Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng
Chương 3
“Ha ha. . . . . . Bạn tốt à, không ngờ lần này cậu lại nhỏ mọn như vậy, chỉ là một tiệm thú cưng nho nhỏ, cũng phải phiền đến đại luật sư tôi. . . . . ."
Luật sư chuyên trách của tập đoàn vận tải hàng hải Hải Thiên -Tôn Thiên vừa đi vào văn phòng tổng tài, liền mở miệng khiêu khích cậu bạn cùng lớp kiêm bạn tốt từ nhỏ đến lớn.
“Có ký không?" Hạ Thiên Khoát lườm anh một cái, đưa đơn bồi thường cho Tôn Thiên.
“Tuy rất không tình nguyện, nhưng vẫn ký. . . . . ." Tôn Thiên đưa túi giấy trong tay cho Hạ Thiên Khoát, nhưng vẻ mặt lại hiếu kỳ, “Nói thật đi, cậu làm gì phải đuổi tận giết tuyệt người ta thế? Lỗi của cô ấy chỉ là không cẩn thận để Hỉ Nhạc mang thai, bắt người ta bồi thường năm trăm vạn không khỏi hơi quá đáng đó!"
Tôn Thiên đối với việc bạn tốt của mình phải phí công phí sức đúng là cảm thấy hứng thú. Sinh ra tại một thế gia về vận tải đường thu, Hạ Thiên Khoát từ lúc học tiểu học tại trường tư lập Thời Đại đã tự hình thành cho mình một cách sống, cùng trường mười hai năm, Hạ Thiên Khoát một mực trải qua cuộc sống nghiêm cẩn tự hạn chế, để chuẩn bị kế thừa xí nghiệp của gia tộc. Tốt nghiệp trung học hai người cùng đến Mĩ học tại Havard, một người học quản lý xí nghiệp, một người học pháp luật. Hạ Thiên Khoát tiếp quản tập đoàn vận tải đường thuỷ Hải Thiên từ trong tay cha mình, Tôn Thiên là luật sư của phòng sự vụ phụ trách công việc pháp luật cho Hải Thiên.
Theo hiểu biết của Tôn Thiên về bạn học cũ, Hạ Thiên Khoát coi trọng hiệu suất, cũng không lãng phí quá nhiều thời gian cho chuyện tình cảm, lần này lại tốn công vì một bà chủ tiệm thú cưng, làm cho anh thấy không thể tưởng tượng.
Hạ Thiên Khoát không biểu hiện bất cứ một cảm xúc nào, “Loại phụ nữ chỉ biết dựa vào mồm miệng để buôn bán, một chút cũng không đáng tin. Thân tôi là người bị hại, đương nhiên muốn đòi hỏi quyền lợi thuộc về mình, cũng coi như giáo huấn cô ta vì tội trốn tránh trách nhiệm!" Anh nhìn kỹ chỗ kí tên trên hợp đồng, lúc này mới nhớ rõ cái tên Mạc Ưu .
Tôn Thiên vì lời lẽ thẳng thắn hùng hồn của anh càng cảm thấy nghi hoặc, bèn thử nói: “Nhưng mà vị Mạc tiểu thư kia. . . . . . thoạt nhìn cũng rất ngọt ngào."
Ngọt ngào là khi cô cười rộ lên, hôm nay Mạc Ưu luôn nhăn mày, Tôn Thiên thật đúng là lo lắng, bả vai nhỏ bé và yếu ớt có thể chịu được trách nhiệm như vậy không?
Nghe bạn tốt ca ngợi làm Hạ Thiên Khoát bất chợt nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Mạc Ưu khi nói “Anh đã về rồi", câu nói này tựa hồ đã khắc sâu trong đầu anh, nhưng anh sẽ không bao giờ thừa nhận điều này với bất kể một ai, thậm chí là chính Bản thân."Thật sao? Tôi không để ý. . . . . ."
“Đúng là có rất ít người con gái có thể khiến cho anh để ý!" Con mắt khôn khéo Tôn Thiên của xẹt qua vẻ khựng lại trong nháy mắt của anh bạn tốt, nét mặt và cử chỉ của anh đều quá không bình thường . . . . . .
Hạ Thiên Khoát từ nhỏ đã là người kế thừa của tập đoàn Hải Thiên, từ trước đến nay đều là vì công việc mà sống, rất ít khi đối với bất kỳ người nào sinh ra"hứng thú", là người đàn ông làm việc điên cuồng đã dọa chạy ba cô bạn gái.
Tôn Thiên cảm thấy lần này lại không giống thế, anh có dự cảm, Mạc Ưu sẽ làm thay đổi cuộc sống của Hạ Thiên Khoát, mặc kệ là theo chiều hướng tốt hay xấu, anh vẫn tin tưởng là mình đúng!
“Tôi không có thời gian lãng phí cho mấy thứ linh tinh." Hạ Thiên Khoát lạnh lùng cắt đứt sự đắc ý của anh bạn tốt, khẳng định lại sự bang quan của mình."Người đâu?"
Tôn Thiên cố ý giả ngu."Ai cơ?"
Hạ Thiên tức giận trừng mắt nhìn anh, “Cô gái kia."
“Cô gái nào?" Vị đại luật sư này không muốn sống đùa giỡn khách hàng lớn nhất của anh.
“Mạc Ưu. Người đâu?" Lần đầu tiên nói cái tên này ra, Hạ Thiên lại cảm thấy không được tự nhiên.
“À ờ. . . . . . Cô gái dễ thương kia hả? Chiếu theo phân phó của cậu đến hẹn trong đơn là trực tiếp áp giải đến trại tạm giam ngay!" Tôn Thiên dùng ngôn ngữ trong nghề phóng đại tình cảnh của Mạc Ưu, cũng giả bộ làm ra biểu lộ đau lòng, “Thực đáng thương, cậu nên nhìn vẻ mặt của cô ấy lúc rời khỏi tiệm thú cưng. . . . . ."
Trước đó Hạ Thiên Khoát đã phân phó Tôn Thiên đến hẹn trực tiếp đưa Mạc Ưu đến nhà anh, bắt đầu chịu trách nhiệm chăm sóc Hỉ Nhạc.
“Cô ta. . . . . . làm sao?" Hạ Thiên Khoát hơi nhíu mày, trực giác nghĩ tất cả phụ nữ chắc chắn sẽ có phản ứng này, “Khóc sướt mướt tranh thủ sự đồng tình à?"
“Sai!" Tôn Thiên duỗi ngón trỏ ra trước mắt anh lay lay, “Trái ngược. Vẻ mặt cô ấy bình tĩnh, chính là đã thu hết nước mắt vào trong, khiến người ta đau lòng nha!"
“Có cái gì mà đau lòng? Làm sai thì nên trả giá, đây là việc buôn bán nên gánh chịu ."
