Kết Hôn Rồi Yêu
Chương 8
Kết quả của lần trốn về chính là bị bạn tốt mắng cho thối đầu, cho dù có khép lại điện thoại vẫn nghe thấy giọng nói thanh thúy của Đỗ Thanh Dương vang vang bên tai, cô tự biết là mình đuối lý, không dám mạnh miệng cùng Đỗ Thanh Dương, không thể làm điều gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe bạn mình phát tiết, hy vọng bạn tốt có thể hết giận. Cũng thuận tiện sợ hãi than trình độ ngôn ngữ của bạn tốt ngày càng tiến nhanh trong lòng, toàn bộ nửa tiếng không ngừng nghỉ, không lặp lại câu nào, xem ra Thanh Dương dưới sự huấn luyện của cô miệng lưỡi đã ngày càng tiến bộ.
Nắng ấm mùa đông từ từ tắt dần, đẩy cửa sổ thủy tinh, bên ngoài bay tới mùi hoa êm ái, cảnh sắc vào thời gian mặt trời lặn giống như được vẽ lên. Khóe miệng cô mỉm cười, bỏ di động sang một bên, miệng ngâm nga bài hát nào đó, tay vẫn tiếp tục công việc. Chiếc áo sơ mi sạch sẽ trắng tinh vẫn còn thơm mùi xà phòng, từng đường viền tỉ mỉ, chiếc bàn là nhẹ nhàng lướt qua, những nếp nhăn được là phẳng một cách thỏa đáng.
Động tác của cô chưa tính là thuần thục, có thể gọi là vụng về, nhưng trái tim vô cùng ngọt ngào. Cô đã lớn từng này mà đây là lần đầu tiên làm việc nhà nên thật xấu hổ. Lúc ở nhà có mẹ, chuyện gì cùng không phải làm, ra nước ngoài có thể tùy ý thấy được hiệu giặt, căn bản cô không cần quan tâm. Hiện giờ đã kết hôn, có chồng vạn năng, cuộc sống trôi qua lại càng thoải mái hơn bất kỳ lúc nào. Được chồng nuông chiều như thế, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cho nên muốn làm một chút gì đó cho hắn.
Suy nghĩ về tất cả hắn làm cho cô trong thời gian qua, trong lòng của cô tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc, nghĩ đến thân hình cường tráng của chồng mặc chiếc áo do chính cô ủi, loại cảm giác này thật sự vui vẻ.
Thì ra phụ nữ làm tất cả mọi chuyện vì người đàn ông của mình không phải là đang phục vụ mà bởi vì chính tay mình xử lý tất cả mọi việc sẽ có cảm giác vô cùng thỏa mãn, thật sự là không có gì có thể sánh bằng. Khó trách mẹ luôn nói cô không hợp làm người phụ nữ của gia đình.
Mãi cho đến hôm nay, cô mới cảm nhận được loại cảm giác này, mới biết mẹ đúng.
Chỉ ủi một cái áo sơmi bình thường thôi mà làm cho cô cảm thấy còn vui hơn hoàn thiện trăm bản thiết kế nhiều.
Hắc, hắc, hắc, Thẩm Kiều, thì ra mày cũng chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé không hơn không kém.
Vừa cảm thán, vừa xốc áo sơ mi lên sửa sang lại, tỉ mỉ quan sát, ừ, cũng không tệ lắm, xem ra cô vẫn còn một chút bản năng của phụ nữ, coi như không biết làm cơm nhưng việc khác còn làm được.
Nghe tiếng đóng cửa xe, cô ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, đúng năm giờ bốn lăm, người đàn ông này thật là, thời gian giống như thời khóa biểu vậy, khắc thật sâu trong đầu, không sai biệt một giây.
Trình Dịch Dương vào cửa chính, nhìn qua thấy cô vợ xinh đẹp của mình đang đứng ở trong phòng khách, tay cầm chiếc áo sơ mi của hắn. Ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ mở ra, thoa thân thể cô thành một màu vàng kim dịu dàng, cô chỉ mặc một cái áo lông rộng thùng thình, bắp đùi trắng như tuyết dưới vạt áo óng ánh trong suốt, chân đi một đôi dép lông xù xì.
Mái tóc buộc lỏng buông sau vai, từng sợi đen nhánh, lóe sáng làm nổi bật lên đôi mắt long lanh động lòng người, cánh môi xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, tựa như hoa hồng nở rộ: "Anh đã về." Hô hấp của hắn chợt trở nên khó khăn.
Đối với cuộc sống, còn có thể có yêu cầu nhiều hơn sao? Tan việc trở về, có thể thấy cô vợ xinh đẹp như hoa, loại cảm giác đó...
Hắn để cặp tài liệu xuống, bình tĩnh mở miệng: "Em không nên mặc ít như thế."
Khí trời tháng một, cô còn chưa mở lò sưởi, cửa sổ lại mở ra rất dễ bị cảm lạnh.
"Hôm nay gió thổi thật thoải mái, em không muốn đóng cửa."
"Em làm cái gì ở đây?" Hắn nhìn thấy y phục trong tay cô, trong mắt thoáng qua vẻ giật mình.
"A, cái này." Cô cười càng thêm rực rỡ, cầm chiếc áo đi tới trước mặt hắn, như trẻ con đòi phần thưởng, "Anh xem, em đang học ủi quần áo." Lí lắc biểu diễn thành quả của mình trước mắt hắn, "Mặc dù làm có thể không bằng anh, nhưng trông em làm không tệ lắm đúng không?"
Tỉ mỉ thưởng thức thành tích của mình, đối với người khác mà nói, có thể là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng đối với với cô Thẩm Kiều trước kia, cô có lẽ không nghĩ tới cô sẽ học làm những việc này.
Trong cổ của hắn, đột nhiên dâng lên một khối cứng rắn làm cho hắn cảm thấy nuốt cũng rất khó khăn.
"A Dương, A Kiều nhà chúng ta bị làm hư rồi, cái gì cũng không biết làm."
"Ngón tay của nó ngay cả nước cũng không muốn đụng."
"Bảo nó lật một trang sách dạy nấu ăn, giống như muốn mạng của nó."
"Ngay cả giặt ủi y phục như thế nào đều không biết, haizz, thật là không biết mẹ sinh đứa con gái như vậy gả cho con, không biết có phải là may mắn đối với con hay không nữa."
Vào thời khắc này lời than của Hà Thanh Hồng về Thẩm Kiều qua nhiều năm lại tràn hết vào đầu óc hắn như thủy triều. Yêu kiều, non nớt, bảo bối của hắn, chỉ biết hưởng thụ mà hôm nay lại ủi quần áo cho hắn, nắm tay hắn nắm thật chặt.
Thẩm Kiều một mình thưởng thức nửa ngày, thấy hắn có vẻ bình tĩnh, tròng mắt thâm trầm, liền không thuận theo dậm chân, "Làm ơn mà, người ta đã làm nửa ngày, anh một câu cũng không thèm nói."
Như thế nào, kém cỏi lắm sao? Coi như cô làm không tốt, cũng nên mở miệng nói một câu chứ? Hừ, dám nói cô làm không tốt, lần sau cô nhất định sẽ làm tốt hơn.
Trình Dịch Dương đột nhiên đưa tay kéo cô ôm vào lòng, nâng cằm của cô hôn lên.
"A..." Lần đầu tiên bị hôn như thế này làm cho người ta hít thở không thông, đầu lưỡi của cô bị đảo lên trong miệng, cô lập tức không phản ứng kịp.
Hô hấp của hắn nặng nề, bàn tay xuyên qua vạt áo lông của cô, kéo quần lót ren xuống.
