Kết Tóc
Chương 7: Hà Diệc Đình
Chúng ta không có lò than. Nơi duy nhất ấm áp là lồng ngực Diệc Đình, hiện tại, cũng dần dần lạnh đi.
Thái dương chìm vào đại mạc, một chút tiếng động cũng không có, như thể câm điếc, không khí trầm lặng, bẻ gẫy vài tia sáng cuối cùng, như thể đổ sụp, chậm rãi bị cát bụi mênh mông vô ngần nuốt trọn.
Ban ngày đã dần qua.
Bọn A Tráng đã bị gió cát vùi lấp hơn phân nửa, vết máu biến thành màu đen. Trường kiếm dùng để tự vẫn vứt tứ tung trong bụi cát. Binh nếu đã bại, chỉ còn có thể chìm trong cát bụi. Nói quả nhiên không sai.
Cơ thể ta đã chết lặng, không chút cảm giác. Hiện giờ là mùa đông, một đêm không có lò than cũng đủ để đông chết chúng ta.
Diệc Đình cứ ôm ta như vậy, vẫn nói. Hắn chảy nhiều máu lắm, sắc mặt xám bạch, chẳng biết thần trí có còn thanh tỉnh hay không. Hắn nói gián đoạn, không hề ăn khớp, như những đoạn vụn vặt trong hồi ức, không ngắt thành đoạn như chương tiết, sau đó, hắn lại như một hài tử kiên trì hỏi ta có nhớ hay không.
Chuyện hắn nói, ta nhớ hơn phân nửa, còn lại cũng không có ấn tượng. Hắn cũng không quan tâm ta có trả lời hắn hay không, chỉ là không ngừng kể. Như vậy có thể khiến hắn tạm quên đi đau đớn. Đôi khi, hắn lại mỉm cười, cúi đầu bình thản nhìn ta.
Diệc Đình gầy đi rất nhiều.
Lúc vừa đến biên cương, hắn có chút không quen với khí hậu, trong một quãng thời gian rất dài cũng không nuốt được đồ ăn gì, ăn gì nôn ra đó. Ẩm thực phương bắc thiên về mặn, thích ăn đồ tái, thịt bò đôi khi vẫn còn dính tơ máu đã mang đến ăn. Hắn biết thức ăn trong quân không dễ mang đến, không muốn lãng phí, phần lớn đều đem nhường cho người khác, ngày chỉ ăn một hai bát cơm, lâu dần, dạ dày cũng trở thành bệnh căn.
Ta không muốn khiến hắn bị đói, mỗi lần liền nhóm thêm một đốm lửa nhỏ, mang phần thịt của hắn nướng chín hoàn toàn, còn cho mấy thứ bỏ quá nhiều muối vào ngâm trong nước, xóa hơn phân nửa vị rồi mới để hắn ăn, ta uống nốt bát nước muối còn lại. Diệc Đình lúc biêt, còn giận dữ vài ngày.
Hiện giờ hắn đã quen với khí hậu ở đây, cũng có thể ăn thức ăn nhiều muối rồi.
Rất nhiều lần, khi ta đang tuần tra doanh trướng ban đêm, thấy gương mặt mệt mỏi rã rời của hắn, vừa nhìn là biết thức cả đêm. Chợt nhớ ra nam nhân này theo ta đã nhiều năm như vậy, dần dần đã trở nên cứng cỏi, trở nên mạnh mẽ, ta lại cảm thấy hối hận.
Hà Diệc Đình.
Ngươi có hối hận không.
Ta lén hỏi hắn như vậy trong đáy lòng. Sơn thôn phía nam nở đầy hoa đỗ quyên kia vốn là nơi hắn nên lưu lại cả đời. Nơi ấy không có hoang mạc, không có bão cát, không có khổ cực phải ăn đồ ăn đã ngâm nước. Hắn có thể chọn vài mẫu ruộng, nuôi một con trâu, năm năm bình an.
