Khai Quốc Công Tặc
Quyển 1 - Chương 98: Hồng trần (14)
Mấy động tác mau lẹ này dường như vượt ra khỏi dự đoán của tất cả mọi người. Chẳng ai ngờ rằng, kẻ đã bị xem như cá ướp nấu chín Trình Danh Chấn lại đột nhiên xoay người, một đao đã đánh bại người giỏi nhất đầm Cự Lộc là Lưu Triệu An!
Không đợi mọi người hết kinh ngạc, Bát đương gia Lưu Triệu An đột nhiên chạy lên trước vài bước, nhặt lấy trường giáo, một chiêu bạch xà thổ tín, đâm ngược vào bụng Trình Danh Chấn.
- Cẩn thận!
Thất đương gia Đỗ Quyên và Liên tỷ lớn tiếng thét chói tai. Nhưng tiếng hét của họ trong nháy mắt bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào.
- Bảo vệ Bát đương gia!
Trong đám người xem, vô số người cao giọng hét, vén áo khoác lên, rút đoản đao đã bị ướp mèm mồ hôi từ eo ra.
Trên dưới khán đài lúc này một vùng hỗn loạn. Nhưng lại không ai quan tâm đến việc lên án cái vô liêm sỉ của Bát đương gia Lưu Triệu An.. Dương Công Khanh và Vương Đương Nhân cùng nhảy lên, vung đao bổ về phía Trương Kim Xưng. Còn Nhị Đương gia Tiết Tụng và Vương Ma Tử bên cạnh Trương Kim Xưng cũng rút phác đao từ dưới gầm giường ra, kè kè bảo vệ phía trước Trương Kim Xưng.
Cùng lúc đó, Thất đương gia Hách Lão Đao, tam đương gia Đỗ Ba Lạt, Lục đương gia Hàn Kiến Hoằng cũng bắt đầu hành động, ai nấy đều dẫn dăm ba chục thân vệ gia nhập vào chiến đoàn. Bọn họ không phải tất cả đều lên trước giúp đỡ Trương Kim Xưng, mà chia thành hai đội, một đội xông về phía hai tên tặc Dương Công Liễu và Vương Đương Nhân, một đội khác lại ra sức ngăn cản bọn họ. Hai bên vung đao múa kiếm đánh lộn loạn thành một vùng, cũng không biết vì sao mà chém giết lẫn lộn, không biết ai muốn giết ai....
Dưới sự so sánh, tình hình bên Trình Danh Chấn rõ ràng hơn một chút. Hắn lúc trước sở dĩ có thể dùng hoành đao đánh bại Lưu Triệu An, chỉ dựa vào ba phần là bản lĩnh thực sự, bảy phần còn lại hoàn toàn là lợi dụng sự khinh suất và mất tập trung của đối phương. Đợi Lưu Triệu An cầm giáo đến liều mạng, hắn liền lập tức rơi vào thế hạ phong. Cũng may Trình Danh Chấn căn bản không tâm trạng quan tâm đến chuyện bọn thổ phỉ nội chiến, thấy tình thế không ổn, hắn nhanh chân trốn trong đám đông đến xem. Bát đương gia Lưu Triệu An tuy hận thấu xương, nhưng cũng biết trước mắt không phải là lúc hành động theo cảm tính, đuổi qua loa mấy bước, phát hiện khó mà tóm được Trình Danh Chấn, lập tức gọi hai mấy tên tâm phúc bao vây chặn đánh hắn, còn mình thì xách trường giáo, dẫn đám lâu la còn lại đi mưu sát Trương Kim Xưng.
- Baỏ vệ Đại đương gia!
- Báo thù cho Tôn Đại đương gia!
Trong chủ doanh Trương gia, đủ loại âm thanh la hét ầm ĩ thành một một bầy. Đan xen với tiếng binh khí va đập, là tiếng kêu rên của kẻ bị thương, tiếng khóc than của kẻ vô tội, khiến toàn bộ doanh địa hỗn loạn như nồi cháo sôi trào. Nghe thấy động tĩnh bên trong, bên ngoài “nồi cháo" cũng lập tức xảy ra biến cố, mấy doanh địa lân cận bụi bay mù mịt, tiếng kêu giết động trời.