"Um... Đừng..." Hắn gấp gáp làm cô sợ, cô liều mạng đẩy hắn, muốn tìm ra một chút khe hở từ dưới môi của hắn, "Cửa sổ... Cửa sổ chưa đóng..."
Bọn họ còn đứng ở trong phòng khách, cửa sổ to sát đất mở ra, người đàn ông này lại muốn lột sạch cô ở đây, thật là quá đáng. Cô lớn mật và nhiệt tình hơn nữa cũng không dám diễn cảnh xuân ở phòng khách vào ban ngày, miễn cho người đi đường vô duyên vô cớ nhìn thấy.
Trình Dịch Dương ôm cô lên, cô sợ té xuống, bắp đùi trắng như tuyết kẹp hông của hắn thật chặt, nơi cứng rắn của hắn để ở nơi mềm mại của cô. Đàn ông đáng chết, tự dưng trong nháy mắt lại kích động đến như vậy!
Hắn ôm cô vào trong phòng, vội quăng cô vào trong chăn mềm mại.
"A!" Mặc dù không đau, nhưng đầu óc cũng choáng váng, Thẩm Kiều còn chưa kịp bò dậy, đã bị Trình Dịch Dương ngăn chặn, ngay cả thân thể cũng không nhúc nhích được.
"Trình Dịch Dương, anh làm..." Nói chưa xong đã bị hắn hung hăng chặn lại.
Bàn tay của hắn chuyển qua chiếc cằm trắng noãn, cúi xuống hôn cô mãnh liệt
Một cái tay khác cũng không an phận, xốc lên vạt áo lông, trong giây lát chiếc quần lót ren mỏng manh bị ném xuống giường.
"Anh..."
"Thẩm Kiều, anh... có thể không thể từ từ, được không?" Tiếng hít thở nặng nề vang ở bên tai cô, từng nhịp từng nhịp mang theo hơi thở nam tính mãnh liệt, lòng cô không hiểu vì sao vừa nhột vừa đau.
Thứ tráng kiện thẳng tắp đi vào trong cơ thể cô, sâu vô cùng.
Cô cắn chặt môi, lẩm bẩm oán trách: "Trình Dịch Dương, đàn ông đáng chết, đi vào như vậy không biết là rất đau sao?" Hắn không nói chuyện, chỉ hôn cô, hôn đến kịch liệt điên cuồng.
"Chậm... Ô, chậm một chút... A..."
Điên rồi, đúng là điên rồi, y phục của bọn họ còn chưa cởi, đã dây dưa ở trên giường. Rất đau, đúng vậy, vô cùng đau. Hắn quá lớn, ngày thường hắn đều phải dụ dỗ thật lâu, cô mới có thể tiếp nhận hắn, nhưng mà hôm nay, không có bất kỳ màn dạo đầu, đã trực tiếp thô lỗ đi vào, không đau mới là lạ!
Nhưng mà, cái loại cảm giác tê dại bén nhọn cũng từ từ dâng lên theo động tác của hắn. Cái mông mượt mà bị hắn nâng lên thật cao, thừa nhận nhiệt tình của hắn, vòng eo mảnh khảnh bị hắn nắm thật chặt.
Nhíu chặt mày, đôi môi đỏ tươi không ngừng ngâm ra thanh âm non nớt, mắng, hầm hừ, nhưng mà cũng rất thoải mái.
Một giờ, hai giờ, chờ mãi, hắn rốt cuộc buông cô ra thì toàn thân cao thấp, mỗi một khối xương, mỗi một cơ, đều vừa mỏi vừa đau lại tê dại.
Cái tên đàn ông đáng ghét này! Cô tức giận thở gấp, trừng mắt nhìn từng bắp thịt rắn chắc, hàm răng thật là ngứa, hung khí của hắn vẫn ở lại trong cơ thể cô, không chịu đi ra ngoài.
Ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm hắn, nhìn mặt người đàn ông thỏa mãn, lại nhìn vết thương đầy ngươi mình thật sự là hận, chỉ muốn cắn hắn. Ừ, vừa đúng lúc cắn trúng cái "Viên" trước ngực hắn.
Mồ hôi ướt mặn, đàn ông vừa vận động xong, trên người tản mát ra một loại mùi vị đặc biệt.
"Chớ lộn xộn." Hắn sờ nhẹ cái mông nhỏ của cô, nhàn nhạt cảnh cáo.
"Không cần!" Tiếp tục gặm, ai bảo người đàn ông này không giải thích được đã động dục, càng không chịu sửa đổi, cô rõ ràng không làm gì, rốt cục trêu chọc hắn ở đâu? Chẳng lẽ cô ủi đồ không tốt, cũng không cần trừng phạt như vậy chứ?
Không tới một phút, cô rõ ràng cảm giác được hắn lại biến hóa trong cơ thể cô.
A, không thể nào? Sao hắn lại...
Vội vàng buông miếng thịt đang gặm trong miệng ra, vội đứng dậy chạy trốn.
Hắn chỉ cần một tay đã thoải mái kéo cô xuống dưới thân, tròng mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn cô: "Anh đã nói cái gì? Hửm?"
"Người ta thật đói đó..." Trốn không thoát, không thể làm gì khác hơn là phục tùng làm nũng.
"Rất tốt, anh cũng vậy." Động tác hắn không nhanh không chậm.
Đói cái gì? Cái đồ sắc lang, rõ ràng mỗi đêm đều cố gắng ăn cô, ban ngày còn bất chợt bổ sung vào, lại còn dám kêu đói!
"A, nơi đó..." Duyên dáng kêu to, khối thịt non bị chống đỡ, bị liều mạng co xát.
Nước xuân róc rách, kịch chiến không ngừng. Chờ kích tình trong nhà có vẻ thối lui lần nữa thì bên ngoài đã khuya. Ngôi sao đáng yêu trên trời lặng lẽ sáng lóe chiếu lên khuôn mặt cô đã mệt mỏi bất tỉnh, một mảnh yên tĩnh.
Trong tay của cô còn nắm thật chặt chiếc áo sơmi cô đã ủi, nhưng mà trên nền vải trắng tinh đã đầy mồ hôi của hai người, và còn đầy dấu vết nữa. Thở dài, muốn lấy cái áo kia ra nhưng cô gái nhỏ này đang ngủ thiếp đi vẫn còn nắm chặt nó, đôi môi cong lên giống như đang oán hận hắn đã quá tận tình.
Nên đối xử với cô như thế nào bây giờ? Tại sao mỗi lần vừa đụng đến cô, hắn đều mất khống chế như vậy?
Nhìn đầy dấu vết nông nông sâu sâu trên người cô, trong lòng hơi đau, thật là quá phóng túng rồi.
Ngón tay khẽ vuốt ở bên má phấn, "Biết vì cái gì mà anh kích động như vậy không?" Cô ngủ say, mặt thật đơn thuần đáng yêu.
"Bởi vì, em rốt cuộc đã chịu làm vợ anh rồi."Giọng nói êm ái, ý nghĩa lời nói vô hạn.
Đúng vậy, Thẩm Kiều cô, rốt cuộc đã trở thành vợ của hắn rồi. Mãi cho đến hôm nay, mãi cho đến thấy cô chịu ủi quần áo, trong nháy mắt hắn mới cảm thấy cô đã thật sự thuộc về mình.
Cô là một người yêu bản thân, vô cùng cố chấp, sống trong thế giới của bản thân đều lấy mình làm trung tâm, bình yên hưởng thụ tất cả những gì hắn mang lại, không một chút áy náy tùy ý sai khiến hắn.
