Khai Quốc Công Tặc
Quyển 2 - Chương 120: Đông chí (15)
Lão Đoàn mù và Lý Lão Tửu phòng bên lại thì thầm riêng với nhau, thanh âm cực thấp, Trình Danh Chấn không có cách nào nghe rõ. Ngay sau đó, Lý Lão Tửu hết lòng cảm kích liên tục vái lạy lão Đoàn mù, sau đó xông về phía một tên coi ngục hét lớn:
- Đến đây, dẫn tên họ Trình này sang bên chỗ lão thần tiên, tiểu tử này gặp may rồi!
Bọn coi ngục đồng thanh đáp lại, kéo Trình Danh Chấn đến trước mặt lão Đoàn mù như kéo xác một con chó chết, khóa cửa phòng giam lại rồi nghênh ngang bước đi. Trình Danh Chấn biết mình lại vừa thoát khỏi tử kiếp, gắng gượng cong người bò dậy, hai tay ôm quyền hướng về phía lão mù tạ ơn. Lão mù lại như bị lửa cháy đến mông vội vã né đi, miệng liên tục nói không dám.
- Ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng tạ ơn ta. Là do mệnh ngươi chưa dứt, lão mù ta không dám tranh công với người khác. Muốn tạ ơn, ngươi hãy lạy thần linh đi!
Thần linh lui tới? Chắc đều là những vị thần hồ đồ uống say cả rồi! Trình Danh Chấn trong lòng thầm oán. Lúc này trong mắt hắn, lão mù kia còn đáng tôn kính hơn đám thần tiên ma quỷ đó. Nếu đối phương đã không chịu nhận công, hắn cũng không dám miễn cưỡng, khẽ dập đầu, ngả người trên đất thở dốc.
Tuy chỉ có một bức tường ngăn cách, gian nhà lao này lại chỉnh tề hơn nhiều so với gian phòng sát vách. Nói cho rõ ra thì, so với các quán trọ bình dân dành cho khách bộ hành nghỉ ngơi cũng không hề thua kém. Trên mặt đất không có rơm rạ, mà được quét sạch bong không một hạt bụi. Sát tường, có đầy đủ mọi thứ gia dụng cần thiết như giường, bàn, chậu than. Chính giữa phòng giam còn có ngọn lửa hồng nhạt đang bùng cháy trong chậu than đen bằng sắt, rọi lên mặt người trông vô cùng ấm áp.
- Ngươi chính là Trình Danh Chấn?
Trong khi mọi người xung quanh đang cẩn thận đánh giá người thiếu niên, lão mù không ngừng khụt khịt mũi, tựa như đối phương là một nồi thịt kho tàu mới ra lò.
- Chính là vãn bối!
Trình Danh Chấn bị ngửi có chút không tự nhiên, chắp tay trả lời.
- Đừng hành lễ, đừng hành lễ. Lễ của ngươi lão mù ta nhận không nổi đâu! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, muốn mưu hại lão già ta sao?
Tuy không có đồng tử nhưng lão mù dường như vẫn nhìn thấy rất rõ ràng nhất cử nhất động của Trình Danh Chấn.
Trình Danh Chấn thầm cảm thấy kì lạ, chỉ đành xê dịch về phía góc tường, thấp giọng nói:
- Tiền bối có ơn cứu mạng, Trình mỗ suốt đời không quên. Ngày sau nếu có thể thoát khỏi, nhất định sẽ báo đáp!
- Báo đáp, nói đi, ngươi có thể lấy gì để báo đáp ta?
Lão mù mới ban nãy còn thần bí khó lường chớp mắt đã biến thành một kẻ tiểu nhân đầu cơ trục lợi, chộp ngay câu nói của Trình Danh Chấn mà truy hỏi.