Hắn động tay một cái, kéo thân thể ta lại gần hắn hơn một chút, gần như hoàn toàn ôm vào trong lòng. Khoảnh khắc cuối cùng như vậy, bất kì cử động gì của hắn ta thấy cũng đều rất tự nhiên, cho dù vòng tay siết chặt ấy chưa từng có, giữa cơn nghẹt thở khiến người ta mê muội, ta nghe thấy hơi thở yếu ớt của hắn.
Ta thiếu chút nữa sinh ra cảm giác. Nghĩ chúng ta chỉ là đang ở trong một đêm đông giá rét bình thường sưởi ấm, khi tỉnh lại, còn có thể nhìn thấy mặt trời mềm rũ mọc lên từ phương đông.
Ta bi ai cười.
Diệc Đình cũng đã trầm mặc rất lâu, điều hắn muốn nói, hẳn là cũng nói hết rồi. Chúng ta cũng nên đến nơi cần phải đến.
Sắc mặt hắn rất kém, nhiệt độ cơ thể cũng càng ngày càng thấp, nhưng vẫn run run lấy tay giúp ta chỉnh lại vạt áo, dùng y phục vừa cởi xuống choàng quanh người ta, không cho gió thổi vào. Làm xong những việc này, hắn che miệng lại, bắt đầu kịch liệt ho khan. Ta thấy trong lòng bàn tay buông xuống của hắn còn có vài vết máu lác đác.
Diệc Đình, chúng ta đi thôi. Ta thấy hắn ho kịch liệt, cả người đều run lên, tim như bị đao cắt.
Ánh mắt hắn đã có chút tan rã, cúi đầu nhìn ta thật lâu, mới vất vả tìm được gương mặt ta, bàn tay dính đầy máu tanh chậm rãi sờ soạng vô mục đích trên mặt ta. Hắn có lẽ đã bắt đầu mê sảng rồi. Ta, lời của ta, còn chưa nói xong.
Ta cảm thấy chính mình đang nghẹn lời lại. Ngươi đã nói một ngày đêm rồi, được rồi. Chúng ta đi thôi.
Hắn lại ho khan thêm vài cái, ngay cả máu cũng khô khốc rồi, đặc đến đáng sợ, dính ở khóe môi bị thương của hắn. Bão cát càng lúc càng mạnh, hắn lại như một cành cây đã gẫy cố gắng chống chọi, lung lay một chút, liền mất thăng bằng, chúng ta nặng nề ngã vào cát sỏi.
Thế như hắn vẫn còn cố chấp, cương ngạnh động một bên cánh tay, lại nói. Ta còn chưa nói xong. Điều muốn nói nhất, còn chưa nói ra.
Nhìn dáng dấp không khống chế được của hắn, ta đau lòng hơn bất cứ ai. Diệc Đình, ngươi muốn nói gì.
Khoảnh khắc ấy, thần tình hắn bỗng thay đổi, như mê võng, như bi thương. Hắn ngơ ngác ngưng mắt nhìn gương mặt ta. Một lúc sau, mới thấp giọng gọi tên ta.
Trác Thì.
Ta ở đây. Điều duy nhất ta có thể làm, là trả lời hắn.
Trác Thì.
Ta ở đây.
Trác Thì…
Ta còn chưa kịp lên tiếng trả lời, nước mắt hắn bỗng vỡ tan trên mặt ta. Ta khiếp sợ nhìn hắn. Hắn không ngừng khóc, cả người run lên, nước mắt dính bụi, điên cuồng rơi xuống từ đôi mắt hắn. Chật vật bất kham. Ta cả đời cũng chưa từng thấy nam nhân này thất thanh khóc rống.
Trác Thì. Diệc Đình chậm rãi hé môi, một giọt nước mắt tuyệt vọng tuôn ra từ mi mắt hắn tuôn ra. Thanh âm khàn khàn. Trác Thì. Trái tim ta, đã trao cho mình ngươi mất rồi.
Trước mắt ta đột nhiên trống rỗng.
Giọt nước mắt kia rơi xuống, như một mũi khoan, chưa kịp phòng bị, đã xuyên qua trái tim không chịu nổi một đòn của ta. Tất cả đều tới đột nhiên như vậy. Hoang đường như vậy. Ta phát hiển ra cả người mình đang run lên.
