Khai Quốc Công Tặc
Quyển 3 - Chương 111: Triều lộ (37)
Đến lúc này, các thân sĩ quận Hà Bắc rốt cuộc mới hiểu ra, lễ vật của bọn họ đã gửi mà sao cứu binh thì lề mề chưa đến. Hoàng thượng cũng bị vây ở Nhạn Môn rồi, người đâu có tâm tư mà xem xét đến chuyện này cơ chứ? Nếu triều đình không quản chuyện của địa phương thì Trương Kim Xưng, Cao Sĩ Đạt, Trình Danh Chấn và bọn thổ phỉ hơn một tháng qua đương nhiên là yên tâm có chỗ dựa vững chắc, muốn làm gì thì làm.
Có thể từ đây Trương Kim Xưng và bọn thổ phỉ nghe nói chuyện Hoàng thượng bị nhốt ở Nhạn Môn, tin tức của chúng còn nhanh hơn cả mấy ông quan viên của quận không? Trước đó bọn chúng có thông đồng với Đột Quyết, nội ứng ngoại hợp với nhau gây loạn thiên hạ không? Nếu hai bên không cấu kết thì sao thời gian động thủ lại trùng hợp đến như vậy?
Nghi vấn trùng trùng, khiến người ta nghĩ mãi mà không ra. Nhưng lúc này đối với quan viên địa phương và bọn cường hào mà nói, chuyện cần gấp không phải là điều tra bọn giặc cỏ và Đột Quyết lang kỵ có liên quan đến nhau hay không mà là làm thế nào để sống sót trong loạn thế, duy trì hơi tàn.
Trương Kim Xưng tàn bạo, lại thêm nóng giận thất thường. Chống cự hay không chống cự lão kết quả cũng không có gì khác. Gặp lúc tâm trạng lão không tốt có khi đến cả bố mẹ ruột lão cũng sẽ mổ bụng khoét mắt. Gặp lúc tâm trạng lão tốt thì lão rất khoan dung độ lượng có đánh chết mấy ngàn huynh đệ của lão, lão cũng không bắt tội. Cao Sĩ Đạt bẩm sinh đã tham lam, những nơi gã đi qua đều sạch sành sanh. Nếu chẳng may bị gã đánh đến gõ cửa thì chỉ còn chờ chết. Dù đầu hàng hay chống cự cũng thế, sau khi thành bị phá, chỉ cần vơ vét được dù là ván cửa hay nồi sắt thì gã tuyệt đối sẽ không cho người đó dù chỉ là nửa tia hy vọng sống sót.
So sánh với thổ phỉ trong Hà Bắc thì Trình Danh Chấn tuân thủ quy củ, còn Đậu Kiến Đức không thương lạm sát, hai người này có vẻ còn đáng quý. Đặc biệt trước đó, chỉ cần quan viên và hắn đạt đến một thỏa hiệp đúng thời hạn mang gạo đến thì Minh Châu Quân quyết sẽ không đến cửa quấy rầy. Thậm chí, ngay cả có đám thảo tặc khác đến gây rối, bọn hắn cũng tránh cho, không đợi đối phương phải đến gần Trình Danh Chấn sẽ phái đội canh gác đến nghênh đón. Hiếu được lý đó thì dễ thôi, còn thật sự không khuyên được thì trực tiếp dùng đao kiếm để xử lý. Tình thế bình thường chưa đợi đến giai đoạn bày đao ra bị cướp thì đám thảo tặc đó cũng biết khó mà tự lui rồi. Theo cách nói của lục lâm đạo thì mọi người có một mẫu ruộng còn có ba phần đất thì đừng có ai đi quá giới hạn.
- Nếu Trình tướng quân đồng ý đăng cao hô hào thì tốt rồi!