Trình Danh Chấn bị hỏi mặt liền đỏ ửng, hồi lâu sau vẫn không tiếp lời. Bản thân hắn hiện giờ tính mạng sớm chiều khó giữ, còn có thể lấy gì để báo đáp người khác? Đương lúc xấu hổ, lại nghe thấy lão mù nhắc tới nhắc lui:
- Ờ, ờ, cũng tốt, vận đen trên người ngươi đã gần như tan hết rồi, nói không chừng mai này có thể đại phú đại quý. Báo đáp, ờ, hai chữ này ta đã ghi nhớ. Bản thân ngươi cũng đừng quên là được!
- Vãn bối không dám!
Trình Danh Chấn bị nghẹn lời nãy giờ cuối cùng cũng có một bậc thang để leo xuống, thì thào trả lời.
- Uống chút nước đi!
Lão mù lắc lắc đầu, rót ra từ trong ấm một chén trà thơm nồng, nhẹ nhàng đặt trước mặt Trình Danh Chấn.
- Nhưng việc đó hãy còn xa lắm, ngươi phải nếm trải những ngày giam cầm trước mắt đã rồi hãy nói! Ờ, lão già ta sẽ bói miễn phí cho ngươi một quẻ, hành đáo thủy cùng xứ, tọa khán vân khởi thì (1). Quẻ thượng, quẻ thượng, khó khăn của ngươi sắp đến rồi, chỉ cần qua được cửa ải trước mắt, thì cứ chờ một bước lên mây, vui vui vẻ vẻ sống bình an sung sướng!
(1) Ði theo nguồn nước đổ
Ngồi ngắm áng mây bay
(Thơ Vương Duy - Bản dịch: Lê Nguyễn Lưu)
Cửa ải trước mắt? Suy nghĩ của Trình Danh Chấn có chút không theo kịp thay đổi của lão mù. Cửa ải trước mặt không phải vừa mới qua đó sao? Trong lòng hắn thầm nghĩ, cả khuôn mặt lại đỏ rực lên. Người muốn thủ tiêu hắn, không chỉ có một mình Lý Lão Tửu. Lý Lão Tửu tuy lao đến trước mặt, nhưng chẳng qua chỉ là một tiểu lâu la. Phía sau hắn, còn có hai vị bộ đầu, một vị huyện lệnh, còn có Quán Đào Châu gia, còn có, còn có bằng hữu tốt của hắn Vương Nhị Mao!
Nghĩ đến sự đê tiện bỉ ổi của Châu gia và sự vô tình vô nghĩa của Nhị Mao, Trình Danh Chấn trong lòng lại bất giác cảm thấy tuyệt vọng. Cũng không thể trách Nhị Mao dễ dàng lựa chọn sự phản bội, thực lực của đối thủ quá lớn mạnh, bản thân hắn căn bản không có cơ hội giành thắng lợi.
Lão mù có cảm giác vô cùng nhạy bén, từ tiếng hô hấp đã nghe ra được sự tuyệt vọng của Trình Danh Chấn, mỉm cười khẽ nói:
- Sao vậy? Sợ không có cơ hội báo đáp ta sao? Đứa ngốc này, đã không hiểu thì đừng nghĩ nữa, có người tặng gà cho chúng ta ăn đấy!
Vừa dứt lời, Lý Lão Tửu đã hùng hùng hổ hổ chạy đến, trong tay cầm một con gà trống lớn lông trắng mào đỏ, trên mặt đầy vẻ nịnh bợ.
- Ngài, ngài....
- Ôi, lâu lắm rồi không sát sinh. Vì Lý Lão Tửu ngươi...
Lão mù lại thở dài, thò tay qua song cửa nhà lao, nhẹ nhàng kẹp chặt cổ con gà. Nói cũng lạ, con gà trống đó lúc bị Lý Lão Tửu khống chế vẫn còn liều mạng giãy dụa, vậy mà khi bị một tay lão mù cầm lấy lại lập tức chẳng còn sức lực, sau một hồi lâu, hai chân buông thõng, đi đời nhà ma.
- Cầm đi đi, nhớ sai người nhặt hết phân và lông gà trên đất! Bao nhiêu năm rồi ta không dính máu, vì chút chuyện vặt của ngươi...
Lão mù liên tục lắc đầu.
