Kết Hôn Sai Lầm
Chương 18: Xa lạ như thế
Hạ Tiểu Tinh bị chặn lại ở cổng, người bảo vệ có vẻ mặt ôn hòa lúc trước giờ này đã thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ đề phòng cùng cảnh giác. Ông vừa nhận được chỉ thị, không được thả người phụ nữ đang tiến về phía cổng, vì thế Hạ Tiểu Tinh dù nói đi nói lại: “Mở cổng đi, cho cháu ra ngoài", thế nhưng ông vẫn nhất quyết không mở miệng, đứng sừng sững bất động.
Mưa phùn mù mịt đã biến thành cơn mưa nhỏ rơi tí tách, trên mặt Hạ Tiểu Tinh đầm đìa nước mưa, tóc cũng dần ướt nhẹp, cô vẫn tiếp tục kêu với bảo vệ: “Bác mở cửa cho cháu đi!"
Người gác cổng không để ý tới cô mà hướng mắt nhìn về phía sau cô, cô cũng quay đầu lại xem.
Một chiếc xe tiến lại gần, dừng lại bên cạnh cô, Âu Vũ Thanh bước xuống xe, đi sang bên phía cô mở cửa xe, muốn đem cô nhét vào trong xe, Hạ Tiểu Tinh vừa giãy giụa vừa vung tay đánh: “Anh buông ra! Bảo ông ấy mở cửa cho em!"
Âu Vũ Thanh bắt lấy hai cổ tay của cô, cầm thật chặt, miệng gọi “Tiểu Tinh!" Mắt nhìn cô, buông giọng mềm nhẹ, khẽ nói: “…Yên nào!"
Hạ Tiểu Tinh mím môi, thấy ánh mắt cứng rắn chuyên chú của Âu Vũ Thanh, tay không thể động đậy, chỉ có thể nhấc chân đạp anh lần nữa.
Âu Vũ Thanh thuận thế đẩy cô vào trong xe, dùng sức đóng cửa xe, anh quay đầu nhìn vẻ mặt choáng váng của người bảo vệ, nói: “Mở cổng!" Rồi đi vài bước vòng qua đầu xe ngồi vào trong xe.
Cửa sắt từ từ mở ra, Âu Vũ Thanh lái xe ra ngoài.
Cách đó không xa trong tòa nhà hình vòng, vô số cái đầu ghé vào khắp các cửa sổ tầng ba, tiếp đó, cửa sổ tầng hai và tầng bốn cũng bị người ta đẩy ra, trước hàng loạt ánh mắt kinh ngạc, xe Âu Vũ Thanh ở giao lộ cua một đường rồi biến mất.
Long Huy đứng ở cửa cầu thang đối diện với cửa sổ đằng trước, một vòng người vây quanh anh, thấy mục tiêu biến mất, mọi người đồng loạt xoay người, một nhân viên lâu năm trong đó nói: “Boss từ đầu đến cuối bị đạp tổng cộng bốn lần nhưng anh ấy không hề áp dụng biến pháp phòng ngự."
Một người khác tiếp lời: “Theo tình huống thế này có thể thấy, bức tường lửa (1) của Boss căn bản đã mất hiệu lực."
Ánh mắt của mọi người tự nhiên đều tập trung trên mặt Long Huy, anh nháy mắt một cái: “Nhìn tôi làm gì, tôi cũng giống mọi người chẳng biết gì sất!"
Thấy mọi người không phản ứng, anh cao giọng: “Xem đủ rồi, hiện vẫn đang là giờ làm việc!" Tức khắc anh liền nhận được không ít xem thường, những người vây quanh lập tức giải tán, anh đứng tại chỗ, qua hồi lâu mới nói thầm một câu: “Chết tiệt! Thảo nào lại thấy cái tên ấy quen tai như vậy!"
Âu Vũ Thanh lái xe ra ngoài không được bao xa, còn chưa ra khỏi khu phần mèm máy tính, Hạ Tiểu Tinh liền hô: “Dừng xe! Cho em xuống xe!" Không lên xe thì cô không ra khỏi cái cổng kia, bây giờ cô chỉ muốn xuống xe.
Thấy Âu Vũ Thanh không có ý dừng xe, cô giơ tay phải đẩy cửa xe, Âu Vũ Thanh đã sớm phòng bị, bèn ấn khóa điều khiển trung tâm, tiếp đó giẫm phanh, tạt xe vào ven đường.
Vừa rồi trước mắt bao người, anh chỉ có thể trước tiên mang Hạ Tiểu Tinh đi, đến giờ, anh biết nhất định phải trấn an tâm tình của cô, hôm nay bất ngờ để cho anh bắt được cô, anh đã không nghĩ để cô đi.
