Kết Hôn Với Tình Địch (Kết Hôn Cùng Tình Địch)
Chương 28: Thay đổi
Edit: Tin
Beta: Lan Lan
Không ngờ Diệp Nam Kỳ đi hỏi kinh nghiệm của nhân sĩ nào đó, trở lại liền hỏi một câu như vậy, Thẩm Độ tê liệt luôn rồi.
Cái kinh nghiệm của tên nhân sĩ chó má nào vậy, ở đâu chui ra một đám giang hồ bịp bợm gạt người!
Diệp Nam Kỳ quan sát biểu cảm của Thẩm Độ, vẻ mặt hiểu rõ gật đầu: "Cũng không có gì, cậu không cần chột dạ. Hai ta kết hôn cũng là do ngoài ý muốn, cậu có thể tùy thời nói với bác gái việc ly hôn."
Nhìn cậu vừa nói xong liền muốn đi, Thẩm Độ liền thấy tức cười, một đám lửa giận không rõ tại sao nghẹn ở cổ, nhanh chóng đem người lôi vào phòng của mình, nghiến răng nghiến lợi: "Ai nói với anh là tôi ngoại tình, lại còn chột dạ?"
Diệp Nam Kỳ tránh đi ánh mắt đầy lửa giận phun trào của hắn, cảm thấy người này tám chín phần là thẹn quá thành giận, châm chước một chút, nói: "Căn cứ...kinh nghiệm của một nhân sĩ phân tích, sau khi về nhà thì né tránh, thái độ lãnh đạm khác thường, tám chín phần mười chính là ngoại tình. Từ lúc trở về, cậu cũng không có nhìn tôi, không phải sao?"
Phân tích rất có đạo lí.
Thẩm Độ nghĩ một chút, hỏi: "Nhân sĩ kia là ai?"
"..." Xem sắc mặt hắn không tốt, Diệp Nam Kỳ quyết định sẽ không khai người ta ra, nói: "Không cần liên lụy đến người khác, cậu có ngoại tình chắc cũng không có liên lụy việc nấu cơm đâu ha? Tôi đói bụng."
Một câu "Tôi đói bụng" nhẹ nhàng rơi vào tai Thẩm Độ, lửa giận liền tiêu tán hơn một nửa, nhưng vẫn có chút bất mãn vì cậu không tin tưởng hắn. Hắn xách Diệp Nam Kỳ xuống lầu, nói: "Không có ngoại tình gì hết, đừng suy nghĩ lung tung."
"Hả." Diệp Nam Kỳ chụp tay hắn "Không cần đùa, tôi biết cậu thích Khương Nguyên Dư nhất."
Hắn thích Khương Nguyên Dư nhất?
Thẩm Độ nghe vậy thì hơi giật mình.
Hắn xác thật...thích Khương Nguyên Dư.
Khi về nước, ngẫu nhiên nhìn một đoạn tuyên truyền phim điện ảnh, Khương Nguyên Dư trong đoạn phim đó đóng vai một cậu bé giảo hoạt, nhìn qua liền khiến người ta vui vẻ, dường như tập hợp hết tất cả những gì tốt đẹp nhất, không biết đã chạm đến dây thần kinh nào trong hắn, khiến hắn nhịn không được luôn chú ý đến, cuối cùng hắn liền cho rằng bản thân mình thích cậu nhóc đó, thế là trực tiếp theo đuổi.
Nào biết nửa đường nhảy ra một Diệp Nam Kỳ, sau đó hắn lại bị vẻ mặt "không hiểu" của Khương Nguyên Dư gắn cho một cái mác "người tốt".
(Đôi lời beta: Mọi người hãy nhớ lại đoạn Thẩm Độ tỏ tình với Khương Nguyên Dư và câu Nguyên Dư trả lời nhé!!!)
Trong giáo dục của Thẩm gia, "thích" không phải là tình cảm qua loa, nếu thật sự thích, càng ngày tích lũy càng nhiều thành tình yêu. Bởi vì không qua loa nên cũng không dễ dàng từ bỏ.
Thẩm Độ từ nhỏ làm việc nghiêm túc, cũng không cảm thấy mình thích người ta là việc tùy tiện, nhưng hiện tại khi Diệp Nam Kỳ nhắc nhở, hắn mới nhớ ra là mình thích Khương Nguyên Dư.
Thẩm Độ nhất thời có chút mờ mịt.
Trong đầu hỗn loạn, càng nghĩ càng rối, hắn dứt khoát không nghĩ đến nữa, để Diệp Nam Kỳ ngồi chờ rồi đi vào phòng bếp.
Diệp Nam Kỳ nghĩ một lát, không hiểu sao có chút bực bội, dứt khoát cúi đầu tìm bạn mình.
[*mỉm cười* nhân sĩ]
Không tới 30s, nhân sĩ Văn Sâm nhảy ra, hưng phấn gửi WeChat cho cậu: [Thế nào, chồng cậu có ngoại tình không?]
Diệp Nam Kỳ trả lời: [Hình như anh rất vui vẻ?]
Văn Sâm: [Không phải cậu chán ghét người ta sao, xem náo nhiệt cũng khá tốt mà, chẳng qua, nhìn chồng cậu không giống loại người đó lắm...]
Diệp Nam Kỳ gõ gõ ngón tay, rốt cục cũng nhớ ra rằng cậu chán ghét Thẩm Độ.
Tuy rằng...đã sớm không ghét nữa rồi.
Cậu chống cằm suy nghĩ một lát, không biết nên trả lời cái gì cho tốt, biểu cảm sâu sa.