Làm tất cả cho cô, đều là lòng hắn cam tâm tình nguyện. Cưng chìu cô, tùy cô, theo cô, nhìn cô vui vẻ cười, làm nũng như đứa trẻ, tim của hắn đã cảm thấy thỏa mãn.
Cô gái này, cao hứng thì lớn tiếng cười, tức giận thì lớn tiếng mắng, cuồng dã như con ngựa hoang khó có thể khống chế; làm nũng rồi lại khiến cho người ta điên đảo theo. Cô là như vậy, sống thay đổi qua từng phút nhưng cũng đủ để làm hắn cảm thấy hạnh phúc, ôm lấy cô cũng đã đủ cho hắn thỏa mãn rồi.
Nhưng thỏa mãn như vậy vẫn còn thiếu cái gì đó, mãi cho tới hôm nay nó mới được bổ sung vào. Cô đã bắt đầu biết cho đi, bắt đầu ý thức được cô là vợ hắn, mặc dù chỉ đơn giản là ủi cái áo một chút nhưng đối với Thẩm Kiều không phải là chuyện dễ dàng. Một cô gái không phải từ chính người đàn ông yêu cầu mà tự nguyện làm cho hắn, điều này mới thật sự hoàn toàn tiến bộ. Cho nên, hắn mới sẽ cảm động đến không thể khống chế được, cảm giác đó ào đến như sóng biển bao trùm lên tất cả, trong khoảnh khắc đó hắn chỉ muốn ôm lấy cô vào ngực thật chặt, tiến thật sâu vào nơi sâu nhất của cô mới có thể chân thật cảm nhận được.
Vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn.
Một cái hôn êm ái in lên trán trơn bóng của cô, "Ngủ ngon, Thẩm Kiều", vợ thân yêu, vợ của hắn.
Tình cảm của bọn họ, càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn. Thẩm Kiều vẫn không thích làm việc nhà, nhưng cô sẽ làm chút chuyện nhỏ cho hắn, ví dụ như, sáng sớm rời giường cạo râu cho hắn, ví dụ như, thắt cà vạt cho hắn trước khi đi làm. Một chút xíu chuyện vặt nhỏ nhoi như vậy làm cho tình cảm giữa vợ chồng ngày càng sâu sắc. Trình Dịch Dương vẫn săn sóc như vậy, không biết có phải năng lực cảm thụ của cô tăng lên hay không mà cô cảm giác anh mắt hắn nhìn cô luôn dịu dàng. Cuộc sống như thế, trước kia cô chưa từng nghĩ đến. Không có rượu ngon, không có hoa tươi, không xa hoa, không có kim cương vàng bạc nhưng chỉ cần có hắn là đủ rồi, cô đúng là thích hợp làm vợ của hắn.
Tháng một đã qua, tháng hai cũng lướt qua, rất nhanh, đã đến tháng ba có ánh nắng tươi sáng. Nhiệt độ rõ ràng lên cao không ít, Thẩm Kiều mặc áo phông cùng quần jean đơn giản, cầm bình nước ra vườn tưới cỏ.
Khoản không gian cỏ xanh biếc này như một tấm thảm, từ trước đến giờ đều do Trình Dịch Dương chăm sóc, hiếm khi cô hăng hai như hôm nay muốn tự mình làm, còn chưa kịp lấy nước đổ vào bình thì điện thoại di động ở phòng khách vang lên.
"Thanh Dương."
"A Kiều, nghe anh tôi nói, gần đây bà hoàn thành một hợp đồng lớn, chúc mừng nha." Giọng nói Đỗ Thanh Dương vẫn hoạt bát như vậy.
"Cám ơn." Nhắc tới điều này cô cũng rất vui vẻ, hợp đồng lần này là một cái biệt thự 300m2, không gian vô cùng thoáng đãng, nỗ lực gần một tháng mới khiến cho chủ nhà hài lòng, mà chính cô cũng rất vui vẻ.
"Này, đừng nói với tôi là tối nay không định ra ngoài nhá, tối nay ra ngoài chơi đi, tôi mời."
"Tốt như vậy sao?"
"Dĩ nhiên." Đỗ Thanh Dương nửa oán giận, nửa hoài niệm nói: "Tôi vẫn còn muốn lượn lờ với bà." Thẩm Kiều được mệnh danh là Nữ Hoàng Night Club, biết nhiều trò, lại phóng khoáng, chơi với Thẩm Kiều thật là vui vẻ. Trước kia, ngày ngày hai người đều cùng nhau vào các Night Club lớn ở Đài Bắc chơi.
"Vậy tôi cũng không khách khí." Sảng khoái đáp ứng, suy nghĩ một chút cô thật là thật lâu chưa đi chơi, hôm nay muốn chơi tới bến luôn.
"Thế thì đi "Mê Ly Chi Dạ" đi, tôi còn nhớ bà rất thích nơi này." Dĩ nhiên ông chủ ở đó rất thích Thẩm Kiều, vẫn thường xuyên hỏi thăm tin tức của cô, còn nói chờ cô đến sẽ giảm giá bảy phần, ưu đãi như vậy dĩ nhiên sẽ không buông tha.
"Được." Đối với địa điểm, Thẩm Kiều không có ý kiến.
Kết thúc trò chuyện, Thẩm Kiều gọi điện cho Trình Dịch Dương.
"Chồng à." Không tự chủ, thanh âm trở nên có chút làm nũng, nếu như bị Đỗ Thanh Dương nghe được, sợ rằng sẽ cười đến chết mất.
"Ừ." Điện thoại di động bên kia truyền đến tiếng lật giấy tờ rõ ràng, ông chồng nhà cô thật rất bận, "Tối nay Thanh Dương hẹn em đi ra ngoài chơi."
Tiếng lật giấy dừng lại một chút, lại tiếp tục,"... Ừ."
"Vậy... Anh có đi cùng không?"Cô không ôm hy vọng hỏi. Gần đây nghe nói hắn đang giúp Phương Nhĩ Chính xử lý một vụ trọng án, loay hoay hận không thể phân thân chứ đừng nói đến chơi, sợ là thời gian ăn cơm cũng không có, thời gian gần đây hắn tan ca vô cùng muộn.
Hắn trầm mặc chừng một phút, nhàn nhạt mở miệng: "Bọn em muốn đi đâu?"
"Thanh Dương nói muốn đi 'Mê Ly Chi Dạ', em cũng vậy, rất ưa thích không khí nơi đó." Chỗ đó người quen rất nhiều, chơi cũng rất được, có thể cùng nhau điên cuồng, quá đã.
Trình Dịch Dương làm nghề gì? Hiểu rõ vô cùng những nơi như thế này.
Lần này, hắn trầm mặc lâu hơn, sau đó mới nói, "Anh có thể đi nhưng mà sẽ đến muộn." Hắn tan việc rồi, còn phải đến đồn cảnh sát giúp Phương Nhĩ Chính xử lý vụ án khó giải quyết, gần đây là thời kỳ mấu chốt, không thể qua loa được.
"Chồng à, nếu anh quá bận rộn thì không cần miễn cưỡng đâu." Cô không phải cái loại phụ nữ cố tình gây sự, biết hắn làm việc khổ cực, không muốn cưỡng cầu hắn nhất định phải theo cô.
"Không sao."
"Vậy, em chờ anh."
"Được."
Khi Trình Dịch Dương đến đã hơn mười một giờ, nhưng đối với Night Club mà nói thì đây mới là thời gian bắt đầu.