Đại bộ phận quần chúng là kẻ vô tội, bọn họ hoàn toàn bị biến cố đột ngột này dọa cho khiếp vía, ôm đầu chạy trốn. Nhìn thấy một người xách đao, bất luận đối phương thuộc vào doanh trại nào, đều quay đầu chạy theo hường ngược lại, cứ vậy chạy một hồi, một đám loạn lạc phía tây, thành ra lại tạo cho Trình Danh Chấn cơ hội thoát thân. Vượt qua ba vòng vây công của bọn lâu la, hắn lập tức co giò trà trộn vào đám người chạy trốn. Gặp bất cứ ai đơn độc cầm binh khí gần mình, cũng không quản kẻ đó có ác ý hay thiện ý, hết thảy vung đao chém tới, ra tay trước thị uy.
Đừng coi người bên cạnh ai cũng là kẻ ngốc! đến lúc này, Trình Danh Chấn rốt cuộc cũng nhớ ra những lời Trương Kim Xưng từng nói với mình. Hắn vẫn luôn cho rằng mình đã tạo ra một kết cục tinh diệu, khiến cho gần như tất cả mọi người trong đầm Cự Lộc vây lấy xoay chuyển theo sự xắp xếp của mình. Ai ngờ, cuộc đấu võ này từ lúc bắt đầu đã là một ván cờ khác. Mình đang tính kế với Lưu Triệu An, Lưu Triệu An lại tính kế với Trương Kim Xưng, còn đại đương gia Trương Kim Xưng, chẳng phải là tự lấy mình ra làm quân cờ sao!
Một ván cờ vô số người cùng chơi, vô số người vô tình biến thành quân cờ của ván cờ. Phân không ra thắng bại, cũng không có cách nào hóa giải. Đang lúc mịt mờ, Trình Danh Chấn bản năng vung đao, chém trúng một tên lâu la đang lao về phía mình. Sau đó, lại vung đao theo bản năng, một tên lâu la khác quay lưng lại với mình đổ trên đất. Hai đứa trẻ con trong miệng còn ngậm kẹo lớn tiếng khóc bên cạnh hắn, cha của bọn trẻ bị một mũi tên lạc bắn trúng, nằm thoi thóp trong vũng máu. Nấp sau lưng hai đứa nhỏ, còn có một người hơn bốn chục tuổi, râu ria xồm xoàm, hai tay ôm đầu, phía sau mông ướt một mảng lớn.
- Bảo vệ đại đương gia!
Một đám thanh niên trai tráng xông đến chỗ Trình Danh Chấn, trong tay lăm lăm phác đao sáng loáng. Phàm là những kẻ cản trước mặt chúng, bất kể già trẻ gái trai, cùng vung đao chém một loạt.
- Ta không phải phản tặc!
Trình Danh Chấn lớn tiếng biện minh cho chính mình, đẩy hai đứa trẻ ra, vừa đánh vừa lui. Không ai nghe hắn giải thích, một đám lâu la khác cánh tay quấn băng trắng nhanh chóng xông tới, nghênh tiếp đám trước, vừa đánh vừa la lên:
- Báo thù cho Tôn đại đương gia! Báo thù cho Tôn đại đương gia....
- Mẹ......Mẹ
Hai đứa trẻ khóc thét lạc cả giọng, hai chân rất lâu khó có thể nhúc nhích một bước. Trình Danh Chấn không đành lòng nhìn chúng chết trước mắt mình, ngậm đao vào miệng, mỗi tay túm một đứa, lôi chạy về chỗ có nhiều người. Chạy được mấy bước, hắn lại bị một người ôm chặt lấy chân,
- Giúp, giúp....
Kẻ cầu cứu sau lưng có một vết thương dài đến hai thước, máu chảy như suối.
- Thả tay ra!
Trình Danh Chấn cố sức nhấc chân, lại không thể thoát khỏi sự đeo bám của đối phương. Đang lúc cấp bách, đứa trẻ được hắn dắt bên tay trái đột nhiên khôi phục được sức lực, nhặt một hòn đá dưới đất lên, hùng hổ đập vào ngực kẻ cầu cứu. “A...." kẻ cầu cứu kêu lên một tiếng thảm thiết, ngất xỉu. Đứa trẻ bỏ cánh tay Trình Danh Chấn ra, một tay xách hòn đá còn nhỏ máu, một tay giật lấy thằng em của mình, lảo đảo chạy thoát ra ngoài trại.
Nó thông minh hơn Trình Danh Chấn. Sẽ không ai truy sát hai đứa trẻ cả, còn ở bên cạnh người lớn, bọn chúng sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu tấn công. Một lát sau, Trình Danh Chấn cũng nghĩ thông suốt mấu chốt của vấn đề. Cười khổ cắn mu bàn tay mình một cái, chạy theo sau.