- Lúc đến chỗ Diêm Vương gia, lại không khỏi phải chịu thêm mấy trận gậy sát uy!
- Sao có thể thế được, ngài đây là hành thiện tích đức!
Lý Lão Tửu không ngừng khom lưng cúi đầu, vẫy tay gọi một tên coi ngục đến, bảo hắn quét dọn sạch sẽ những thứ dơ bẩn dưới đất, sau đó tươi cười nói:
- Ngài đợi một chút, sau khi ta lấy dược liệu, những bộ phận khác sẽ lập tức hầm lên mang biếu ngài.
- Nhớ bảo đầu bếp cho ít muối, trước khi lấy ra khỏi nồi đừng quên vẩy rượu vào!
Giống như việc nhận sự hiếu kính của đối phương là lẽ đương nhiên, lão mù đĩnh đạc căn dặn.
Lao đầu Lý Lão Tửu khúm na khúm núm, mang theo con gà trống lớn đã bị bóp chết chạy đi. Nghe tiếng bước chân hắn xa dần, lão mù mỉm cười quay lại bên chiếc giường của mình, vững vàng ngồi xuống, đợi ăn canh gà hầm.
Lúc này, Trình Danh Chấn bỗng cảm thấy bội phục người này sát đất, nhích về phía giường, cung cung kính kính nói:
- Xin tiền bối chỉ cho một con đường sống! Tiểu tử ngu dốt, thật sự không nghĩ ra làm thế nào mới có thể thoát thân khỏi nơi không thấy ánh mặt trời này!
- Không phải vừa nãy ta đã chỉ điểm cho ngươi rồi sao? Lẽ nào ngươi ngốc đến mức ấy?
Lão mù cúi đầu nhìn hắn với cặp mắt trắng dã, ngữ khí mang theo chút thất vọng.
- Chỉ điểm?
Trình Danh Chấn khó khăn nhìn xung quanh, xích sắt trên người kêu đinh đang không ngừng. Lão mù vừa mới bóp chết con gà trống nắm trong tay, ắt hẳn là võ công cao minh. Nhưng điều đó thì có quan hệ gì với cách thoát thân? Mình một là không có khẩu quyết, hai là không nhìn rõ thủ pháp của lão, sao có thể vừa nhìn đã thấu.
- Nếu ngươi đã có thể lừa được Trương Kim Xưng thì hẳn không phải là đứa ngốc. Sao sau khi trải nghiệm một chuyến trở về, lại luôn bị mắc mưu như thế?
Phát giác ra sự hoang mang của Trình Danh Chấn, lão mù lại cười hỏi.
- Việc này?
Trình Danh Chấn trong lòng vô cùng hối hận. Thật ra sau khi vào thành, có rất nhiều chuyện lộ vẻ kì lạ, có điều bản thân hắn khi đó đang bị chức vị huyện thừa mê hoặc đầu óc, luôn muốn thăng quan, thay đổi địa vị, không hề chú ý xung quanh đầy rẫy những ánh nhìn thù địch.
Cho dù lúc đó mình chỉ hơi đề phòng thôi, e là cũng không đến nỗi lạc vào bước đường như ngày hôm nay. Nhưng bây giờ, hối hận cũng đã không còn kịp nữa. Tất cả những việc nên làm và những việc không nên làm đều đã làm cả rồi. Những người hại mình, có lẽ lúc này đang ở trong nhà vừa nhâm nhi rượu, vừa cười mình dại dột hết thuốc chữa chăng?
- Ngươi nói xem, gã Lý Lão Tửu này rõ ràng là đã cầm cả con gà trống lớn đi rồi, tại sao ngoài bộ phận làm dược liệu ra còn muốn hầm lên biếu ta?
Đương lúc đau khổ suy tư, lời của lão Đoàn mù lại vang lên bên tai hắn.
- Đúng thế? Tên Lý Lão Tửu đó trước giờ luôn là con quỷ bủn xỉn có vào mà không có ra, hôm nay sao lại rộng rãi như vậy?
