Kết Tóc Làm Phu Thê
Chương 26: Ta chỗ này đau
Bóng đêm dần dần càng ảm đạm thêm, trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ như tiếng rên nho nhỏ bên tai. Trong tầm mắt âm u, hình ảnh người hiện ra có chút lảo đảo, mãi đến khi bộ y phục dạ hành kia ẩn vào trong cửa biến mất không còn tăm hơi.
Ta nhẹ đóng cửa phòng, có chút bất ngờ cảm thấy kinh sợ vì thân ảnh người đang ngồi trên giường. Y không có lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhìn ta đặc biệt nóng bỏng.
Ta đi tới mạn giường ngồi xuống, thân thể Ngôn Mộc rất tự nhiên dính vào. Đầu đặt trên bả vai của ta làm phiền, tay y để trên phần lưng ta tinh tế xoa xoa mỗi một nơi, hô hấp nhẹ nhàng trêu ghẹo phun bên tai ta. Y dường như ngửi thấy mùi vị trên người ta, mãi đến khi tay muốn đụng vào, lại bị ta tóm chặt lấy.
"Không lo lắng." Ta hôn một cái lên đôi môi mềm mại, an ủi cảm xúc có chút gợn sóng của y.
"Phu quân bị thương, cho ta nhìn một chút."
"Không sao, ngươi ngoan ngoãn ngủ, đã là người có hài tử, cũng không chịu nằm trên giường nghỉ ngơi."
Ánh mắt y có chút hung ác trừng ta, trong bóng tối con mắt của y sáng lên mờ mờ, tầm mắt bức người khiến ta có chút bật cười. Thấy ta thờ ơ không động lòng, Ngôn Mộc thật là xấu hổ mở ra xiêm y của ta, khi nhìn thấy vết thương kia ngừng lại.
Tay y đụng trên chỗ bụng của ta, cẩn thận từng li từng tí một sợ làm đau đến vết thương dài khoảng mười centimet. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt y đều hồng hồng, không nói một lời xuống giường lục lọi.
Ta lo lắng y sẽ ngã sấp xuống, muốn ngồi dậy thắp lên ánh nến, lại bị y nhỏ giọng quát lớn: "Phu quân ngoan ngoãn ngồi đó, chớ chọc ta tức giận."
Thấy trên mặt y không rõ hỉ nộ, ta kiềm chế bất động. Biết y nhất định là lo lắng chuyện ta bị thương bị phát hiện, cho nên mới không cho ta đốt ánh nến, ngược lại là ta sơ sót.
Lúc y đi đến bên giường, đã cầm trên tay vò rượu đặt ở trên bàn bên giường, sau đó lấy ra khăn mặt sạch sẽ nhúng ướt bằng rượu.
Ta nhìn Ngôn Mộc ngồi xổm xuống, mềm nhẹ lau chùi vết thương chảy máu, sợ ta đau đớn nhẹ nhàng thổi khí.
Trong bóng tối, nhiệt khí theo hô hấp phun lên chỗ vết thương làm nóng người, bên tai nghe tiếng y ôn nhu xuy xuy, hận không thể kéo y kéo lên giường giết chết y.
"Phu quân, ta có làm đau ngươi không?" Thanh âm y nhẹ nhàng ôn nhu, không tỉ mỉ nghe ngược lại sẽ nghe không ra tâm ý nghẹn ngào.
"Không đau, mà nơi này ngược lại đau đến tàn nhẫn." Ta đè tay y ở dưới khố, Ngôn Mộc tay có chút run, cơ thể hơi nhũn ra. Mặc dù không thấy rõ mặt mũi y, cũng biết y đã đỏ mặt rồi.
Thấy trên tay y không có động tác kế tiếp, dáng vẻ cả người sững sờ, ta ôm y đặt lên giường, cầm qua một bình kim sang dược, lại bị y cực nhanh đoạt mất.
"Ngươi thực sự là..." Ta có chút buồn cười, bộ dáng biệt nữu này của y ngược lại quá hiếm thấy.