Hắn nhìn thấy Thẩm Kiều ngồi giữa một đám nam nữ, chơi rất vui vẻ. Hắn không vội vã tiến lên, chỉ tựa vào bên quầy bar, bảo bartender cho một ly whisky, uống xong một ngụm lớn mới xốc lại thần kinh căng thẳng. Vụ án gần đây vô cùng trọng đại, hắn và Phương Nhĩ Chính đang cẩn thận từng li từng tí mấy hôm nay, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi. Ngay cả Thẩm Kiều cũng nói vậy, cô gái kia luôn thích hôn môi mỗi khi hắn cau mày, hắn không phải không thích hưởng thụ
Con ngươi thâm thúy, yên lặng nhìn khuôn mặt cô gái đang tươi cười đến rạng rỡ, xúc xắc, chơi đoán số, trò nào cô chơi cũng giỏi, cho dù thua cũng sảng khoái cầm ly rượu uống phạt, đây chính là Thẩm Kiều, nơi này mọi người không tính là quen thuộc nhưng cũng không tính là nơi xa lạ, cô tựa như cá gặp nước.
"Ở giữa, đúng không?" Bartender đẹp nhìn sang trai theo tầm mắt của hắn, cô ấy nổi danh là Nữ Hoàng Night Club, chỉ là lâu rồi mới đến."
Cầm lấy tấm vải sạch, tỷ mỉ lau ly thủy tinh, thuận tiện buôn chuyện, "Nghe nói đi học ở nước ngoài, khó trách."
Trình Dịch Dương từ từ nhấp rượu, cảm giác chất lỏng thông qua cổ họng, nóng vào tận đáy lòng.
"Tôi dám dùng thứ quý giá nhất trên người để đánh cuộc rằng tất cả đàn ông trong này đều muốn ôm cô ấy."
Không cần đánh cuộc, nhìn đám đàn ông trong này đang nhìn chằm chằm cô thì biết, Thẩm Kiều chính là loại người được trời sinh hấp dẫn ánh mắt mọi người, không cần lên tiếng, không cần ra mạt, chỉ cần nhìn một cái liền có thể khiến cho người ta vào sinh ra tử vì cô. Trình Dịch Dương đặt ly rượu xuống, chỉ cần vẻ mặt uy nghiêm khí thế, bartender lập tức hiểu ý buông công việc trong tay rót cho hắn ly rượu khác.
Ánh mắt sắc bén nhàn nhạt lướt qua bên người cô, dừng lại trên người người đàn ông anh tuấn đang đứng bên cạnh cô, toàn những người xa lạ nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Kiều thì Trình Dịch Dương vô cùng quen thuộc.
Đây là...
Một tiếng huýt sáo, "Trước kia mỗi lần cô ấy tới, đều là tiêu điểm, phong tình vạn chủng, thật là một chút cũng không có nói sai."
Tiếng cảm thán ở đâu đó, "Thật là một báu vật trời sinh, nếu như tôi có thể hôn cô ấy, thì để tôi làm..."
"Xin lỗi, cái ly anh không lau sạch sẽ." Trình Dịch Dương cắt đứt lời của hắn, để ly rượu xuống, đi về phía Thẩm Kiều.
Bartender om sòm cúi đầu nhìn xuống, trời à, khi nào thì hắn đã đổi khăn lau bàn thành khăn lau ly rồi? Nhìn lại những cái ly vừa lau, a...
Thẩm Kiều vừa nhìn thấy thân ảnh rắn rỏi của ông chồng thân yêu đang đi tới, không tự chủ hé ra nụ cười, vội vàng đứng lên khoác tay hắn, ngọt ngào nói: "Anh tới rồi."
"Không giới thiệu sao?" Trình Dịch Dương nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô, nhàn nhạt mở miệng.
"Anh ấy là ông chủ ở đây, Ngô Tử Tuyên, đây là chồng tôi, Trình Dịch Dương." Một tay kéo hắn xuống bắt đầu giới thiệu.
"Chồng... em?" sắc mặt Ngô Tử Tuyên lập tức liền thay đổi, "Em... Kết hôn?"
"Chào anh." Trình Dịch Dương ôm eo Thẩm Kiều, gật đầu chào hắn rồi quay sang nhìn cô vợ đang cười ngọt ngào, "Vừa rồi đang chơi cái gì?"
"Cũng không dễ chơi, nhưng bọn họ chơi đều không thắng được em." Cong môi lên, những trò chơi này chơi cũng được mà không chơi cũng được, không biết vì sao nữa, trước kia cô rất thích nhưng giờ lại cảm thấy nó vô vị tẻ nhạt.
"A Kiều, bà thật là đủ phách lối!" Đỗ Thanh Dương thấy cô nói như vậy vội vàng dạy bảo.
"Vậy bà có thắng nổi tôi không?" Mắt lườm một cái.
Tất cả mọi người đều cười, ai cũng biết, Thẩm Kiều là người thông minh, suy nghĩ nhạy bén, chơi đoán số, chơi xúc xắc thậm chí là trò quốc vương, vận khí của cô quá may, khó gặp địch thủ.
"Thật không chịu nổi bà." Đỗ Thanh Dương lắc đầu một cái, "Trình đại Kiểm sát trưởng, anh xem bà xã của anh chút đi, nhớ dẫn về nhà quản cho tốt.
Trình Dịch Dương liền lấy cái ly của Thẩm Kiều uống cạn, cũng không đáp lời, với điều này hắn không thích và cũng không có thói quen, càng không miễn cưỡng tự mình phối hợp với mọi người để đùa giỡn.
Cũng may, Đỗ Thanh Dương cũng biết tính cách của hắn, nên không để ý, nhìn đồng hồ trên tay, mím môi cười một tiếng, "A, mười hai giờ đúng." Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ ánh đèn chợt tắt.
m sắc hoàn mỹ từ DJ truyền đến, "Hello, everybody, mười hai giờ đúng, chúng ta nghĩ tới người nào?"
"Thẩm Kiều, Thẩm Kiều, Thẩm Kiều!" Dưới đài, trong sàn nhảy, phát ra đồng loạt mà vang dội trong đám người, kêu lên cùng một cái tên.
Đèn cứ trực tiếp chiếu vào người Thẩm Kiều, dưới âm thanh quay cuồng của âm nhạc, cô đứng lên, duyên dáng nhảy lên vũ đài.
Tất cả giống như ở nước Mỹ, cô là ngôi sao trời sinh, nếu là thật thì nhất định sẽ được vô sô người điên cuồng ngưỡng mộ, từng bộ phận trên thân thể, từng tế bào đều thần bí hấp dẫn.
"Nhìn em, chỉ nhìn em, yêu em, hãy yêu em." Rõ ràng không nói lời nào, chỉ có mắt, chỉ có tứ chi, nhưng toàn thân cô đang reo hò điều đó. Điệu nhảy tựa hồ như yêu tinh mê hoặc lòng người.
Trình Dịch Dương khẽ vuốt mép ly, tất cả mọi chuyện quen thuộc giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, Thẩm Kiều nhảy ở trên vũ đài mà hắn đứng dưới nhìn.Chỉ là, lần này không có người đàn ông khác, không có ai sẽ ôm cô vào ngực, mà hắn rốt cuộc không còn phải là người chỉ đứng xem.
Xinh đẹp của cô, kiều mỵ của cô, tất của của cô hắn không muốn chia sẻ với ai. Thế nhưng cô gái đó là Thẩm Kiều, hoàn toàn vô tâm, thế giới của cô, bầu trời của cô, tự do sung sướng không ai có thể quản được.
Thẩm Kiều đắm chìm ở trong âm nhạc, sung sướng lắc lư, vui vẻ phập phồng, liếc nhìn khuôn mặt nghiêm chỉnh của Trình Dịch Dương, người đàn ông này, cho dù thân ở nơi này vẫn nghiêm túc, dường như khuôn mặt khác của hắn chỉ có trên giường mới thấy được.