Trình Danh Chấn hiểu bản tính của Lý Lão Tửu, trong lòng thầm nghĩ.
- Phải rồi, là vì lão mù cứu con trai hắn!
Nhưng gã đó lại là người chịu cảm tạ sao? Không đúng! Đáp án vừa nảy ra trong lòng lại bị chính Trình Danh Chấn phủ nhận. Có lẽ, hắn sợ rằng bệnh tình của con trai nhất thời không thể tốt lên được, sau này vẫn còn cần phải nhờ lão Đoàn giúp đỡ?
- Hắn có việc cầu người, vậy nên dù cảm thấy thái độ của Đoàn lão trượng ngạo mạn một chút, lời nói vênh váo ra vẻ, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Còn bản thân mình...
Đột nhiên, cánh cửa trước mắt Trình Danh Chấn tựa như được mở ra, rất nhiều thứ mơ hồ trước kia bỗng trở nên sáng tỏ.
- Sở dĩ mình bị mắc mưu, không phải chính là vì có việc muốn cầu Lâm huyện lệnh, muốn nhờ tay hắn để đạt được chức huyện thừa đó sao? Cổ nhân có câu, không muốn lại được! Mình sỡ dĩ bị mắc mưu, chính là vì trong lòng có dục vọng!
- Tính ra thì, phải chịu tình cảnh như hiện giờ cũng không hẳn là oan uổng. Mười mấy năm đèn sách, một chút đạo lý cơ bản trong sách cũng đọc không thông. Nghĩ đến đây, Trình Danh Chấn ảo não đến mức muốn đập đầu xuống đất. Đối với sự phản bội của người khác cũng không còn oán hận nữa, trong lòng chỉ thầm trách chính mình.
- Sao vậy, hối hận rồi sao. Thuốc trị hối hận cũng chẳng có chỗ để mua. Phàm chuyện gì cũng phải nhìn về phía trước!
Phát giác ra Trình Danh Chấn trong lòng đã tỉnh ngộ, lão mù ngồi xổm xuống đất, lấy tay chọc chọc vào hắn.
- Chỉ hối hận suông cũng vô dụng, ngươi còn phải nghĩ xem người khác cầu gì, mới có thể gặp chiêu nào phá chiêu ấy.
- Họ cầu gì, vãn bối cũng biết một chút. Nhưng vãn bối hiện giờ đã chẳng còn gì cả!
Trình Danh Chấn vô cùng ủ rũ, lắc đầu thở dài.
Điều Lâm huyện lệnh muốn là bảo vệ được bí mật, nhưng giết mình rồi, bí mật cũng sẽ vĩnh viễn không có ngày lộ diện dưới ánh mặt trời. Hai gã bộ đầu Quách, Giả chăm chăm dòm ngó chức vị huyện thừa, hiện nay bộ dạng mình thế này, còn có thể tranh giành với họ nữa sao?
- Nhóc con có đánh bạc không?
Lão mù hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Không! Ta không có tiền!
Trình Danh Chấn tiếp tục lắc đầu.
- Thế thì chắc là trước giờ chưa từng thua rồi?
Lão mù tiếp tục truy hỏi.
- Không có tiền để thua, thì làm sao mà thua được?
Trình Danh Chấn không chút do dự trả lời. Tức thì, từ dưới đất ngẩng phắt đầu dậy, xiềng xích trên người kêu đinh đinh đang đang không ngừng.
- Vốn đã hai bàn tay trắng rồi, có thua nữa, chẳng qua cũng chỉ là cái mạng rữa nát này mà thôi. Còn Lâm huyện lệnh và hai gã bộ đầu kia, những thứ mà họ có lại rất nhiều rất nhiều. Lúc ngươi thua trắng tay, tiếp theo có làm thế nào cũng đều là thắng cả.
Nhìn ông lão mỉm cười thờ ơ như không, Trình Danh Chấn bật cười như điên.
- Hiểu ra rồi?
Lão mù chọt chọt hắn, cười hỏi.