Hà Diệc Đình, ngươi biết ngươi đang nói gì không. Thanh âm của ta nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Trác Thì, Trác Thì. Hắn nhắm chặt hai mắt, chỉ lặp lại hết lần này đến lần khác, lệ rơi đầy gương mặt, hầu như không phát ra nổi thanh âm hoàn chỉnh. Ta thích ngươi. Ta thích ngươi.
Thích?
Thích.
Ta cảm thấy như ngực mắt đầu đau. Vô cùng đau đớn. Dường như có thứ gì đó ở rất sâu bắt đầu thiêu đốt.
Lò than đêm đó cũng thiêu đốt mờ mịt không rõ như vậy.
Hắn quay mặt lại, hai mắt đen láy vẫn không nhúc nhích, dừng lại trên người ta. Tia lửa từ từ chuyển động. Trong quân trướng mờ nhạt, thân thể gần trong gang tấc của hắn rắn chắc mà ấm áp. Hắn hơi nhấp nháy môi, nói ra một câu mà ta không thể nghe rõ.
Mà câu nói kia, lúc này bỗng trở nên rõ ràng.
—— Ta thích ngươi.
Diệc Đình thấp giọng khóc, hắn giờ một chữ cũng không nói được, nói không thành tiếng. Hắn từng kiên cường hơn bất kì ai, hôm nay so với bất kì ai cũng càng yếu đuối. Thiên quân vạn mã không giết được hắn, mà một ánh mắt lãnh đạm của ta cũng đủ rồi.
Ta làm sao nỡ chứ.
Nhìn nước mắt của hắn, ta bỗng có một ý niệm bi ai trong đầu.
Nếu như, ta vươn tay ôm hắn, nói với hắn một câu giống như vậy, có thể hay không sẽ là lần cuối cùng. Muốn nói thêm mấy lần nữa, phải chăng sẽ phải đợi đến kiếp sau.
Kiếp sau, lỡ ta không nhận ra hắn, hắn không nhớ ra ta. Vậy phải làm sao.
Ta đột nhiên vô cùng sợ hãi.
Vẫn không có cảm giác tay chân có thể di chuyển, ta rất muốn đưa tay, không tiếc gì cả, mà vươn tay ôm lấy hắn. Tứ chi như bị khóa chặt rốt cuộc cũng lộ ra một khe hở, cả người ta chấn động một chút, cảm giác cứng ngắc đột nhiên biến mất toàn bộ, thân thể nhẹ bẫng, thoáng cái vùng vẫy dậy. Ta giang hai tay ôm lấy nam nhân trước mặt, ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, không có bất luận cảm giác gì.
Làm sao có thể… Hắn rõ ràng đang ở trước mắt ta. Ta rõ ràng nằm trong lòng hắn.
Sấm sét giữa trời quang.
Ta thình *** h mở mắt ta, thấy tứ chi không hề có trọng lượng của mình vô tri vô giác xuyên qua thân thể Diệc Đình. Ta không có cách nào ôm lấy hắn, chưa từng hôn được hắn. Mở ra hai tay trống rỗng, xuyên qua lòng bàn tay ta, thấy bùn cát phía dưới bay qua.
Trong lòng trống rỗng. Vì trái tim ta không ở đây.
Ta kinh ngạc, chậm rãi quay đầu lại.
Diệc Đình ở ngay dưới chân ta, hai đầu gối quỵ xuống. Vết thương rướm máu sau lưng hắn vì khóc mà nhẹ nhàng co giật. Hắn thất hồn lạc phách cúi đầu, cần thận lấy tay chậm rãi gạt vài sợi tóc toán loạn trên gương mặt trước mắt. Lộ ra gương mặt tái nhợt. Gương mặt của ta. Khi xong động tác này, hắn nhắm hai mắt lại, cúi đầu, hôn lên đôi môi đã lạnh như băng.
