Khách Làng Chơi Không Tìm Vui
Chương 4 Chương 4
Quả nhiên không có ở đây.
Ngôi nhà vắng vẻ gọn gàng đến một chút đồ thừa cũng chẳng có.
Quy Lan vội vội vàng vàng chạy về nhà, cô không quên hôm nay là thứ sáu.
Mở cửa phòng bếp cái ầm, nồi chén gáo chậu vang lên.
Cà chua, dưa leo xanh mướt cắt thành những dạng khác nhau, bỏ cá vào nồi, từ từ nấu cháo đậu xanh.
Ánh nắng ban mai chiếu sáng phòng bếp, lúc trên trán Quy Lan lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, hai gò má bị hung đỏ.
Mau tới buổi trưa, Tiểu Hải về tới nhà.
Tiểu Hải mới lên lớp 11, bình thường ở tại trường học, chỉ có cuối tuần mới được về nhà.
Khi Quy Lan nghe được tiếng trong trẻo vang lên "Em về rồi này", đã đặt thức ăn lên bàn, ngồi ở trên ghế cười dịu dàng nhìn Tiểu Hải đẩy cửa đi vào.
Tiểu Hải ở cửa ngẩn người, đột nhiên nhảy cỡn lên, dùng tay che mắt: "Chị, dù gì em đã là học sinh lớp mười một, chị chú ý một chút được không?"
Quy Lan đầu óc mơ hồ cúi đầu nhìn nhìn, đột nhiên phát hiện vì ghét trời nóng nên chỉ mặc một chiếc áo thun ở nhà, áo rộng mấy cũng không che được cặp đùi trắng nõn, vội vàng chạy trở về phòng tìm chiếc quần dài bảy phân mặc vào "Thói quen, không chú ý."
"Ở với anh rể mỗi ngày đều mặc vậy sao?" Tiểu Hải nháy mắt nói, che miệng kẻ gian cười.
Khi nghe được từ anh rể kia ánh mắt Quy Lan có chút mơ màng, cũng may lập tức phản ứng lại, lúc giải thích với Tiểu Hải nguyên nhân tại sao đêm không về, tùy tiện bịa ra một anh rể hư ảo.
Quy Lan cười một tiếng: "Ăn cơm đi."
Ngồi đối diện Tiểu Hải, Quy Lan đứng lên giúp cậu múc canh, đột nhiên bị một vật lung lay làm chói mắt, ánh sáng đến từ tai trái của Tiểu Hải.
Quy Lan lập tức nhớ tới bông tai bên tai trái của Lâm Dật Nhân, tiến lại gần nắm rái tai trái nhỏ nhắn của Tiểu Hải nhìn: "Mua bông tai lúc nào?"
Tiểu Hải nhe răng nhếch mép: "Chị, chị, chị nhẹ tay chút."
Quy Lan buông tay, Tiểu Hải nghiêng đầu đi, bông tai màu bạc phát ra sáng sáng chói chói, hất tóc mái, đắc ý hỏi: "Đẹp trai không?"
"Đẹp trai đẹp trai đẹp trai.
Trường học cho phép sao?"
"Có gì không cho phép chứ.
Chị, chị thật cổ hủ." Tiểu Hải lơ đễnh.
Bông tai kia lóng lánh, mặc dù không hiện lên lãnh quang như của Lâm Dật Nhân, nhưng gương mặt của Lâm Dật Nhân hiện lên lại không gạt bỏ được, ánh sáng lấp la lấp lánh lúc thì ảm đạm lúc thì sáng ngời, làm Quy Lan mau đau cả mắt.
Quy Lan cắn đũa giọng hung dữ: "Hừ, toàn học thói không tốt."
Hỏi qua loa chút về việc chia lớp, sau là chuyện bạn học mới và ký túc xá mới, trong lòng Quy Lan nhất thời dâng lên cảm giác tự hào của một người chị cả như mẹ.
Cơm nước xong, Tiểu Hải ngồi phịch lên ghế salon xem tivi: "Chị, tuần sau phải đóng học phí rồi.