Thẩm Độ không làm nhiều món lắm, hắn sợ Diệp Nam Kỳ chờ lâu rồi lại đau dạ dày, nên chỉ chọn làm mấy món ăn đơn giản rồi bưng ra bàn. Nhìn thấy Diệp Nam Kỳ ngẩn người, duỗi tay ra quơ quơ trước mặt cậu.
Diệp Nam Kỳ hoàn hồn, nhưng vẫn duy trì động tác chống cằm, khóe mắt nheo lại, Thẩm Độ vừa thấy, trong đầu liền hiện ra cảnh một buổi chiều tranh thủ chút thời gian xem qua đoạn phim điện ảnh kia.
Còn có lúc Diệp Nam Kỳ bị hạ thuốc, hắn nghiêng đầu nhận ra đấy là ánh mắt đêm đó.
Không chỉ ngừng lại ở đó, vào cái đêm ái muội kia, tuy rằng bị bỏ thuốc nhưng hắn vẫn còn chút ý thức, hắn liền nhìn thấy được những thứ tốt đẹp...hắn đều có được hết, hơn nữa còn nhớ rất ràng.
Nhà tư bản Thẩm tổng chột dạ, lập tức cụp đuôi chạy trốn: "...Ăn từ từ, tôi đi xem tài liệu."
Diệp Nam Kỳ mờ mịt ngẩng đầu.
Từ đó cho đến lúc Diệp Nam Kỳ tính rời thành phố A để đi quay phim thì Thẩm Độ đều né né tránh tránh.
Trước khi xuất phát, cậu đem việc mình sẽ đi quay viết thành hai phần văn bản gửi cho Lý Hằng Nhiên và Tiết Hướng Du.
Tiêt Hướng Du có khả năng là quá bận rộn, nên không trả lời cậu.
Còn Lý Hằng Nhiên thì nhanh chóng trả lời cậu, dặn cậu phải cẩn thận mọi việc.
Mọi người xung quanh đều lo lắng sốt ruột, không quan tâm bản thân, chỉ biết lo lắng cho thân thể của Diệp Nam Kỳ.
Sau khi trở về công ty thì thấy trợ lý mới, cậu đụng mặt người đã lâu không thấy - Phương Hành Viễn, Phương Hành Viễn nhìn có chút ảm đạm, nhìn thấy cậu, anh ta nhíu mi, có vẻ muốn nói gì đó với cậu. Nhưng cuối cùng vẫn không có.
Trợ lý mới tên là Trương Minh, khoảng hai mươi mấy tuổi, thân hình cao lớn, mặt mũi phúc hậu, một bộ dáng có thể chịu được cực khổ.
Về cơ bản trợ lý là một nhân vật phụ trách chạy vặt mang túi xách đồ, nữ trợ lý trước của Diệp Nam Kỳ sau khi mang thai thì đã xin nghỉ, cậu cũng lười tự mình tìm, liền chờ công ty sắp xếp một người phù hợp.
Trương Minh nhìn qua có vẻ thành thật, cũng không nói nhiều lắm, trên đường đến sân bay, một mình Văn Sâm lải nhải với Trương Minh về sở thích và tác phong làm việc của Diệp Nam Kỳ, nhìn không ra tên này rất nghe lời, Văn Sâm nói một câu, cậu ta liền gật đầu.
Diệp Nam Kỳ nhìn chằm chằm Trương Minh một lát, rồi lại cuối đầu nhìn lý lịch của Trương Minh. Tất cả tư liệu về cậu ta đều bình thường.
Đáng tiếc, hiện tại Diệp Nam Kỳ đang hoang mang rối loạn, trông gà hóa cuốc, nghi thần nghi quỷ, e sợ trợ lý mới là do người khác gài vào.
...Tóm lại, tạm thời không thể tin tưởng người này.
Văn Sâm không có theo Diệp Nam Kỳ đến chỗ quay, trên đường nói dong dài một hồi, sau khi tới sân bay còn nhân cơ hội cậu chưa qua cổng an ninh, lại dặn dò Diệp Nam Kỳ thêm một lúc, bảo cậu phải ăn uống đúng giờ.
Diệp Nam Kỳ sắp bị anh ta phiền chết rồi, tai nghe đến mức làm kén, cậu che lỗ tai lại làm bộ không nghe thấy.
Văn Sâm lại chuyển hướng qua Trương Minh: "Có đôi lúc Nam Kỳ làm việc rất xúc động, cậu nhớ để ý đến cậu ấy nhiều hơn."
Trương Minh trịnh trọng gật đầu.
Diệp Nam Kỳ cảm giác Văn Sâm không phải đào tạo trợ lý mà là bảo mẫu, dở khóc dở cười nói: "Được rồi, anh mau trở về đi, không phải ở công ty có tân binh cần anh dẫn dắt à."
"Gì chứ, người anh quan tâm nhất chính là cậu."
Diệp Nam Kỳ xoay người vẫy vẫy tay, xem như tạm biệt.
Buổi sáng xuất phát, đến giữa trưa thì đến nơi, đoàn phim còn phái riêng người đến đón, chắc hẳn là Triệu Sinh nói gì đó, đoàn phim mới khách khí như vậy.
Nghĩ tới Triệu Sinh lại không kìm được mà nghĩ đến Thẩm Độ, Diệp Nam Kỳ thất thần mà lấy di động ra, vừa đúng lúc nhìn thấy tin nhắn mà Thẩm Độ gửi đến, hỏi cậu đã đến nơi chưa.