Ta thích ngươi. Hắn tê liệt lặp lại, đợi một lời hồi đáp vĩnh viễn không thể xuất hiện.
Thái dương chìm vào đại mạc, một chút tiếng động cũng không có, như thể câm điếc, không khí trầm lặng, bẻ gẫy vài tia sáng cuối cùng, như thể đổ sụp, chậm rãi bị cát bụi mênh mông vô ngần nuốt trọn.
Ban ngày đã dần qua.
Bọn A Tráng đã bị gió cát vùi lấp hơn phân nửa, vết máu biến thành màu đen. Trường kiếm dùng để tự vẫn vứt tứ tung trong bụi cát. Binh nếu đã bại, chỉ còn có thể chìm trong cát bụi. Nói quả nhiên không sai.
Cơ thể ta đã chết lặng, không chút cảm giác. Hiện giờ là mùa đông, một đêm không có lò than cũng đủ để đông chết chúng ta.
Diệc Đình cứ ôm ta như vậy, vẫn nói. Hắn chảy nhiều máu lắm, sắc mặt xám bạch, chẳng biết thần trí có còn thanh tỉnh hay không. Hắn nói gián đoạn, không hề ăn khớp, như những đoạn vụn vặt trong hồi ức, không ngắt thành đoạn như chương tiết, sau đó, hắn lại như một hài tử kiên trì hỏi ta có nhớ hay không.
Chuyện hắn nói, ta nhớ hơn phân nửa, còn lại cũng không có ấn tượng. Hắn cũng không quan tâm ta có trả lời hắn hay không, chỉ là không ngừng kể. Như vậy có thể khiến hắn tạm quên đi đau đớn. Đôi khi, hắn lại mỉm cười, cúi đầu bình thản nhìn ta.
Diệc Đình gầy đi rất nhiều.
Lúc vừa đến biên cương, hắn có chút không quen với khí hậu, trong một quãng thời gian rất dài cũng không nuốt được đồ ăn gì, ăn gì nôn ra đó. Ẩm thực phương bắc thiên về mặn, thích ăn đồ tái, thịt bò đôi khi vẫn còn dính tơ máu đã mang đến ăn. Hắn biết thức ăn trong quân không dễ mang đến, không muốn lãng phí, phần lớn đều đem nhường cho người khác, ngày chỉ ăn một hai bát cơm, lâu dần, dạ dày cũng trở thành bệnh căn.
Ta không muốn khiến hắn bị đói, mỗi lần liền nhóm thêm một đốm lửa nhỏ, mang phần thịt của hắn nướng chín hoàn toàn, còn cho mấy thứ bỏ quá nhiều muối vào ngâm trong nước, xóa hơn phân nửa vị rồi mới để hắn ăn, ta uống nốt bát nước muối còn lại. Diệc Đình lúc biêt, còn giận dữ vài ngày.
Hiện giờ hắn đã quen với khí hậu ở đây, cũng có thể ăn thức ăn nhiều muối rồi.
Rất nhiều lần, khi ta đang tuần tra doanh trướng ban đêm, thấy gương mặt mệt mỏi rã rời của hắn, vừa nhìn là biết thức cả đêm. Chợt nhớ ra nam nhân này theo ta đã nhiều năm như vậy, dần dần đã trở nên cứng cỏi, trở nên mạnh mẽ, ta lại cảm thấy hối hận.
Hà Diệc Đình.
Ngươi có hối hận không.
Ta lén hỏi hắn như vậy trong đáy lòng. Sơn thôn phía nam nở đầy hoa đỗ quyên kia vốn là nơi hắn nên lưu lại cả đời. Nơi ấy không có hoang mạc, không có bão cát, không có khổ cực phải ăn đồ ăn đã ngâm nước. Hắn có thể chọn vài mẫu ruộng, nuôi một con trâu, năm năm bình an.
Hắn động tay một cái, kéo thân thể ta lại gần hắn hơn một chút, gần như hoàn toàn ôm vào trong lòng. Khoảnh khắc cuối cùng như vậy, bất kì cử động gì của hắn ta thấy cũng đều rất tự nhiên, cho dù vòng tay siết chặt ấy chưa từng có, giữa cơn nghẹt thở khiến người ta mê muội, ta nghe thấy hơi thở yếu ớt của hắn.