Hạ Thiên Khoát nói không có chút tình cảm nào, nhưng trong óc lại không tự chủ được mà tưởng tượng nét mặt của cô khi đó; hơn nữa, khẩu khí của Tôn Thiên làm cho anh rất không thích."Nếu cậu đau lòng, giúp cô ta năm trăm vạn đi."
“Tôi á, đừng có lẫn lộn, tay trắng như tôi móc đâu ra năm trăm vạn, còn chưa kể cậu sẽ âm thầm mắng tôi xen vào việc của người khác!" Tôn Thiên còn lâu mới làm loại chuyện không được cám ơn này, nhưng giọng điệu của Hạ Thiên Khoát đã tiết lộ tình cảm thực của anh rồi.
“Vậy cứ lo tốt chuyện của cậu đi." Không đếm xỉa đến sự trêu chọc của bạn tốt, Hạ Thiên Khoát lạnh lùng ném cho anh một câu, tiếp tục tập trung vào máy vi tính, gián tiếp hạ lệnh tiễn khách, “Không tiễn!"
Tôn Thiên nhún vai, đối với sự lạnh lung này đã sớm thành thói quen."Không dám làm phiền! Lúc nào cần phiền đến đại luật sư tôi Hạ tổng tài cứ việc phân phó nha!"
Tôn Thiên phất tay rời đi, Hạ Thiên Khoát cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt chằm chằm vào màn hình nhưng lại trống rỗng vô hồn.
Cô —— đang ở nhà anh, ý nghĩ như vậy lại làm cho anh bắt đầu nảy sinh ý muốn về sớm trong đầu.
Hạ gia nằm ở khu nhà cao cấp trên núi cao, chiếm diện tích hơn hai trăm mét vuông, độc chiếm một tòa nhà lớn phía sau có hoa viên và bể bơi, nhìn xuống cả khu chung cư Thiên Mẫu.
Mạc Ưu không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, khu nhà cao cấp hiện đại với phong cách giản lược cũng không làm dậy nổi hứng thú của cô.
Đối với cô mà nói, đây chỉ là cái nhà giam, cô đã bắt đầu đếm ngược thời gian, chờ đợi ngày tự do đến. Nhưng nghĩ đến năm trăm vạn nợ nần, cô lại cảm thấy thật nặng nề.
“Đây là gian phòng của cô, đây là phòng tắm. . . . . ." Bà La quản gia y theo Hạ Thiên Khoát phân phó, an bài cô ở tại lầu một gần phòng khách.
Vị nữ quản gia này đã phục vụ tại Hạ gia mấy thập niên, thoạt nhìn thập phần nghiêm cẩn, vô luận kiểu tóc hoặc cách ăn mặc đều cẩn thận tỉ mỉ, một đôi mắt nhỏ luôn đeo cặp kính gọng vàng lạnh lùng đánh giá Mạc Ưu, làm cô nhớ tới giám sát viên ở ký túc xá thời trung học.
“Cám ơn." Mạc Ưu đem hành lý đặt ở một bên giường, nhàn nhạt liếc qua gian phòng.
Đã đến nơi này rồi, ngủ ở đâu cũng chẳng sao cả. . . . . .
“Hỉ Nhạc đâu? Nó bình thường ngủ ở nơi nào?" Chăm sóc Hỉ Nhạc, là mục đích quan trọng nhất của cô khi tới đây, hơn nữa cô cũng rất nhớ nó.
“Nó nằm ngủ ở căn phòng cách vách, Hạ tiên sinh an bài như vậy cũng là muốn cô có thể ở gần tiện chăm sóc nó." Bà La lập tức dẫn Mạc Ưu hướng phòng cách vách đi đến.
Vừa mở cửa phòng, vốn đang nằm trong rổ ngủ, Hỉ Nhạc mẫn cảm mở to mắt, vừa thấy Mạc Ưu lập tức đứng dậy, đầu tiên là lười biếng vươn tứ chi, rồi chậm rãi đến gần cô, nũng nịu bên người cô.
“Ha ha! Hỉ Nhạc. . . . . . Chúc mừng cưng lên chức mẹ nha!" Mạc Ưu ngồi xổm xuống ôm lấy Hỉ Nhạc, bàn tay nhẹ vỗ về vùng bụng, ngực tràn đầy vui sướng cùng cảm động. Bên trong này có tiểu bảo bảo nha; đây là chuyện duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi khi tới nơi đây. Nhưng nghĩ vậy lại làm cô bắt đầu nhớ đến Bảo Bảo, càng vững vàng quyết tâm của cô.
Hỉ Nhạc nằm nghiêng xuống, tùy ý Mạc Ưu gãi và sờ bụng nó, nheo mắt có vẻ rất hưởng thụ.
“Mấy ngày nay nó cứ nôn khan luôn, bác sỹ thú y mang một ít thức ăn cho chó đến, nhưng nó cũng không ăn nhiều lắm. . . . . ." Bà La nói bên tai, Mạc Ưu nghe được đau lòng không thôi.
“Chó mang thai từ tuần thứ ba trở đi nôn nghén là chuyện rất bình thường, mấy ngày nữa hẳn là tốt rồi. . . . . ." Cảm thấy sự quan tâm trong giọng nói của bà La, Mạc Ưu đối với vị nữ quản gia nghiêm túc này không khỏi hơi có hảo cảm.
Giọng cô cực kì cưng chiều dịu dàng động viên Hỉ Nhạc."Đừng lo, mẹ sẽ chăm cưng thật tốt, để cưng khỏe mạnh sinh hạ tiểu bảo bảo nha!"
Mạc Ưu cũng tự động viên bản thân, ba ngày nay cô phải vội vàng xử lý một ít công việc, còn phải báo tin tức cho khách hàng đã đặt trước một tháng, mặc dù như thế, cô vẫn bớt thời giờ tìm đọc một số sách về chó, bởi vì cô không muốn mình thất bại. Hỉ Nhạc liếm láp tay cô, ngưng mắt nhìn cô tựa hồ muốn nói nó rất tín nhiệm Mạc Ưu.
Bận rộn cả một buổi chiều, hôm nay Hạ Thiên Khoát phá lệ tám giờ tối đã trở về đến nhà. Vừa vào nhà, chỉ có bà La đi gật đầu với anh."Hôm nay Hỉ Nhạc có khỏe không?" Anh không trực tiếp nhắc tới Mạc Ưu, chờ bà La chủ động báo cáo.
“Hôm nay vẫn nôn oẹ nhưng đã khá hơn, có thể là vì có Mạc tiểu thư ở cùng nó, xem ra có tinh thần hơn, bây giờ đang chơi cùng Mạc tiểu thư tại hoa viên."
“Ừ!" Anh thoáng nhìn qua cửa sổ sát đất trong phòng khách, lập tức xoay người lên lầu thay quần áo.
Phòng ngủ chính đối diện với hoa viên, anh vừa tiến vào phòng liền không tự chủ được đi về hướng cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống tình cảnh trong hoa viên.