"Ta sẽ hầu hạ nơi kia của phu quân, bây giờ giúp phu quân bôi thuốc." Tiếng nói mềm nhẹ có chút run run, trên tay tỉ mỉ bôi lên mỗi nơi của vết thương. Khi vết thương được thuốc vững vàng bôi xong, Ngôn Mộc mới cầm lấy một mảnh vải trắng sạch sẽ quấn từng vòng buộc chặt.
Thấy đã băng bó cẩn thận xong, trên mặt Ngôn Mộc thở phào nhẹ nhõm. Nhìn trên mặt y rốt cục không còn căng thẳng nữa, ta đè thân thể mềm mại ấy xuống giường, Ngôn Mộc hít vào một hơi, đôi mắt không ngừng nhìn vết thương ta phía dưới.
"Sợ cái gì, ta biết đúng mực, sẽ không nứt ra, thằng nhóc ngốc." Hôn lên bờ môi man mát của y, đưa lưỡi tiến vào, đầu lưỡi nóng bỏng mút vào ngọt ngào trong miệng y.
Hô hấp Ngôn Mộc có chút đứt quãng, tận lực đáp lại ta. Bàn tay từ phía trên áo lót y thăm dò tiến vào, khi hô hấp có thể rõ ràng ngửi thấy được mùi thơm cơ thể thanh nhã trong veo trên người Ngôn Mộc, ngón tay nóng bừng không ngừng vuốt ve phía sau lưng cùng vòng eo.
Thân thể của y run rẩy, sắc mặt nóng lên, chỗ bị xoa lên đều nổi lên nhiệt ý.
Dây dưa hôn môi khiến người trầm luân trong đó, lúc thả Ngôn Mộc ra, thân thể y từ lâu mềm nhũn vùi ở trong lồng ngực ta, bên tai là tiếng y hít thở mỏng manh.
Ta mò đến mặt của y, hôn lên con mắt của y, hôn hai má nóng bỏng, từng lần từng lần một liếm lên đôi môi mềm mại: "Làm sao không hỏi ta, đi nơi nào?"
"Vậy phu quân sẽ nói sao?" Ngôn Mộc dựa vào bờ vai của ta, ngửa đầu nhìn ta, thân thể lại tỉ mỉ tránh né vết thương dưới bụng.
"Bây giờ thời cơ vẫn chưa đến, tới lúc đó sẽ nói với ngươi, được không?"
"Được." Nghe Ngôn Mộc lên tiếng, ta vừa yêu vừa thương lần thứ hai giống như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi của y, tựa hồ như vậy có thể lan truyền cảm động cùng yêu thương của ta sang cho y.
"Ngủ đi, trời đã sắp sáng, ngươi còn có thể ngủ một hồi." Lúc rời đi môi của y, ta kéo chăn phía dưới lên, sửa tốt góc chăn cho Ngôn Mộc, để cho y cùng ta đồng thời yên giấc.
Khi cùng Ngôn Mộc nằm ở trên giường, thì nhìn thấy y dịch ra có chút xa, không kề cận ta giống như lúc bình thường. Thấy y làm ổ ở trên giường muốn càng tới gần lại không dám làm ra động tác nhỏ nào, ta rất thẳng thắn đặt tay trên eo thon của y.
"Phu quân, ta sợ sẽ đụng phải miệng vết thương nguơi." Ở trong lồng ngực ta, y không dám lộn xộn. Ngôn Mộc cẩn thận từng li từng tí một dáng dấp lấy lòng ta, ta sờ lên tóc dài y, mở miệng nói: "Đứa ngốc."
Tay của ta kéo lên tay bên người y, mười ngón gặp nhau chặt chẽ dính tại một chỗ, vai sóng vai sát bên, mặc dù không thân mật nhất nhưng lại gần gũi nhất.
Ngôn Mộc có chút vui vẻ ở bên người ta nói thầm: "Kia... Phu quân còn muốn sao?"