Tất cả những gì trước mắt không phải là mơ, lại hoang đường hơn cả cảnh trong mơ. Kẻ truy sát mình không biết đã rớt lại xó xỉnh nào rồi, mỗi lần bước lên trước vài bước, lại có thể trông thấy những đám người khác nhau đang từng đôi chém giết lẫn lộn. Hai bên mặc quần áo giống nhau, nét mặt giống nhau, thậm chí đến cả chiêu số ra tay cũng giống nhau mới lạ, lại dường như giữa hai bên có một mối thù mấy đời không thể hóa giải được vậy, nhất định phải đẩy đối phương vào chỗ chết mới thôi.
Đây là ổ phỉ! Hắn vừa cười khổ, vừa nghĩ cách thoát thân. Đối với những kẻ yếu kêu khóc cầu cứu, bất luận già trẻ đều không thèm phản ứng nữa. Còn sống là trên hết, cái gì mà nhân từ, cái gì mà lòng thương hại đều phải bỏ lại sau lưng. Kẻ cản đường thoát thân của mình ắt phải chết, bất kể kẻ đó vô tình hay cố ý. Hắn chém một tên lính lâu la, lại chém thêm một tên, hoành đao nhanh chóng chém mở một lối đi. Hắn đoạt lấy một cây giáo gỗ trong tay một tử thi. Thật nhanh, thanh giáo gỗ trơn đến mức không thể cẩm chắc được nữa. Bên cạnh một cái xác khác, hắn đối binh khí thành một cây gậy sắt. chiếc gậy sắt vừa thô vừa nặng, vung lên uy lực lại mạnh vô cùng. Kẻ chắn đường vô tình hay cố ý đều dẹp ra một bên, không còn dám chọc vào cái tên sát tinh này nữa. Trình Danh Chấn lớn tiếng cười hoang dại, lau máu và thịt nát bám trên mặt, xông vào đám lâu la đang xé rách quần áo của một phụ nữ.
Hắn biết người con gái đó, chính là Liên tỷ. Tất cả trong cái đầm Cự Lộc này, Liên tỷ dường như là người duy nhất đáng để hắn liều mình cứu giúp. Mấy tên lâu la kia không kịp trở tay, bị Trình Danh Chấn vung gậy sắt nện gẫy xương sống từ phía sau. Hắn đưa bàn tay máu chảy đầm đìa ra, khiến Liên tỷ một phen sợ khiếp vía. Sau đó, một tay ôm lấy cánh tay hắn, lớn tiếng khóc thét lên,
- Thất đương gia, Thất đương gia bị bọn chúng bắt rồi. Ở đằng kia, ở đằng kia
Không đợi mọi người hết kinh ngạc, Bát đương gia Lưu Triệu An đột nhiên chạy lên trước vài bước, nhặt lấy trường giáo, một chiêu bạch xà thổ tín, đâm ngược vào bụng Trình Danh Chấn.
- Cẩn thận!
Thất đương gia Đỗ Quyên và Liên tỷ lớn tiếng thét chói tai. Nhưng tiếng hét của họ trong nháy mắt bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào.
- Bảo vệ Bát đương gia!
Trong đám người xem, vô số người cao giọng hét, vén áo khoác lên, rút đoản đao đã bị ướp mèm mồ hôi từ eo ra.
Trên dưới khán đài lúc này một vùng hỗn loạn. Nhưng lại không ai quan tâm đến việc lên án cái vô liêm sỉ của Bát đương gia Lưu Triệu An.. Dương Công Khanh và Vương Đương Nhân cùng nhảy lên, vung đao bổ về phía Trương Kim Xưng. Còn Nhị Đương gia Tiết Tụng và Vương Ma Tử bên cạnh Trương Kim Xưng cũng rút phác đao từ dưới gầm giường ra, kè kè bảo vệ phía trước Trương Kim Xưng.
Cùng lúc đó, Thất đương gia Hách Lão Đao, tam đương gia Đỗ Ba Lạt, Lục đương gia Hàn Kiến Hoằng cũng bắt đầu hành động, ai nấy đều dẫn dăm ba chục thân vệ gia nhập vào chiến đoàn. Bọn họ không phải tất cả đều lên trước giúp đỡ Trương Kim Xưng, mà chia thành hai đội, một đội xông về phía hai tên tặc Dương Công Liễu và Vương Đương Nhân, một đội khác lại ra sức ngăn cản bọn họ. Hai bên vung đao múa kiếm đánh lộn loạn thành một vùng, cũng không biết vì sao mà chém giết lẫn lộn, không biết ai muốn giết ai....