Mạc Ưu đang ngồi trên băng ghế trắng bên bể bơi, Hỉ Nhạc nằm lên người cô, đầu tựa ở trước ngực cô. Mạc Ưu từ từ nhắm hai mắt, bàn tay thỉnh thoảng nhẹ vỗ về đầu của Hỉ Nhạc, giống như dỗ dành con trẻ. Khung cảnh thật hài hòa tĩnh lặng . . . . . . Hạ Thiên Khoát cảm thấy một hồi rung động trong ngực. Thân là người thừa kế duy nhất của Hạ gia, cảnh tượng gia đình ấm áp với anh mà nói từ nhỏ đến lớn chỉ là mộng tưởng. Anh vẫn còn ấn tượng,khi còn bé đã từng ghé vào trước ngực mẹ, hai mẹ con chen chúc trên một cái ghế hưởng thụ gió đêm. Lúc ấy mẹ cũng nhẹ vuốt lưng anh như vậy, cảm giác thật bình yên . . . . . .
Anh đột nhiên ghen tị với Hỉ Nhạc rồi!
Ý nghĩ như vậy làm anh có chút sửng sốt, vội vàng bỏ qua những cảm xúc không thực tế, xoay người tiến vào phòng thay đồ thay quần áo ở nhà.
Anh vừa xuống lầu liền trực tiếp đi đến hoa viên, chậm rãi đến gần một người một chó. Hỉ Nhạc ý thức được chủ nhân tới gần, nó chậm rãi nhảy xuống ghế nằm tại bên chân chủ nhân làm nũng, anh ngồi xổm người xuống đáp lại, vuốt đầu của nó nhẹ giọng hỏi: “Cô nàng, hôm nay tốt hơn chút nào chưa?"
Ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại dạt sang phía Mạc Ưu, nghĩ thầm vậy mà cô gái này vẫn ngủ được, chắc mấy ngày qua vất vả quá đây . . . . . .
Mạc Ưu đã liên tục vài ngày ngủ không được ngon, vả lại cũng do khung cảnh nơi này quá yên tĩnh, bất tri bất giác liền ngủ quên. Tuy cảm giác được Hỉ Nhạc rời đi, cô vẫn mơ mơ màng màng không muốn mở mắt, cho đến khi một giọng nói có chút quen thuộc pha sức hút nam tính lạ lẫm vang lên —— cô bừng tỉnh từ trong ác mộng, trong nháy mắt mở mắt ra, nhìn thấy Hạ Thiên Khoát đang dung vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, liền ngồi thẳng dậy trong phút chốc."Hạ tiên sinh. . . . . ."
Trời ạ! Ngày đầu tiên đi làm cô lại đi ngủ. . . . . . Mạc Ưu đối với sự bất cẩn của mình buồn bã không thôi.
Cô giống như học sinh tiểu học làm sai, đang ngồi đợi thầy giáo trách phạt, vẻ buồn ngủ trên mặt toàn bộ tiêu tán, nhưng gò má non trắng nõn lại đỏ ửng. Cô căng thẳng toàn thân, biểu lộ cũng có vẻ nơm nớp lo sợ.
Hạ Thiên Khoát buông Hỉ Nhạc ra đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn biểu lộ và tư thế e sợ của cô, cố ý mở miệng nhạo báng: “Xem ra cô cũng nhàn nhã quá . . . ."
Khẩu khí của anh rõ ràng là đang mỉa mai, Mạc Ưu biết rõ tránh không được, đành phải đứng dậy nghênh đón đôi mắt chế ngạo kia.
“Thật xin lỗi, tôi không nên thất thố như vậy. . . . . ."
Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói lời xin lỗi, cô tận lực nhắc nhở mình đang là nhân viên của anh, không thể tái phạm sai lầm này.
Thái độ khách sáo của Mạc Ưu lại làm cho Hạ Thiên Khoát có chút không đành lòng, ngữ khí của anh cũng mềm xuống."Biết sai là tốt rồi, từ nay về sau nên tuân thủ bổn phận của mình. Nếu như Hỉ Nhạc có chuyện gì, cô không thoát khỏi trách nhiệm."
“Tôi biết, Hạ tiên sinh." Mạc Ưu thầm thở dài một tiếng. Cô đương nhiên biết rõ ma vương khát máu không thể dễ dàng tha thứ cho mình, đã có chuẩn bị trước tâm lý.
“Hỉ Nhạc hôm nay thế nào?" Ngưng mắt liếc cô, Hạ Thiên Khoát bắt buộc mình chuyển tầm mắt sang chú chó yêu. Hỉ Nhạc lười biếng quỳ rạp trên mặt đất tùy ý chủ nhân vuốt ve.
“Hỉ Nhạc hôm nay ăn khá nhiều, số lần nôn mửa cũng tương đối ít. Buối chiều tôi có gọi điện cho bác sĩ Vương ở bệnh viện thú ý, ông ấy nói nếu ngày mai không còn nôn mửa, sẽ đình chỉ dùng thuốc."
Tuy đã học về quá trình sinh sản của loài chó, nhưng vì chưa từng thao tác qua trong thực tế, Mạc Ưu tuyệt không dám qua loa.
Sự chủ động của cô làm cho Hạ Thiên Khoát có chút khen ngợi, nhưng anh chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Cô tiếp tục giữ liên lạc với bác sỹ thú y, việc đó do cô toàn quyền phụ trách."
“Được, Hạ tiên sinh." Mạc Ưu trả lời cũng tương đương ngắn gọn, giữa hai người không còn chuyện gì để nói nữa, Hạ Thiên Khoát đùa giỡn với Hỉ Nhạc, Mạc Ưu đứng ở một bên không biết nên ở lại hay là rời đi, tóm lại tình thế cực kỳ xấu hổ.
“Hỉ Nhạc cũng mệt rồi, tôi dẫn nó vào phòng nghỉ ngơi." Mạc Ưu vội vàng kiếm cớ thoát khỏi tình thế này. Hạ Thiên Khoát lúc này mới buông Hỉ Nhạc ra, để nó theo Mạc Ưu vào nhà.
Mạc Ưu vừa vào cửa, đúng lúc nhìn thấy bà La xách túi ra khỏi nhà, cô không khỏi thắc mắc: “Bà phải ra ngoài sao?"
“Tôi đã tan ca." Bà La thản nhiên trả lời.
“Tôi tưởng bà ở luôn đây chứ." Như vậy buổi tối trong nhà này chẳng phải chỉ còn lại có cô và người đàn ông kia?
Đương nhiên cô không cho rằng ma vương sẽ có hứng thú với mình, nhưng cùng anh ở dưới một mái nhà vẫn làm cho cô cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Tôi mỗi ngày đến giờ này sẽ tan tầm." Bà La như là chợt nghĩ đến việc gì, lập tức dùng ngữ khí bình thản nói, “Đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai Hạ tiên sinh để cho tôi nghỉ ngơi một tháng."
