Khai Quốc Công Tặc
Quyển 2 - Chương 188: Đằng uyên (24)
- Tốt! Tiễn pháp giỏi! Cửu đương gia thần tiễn!
Không đợi quần hào tới trước xem lễ reo hò khen hay, chúng hào kiệt Đầm Cự Lộc dưới sự dẫn dắt của Đại đương gia Trương Kim Xưng dẫn đầu kêu to lên. Hãnh diện quá! Đầm Cự Lộc lúc này hãnh diện quá. Khoảng cách hai trăm bước, một mũi tên bắn thủng mắt tiền vàng! Nếu như nói câu chuyện xưa “Tiềm Long Đằng uyên" này người ngoài chưa từng thấy, vẫn nửa tin nửa ngờ mà nói, vậy thì cảnh tượng bách bộ xuyên dương này là bọn họ tận mắt nhìn thấy, ai cũng nhờ cậy không xong a! Cửu đương gia trước khi bắn đúng là từng hướng về phía ông trời cầu nguyện, mượn tiễn này thay mọi người bói con đường hoạn lộ. Hiện giờ mũi tên xuyên qua mắt tiền vàng là nói rõ từ nay về sau Hà Bắc Lục Lâm dưới sự dẫn dắt của Trương Đại Đương Gia nhất định có thể đánh bại quan quân, uy phong bát diện, nhìn chút đúng là lũ tiểu nhân không phục Trương Đại Đương Gia không còn lời nào để nói?!
Bất kể trong lòng hối hận không ngừng, mắng chửi Trương Kim Xưng giảo hoạt như nào, nhưng mặt khác quần hùng Hà Bắc cũng không khỏi không nói một tiếng bội phục.
- Cửu đương gia thật là thần tiễn.
- Trương đại ca gặp được Cửu đệ, quả là như cá gặp nước, như hổ thêm cánh!
- Cá gì chứ, Trương đại ca rõ ràng là một Tiềm long, chỉ có điều thời cơ tạm thời chưa đến mà thôi!
Mọi người mồm năm miệng mười không thống nhất cùng nhau. Cho dù không ít người hoài nghi việc Trình Danh Chấn bắn qua mắt tiền là luyện trước, nhưng ngoài hai trăm bước bắn xuyên qua mắt tiền, không phải bất cứ kẻ nào có cũng làm được. Đặc biệt là đối với quần hào võ công xuất phát từ chiêu võ hoang dã mà nói, quả thực là không dám nghĩ.
Nghe được những lời a dua nịnh hót tuôn ra từ xunh quanh, Trương Kim Xưng sắc mặt đỏ tựa như uống liên tiếp ba lu rượu lớn. Quá nghiện rồi, cuộc sống tạm ổn như này quá nghiện rồi. Chính lão cũng không ngờ tới Trình Danh Chấn có thể đạt đến trình độ đó, làm phụ tá giúp hắn thượng vị, trước mặt mọi người cấp một tay tài giỏi như vậy.
Dương dương đắc ý, chắp tay vái mọi nơi, Đầm Cự Lộc Đại đương gia Trương Kim Xưng nhếch miệng đáp lại:
- Đúng ông trời chiếu cố ta, mỗ gia cũng là nhờ phúc khí của mọi người thôi. Nào nào, mọi người vào bên trong ngồi xuống, đừng chậm trễ tân lang lại phiền!
- Đại đương gia nói xong. Chúng ta đi vào chỗ ngồi, cùng bàn chuyện đại sự!
Nhóm hào kiệt đã một lần được xem chuyện hiếm thấy, cười ha hả đáp lại.