Quay đầu nhìn về phía Hạ Tiểu Tinh, anh lập tức phát giác mình thật sơ suất. Cô mắc mưa, quần áo sẫm màu nên nhìn không rõ có ướt hay không, nhưng tóc lại ướt đãm, mặc dù không có nước nhỏ giọt xuống song lại bết vào da đầu, trên mặt cũng toàn là vệt nước mưa, da thịt trắng bệch không còn màu sắc, trông thật lạnh lẽo.
Anh đưa tay qua sờ lên mặt cô.
Hạ Tiểu Tinh né tránh, nâng tay muốn đẩy tay anh ra. Tay hai người chạm qua, anh lập tức thoáng thấy lạnh giá, cầm lấy tay Hạ Tiểu Tinh, đến lúc này anh mới cẩn thận quan sát cô, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bên trong chiếc áo vest âu phục, một cái cúc áo còn mở ra, bên trong ngay cả áo giữ ấm cũng không mặc, âu phục là kiểu cổ chữ V nên mở khá rộng.
Anh tức khắc nhíu mày, đêm hôm qua luồng không khí lạnh tới, nhiệt độ ngoài trời chỉ có bảy, tám độ, thế mà cô lại mặc ít như vậy.
Lúc này anh mới ý thức được đồ Hạ Tiểu Tinh mặc là âu phục công sở, anh không nhớ nổi cô có lần nào từng mặc loại quần áo này, anh bỗng dưng nhớ lại, vừa rồi Hạ Tiểu Tinh là nhân viên tiếp thị nghiệp vụ cho quảng cáo Đồng thị, mẹ nó chứ, cô sao lại tới đây làm công việc này? Ánh mắt anh dừng trên chiếc laptop Hạ Tiểu Tinh ôm, món đồ nặng như thế mà cô đeo suốt, chẳng lẽ cô đã lưng đeo túi máy tính này, từ bên kia sông đáp xe buýt tới đây?
Có vẻ chỉ có khả năng này, cô không còn xe, anh cũng đã thấy cô chen chúc trên xe buýt.
Cô tại sao phải làm như vậy? Vì một trăm vạn kia? Cô thà không cần tiền của anh mà cam nguyện chịu khổ như thế. Anh chợt có phần thấu hiểu được Hạ Tiểu Tinh vì sao lại đòi ly hôn với anh, anh chỉ biết là cô yêu anh, anh có lúc nào quan tâm tới cô, có lúc nào che chở cho cô?
Anh bị một loại áy náy cùng tự trách siết lấy, tiếp sau đó, là đau lòng.
Trong giây lát anh hoảng loạn tinh thần, Hạ Tiểu Tinh rút tay ra khỏi tay anh, miệng kêu: “Thả em xuống xe!"
Anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình, sau đó đưa tay cởi áo ngoài của cô, Hạ Tiểu Tinh đẩy tay anh ra, kêu lên: “Không cần! Em không muốn!" Cô không thiết anh quan tâm.
Âu Vũ Thanh không để ý đến phản kháng của cô, lột nửa chiếc áo vest ẩm ướt của cô ra, sau đó đem áo khoác của mình khoác lên cho cô, Hạ Tiểu Tinh vẫn ương ngạnh, nhất quyết giãy dụa, anh nghiêng người ôm cô, dùng sức ghì cô lại, thấp giọng nói: “Yên nào, nghe lời anh."
Hạ Tiểu Tinh bị anh ghìm chặt, không nhúc nhích nổi, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt chợt thấy ươn ướt, xoay mặt sang bên, há miệng cắn lên vai anh. Âu Vũ Thanh đã cởi áo khoác, chỉ còn áo giữ ấm và áo lót trong, trên người anh không có phần mỡ thừa, bị cô cắn một chút vào da thịt, rất đau, anh kiềm chế không cử động.
Chờ Hạ Tiểu Tinh buông lỏng ra, anh liền cúi đầu hôn cô, anh cảm giác bản thân mình giờ phút này rất đói khát, cứ như rất lâu rồi không được hôn. Mạnh mẽ mút đôi môi cô, anh ngậm lấy, chiếm đoạt nó, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường, tựa hồ muốn mãi ngậm lấy cô như vậy, thầm nghĩ cứ sâu như vậy, mãnh liệt như vậy mà hôn cô.
Rất lâu sau anh mới hôn đủ, buông Hạ Tiểu Tinh ra, cô không còn vặn vẹo toán loạn, tựa vào lồng ngực anh yên lặng, anh cúi đầu lại dùng môi day day, chạm nhẹ vào hai má của cô: “Đến chỗ anh nhé, người em ướt cả rồi."
“Không đi!" Hạ Tiểu Tinh vẫn không ngẩng lên.