“Sẽ có người tiếp nhận công việc của bà sao?" Trong nội tâm Mạc Ưu có dự cảm bất hảo .
Giọng nói từ phía sau truyền đến thay bà La trả lời."Người đó chính là cô."
Mạc Ưu quay đầu lại nhìn, kinh ngạc trừng mắt, Hạ Thiên Khoát không để ý đến cô, bảo bà La rời đi.
Đợi cho đến lúc phòng khách chỉ còn lại hai người, Mạc Ưu rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa lên tiếng phản đối: “Việc này không có trong điều khoản đàm phán! Anh nói chỉ cần tôi tới chăm sóc Hỉ Nhạc, cho đến khi nó sinh đẻ bình an."
Hạ Thiên Khoát chậm rãi ngồi ở trên ghế sa lon, bày ra bộ dạng thản nhiên."Giờ tôi đã thay đổi chủ ý, muốn làm hay không tùy cô!"
“Anh rõ ràng đang cố ý làm khó tôi!" Mạc Ưu thực bị anh chọc tức.
Thấy cô đỏ bừng cả khuôn mặt, nắm chặt tay rõ rang đang rất tức giận, Hạ Thiên Khoát tựa hồ rất hài lòng vì đã có thể kích khởi ý chí chiến đấu của cô."Từ nay về sau ngoại trừ chăm sóc Hỉ Nhạc, cô còn phải giúp tôi chuẩn bị bữa sáng, quét dọn cả phòng ở! Nếu như cô không chịu, lúc nào cũng có thể đi. Chẳng qua. . . . . ." Thân thể của anh nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, " Chó con trong bụng Hỉ Nhạc sẽ do tôi xử trí."
Tên ma vương tàn khốc này! Trong đầu Mạc Ưu thầm nghĩ. Cô tin anh sẽ không hề do dự giết chết sinh linh trong bụng Hỉ Nhạc, cho nên chỉ có thể tạm thời đè nén lửa giận.
Hôm nay cũng đã lên phải thuyền giặc, cô còn có thể quay đầu lại sao? Nếu như cô hy sinh có thể đổi lấy mấy sinh mệnh nhỏ bé vô tội, vậy cô sẵn sàng khuất phục trước anh! Dù sao cũng không thể thay đổi chủ ý của anh, cô không muốn chó con phải hứng chịu cơn giận của anh.
Mạc Ưu hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt đem một bụng tức nuốt vào trong, sau đó nhàn nhạt trả lời một câu: “Vậy theo lời Hạ tiên sinh."
“Rất tốt." Hạ Thiên Khoát không khỏi nhíu mày rậm, ánh mắt mang theo một chút khiêu khích, “Nhưng mà, ở cùng nhà với tôi, cô không sợ sao?"
Mạc Ưu tỉnh táo hỏi lại: “Tôi có quyền sợ sao?" Cô đã bị đẩy đến tình cảnh này, còn có thể sợ đến mức nào, kể cả khi đối mặt với sự khiêu khích của anh. Tuy đáp ứng điều kiện của anh rồi, nhưng cô quyết không tỏ ra khúm núm.
Hạ Thiên Khoát đối với thái độ của cô chẳng những không tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười hứng thú."Biết rồi thì tốt. Cô yên tâm, tôi rất khắt khe với phụ nữ."
Dò xét cô từ đầu đến chân một phen, anh mới mang theo vẻ thần bí bước lên lầu, vứt lại vẻ mặt oán giận của Mạc Ưu.
“Tôi thực may mắn quá !" Cô không kìm được ở sau lưng anh lẩm bẩm một tiếng, ngỡ rằng Hạ Thiên Khoát không nghe thấy, anh lại đột nhiên quay đầu.
“Cô nói cái gì?" Lỗ tai lợi hại từ trước đến nay của Hạ Thiên Khoát đương nhiên nghe rõ cô thì thào cái gì, nhưng anh lại cố ý muốn xem cô đáp lại thế nào.
“A. . . . . ." Đầu óc Mạc Ưu c nhanh chóng xoay chuyển, lập tức học anh lộ ra nụ cười trào phúng.
“Tôi nói —— chúc anh tối nay “ngủ ngon", Hạ tiên sinh."
“Gần đây tôi ngủ rất ngon, không nhọc cô hao tâm tổn trí, Mạc tiểu thư." Hạ Thiên Khoát thoáng nhìn cô suy nghĩ, xoay người lên lầu.
“Hừ, ma vương thối!" Xác định anh đã lên lầu, Mạc Ưu mới thầm phun một tiếng.
Ma vương này. . . . . . là Thuận Phong Nhĩ chuyển thế, hay là sau lưng có con mắt? Từ nay về sau cô phải tận lực giữ khoảng cách với anh mới được, chỉ mong sẽ bình an qua được tháng này.
Sáng sớm, Mạc Ưu đã bị tiếng đập cửa đánh thức."Thật ồn ào. . . . . ." Cô trở người vùi mình trong chăn, tiếng đập cửa thúc giục giống như không muốn từ bỏ, cô dùng gối che tai tiếp tục ngủ.
Hạ Thiên Khoát mỗi ngày đúng sáu giờ rời giường xuống bơi lội, bất ngờ phát hiện phòng bếp một mảnh tĩnh lặng, vì vậy lập tức tiến đến gõ cửa đánh thức Mạc Ưu. Gõ cả buổi không có người đáp lại, anh đành phải không mời mà vào, dùng sức xốc chăn lên, lộ ra một người đang co ro.
“Mau rời giường nấu bữa sáng!" Mạc Ưu muốn kéo lại chăn, Hạ Thiên Khoát lại vứt chăn trên mặt đất, cô lăn quay trên giường, duỗi người. Mơ hồ chưa tỉnh ngủ cô tưởng là trong phòng không có người khác, thậm chí còn tưởng là vẫn đang ở căn gác nhỏ của mình.
“Ha. . . . . ." Cô duỗi chân tay, ngáp một cái thật lớn, lúc này mới mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, lại thấy một đôi mắt đông lạnh lùng."Hạ. . . . .."
Dọa chết người ta! Lúc này cô mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào, còn cả đồ lót cũng không mặc nữa, lập tức đứng dậy nắm lấy gối bảo vệ ngực, cơn buồn ngủ toàn bộ tiêu tán.
“Đúng bảy giờ tôi dùng cơm." Hạ Thiên Khoát mặt không đổi sắc lặp lại lời mới rồi, rồi bước ra khỏi phòng.
Đi về hoa viên, hình ảnh vừa rồi khiến lòng anh xao động! Khi cô trở mình thì vạt áo vén lên trên, anh nhìn thấy rõ ràng hai nhũ phong đẫy đà trắng như tuyết, kèm một vòng phấn hồng mơ hồ có thể thấy được ——
Hình ảnh mỹ lệ này lưu lại trong đầu anh thật lâu không cách nào biến mất.