Thanh âm kia có chút mơ hồ, nếu không tỉ mỉ sợ là không nghe được. Ánh mắt y không dám nhìn vào ta, tay có chút run hơi tiết ra mồ hôi mỏng, Ngôn Mộc căng thẳng khiến ta nhất thời bừng tỉnh.
Ta cũng không nghĩ tới, vừa nãy chỉ nói đùa một chút, y lại nhớ?
"Vừa nãy, là đùa ngươi. Hơn nữa, đêm nay ngươi không phải đã giúp ta sao, lúc đó Ngôn Mộc còn rất nhiệt tình."
Thân thể Ngôn Mộc có chút ngừng lại, tay nắm trong tay hơi cứng, càng hoảng loạn xoay người lại, nếu không phải ta nắm tay y, sợ là mắc cỡ sớm đã buông lỏng ra.
Ta đưa tay ra ôm y từ sau lưng, đôi môi cọ nhẹ khẽ cắn bên tai Ngôn Mộc, giọng trầm thấp rơi vào bên tai y: "Xấu hổ cái gì, ân..."
Tiếng "Ừ" nặng nề mang theo khàn khàn, bị ta mút vào làm bên tai nóng lên, ôm thân thể không tự chủ nằm xuống dưới.
Ta xoa phía sau lưng Ngôn Mộc, môi hôn in ở trên cổ của y.
"Ngôn Mộc rất tốt. Ta bị làm cho rất thoải mái." Khi đang nói chuyện, ta đã lật y lại. Dưới tầm mắt ám trầm, con mắt của y đang nhắm lại. Ta sờ lên mặt Ngôn Mộc, nóng bỏng khiến trong lòng ta nóng hầm hập.
"Không đùa giỡn ngươi, ngoan ngoãn ngủ." Ta hôn lên cái trán của Ngôn Mộc, y hơi hé mắt ra, tựa có vô tận ý cười đang chuyển động dưới đáy mắt.
Nhiệt độ nóng hổi dán vào trong lồng ngực, dựa theo tư thế lúc trước, tay của ta nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng y, mãi đến khi tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền đến, ta mới thả xuống tâm an ổn ngủ thiếp đi.
Buổi sớm sương mù bao phủ bầu trời ngày thu, sương mù hội tụ tại bốn phía, khắp nơi hoàn toàn trắng xoá khiến tất cả nhìn qua đều lờ mờ.
Khi mặt trời dần dần mọc lên, sương mù bị ánh mặt trời chiếu vào từ từ tản ra, khiến không khí phảng phất như rực rỡ hẳn lên.
Mặt trời xuyên thấu qua trước cửa giấy dán cửa sổ chiếu vào, quang ảnh rải xuống một chỗ khiến căn phòng trở nên trong suốt. Ánh sáng sáng ngời quấy nhiễu người đang ngủ, lúc ta mở mắt ra, bên ngoài đã sáng trưng.
Ngôn Mộc giờ khắc này còn đang ngủ say, hai gò má hơi hiện ra đỏ bừng, lông mi dài nhỏ che dưới mắt. Dưới hai mắt nhắm chặt là ý cười dịu dàng bên khóe môi, tóc dài giống như mây khói thác nước tùy ý rớt xuống trên vai, vài sợi tóc đen nghịch ngợm tiến vào trong áo lót lỏng lỏng lẻo lẻo.
Bởi vì do ngủ say, áo lót hơi mở rộng, lộ ra nửa bên đầu nhũ yếu mềm, thịt mềm trắng mịn hơi nẩy lên, đầu vú khéo léo linh lung như ẩn như hiện lộ ra màu phấn hồng.
Mỏng manh chiếu ra hình dáng thù du đẹp đẽ, đầu nhũ phấn hồng tựa quầng sáng buổi sáng óng ánh giọt sương, da dẻ nhiễm lên nơi trắng noãn càng phấn nộn như tuyết.