Đánh cũng đánh không lại, trốn cũng không thoát, đối mặt với không còn vận mệnh nào khác khiến người ta không chờ đợi nổi. Nếu triều đình không khống chế được Hà Bắc thì chi bằng họ đi theo kẻ mạnh. Họ suy ghĩ kĩ về lợi ích, hai người Trình Danh Chấn và Đậu Kiến Đức đều là sự lựa chọn tốt. Nhưng suy nghĩ này nói ra thì cũng chỉ là nói thầm chứ không thể thành sự thực. Hai kẻ đạo tặc lục lâm đạo Hà Bắc đều thuộc về thế hệ con cháu, trên đầu Đậu Kiến Đức còn có Đại đương gia Cao Sĩ Đạt, tri huyện Vương Bác. Còn về phần Trình Danh Chấn thì lại càng không nổi, trong lai lịch kinh nghiệm giang hồ, hắn còn ít hơn cả Đậu Kiến Đức. Mặc dù không có kinh nghiệm lý lịch, nhưng chỉ dựa vào thực lực kế, thì lại cao hơn nhị tặc Trương, Cao rất nhiều. Mà Trình Danh Chân, hơn một tháng qua lăn lộn tài vật đoạt được không ít, nhưng dưới trướng vẫn như trước chỉ có hơn vạn người, thực sự muốn kiếm một vị trí trong quần hùng Hà Bắc, dù tên tuổi của Trình Danh Chấn hắn cũng không nhỏ, nhưng thế lực vĩnh viện không thể đứng ở vị trí thứ năm được.
- Người mà không ôm chí lớn thì nhiều nhất cũng chỉ là một tên nô gia mà thôi!
Sau khi phân tích tỉ mỉ, người có tâm khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng về Trình Danh Chấn. Nhập thu được hơn một tháng qua, quân hùng Hà Bắc đều thừa dịp triều đình không để ý mà mở rộng thực lực và địa bàn. Thanh thế lớn như Trương Kim Xưng, gần như càn quét được toàn bộ quận Thanh Hà, mang quân hướng về Tín Đô. Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức cũng gần như chiếm được nửa quận Bình Nguyên và nửa quận Bột Hải. Còn Trình Danh Chấn lại chẳng khác nào chó giữ nhà, sau khi giúp Trương Kim Xưng đánh tan Dương Thiện Hội thì mang chiến lợi phẩm về bờ tây Chương Thủy. Thời gian gần đây, kẻ tặc Đậu, Vương rong ruổi lui tới bờ đông Chương Thủy, ra sức càn quét những nhà giàu có, huyện lớn đông đúc, tàn phá. Mà Trình kẻ tặc sau khi trở về bờ tây Chương Thủy, chỉ thu thập một vài trại nhỏ ở Cẩu Sơn, Từ Sơn và lân cận Thái Hành Sơn, cùng lắm thì thu thập huyện nha của huyện Võ An vào trong túi, mà đối với hai thành Vĩnh Niên và Hàm Đan gần trong gang tấc nhưng vô lực tự bảo vệ mình thì hắn lại làm như không thấy.
Loại đánh nhỏ bó chân bó tay này đương nhiên là không hấp dẫn được sự chú ý của người khác, càng không có được sự tôn kính của đám cường hào. Trời sinh mọi người đã có tính nhắm vào những vùng đất mạnh, mặc dù chưa chắc đã che chở được cho họ cái gì. Nhưng cũng có cá biệt người, như là Trưởng sử quận Võ Dương Ngụy Trưng, Huyện lệnh Huyện Hạ Bác Trương Cửu Nghệ, trong lời nói đều rất tôn sùng Trình Danh Chấn. Quan điểm của bọn họ khác với người khác, rõ ràng, lúc Trương KIm Xưng oanh oanh liệt liệt quét ngang thanh hà, Cao Sĩ Đạt ồn ồn ào ào san bằng bình nguyên, thì sở bộ Minh Chân Quân của Trình Danh Chấn lại đem địa bàn của mình liên kết thành một hình tam giác kiên cố. Một góc chống đỡ đầm Cự Lộc, một góc chống đỡ Chương Thủy, còn một góc thì thăm dò Thái Hành ngàn dặm. Tuy rằng huyện Vĩnh Niên và huyện Hàm Đan cũng nằm trong phạm vi của ba góc tam giác này, nhưng quan viên hai huyện này, bao gồm Quận Thủ Võ An Chu Quá thuộc trị sở của Vĩnh Niên, nếu nói không có âm thầm qua lại với Trình Danh Chấn, quyết không thể nào vững vàng ngồi ở chức quan kia.