Khi đang nói chuyện, mọi người lại nhớ tới chuyện trong hành lang, thấy Trình Danh Chấn dùng một cây đòn cân đem vén tấm khăn trên đầu tân nương tử ra, lộ ra một nụ cười tươi như hoa. Tân lang, tân nương đứng song vai hướng về quan khách đáp lễ cảm tạ. Theo sau đó bà mối tiến lên, nói xong lời may mắn mới đem tân nương vào tân phòng. Trình Danh Chấn lưu lại bên ngoài đón quan khách, Đỗ Quyên hướng đi về phía phòng tân hôn.
Lúc này bên trong tân phòng sớm đã được trang trí mầu đỏ. Màu đỏ của song cửa sổ, màu đỏ của rèm cửa, còn có màu đỏ của chiếc gối, mặt chăn, trên mặt từng thứ một đều được thêu lên uyên ương hí thủy, cá nhảy Long Môn. Có người tiến lên giúp Đỗ Quyên tháo giày, đỡ đến bên giường ngồi. Lại có một tiểu nam hài lập tức cầm đồng tiền bằng vàng, hoa quả khô rắc khắp nơi trong phòng.
Không cần phải nói bọn nhỏ được đùa vui thật ồn ào, Đỗ Quyên thân là tân nương không thể từ trên giường xuống can thiệp. Từ lúc này đến lúc hoa chúc là lúc nàng phải tọa công. Cái gọi là tọa công chính là tân nương càng ngồi điềm tĩnh trên giường càng an ổn sau này. Nói rõ ra thì sau này gia đình càng an bình. Cho dù đến khi hoa tàn ít bướm, bất chấp lang quân nạp ít nhiều phòng tiểu thiếp. Cũng không một ai có thể làm lay động địa vị đại phu nhân của nàng.
Đám nữ binh Hồng Lăng, Thái Hà đều là con gái của một gia đình nông gia bình thường, tính tình mạnh mẽ có thừa, trầm ổn lại không đủ. Đối phó với Đoàn Thanh và đám con nít dễ như trở bàn tay. Gặp phải những đứa trẻ bảy tám tuổi, hồn nhiên không hiểu đối với chuyện nam nữ động phòng, dù là không có một thân Đồ Long kỹ, thì nửa phần cũng không phải sử dụng đến. Cũng là Chu Ninh thận trọng, sớm biết giờ này tân nương mệt mỏi không chịu nổi, cần im lặng để nghỉ ngơi giữ sức khỏe, liền cười ha hả giữ chặt một tiểu hài nhi ầm ĩ nhất, vừa cầm khăn tay giúp cậu lau mồ hôi, vừa giống như thân tỷ tỷ hỏi han ân cần. Tiểu tử kia không chút tâm cơ nào, được một tỷ tỷ điềm đạm nho nhã ân cần, lập tức trở thành một chú chó nhỏ ngoan hiền. Những đứa trẻ khác mất thủ lĩnh, nhất thời không gây sự phá phách, dần dần yên ổn lại.
- Lấy chút trái cây về chia cho các muội muội, để mọi người cũng vui. Ngoan, ăn xong rồi ngày mai lại đến tìm tỷ tỷ nha. Chỉ cần các đệ không gây sự, nhất định có trái cây ăn!
Chu Ninh một tay kéo một đứa trẻ, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Hồng Lăng là loại nữ nhân khó có được một lần ôn nhu như vậy, đưa nhóm trẻ con “Rắc trướng" đi ra ngoài. (chú 1)
Tân phòng an tĩnh trở lại, Đỗ Quyên cuối cùng có thể thở dài một cái. Nghe phía trước sân ồn ào náo nhiệt, ngẳng đầu lên nhìn gương đồng thấy mình trong gương mặt đỏ hồng, vừa vui sướng, vừa không yên, ở sâu trong nội tâm mơ hồ còn vài phần mờ mịt.