- Hiểu, hiểu ra rồi!
Trình Danh Chấn cười đến chảy nước mắt.
- Vãn bối đã ở vào thế bất bại rồi, ha ha, ha ha, ha ha ha ha
- Đến đây, dẫn tên họ Trình này sang bên chỗ lão thần tiên, tiểu tử này gặp may rồi!
Bọn coi ngục đồng thanh đáp lại, kéo Trình Danh Chấn đến trước mặt lão Đoàn mù như kéo xác một con chó chết, khóa cửa phòng giam lại rồi nghênh ngang bước đi. Trình Danh Chấn biết mình lại vừa thoát khỏi tử kiếp, gắng gượng cong người bò dậy, hai tay ôm quyền hướng về phía lão mù tạ ơn. Lão mù lại như bị lửa cháy đến mông vội vã né đi, miệng liên tục nói không dám.
- Ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng tạ ơn ta. Là do mệnh ngươi chưa dứt, lão mù ta không dám tranh công với người khác. Muốn tạ ơn, ngươi hãy lạy thần linh đi!
Thần linh lui tới? Chắc đều là những vị thần hồ đồ uống say cả rồi! Trình Danh Chấn trong lòng thầm oán. Lúc này trong mắt hắn, lão mù kia còn đáng tôn kính hơn đám thần tiên ma quỷ đó. Nếu đối phương đã không chịu nhận công, hắn cũng không dám miễn cưỡng, khẽ dập đầu, ngả người trên đất thở dốc.
Tuy chỉ có một bức tường ngăn cách, gian nhà lao này lại chỉnh tề hơn nhiều so với gian phòng sát vách. Nói cho rõ ra thì, so với các quán trọ bình dân dành cho khách bộ hành nghỉ ngơi cũng không hề thua kém. Trên mặt đất không có rơm rạ, mà được quét sạch bong không một hạt bụi. Sát tường, có đầy đủ mọi thứ gia dụng cần thiết như giường, bàn, chậu than. Chính giữa phòng giam còn có ngọn lửa hồng nhạt đang bùng cháy trong chậu than đen bằng sắt, rọi lên mặt người trông vô cùng ấm áp.
- Ngươi chính là Trình Danh Chấn?
Trong khi mọi người xung quanh đang cẩn thận đánh giá người thiếu niên, lão mù không ngừng khụt khịt mũi, tựa như đối phương là một nồi thịt kho tàu mới ra lò.
- Chính là vãn bối!
Trình Danh Chấn bị ngửi có chút không tự nhiên, chắp tay trả lời.
- Đừng hành lễ, đừng hành lễ. Lễ của ngươi lão mù ta nhận không nổi đâu! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, muốn mưu hại lão già ta sao?
Tuy không có đồng tử nhưng lão mù dường như vẫn nhìn thấy rất rõ ràng nhất cử nhất động của Trình Danh Chấn.
Trình Danh Chấn thầm cảm thấy kì lạ, chỉ đành xê dịch về phía góc tường, thấp giọng nói:
- Tiền bối có ơn cứu mạng, Trình mỗ suốt đời không quên. Ngày sau nếu có thể thoát khỏi, nhất định sẽ báo đáp!
- Báo đáp, nói đi, ngươi có thể lấy gì để báo đáp ta?
Lão mù mới ban nãy còn thần bí khó lường chớp mắt đã biến thành một kẻ tiểu nhân đầu cơ trục lợi, chộp ngay câu nói của Trình Danh Chấn mà truy hỏi.
Trình Danh Chấn bị hỏi mặt liền đỏ ửng, hồi lâu sau vẫn không tiếp lời. Bản thân hắn hiện giờ tính mạng sớm chiều khó giữ, còn có thể lấy gì để báo đáp người khác? Đương lúc xấu hổ, lại nghe thấy lão mù nhắc tới nhắc lui:
- Ờ, ờ, cũng tốt, vận đen trên người ngươi đã gần như tan hết rồi, nói không chừng mai này có thể đại phú đại quý. Báo đáp, ờ, hai chữ này ta đã ghi nhớ. Bản thân ngươi cũng đừng quên là được!