Ta vội vàng khép mắt lại, bình phục đáy lòng nóng nảy. Nghĩ đến còn có ba tháng mới có thể lần thứ hai tiến vào hậu huyệt ẩm ướt mềm mại của Ngôn Mộc, đã cảm thấy ngày tháng đặc biệt dài dằng dặc.
Nếu không phải bận tâm bộ ngực y mẫn cảm quá mức, dễ dàng có thể nổi lên dục vọng, ta sợ là đã sớm không kịp chờ đợi mút vào núm vú dụ người kia.
Cho đến khi sắc trời bên ngoài càng sáng bừng, ta cúi thấp thân thể xuống hôn lên môi đỏ dụ người, nhẹ gặm nhẹ liếm quấn quýt đã dễ dàng làm Ngôn Mộc giật mình mở ra hai mắt.
Vốn ánh mắt lim dim, ý thức được môi miệng bị đầu lưỡi ấm áp thăm dò vào mới hoàn toàn thức tỉnh.
Ngôn Mộc giãy dụa đứng dậy, trên mặt của y che kín ửng đỏ, bị ta hôn môi hoàn toàn mất hết buồn ngủ.
Rên rỉ nhỏ vụn từ trong miệng y tràn ra, tiếng nước mờ ám trong phòng do thân thiết phát ra nồng nặc.
Ngôn Mộc hai tay khoát trên cổ của ta, thừa nhận hôn môi thân mật ngọt ngào cùng nồng nhiệt.
Y nhắm hai mắt, lông mi run rẩy tiết lộ y đang ngượng ngùng, hai gò má màu hồng do mút hôn biến thành màu đỏ tươi xinh đẹp.
Vừa ngừng hôn, con mắt của y từ từ mở, khi nhìn thấy khuôn mặt ta tràn trề tươi cười, y cúi đầu vùi đầu ở trong lồng ngực ta, chỉ có thể nhìn đến bên tai đỏ chót.
Ta vỗ về phía sau lưng y, khàn khàn mở miệng: "Cùng ta đồng thời bồi cha bọn họ ăn điểm tâm, chờ một chút bọn họ đã đi."
"Ừm."
Từ trên giường ngồi dậy, cùng Ngôn Mộc rửa mặt xong, mới không nhanh không chậm dắt y đến cùng cha bọn họ ăn cơm.
Ngày đó đồ ăn sáng rất phong phú, Ngôn Mộc so với lúc thường ăn nhiều hơn một chút, không biết là bởi vì cha bọn họ đến hay cảm thấy cao hứng do bị ta hôn đến đói bụng.
Giữa trưa, ánh sáng mặt trời chiếu khắp nơi, gió nhẹ phất phơ, bầu trời xanh vạn dặm không mây sáng lên một mảnh trừng trừng.
Trước cửa biệt viện có hai chiếc xe ngựa trang trí thanh nhã, bốn phía là lụa tinh xảo, thêu công trông rất sống động khiến xe ngựa tràn ngập mùi vị cổ kính.
"Cha, phụ thân, đại ca, ta sẽ nhớ các ngươi."
Tay Ngôn Mộc bị cha nắm, ánh mắt của y có chút không muốn, nhưng nụ cười càng nhiều hơn.
"Ngôn Mộc chăm sóc thật tốt chính mình, mang thai, mọi chuyện phải cẩn thận nhiều hơn."
Cha dặn khiến Ngôn Mộc nhẹ nhàng "Ừm." Một tiếng, ta ôm y vào trong lòng, nói với cha: "Ta sẽ chăm sóc tốt Ngôn Mộc, xin cha an tâm."
Cha liếc mắt nhìn ta một lần, ôm Ngôn Mộc một cái, mới cùng phụ thân cùng nhau lên xe ngựa. Đại ca vây xem bên cạnh vỗ vỗ vai ta, cũng cùng lên một chiếc xe ngựa khác.
Xe ngựa khởi hành, tiếng xe ngựa lộc cộc càng đi càng xa. Mãi đến khi đã không nhìn thấy cái bóng của xe ngựa nữa, ta mới dắt tay Ngôn Mộc trở lại trạch viện.