Ta thiếu chút nữa sinh ra cảm giác. Nghĩ chúng ta chỉ là đang ở trong một đêm đông giá rét bình thường sưởi ấm, khi tỉnh lại, còn có thể nhìn thấy mặt trời mềm rũ mọc lên từ phương đông.
Ta bi ai cười.
Diệc Đình cũng đã trầm mặc rất lâu, điều hắn muốn nói, hẳn là cũng nói hết rồi. Chúng ta cũng nên đến nơi cần phải đến.
Sắc mặt hắn rất kém, nhiệt độ cơ thể cũng càng ngày càng thấp, nhưng vẫn run run lấy tay giúp ta chỉnh lại vạt áo, dùng y phục vừa cởi xuống choàng quanh người ta, không cho gió thổi vào. Làm xong những việc này, hắn che miệng lại, bắt đầu kịch liệt ho khan. Ta thấy trong lòng bàn tay buông xuống của hắn còn có vài vết máu lác đác.
Diệc Đình, chúng ta đi thôi. Ta thấy hắn ho kịch liệt, cả người đều run lên, tim như bị đao cắt.
Ánh mắt hắn đã có chút tan rã, cúi đầu nhìn ta thật lâu, mới vất vả tìm được gương mặt ta, bàn tay dính đầy máu tanh chậm rãi sờ soạng vô mục đích trên mặt ta. Hắn có lẽ đã bắt đầu mê sảng rồi. Ta, lời của ta, còn chưa nói xong.
Ta cảm thấy chính mình đang nghẹn lời lại. Ngươi đã nói một ngày đêm rồi, được rồi. Chúng ta đi thôi.
Hắn lại ho khan thêm vài cái, ngay cả máu cũng khô khốc rồi, đặc đến đáng sợ, dính ở khóe môi bị thương của hắn. Bão cát càng lúc càng mạnh, hắn lại như một cành cây đã gẫy cố gắng chống chọi, lung lay một chút, liền mất thăng bằng, chúng ta nặng nề ngã vào cát sỏi.
Thế như hắn vẫn còn cố chấp, cương ngạnh động một bên cánh tay, lại nói. Ta còn chưa nói xong. Điều muốn nói nhất, còn chưa nói ra.
Nhìn dáng dấp không khống chế được của hắn, ta đau lòng hơn bất cứ ai. Diệc Đình, ngươi muốn nói gì.
Khoảnh khắc ấy, thần tình hắn bỗng thay đổi, như mê võng, như bi thương. Hắn ngơ ngác ngưng mắt nhìn gương mặt ta. Một lúc sau, mới thấp giọng gọi tên ta.
Trác Thì.
Ta ở đây. Điều duy nhất ta có thể làm, là trả lời hắn.
Trác Thì.
Ta ở đây.
Trác Thì…
Ta còn chưa kịp lên tiếng trả lời, nước mắt hắn bỗng vỡ tan trên mặt ta. Ta khiếp sợ nhìn hắn. Hắn không ngừng khóc, cả người run lên, nước mắt dính bụi, điên cuồng rơi xuống từ đôi mắt hắn. Chật vật bất kham. Ta cả đời cũng chưa từng thấy nam nhân này thất thanh khóc rống.
Trác Thì. Diệc Đình chậm rãi hé môi, một giọt nước mắt tuyệt vọng tuôn ra từ mi mắt hắn tuôn ra. Thanh âm khàn khàn. Trác Thì. Trái tim ta, đã trao cho mình ngươi mất rồi.
Trước mắt ta đột nhiên trống rỗng.
Giọt nước mắt kia rơi xuống, như một mũi khoan, chưa kịp phòng bị, đã xuyên qua trái tim không chịu nổi một đòn của ta. Tất cả đều tới đột nhiên như vậy. Hoang đường như vậy. Ta phát hiển ra cả người mình đang run lên.