Dưới sự so sánh, tình hình bên Trình Danh Chấn rõ ràng hơn một chút. Hắn lúc trước sở dĩ có thể dùng hoành đao đánh bại Lưu Triệu An, chỉ dựa vào ba phần là bản lĩnh thực sự, bảy phần còn lại hoàn toàn là lợi dụng sự khinh suất và mất tập trung của đối phương. Đợi Lưu Triệu An cầm giáo đến liều mạng, hắn liền lập tức rơi vào thế hạ phong. Cũng may Trình Danh Chấn căn bản không tâm trạng quan tâm đến chuyện bọn thổ phỉ nội chiến, thấy tình thế không ổn, hắn nhanh chân trốn trong đám đông đến xem. Bát đương gia Lưu Triệu An tuy hận thấu xương, nhưng cũng biết trước mắt không phải là lúc hành động theo cảm tính, đuổi qua loa mấy bước, phát hiện khó mà tóm được Trình Danh Chấn, lập tức gọi hai mấy tên tâm phúc bao vây chặn đánh hắn, còn mình thì xách trường giáo, dẫn đám lâu la còn lại đi mưu sát Trương Kim Xưng.
- Baỏ vệ Đại đương gia!
- Báo thù cho Tôn Đại đương gia!
Trong chủ doanh Trương gia, đủ loại âm thanh la hét ầm ĩ thành một một bầy. Đan xen với tiếng binh khí va đập, là tiếng kêu rên của kẻ bị thương, tiếng khóc than của kẻ vô tội, khiến toàn bộ doanh địa hỗn loạn như nồi cháo sôi trào. Nghe thấy động tĩnh bên trong, bên ngoài “nồi cháo" cũng lập tức xảy ra biến cố, mấy doanh địa lân cận bụi bay mù mịt, tiếng kêu giết động trời.
Đại bộ phận quần chúng là kẻ vô tội, bọn họ hoàn toàn bị biến cố đột ngột này dọa cho khiếp vía, ôm đầu chạy trốn. Nhìn thấy một người xách đao, bất luận đối phương thuộc vào doanh trại nào, đều quay đầu chạy theo hường ngược lại, cứ vậy chạy một hồi, một đám loạn lạc phía tây, thành ra lại tạo cho Trình Danh Chấn cơ hội thoát thân. Vượt qua ba vòng vây công của bọn lâu la, hắn lập tức co giò trà trộn vào đám người chạy trốn. Gặp bất cứ ai đơn độc cầm binh khí gần mình, cũng không quản kẻ đó có ác ý hay thiện ý, hết thảy vung đao chém tới, ra tay trước thị uy.
Đừng coi người bên cạnh ai cũng là kẻ ngốc! đến lúc này, Trình Danh Chấn rốt cuộc cũng nhớ ra những lời Trương Kim Xưng từng nói với mình. Hắn vẫn luôn cho rằng mình đã tạo ra một kết cục tinh diệu, khiến cho gần như tất cả mọi người trong đầm Cự Lộc vây lấy xoay chuyển theo sự xắp xếp của mình. Ai ngờ, cuộc đấu võ này từ lúc bắt đầu đã là một ván cờ khác. Mình đang tính kế với Lưu Triệu An, Lưu Triệu An lại tính kế với Trương Kim Xưng, còn đại đương gia Trương Kim Xưng, chẳng phải là tự lấy mình ra làm quân cờ sao!
Một ván cờ vô số người cùng chơi, vô số người vô tình biến thành quân cờ của ván cờ. Phân không ra thắng bại, cũng không có cách nào hóa giải. Đang lúc mịt mờ, Trình Danh Chấn bản năng vung đao, chém trúng một tên lâu la đang lao về phía mình. Sau đó, lại vung đao theo bản năng, một tên lâu la khác quay lưng lại với mình đổ trên đất. Hai đứa trẻ con trong miệng còn ngậm kẹo lớn tiếng khóc bên cạnh hắn, cha của bọn trẻ bị một mũi tên lạc bắn trúng, nằm thoi thóp trong vũng máu. Nấp sau lưng hai đứa nhỏ, còn có một người hơn bốn chục tuổi, râu ria xồm xoàm, hai tay ôm đầu, phía sau mông ướt một mảng lớn.
- Bảo vệ đại đương gia!
Một đám thanh niên trai tráng xông đến chỗ Trình Danh Chấn, trong tay lăm lăm phác đao sáng loáng. Phàm là những kẻ cản trước mặt chúng, bất kể già trẻ gái trai, cùng vung đao chém một loạt.
- Ta không phải phản tặc!