Vị hôn phu trước mặt quần hùng bắn xuyên mắt tiền vàng, người ngoài đều cảm thấy hắn là vì ủng hộ Đại đương gia Trương Kim Xưng thượng vị, Ngọc la sát lại biết rõ đó là trượng phu vì mình mà làm. Lục lâm hào kiệt thích múa thương múa bổn, xưa nay khinh thường thư sinh nhã nhặn. Mà vị hôn phu kia một mũi tên bách phát bách trúng, cho mọi người đáp án rõ ràng nhất. Nàng, Thất đương gia Đỗ Quyên Đầm Cự Lộc gả cho một thiếu niên văn võ song toàn, không phải chỉ biết tính toán, mưu trí, khôn ngoan mồm mép vô dụng. Mà hắn, Cửu đương gia Trình Danh Chấn Đầm Cự Lộc, tuy rằng nổi lên muộn, cũng không phải dựa vào nữ nhân che chở, mà là dựa vào bản lĩnh của bản thân để có danh tiếng. Nếu có thể ở hai trăm bước bắn xuyên qua mắt tiền vàng, cũng có thể dùng tên trong tay bảo vệ được nữ nhân của mình và gia tộc an toàn.
- Chỉ có điều, sau này làm Trình Đỗ thị rồi, tính tình không thể hồ đồ!
Nghĩ tới tương lai như thế nào và ở cùng Trình Gia, hiếu kính với bà bà, giúp chồng dạy con, một Đỗ Quyên không sợ trời không sợ đất lại có chút lo sợ. Trong bếp, cái muôi con dao làm bếp ở trong tay nàng dùng dễ dàng không thua kém hoành đao. Trong khuê phòng lông mày lá liễu má đỏ, cũng quan trọng như thiết côn trùy lớn! Bản thân mình vẫn lấy làm vinh quang một thân giỏi quyền cước, có thể không dùng để đối phó với lang quân hay là đối phó với con cái sau này, cũng hơi khó tránh khỏi có chút “Đạp tài tiểu dụng" (Không biết trọng nhân tài).
Con người tính tình đều là như vậy, càng quý trọng, càng sợ mất đi, Nghĩ đến ngày sau phải duy trì một nhà, mà nội tâm của mình lại không tỉ mỉ bằng so với trượng phu, củi gạo dầu muối mọi thứ tính không rõ ràng lắm, Đỗ Quyên không kìm nổi cúi đầu, trộm thở dài.
Vừa tiễn đám trẻ con đi xong, đám người Hồng Lăng quay lại giật nảy mình. Vội vã xúm lại, thấp giọng hỏi:
- Tỷ tỷ đây là thế nào, ngày vui mà than thở gì ạ? Chẳng lẽ cảm thấy hôn lễ chưa đủ náo nhiệt hay là vừa rồi có người đối với người vô lễ?
- Không đúng, ta đi qua đi lại nhiều nên mệt mỏi.
Đỗ Quyên hé miệng cười, không dám đem ý nghĩ trong lòng nói cho gia nhân nghe.
- Tỷ tỷ người đừng nhúc nhích, chúng ta cho người đấm bóp chân!
Nghe Đỗ Quyên nói, Hồng Lăng cùng đám người cũng thấy có chút mệt mỏi, ngáp một cái, có nén bối rối nói ra.
Tối hôm qua đoàn người gần như suốt đêm không ngủ, Đỗ Quyên sao nhẫn tâm lại làm phiền người khác, lắc lắc đầu, nói nhỏ:
- Thôi đi! Đấm cũng không đỡ được. Các ngươi đỡ ta đứng lên, đi lại trong phòng một chút là được!
- Vậy cũng không được!
Hồng Lăng cùng hai người nữa vội chạy lên trước, một trái một phải giữ Đỗ Quyên lại.
- Cô gia chưa vào, tỷ tỷ nhất định phải ngồi, nếu không trong nhà tất có hồ ly đến quấy rối. Nếu tỷ tỷ mệt mỏi, có thể để hai người chúng ta từ từ xoa bóp cho.
- Thôi đi, ta phải ngồi yên đúng không. Ông trời, một lầ kết hôn so với đánh một ác quỷ còn mệt hơn!