Âu Vũ Thanh cúi đầu nhìn cô, cô vẫn như cũ không nhìn anh: “Ban đầu anh không cho em đến, hiện giờ em cũng không đến!" Trong giọng nói mang theo âm mũi dày đặc, nói xong, cô chỉ cảm thấy sống mũi chua xót, sự chua xót lan đến cả tròng mắt, còn có nước ngưng tụ muốn tuôn ra, cô bức nó trở lại.
Cô đã nhẫn nại được ba năm, đến giờ khi đã chuẩn bị được tư tưởng ly hôn, cô càng không thể khóc.
Trên mặt Âu Vũ Thanh hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, giọng nói trở nên rất trầm thấp: “Trước kia là anh không tốt, bây giờ anh đưa em đến."
“Không đi!" Hạ Tiểu Tinh vẫn la lên như cũ, giọng điệu có chút hờn dỗi nhưng cũng có tám phần kiên quyết.
Âu Vũ Thanh nhìn lại cô, biết mềm mỏng với cô là không xong, ánh mắt liền dần dần biến thành ngang ngược: “Không đi cũng phải đi! Hiện tại thả em đi chỉ tổ làm em sinh bệnh, mau chóng đến chỗ anh tắm rửa thay quần áo rồi sấy khô tóc!" Dứt lời anh buông cô ra, quay lại lái xe.
Hạ Tiểu Tinh vẫn gắt lên: “Em không đi!"
Âu Vũ Thanh quay đầu nhìn cô: “Trói em lại em mới chịu đi?"
Hạ Tiểu Tinh đành khuất phục.
Chỗ ở của Âu Vũ Thanh cũng không xa, đi ô tô chừng mười phút đã đến. Đó là một chung cư được quản lý theo kiểu khách sạn, có người phụ trách dọn dẹp, còn có công ty quản lý gia đình chuyên nghiệp đến đưa đồ ăn, cuộc sống rất tiện lợi, người cư trú nơi này phần lớn là thành phần trí thức độc thân có thu nhập cao làm việc ở khu mới quy hoạch, ba năm qua, anh vẫn luôn ở đây.
Dừng xe dưới lầu, anh thay Hạ Tiểu Tinh mở cửa xe, thấy cô vẫn bất động không xuống xe, anh tự tay quàng sang kéo cô, dắt cô đi về phía cánh cửa thủy tinh lớn của chung cư.
Hạ Tiểu Tinh bị anh kéo đi.
Nhân viên quản lý chung cư hiển nhiên rất quen thuộc với Âu Vũ Thanh, chào hỏi anh, tiếp đó ánh mắt liền kinh ngạc khi nhìn thấy cô.
Cô bị bọc trong áo khoác của Âu Vũ Thanh, tay lại bị tay anh nắm chặt, Âu Vũ Thanh thấy ánh mắt của người quản lý, anh giải thích đơn giản: “Vợ tôi."
Người quản lý lập tức há hốc mồm: “A" một tiếng, liền đó cười với Hạ Tiểu Tinh, còn cô lại cười không nổi.
Cô không có cảm giác hạnh phúc, trái lại cảm thấy hơi chua xót, đây là nơi Âu Vũ Thanh luôn đóng chặt cửa với cô, khi cô luôn muốn đến lại không được đến, hôm nay tới đây, thì ra lại là loại cảm giác này.
Tình cảnh như thế, nếu là hai tháng trước, có lẽ cô khi đó sẽ y như kẻ ngốc cười không còn biết trời trăng gì.
Âu Vũ Thanh ở tầng mười hai, trong thang máy có nhiều người khác ra ra vào vào, anh vẫn luôn dắt tay cô không buông ra.
Tới lúc vào đến nhà anh mới thả tay cô ra: “Đi tắm đi, cứ dùng khăn lông của anh, nhớ mở nước nóng." Nói xong bèn dẫn cô tới phòng tắm, phòng tắm của anh chỉ có vòi hoa sen chứ không có bồn tắm lớn.
Thấy cô vẫn đứng bất động, anh tự tay giúp cô cởi quần áo, Hạ Tiểu Tinh đẩy tay anh ra: “Em tự làm được."
Trong mắt Âu Vũ Thanh mang theo ý cười: “Anh đi lấy quần áo cho em, chỉ có quần áo của anh cho em mặc." Dứt lời liền đi ra ngoài, chưa đến một thoáng đã trở lại.
Lúc bước vào thấy Hạ Tiểu Tinh còn đứng tại chỗ, ngay cả cúc áo cũng chưa cởi ra cái nào, anh buông quần áo trong tay, đột nhiên tiến lại ôm cô, cúi đầu tìm miệng cô rồi mạnh mẽ hôn, mút đôi môi mềm mại của cô, ở trong miệng cô tàn sát bừa bãi một trận. Lúc sau, anh khẽ thì thầm với Hạ Tiểu Tinh: “Không quen sao? Mới xa cách vài ngày thôi mà."