- Vãn bối không dám!
Trình Danh Chấn bị nghẹn lời nãy giờ cuối cùng cũng có một bậc thang để leo xuống, thì thào trả lời.
- Uống chút nước đi!
Lão mù lắc lắc đầu, rót ra từ trong ấm một chén trà thơm nồng, nhẹ nhàng đặt trước mặt Trình Danh Chấn.
- Nhưng việc đó hãy còn xa lắm, ngươi phải nếm trải những ngày giam cầm trước mắt đã rồi hãy nói! Ờ, lão già ta sẽ bói miễn phí cho ngươi một quẻ, hành đáo thủy cùng xứ, tọa khán vân khởi thì (1). Quẻ thượng, quẻ thượng, khó khăn của ngươi sắp đến rồi, chỉ cần qua được cửa ải trước mắt, thì cứ chờ một bước lên mây, vui vui vẻ vẻ sống bình an sung sướng!
(1) Ði theo nguồn nước đổ
Ngồi ngắm áng mây bay
(Thơ Vương Duy - Bản dịch: Lê Nguyễn Lưu)
Cửa ải trước mắt? Suy nghĩ của Trình Danh Chấn có chút không theo kịp thay đổi của lão mù. Cửa ải trước mặt không phải vừa mới qua đó sao? Trong lòng hắn thầm nghĩ, cả khuôn mặt lại đỏ rực lên. Người muốn thủ tiêu hắn, không chỉ có một mình Lý Lão Tửu. Lý Lão Tửu tuy lao đến trước mặt, nhưng chẳng qua chỉ là một tiểu lâu la. Phía sau hắn, còn có hai vị bộ đầu, một vị huyện lệnh, còn có Quán Đào Châu gia, còn có, còn có bằng hữu tốt của hắn Vương Nhị Mao!
Nghĩ đến sự đê tiện bỉ ổi của Châu gia và sự vô tình vô nghĩa của Nhị Mao, Trình Danh Chấn trong lòng lại bất giác cảm thấy tuyệt vọng. Cũng không thể trách Nhị Mao dễ dàng lựa chọn sự phản bội, thực lực của đối thủ quá lớn mạnh, bản thân hắn căn bản không có cơ hội giành thắng lợi.
Lão mù có cảm giác vô cùng nhạy bén, từ tiếng hô hấp đã nghe ra được sự tuyệt vọng của Trình Danh Chấn, mỉm cười khẽ nói:
- Sao vậy? Sợ không có cơ hội báo đáp ta sao? Đứa ngốc này, đã không hiểu thì đừng nghĩ nữa, có người tặng gà cho chúng ta ăn đấy!
Vừa dứt lời, Lý Lão Tửu đã hùng hùng hổ hổ chạy đến, trong tay cầm một con gà trống lớn lông trắng mào đỏ, trên mặt đầy vẻ nịnh bợ.
- Ngài, ngài....
- Ôi, lâu lắm rồi không sát sinh. Vì Lý Lão Tửu ngươi...
Lão mù lại thở dài, thò tay qua song cửa nhà lao, nhẹ nhàng kẹp chặt cổ con gà. Nói cũng lạ, con gà trống đó lúc bị Lý Lão Tửu khống chế vẫn còn liều mạng giãy dụa, vậy mà khi bị một tay lão mù cầm lấy lại lập tức chẳng còn sức lực, sau một hồi lâu, hai chân buông thõng, đi đời nhà ma.
- Cầm đi đi, nhớ sai người nhặt hết phân và lông gà trên đất! Bao nhiêu năm rồi ta không dính máu, vì chút chuyện vặt của ngươi...
Lão mù liên tục lắc đầu.
- Lúc đến chỗ Diêm Vương gia, lại không khỏi phải chịu thêm mấy trận gậy sát uy!
- Sao có thể thế được, ngài đây là hành thiện tích đức!