Trong lòng vốn có chút lo âu liền tiêu tán hơn một nửa, Diệp Nam Kỳ nhanh chóng mở khóa, bấm một chuỗi ký tự nhưng rồi lại không gửi nó. Cậu cảm thấy hơi kỳ quái nếu mình trả lời chỉ trong vài giây như vậy.
Cậu trầm ngâm, đem đoạn chữ đó xóa xóa sửa sửa tới lui một hồi, cuối cùng dứt khoát xóa toàn bộ, rất "quý tộc" trả lời một chữ: "Rồi."
Ở thành phố A có người nhận được tin nhắn trả lời, lại phát hiện rất khó để tìm thêm đề tài nói chuyện từ chữ "rồi." lạnh nhạt của Diệp Nam Kỳ, liền dứt khoát bỏ điện thoại xuống không hề nghĩ nhiều.
Diệp Nam Kỳ đợi một lúc lâu không nhận được tin nhắn trả lời, tức giận cắn cây kẹo trong miệng, nghĩ thầm: "Không thèm trả lời tin nhắn...quả nhiên là ngoại tình."
Đoàn phim sắp xếp cho các diễn viên ở khách sạn gần trường quay, khách sạn được trang trí không tệ, các nhà tư bản đầu tư đã rất hào phóng.
Trương Minh đem hành lý của Diệp Nam Kỳ đến phòng, nhìn qua một lượt, chờ đến khi các nhân viên khác đi mới mở miệng nói: "Diệp ca, em quét dọn một chút rồi anh lại ở, phòng của khách sạn khá bẩn."
Diệp Nam Kỳ mỉm cười nhìn cậu ta, người này trước sau như một, luôn mang vẻ mặt phúc hậu thành thật, như thể cậu ta thật sự chỉ để ý đến việc phòng bẩn hay không bẩn. Nghĩ một chút, cậu gật gật đầu: "Được rồi, cùng nhau làm đi."
Trương Minh ngẩn người, cười thật tươi: "Diệp ca so với lời đồn còn hiền lành hơn."
Diệp Nam Kỳ cười không nói. Phòng này đã sớm được quét dọn qua, quả thật dọn dẹp không ra chút bụi bẩn. Trương Minh lại thu dọn cực nghiêm túc, Diệp Nam Kỳ âm thầm chú ý đến động tác của cậu ta. Chờ căn phòng được dọn dẹp qua hết một lượt, Trương Minh mới thỏa mãn dừng tay, nói với Diệp Nam Kỳ: "Diệp ca, bây giờ em qua chỗ đoàn làm phim sắp xếp phòng của mình, có gì thì gọi điện thoại cho em."
Diệp Nam Kỳ gật gật đầu, chờ Trương Minh rời đi rồi, cậu liền lật tung căn phòng kiểm tra một lược, xác định không tìm ra camera hay máy nghe trộm nào.
Không lẽ cậu nghĩ nhiều?
Diệp Nam Kỳ nhíu mi, lại kiểm tra qua một lượt, quả thật không có gì cả, cuối cùng chỉ có thể kết luận là do mình đa nghi. Cậu nằm lên giường, trở mình, mở hộp thư ra, phát hiện Tiết Hướng Du đã trả lời.
Đại ý là thật trùng hợp, sắp tới anh ta sẽ đến thành phố Z một chuyến, đến lúc đó có thể gặp mặt.
Diệp Nam Kỳ nhìn chằm chằm di động ngây ra, tiếng chuông đột nhiên vang lên, tay cậu vô thức buông ra, điện thoại thuận theo định luật "Vạn vật hấp dẫn" rơi xuống, đáp lên mặt cậu. Diệp Nam Kỳ đau đớn khịt mũi, cầm điện thoại lên thì phát hiện là Thẩm Độ gọi đến.
Trong lòng phẫn nộ, giọng điệu của cậu có phần khó chịu: "Chuyện gì?"
Thẩm Độ tự hỏi một chút, rốt cuộc mình ở xa mấy chục cây số sao lại chọc vị tiểu tổ tông này giận rồi, nghĩ không ra tội trạng, Thẩm Độ quyết định bỏ qua giọng điệu của cậu, nói: "Ngày mai anh bắt đầu quay à?"
"Mới đầu năm Thẩm tổng có vẻ rất nhàn?"
Thẩm tổng rộng lượng không thèm so đo với cậu, nói: "Ngoại trừ lúc quay phim, còn lại đừng có tùy tiện đi lung tung, lúc nào cũng phải có người đi chung. Nghe nói công ty mới sắp xếp cho anh một trợ lý có vẻ ổn? Lúc nào ra ngoài cũng mang anh ta đi cùng đi."
Diệp Nam Kỳ càng nghe càng buồn bực, nhưng quả thật những lời Thẩm Độ nói đều có ý tốt, cậu không thể được một tấc lại muốn một thước, đành nghẹn lại, rầu rĩ ừ một tiếng.
Cả hai người cùng im lặng một lúc, không khí an tĩnh dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của người kia qua điện thoại. Diệp Nam Kỳ há miệng thở dốc, muốn phá vỡ cái không khí yên tĩnh này những lại không biết nói gì, cả hai đều không nói lời nào, lại không có ý định cúp máy.
...Điên hết rồi! Hẳn là trước đây vẫn luôn ở cùng với Thẩm Độ, bây giờ tách ra nên có chút không quen mà thôi...
Diệp Nam Kỳ rũ mắt, môi mỏng mấp máy, do dự một lúc lâu liền chủ động cúp điện thoại trước.
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Độ suy nghĩ thật lâu rốt cục cũng tìm ra đề tài "Thời tiết bên đó thế nào" để tiếp tục nói chuyện, thì điện thoại đã bị cúp, chỉ có thể buồn bã sờ cằm, thở dài mất mát, trong lòng thì thầm tự an ủi bản thân.