Luật sư chuyên trách của tập đoàn vận tải hàng hải Hải Thiên -Tôn Thiên vừa đi vào văn phòng tổng tài, liền mở miệng khiêu khích cậu bạn cùng lớp kiêm bạn tốt từ nhỏ đến lớn.
“Có ký không?" Hạ Thiên Khoát lườm anh một cái, đưa đơn bồi thường cho Tôn Thiên.
“Tuy rất không tình nguyện, nhưng vẫn ký. . . . . ." Tôn Thiên đưa túi giấy trong tay cho Hạ Thiên Khoát, nhưng vẻ mặt lại hiếu kỳ, “Nói thật đi, cậu làm gì phải đuổi tận giết tuyệt người ta thế? Lỗi của cô ấy chỉ là không cẩn thận để Hỉ Nhạc mang thai, bắt người ta bồi thường năm trăm vạn không khỏi hơi quá đáng đó!"
Tôn Thiên đối với việc bạn tốt của mình phải phí công phí sức đúng là cảm thấy hứng thú. Sinh ra tại một thế gia về vận tải đường thu, Hạ Thiên Khoát từ lúc học tiểu học tại trường tư lập Thời Đại đã tự hình thành cho mình một cách sống, cùng trường mười hai năm, Hạ Thiên Khoát một mực trải qua cuộc sống nghiêm cẩn tự hạn chế, để chuẩn bị kế thừa xí nghiệp của gia tộc. Tốt nghiệp trung học hai người cùng đến Mĩ học tại Havard, một người học quản lý xí nghiệp, một người học pháp luật. Hạ Thiên Khoát tiếp quản tập đoàn vận tải đường thuỷ Hải Thiên từ trong tay cha mình, Tôn Thiên là luật sư của phòng sự vụ phụ trách công việc pháp luật cho Hải Thiên.
Theo hiểu biết của Tôn Thiên về bạn học cũ, Hạ Thiên Khoát coi trọng hiệu suất, cũng không lãng phí quá nhiều thời gian cho chuyện tình cảm, lần này lại tốn công vì một bà chủ tiệm thú cưng, làm cho anh thấy không thể tưởng tượng.
Hạ Thiên Khoát không biểu hiện bất cứ một cảm xúc nào, “Loại phụ nữ chỉ biết dựa vào mồm miệng để buôn bán, một chút cũng không đáng tin. Thân tôi là người bị hại, đương nhiên muốn đòi hỏi quyền lợi thuộc về mình, cũng coi như giáo huấn cô ta vì tội trốn tránh trách nhiệm!" Anh nhìn kỹ chỗ kí tên trên hợp đồng, lúc này mới nhớ rõ cái tên Mạc Ưu .
Tôn Thiên vì lời lẽ thẳng thắn hùng hồn của anh càng cảm thấy nghi hoặc, bèn thử nói: “Nhưng mà vị Mạc tiểu thư kia. . . . . . thoạt nhìn cũng rất ngọt ngào."
Ngọt ngào là khi cô cười rộ lên, hôm nay Mạc Ưu luôn nhăn mày, Tôn Thiên thật đúng là lo lắng, bả vai nhỏ bé và yếu ớt có thể chịu được trách nhiệm như vậy không?
Nghe bạn tốt ca ngợi làm Hạ Thiên Khoát bất chợt nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Mạc Ưu khi nói “Anh đã về rồi", câu nói này tựa hồ đã khắc sâu trong đầu anh, nhưng anh sẽ không bao giờ thừa nhận điều này với bất kể một ai, thậm chí là chính Bản thân."Thật sao? Tôi không để ý. . . . . ."
“Đúng là có rất ít người con gái có thể khiến cho anh để ý!" Con mắt khôn khéo Tôn Thiên của xẹt qua vẻ khựng lại trong nháy mắt của anh bạn tốt, nét mặt và cử chỉ của anh đều quá không bình thường . . . . . .
Hạ Thiên Khoát từ nhỏ đã là người kế thừa của tập đoàn Hải Thiên, từ trước đến nay đều là vì công việc mà sống, rất ít khi đối với bất kỳ người nào sinh ra"hứng thú", là người đàn ông làm việc điên cuồng đã dọa chạy ba cô bạn gái.
Tôn Thiên cảm thấy lần này lại không giống thế, anh có dự cảm, Mạc Ưu sẽ làm thay đổi cuộc sống của Hạ Thiên Khoát, mặc kệ là theo chiều hướng tốt hay xấu, anh vẫn tin tưởng là mình đúng!
“Tôi không có thời gian lãng phí cho mấy thứ linh tinh." Hạ Thiên Khoát lạnh lùng cắt đứt sự đắc ý của anh bạn tốt, khẳng định lại sự bang quan của mình."Người đâu?"
Tôn Thiên cố ý giả ngu."Ai cơ?"
Hạ Thiên tức giận trừng mắt nhìn anh, “Cô gái kia."
“Cô gái nào?" Vị đại luật sư này không muốn sống đùa giỡn khách hàng lớn nhất của anh.
“Mạc Ưu. Người đâu?" Lần đầu tiên nói cái tên này ra, Hạ Thiên lại cảm thấy không được tự nhiên.
“À ờ. . . . . . Cô gái dễ thương kia hả? Chiếu theo phân phó của cậu đến hẹn trong đơn là trực tiếp áp giải đến trại tạm giam ngay!" Tôn Thiên dùng ngôn ngữ trong nghề phóng đại tình cảnh của Mạc Ưu, cũng giả bộ làm ra biểu lộ đau lòng, “Thực đáng thương, cậu nên nhìn vẻ mặt của cô ấy lúc rời khỏi tiệm thú cưng. . . . . ."
Trước đó Hạ Thiên Khoát đã phân phó Tôn Thiên đến hẹn trực tiếp đưa Mạc Ưu đến nhà anh, bắt đầu chịu trách nhiệm chăm sóc Hỉ Nhạc.
“Cô ta. . . . . . làm sao?" Hạ Thiên Khoát hơi nhíu mày, trực giác nghĩ tất cả phụ nữ chắc chắn sẽ có phản ứng này, “Khóc sướt mướt tranh thủ sự đồng tình à?"
“Sai!" Tôn Thiên duỗi ngón trỏ ra trước mắt anh lay lay, “Trái ngược. Vẻ mặt cô ấy bình tĩnh, chính là đã thu hết nước mắt vào trong, khiến người ta đau lòng nha!"
“Có cái gì mà đau lòng? Làm sai thì nên trả giá, đây là việc buôn bán nên gánh chịu ."
Hạ Thiên Khoát nói không có chút tình cảm nào, nhưng trong óc lại không tự chủ được mà tưởng tượng nét mặt của cô khi đó; hơn nữa, khẩu khí của Tôn Thiên làm cho anh rất không thích."Nếu cậu đau lòng, giúp cô ta năm trăm vạn đi."