Gặp mặt rồi ly biệt, vốn là chuyện thường, vẫn còn có vô tận tương phùng đáng để chờ mong.
Ta nhẹ đóng cửa phòng, có chút bất ngờ cảm thấy kinh sợ vì thân ảnh người đang ngồi trên giường. Y không có lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhìn ta đặc biệt nóng bỏng.
Ta đi tới mạn giường ngồi xuống, thân thể Ngôn Mộc rất tự nhiên dính vào. Đầu đặt trên bả vai của ta làm phiền, tay y để trên phần lưng ta tinh tế xoa xoa mỗi một nơi, hô hấp nhẹ nhàng trêu ghẹo phun bên tai ta. Y dường như ngửi thấy mùi vị trên người ta, mãi đến khi tay muốn đụng vào, lại bị ta tóm chặt lấy.
"Không lo lắng." Ta hôn một cái lên đôi môi mềm mại, an ủi cảm xúc có chút gợn sóng của y.
"Phu quân bị thương, cho ta nhìn một chút."
"Không sao, ngươi ngoan ngoãn ngủ, đã là người có hài tử, cũng không chịu nằm trên giường nghỉ ngơi."
Ánh mắt y có chút hung ác trừng ta, trong bóng tối con mắt của y sáng lên mờ mờ, tầm mắt bức người khiến ta có chút bật cười. Thấy ta thờ ơ không động lòng, Ngôn Mộc thật là xấu hổ mở ra xiêm y của ta, khi nhìn thấy vết thương kia ngừng lại.
Tay y đụng trên chỗ bụng của ta, cẩn thận từng li từng tí một sợ làm đau đến vết thương dài khoảng mười centimet. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt y đều hồng hồng, không nói một lời xuống giường lục lọi.
Ta lo lắng y sẽ ngã sấp xuống, muốn ngồi dậy thắp lên ánh nến, lại bị y nhỏ giọng quát lớn: "Phu quân ngoan ngoãn ngồi đó, chớ chọc ta tức giận."
Thấy trên mặt y không rõ hỉ nộ, ta kiềm chế bất động. Biết y nhất định là lo lắng chuyện ta bị thương bị phát hiện, cho nên mới không cho ta đốt ánh nến, ngược lại là ta sơ sót.
Lúc y đi đến bên giường, đã cầm trên tay vò rượu đặt ở trên bàn bên giường, sau đó lấy ra khăn mặt sạch sẽ nhúng ướt bằng rượu.
Ta nhìn Ngôn Mộc ngồi xổm xuống, mềm nhẹ lau chùi vết thương chảy máu, sợ ta đau đớn nhẹ nhàng thổi khí.
Trong bóng tối, nhiệt khí theo hô hấp phun lên chỗ vết thương làm nóng người, bên tai nghe tiếng y ôn nhu xuy xuy, hận không thể kéo y kéo lên giường giết chết y.
"Phu quân, ta có làm đau ngươi không?" Thanh âm y nhẹ nhàng ôn nhu, không tỉ mỉ nghe ngược lại sẽ nghe không ra tâm ý nghẹn ngào.
"Không đau, mà nơi này ngược lại đau đến tàn nhẫn." Ta đè tay y ở dưới khố, Ngôn Mộc tay có chút run, cơ thể hơi nhũn ra. Mặc dù không thấy rõ mặt mũi y, cũng biết y đã đỏ mặt rồi.
Thấy trên tay y không có động tác kế tiếp, dáng vẻ cả người sững sờ, ta ôm y đặt lên giường, cầm qua một bình kim sang dược, lại bị y cực nhanh đoạt mất.
"Ngươi thực sự là..." Ta có chút buồn cười, bộ dáng biệt nữu này của y ngược lại quá hiếm thấy.