Đại khái là mình lo lắng Diệp Nam Kỳ xảy ra chuyện, lại không có thói quen trở về căn nhà trống trải không có bóng người...
Bầu trời đêm nay đầy sao lấp lánh, Thẩm Độ đứng bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn một lát, xoay người ngồi vào bàn làm việc, ngón tay gõ gõ lên một bản tài liệu trước mặt.
"Nhà họ Tiết."
Phim vừa mới bấm máy, việc gì mới bắt đầu cũng có chút khó khăn, các diễn viên cũng chỉ có thể giúp đỡ nhau làm việc.
Lần này Diệp Nam Kỳ may mắn hơn một chút, không gặp phải minh tinh có tính tình công chúa như lúc quay quảng cáo chocolate. Bộ phim này không chỉ có đạo diễn tâm huyết mà còn quy tụ dàn diễn viên nổi tiếng.
Diệp Nam Kỳ đi chào hỏi từng người tiền bối một, sau đó lại đến chào hỏi đạo diễn Từ. Đại khái là vì Diệp Nam Kỳ vốn dĩ bị loại rồi lại được chọn, tổng đạo diễn Từ cảm thấy kim chủ sau lưng của Diệp Nam Kỳ là Triệu Sinh, liền nhìn người với con mắt khác. Dù sao Triệu Sinh cũng là một nhà đầu tư hào phóng.
Trong cái giới giải trí này chỗ nào mà không có chút dơ bẩn, ông ta cũng chỉ để trong lòng mà không nói ra, huống chi kỹ thuật diễn của Diệp Nam Kỳ cũng không tệ.
Diệp Nam Kỳ nhận ra được suy nghĩ của Đạo diễn Từ, quả thực dở khóc dở cười, lại không muốn giải thích, dứt khoát để ông ấy tự suy diễn.
Đóng phim là việc rất thú vị, cũng cực kỳ vất vả, thức khuya dậy sớm là chuyện bình thường, vì một cảnh diễn mà thức cả đêm cũng đều có thể xảy ra.
Trương Minh yên lặng đi theo bên cạnh Diệp Nam Kỳ, trừ việc ngày ba bữa nhắc nhở cậu dùng cơm thì cơ bản đều như người vô hình. Có nhiều lúc, nếu không phải do bản thân Diệp Nam Kỳ mẫn cảm, cậu cũng quên mình có một người trợ lý.
Tuy nhiên, khi công việc trở nên bận rộn thì rất nhiều chuyện khó chịu luôn quấn lấy cậu liền bị quẳng ra sau đầu, thế là Diệp Nam Kỳ nhẹ nhõm hơn không ít.
Mỗi tối Thẩm Độ đều gọi điện đến hỏi thăm hai ba câu. Nếu không phải công việc quá mệt mỏi, Diệp Nam Kỳ cảm thấy mỗi ngày trôi qua như vậy cũng không tệ.
Khoảng mười ngày sau, rốt cuộc Tiết Hương Du cũng xuất hiện, thần thanh khí sảng gọi điện thoại cho Diệp Nam Kỳ, hỏi thử buổi tối muốn gặp ở đâu.
Trùng hợp, buổi tối Diệp Nam Kỳ cũng rảnh rỗi, tính chuồn đi gặp Tiết Hướng Du một mình, nào ngờ xui xẻo đụng phải Trương Minh.
Trương Minh tuy trầm mặc ít nói, nhưng tính tình lại đặc biệt cứng đầu, Diệp Nam Kỳ giải thích là chỉ đi gặp bạn bè cũ, Trương Minh vẫn nhất quyết khăng khăng đi theo cậu.
Diệp Nam Kỳ nhíu mày, vốn muốn cường ngạnh hơn một chút, sau lại nhớ đến lời của Thẩm Độ, do dự một lúc, vẫn quyết định là mang theo Trương Minh đi cùng.
Tới chỗ hẹn, cậu nói cho Trương Minh mình ở phòng bao nào, để cho anh ta ở bên ngoài chờ, sau đó mới vào trong gặp Tiết Hướng Du.
Một thời gian không gặp, Tiết Hướng Du vẫn mang bộ dáng hoa hoa công tử phong lưu, dường như không bị mấy "quái thú trong tộc" ăn mất lạng thịt nào.
Diệp Nam Kỳ đánh giá anh ta vài lần, mới ngồi xuống hỏi: "Anh thoát thân được sao?"
"Không." Một tay Tiết Hướng Du xoay xoay ly rượu, một tay chống cằm nhìn Diệp Nam Kỳ, giọng lười biếng: "Nói tôi thoát thân, không bằng nói tôi lấy được tín nhiệm của bọn họ, trong mắt họ hiện giờ tôi được tính là một nửa "người một nhà"."
Diệp Nam Kỳ nhàn nhạt nói: "Vậy bây giờ anh là "người một nhà" với bọn họ sao?"
Tiết Hướng Du nghe vậy, khoa trương che ngực: "Aiii, thật đau lòng, tôi vì cậu mà vào hang sói, cậu còn nghi ngờ tôi cấu kết với bọn họ cùng nhau làm việc xấu."
Diệp Nam Kỳ lạnh nhạt nhìn màn trình diễn phóng đại của anh ta nói: "Bao giờ thì nói chuyện chính?"
"Được rồi, nói chuyện chính." Tiết Hướng Du nhún nhún vai, nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt như tự hỏi cái gì, sau đó anh ta nói: "Diệp Nam Kỳ, cậu đoán thử xem, "Aphrodite" ( một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp cổ) ở trong mắt bọn họ là ai?"