- Tiến có thể công, thủ có thể lui vào đại trạch thâm sơn, cái gọi là thỏ khôn có ba hang cũng chỉ thường thôi!
Thiên hạ có con mắt tinh đời, không chỉ tán chuyện mấy người Ngụy Trưng, Trương Cửu Nghệ. Ở núi Ngõa Cương ngoài ngàn dặm có một người râu trắng nhẹ giọng tán thưởng.
- Mật Công cũng coi trọng thủ gia tử này!
Đứng ở bên cạnh người đọc sách là một gã mặt che lụa trắng, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, đầu đội nga quan, da mặt trắng nõn, lông mi dài, nhìn có vẻ là người bụng đầy kinh luân. Chỉ có điều lông mi và cặp mắt không hợp với người nho nhã cho lắm, nhìn có vẻ thâm trầm, như có sát khí.
- Loại người như Trương Kim Xưng, Cao Sĩ Đạt thật đúng là một đám chó lợn! Lúc kiếm ăn thì giương nanh múa vuốt, gặp phải dũng tướng như Phàn Khoái, Từ Hoảng thì bị châm đến thịt!
Người được gọi là Mật Công cười lạnh mấy tiếng, vô cùng cao ngạo mà bình luận.
- Ha ha ha ha!
Nho sinh kia gật đầu cười rất tán thành với đánh giá của người che mặt:
- Lần trước, lúc Phòng mỗ phụng mệnh Mật Công đi Hà Bắc liên lạc với các hào kiệt, cũng đã phát hiện ra điều này. Lúc đó Trình Danh Chấn mới vào lục lâm, thanh danh còn chưa được hiển hách như hôm nay. Nhưng hắn chỉ lấy một cành liễu làm mũi tên, khiến cho tâm huyết mà Phòng mỗ kì công chuẩn bị nhiều ngày đã bị cuốn trôi. Kẻ này nằm trong tay Trương Kim Xưng, đáng tiếc!
Nghe thấy y nói như vậy, mặt của người khách rõ ràng hơi giật giật một chút. Có tấm lụa trắng bên ngoài mới khiến cho người ta không nhìn ra vẻ mặt độc ác này:
- Tuy thanh thế của lục lâm Hà Bắc lớn, nhưng làm rất tốt hai chữ “hào kiệt", cũng chỉ có hai kẻ là Đậu, Trình mà thôi.
- Thuộc hạ đã sắp xếp xong rồi!
Nho sinh lui lại nửa bước, khom người lĩnh mệnh:
- Dựa vào tên tuổi của Mật Công và quân Ngõa Cương, bọn họ cũng đều phải nể mặt đồng ý một hai phần với thuộc hạ. Chỉ có điều Quận thủ quận Võ Dương Nguyên Bảo Tàng tháng trước đã khởi binh hưởng ứng, lại bị tên gọi là Ngụy Trưng ngăn cản.
Người khách che mặt lại co quắp một chút, đau đến mức lông mi cao thấp trực nhảy cả lên. Lúc này người nho sinh mới để ý một chút, vội dừng câu chuyện, nâng khăn của người khách che mặt lên, thân thiết hỏi:
- Mật Công… cẩn thận một chút, có câu là thương cân động cốt một trăm ngày…
- Á!
Người khách che mặt vừa đau, vừa hận tiếng nói liền thay đổi. Không hề giống như vẻ cao thượng vừa rồi mà biến thành hoang dã như tiếng rít của bọn lang sói vậy:
- Thay ta loại trừ người này!
Lúc nói chuyện, y liền giật tấm lụa trắng che mặt xuống, lộ ra những vết thương chồng chất trên gương mặt.
Nếu như không để ý đến những vết thương thì người này cũng có thể coi là một mỹ nam. Mắt phượng mày ngài, mũi thẳng mồm vuông, dưới cằm còn có râu dài bồng bềnh tăng thêm ba phần khí thế anh hùng. Chỉ tiếc rằng sẹo quá dày, một đường rồi lại một đường, cá biệt cổ y còn có một sợi tơ máu cực nhợt nhạt cực sâu giống như bị nanh vuốt của ác quỷ cào vậy, càng thêm phần dữ tợn.