Người ngay thẳng như vậy, cao thượng như vậy, làm cho cô có ý xấu muốn phá tất cả, ưu nhã xoay người, cô nhảy xuống đài nhẹ nhàng bước đi theo vũ điệu, đúng lúc tiếng reo hò vang lên, cô lớn mật dạng chân lên đùi Trình Dịch Dương.
Anh yêu, ông chồng nghiêm túc của em, thời gian trò chơi đã đến!
Nắng ấm mùa đông từ từ tắt dần, đẩy cửa sổ thủy tinh, bên ngoài bay tới mùi hoa êm ái, cảnh sắc vào thời gian mặt trời lặn giống như được vẽ lên. Khóe miệng cô mỉm cười, bỏ di động sang một bên, miệng ngâm nga bài hát nào đó, tay vẫn tiếp tục công việc. Chiếc áo sơ mi sạch sẽ trắng tinh vẫn còn thơm mùi xà phòng, từng đường viền tỉ mỉ, chiếc bàn là nhẹ nhàng lướt qua, những nếp nhăn được là phẳng một cách thỏa đáng.
Động tác của cô chưa tính là thuần thục, có thể gọi là vụng về, nhưng trái tim vô cùng ngọt ngào. Cô đã lớn từng này mà đây là lần đầu tiên làm việc nhà nên thật xấu hổ. Lúc ở nhà có mẹ, chuyện gì cùng không phải làm, ra nước ngoài có thể tùy ý thấy được hiệu giặt, căn bản cô không cần quan tâm. Hiện giờ đã kết hôn, có chồng vạn năng, cuộc sống trôi qua lại càng thoải mái hơn bất kỳ lúc nào. Được chồng nuông chiều như thế, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cho nên muốn làm một chút gì đó cho hắn.
Suy nghĩ về tất cả hắn làm cho cô trong thời gian qua, trong lòng của cô tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc, nghĩ đến thân hình cường tráng của chồng mặc chiếc áo do chính cô ủi, loại cảm giác này thật sự vui vẻ.
Thì ra phụ nữ làm tất cả mọi chuyện vì người đàn ông của mình không phải là đang phục vụ mà bởi vì chính tay mình xử lý tất cả mọi việc sẽ có cảm giác vô cùng thỏa mãn, thật sự là không có gì có thể sánh bằng. Khó trách mẹ luôn nói cô không hợp làm người phụ nữ của gia đình.
Mãi cho đến hôm nay, cô mới cảm nhận được loại cảm giác này, mới biết mẹ đúng.
Chỉ ủi một cái áo sơmi bình thường thôi mà làm cho cô cảm thấy còn vui hơn hoàn thiện trăm bản thiết kế nhiều.
Hắc, hắc, hắc, Thẩm Kiều, thì ra mày cũng chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé không hơn không kém.
Vừa cảm thán, vừa xốc áo sơ mi lên sửa sang lại, tỉ mỉ quan sát, ừ, cũng không tệ lắm, xem ra cô vẫn còn một chút bản năng của phụ nữ, coi như không biết làm cơm nhưng việc khác còn làm được.
Nghe tiếng đóng cửa xe, cô ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, đúng năm giờ bốn lăm, người đàn ông này thật là, thời gian giống như thời khóa biểu vậy, khắc thật sâu trong đầu, không sai biệt một giây.
Trình Dịch Dương vào cửa chính, nhìn qua thấy cô vợ xinh đẹp của mình đang đứng ở trong phòng khách, tay cầm chiếc áo sơ mi của hắn. Ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ mở ra, thoa thân thể cô thành một màu vàng kim dịu dàng, cô chỉ mặc một cái áo lông rộng thùng thình, bắp đùi trắng như tuyết dưới vạt áo óng ánh trong suốt, chân đi một đôi dép lông xù xì.
Mái tóc buộc lỏng buông sau vai, từng sợi đen nhánh, lóe sáng làm nổi bật lên đôi mắt long lanh động lòng người, cánh môi xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, tựa như hoa hồng nở rộ: "Anh đã về." Hô hấp của hắn chợt trở nên khó khăn.
Đối với cuộc sống, còn có thể có yêu cầu nhiều hơn sao? Tan việc trở về, có thể thấy cô vợ xinh đẹp như hoa, loại cảm giác đó...
Hắn để cặp tài liệu xuống, bình tĩnh mở miệng: "Em không nên mặc ít như thế."
Khí trời tháng một, cô còn chưa mở lò sưởi, cửa sổ lại mở ra rất dễ bị cảm lạnh.
"Hôm nay gió thổi thật thoải mái, em không muốn đóng cửa."
"Em làm cái gì ở đây?" Hắn nhìn thấy y phục trong tay cô, trong mắt thoáng qua vẻ giật mình.
"A, cái này." Cô cười càng thêm rực rỡ, cầm chiếc áo đi tới trước mặt hắn, như trẻ con đòi phần thưởng, "Anh xem, em đang học ủi quần áo." Lí lắc biểu diễn thành quả của mình trước mắt hắn, "Mặc dù làm có thể không bằng anh, nhưng trông em làm không tệ lắm đúng không?"
Tỉ mỉ thưởng thức thành tích của mình, đối với người khác mà nói, có thể là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng đối với với cô Thẩm Kiều trước kia, cô có lẽ không nghĩ tới cô sẽ học làm những việc này.
Trong cổ của hắn, đột nhiên dâng lên một khối cứng rắn làm cho hắn cảm thấy nuốt cũng rất khó khăn.
"A Dương, A Kiều nhà chúng ta bị làm hư rồi, cái gì cũng không biết làm."
"Ngón tay của nó ngay cả nước cũng không muốn đụng."
"Bảo nó lật một trang sách dạy nấu ăn, giống như muốn mạng của nó."
"Ngay cả giặt ủi y phục như thế nào đều không biết, haizz, thật là không biết mẹ sinh đứa con gái như vậy gả cho con, không biết có phải là may mắn đối với con hay không nữa."
Vào thời khắc này lời than của Hà Thanh Hồng về Thẩm Kiều qua nhiều năm lại tràn hết vào đầu óc hắn như thủy triều. Yêu kiều, non nớt, bảo bối của hắn, chỉ biết hưởng thụ mà hôm nay lại ủi quần áo cho hắn, nắm tay hắn nắm thật chặt.
Thẩm Kiều một mình thưởng thức nửa ngày, thấy hắn có vẻ bình tĩnh, tròng mắt thâm trầm, liền không thuận theo dậm chân, "Làm ơn mà, người ta đã làm nửa ngày, anh một câu cũng không thèm nói."
Như thế nào, kém cỏi lắm sao? Coi như cô làm không tốt, cũng nên mở miệng nói một câu chứ? Hừ, dám nói cô làm không tốt, lần sau cô nhất định sẽ làm tốt hơn.
Trình Dịch Dương đột nhiên đưa tay kéo cô ôm vào lòng, nâng cằm của cô hôn lên.
"A..." Lần đầu tiên bị hôn như thế này làm cho người ta hít thở không thông, đầu lưỡi của cô bị đảo lên trong miệng, cô lập tức không phản ứng kịp.
Hô hấp của hắn nặng nề, bàn tay xuyên qua vạt áo lông của cô, kéo quần lót ren xuống.
"Um... Đừng..." Hắn gấp gáp làm cô sợ, cô liều mạng đẩy hắn, muốn tìm ra một chút khe hở từ dưới môi của hắn, "Cửa sổ... Cửa sổ chưa đóng..."
Bọn họ còn đứng ở trong phòng khách, cửa sổ to sát đất mở ra, người đàn ông này lại muốn lột sạch cô ở đây, thật là quá đáng. Cô lớn mật và nhiệt tình hơn nữa cũng không dám diễn cảnh xuân ở phòng khách vào ban ngày, miễn cho người đi đường vô duyên vô cớ nhìn thấy.