Beta: Lan Lan
Không ngờ Diệp Nam Kỳ đi hỏi kinh nghiệm của nhân sĩ nào đó, trở lại liền hỏi một câu như vậy, Thẩm Độ tê liệt luôn rồi.
Cái kinh nghiệm của tên nhân sĩ chó má nào vậy, ở đâu chui ra một đám giang hồ bịp bợm gạt người!
Diệp Nam Kỳ quan sát biểu cảm của Thẩm Độ, vẻ mặt hiểu rõ gật đầu: "Cũng không có gì, cậu không cần chột dạ. Hai ta kết hôn cũng là do ngoài ý muốn, cậu có thể tùy thời nói với bác gái việc ly hôn."
Nhìn cậu vừa nói xong liền muốn đi, Thẩm Độ liền thấy tức cười, một đám lửa giận không rõ tại sao nghẹn ở cổ, nhanh chóng đem người lôi vào phòng của mình, nghiến răng nghiến lợi: "Ai nói với anh là tôi ngoại tình, lại còn chột dạ?"
Diệp Nam Kỳ tránh đi ánh mắt đầy lửa giận phun trào của hắn, cảm thấy người này tám chín phần là thẹn quá thành giận, châm chước một chút, nói: "Căn cứ...kinh nghiệm của một nhân sĩ phân tích, sau khi về nhà thì né tránh, thái độ lãnh đạm khác thường, tám chín phần mười chính là ngoại tình. Từ lúc trở về, cậu cũng không có nhìn tôi, không phải sao?"
Phân tích rất có đạo lí.
Thẩm Độ nghĩ một chút, hỏi: "Nhân sĩ kia là ai?"
"..." Xem sắc mặt hắn không tốt, Diệp Nam Kỳ quyết định sẽ không khai người ta ra, nói: "Không cần liên lụy đến người khác, cậu có ngoại tình chắc cũng không có liên lụy việc nấu cơm đâu ha? Tôi đói bụng."
Một câu "Tôi đói bụng" nhẹ nhàng rơi vào tai Thẩm Độ, lửa giận liền tiêu tán hơn một nửa, nhưng vẫn có chút bất mãn vì cậu không tin tưởng hắn. Hắn xách Diệp Nam Kỳ xuống lầu, nói: "Không có ngoại tình gì hết, đừng suy nghĩ lung tung."
"Hả." Diệp Nam Kỳ chụp tay hắn "Không cần đùa, tôi biết cậu thích Khương Nguyên Dư nhất."
Hắn thích Khương Nguyên Dư nhất?
Thẩm Độ nghe vậy thì hơi giật mình.
Hắn xác thật...thích Khương Nguyên Dư.
Khi về nước, ngẫu nhiên nhìn một đoạn tuyên truyền phim điện ảnh, Khương Nguyên Dư trong đoạn phim đó đóng vai một cậu bé giảo hoạt, nhìn qua liền khiến người ta vui vẻ, dường như tập hợp hết tất cả những gì tốt đẹp nhất, không biết đã chạm đến dây thần kinh nào trong hắn, khiến hắn nhịn không được luôn chú ý đến, cuối cùng hắn liền cho rằng bản thân mình thích cậu nhóc đó, thế là trực tiếp theo đuổi.
Nào biết nửa đường nhảy ra một Diệp Nam Kỳ, sau đó hắn lại bị vẻ mặt "không hiểu" của Khương Nguyên Dư gắn cho một cái mác "người tốt".
(Đôi lời beta: Mọi người hãy nhớ lại đoạn Thẩm Độ tỏ tình với Khương Nguyên Dư và câu Nguyên Dư trả lời nhé!!!)
Trong giáo dục của Thẩm gia, "thích" không phải là tình cảm qua loa, nếu thật sự thích, càng ngày tích lũy càng nhiều thành tình yêu. Bởi vì không qua loa nên cũng không dễ dàng từ bỏ.
Thẩm Độ từ nhỏ làm việc nghiêm túc, cũng không cảm thấy mình thích người ta là việc tùy tiện, nhưng hiện tại khi Diệp Nam Kỳ nhắc nhở, hắn mới nhớ ra là mình thích Khương Nguyên Dư.
Thẩm Độ nhất thời có chút mờ mịt.
Trong đầu hỗn loạn, càng nghĩ càng rối, hắn dứt khoát không nghĩ đến nữa, để Diệp Nam Kỳ ngồi chờ rồi đi vào phòng bếp.
Diệp Nam Kỳ nghĩ một lát, không hiểu sao có chút bực bội, dứt khoát cúi đầu tìm bạn mình.
[*mỉm cười* nhân sĩ]
Không tới 30s, nhân sĩ Văn Sâm nhảy ra, hưng phấn gửi WeChat cho cậu: [Thế nào, chồng cậu có ngoại tình không?]
Diệp Nam Kỳ trả lời: [Hình như anh rất vui vẻ?]
Văn Sâm: [Không phải cậu chán ghét người ta sao, xem náo nhiệt cũng khá tốt mà, chẳng qua, nhìn chồng cậu không giống loại người đó lắm...]
Diệp Nam Kỳ gõ gõ ngón tay, rốt cục cũng nhớ ra rằng cậu chán ghét Thẩm Độ.
Tuy rằng...đã sớm không ghét nữa rồi.
Cậu chống cằm suy nghĩ một lát, không biết nên trả lời cái gì cho tốt, biểu cảm sâu sa.