"Ta sẽ hầu hạ nơi kia của phu quân, bây giờ giúp phu quân bôi thuốc." Tiếng nói mềm nhẹ có chút run run, trên tay tỉ mỉ bôi lên mỗi nơi của vết thương. Khi vết thương được thuốc vững vàng bôi xong, Ngôn Mộc mới cầm lấy một mảnh vải trắng sạch sẽ quấn từng vòng buộc chặt.
Thấy đã băng bó cẩn thận xong, trên mặt Ngôn Mộc thở phào nhẹ nhõm. Nhìn trên mặt y rốt cục không còn căng thẳng nữa, ta đè thân thể mềm mại ấy xuống giường, Ngôn Mộc hít vào một hơi, đôi mắt không ngừng nhìn vết thương ta phía dưới.
"Sợ cái gì, ta biết đúng mực, sẽ không nứt ra, thằng nhóc ngốc." Hôn lên bờ môi man mát của y, đưa lưỡi tiến vào, đầu lưỡi nóng bỏng mút vào ngọt ngào trong miệng y.
Hô hấp Ngôn Mộc có chút đứt quãng, tận lực đáp lại ta. Bàn tay từ phía trên áo lót y thăm dò tiến vào, khi hô hấp có thể rõ ràng ngửi thấy được mùi thơm cơ thể thanh nhã trong veo trên người Ngôn Mộc, ngón tay nóng bừng không ngừng vuốt ve phía sau lưng cùng vòng eo.
Thân thể của y run rẩy, sắc mặt nóng lên, chỗ bị xoa lên đều nổi lên nhiệt ý.
Dây dưa hôn môi khiến người trầm luân trong đó, lúc thả Ngôn Mộc ra, thân thể y từ lâu mềm nhũn vùi ở trong lồng ngực ta, bên tai là tiếng y hít thở mỏng manh.
Ta mò đến mặt của y, hôn lên con mắt của y, hôn hai má nóng bỏng, từng lần từng lần một liếm lên đôi môi mềm mại: "Làm sao không hỏi ta, đi nơi nào?"
"Vậy phu quân sẽ nói sao?" Ngôn Mộc dựa vào bờ vai của ta, ngửa đầu nhìn ta, thân thể lại tỉ mỉ tránh né vết thương dưới bụng.
"Bây giờ thời cơ vẫn chưa đến, tới lúc đó sẽ nói với ngươi, được không?"
"Được." Nghe Ngôn Mộc lên tiếng, ta vừa yêu vừa thương lần thứ hai giống như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi của y, tựa hồ như vậy có thể lan truyền cảm động cùng yêu thương của ta sang cho y.
"Ngủ đi, trời đã sắp sáng, ngươi còn có thể ngủ một hồi." Lúc rời đi môi của y, ta kéo chăn phía dưới lên, sửa tốt góc chăn cho Ngôn Mộc, để cho y cùng ta đồng thời yên giấc.
Khi cùng Ngôn Mộc nằm ở trên giường, thì nhìn thấy y dịch ra có chút xa, không kề cận ta giống như lúc bình thường. Thấy y làm ổ ở trên giường muốn càng tới gần lại không dám làm ra động tác nhỏ nào, ta rất thẳng thắn đặt tay trên eo thon của y.
"Phu quân, ta sợ sẽ đụng phải miệng vết thương nguơi." Ở trong lồng ngực ta, y không dám lộn xộn. Ngôn Mộc cẩn thận từng li từng tí một dáng dấp lấy lòng ta, ta sờ lên tóc dài y, mở miệng nói: "Đứa ngốc."
Tay của ta kéo lên tay bên người y, mười ngón gặp nhau chặt chẽ dính tại một chỗ, vai sóng vai sát bên, mặc dù không thân mật nhất nhưng lại gần gũi nhất.
Ngôn Mộc có chút vui vẻ ở bên người ta nói thầm: "Kia... Phu quân còn muốn sao?"
Thanh âm kia có chút mơ hồ, nếu không tỉ mỉ sợ là không nghe được. Ánh mắt y không dám nhìn vào ta, tay có chút run hơi tiết ra mồ hôi mỏng, Ngôn Mộc căng thẳng khiến ta nhất thời bừng tỉnh.