Hạ Tiểu Tinh kiềm chế tròng mắt chua xót, sau một lúc lâu mới nói: “Anh ra ngoài đi, em tắm."
Âu Vũ Thanh lại ấn một cái hôn lên môi cô: “Nhớ phải sấy khô tóc, thiếu cái gì thì gọi anh, anh đi làm chút gì ăn."
Hạ Tiểu Tinh cúi đầu không nói.
Cô mở nước tắm rửa, dòng nước nóng bỏng xối xuống, thân mình dần dần ấm áp trở lại, đầu lại bắt đầu thấy váng. Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, bên trong mỗi loại đồ vật cô đều quen thuộc, sữa tắm Âu Vũ Thanh thích dùng, nước cạo râu Âu Vũ Thanh thích dùng, loại dầu gội anh thích… Đến cả khăn mặt, đều là cô mua cho anh.
Nhưng mà vì cớ gì lại xa lạ như thế?
Nơi này cô không biết, Âu Vũ Thanh tại nơi này cô cũng không biết, trước kia bọn họ chỉ lúc ở trên giường mới hôn nhau, anh không có lý nào hôn cô như vậy, hình như anh có thay đổi, song chính cô cũng thay đổi, cô đã không còn là Hạ Tiểu Tinh lúc trước nữa, cô đã chẳng còn có sự gan dạ liều lĩnh, thứ duy nhất không thay đổi, là thời điểm Âu Vũ Thanh hôn, cô vĩnh viễn không cự tuyệt nổi.
Bọn họ bây giờ tính là loại quan hệ gì? Đã không có nhà, tính là vợ chồng? Tính là ly thân? Hay tính là dây dưa trước khi ly hôn?
Cô không thể định nghĩa, cũng như cô không thể hiểu được tâm tư của Âu Vũ Thanh.
Cô bị giam hãm trong cảm giác hoang mang.
Từ phòng tắm đi ra, cô mặc quần áo giữ ấm của Âu Vũ Thanh vào, áo rất lớn, che cả mông cô, ống quần xắn ba lần gấu vẫn che đến gót chân cô, cô đi đôi dép lê to tướng của anh, bước từng bước một, không dám đi nhanh, sợ cạp quần nháy mắt trượt xuống.
Lúc này cô mới quan sát căn hộ của Âu Vũ Thanh, hai phòng ngủ một phòng khách, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Cô giống như đi thăm phòng người lạ, hờ hững nhìn xung quanh, thấy một phòng lớn, hẳn là phòng ngủ của chủ nhà, trên giường có áo ngủ của Âu Vũ Thanh, phòng kia chật hơn một chút nhưng cũng có một cái giường, có vẻ cũng có người ngủ.
Cuộc sống của anh, cô chẳng hề biết gì cả, Âu Vũ Thanh này đối với cô mà nói là một người xa lạ.
Cô đứng ở cửa lặng đi giây lát, sau đó quay trở lại phòng khách. Từ phòng bếp truyền ra tiếng nồi niêu bát đũa, Âu Vũ Thanh hình như đang làm cơm, anh biết nấu cơm sao? Hồi trước khi anh anh ở nhà kia, cho tới giờ chưa từng động tay đến phòng bếp.
Cô chỉ cảm thấy rất váng đầu, không thể nghĩ nhiều.
Âu Vũ Thanh đi ra khỏi phòng bếp liền nhìn thấy cô đang đờ đẫn đứng trong phòng khách, thân hình có vẻ rất nhỏ bé, bọc trong quần áo của anh, khuôn mặt vì vừa tắm rửa hiện lên hai mảng ửng hồng, ánh mắt mông lung mờ mịt, vẻ mặt giống như không biết phải làm sao, tựa như một đứa trẻ liều lĩnh xông vào cấm địa mênh mông rậm rạp, nhưng trong phút chốc đã lạc đường.
Trong lòng anh nhất thời thấy căng thẳng, cảm giác như bị cái gì đó khoan vào, một Hạ Tiểu Tinh ngây ngốc luống cuống như vậy, cho tới giờ anh chưa từng thấy.
Đặt xuống bàn chiếc đũa đang cầm trên tay, anh bước tới kéo tay cô, tay cô lọt thỏm trong chiếc tay áo giữ ấm dài ngoằng, anh phải luồn tay vào một quãng xa mới chạm tới. Vừa đụng vào anh đã cảm thấy không bình thường, tay Hạ Tiểu Tinh nóng rực, độ ấm quá cao, anh nhìn mặt cô, hai mảng ửng đỏ, rực rỡ khác thường, đỏ thế này hình như đã quá mức, giống như đang bốc cháy.
