, đây mới là đạo dùng binh!
Trương Kim Xưng hồn nhiên không hay biết mối nghi hoặc của các huynh đệ, tiếp tục ba hoa:
- Đây cũng là nguyên nhân ta coi trọng lão cửu. Sau này mọi người học hỏi thêm ở hắn. Kẻ dám dùng binh như vậy, trong đời ta mới chỉ thấy qua hai người...
Lão ta đắc ý dương dương dơ ra hai ngón tay, giống như hai người này đều là con cháu của lão vậy:
- Các ngươi đừng cảm thấy ít. Chiếu này mấu chốt ở xuất kỳ bất ý(bất ngờ). Năm ngoái, Lý tướng quân bất ngờ đánh úp Lê Dương cũng chỉ dẫn tới theo ngàn nhân mã. Khi đó thủ quân Lê Dương có đến vài vạn! Lần này, có thể chiến đấu được đều đã bị lão Phùng mang đi, còn dư lại đều là loại già yếu không đủ cho Vương đường chủ nhấm nháp!
Điều khiển một chi kỳ binh bôn tập phía sau địch quân, xuất kỳ bất ý đánh hạ thành Lê Dương, hoàn toàn chặt đứt đường sống của Phùng Hiếu Từ. Chiêu này tuy rằng độc đáo nhưng không phải do Trình Danh Chấn nghĩ ra, trong lúc điều binh khiển tướng hắn đã mô phỏng theo chiêu ngàn dặm bôn tập của Hùng vũ lang tướng Lý Húc năm trước, một đòn hạ gục kho lượng của Dương Huyền Cảm. Chỉ là hắn vạn vạn không ngờ tới, đại đương gia Trương Kim Xưng vốn dốt đặc cán mai về binh pháp lại có thể nhìn thấu triệt kế sách này, hơn nữa còn vô cùng tin tưởng sự thành công của sách lược này, giống như kết quả vốn phải là như vậy.
Không chỉ bản thân Trình Danh Chấn giật mình kinh ngạc mà mấy vị trại chủ, đường chủ đang ngồi đó lần lượt buông bát rượu xuống. Trong số bọn họ thậm chí còn có người chưa từng nghe nói về trận chiến xảy ra ngoài thành Lê Dương năm trước, trợn tròn mắt nghe ngóng:
- Vậy vị Lý tướng quân kia đang làm gì, tại sao đại đương gia ngài lại tôn sùng hắn như thế?
- Hình như là vãn bối của một vị đại tướng quân nào đó! Hình như ta đã từng nghe nhắc tới người này!
Có kẻ nghe được dăm ba điều về trận chiến ở Lê Dương đó nhưng vô cùng vui sướng lên mặt:
- Nghe nói hắn dẫn theo vài ngàn kỵ binh từ Trác quận chọc xuyên qua Lê Dương. Đại kỳ đã cắm trên thành Lê Dương nhưng tướng lĩnh thủ thành vẫn còn không biết là ai đã tới?
- Nói bậy, rõ ràng là một trận dã chiến!
Ngay lập tức có người lớn tiếng vạch trần sai lầm của người nói.
- Năm ngoái cùng lúc chúng ta vây công Quán Đào, Lý tướng quân theo đường lớn ngàn dặm bôn tập Tịch Dương. Tướng thủ thành Nguyên Vụ đích thân nghênh chiến bị Lý tướng quân thúc ngựa xông lên chém bay đầu!
- A!
Người nghe hít sâu một luồng khí lạnh, chuyện kể lấy đầu địch nhân trong thiên quân vạn mã mọi người mới chỉ nghe nói trong những lúc nói chuyện phiếm, căn bản không dám tin tưởng. Trong thực tế, cao thủ lấy một địch mười đã vô cùng khó gặp, cho dù là thân thủ tốt như Hác Lão Đao bị hơn hai mươi tên tráng hán dùng trường mâu vây khốn, đồng dạng bị đâm cho thương tích đầy mình.
- Còn đám binh lính của tên tướng thủ thành kia đâu, chỉ đứng nhìn chủ soái bị người ta chặt đầu sao?
- Nhanh, ngươi hiểu không. Nghe nói vị Lý tướng quân kia là hậu đại của Phi tướng quân Lý Nghiễm. Phi tướng quân, ngươi từng nghe qua danh hiệu này là biết động tác của người đó nhanh tới mức nào. Nghe nói Lê Dương thành có vài vạn tướng sĩ, căn bản không kịp rút đao thì đầu của chủ soái đã bị Lý tướng quân chặt xuống!
Tác giả :
Tửu Đồ