Không chỉ là một nho sinh mà tất cả những văn võ xung quanh đều sợ hãi. Họ vội vã chạy lên trước, nâng nâng đỡ đỡ, khuyên khuyên can can đến toàn thân đổ mồ hôi, mới khuyên được kẻ điên che mặt kia.
Có thể từ đây Trương Kim Xưng và bọn thổ phỉ nghe nói chuyện Hoàng thượng bị nhốt ở Nhạn Môn, tin tức của chúng còn nhanh hơn cả mấy ông quan viên của quận không? Trước đó bọn chúng có thông đồng với Đột Quyết, nội ứng ngoại hợp với nhau gây loạn thiên hạ không? Nếu hai bên không cấu kết thì sao thời gian động thủ lại trùng hợp đến như vậy?
Nghi vấn trùng trùng, khiến người ta nghĩ mãi mà không ra. Nhưng lúc này đối với quan viên địa phương và bọn cường hào mà nói, chuyện cần gấp không phải là điều tra bọn giặc cỏ và Đột Quyết lang kỵ có liên quan đến nhau hay không mà là làm thế nào để sống sót trong loạn thế, duy trì hơi tàn.
Trương Kim Xưng tàn bạo, lại thêm nóng giận thất thường. Chống cự hay không chống cự lão kết quả cũng không có gì khác. Gặp lúc tâm trạng lão không tốt có khi đến cả bố mẹ ruột lão cũng sẽ mổ bụng khoét mắt. Gặp lúc tâm trạng lão tốt thì lão rất khoan dung độ lượng có đánh chết mấy ngàn huynh đệ của lão, lão cũng không bắt tội. Cao Sĩ Đạt bẩm sinh đã tham lam, những nơi gã đi qua đều sạch sành sanh. Nếu chẳng may bị gã đánh đến gõ cửa thì chỉ còn chờ chết. Dù đầu hàng hay chống cự cũng thế, sau khi thành bị phá, chỉ cần vơ vét được dù là ván cửa hay nồi sắt thì gã tuyệt đối sẽ không cho người đó dù chỉ là nửa tia hy vọng sống sót.
So sánh với thổ phỉ trong Hà Bắc thì Trình Danh Chấn tuân thủ quy củ, còn Đậu Kiến Đức không thương lạm sát, hai người này có vẻ còn đáng quý. Đặc biệt trước đó, chỉ cần quan viên và hắn đạt đến một thỏa hiệp đúng thời hạn mang gạo đến thì Minh Châu Quân quyết sẽ không đến cửa quấy rầy. Thậm chí, ngay cả có đám thảo tặc khác đến gây rối, bọn hắn cũng tránh cho, không đợi đối phương phải đến gần Trình Danh Chấn sẽ phái đội canh gác đến nghênh đón. Hiếu được lý đó thì dễ thôi, còn thật sự không khuyên được thì trực tiếp dùng đao kiếm để xử lý. Tình thế bình thường chưa đợi đến giai đoạn bày đao ra bị cướp thì đám thảo tặc đó cũng biết khó mà tự lui rồi. Theo cách nói của lục lâm đạo thì mọi người có một mẫu ruộng còn có ba phần đất thì đừng có ai đi quá giới hạn.
- Nếu Trình tướng quân đồng ý đăng cao hô hào thì tốt rồi!
Đánh cũng đánh không lại, trốn cũng không thoát, đối mặt với không còn vận mệnh nào khác khiến người ta không chờ đợi nổi. Nếu triều đình không khống chế được Hà Bắc thì chi bằng họ đi theo kẻ mạnh. Họ suy ghĩ kĩ về lợi ích, hai người Trình Danh Chấn và Đậu Kiến Đức đều là sự lựa chọn tốt. Nhưng suy nghĩ này nói ra thì cũng chỉ là nói thầm chứ không thể thành sự thực. Hai kẻ đạo tặc lục lâm đạo Hà Bắc đều thuộc về thế hệ con cháu, trên đầu Đậu Kiến Đức còn có Đại đương gia Cao Sĩ Đạt, tri huyện Vương Bác. Còn về phần Trình Danh Chấn thì lại càng không nổi, trong lai lịch kinh nghiệm giang hồ, hắn còn ít hơn cả Đậu Kiến Đức. Mặc dù không có kinh nghiệm lý lịch, nhưng chỉ dựa vào thực lực kế, thì lại cao hơn nhị tặc Trương, Cao rất nhiều. Mà Trình Danh Chân, hơn một tháng qua lăn lộn tài vật đoạt được không ít, nhưng dưới trướng vẫn như trước chỉ có hơn vạn người, thực sự muốn kiếm một vị trí trong quần hùng Hà Bắc, dù tên tuổi của Trình Danh Chấn hắn cũng không nhỏ, nhưng thế lực vĩnh viện không thể đứng ở vị trí thứ năm được.