Hạ Tiểu Tinh đã phát sốt, cơn sốt tới rất nhanh, cô lập tức đã ngã bệnh.
Mưa phùn mù mịt đã biến thành cơn mưa nhỏ rơi tí tách, trên mặt Hạ Tiểu Tinh đầm đìa nước mưa, tóc cũng dần ướt nhẹp, cô vẫn tiếp tục kêu với bảo vệ: “Bác mở cửa cho cháu đi!"
Người gác cổng không để ý tới cô mà hướng mắt nhìn về phía sau cô, cô cũng quay đầu lại xem.
Một chiếc xe tiến lại gần, dừng lại bên cạnh cô, Âu Vũ Thanh bước xuống xe, đi sang bên phía cô mở cửa xe, muốn đem cô nhét vào trong xe, Hạ Tiểu Tinh vừa giãy giụa vừa vung tay đánh: “Anh buông ra! Bảo ông ấy mở cửa cho em!"
Âu Vũ Thanh bắt lấy hai cổ tay của cô, cầm thật chặt, miệng gọi “Tiểu Tinh!" Mắt nhìn cô, buông giọng mềm nhẹ, khẽ nói: “…Yên nào!"
Hạ Tiểu Tinh mím môi, thấy ánh mắt cứng rắn chuyên chú của Âu Vũ Thanh, tay không thể động đậy, chỉ có thể nhấc chân đạp anh lần nữa.
Âu Vũ Thanh thuận thế đẩy cô vào trong xe, dùng sức đóng cửa xe, anh quay đầu nhìn vẻ mặt choáng váng của người bảo vệ, nói: “Mở cổng!" Rồi đi vài bước vòng qua đầu xe ngồi vào trong xe.
Cửa sắt từ từ mở ra, Âu Vũ Thanh lái xe ra ngoài.
Cách đó không xa trong tòa nhà hình vòng, vô số cái đầu ghé vào khắp các cửa sổ tầng ba, tiếp đó, cửa sổ tầng hai và tầng bốn cũng bị người ta đẩy ra, trước hàng loạt ánh mắt kinh ngạc, xe Âu Vũ Thanh ở giao lộ cua một đường rồi biến mất.
Long Huy đứng ở cửa cầu thang đối diện với cửa sổ đằng trước, một vòng người vây quanh anh, thấy mục tiêu biến mất, mọi người đồng loạt xoay người, một nhân viên lâu năm trong đó nói: “Boss từ đầu đến cuối bị đạp tổng cộng bốn lần nhưng anh ấy không hề áp dụng biến pháp phòng ngự."
Một người khác tiếp lời: “Theo tình huống thế này có thể thấy, bức tường lửa (1) của Boss căn bản đã mất hiệu lực."
Ánh mắt của mọi người tự nhiên đều tập trung trên mặt Long Huy, anh nháy mắt một cái: “Nhìn tôi làm gì, tôi cũng giống mọi người chẳng biết gì sất!"
Thấy mọi người không phản ứng, anh cao giọng: “Xem đủ rồi, hiện vẫn đang là giờ làm việc!" Tức khắc anh liền nhận được không ít xem thường, những người vây quanh lập tức giải tán, anh đứng tại chỗ, qua hồi lâu mới nói thầm một câu: “Chết tiệt! Thảo nào lại thấy cái tên ấy quen tai như vậy!"
Âu Vũ Thanh lái xe ra ngoài không được bao xa, còn chưa ra khỏi khu phần mèm máy tính, Hạ Tiểu Tinh liền hô: “Dừng xe! Cho em xuống xe!" Không lên xe thì cô không ra khỏi cái cổng kia, bây giờ cô chỉ muốn xuống xe.
Thấy Âu Vũ Thanh không có ý dừng xe, cô giơ tay phải đẩy cửa xe, Âu Vũ Thanh đã sớm phòng bị, bèn ấn khóa điều khiển trung tâm, tiếp đó giẫm phanh, tạt xe vào ven đường.
Vừa rồi trước mắt bao người, anh chỉ có thể trước tiên mang Hạ Tiểu Tinh đi, đến giờ, anh biết nhất định phải trấn an tâm tình của cô, hôm nay bất ngờ để cho anh bắt được cô, anh đã không nghĩ để cô đi.
Quay đầu nhìn về phía Hạ Tiểu Tinh, anh lập tức phát giác mình thật sơ suất. Cô mắc mưa, quần áo sẫm màu nên nhìn không rõ có ướt hay không, nhưng tóc lại ướt đãm, mặc dù không có nước nhỏ giọt xuống song lại bết vào da đầu, trên mặt cũng toàn là vệt nước mưa, da thịt trắng bệch không còn màu sắc, trông thật lạnh lẽo.