“Tôi á, đừng có lẫn lộn, tay trắng như tôi móc đâu ra năm trăm vạn, còn chưa kể cậu sẽ âm thầm mắng tôi xen vào việc của người khác!" Tôn Thiên còn lâu mới làm loại chuyện không được cám ơn này, nhưng giọng điệu của Hạ Thiên Khoát đã tiết lộ tình cảm thực của anh rồi.
“Vậy cứ lo tốt chuyện của cậu đi." Không đếm xỉa đến sự trêu chọc của bạn tốt, Hạ Thiên Khoát lạnh lùng ném cho anh một câu, tiếp tục tập trung vào máy vi tính, gián tiếp hạ lệnh tiễn khách, “Không tiễn!"
Tôn Thiên nhún vai, đối với sự lạnh lung này đã sớm thành thói quen."Không dám làm phiền! Lúc nào cần phiền đến đại luật sư tôi Hạ tổng tài cứ việc phân phó nha!"
Tôn Thiên phất tay rời đi, Hạ Thiên Khoát cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt chằm chằm vào màn hình nhưng lại trống rỗng vô hồn.
Cô —— đang ở nhà anh, ý nghĩ như vậy lại làm cho anh bắt đầu nảy sinh ý muốn về sớm trong đầu.
Hạ gia nằm ở khu nhà cao cấp trên núi cao, chiếm diện tích hơn hai trăm mét vuông, độc chiếm một tòa nhà lớn phía sau có hoa viên và bể bơi, nhìn xuống cả khu chung cư Thiên Mẫu.
Mạc Ưu không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, khu nhà cao cấp hiện đại với phong cách giản lược cũng không làm dậy nổi hứng thú của cô.
Đối với cô mà nói, đây chỉ là cái nhà giam, cô đã bắt đầu đếm ngược thời gian, chờ đợi ngày tự do đến. Nhưng nghĩ đến năm trăm vạn nợ nần, cô lại cảm thấy thật nặng nề.
“Đây là gian phòng của cô, đây là phòng tắm. . . . . ." Bà La quản gia y theo Hạ Thiên Khoát phân phó, an bài cô ở tại lầu một gần phòng khách.
Vị nữ quản gia này đã phục vụ tại Hạ gia mấy thập niên, thoạt nhìn thập phần nghiêm cẩn, vô luận kiểu tóc hoặc cách ăn mặc đều cẩn thận tỉ mỉ, một đôi mắt nhỏ luôn đeo cặp kính gọng vàng lạnh lùng đánh giá Mạc Ưu, làm cô nhớ tới giám sát viên ở ký túc xá thời trung học.
“Cám ơn." Mạc Ưu đem hành lý đặt ở một bên giường, nhàn nhạt liếc qua gian phòng.
Đã đến nơi này rồi, ngủ ở đâu cũng chẳng sao cả. . . . . .
“Hỉ Nhạc đâu? Nó bình thường ngủ ở nơi nào?" Chăm sóc Hỉ Nhạc, là mục đích quan trọng nhất của cô khi tới đây, hơn nữa cô cũng rất nhớ nó.
“Nó nằm ngủ ở căn phòng cách vách, Hạ tiên sinh an bài như vậy cũng là muốn cô có thể ở gần tiện chăm sóc nó." Bà La lập tức dẫn Mạc Ưu hướng phòng cách vách đi đến.
Vừa mở cửa phòng, vốn đang nằm trong rổ ngủ, Hỉ Nhạc mẫn cảm mở to mắt, vừa thấy Mạc Ưu lập tức đứng dậy, đầu tiên là lười biếng vươn tứ chi, rồi chậm rãi đến gần cô, nũng nịu bên người cô.
“Ha ha! Hỉ Nhạc. . . . . . Chúc mừng cưng lên chức mẹ nha!" Mạc Ưu ngồi xổm xuống ôm lấy Hỉ Nhạc, bàn tay nhẹ vỗ về vùng bụng, ngực tràn đầy vui sướng cùng cảm động. Bên trong này có tiểu bảo bảo nha; đây là chuyện duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi khi tới nơi đây. Nhưng nghĩ vậy lại làm cô bắt đầu nhớ đến Bảo Bảo, càng vững vàng quyết tâm của cô.
Hỉ Nhạc nằm nghiêng xuống, tùy ý Mạc Ưu gãi và sờ bụng nó, nheo mắt có vẻ rất hưởng thụ.
“Mấy ngày nay nó cứ nôn khan luôn, bác sỹ thú y mang một ít thức ăn cho chó đến, nhưng nó cũng không ăn nhiều lắm. . . . . ." Bà La nói bên tai, Mạc Ưu nghe được đau lòng không thôi.
“Chó mang thai từ tuần thứ ba trở đi nôn nghén là chuyện rất bình thường, mấy ngày nữa hẳn là tốt rồi. . . . . ." Cảm thấy sự quan tâm trong giọng nói của bà La, Mạc Ưu đối với vị nữ quản gia nghiêm túc này không khỏi hơi có hảo cảm.
Giọng cô cực kì cưng chiều dịu dàng động viên Hỉ Nhạc."Đừng lo, mẹ sẽ chăm cưng thật tốt, để cưng khỏe mạnh sinh hạ tiểu bảo bảo nha!"
Mạc Ưu cũng tự động viên bản thân, ba ngày nay cô phải vội vàng xử lý một ít công việc, còn phải báo tin tức cho khách hàng đã đặt trước một tháng, mặc dù như thế, cô vẫn bớt thời giờ tìm đọc một số sách về chó, bởi vì cô không muốn mình thất bại. Hỉ Nhạc liếm láp tay cô, ngưng mắt nhìn cô tựa hồ muốn nói nó rất tín nhiệm Mạc Ưu.
Bận rộn cả một buổi chiều, hôm nay Hạ Thiên Khoát phá lệ tám giờ tối đã trở về đến nhà. Vừa vào nhà, chỉ có bà La đi gật đầu với anh."Hôm nay Hỉ Nhạc có khỏe không?" Anh không trực tiếp nhắc tới Mạc Ưu, chờ bà La chủ động báo cáo.
“Hôm nay vẫn nôn oẹ nhưng đã khá hơn, có thể là vì có Mạc tiểu thư ở cùng nó, xem ra có tinh thần hơn, bây giờ đang chơi cùng Mạc tiểu thư tại hoa viên."
“Ừ!" Anh thoáng nhìn qua cửa sổ sát đất trong phòng khách, lập tức xoay người lên lầu thay quần áo.
Phòng ngủ chính đối diện với hoa viên, anh vừa tiến vào phòng liền không tự chủ được đi về hướng cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống tình cảnh trong hoa viên.