Nhớ đưa em tiền mang đi nha."
Quy Lan lấy đi chén trước mặt cậu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, vừa dọn vừa hỏi: "Nếu chị muốn em học thật giỏi, em sẽ chê chị phiền sao?" Nói thật giống như vô tâm.
"Sẽ vậy ——" Tiểu Hải lười biếng.
Quy Lan dọn dẹp chén đũa trên bàn, dùng sức rặn ra mấy chữ từ trong kẻ răng: "Học cho giỏi vào!"
Tiểu Hải ngập ngừng một chút, dè dặt nhìn vẻ mặt của Quy Lan, hỏi: "Chị, tiền ba mẹ gửi ngân hàng còn đủ dùng chứ?"
"Đừng cứ luôn nghĩ đến tiền ba mẹ gửi." Quy Lan cầm chén khổ não để vào bồn rửa, tiếng nước rào rào nhịp nhàng vang lên trong trẻo, lấn áp phân nửa thanh âm của Quy Lan: "Tay làm hoàm nhai, tự lực cánh sinh.".
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Tiểu Hải yên tâm, vỗ bụng tiếp tục xem ti vi.
Một hồi, lẳng lặng thò đầu ra, thấy Quy Lan mặc tạp dề, khom người rửa chén, đang ngẩn người, tắt ti vi trở về phòng làm bài tập.
Nhưng trong phòng bếp, Quy Lan ngâm tay trong nước, tâm tư không không biết bay tới nơi nào.
Lấy tạp dề lau khô tay, Quy Lan lấy điện thoại ra phát hiện có tin nhắn ngắn, đều từ chỗ gần chỗ điện thoại di động lấy bóp tiền ra, đếm học phí xong, đi ra đặt lên bàn.
Đều còn là giấy (tiền) còn mới tinh.
Quy Lan thở dài, đột nhiên cảm thấy, nàng vẫn thật có mấy phần cảm tạ Lâm Dật Nhân.
Lâm Dật Nhân thiếu giường mấy lần, giường bị nữ nhân xa lạ chiếm lấy, vẫn luôn là tự mình gọi tới, có nỗi khổ mà khó nói, chỉ có hối hận không thôi, kính mát kia che đi vành đen mắt, cho tới trưa sắc mặt vẫn âm trầm.
Loại sắc mặt này khiến Vương Nam không khỏi liên tưởng đến mấy người thua kiện ấy, nói chung đây là biển hiện của việc nén giận, buồn cười lại không dám cười.
Điện thoại di động reo lên, Vương Nam chạy xe chậm lại cầm điện thoại, đột nhiên cười kỳ quái, trực tiếp đưa điện thoại di động cho Lâm Dật Nhân.
Quy Lan.
Tôi về nhà trước đã, phải tiếp người nhà.
Lâm Dật Nhân ném điện thoại lên ghế trước, nghiêng người dựa vào ghế sau ngủ bù, hồi, nghĩ tới có thể kêu phục vụ đổi ga trải giường rồi, mở mắt ra: "Chút nữa lưu số điện thoại của cô ấy vào điện thoại di động của tôi."
Dù cho Lâm Dật Nhân ở phía sau không thấy được, Vương Nam vẫn duỗi ngón tay ra chỉ chỉ viền mắt: "Còn ngại trải nghiệm chưa đủ?"
Lâm Dật Nhân nhắm mắt điều chỉnh tư thế ngồi thấp xuống, không đáp lời.
Về đến nhà, trong nhà không có người.
Nhà quá lớn có vẻ trống trải.
Lâm Dật Nhân lại mở máy nghe nhạc kiểu xưa, âm thanh du dương phiêu dạt rất xa, nhưng tựa như vẫn cứ đầy bất mãn với nơi này.
Tự mình cầm tờ báo kinh tế tài chính mới nhất từ ngoài vào, tầm mắt đột nhiên chạm phải một bức hình trên tường.
Hai người đều tóc dài, mặc áo thun màu thể thao vàng nhạt như nhau, kề vai sánh bước, dựa vào nhau, cười hiểu ý, tĩnh lặng ôn hòa.