Lý Lão Tửu không ngừng khom lưng cúi đầu, vẫy tay gọi một tên coi ngục đến, bảo hắn quét dọn sạch sẽ những thứ dơ bẩn dưới đất, sau đó tươi cười nói:
- Ngài đợi một chút, sau khi ta lấy dược liệu, những bộ phận khác sẽ lập tức hầm lên mang biếu ngài.
- Nhớ bảo đầu bếp cho ít muối, trước khi lấy ra khỏi nồi đừng quên vẩy rượu vào!
Giống như việc nhận sự hiếu kính của đối phương là lẽ đương nhiên, lão mù đĩnh đạc căn dặn.
Lao đầu Lý Lão Tửu khúm na khúm núm, mang theo con gà trống lớn đã bị bóp chết chạy đi. Nghe tiếng bước chân hắn xa dần, lão mù mỉm cười quay lại bên chiếc giường của mình, vững vàng ngồi xuống, đợi ăn canh gà hầm.
Lúc này, Trình Danh Chấn bỗng cảm thấy bội phục người này sát đất, nhích về phía giường, cung cung kính kính nói:
- Xin tiền bối chỉ cho một con đường sống! Tiểu tử ngu dốt, thật sự không nghĩ ra làm thế nào mới có thể thoát thân khỏi nơi không thấy ánh mặt trời này!
- Không phải vừa nãy ta đã chỉ điểm cho ngươi rồi sao? Lẽ nào ngươi ngốc đến mức ấy?
Lão mù cúi đầu nhìn hắn với cặp mắt trắng dã, ngữ khí mang theo chút thất vọng.
- Chỉ điểm?
Trình Danh Chấn khó khăn nhìn xung quanh, xích sắt trên người kêu đinh đang không ngừng. Lão mù vừa mới bóp chết con gà trống nắm trong tay, ắt hẳn là võ công cao minh. Nhưng điều đó thì có quan hệ gì với cách thoát thân? Mình một là không có khẩu quyết, hai là không nhìn rõ thủ pháp của lão, sao có thể vừa nhìn đã thấu.
- Nếu ngươi đã có thể lừa được Trương Kim Xưng thì hẳn không phải là đứa ngốc. Sao sau khi trải nghiệm một chuyến trở về, lại luôn bị mắc mưu như thế?
Phát giác ra sự hoang mang của Trình Danh Chấn, lão mù lại cười hỏi.
- Việc này?
Trình Danh Chấn trong lòng vô cùng hối hận. Thật ra sau khi vào thành, có rất nhiều chuyện lộ vẻ kì lạ, có điều bản thân hắn khi đó đang bị chức vị huyện thừa mê hoặc đầu óc, luôn muốn thăng quan, thay đổi địa vị, không hề chú ý xung quanh đầy rẫy những ánh nhìn thù địch.
Cho dù lúc đó mình chỉ hơi đề phòng thôi, e là cũng không đến nỗi lạc vào bước đường như ngày hôm nay. Nhưng bây giờ, hối hận cũng đã không còn kịp nữa. Tất cả những việc nên làm và những việc không nên làm đều đã làm cả rồi. Những người hại mình, có lẽ lúc này đang ở trong nhà vừa nhâm nhi rượu, vừa cười mình dại dột hết thuốc chữa chăng?
- Ngươi nói xem, gã Lý Lão Tửu này rõ ràng là đã cầm cả con gà trống lớn đi rồi, tại sao ngoài bộ phận làm dược liệu ra còn muốn hầm lên biếu ta?
Đương lúc đau khổ suy tư, lời của lão Đoàn mù lại vang lên bên tai hắn.
- Đúng thế? Tên Lý Lão Tửu đó trước giờ luôn là con quỷ bủn xỉn có vào mà không có ra, hôm nay sao lại rộng rãi như vậy?
Trình Danh Chấn hiểu bản tính của Lý Lão Tửu, trong lòng thầm nghĩ.
- Phải rồi, là vì lão mù cứu con trai hắn!