Trình Dịch Dương ôm cô lên, cô sợ té xuống, bắp đùi trắng như tuyết kẹp hông của hắn thật chặt, nơi cứng rắn của hắn để ở nơi mềm mại của cô. Đàn ông đáng chết, tự dưng trong nháy mắt lại kích động đến như vậy!
Hắn ôm cô vào trong phòng, vội quăng cô vào trong chăn mềm mại.
"A!" Mặc dù không đau, nhưng đầu óc cũng choáng váng, Thẩm Kiều còn chưa kịp bò dậy, đã bị Trình Dịch Dương ngăn chặn, ngay cả thân thể cũng không nhúc nhích được.
"Trình Dịch Dương, anh làm..." Nói chưa xong đã bị hắn hung hăng chặn lại.
Bàn tay của hắn chuyển qua chiếc cằm trắng noãn, cúi xuống hôn cô mãnh liệt
Một cái tay khác cũng không an phận, xốc lên vạt áo lông, trong giây lát chiếc quần lót ren mỏng manh bị ném xuống giường.
"Anh..."
"Thẩm Kiều, anh... có thể không thể từ từ, được không?" Tiếng hít thở nặng nề vang ở bên tai cô, từng nhịp từng nhịp mang theo hơi thở nam tính mãnh liệt, lòng cô không hiểu vì sao vừa nhột vừa đau.
Thứ tráng kiện thẳng tắp đi vào trong cơ thể cô, sâu vô cùng.
Cô cắn chặt môi, lẩm bẩm oán trách: "Trình Dịch Dương, đàn ông đáng chết, đi vào như vậy không biết là rất đau sao?" Hắn không nói chuyện, chỉ hôn cô, hôn đến kịch liệt điên cuồng.
"Chậm... Ô, chậm một chút... A..."
Điên rồi, đúng là điên rồi, y phục của bọn họ còn chưa cởi, đã dây dưa ở trên giường. Rất đau, đúng vậy, vô cùng đau. Hắn quá lớn, ngày thường hắn đều phải dụ dỗ thật lâu, cô mới có thể tiếp nhận hắn, nhưng mà hôm nay, không có bất kỳ màn dạo đầu, đã trực tiếp thô lỗ đi vào, không đau mới là lạ!
Nhưng mà, cái loại cảm giác tê dại bén nhọn cũng từ từ dâng lên theo động tác của hắn. Cái mông mượt mà bị hắn nâng lên thật cao, thừa nhận nhiệt tình của hắn, vòng eo mảnh khảnh bị hắn nắm thật chặt.
Nhíu chặt mày, đôi môi đỏ tươi không ngừng ngâm ra thanh âm non nớt, mắng, hầm hừ, nhưng mà cũng rất thoải mái.
Một giờ, hai giờ, chờ mãi, hắn rốt cuộc buông cô ra thì toàn thân cao thấp, mỗi một khối xương, mỗi một cơ, đều vừa mỏi vừa đau lại tê dại.
Cái tên đàn ông đáng ghét này! Cô tức giận thở gấp, trừng mắt nhìn từng bắp thịt rắn chắc, hàm răng thật là ngứa, hung khí của hắn vẫn ở lại trong cơ thể cô, không chịu đi ra ngoài.
Ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm hắn, nhìn mặt người đàn ông thỏa mãn, lại nhìn vết thương đầy ngươi mình thật sự là hận, chỉ muốn cắn hắn. Ừ, vừa đúng lúc cắn trúng cái "Viên" trước ngực hắn.
Mồ hôi ướt mặn, đàn ông vừa vận động xong, trên người tản mát ra một loại mùi vị đặc biệt.
"Chớ lộn xộn." Hắn sờ nhẹ cái mông nhỏ của cô, nhàn nhạt cảnh cáo.
"Không cần!" Tiếp tục gặm, ai bảo người đàn ông này không giải thích được đã động dục, càng không chịu sửa đổi, cô rõ ràng không làm gì, rốt cục trêu chọc hắn ở đâu? Chẳng lẽ cô ủi đồ không tốt, cũng không cần trừng phạt như vậy chứ?
Không tới một phút, cô rõ ràng cảm giác được hắn lại biến hóa trong cơ thể cô.
A, không thể nào? Sao hắn lại...
Vội vàng buông miếng thịt đang gặm trong miệng ra, vội đứng dậy chạy trốn.
Hắn chỉ cần một tay đã thoải mái kéo cô xuống dưới thân, tròng mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn cô: "Anh đã nói cái gì? Hửm?"
"Người ta thật đói đó..." Trốn không thoát, không thể làm gì khác hơn là phục tùng làm nũng.
"Rất tốt, anh cũng vậy." Động tác hắn không nhanh không chậm.
Đói cái gì? Cái đồ sắc lang, rõ ràng mỗi đêm đều cố gắng ăn cô, ban ngày còn bất chợt bổ sung vào, lại còn dám kêu đói!
"A, nơi đó..." Duyên dáng kêu to, khối thịt non bị chống đỡ, bị liều mạng co xát.
Nước xuân róc rách, kịch chiến không ngừng. Chờ kích tình trong nhà có vẻ thối lui lần nữa thì bên ngoài đã khuya. Ngôi sao đáng yêu trên trời lặng lẽ sáng lóe chiếu lên khuôn mặt cô đã mệt mỏi bất tỉnh, một mảnh yên tĩnh.
Trong tay của cô còn nắm thật chặt chiếc áo sơmi cô đã ủi, nhưng mà trên nền vải trắng tinh đã đầy mồ hôi của hai người, và còn đầy dấu vết nữa. Thở dài, muốn lấy cái áo kia ra nhưng cô gái nhỏ này đang ngủ thiếp đi vẫn còn nắm chặt nó, đôi môi cong lên giống như đang oán hận hắn đã quá tận tình.
Nên đối xử với cô như thế nào bây giờ? Tại sao mỗi lần vừa đụng đến cô, hắn đều mất khống chế như vậy?
Nhìn đầy dấu vết nông nông sâu sâu trên người cô, trong lòng hơi đau, thật là quá phóng túng rồi.
Ngón tay khẽ vuốt ở bên má phấn, "Biết vì cái gì mà anh kích động như vậy không?" Cô ngủ say, mặt thật đơn thuần đáng yêu.
"Bởi vì, em rốt cuộc đã chịu làm vợ anh rồi."Giọng nói êm ái, ý nghĩa lời nói vô hạn.
Đúng vậy, Thẩm Kiều cô, rốt cuộc đã trở thành vợ của hắn rồi. Mãi cho đến hôm nay, mãi cho đến thấy cô chịu ủi quần áo, trong nháy mắt hắn mới cảm thấy cô đã thật sự thuộc về mình.
Cô là một người yêu bản thân, vô cùng cố chấp, sống trong thế giới của bản thân đều lấy mình làm trung tâm, bình yên hưởng thụ tất cả những gì hắn mang lại, không một chút áy náy tùy ý sai khiến hắn.
Làm tất cả cho cô, đều là lòng hắn cam tâm tình nguyện. Cưng chìu cô, tùy cô, theo cô, nhìn cô vui vẻ cười, làm nũng như đứa trẻ, tim của hắn đã cảm thấy thỏa mãn.
Cô gái này, cao hứng thì lớn tiếng cười, tức giận thì lớn tiếng mắng, cuồng dã như con ngựa hoang khó có thể khống chế; làm nũng rồi lại khiến cho người ta điên đảo theo. Cô là như vậy, sống thay đổi qua từng phút nhưng cũng đủ để làm hắn cảm thấy hạnh phúc, ôm lấy cô cũng đã đủ cho hắn thỏa mãn rồi.