Đỗ Quyên không lay chuyển được bọn tỷ muội thân thiết, vẻ mặt đau khổ nhượng bộ.
Chúng nữ binh mím môi, cố nín cười. Thất đương gia Đầm Cự Lộc tính cách trời sinh chính là thích náo động không thích yên tĩnh, ngay cả giường cưới không ngờ cũng ngồi không yên.
- Cười cái gì mà cười, các ngươi đều là nữ nhi, sớm muộn gì đều phải chịu cảnh này một lần!
Đỗ Quyên đoán được trong lòng mọi người đang nghĩ gì, giơ tay nhéo một cái nữ gia nhân gần mình nhất, lớn tiếng nói.
Lập tức tựa như đâm vào ổ chim sẻ, các nữ gia nhân ríu rít, hỗn loạn né ra. Nghĩ rằng Đỗ Quyên không có can đảm xuống giường đuổi theo, cách xa xa dừng lại cười trêu rằng:
- Đời này nếu có thể chọn được một lang quân như tỷ phu vậy, khỏi phải ngồi cả buổi trưa, cho dù ngồi ba ngày ba đêm không ăn không uống, chúng ta cũng cam tâm tình nguyện!
- Ta xem nhẹ các ngươi rồi!
Đỗ Quyên bị trêu cười đến hai má nóng bừng, quay đầu từ trên giường tìm lấy đồ vật gì đó lấy ra đánh người. Lại phát hiện gối đầu, chăn đệm, gương, hộp trang tất cả đều là đồ mới, không nỡ ném một món đồ nào ra ngoài.
Chúng nữ binh nhìn, dáng vẻ bệ vệ trở nên kiêu ngạo. Chỉ vào trên giường chim uyên ương, cá chép nô đùa trong nước, hạt sen, một đám cười ngặt nghẽo.
- Các ngươi còn cười nữa, sau này đừng để ta thấy các ngươi!
Đỗ Quyên không còn cách nào khác, tức giận uy hiếp.
Không đợi quần hào tới trước xem lễ reo hò khen hay, chúng hào kiệt Đầm Cự Lộc dưới sự dẫn dắt của Đại đương gia Trương Kim Xưng dẫn đầu kêu to lên. Hãnh diện quá! Đầm Cự Lộc lúc này hãnh diện quá. Khoảng cách hai trăm bước, một mũi tên bắn thủng mắt tiền vàng! Nếu như nói câu chuyện xưa “Tiềm Long Đằng uyên" này người ngoài chưa từng thấy, vẫn nửa tin nửa ngờ mà nói, vậy thì cảnh tượng bách bộ xuyên dương này là bọn họ tận mắt nhìn thấy, ai cũng nhờ cậy không xong a! Cửu đương gia trước khi bắn đúng là từng hướng về phía ông trời cầu nguyện, mượn tiễn này thay mọi người bói con đường hoạn lộ. Hiện giờ mũi tên xuyên qua mắt tiền vàng là nói rõ từ nay về sau Hà Bắc Lục Lâm dưới sự dẫn dắt của Trương Đại Đương Gia nhất định có thể đánh bại quan quân, uy phong bát diện, nhìn chút đúng là lũ tiểu nhân không phục Trương Đại Đương Gia không còn lời nào để nói?!
Bất kể trong lòng hối hận không ngừng, mắng chửi Trương Kim Xưng giảo hoạt như nào, nhưng mặt khác quần hùng Hà Bắc cũng không khỏi không nói một tiếng bội phục.
- Cửu đương gia thật là thần tiễn.
- Trương đại ca gặp được Cửu đệ, quả là như cá gặp nước, như hổ thêm cánh!
- Cá gì chứ, Trương đại ca rõ ràng là một Tiềm long, chỉ có điều thời cơ tạm thời chưa đến mà thôi!