- Người mà không ôm chí lớn thì nhiều nhất cũng chỉ là một tên nô gia mà thôi!
Sau khi phân tích tỉ mỉ, người có tâm khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng về Trình Danh Chấn. Nhập thu được hơn một tháng qua, quân hùng Hà Bắc đều thừa dịp triều đình không để ý mà mở rộng thực lực và địa bàn. Thanh thế lớn như Trương Kim Xưng, gần như càn quét được toàn bộ quận Thanh Hà, mang quân hướng về Tín Đô. Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức cũng gần như chiếm được nửa quận Bình Nguyên và nửa quận Bột Hải. Còn Trình Danh Chấn lại chẳng khác nào chó giữ nhà, sau khi giúp Trương Kim Xưng đánh tan Dương Thiện Hội thì mang chiến lợi phẩm về bờ tây Chương Thủy. Thời gian gần đây, kẻ tặc Đậu, Vương rong ruổi lui tới bờ đông Chương Thủy, ra sức càn quét những nhà giàu có, huyện lớn đông đúc, tàn phá. Mà Trình kẻ tặc sau khi trở về bờ tây Chương Thủy, chỉ thu thập một vài trại nhỏ ở Cẩu Sơn, Từ Sơn và lân cận Thái Hành Sơn, cùng lắm thì thu thập huyện nha của huyện Võ An vào trong túi, mà đối với hai thành Vĩnh Niên và Hàm Đan gần trong gang tấc nhưng vô lực tự bảo vệ mình thì hắn lại làm như không thấy.
Loại đánh nhỏ bó chân bó tay này đương nhiên là không hấp dẫn được sự chú ý của người khác, càng không có được sự tôn kính của đám cường hào. Trời sinh mọi người đã có tính nhắm vào những vùng đất mạnh, mặc dù chưa chắc đã che chở được cho họ cái gì. Nhưng cũng có cá biệt người, như là Trưởng sử quận Võ Dương Ngụy Trưng, Huyện lệnh Huyện Hạ Bác Trương Cửu Nghệ, trong lời nói đều rất tôn sùng Trình Danh Chấn. Quan điểm của bọn họ khác với người khác, rõ ràng, lúc Trương KIm Xưng oanh oanh liệt liệt quét ngang thanh hà, Cao Sĩ Đạt ồn ồn ào ào san bằng bình nguyên, thì sở bộ Minh Chân Quân của Trình Danh Chấn lại đem địa bàn của mình liên kết thành một hình tam giác kiên cố. Một góc chống đỡ đầm Cự Lộc, một góc chống đỡ Chương Thủy, còn một góc thì thăm dò Thái Hành ngàn dặm. Tuy rằng huyện Vĩnh Niên và huyện Hàm Đan cũng nằm trong phạm vi của ba góc tam giác này, nhưng quan viên hai huyện này, bao gồm Quận Thủ Võ An Chu Quá thuộc trị sở của Vĩnh Niên, nếu nói không có âm thầm qua lại với Trình Danh Chấn, quyết không thể nào vững vàng ngồi ở chức quan kia.
- Tiến có thể công, thủ có thể lui vào đại trạch thâm sơn, cái gọi là thỏ khôn có ba hang cũng chỉ thường thôi!
Thiên hạ có con mắt tinh đời, không chỉ tán chuyện mấy người Ngụy Trưng, Trương Cửu Nghệ. Ở núi Ngõa Cương ngoài ngàn dặm có một người râu trắng nhẹ giọng tán thưởng.