Thẩm Độ không làm nhiều món lắm, hắn sợ Diệp Nam Kỳ chờ lâu rồi lại đau dạ dày, nên chỉ chọn làm mấy món ăn đơn giản rồi bưng ra bàn. Nhìn thấy Diệp Nam Kỳ ngẩn người, duỗi tay ra quơ quơ trước mặt cậu.
Diệp Nam Kỳ hoàn hồn, nhưng vẫn duy trì động tác chống cằm, khóe mắt nheo lại, Thẩm Độ vừa thấy, trong đầu liền hiện ra cảnh một buổi chiều tranh thủ chút thời gian xem qua đoạn phim điện ảnh kia.
Còn có lúc Diệp Nam Kỳ bị hạ thuốc, hắn nghiêng đầu nhận ra đấy là ánh mắt đêm đó.
Không chỉ ngừng lại ở đó, vào cái đêm ái muội kia, tuy rằng bị bỏ thuốc nhưng hắn vẫn còn chút ý thức, hắn liền nhìn thấy được những thứ tốt đẹp...hắn đều có được hết, hơn nữa còn nhớ rất ràng.
Nhà tư bản Thẩm tổng chột dạ, lập tức cụp đuôi chạy trốn: "...Ăn từ từ, tôi đi xem tài liệu."
Diệp Nam Kỳ mờ mịt ngẩng đầu.
Từ đó cho đến lúc Diệp Nam Kỳ tính rời thành phố A để đi quay phim thì Thẩm Độ đều né né tránh tránh.
Trước khi xuất phát, cậu đem việc mình sẽ đi quay viết thành hai phần văn bản gửi cho Lý Hằng Nhiên và Tiết Hướng Du.
Tiêt Hướng Du có khả năng là quá bận rộn, nên không trả lời cậu.
Còn Lý Hằng Nhiên thì nhanh chóng trả lời cậu, dặn cậu phải cẩn thận mọi việc.
Mọi người xung quanh đều lo lắng sốt ruột, không quan tâm bản thân, chỉ biết lo lắng cho thân thể của Diệp Nam Kỳ.
Sau khi trở về công ty thì thấy trợ lý mới, cậu đụng mặt người đã lâu không thấy - Phương Hành Viễn, Phương Hành Viễn nhìn có chút ảm đạm, nhìn thấy cậu, anh ta nhíu mi, có vẻ muốn nói gì đó với cậu. Nhưng cuối cùng vẫn không có.
Trợ lý mới tên là Trương Minh, khoảng hai mươi mấy tuổi, thân hình cao lớn, mặt mũi phúc hậu, một bộ dáng có thể chịu được cực khổ.
Về cơ bản trợ lý là một nhân vật phụ trách chạy vặt mang túi xách đồ, nữ trợ lý trước của Diệp Nam Kỳ sau khi mang thai thì đã xin nghỉ, cậu cũng lười tự mình tìm, liền chờ công ty sắp xếp một người phù hợp.
Trương Minh nhìn qua có vẻ thành thật, cũng không nói nhiều lắm, trên đường đến sân bay, một mình Văn Sâm lải nhải với Trương Minh về sở thích và tác phong làm việc của Diệp Nam Kỳ, nhìn không ra tên này rất nghe lời, Văn Sâm nói một câu, cậu ta liền gật đầu.
Diệp Nam Kỳ nhìn chằm chằm Trương Minh một lát, rồi lại cuối đầu nhìn lý lịch của Trương Minh. Tất cả tư liệu về cậu ta đều bình thường.
Đáng tiếc, hiện tại Diệp Nam Kỳ đang hoang mang rối loạn, trông gà hóa cuốc, nghi thần nghi quỷ, e sợ trợ lý mới là do người khác gài vào.
...Tóm lại, tạm thời không thể tin tưởng người này.
Văn Sâm không có theo Diệp Nam Kỳ đến chỗ quay, trên đường nói dong dài một hồi, sau khi tới sân bay còn nhân cơ hội cậu chưa qua cổng an ninh, lại dặn dò Diệp Nam Kỳ thêm một lúc, bảo cậu phải ăn uống đúng giờ.
Diệp Nam Kỳ sắp bị anh ta phiền chết rồi, tai nghe đến mức làm kén, cậu che lỗ tai lại làm bộ không nghe thấy.
Văn Sâm lại chuyển hướng qua Trương Minh: "Có đôi lúc Nam Kỳ làm việc rất xúc động, cậu nhớ để ý đến cậu ấy nhiều hơn."
Trương Minh trịnh trọng gật đầu.
Diệp Nam Kỳ cảm giác Văn Sâm không phải đào tạo trợ lý mà là bảo mẫu, dở khóc dở cười nói: "Được rồi, anh mau trở về đi, không phải ở công ty có tân binh cần anh dẫn dắt à."
"Gì chứ, người anh quan tâm nhất chính là cậu."
Diệp Nam Kỳ xoay người vẫy vẫy tay, xem như tạm biệt.
Buổi sáng xuất phát, đến giữa trưa thì đến nơi, đoàn phim còn phái riêng người đến đón, chắc hẳn là Triệu Sinh nói gì đó, đoàn phim mới khách khí như vậy.
Nghĩ tới Triệu Sinh lại không kìm được mà nghĩ đến Thẩm Độ, Diệp Nam Kỳ thất thần mà lấy di động ra, vừa đúng lúc nhìn thấy tin nhắn mà Thẩm Độ gửi đến, hỏi cậu đã đến nơi chưa.
Trong lòng vốn có chút lo âu liền tiêu tán hơn một nửa, Diệp Nam Kỳ nhanh chóng mở khóa, bấm một chuỗi ký tự nhưng rồi lại không gửi nó. Cậu cảm thấy hơi kỳ quái nếu mình trả lời chỉ trong vài giây như vậy.