Mạc Ưu đang ngồi trên băng ghế trắng bên bể bơi, Hỉ Nhạc nằm lên người cô, đầu tựa ở trước ngực cô. Mạc Ưu từ từ nhắm hai mắt, bàn tay thỉnh thoảng nhẹ vỗ về đầu của Hỉ Nhạc, giống như dỗ dành con trẻ. Khung cảnh thật hài hòa tĩnh lặng . . . . . . Hạ Thiên Khoát cảm thấy một hồi rung động trong ngực. Thân là người thừa kế duy nhất của Hạ gia, cảnh tượng gia đình ấm áp với anh mà nói từ nhỏ đến lớn chỉ là mộng tưởng. Anh vẫn còn ấn tượng,khi còn bé đã từng ghé vào trước ngực mẹ, hai mẹ con chen chúc trên một cái ghế hưởng thụ gió đêm. Lúc ấy mẹ cũng nhẹ vuốt lưng anh như vậy, cảm giác thật bình yên . . . . . .
Anh đột nhiên ghen tị với Hỉ Nhạc rồi!
Ý nghĩ như vậy làm anh có chút sửng sốt, vội vàng bỏ qua những cảm xúc không thực tế, xoay người tiến vào phòng thay đồ thay quần áo ở nhà.
Anh vừa xuống lầu liền trực tiếp đi đến hoa viên, chậm rãi đến gần một người một chó. Hỉ Nhạc ý thức được chủ nhân tới gần, nó chậm rãi nhảy xuống ghế nằm tại bên chân chủ nhân làm nũng, anh ngồi xổm người xuống đáp lại, vuốt đầu của nó nhẹ giọng hỏi: “Cô nàng, hôm nay tốt hơn chút nào chưa?"
Ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại dạt sang phía Mạc Ưu, nghĩ thầm vậy mà cô gái này vẫn ngủ được, chắc mấy ngày qua vất vả quá đây . . . . . .
Mạc Ưu đã liên tục vài ngày ngủ không được ngon, vả lại cũng do khung cảnh nơi này quá yên tĩnh, bất tri bất giác liền ngủ quên. Tuy cảm giác được Hỉ Nhạc rời đi, cô vẫn mơ mơ màng màng không muốn mở mắt, cho đến khi một giọng nói có chút quen thuộc pha sức hút nam tính lạ lẫm vang lên —— cô bừng tỉnh từ trong ác mộng, trong nháy mắt mở mắt ra, nhìn thấy Hạ Thiên Khoát đang dung vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, liền ngồi thẳng dậy trong phút chốc."Hạ tiên sinh. . . . . ."
Trời ạ! Ngày đầu tiên đi làm cô lại đi ngủ. . . . . . Mạc Ưu đối với sự bất cẩn của mình buồn bã không thôi.
Cô giống như học sinh tiểu học làm sai, đang ngồi đợi thầy giáo trách phạt, vẻ buồn ngủ trên mặt toàn bộ tiêu tán, nhưng gò má non trắng nõn lại đỏ ửng. Cô căng thẳng toàn thân, biểu lộ cũng có vẻ nơm nớp lo sợ.
Hạ Thiên Khoát buông Hỉ Nhạc ra đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn biểu lộ và tư thế e sợ của cô, cố ý mở miệng nhạo báng: “Xem ra cô cũng nhàn nhã quá . . . ."
Khẩu khí của anh rõ ràng là đang mỉa mai, Mạc Ưu biết rõ tránh không được, đành phải đứng dậy nghênh đón đôi mắt chế ngạo kia.
“Thật xin lỗi, tôi không nên thất thố như vậy. . . . . ."
Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói lời xin lỗi, cô tận lực nhắc nhở mình đang là nhân viên của anh, không thể tái phạm sai lầm này.
Thái độ khách sáo của Mạc Ưu lại làm cho Hạ Thiên Khoát có chút không đành lòng, ngữ khí của anh cũng mềm xuống."Biết sai là tốt rồi, từ nay về sau nên tuân thủ bổn phận của mình. Nếu như Hỉ Nhạc có chuyện gì, cô không thoát khỏi trách nhiệm."
“Tôi biết, Hạ tiên sinh." Mạc Ưu thầm thở dài một tiếng. Cô đương nhiên biết rõ ma vương khát máu không thể dễ dàng tha thứ cho mình, đã có chuẩn bị trước tâm lý.
“Hỉ Nhạc hôm nay thế nào?" Ngưng mắt liếc cô, Hạ Thiên Khoát bắt buộc mình chuyển tầm mắt sang chú chó yêu. Hỉ Nhạc lười biếng quỳ rạp trên mặt đất tùy ý chủ nhân vuốt ve.
“Hỉ Nhạc hôm nay ăn khá nhiều, số lần nôn mửa cũng tương đối ít. Buối chiều tôi có gọi điện cho bác sĩ Vương ở bệnh viện thú ý, ông ấy nói nếu ngày mai không còn nôn mửa, sẽ đình chỉ dùng thuốc."
Tuy đã học về quá trình sinh sản của loài chó, nhưng vì chưa từng thao tác qua trong thực tế, Mạc Ưu tuyệt không dám qua loa.
Sự chủ động của cô làm cho Hạ Thiên Khoát có chút khen ngợi, nhưng anh chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Cô tiếp tục giữ liên lạc với bác sỹ thú y, việc đó do cô toàn quyền phụ trách."
“Được, Hạ tiên sinh." Mạc Ưu trả lời cũng tương đương ngắn gọn, giữa hai người không còn chuyện gì để nói nữa, Hạ Thiên Khoát đùa giỡn với Hỉ Nhạc, Mạc Ưu đứng ở một bên không biết nên ở lại hay là rời đi, tóm lại tình thế cực kỳ xấu hổ.
“Hỉ Nhạc cũng mệt rồi, tôi dẫn nó vào phòng nghỉ ngơi." Mạc Ưu vội vàng kiếm cớ thoát khỏi tình thế này. Hạ Thiên Khoát lúc này mới buông Hỉ Nhạc ra, để nó theo Mạc Ưu vào nhà.
Mạc Ưu vừa vào cửa, đúng lúc nhìn thấy bà La xách túi ra khỏi nhà, cô không khỏi thắc mắc: “Bà phải ra ngoài sao?"
“Tôi đã tan ca." Bà La thản nhiên trả lời.
“Tôi tưởng bà ở luôn đây chứ." Như vậy buổi tối trong nhà này chẳng phải chỉ còn lại có cô và người đàn ông kia?
Đương nhiên cô không cho rằng ma vương sẽ có hứng thú với mình, nhưng cùng anh ở dưới một mái nhà vẫn làm cho cô cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Tôi mỗi ngày đến giờ này sẽ tan tầm." Bà La như là chợt nghĩ đến việc gì, lập tức dùng ngữ khí bình thản nói, “Đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai Hạ tiên sinh để cho tôi nghỉ ngơi một tháng."