Ta cũng không nghĩ tới, vừa nãy chỉ nói đùa một chút, y lại nhớ?
"Vừa nãy, là đùa ngươi. Hơn nữa, đêm nay ngươi không phải đã giúp ta sao, lúc đó Ngôn Mộc còn rất nhiệt tình."
Thân thể Ngôn Mộc có chút ngừng lại, tay nắm trong tay hơi cứng, càng hoảng loạn xoay người lại, nếu không phải ta nắm tay y, sợ là mắc cỡ sớm đã buông lỏng ra.
Ta đưa tay ra ôm y từ sau lưng, đôi môi cọ nhẹ khẽ cắn bên tai Ngôn Mộc, giọng trầm thấp rơi vào bên tai y: "Xấu hổ cái gì, ân..."
Tiếng "Ừ" nặng nề mang theo khàn khàn, bị ta mút vào làm bên tai nóng lên, ôm thân thể không tự chủ nằm xuống dưới.
Ta xoa phía sau lưng Ngôn Mộc, môi hôn in ở trên cổ của y.
"Ngôn Mộc rất tốt. Ta bị làm cho rất thoải mái." Khi đang nói chuyện, ta đã lật y lại. Dưới tầm mắt ám trầm, con mắt của y đang nhắm lại. Ta sờ lên mặt Ngôn Mộc, nóng bỏng khiến trong lòng ta nóng hầm hập.
"Không đùa giỡn ngươi, ngoan ngoãn ngủ." Ta hôn lên cái trán của Ngôn Mộc, y hơi hé mắt ra, tựa có vô tận ý cười đang chuyển động dưới đáy mắt.
Nhiệt độ nóng hổi dán vào trong lồng ngực, dựa theo tư thế lúc trước, tay của ta nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng y, mãi đến khi tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền đến, ta mới thả xuống tâm an ổn ngủ thiếp đi.
Buổi sớm sương mù bao phủ bầu trời ngày thu, sương mù hội tụ tại bốn phía, khắp nơi hoàn toàn trắng xoá khiến tất cả nhìn qua đều lờ mờ.
Khi mặt trời dần dần mọc lên, sương mù bị ánh mặt trời chiếu vào từ từ tản ra, khiến không khí phảng phất như rực rỡ hẳn lên.
Mặt trời xuyên thấu qua trước cửa giấy dán cửa sổ chiếu vào, quang ảnh rải xuống một chỗ khiến căn phòng trở nên trong suốt. Ánh sáng sáng ngời quấy nhiễu người đang ngủ, lúc ta mở mắt ra, bên ngoài đã sáng trưng.
Ngôn Mộc giờ khắc này còn đang ngủ say, hai gò má hơi hiện ra đỏ bừng, lông mi dài nhỏ che dưới mắt. Dưới hai mắt nhắm chặt là ý cười dịu dàng bên khóe môi, tóc dài giống như mây khói thác nước tùy ý rớt xuống trên vai, vài sợi tóc đen nghịch ngợm tiến vào trong áo lót lỏng lỏng lẻo lẻo.
Bởi vì do ngủ say, áo lót hơi mở rộng, lộ ra nửa bên đầu nhũ yếu mềm, thịt mềm trắng mịn hơi nẩy lên, đầu vú khéo léo linh lung như ẩn như hiện lộ ra màu phấn hồng.
Mỏng manh chiếu ra hình dáng thù du đẹp đẽ, đầu nhũ phấn hồng tựa quầng sáng buổi sáng óng ánh giọt sương, da dẻ nhiễm lên nơi trắng noãn càng phấn nộn như tuyết.
Ta vội vàng khép mắt lại, bình phục đáy lòng nóng nảy. Nghĩ đến còn có ba tháng mới có thể lần thứ hai tiến vào hậu huyệt ẩm ướt mềm mại của Ngôn Mộc, đã cảm thấy ngày tháng đặc biệt dài dằng dặc.