- Mật Công cũng coi trọng thủ gia tử này!
Đứng ở bên cạnh người đọc sách là một gã mặt che lụa trắng, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, đầu đội nga quan, da mặt trắng nõn, lông mi dài, nhìn có vẻ là người bụng đầy kinh luân. Chỉ có điều lông mi và cặp mắt không hợp với người nho nhã cho lắm, nhìn có vẻ thâm trầm, như có sát khí.
- Loại người như Trương Kim Xưng, Cao Sĩ Đạt thật đúng là một đám chó lợn! Lúc kiếm ăn thì giương nanh múa vuốt, gặp phải dũng tướng như Phàn Khoái, Từ Hoảng thì bị châm đến thịt!
Người được gọi là Mật Công cười lạnh mấy tiếng, vô cùng cao ngạo mà bình luận.
- Ha ha ha ha!
Nho sinh kia gật đầu cười rất tán thành với đánh giá của người che mặt:
- Lần trước, lúc Phòng mỗ phụng mệnh Mật Công đi Hà Bắc liên lạc với các hào kiệt, cũng đã phát hiện ra điều này. Lúc đó Trình Danh Chấn mới vào lục lâm, thanh danh còn chưa được hiển hách như hôm nay. Nhưng hắn chỉ lấy một cành liễu làm mũi tên, khiến cho tâm huyết mà Phòng mỗ kì công chuẩn bị nhiều ngày đã bị cuốn trôi. Kẻ này nằm trong tay Trương Kim Xưng, đáng tiếc!
Nghe thấy y nói như vậy, mặt của người khách rõ ràng hơi giật giật một chút. Có tấm lụa trắng bên ngoài mới khiến cho người ta không nhìn ra vẻ mặt độc ác này:
- Tuy thanh thế của lục lâm Hà Bắc lớn, nhưng làm rất tốt hai chữ “hào kiệt", cũng chỉ có hai kẻ là Đậu, Trình mà thôi.
- Thuộc hạ đã sắp xếp xong rồi!
Nho sinh lui lại nửa bước, khom người lĩnh mệnh:
- Dựa vào tên tuổi của Mật Công và quân Ngõa Cương, bọn họ cũng đều phải nể mặt đồng ý một hai phần với thuộc hạ. Chỉ có điều Quận thủ quận Võ Dương Nguyên Bảo Tàng tháng trước đã khởi binh hưởng ứng, lại bị tên gọi là Ngụy Trưng ngăn cản.
Người khách che mặt lại co quắp một chút, đau đến mức lông mi cao thấp trực nhảy cả lên. Lúc này người nho sinh mới để ý một chút, vội dừng câu chuyện, nâng khăn của người khách che mặt lên, thân thiết hỏi:
- Mật Công… cẩn thận một chút, có câu là thương cân động cốt một trăm ngày…
- Á!
Người khách che mặt vừa đau, vừa hận tiếng nói liền thay đổi. Không hề giống như vẻ cao thượng vừa rồi mà biến thành hoang dã như tiếng rít của bọn lang sói vậy:
- Thay ta loại trừ người này!
Lúc nói chuyện, y liền giật tấm lụa trắng che mặt xuống, lộ ra những vết thương chồng chất trên gương mặt.
Nếu như không để ý đến những vết thương thì người này cũng có thể coi là một mỹ nam. Mắt phượng mày ngài, mũi thẳng mồm vuông, dưới cằm còn có râu dài bồng bềnh tăng thêm ba phần khí thế anh hùng. Chỉ tiếc rằng sẹo quá dày, một đường rồi lại một đường, cá biệt cổ y còn có một sợi tơ máu cực nhợt nhạt cực sâu giống như bị nanh vuốt của ác quỷ cào vậy, càng thêm phần dữ tợn.
Không chỉ là một nho sinh mà tất cả những văn võ xung quanh đều sợ hãi. Họ vội vã chạy lên trước, nâng nâng đỡ đỡ, khuyên khuyên can can đến toàn thân đổ mồ hôi, mới khuyên được kẻ điên che mặt kia.
Tác giả :
Tửu Đồ