“Sẽ có người tiếp nhận công việc của bà sao?" Trong nội tâm Mạc Ưu có dự cảm bất hảo .
Giọng nói từ phía sau truyền đến thay bà La trả lời."Người đó chính là cô."
Mạc Ưu quay đầu lại nhìn, kinh ngạc trừng mắt, Hạ Thiên Khoát không để ý đến cô, bảo bà La rời đi.
Đợi cho đến lúc phòng khách chỉ còn lại hai người, Mạc Ưu rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa lên tiếng phản đối: “Việc này không có trong điều khoản đàm phán! Anh nói chỉ cần tôi tới chăm sóc Hỉ Nhạc, cho đến khi nó sinh đẻ bình an."
Hạ Thiên Khoát chậm rãi ngồi ở trên ghế sa lon, bày ra bộ dạng thản nhiên."Giờ tôi đã thay đổi chủ ý, muốn làm hay không tùy cô!"
“Anh rõ ràng đang cố ý làm khó tôi!" Mạc Ưu thực bị anh chọc tức.
Thấy cô đỏ bừng cả khuôn mặt, nắm chặt tay rõ rang đang rất tức giận, Hạ Thiên Khoát tựa hồ rất hài lòng vì đã có thể kích khởi ý chí chiến đấu của cô."Từ nay về sau ngoại trừ chăm sóc Hỉ Nhạc, cô còn phải giúp tôi chuẩn bị bữa sáng, quét dọn cả phòng ở! Nếu như cô không chịu, lúc nào cũng có thể đi. Chẳng qua. . . . . ." Thân thể của anh nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, " Chó con trong bụng Hỉ Nhạc sẽ do tôi xử trí."
Tên ma vương tàn khốc này! Trong đầu Mạc Ưu thầm nghĩ. Cô tin anh sẽ không hề do dự giết chết sinh linh trong bụng Hỉ Nhạc, cho nên chỉ có thể tạm thời đè nén lửa giận.
Hôm nay cũng đã lên phải thuyền giặc, cô còn có thể quay đầu lại sao? Nếu như cô hy sinh có thể đổi lấy mấy sinh mệnh nhỏ bé vô tội, vậy cô sẵn sàng khuất phục trước anh! Dù sao cũng không thể thay đổi chủ ý của anh, cô không muốn chó con phải hứng chịu cơn giận của anh.
Mạc Ưu hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt đem một bụng tức nuốt vào trong, sau đó nhàn nhạt trả lời một câu: “Vậy theo lời Hạ tiên sinh."
“Rất tốt." Hạ Thiên Khoát không khỏi nhíu mày rậm, ánh mắt mang theo một chút khiêu khích, “Nhưng mà, ở cùng nhà với tôi, cô không sợ sao?"
Mạc Ưu tỉnh táo hỏi lại: “Tôi có quyền sợ sao?" Cô đã bị đẩy đến tình cảnh này, còn có thể sợ đến mức nào, kể cả khi đối mặt với sự khiêu khích của anh. Tuy đáp ứng điều kiện của anh rồi, nhưng cô quyết không tỏ ra khúm núm.
Hạ Thiên Khoát đối với thái độ của cô chẳng những không tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười hứng thú."Biết rồi thì tốt. Cô yên tâm, tôi rất khắt khe với phụ nữ."
Dò xét cô từ đầu đến chân một phen, anh mới mang theo vẻ thần bí bước lên lầu, vứt lại vẻ mặt oán giận của Mạc Ưu.
“Tôi thực may mắn quá !" Cô không kìm được ở sau lưng anh lẩm bẩm một tiếng, ngỡ rằng Hạ Thiên Khoát không nghe thấy, anh lại đột nhiên quay đầu.
“Cô nói cái gì?" Lỗ tai lợi hại từ trước đến nay của Hạ Thiên Khoát đương nhiên nghe rõ cô thì thào cái gì, nhưng anh lại cố ý muốn xem cô đáp lại thế nào.
“A. . . . . ." Đầu óc Mạc Ưu c nhanh chóng xoay chuyển, lập tức học anh lộ ra nụ cười trào phúng.
“Tôi nói —— chúc anh tối nay “ngủ ngon", Hạ tiên sinh."
“Gần đây tôi ngủ rất ngon, không nhọc cô hao tâm tổn trí, Mạc tiểu thư." Hạ Thiên Khoát thoáng nhìn cô suy nghĩ, xoay người lên lầu.
“Hừ, ma vương thối!" Xác định anh đã lên lầu, Mạc Ưu mới thầm phun một tiếng.
Ma vương này. . . . . . là Thuận Phong Nhĩ chuyển thế, hay là sau lưng có con mắt? Từ nay về sau cô phải tận lực giữ khoảng cách với anh mới được, chỉ mong sẽ bình an qua được tháng này.
Sáng sớm, Mạc Ưu đã bị tiếng đập cửa đánh thức."Thật ồn ào. . . . . ." Cô trở người vùi mình trong chăn, tiếng đập cửa thúc giục giống như không muốn từ bỏ, cô dùng gối che tai tiếp tục ngủ.
Hạ Thiên Khoát mỗi ngày đúng sáu giờ rời giường xuống bơi lội, bất ngờ phát hiện phòng bếp một mảnh tĩnh lặng, vì vậy lập tức tiến đến gõ cửa đánh thức Mạc Ưu. Gõ cả buổi không có người đáp lại, anh đành phải không mời mà vào, dùng sức xốc chăn lên, lộ ra một người đang co ro.
“Mau rời giường nấu bữa sáng!" Mạc Ưu muốn kéo lại chăn, Hạ Thiên Khoát lại vứt chăn trên mặt đất, cô lăn quay trên giường, duỗi người. Mơ hồ chưa tỉnh ngủ cô tưởng là trong phòng không có người khác, thậm chí còn tưởng là vẫn đang ở căn gác nhỏ của mình.
“Ha. . . . . ." Cô duỗi chân tay, ngáp một cái thật lớn, lúc này mới mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, lại thấy một đôi mắt đông lạnh lùng."Hạ. . . . .."
Dọa chết người ta! Lúc này cô mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào, còn cả đồ lót cũng không mặc nữa, lập tức đứng dậy nắm lấy gối bảo vệ ngực, cơn buồn ngủ toàn bộ tiêu tán.
“Đúng bảy giờ tôi dùng cơm." Hạ Thiên Khoát mặt không đổi sắc lặp lại lời mới rồi, rồi bước ra khỏi phòng.
Đi về hoa viên, hình ảnh vừa rồi khiến lòng anh xao động! Khi cô trở mình thì vạt áo vén lên trên, anh nhìn thấy rõ ràng hai nhũ phong đẫy đà trắng như tuyết, kèm một vòng phấn hồng mơ hồ có thể thấy được ——
Hình ảnh mỹ lệ này lưu lại trong đầu anh thật lâu không cách nào biến mất.
Tác giả :
Mật Kiến