Cậu trầm ngâm, đem đoạn chữ đó xóa xóa sửa sửa tới lui một hồi, cuối cùng dứt khoát xóa toàn bộ, rất "quý tộc" trả lời một chữ: "Rồi."
Ở thành phố A có người nhận được tin nhắn trả lời, lại phát hiện rất khó để tìm thêm đề tài nói chuyện từ chữ "rồi." lạnh nhạt của Diệp Nam Kỳ, liền dứt khoát bỏ điện thoại xuống không hề nghĩ nhiều.
Diệp Nam Kỳ đợi một lúc lâu không nhận được tin nhắn trả lời, tức giận cắn cây kẹo trong miệng, nghĩ thầm: "Không thèm trả lời tin nhắn...quả nhiên là ngoại tình."
Đoàn phim sắp xếp cho các diễn viên ở khách sạn gần trường quay, khách sạn được trang trí không tệ, các nhà tư bản đầu tư đã rất hào phóng.
Trương Minh đem hành lý của Diệp Nam Kỳ đến phòng, nhìn qua một lượt, chờ đến khi các nhân viên khác đi mới mở miệng nói: "Diệp ca, em quét dọn một chút rồi anh lại ở, phòng của khách sạn khá bẩn."
Diệp Nam Kỳ mỉm cười nhìn cậu ta, người này trước sau như một, luôn mang vẻ mặt phúc hậu thành thật, như thể cậu ta thật sự chỉ để ý đến việc phòng bẩn hay không bẩn. Nghĩ một chút, cậu gật gật đầu: "Được rồi, cùng nhau làm đi."
Trương Minh ngẩn người, cười thật tươi: "Diệp ca so với lời đồn còn hiền lành hơn."
Diệp Nam Kỳ cười không nói. Phòng này đã sớm được quét dọn qua, quả thật dọn dẹp không ra chút bụi bẩn. Trương Minh lại thu dọn cực nghiêm túc, Diệp Nam Kỳ âm thầm chú ý đến động tác của cậu ta. Chờ căn phòng được dọn dẹp qua hết một lượt, Trương Minh mới thỏa mãn dừng tay, nói với Diệp Nam Kỳ: "Diệp ca, bây giờ em qua chỗ đoàn làm phim sắp xếp phòng của mình, có gì thì gọi điện thoại cho em."
Diệp Nam Kỳ gật gật đầu, chờ Trương Minh rời đi rồi, cậu liền lật tung căn phòng kiểm tra một lược, xác định không tìm ra camera hay máy nghe trộm nào.
Không lẽ cậu nghĩ nhiều?
Diệp Nam Kỳ nhíu mi, lại kiểm tra qua một lượt, quả thật không có gì cả, cuối cùng chỉ có thể kết luận là do mình đa nghi. Cậu nằm lên giường, trở mình, mở hộp thư ra, phát hiện Tiết Hướng Du đã trả lời.
Đại ý là thật trùng hợp, sắp tới anh ta sẽ đến thành phố Z một chuyến, đến lúc đó có thể gặp mặt.
Diệp Nam Kỳ nhìn chằm chằm di động ngây ra, tiếng chuông đột nhiên vang lên, tay cậu vô thức buông ra, điện thoại thuận theo định luật "Vạn vật hấp dẫn" rơi xuống, đáp lên mặt cậu. Diệp Nam Kỳ đau đớn khịt mũi, cầm điện thoại lên thì phát hiện là Thẩm Độ gọi đến.
Trong lòng phẫn nộ, giọng điệu của cậu có phần khó chịu: "Chuyện gì?"
Thẩm Độ tự hỏi một chút, rốt cuộc mình ở xa mấy chục cây số sao lại chọc vị tiểu tổ tông này giận rồi, nghĩ không ra tội trạng, Thẩm Độ quyết định bỏ qua giọng điệu của cậu, nói: "Ngày mai anh bắt đầu quay à?"
"Mới đầu năm Thẩm tổng có vẻ rất nhàn?"
Thẩm tổng rộng lượng không thèm so đo với cậu, nói: "Ngoại trừ lúc quay phim, còn lại đừng có tùy tiện đi lung tung, lúc nào cũng phải có người đi chung. Nghe nói công ty mới sắp xếp cho anh một trợ lý có vẻ ổn? Lúc nào ra ngoài cũng mang anh ta đi cùng đi."
Diệp Nam Kỳ càng nghe càng buồn bực, nhưng quả thật những lời Thẩm Độ nói đều có ý tốt, cậu không thể được một tấc lại muốn một thước, đành nghẹn lại, rầu rĩ ừ một tiếng.
Cả hai người cùng im lặng một lúc, không khí an tĩnh dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của người kia qua điện thoại. Diệp Nam Kỳ há miệng thở dốc, muốn phá vỡ cái không khí yên tĩnh này những lại không biết nói gì, cả hai đều không nói lời nào, lại không có ý định cúp máy.
...Điên hết rồi! Hẳn là trước đây vẫn luôn ở cùng với Thẩm Độ, bây giờ tách ra nên có chút không quen mà thôi...
Diệp Nam Kỳ rũ mắt, môi mỏng mấp máy, do dự một lúc lâu liền chủ động cúp điện thoại trước.
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Độ suy nghĩ thật lâu rốt cục cũng tìm ra đề tài "Thời tiết bên đó thế nào" để tiếp tục nói chuyện, thì điện thoại đã bị cúp, chỉ có thể buồn bã sờ cằm, thở dài mất mát, trong lòng thì thầm tự an ủi bản thân.