Lâm Dật Nhân vuốt vuốt đuôi tóc hiện nay chỉ ngang cổ của mình, ánh mắt rủ xuống, trong mắt không khỏi lập lờ.
《 Tom và Jerry 》là bộ phim hoạt hình mà Quy Lan và Tiểu Hải yêu thích từ nhỏ đến lớn, mèo Tom luôn luôn đuổi theo chuột Jerry, ý chí kiên cường, mỗi ngày mỗi tháng, chỉ cần khúc dạo đầu vui nhộn vang lên, hai chị em dù đang chiến tranh lạnh cũng lập tức chụm đầu lại cùng coi.
Quy Lan luôn cảm thấy Tom và Jerry là trời sinh một đôi, bất ly bất khí (không xa lìa, không rời bỏ), Tom đáng thương luôn kiên định đuổi theo từng bước của Jerry, dù là bị nhiều tổn thương cùng hờ hững hơn đi nữa.
Đối với bàn luận này, Quy Hải lườm một cái, cho rằng cứ xem như bình luận điên khùng này của chị gái là cơn gió thoảng của máy lạnh mới là cách hay nhất.
Toàn bộ buổi chiều hai người xem dạt dào hứng khởi, xem thêm nhiều lần nữa cũng không biết mệt.
Quy Lan ôm gối, tầm mắt hướng theo Jerry từ bên trái màn hình lén chạy sang bên phải, lại từ bên phải chạy vội qua bên trái.
"Chị! Lò vi sóng (microwave oven) kêu rồi! Nhanh tới ăn tối đi!" Quy Hải đẩy đẩy Quy Lan.
Quy Lan không tình nguyện xê dịch khỏi ghế salon, vừa đi vừa nhìn chằm chằm ti vi, cho đến lúc ngồi song song với tivi mới chịu dời tầm mắt, dặn dò: "Đổi đĩa.
Chị muốn xem tập Jerry bị phụ tình ấy."
Quy Hải nhảy xuống, từ trong đống dĩa lật ra một cái, chỉ chốc lát sau khúc dạo đầu vui nhộn lại vang lên, Quy Lan ngâm khẽ theo bài hát, bưng mâm thức ăn ra.
Hoàng hôn vừa khuất, trải ra nỗi lòng khó nói.
Tom nằm trên cầu vượt thất tình than khóc, Jerry từng chút từng chút cẩn trọng đến gần, trông kẻ thù không đội trời chung bi thương, sau đó lặng lẽ đưa bàn tay nho nhỏ ra.
Nhìn Quy Hải liền tục đưa đồ ăn vào miệng, Quy Lan ngổn ngang suy nghĩ, lòng bỗng trầm xuống.
Có điều, nếu như Quy Lan biết khi mình đang hưởng thụ thiên luân (tình chị em, gia đình), ở một nơi khác cùng thành phố, Lâm Dật Nhân giai cấp địch nhân kia đang ở trong căn phòng trống vắng, ngẩn người với một tấm hình, có lẽ sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Lâm Dật Nhân rót một ly rượu chát nhỏ, với một người thường, rượu chát vẫn luôn khó có thể uống vào miệng, huống chi Lâm Dật Nhân không có thói quen uống rượu, tuy là một ly nhỏ, nhưng vẫn là còn dư vị.
Ánh trăng vừa vương xuống, liền đi ngủ từ rất sớm.
Lúc thức dậy, Lâm Dật Nhân vểnh tai lắng nghe động tĩnh, không người.
Nhớ tới chuyện hôm nay phải xử lý, một trận nhức đầu, không lòng dạ nào ngủ tiếp.
Ngay lúc cài chiếc nút đầu tiên, phía ngoài truyền tới tiếng xe brừm brừm.
Kéo màn cửa sổ ra, nắng ban mai ấm áp chiếu vào, nhưng ánh mắt Lâm Dật Nhân chợt lạnh lẽo.
Triệu Trăn.
Chu Sở..