Anh đưa tay qua sờ lên mặt cô.
Hạ Tiểu Tinh né tránh, nâng tay muốn đẩy tay anh ra. Tay hai người chạm qua, anh lập tức thoáng thấy lạnh giá, cầm lấy tay Hạ Tiểu Tinh, đến lúc này anh mới cẩn thận quan sát cô, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bên trong chiếc áo vest âu phục, một cái cúc áo còn mở ra, bên trong ngay cả áo giữ ấm cũng không mặc, âu phục là kiểu cổ chữ V nên mở khá rộng.
Anh tức khắc nhíu mày, đêm hôm qua luồng không khí lạnh tới, nhiệt độ ngoài trời chỉ có bảy, tám độ, thế mà cô lại mặc ít như vậy.
Lúc này anh mới ý thức được đồ Hạ Tiểu Tinh mặc là âu phục công sở, anh không nhớ nổi cô có lần nào từng mặc loại quần áo này, anh bỗng dưng nhớ lại, vừa rồi Hạ Tiểu Tinh là nhân viên tiếp thị nghiệp vụ cho quảng cáo Đồng thị, mẹ nó chứ, cô sao lại tới đây làm công việc này? Ánh mắt anh dừng trên chiếc laptop Hạ Tiểu Tinh ôm, món đồ nặng như thế mà cô đeo suốt, chẳng lẽ cô đã lưng đeo túi máy tính này, từ bên kia sông đáp xe buýt tới đây?
Có vẻ chỉ có khả năng này, cô không còn xe, anh cũng đã thấy cô chen chúc trên xe buýt.
Cô tại sao phải làm như vậy? Vì một trăm vạn kia? Cô thà không cần tiền của anh mà cam nguyện chịu khổ như thế. Anh chợt có phần thấu hiểu được Hạ Tiểu Tinh vì sao lại đòi ly hôn với anh, anh chỉ biết là cô yêu anh, anh có lúc nào quan tâm tới cô, có lúc nào che chở cho cô?
Anh bị một loại áy náy cùng tự trách siết lấy, tiếp sau đó, là đau lòng.
Trong giây lát anh hoảng loạn tinh thần, Hạ Tiểu Tinh rút tay ra khỏi tay anh, miệng kêu: “Thả em xuống xe!"
Anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình, sau đó đưa tay cởi áo ngoài của cô, Hạ Tiểu Tinh đẩy tay anh ra, kêu lên: “Không cần! Em không muốn!" Cô không thiết anh quan tâm.
Âu Vũ Thanh không để ý đến phản kháng của cô, lột nửa chiếc áo vest ẩm ướt của cô ra, sau đó đem áo khoác của mình khoác lên cho cô, Hạ Tiểu Tinh vẫn ương ngạnh, nhất quyết giãy dụa, anh nghiêng người ôm cô, dùng sức ghì cô lại, thấp giọng nói: “Yên nào, nghe lời anh."
Hạ Tiểu Tinh bị anh ghìm chặt, không nhúc nhích nổi, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt chợt thấy ươn ướt, xoay mặt sang bên, há miệng cắn lên vai anh. Âu Vũ Thanh đã cởi áo khoác, chỉ còn áo giữ ấm và áo lót trong, trên người anh không có phần mỡ thừa, bị cô cắn một chút vào da thịt, rất đau, anh kiềm chế không cử động.
Chờ Hạ Tiểu Tinh buông lỏng ra, anh liền cúi đầu hôn cô, anh cảm giác bản thân mình giờ phút này rất đói khát, cứ như rất lâu rồi không được hôn. Mạnh mẽ mút đôi môi cô, anh ngậm lấy, chiếm đoạt nó, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường, tựa hồ muốn mãi ngậm lấy cô như vậy, thầm nghĩ cứ sâu như vậy, mãnh liệt như vậy mà hôn cô.
Rất lâu sau anh mới hôn đủ, buông Hạ Tiểu Tinh ra, cô không còn vặn vẹo toán loạn, tựa vào lồng ngực anh yên lặng, anh cúi đầu lại dùng môi day day, chạm nhẹ vào hai má của cô: “Đến chỗ anh nhé, người em ướt cả rồi."
“Không đi!" Hạ Tiểu Tinh vẫn không ngẩng lên.
Âu Vũ Thanh cúi đầu nhìn cô, cô vẫn như cũ không nhìn anh: “Ban đầu anh không cho em đến, hiện giờ em cũng không đến!" Trong giọng nói mang theo âm mũi dày đặc, nói xong, cô chỉ cảm thấy sống mũi chua xót, sự chua xót lan đến cả tròng mắt, còn có nước ngưng tụ muốn tuôn ra, cô bức nó trở lại.