Mọi người mồm năm miệng mười không thống nhất cùng nhau. Cho dù không ít người hoài nghi việc Trình Danh Chấn bắn qua mắt tiền là luyện trước, nhưng ngoài hai trăm bước bắn xuyên qua mắt tiền, không phải bất cứ kẻ nào có cũng làm được. Đặc biệt là đối với quần hào võ công xuất phát từ chiêu võ hoang dã mà nói, quả thực là không dám nghĩ.
Nghe được những lời a dua nịnh hót tuôn ra từ xunh quanh, Trương Kim Xưng sắc mặt đỏ tựa như uống liên tiếp ba lu rượu lớn. Quá nghiện rồi, cuộc sống tạm ổn như này quá nghiện rồi. Chính lão cũng không ngờ tới Trình Danh Chấn có thể đạt đến trình độ đó, làm phụ tá giúp hắn thượng vị, trước mặt mọi người cấp một tay tài giỏi như vậy.
Dương dương đắc ý, chắp tay vái mọi nơi, Đầm Cự Lộc Đại đương gia Trương Kim Xưng nhếch miệng đáp lại:
- Đúng ông trời chiếu cố ta, mỗ gia cũng là nhờ phúc khí của mọi người thôi. Nào nào, mọi người vào bên trong ngồi xuống, đừng chậm trễ tân lang lại phiền!
- Đại đương gia nói xong. Chúng ta đi vào chỗ ngồi, cùng bàn chuyện đại sự!
Nhóm hào kiệt đã một lần được xem chuyện hiếm thấy, cười ha hả đáp lại.
Khi đang nói chuyện, mọi người lại nhớ tới chuyện trong hành lang, thấy Trình Danh Chấn dùng một cây đòn cân đem vén tấm khăn trên đầu tân nương tử ra, lộ ra một nụ cười tươi như hoa. Tân lang, tân nương đứng song vai hướng về quan khách đáp lễ cảm tạ. Theo sau đó bà mối tiến lên, nói xong lời may mắn mới đem tân nương vào tân phòng. Trình Danh Chấn lưu lại bên ngoài đón quan khách, Đỗ Quyên hướng đi về phía phòng tân hôn.
Lúc này bên trong tân phòng sớm đã được trang trí mầu đỏ. Màu đỏ của song cửa sổ, màu đỏ của rèm cửa, còn có màu đỏ của chiếc gối, mặt chăn, trên mặt từng thứ một đều được thêu lên uyên ương hí thủy, cá nhảy Long Môn. Có người tiến lên giúp Đỗ Quyên tháo giày, đỡ đến bên giường ngồi. Lại có một tiểu nam hài lập tức cầm đồng tiền bằng vàng, hoa quả khô rắc khắp nơi trong phòng.
Không cần phải nói bọn nhỏ được đùa vui thật ồn ào, Đỗ Quyên thân là tân nương không thể từ trên giường xuống can thiệp. Từ lúc này đến lúc hoa chúc là lúc nàng phải tọa công. Cái gọi là tọa công chính là tân nương càng ngồi điềm tĩnh trên giường càng an ổn sau này. Nói rõ ra thì sau này gia đình càng an bình. Cho dù đến khi hoa tàn ít bướm, bất chấp lang quân nạp ít nhiều phòng tiểu thiếp. Cũng không một ai có thể làm lay động địa vị đại phu nhân của nàng.