Nhưng thỏa mãn như vậy vẫn còn thiếu cái gì đó, mãi cho tới hôm nay nó mới được bổ sung vào. Cô đã bắt đầu biết cho đi, bắt đầu ý thức được cô là vợ hắn, mặc dù chỉ đơn giản là ủi cái áo một chút nhưng đối với Thẩm Kiều không phải là chuyện dễ dàng. Một cô gái không phải từ chính người đàn ông yêu cầu mà tự nguyện làm cho hắn, điều này mới thật sự hoàn toàn tiến bộ. Cho nên, hắn mới sẽ cảm động đến không thể khống chế được, cảm giác đó ào đến như sóng biển bao trùm lên tất cả, trong khoảnh khắc đó hắn chỉ muốn ôm lấy cô vào ngực thật chặt, tiến thật sâu vào nơi sâu nhất của cô mới có thể chân thật cảm nhận được.
Vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn.
Một cái hôn êm ái in lên trán trơn bóng của cô, "Ngủ ngon, Thẩm Kiều", vợ thân yêu, vợ của hắn.
Tình cảm của bọn họ, càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn. Thẩm Kiều vẫn không thích làm việc nhà, nhưng cô sẽ làm chút chuyện nhỏ cho hắn, ví dụ như, sáng sớm rời giường cạo râu cho hắn, ví dụ như, thắt cà vạt cho hắn trước khi đi làm. Một chút xíu chuyện vặt nhỏ nhoi như vậy làm cho tình cảm giữa vợ chồng ngày càng sâu sắc. Trình Dịch Dương vẫn săn sóc như vậy, không biết có phải năng lực cảm thụ của cô tăng lên hay không mà cô cảm giác anh mắt hắn nhìn cô luôn dịu dàng. Cuộc sống như thế, trước kia cô chưa từng nghĩ đến. Không có rượu ngon, không có hoa tươi, không xa hoa, không có kim cương vàng bạc nhưng chỉ cần có hắn là đủ rồi, cô đúng là thích hợp làm vợ của hắn.
Tháng một đã qua, tháng hai cũng lướt qua, rất nhanh, đã đến tháng ba có ánh nắng tươi sáng. Nhiệt độ rõ ràng lên cao không ít, Thẩm Kiều mặc áo phông cùng quần jean đơn giản, cầm bình nước ra vườn tưới cỏ.
Khoản không gian cỏ xanh biếc này như một tấm thảm, từ trước đến giờ đều do Trình Dịch Dương chăm sóc, hiếm khi cô hăng hai như hôm nay muốn tự mình làm, còn chưa kịp lấy nước đổ vào bình thì điện thoại di động ở phòng khách vang lên.
"Thanh Dương."
"A Kiều, nghe anh tôi nói, gần đây bà hoàn thành một hợp đồng lớn, chúc mừng nha." Giọng nói Đỗ Thanh Dương vẫn hoạt bát như vậy.
"Cám ơn." Nhắc tới điều này cô cũng rất vui vẻ, hợp đồng lần này là một cái biệt thự 300m2, không gian vô cùng thoáng đãng, nỗ lực gần một tháng mới khiến cho chủ nhà hài lòng, mà chính cô cũng rất vui vẻ.
"Này, đừng nói với tôi là tối nay không định ra ngoài nhá, tối nay ra ngoài chơi đi, tôi mời."
"Tốt như vậy sao?"
"Dĩ nhiên." Đỗ Thanh Dương nửa oán giận, nửa hoài niệm nói: "Tôi vẫn còn muốn lượn lờ với bà." Thẩm Kiều được mệnh danh là Nữ Hoàng Night Club, biết nhiều trò, lại phóng khoáng, chơi với Thẩm Kiều thật là vui vẻ. Trước kia, ngày ngày hai người đều cùng nhau vào các Night Club lớn ở Đài Bắc chơi.
"Vậy tôi cũng không khách khí." Sảng khoái đáp ứng, suy nghĩ một chút cô thật là thật lâu chưa đi chơi, hôm nay muốn chơi tới bến luôn.
"Thế thì đi "Mê Ly Chi Dạ" đi, tôi còn nhớ bà rất thích nơi này." Dĩ nhiên ông chủ ở đó rất thích Thẩm Kiều, vẫn thường xuyên hỏi thăm tin tức của cô, còn nói chờ cô đến sẽ giảm giá bảy phần, ưu đãi như vậy dĩ nhiên sẽ không buông tha.
"Được." Đối với địa điểm, Thẩm Kiều không có ý kiến.
Kết thúc trò chuyện, Thẩm Kiều gọi điện cho Trình Dịch Dương.
"Chồng à." Không tự chủ, thanh âm trở nên có chút làm nũng, nếu như bị Đỗ Thanh Dương nghe được, sợ rằng sẽ cười đến chết mất.
"Ừ." Điện thoại di động bên kia truyền đến tiếng lật giấy tờ rõ ràng, ông chồng nhà cô thật rất bận, "Tối nay Thanh Dương hẹn em đi ra ngoài chơi."
Tiếng lật giấy dừng lại một chút, lại tiếp tục,"... Ừ."
"Vậy... Anh có đi cùng không?"Cô không ôm hy vọng hỏi. Gần đây nghe nói hắn đang giúp Phương Nhĩ Chính xử lý một vụ trọng án, loay hoay hận không thể phân thân chứ đừng nói đến chơi, sợ là thời gian ăn cơm cũng không có, thời gian gần đây hắn tan ca vô cùng muộn.
Hắn trầm mặc chừng một phút, nhàn nhạt mở miệng: "Bọn em muốn đi đâu?"
"Thanh Dương nói muốn đi 'Mê Ly Chi Dạ', em cũng vậy, rất ưa thích không khí nơi đó." Chỗ đó người quen rất nhiều, chơi cũng rất được, có thể cùng nhau điên cuồng, quá đã.
Trình Dịch Dương làm nghề gì? Hiểu rõ vô cùng những nơi như thế này.
Lần này, hắn trầm mặc lâu hơn, sau đó mới nói, "Anh có thể đi nhưng mà sẽ đến muộn." Hắn tan việc rồi, còn phải đến đồn cảnh sát giúp Phương Nhĩ Chính xử lý vụ án khó giải quyết, gần đây là thời kỳ mấu chốt, không thể qua loa được.
"Chồng à, nếu anh quá bận rộn thì không cần miễn cưỡng đâu." Cô không phải cái loại phụ nữ cố tình gây sự, biết hắn làm việc khổ cực, không muốn cưỡng cầu hắn nhất định phải theo cô.
"Không sao."
"Vậy, em chờ anh."
"Được."
Khi Trình Dịch Dương đến đã hơn mười một giờ, nhưng đối với Night Club mà nói thì đây mới là thời gian bắt đầu.
Hắn nhìn thấy Thẩm Kiều ngồi giữa một đám nam nữ, chơi rất vui vẻ. Hắn không vội vã tiến lên, chỉ tựa vào bên quầy bar, bảo bartender cho một ly whisky, uống xong một ngụm lớn mới xốc lại thần kinh căng thẳng. Vụ án gần đây vô cùng trọng đại, hắn và Phương Nhĩ Chính đang cẩn thận từng li từng tí mấy hôm nay, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi. Ngay cả Thẩm Kiều cũng nói vậy, cô gái kia luôn thích hôn môi mỗi khi hắn cau mày, hắn không phải không thích hưởng thụ
Con ngươi thâm thúy, yên lặng nhìn khuôn mặt cô gái đang tươi cười đến rạng rỡ, xúc xắc, chơi đoán số, trò nào cô chơi cũng giỏi, cho dù thua cũng sảng khoái cầm ly rượu uống phạt, đây chính là Thẩm Kiều, nơi này mọi người không tính là quen thuộc nhưng cũng không tính là nơi xa lạ, cô tựa như cá gặp nước.