Cô đã nhẫn nại được ba năm, đến giờ khi đã chuẩn bị được tư tưởng ly hôn, cô càng không thể khóc.
Trên mặt Âu Vũ Thanh hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, giọng nói trở nên rất trầm thấp: “Trước kia là anh không tốt, bây giờ anh đưa em đến."
“Không đi!" Hạ Tiểu Tinh vẫn la lên như cũ, giọng điệu có chút hờn dỗi nhưng cũng có tám phần kiên quyết.
Âu Vũ Thanh nhìn lại cô, biết mềm mỏng với cô là không xong, ánh mắt liền dần dần biến thành ngang ngược: “Không đi cũng phải đi! Hiện tại thả em đi chỉ tổ làm em sinh bệnh, mau chóng đến chỗ anh tắm rửa thay quần áo rồi sấy khô tóc!" Dứt lời anh buông cô ra, quay lại lái xe.
Hạ Tiểu Tinh vẫn gắt lên: “Em không đi!"
Âu Vũ Thanh quay đầu nhìn cô: “Trói em lại em mới chịu đi?"
Hạ Tiểu Tinh đành khuất phục.
Chỗ ở của Âu Vũ Thanh cũng không xa, đi ô tô chừng mười phút đã đến. Đó là một chung cư được quản lý theo kiểu khách sạn, có người phụ trách dọn dẹp, còn có công ty quản lý gia đình chuyên nghiệp đến đưa đồ ăn, cuộc sống rất tiện lợi, người cư trú nơi này phần lớn là thành phần trí thức độc thân có thu nhập cao làm việc ở khu mới quy hoạch, ba năm qua, anh vẫn luôn ở đây.
Dừng xe dưới lầu, anh thay Hạ Tiểu Tinh mở cửa xe, thấy cô vẫn bất động không xuống xe, anh tự tay quàng sang kéo cô, dắt cô đi về phía cánh cửa thủy tinh lớn của chung cư.
Hạ Tiểu Tinh bị anh kéo đi.
Nhân viên quản lý chung cư hiển nhiên rất quen thuộc với Âu Vũ Thanh, chào hỏi anh, tiếp đó ánh mắt liền kinh ngạc khi nhìn thấy cô.
Cô bị bọc trong áo khoác của Âu Vũ Thanh, tay lại bị tay anh nắm chặt, Âu Vũ Thanh thấy ánh mắt của người quản lý, anh giải thích đơn giản: “Vợ tôi."
Người quản lý lập tức há hốc mồm: “A" một tiếng, liền đó cười với Hạ Tiểu Tinh, còn cô lại cười không nổi.
Cô không có cảm giác hạnh phúc, trái lại cảm thấy hơi chua xót, đây là nơi Âu Vũ Thanh luôn đóng chặt cửa với cô, khi cô luôn muốn đến lại không được đến, hôm nay tới đây, thì ra lại là loại cảm giác này.
Tình cảnh như thế, nếu là hai tháng trước, có lẽ cô khi đó sẽ y như kẻ ngốc cười không còn biết trời trăng gì.
Âu Vũ Thanh ở tầng mười hai, trong thang máy có nhiều người khác ra ra vào vào, anh vẫn luôn dắt tay cô không buông ra.
Tới lúc vào đến nhà anh mới thả tay cô ra: “Đi tắm đi, cứ dùng khăn lông của anh, nhớ mở nước nóng." Nói xong bèn dẫn cô tới phòng tắm, phòng tắm của anh chỉ có vòi hoa sen chứ không có bồn tắm lớn.
Thấy cô vẫn đứng bất động, anh tự tay giúp cô cởi quần áo, Hạ Tiểu Tinh đẩy tay anh ra: “Em tự làm được."
Trong mắt Âu Vũ Thanh mang theo ý cười: “Anh đi lấy quần áo cho em, chỉ có quần áo của anh cho em mặc." Dứt lời liền đi ra ngoài, chưa đến một thoáng đã trở lại.
Lúc bước vào thấy Hạ Tiểu Tinh còn đứng tại chỗ, ngay cả cúc áo cũng chưa cởi ra cái nào, anh buông quần áo trong tay, đột nhiên tiến lại ôm cô, cúi đầu tìm miệng cô rồi mạnh mẽ hôn, mút đôi môi mềm mại của cô, ở trong miệng cô tàn sát bừa bãi một trận. Lúc sau, anh khẽ thì thầm với Hạ Tiểu Tinh: “Không quen sao? Mới xa cách vài ngày thôi mà."
Hạ Tiểu Tinh kiềm chế tròng mắt chua xót, sau một lúc lâu mới nói: “Anh ra ngoài đi, em tắm."