Trình Danh Chấn lớn tiếng biện minh cho chính mình, đẩy hai đứa trẻ ra, vừa đánh vừa lui. Không ai nghe hắn giải thích, một đám lâu la khác cánh tay quấn băng trắng nhanh chóng xông tới, nghênh tiếp đám trước, vừa đánh vừa la lên:
- Báo thù cho Tôn đại đương gia! Báo thù cho Tôn đại đương gia....
- Mẹ......Mẹ
Hai đứa trẻ khóc thét lạc cả giọng, hai chân rất lâu khó có thể nhúc nhích một bước. Trình Danh Chấn không đành lòng nhìn chúng chết trước mắt mình, ngậm đao vào miệng, mỗi tay túm một đứa, lôi chạy về chỗ có nhiều người. Chạy được mấy bước, hắn lại bị một người ôm chặt lấy chân,
- Giúp, giúp....
Kẻ cầu cứu sau lưng có một vết thương dài đến hai thước, máu chảy như suối.
- Thả tay ra!
Trình Danh Chấn cố sức nhấc chân, lại không thể thoát khỏi sự đeo bám của đối phương. Đang lúc cấp bách, đứa trẻ được hắn dắt bên tay trái đột nhiên khôi phục được sức lực, nhặt một hòn đá dưới đất lên, hùng hổ đập vào ngực kẻ cầu cứu. “A...." kẻ cầu cứu kêu lên một tiếng thảm thiết, ngất xỉu. Đứa trẻ bỏ cánh tay Trình Danh Chấn ra, một tay xách hòn đá còn nhỏ máu, một tay giật lấy thằng em của mình, lảo đảo chạy thoát ra ngoài trại.
Nó thông minh hơn Trình Danh Chấn. Sẽ không ai truy sát hai đứa trẻ cả, còn ở bên cạnh người lớn, bọn chúng sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu tấn công. Một lát sau, Trình Danh Chấn cũng nghĩ thông suốt mấu chốt của vấn đề. Cười khổ cắn mu bàn tay mình một cái, chạy theo sau.
Tất cả những gì trước mắt không phải là mơ, lại hoang đường hơn cả cảnh trong mơ. Kẻ truy sát mình không biết đã rớt lại xó xỉnh nào rồi, mỗi lần bước lên trước vài bước, lại có thể trông thấy những đám người khác nhau đang từng đôi chém giết lẫn lộn. Hai bên mặc quần áo giống nhau, nét mặt giống nhau, thậm chí đến cả chiêu số ra tay cũng giống nhau mới lạ, lại dường như giữa hai bên có một mối thù mấy đời không thể hóa giải được vậy, nhất định phải đẩy đối phương vào chỗ chết mới thôi.
Đây là ổ phỉ! Hắn vừa cười khổ, vừa nghĩ cách thoát thân. Đối với những kẻ yếu kêu khóc cầu cứu, bất luận già trẻ đều không thèm phản ứng nữa. Còn sống là trên hết, cái gì mà nhân từ, cái gì mà lòng thương hại đều phải bỏ lại sau lưng. Kẻ cản đường thoát thân của mình ắt phải chết, bất kể kẻ đó vô tình hay cố ý. Hắn chém một tên lính lâu la, lại chém thêm một tên, hoành đao nhanh chóng chém mở một lối đi. Hắn đoạt lấy một cây giáo gỗ trong tay một tử thi. Thật nhanh, thanh giáo gỗ trơn đến mức không thể cẩm chắc được nữa. Bên cạnh một cái xác khác, hắn đối binh khí thành một cây gậy sắt. chiếc gậy sắt vừa thô vừa nặng, vung lên uy lực lại mạnh vô cùng. Kẻ chắn đường vô tình hay cố ý đều dẹp ra một bên, không còn dám chọc vào cái tên sát tinh này nữa. Trình Danh Chấn lớn tiếng cười hoang dại, lau máu và thịt nát bám trên mặt, xông vào đám lâu la đang xé rách quần áo của một phụ nữ.
Hắn biết người con gái đó, chính là Liên tỷ. Tất cả trong cái đầm Cự Lộc này, Liên tỷ dường như là người duy nhất đáng để hắn liều mình cứu giúp. Mấy tên lâu la kia không kịp trở tay, bị Trình Danh Chấn vung gậy sắt nện gẫy xương sống từ phía sau. Hắn đưa bàn tay máu chảy đầm đìa ra, khiến Liên tỷ một phen sợ khiếp vía. Sau đó, một tay ôm lấy cánh tay hắn, lớn tiếng khóc thét lên,
- Thất đương gia, Thất đương gia bị bọn chúng bắt rồi. Ở đằng kia, ở đằng kia
Tác giả :
Tửu Đồ