"Ở giữa, đúng không?" Bartender đẹp nhìn sang trai theo tầm mắt của hắn, cô ấy nổi danh là Nữ Hoàng Night Club, chỉ là lâu rồi mới đến."
Cầm lấy tấm vải sạch, tỷ mỉ lau ly thủy tinh, thuận tiện buôn chuyện, "Nghe nói đi học ở nước ngoài, khó trách."
Trình Dịch Dương từ từ nhấp rượu, cảm giác chất lỏng thông qua cổ họng, nóng vào tận đáy lòng.
"Tôi dám dùng thứ quý giá nhất trên người để đánh cuộc rằng tất cả đàn ông trong này đều muốn ôm cô ấy."
Không cần đánh cuộc, nhìn đám đàn ông trong này đang nhìn chằm chằm cô thì biết, Thẩm Kiều chính là loại người được trời sinh hấp dẫn ánh mắt mọi người, không cần lên tiếng, không cần ra mạt, chỉ cần nhìn một cái liền có thể khiến cho người ta vào sinh ra tử vì cô. Trình Dịch Dương đặt ly rượu xuống, chỉ cần vẻ mặt uy nghiêm khí thế, bartender lập tức hiểu ý buông công việc trong tay rót cho hắn ly rượu khác.
Ánh mắt sắc bén nhàn nhạt lướt qua bên người cô, dừng lại trên người người đàn ông anh tuấn đang đứng bên cạnh cô, toàn những người xa lạ nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Kiều thì Trình Dịch Dương vô cùng quen thuộc.
Đây là...
Một tiếng huýt sáo, "Trước kia mỗi lần cô ấy tới, đều là tiêu điểm, phong tình vạn chủng, thật là một chút cũng không có nói sai."
Tiếng cảm thán ở đâu đó, "Thật là một báu vật trời sinh, nếu như tôi có thể hôn cô ấy, thì để tôi làm..."
"Xin lỗi, cái ly anh không lau sạch sẽ." Trình Dịch Dương cắt đứt lời của hắn, để ly rượu xuống, đi về phía Thẩm Kiều.
Bartender om sòm cúi đầu nhìn xuống, trời à, khi nào thì hắn đã đổi khăn lau bàn thành khăn lau ly rồi? Nhìn lại những cái ly vừa lau, a...
Thẩm Kiều vừa nhìn thấy thân ảnh rắn rỏi của ông chồng thân yêu đang đi tới, không tự chủ hé ra nụ cười, vội vàng đứng lên khoác tay hắn, ngọt ngào nói: "Anh tới rồi."
"Không giới thiệu sao?" Trình Dịch Dương nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô, nhàn nhạt mở miệng.
"Anh ấy là ông chủ ở đây, Ngô Tử Tuyên, đây là chồng tôi, Trình Dịch Dương." Một tay kéo hắn xuống bắt đầu giới thiệu.
"Chồng... em?" sắc mặt Ngô Tử Tuyên lập tức liền thay đổi, "Em... Kết hôn?"
"Chào anh." Trình Dịch Dương ôm eo Thẩm Kiều, gật đầu chào hắn rồi quay sang nhìn cô vợ đang cười ngọt ngào, "Vừa rồi đang chơi cái gì?"
"Cũng không dễ chơi, nhưng bọn họ chơi đều không thắng được em." Cong môi lên, những trò chơi này chơi cũng được mà không chơi cũng được, không biết vì sao nữa, trước kia cô rất thích nhưng giờ lại cảm thấy nó vô vị tẻ nhạt.
"A Kiều, bà thật là đủ phách lối!" Đỗ Thanh Dương thấy cô nói như vậy vội vàng dạy bảo.
"Vậy bà có thắng nổi tôi không?" Mắt lườm một cái.
Tất cả mọi người đều cười, ai cũng biết, Thẩm Kiều là người thông minh, suy nghĩ nhạy bén, chơi đoán số, chơi xúc xắc thậm chí là trò quốc vương, vận khí của cô quá may, khó gặp địch thủ.
"Thật không chịu nổi bà." Đỗ Thanh Dương lắc đầu một cái, "Trình đại Kiểm sát trưởng, anh xem bà xã của anh chút đi, nhớ dẫn về nhà quản cho tốt.
Trình Dịch Dương liền lấy cái ly của Thẩm Kiều uống cạn, cũng không đáp lời, với điều này hắn không thích và cũng không có thói quen, càng không miễn cưỡng tự mình phối hợp với mọi người để đùa giỡn.
Cũng may, Đỗ Thanh Dương cũng biết tính cách của hắn, nên không để ý, nhìn đồng hồ trên tay, mím môi cười một tiếng, "A, mười hai giờ đúng." Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ ánh đèn chợt tắt.
m sắc hoàn mỹ từ DJ truyền đến, "Hello, everybody, mười hai giờ đúng, chúng ta nghĩ tới người nào?"
"Thẩm Kiều, Thẩm Kiều, Thẩm Kiều!" Dưới đài, trong sàn nhảy, phát ra đồng loạt mà vang dội trong đám người, kêu lên cùng một cái tên.
Đèn cứ trực tiếp chiếu vào người Thẩm Kiều, dưới âm thanh quay cuồng của âm nhạc, cô đứng lên, duyên dáng nhảy lên vũ đài.
Tất cả giống như ở nước Mỹ, cô là ngôi sao trời sinh, nếu là thật thì nhất định sẽ được vô sô người điên cuồng ngưỡng mộ, từng bộ phận trên thân thể, từng tế bào đều thần bí hấp dẫn.
"Nhìn em, chỉ nhìn em, yêu em, hãy yêu em." Rõ ràng không nói lời nào, chỉ có mắt, chỉ có tứ chi, nhưng toàn thân cô đang reo hò điều đó. Điệu nhảy tựa hồ như yêu tinh mê hoặc lòng người.
Trình Dịch Dương khẽ vuốt mép ly, tất cả mọi chuyện quen thuộc giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, Thẩm Kiều nhảy ở trên vũ đài mà hắn đứng dưới nhìn.Chỉ là, lần này không có người đàn ông khác, không có ai sẽ ôm cô vào ngực, mà hắn rốt cuộc không còn phải là người chỉ đứng xem.
Xinh đẹp của cô, kiều mỵ của cô, tất của của cô hắn không muốn chia sẻ với ai. Thế nhưng cô gái đó là Thẩm Kiều, hoàn toàn vô tâm, thế giới của cô, bầu trời của cô, tự do sung sướng không ai có thể quản được.
Thẩm Kiều đắm chìm ở trong âm nhạc, sung sướng lắc lư, vui vẻ phập phồng, liếc nhìn khuôn mặt nghiêm chỉnh của Trình Dịch Dương, người đàn ông này, cho dù thân ở nơi này vẫn nghiêm túc, dường như khuôn mặt khác của hắn chỉ có trên giường mới thấy được.
Người ngay thẳng như vậy, cao thượng như vậy, làm cho cô có ý xấu muốn phá tất cả, ưu nhã xoay người, cô nhảy xuống đài nhẹ nhàng bước đi theo vũ điệu, đúng lúc tiếng reo hò vang lên, cô lớn mật dạng chân lên đùi Trình Dịch Dương.
Anh yêu, ông chồng nghiêm túc của em, thời gian trò chơi đã đến!
Tác giả :
Chu Khinh