Đám nữ binh Hồng Lăng, Thái Hà đều là con gái của một gia đình nông gia bình thường, tính tình mạnh mẽ có thừa, trầm ổn lại không đủ. Đối phó với Đoàn Thanh và đám con nít dễ như trở bàn tay. Gặp phải những đứa trẻ bảy tám tuổi, hồn nhiên không hiểu đối với chuyện nam nữ động phòng, dù là không có một thân Đồ Long kỹ, thì nửa phần cũng không phải sử dụng đến. Cũng là Chu Ninh thận trọng, sớm biết giờ này tân nương mệt mỏi không chịu nổi, cần im lặng để nghỉ ngơi giữ sức khỏe, liền cười ha hả giữ chặt một tiểu hài nhi ầm ĩ nhất, vừa cầm khăn tay giúp cậu lau mồ hôi, vừa giống như thân tỷ tỷ hỏi han ân cần. Tiểu tử kia không chút tâm cơ nào, được một tỷ tỷ điềm đạm nho nhã ân cần, lập tức trở thành một chú chó nhỏ ngoan hiền. Những đứa trẻ khác mất thủ lĩnh, nhất thời không gây sự phá phách, dần dần yên ổn lại.
- Lấy chút trái cây về chia cho các muội muội, để mọi người cũng vui. Ngoan, ăn xong rồi ngày mai lại đến tìm tỷ tỷ nha. Chỉ cần các đệ không gây sự, nhất định có trái cây ăn!
Chu Ninh một tay kéo một đứa trẻ, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Hồng Lăng là loại nữ nhân khó có được một lần ôn nhu như vậy, đưa nhóm trẻ con “Rắc trướng" đi ra ngoài. (chú 1)
Tân phòng an tĩnh trở lại, Đỗ Quyên cuối cùng có thể thở dài một cái. Nghe phía trước sân ồn ào náo nhiệt, ngẳng đầu lên nhìn gương đồng thấy mình trong gương mặt đỏ hồng, vừa vui sướng, vừa không yên, ở sâu trong nội tâm mơ hồ còn vài phần mờ mịt.
Vị hôn phu trước mặt quần hùng bắn xuyên mắt tiền vàng, người ngoài đều cảm thấy hắn là vì ủng hộ Đại đương gia Trương Kim Xưng thượng vị, Ngọc la sát lại biết rõ đó là trượng phu vì mình mà làm. Lục lâm hào kiệt thích múa thương múa bổn, xưa nay khinh thường thư sinh nhã nhặn. Mà vị hôn phu kia một mũi tên bách phát bách trúng, cho mọi người đáp án rõ ràng nhất. Nàng, Thất đương gia Đỗ Quyên Đầm Cự Lộc gả cho một thiếu niên văn võ song toàn, không phải chỉ biết tính toán, mưu trí, khôn ngoan mồm mép vô dụng. Mà hắn, Cửu đương gia Trình Danh Chấn Đầm Cự Lộc, tuy rằng nổi lên muộn, cũng không phải dựa vào nữ nhân che chở, mà là dựa vào bản lĩnh của bản thân để có danh tiếng. Nếu có thể ở hai trăm bước bắn xuyên qua mắt tiền vàng, cũng có thể dùng tên trong tay bảo vệ được nữ nhân của mình và gia tộc an toàn.
- Chỉ có điều, sau này làm Trình Đỗ thị rồi, tính tình không thể hồ đồ!
Nghĩ tới tương lai như thế nào và ở cùng Trình Gia, hiếu kính với bà bà, giúp chồng dạy con, một Đỗ Quyên không sợ trời không sợ đất lại có chút lo sợ. Trong bếp, cái muôi con dao làm bếp ở trong tay nàng dùng dễ dàng không thua kém hoành đao. Trong khuê phòng lông mày lá liễu má đỏ, cũng quan trọng như thiết côn trùy lớn! Bản thân mình vẫn lấy làm vinh quang một thân giỏi quyền cước, có thể không dùng để đối phó với lang quân hay là đối phó với con cái sau này, cũng hơi khó tránh khỏi có chút “Đạp tài tiểu dụng" (Không biết trọng nhân tài).
Con người tính tình đều là như vậy, càng quý trọng, càng sợ mất đi, Nghĩ đến ngày sau phải duy trì một nhà, mà nội tâm của mình lại không tỉ mỉ bằng so với trượng phu, củi gạo dầu muối mọi thứ tính không rõ ràng lắm, Đỗ Quyên không kìm nổi cúi đầu, trộm thở dài.