Hà Diệc Đình, ngươi biết ngươi đang nói gì không. Thanh âm của ta nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Trác Thì, Trác Thì. Hắn nhắm chặt hai mắt, chỉ lặp lại hết lần này đến lần khác, lệ rơi đầy gương mặt, hầu như không phát ra nổi thanh âm hoàn chỉnh. Ta thích ngươi. Ta thích ngươi.
Thích?
Thích.
Ta cảm thấy như ngực mắt đầu đau. Vô cùng đau đớn. Dường như có thứ gì đó ở rất sâu bắt đầu thiêu đốt.
Lò than đêm đó cũng thiêu đốt mờ mịt không rõ như vậy.
Hắn quay mặt lại, hai mắt đen láy vẫn không nhúc nhích, dừng lại trên người ta. Tia lửa từ từ chuyển động. Trong quân trướng mờ nhạt, thân thể gần trong gang tấc của hắn rắn chắc mà ấm áp. Hắn hơi nhấp nháy môi, nói ra một câu mà ta không thể nghe rõ.
Mà câu nói kia, lúc này bỗng trở nên rõ ràng.
—— Ta thích ngươi.
Diệc Đình thấp giọng khóc, hắn giờ một chữ cũng không nói được, nói không thành tiếng. Hắn từng kiên cường hơn bất kì ai, hôm nay so với bất kì ai cũng càng yếu đuối. Thiên quân vạn mã không giết được hắn, mà một ánh mắt lãnh đạm của ta cũng đủ rồi.
Ta làm sao nỡ chứ.
Nhìn nước mắt của hắn, ta bỗng có một ý niệm bi ai trong đầu.
Nếu như, ta vươn tay ôm hắn, nói với hắn một câu giống như vậy, có thể hay không sẽ là lần cuối cùng. Muốn nói thêm mấy lần nữa, phải chăng sẽ phải đợi đến kiếp sau.
Kiếp sau, lỡ ta không nhận ra hắn, hắn không nhớ ra ta. Vậy phải làm sao.
Ta đột nhiên vô cùng sợ hãi.
Vẫn không có cảm giác tay chân có thể di chuyển, ta rất muốn đưa tay, không tiếc gì cả, mà vươn tay ôm lấy hắn. Tứ chi như bị khóa chặt rốt cuộc cũng lộ ra một khe hở, cả người ta chấn động một chút, cảm giác cứng ngắc đột nhiên biến mất toàn bộ, thân thể nhẹ bẫng, thoáng cái vùng vẫy dậy. Ta giang hai tay ôm lấy nam nhân trước mặt, ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, không có bất luận cảm giác gì.
Làm sao có thể… Hắn rõ ràng đang ở trước mắt ta. Ta rõ ràng nằm trong lòng hắn.
Sấm sét giữa trời quang.
Ta thình *** h mở mắt ta, thấy tứ chi không hề có trọng lượng của mình vô tri vô giác xuyên qua thân thể Diệc Đình. Ta không có cách nào ôm lấy hắn, chưa từng hôn được hắn. Mở ra hai tay trống rỗng, xuyên qua lòng bàn tay ta, thấy bùn cát phía dưới bay qua.
Trong lòng trống rỗng. Vì trái tim ta không ở đây.
Ta kinh ngạc, chậm rãi quay đầu lại.
Diệc Đình ở ngay dưới chân ta, hai đầu gối quỵ xuống. Vết thương rướm máu sau lưng hắn vì khóc mà nhẹ nhàng co giật. Hắn thất hồn lạc phách cúi đầu, cần thận lấy tay chậm rãi gạt vài sợi tóc toán loạn trên gương mặt trước mắt. Lộ ra gương mặt tái nhợt. Gương mặt của ta. Khi xong động tác này, hắn nhắm hai mắt lại, cúi đầu, hôn lên đôi môi đã lạnh như băng.
Ta thích ngươi. Hắn tê liệt lặp lại, đợi một lời hồi đáp vĩnh viễn không thể xuất hiện.
Tác giả :
Hà Tiêm Giác (Diễm Cừ)