Nhưng gã đó lại là người chịu cảm tạ sao? Không đúng! Đáp án vừa nảy ra trong lòng lại bị chính Trình Danh Chấn phủ nhận. Có lẽ, hắn sợ rằng bệnh tình của con trai nhất thời không thể tốt lên được, sau này vẫn còn cần phải nhờ lão Đoàn giúp đỡ?
- Hắn có việc cầu người, vậy nên dù cảm thấy thái độ của Đoàn lão trượng ngạo mạn một chút, lời nói vênh váo ra vẻ, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Còn bản thân mình...
Đột nhiên, cánh cửa trước mắt Trình Danh Chấn tựa như được mở ra, rất nhiều thứ mơ hồ trước kia bỗng trở nên sáng tỏ.
- Sở dĩ mình bị mắc mưu, không phải chính là vì có việc muốn cầu Lâm huyện lệnh, muốn nhờ tay hắn để đạt được chức huyện thừa đó sao? Cổ nhân có câu, không muốn lại được! Mình sỡ dĩ bị mắc mưu, chính là vì trong lòng có dục vọng!
- Tính ra thì, phải chịu tình cảnh như hiện giờ cũng không hẳn là oan uổng. Mười mấy năm đèn sách, một chút đạo lý cơ bản trong sách cũng đọc không thông. Nghĩ đến đây, Trình Danh Chấn ảo não đến mức muốn đập đầu xuống đất. Đối với sự phản bội của người khác cũng không còn oán hận nữa, trong lòng chỉ thầm trách chính mình.
- Sao vậy, hối hận rồi sao. Thuốc trị hối hận cũng chẳng có chỗ để mua. Phàm chuyện gì cũng phải nhìn về phía trước!
Phát giác ra Trình Danh Chấn trong lòng đã tỉnh ngộ, lão mù ngồi xổm xuống đất, lấy tay chọc chọc vào hắn.
- Chỉ hối hận suông cũng vô dụng, ngươi còn phải nghĩ xem người khác cầu gì, mới có thể gặp chiêu nào phá chiêu ấy.
- Họ cầu gì, vãn bối cũng biết một chút. Nhưng vãn bối hiện giờ đã chẳng còn gì cả!
Trình Danh Chấn vô cùng ủ rũ, lắc đầu thở dài.
Điều Lâm huyện lệnh muốn là bảo vệ được bí mật, nhưng giết mình rồi, bí mật cũng sẽ vĩnh viễn không có ngày lộ diện dưới ánh mặt trời. Hai gã bộ đầu Quách, Giả chăm chăm dòm ngó chức vị huyện thừa, hiện nay bộ dạng mình thế này, còn có thể tranh giành với họ nữa sao?
- Nhóc con có đánh bạc không?
Lão mù hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Không! Ta không có tiền!
Trình Danh Chấn tiếp tục lắc đầu.
- Thế thì chắc là trước giờ chưa từng thua rồi?
Lão mù tiếp tục truy hỏi.
- Không có tiền để thua, thì làm sao mà thua được?
Trình Danh Chấn không chút do dự trả lời. Tức thì, từ dưới đất ngẩng phắt đầu dậy, xiềng xích trên người kêu đinh đinh đang đang không ngừng.
- Vốn đã hai bàn tay trắng rồi, có thua nữa, chẳng qua cũng chỉ là cái mạng rữa nát này mà thôi. Còn Lâm huyện lệnh và hai gã bộ đầu kia, những thứ mà họ có lại rất nhiều rất nhiều. Lúc ngươi thua trắng tay, tiếp theo có làm thế nào cũng đều là thắng cả.
Nhìn ông lão mỉm cười thờ ơ như không, Trình Danh Chấn bật cười như điên.
- Hiểu ra rồi?
Lão mù chọt chọt hắn, cười hỏi.
- Hiểu, hiểu ra rồi!
Trình Danh Chấn cười đến chảy nước mắt.
- Vãn bối đã ở vào thế bất bại rồi, ha ha, ha ha, ha ha ha ha
Tác giả :
Tửu Đồ