Vừa tiễn đám trẻ con đi xong, đám người Hồng Lăng quay lại giật nảy mình. Vội vã xúm lại, thấp giọng hỏi:
- Tỷ tỷ đây là thế nào, ngày vui mà than thở gì ạ? Chẳng lẽ cảm thấy hôn lễ chưa đủ náo nhiệt hay là vừa rồi có người đối với người vô lễ?
- Không đúng, ta đi qua đi lại nhiều nên mệt mỏi.
Đỗ Quyên hé miệng cười, không dám đem ý nghĩ trong lòng nói cho gia nhân nghe.
- Tỷ tỷ người đừng nhúc nhích, chúng ta cho người đấm bóp chân!
Nghe Đỗ Quyên nói, Hồng Lăng cùng đám người cũng thấy có chút mệt mỏi, ngáp một cái, có nén bối rối nói ra.
Tối hôm qua đoàn người gần như suốt đêm không ngủ, Đỗ Quyên sao nhẫn tâm lại làm phiền người khác, lắc lắc đầu, nói nhỏ:
- Thôi đi! Đấm cũng không đỡ được. Các ngươi đỡ ta đứng lên, đi lại trong phòng một chút là được!
- Vậy cũng không được!
Hồng Lăng cùng hai người nữa vội chạy lên trước, một trái một phải giữ Đỗ Quyên lại.
- Cô gia chưa vào, tỷ tỷ nhất định phải ngồi, nếu không trong nhà tất có hồ ly đến quấy rối. Nếu tỷ tỷ mệt mỏi, có thể để hai người chúng ta từ từ xoa bóp cho.
- Thôi đi, ta phải ngồi yên đúng không. Ông trời, một lầ kết hôn so với đánh một ác quỷ còn mệt hơn!
Đỗ Quyên không lay chuyển được bọn tỷ muội thân thiết, vẻ mặt đau khổ nhượng bộ.
Chúng nữ binh mím môi, cố nín cười. Thất đương gia Đầm Cự Lộc tính cách trời sinh chính là thích náo động không thích yên tĩnh, ngay cả giường cưới không ngờ cũng ngồi không yên.
- Cười cái gì mà cười, các ngươi đều là nữ nhi, sớm muộn gì đều phải chịu cảnh này một lần!
Đỗ Quyên đoán được trong lòng mọi người đang nghĩ gì, giơ tay nhéo một cái nữ gia nhân gần mình nhất, lớn tiếng nói.
Lập tức tựa như đâm vào ổ chim sẻ, các nữ gia nhân ríu rít, hỗn loạn né ra. Nghĩ rằng Đỗ Quyên không có can đảm xuống giường đuổi theo, cách xa xa dừng lại cười trêu rằng:
- Đời này nếu có thể chọn được một lang quân như tỷ phu vậy, khỏi phải ngồi cả buổi trưa, cho dù ngồi ba ngày ba đêm không ăn không uống, chúng ta cũng cam tâm tình nguyện!
- Ta xem nhẹ các ngươi rồi!
Đỗ Quyên bị trêu cười đến hai má nóng bừng, quay đầu từ trên giường tìm lấy đồ vật gì đó lấy ra đánh người. Lại phát hiện gối đầu, chăn đệm, gương, hộp trang tất cả đều là đồ mới, không nỡ ném một món đồ nào ra ngoài.
Chúng nữ binh nhìn, dáng vẻ bệ vệ trở nên kiêu ngạo. Chỉ vào trên giường chim uyên ương, cá chép nô đùa trong nước, hạt sen, một đám cười ngặt nghẽo.
- Các ngươi còn cười nữa, sau này đừng để ta thấy các ngươi!
Đỗ Quyên không còn cách nào khác, tức giận uy hiếp.
Tác giả :
Tửu Đồ