Đại khái là mình lo lắng Diệp Nam Kỳ xảy ra chuyện, lại không có thói quen trở về căn nhà trống trải không có bóng người...
Bầu trời đêm nay đầy sao lấp lánh, Thẩm Độ đứng bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn một lát, xoay người ngồi vào bàn làm việc, ngón tay gõ gõ lên một bản tài liệu trước mặt.
"Nhà họ Tiết."
Phim vừa mới bấm máy, việc gì mới bắt đầu cũng có chút khó khăn, các diễn viên cũng chỉ có thể giúp đỡ nhau làm việc.
Lần này Diệp Nam Kỳ may mắn hơn một chút, không gặp phải minh tinh có tính tình công chúa như lúc quay quảng cáo chocolate. Bộ phim này không chỉ có đạo diễn tâm huyết mà còn quy tụ dàn diễn viên nổi tiếng.
Diệp Nam Kỳ đi chào hỏi từng người tiền bối một, sau đó lại đến chào hỏi đạo diễn Từ. Đại khái là vì Diệp Nam Kỳ vốn dĩ bị loại rồi lại được chọn, tổng đạo diễn Từ cảm thấy kim chủ sau lưng của Diệp Nam Kỳ là Triệu Sinh, liền nhìn người với con mắt khác. Dù sao Triệu Sinh cũng là một nhà đầu tư hào phóng.
Trong cái giới giải trí này chỗ nào mà không có chút dơ bẩn, ông ta cũng chỉ để trong lòng mà không nói ra, huống chi kỹ thuật diễn của Diệp Nam Kỳ cũng không tệ.
Diệp Nam Kỳ nhận ra được suy nghĩ của Đạo diễn Từ, quả thực dở khóc dở cười, lại không muốn giải thích, dứt khoát để ông ấy tự suy diễn.
Đóng phim là việc rất thú vị, cũng cực kỳ vất vả, thức khuya dậy sớm là chuyện bình thường, vì một cảnh diễn mà thức cả đêm cũng đều có thể xảy ra.
Trương Minh yên lặng đi theo bên cạnh Diệp Nam Kỳ, trừ việc ngày ba bữa nhắc nhở cậu dùng cơm thì cơ bản đều như người vô hình. Có nhiều lúc, nếu không phải do bản thân Diệp Nam Kỳ mẫn cảm, cậu cũng quên mình có một người trợ lý.
Tuy nhiên, khi công việc trở nên bận rộn thì rất nhiều chuyện khó chịu luôn quấn lấy cậu liền bị quẳng ra sau đầu, thế là Diệp Nam Kỳ nhẹ nhõm hơn không ít.
Mỗi tối Thẩm Độ đều gọi điện đến hỏi thăm hai ba câu. Nếu không phải công việc quá mệt mỏi, Diệp Nam Kỳ cảm thấy mỗi ngày trôi qua như vậy cũng không tệ.
Khoảng mười ngày sau, rốt cuộc Tiết Hương Du cũng xuất hiện, thần thanh khí sảng gọi điện thoại cho Diệp Nam Kỳ, hỏi thử buổi tối muốn gặp ở đâu.
Trùng hợp, buổi tối Diệp Nam Kỳ cũng rảnh rỗi, tính chuồn đi gặp Tiết Hướng Du một mình, nào ngờ xui xẻo đụng phải Trương Minh.
Trương Minh tuy trầm mặc ít nói, nhưng tính tình lại đặc biệt cứng đầu, Diệp Nam Kỳ giải thích là chỉ đi gặp bạn bè cũ, Trương Minh vẫn nhất quyết khăng khăng đi theo cậu.
Diệp Nam Kỳ nhíu mày, vốn muốn cường ngạnh hơn một chút, sau lại nhớ đến lời của Thẩm Độ, do dự một lúc, vẫn quyết định là mang theo Trương Minh đi cùng.
Tới chỗ hẹn, cậu nói cho Trương Minh mình ở phòng bao nào, để cho anh ta ở bên ngoài chờ, sau đó mới vào trong gặp Tiết Hướng Du.
Một thời gian không gặp, Tiết Hướng Du vẫn mang bộ dáng hoa hoa công tử phong lưu, dường như không bị mấy "quái thú trong tộc" ăn mất lạng thịt nào.
Diệp Nam Kỳ đánh giá anh ta vài lần, mới ngồi xuống hỏi: "Anh thoát thân được sao?"
"Không." Một tay Tiết Hướng Du xoay xoay ly rượu, một tay chống cằm nhìn Diệp Nam Kỳ, giọng lười biếng: "Nói tôi thoát thân, không bằng nói tôi lấy được tín nhiệm của bọn họ, trong mắt họ hiện giờ tôi được tính là một nửa "người một nhà"."
Diệp Nam Kỳ nhàn nhạt nói: "Vậy bây giờ anh là "người một nhà" với bọn họ sao?"
Tiết Hướng Du nghe vậy, khoa trương che ngực: "Aiii, thật đau lòng, tôi vì cậu mà vào hang sói, cậu còn nghi ngờ tôi cấu kết với bọn họ cùng nhau làm việc xấu."
Diệp Nam Kỳ lạnh nhạt nhìn màn trình diễn phóng đại của anh ta nói: "Bao giờ thì nói chuyện chính?"
"Được rồi, nói chuyện chính." Tiết Hướng Du nhún nhún vai, nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt như tự hỏi cái gì, sau đó anh ta nói: "Diệp Nam Kỳ, cậu đoán thử xem, "Aphrodite" ( một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp cổ) ở trong mắt bọn họ là ai?"
Tác giả :
Thanh Đoan