Nếu không phải bận tâm bộ ngực y mẫn cảm quá mức, dễ dàng có thể nổi lên dục vọng, ta sợ là đã sớm không kịp chờ đợi mút vào núm vú dụ người kia.
Cho đến khi sắc trời bên ngoài càng sáng bừng, ta cúi thấp thân thể xuống hôn lên môi đỏ dụ người, nhẹ gặm nhẹ liếm quấn quýt đã dễ dàng làm Ngôn Mộc giật mình mở ra hai mắt.
Vốn ánh mắt lim dim, ý thức được môi miệng bị đầu lưỡi ấm áp thăm dò vào mới hoàn toàn thức tỉnh.
Ngôn Mộc giãy dụa đứng dậy, trên mặt của y che kín ửng đỏ, bị ta hôn môi hoàn toàn mất hết buồn ngủ.
Rên rỉ nhỏ vụn từ trong miệng y tràn ra, tiếng nước mờ ám trong phòng do thân thiết phát ra nồng nặc.
Ngôn Mộc hai tay khoát trên cổ của ta, thừa nhận hôn môi thân mật ngọt ngào cùng nồng nhiệt.
Y nhắm hai mắt, lông mi run rẩy tiết lộ y đang ngượng ngùng, hai gò má màu hồng do mút hôn biến thành màu đỏ tươi xinh đẹp.
Vừa ngừng hôn, con mắt của y từ từ mở, khi nhìn thấy khuôn mặt ta tràn trề tươi cười, y cúi đầu vùi đầu ở trong lồng ngực ta, chỉ có thể nhìn đến bên tai đỏ chót.
Ta vỗ về phía sau lưng y, khàn khàn mở miệng: "Cùng ta đồng thời bồi cha bọn họ ăn điểm tâm, chờ một chút bọn họ đã đi."
"Ừm."
Từ trên giường ngồi dậy, cùng Ngôn Mộc rửa mặt xong, mới không nhanh không chậm dắt y đến cùng cha bọn họ ăn cơm.
Ngày đó đồ ăn sáng rất phong phú, Ngôn Mộc so với lúc thường ăn nhiều hơn một chút, không biết là bởi vì cha bọn họ đến hay cảm thấy cao hứng do bị ta hôn đến đói bụng.
Giữa trưa, ánh sáng mặt trời chiếu khắp nơi, gió nhẹ phất phơ, bầu trời xanh vạn dặm không mây sáng lên một mảnh trừng trừng.
Trước cửa biệt viện có hai chiếc xe ngựa trang trí thanh nhã, bốn phía là lụa tinh xảo, thêu công trông rất sống động khiến xe ngựa tràn ngập mùi vị cổ kính.
"Cha, phụ thân, đại ca, ta sẽ nhớ các ngươi."
Tay Ngôn Mộc bị cha nắm, ánh mắt của y có chút không muốn, nhưng nụ cười càng nhiều hơn.
"Ngôn Mộc chăm sóc thật tốt chính mình, mang thai, mọi chuyện phải cẩn thận nhiều hơn."
Cha dặn khiến Ngôn Mộc nhẹ nhàng "Ừm." Một tiếng, ta ôm y vào trong lòng, nói với cha: "Ta sẽ chăm sóc tốt Ngôn Mộc, xin cha an tâm."
Cha liếc mắt nhìn ta một lần, ôm Ngôn Mộc một cái, mới cùng phụ thân cùng nhau lên xe ngựa. Đại ca vây xem bên cạnh vỗ vỗ vai ta, cũng cùng lên một chiếc xe ngựa khác.
Xe ngựa khởi hành, tiếng xe ngựa lộc cộc càng đi càng xa. Mãi đến khi đã không nhìn thấy cái bóng của xe ngựa nữa, ta mới dắt tay Ngôn Mộc trở lại trạch viện.
Gặp mặt rồi ly biệt, vốn là chuyện thường, vẫn còn có vô tận tương phùng đáng để chờ mong.
Tác giả :
Nhan Ly Noãn