Âu Vũ Thanh lại ấn một cái hôn lên môi cô: “Nhớ phải sấy khô tóc, thiếu cái gì thì gọi anh, anh đi làm chút gì ăn."
Hạ Tiểu Tinh cúi đầu không nói.
Cô mở nước tắm rửa, dòng nước nóng bỏng xối xuống, thân mình dần dần ấm áp trở lại, đầu lại bắt đầu thấy váng. Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, bên trong mỗi loại đồ vật cô đều quen thuộc, sữa tắm Âu Vũ Thanh thích dùng, nước cạo râu Âu Vũ Thanh thích dùng, loại dầu gội anh thích… Đến cả khăn mặt, đều là cô mua cho anh.
Nhưng mà vì cớ gì lại xa lạ như thế?
Nơi này cô không biết, Âu Vũ Thanh tại nơi này cô cũng không biết, trước kia bọn họ chỉ lúc ở trên giường mới hôn nhau, anh không có lý nào hôn cô như vậy, hình như anh có thay đổi, song chính cô cũng thay đổi, cô đã không còn là Hạ Tiểu Tinh lúc trước nữa, cô đã chẳng còn có sự gan dạ liều lĩnh, thứ duy nhất không thay đổi, là thời điểm Âu Vũ Thanh hôn, cô vĩnh viễn không cự tuyệt nổi.
Bọn họ bây giờ tính là loại quan hệ gì? Đã không có nhà, tính là vợ chồng? Tính là ly thân? Hay tính là dây dưa trước khi ly hôn?
Cô không thể định nghĩa, cũng như cô không thể hiểu được tâm tư của Âu Vũ Thanh.
Cô bị giam hãm trong cảm giác hoang mang.
Từ phòng tắm đi ra, cô mặc quần áo giữ ấm của Âu Vũ Thanh vào, áo rất lớn, che cả mông cô, ống quần xắn ba lần gấu vẫn che đến gót chân cô, cô đi đôi dép lê to tướng của anh, bước từng bước một, không dám đi nhanh, sợ cạp quần nháy mắt trượt xuống.
Lúc này cô mới quan sát căn hộ của Âu Vũ Thanh, hai phòng ngủ một phòng khách, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Cô giống như đi thăm phòng người lạ, hờ hững nhìn xung quanh, thấy một phòng lớn, hẳn là phòng ngủ của chủ nhà, trên giường có áo ngủ của Âu Vũ Thanh, phòng kia chật hơn một chút nhưng cũng có một cái giường, có vẻ cũng có người ngủ.
Cuộc sống của anh, cô chẳng hề biết gì cả, Âu Vũ Thanh này đối với cô mà nói là một người xa lạ.
Cô đứng ở cửa lặng đi giây lát, sau đó quay trở lại phòng khách. Từ phòng bếp truyền ra tiếng nồi niêu bát đũa, Âu Vũ Thanh hình như đang làm cơm, anh biết nấu cơm sao? Hồi trước khi anh anh ở nhà kia, cho tới giờ chưa từng động tay đến phòng bếp.
Cô chỉ cảm thấy rất váng đầu, không thể nghĩ nhiều.
Âu Vũ Thanh đi ra khỏi phòng bếp liền nhìn thấy cô đang đờ đẫn đứng trong phòng khách, thân hình có vẻ rất nhỏ bé, bọc trong quần áo của anh, khuôn mặt vì vừa tắm rửa hiện lên hai mảng ửng hồng, ánh mắt mông lung mờ mịt, vẻ mặt giống như không biết phải làm sao, tựa như một đứa trẻ liều lĩnh xông vào cấm địa mênh mông rậm rạp, nhưng trong phút chốc đã lạc đường.
Trong lòng anh nhất thời thấy căng thẳng, cảm giác như bị cái gì đó khoan vào, một Hạ Tiểu Tinh ngây ngốc luống cuống như vậy, cho tới giờ anh chưa từng thấy.
Đặt xuống bàn chiếc đũa đang cầm trên tay, anh bước tới kéo tay cô, tay cô lọt thỏm trong chiếc tay áo giữ ấm dài ngoằng, anh phải luồn tay vào một quãng xa mới chạm tới. Vừa đụng vào anh đã cảm thấy không bình thường, tay Hạ Tiểu Tinh nóng rực, độ ấm quá cao, anh nhìn mặt cô, hai mảng ửng đỏ, rực rỡ khác thường, đỏ thế này hình như đã quá mức, giống như đang bốc cháy.
Hạ Tiểu Tinh đã phát sốt, cơn sốt tới rất nhanh, cô lập tức đã ngã bệnh.
Tác giả :
Si Mộng Nhân