Kết Hôn Lần Thứ Hai
Chương 59: Phiên Ngoại Ba: Tình Thú
Từ khi mang thai, Tiếu Tử Hàm liền quyết định muốn sinh theo phương pháp tự nhiên, vì thế cô nghiêm khắc theo lời dặn của bác sĩ, cơm nước xong sẽ vào trong viện tản bộ, thứ nhất phòng ngừa chân bị phù, thứ hai tăng cường tính dẻo dai cho thân thể, vì tự sinh chuẩn bị sẵn sàng.
Đầu mùa hè Bắc Kinh liên tục mưa xuống mấy ngày, Tiếu Tử Hàm không có cách nào đi ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng lắc lư. Đều nói mang thai tính tình sẽ đại biến, thật đúng là như thế. Này không, cô vốn là thể hàn, nhưng sau khi mang thai lại sợ nóng đến muốn chết, mới vừa đi một vòng liền mồ hôi rơi như mưa.
Bởi vì trong phòng ngủ, lại nóng quá không chịu nổi cô liền tiện tay mở nút áo ngực bộ váy bầu, cầm lên cây quạt phác xích phác xích quạt. . . . . .
Chung Soái không nghĩ tới đẩy cửa lại có thể nhìn thấy cảnh đẹp hai vú lộ nửa, chỉ là cảnh sắc toàn mỹ, giờ phút này mà nói càng thêm hành hạ hắn.
Hắn nuốt ngụm nước miếng, sữa tươi cầm trên tay đặt lên bàn, đi tới bên người cô, cướp đi cây quạt trên tay cô, nhẹ nhàng vỗ, "Nóng thì mở máy điều hòa không khí đi!"
Tiếu Tử Hàm lắc đầu một cái, "Bác sĩ nói máy điều hòa không khí thổi nhiều không tốt, dễ dàng bị chuột rút!"
Chung Soái hôn hôn trán cô, đau lòng nói, "Bà xã, em khổ cực rồi!"
Tiếu Tử Hàm nhíu mày, "Khổ cực cũng không có gì, chỉ là thật nóng." Vừa nói vừa kéo kéo cái váy ướt mồ hôi, tả oán nói, "Đều là mồ hôi, em đi tắm!"
"Cẩn thận một chút!" Hắn dặn dò, thuận tiện đi vào phòng quần áo lấy quần áo mới cho cô thay.
Phòng tắm nhà bọn họ là kính mờ ngăn cách, nhìn không rõ, nhưng bóng dáng mông lung cùng tiếng nước chảy thật là hấp dẫn, vì vậy, Chung gia tiểu đệ không có tiền đồ đứng thẳng..., vì vậy người nào đó không muốn tắm bị buộc đi phòng khách tắm nước lạnh.
Hắn trở về là lúc Tiếu Tử Hàm đã đổi lại áo ngủ sợi tơ, ngồi ở trên ghế dựa nghỉ ngơi.
Hắn đi tới, cúi đầu, sờ sờ tóc của cô. Không có gì bất ngờ xảy ra phát hiện tóc của cô bị ướt, "Thế nào không sấy khô?"
"Không có việc gì, phía sau có chút ướt!" Cô thờ ơ nói.
Chung Soái thở dài, bất đắc dĩ đi phòng tắm lấy ra máy sấy, chỉnh nhiệt độ vừa phải, từ từ thổi cho cô.
Tiếu Tử Hàm hưởng thụ hắn phục vụ, ngoài miệng cũng lẩm bẩm, "Ông xã, anh sấy tóc kỹ thuật càng ngày càng tốt. Chỉ đáng tiếc em mang thai con trai, bằng không về sau tóc của con gái liền giao cho anh luôn nha!"
"Không được!" Hắn lạnh lùng nói, "Anh sấy cho em, em sấy cho con."
"Thật tốt!" Cô hưng phấn vẽ phác thảo hình ảnh con gái vùi ở trong lòng ngực mình, cô vùi ở trong ngực Chung Soái sấy tóc, nhưng vừa nghĩ tới trong bụng chính là con trai, khó tránh khỏi cô đơn.
Làm như nhìn thấu tâm tư của cô, Chung Soái xoa xoa tóc của cô, nghiêm trang nói, "Không vội, nếu em muốn, anh lại cho em một đứa con gái."
"Stop!" Cô khinh bỉ khẽ hừ, thân thể ngả vào trong ngực hắn, "Anh cho rằng là trồng dưa hấu sao, nói cho thì cho!"
"Vậy thì cố gắng nhiều một chút!" Hắn để máy sấy xuống, mở to mắt, cố gắng không nhìn đến nhũ phong bị lộ ra vì đai an toàn rớt ra.
"Ai muốn cố gắng với anh!" Cô hơi đỏ mặt nghĩ ngồi dậy, lại bị hắn đè lại.
"Đừng động!" Hắn hạ thấp giọng cảnh báo.
Tiếu Tử Hàm nghi ngờ nhìn hắn, thấy rõ trong mắt hắn nồng đậm dục vọng lập tức thân thể cứng đờ không làm bất kỳ động tác gì, liền thở cũng không dám thở mạnh.
Giống như qua một thế kỷ, Chung Soái mới khẽ thở dài, ôm cô đặt lên giường, "Em ngủ trước, anh đi tắm!"
Tiếu Tử Hàm nháy nháy mắt, hiểu ý tứ của hắn, lập tức cười nhạo báng, "Không phải vừa mới tắm."
Hắn nhíu lại lông mày, khẽ cắn vành tai của cô, cưng chiều mà bất đắc dĩ nói, "Không có biện pháp, ai bảo ai đó quá mê người!"
"Vậy sao?" Ai đó giảo hoạt cười một tiếng, đôi tay câu hạ cổ của hắn, "Em còn có thể mê người hơn a!" Lời nói mập mờ chôn vùi trên môi hắn, hơi thở phái nam thuần liệt trong nháy mắt xâm nhập tất cả giác quan của cô.
Chỉ là, không làm cho cô hài lòng quá lâu, Chung Soái liền phát khởi phản công, hắn một tay ấn chặt đầu của cô, cuồng nhiệt mút vào cánh hoa mềm mại, lưỡi linh xảo càng thêm ở trong miệng cô tiến quân thần tốc, trằn trọc triền miên, cho đến cô tức giận thở hổn hển phát ra tiếng rên, hắn mới quyến luyến không thôi rời đi cánh môi.
"Anh đi tắm!" Hắn vỗ vỗ đầu của cô, thanh âm thật thấp .
"Đừng!" Cô kéo hắn đang muốn xoay người, "Bác sĩ nói, bây giờ có thể đấy!"
"Không nên quá kịch liệt. . . . . ." Cô nói không lên tiếng khuôn mặt nhỏ nhắn đã sung huyết đỏ bừng.
Chung Soái liền giật mình, đợi phản ứng kịp lúc cười sờ sờ mặt của cô, "Bảo bối, anh không sao!" Thật ra thì hắn cũng biết trong lúc mang thai chỉ cần hơi chú ý một chút là được rồi, nhưng hắn lo lắng bụng cô không thoải mái, hoặc là không chú ý làm bị thương cô, cho nên ẩn nhẫn đến bây giờ.
Tiếu Tử Hàm không nói thêm gì nữa, chỉ là lấy tay từ từ cởi nút áo sơ mi của hắn, cái miệng nhỏ nhắn chống đỡ ở bên tai của hắn, dịu dàng nói, "Ông xã, bụng của em lớn có phải rất xấu hay không!"
"Sao lại có thể!" Hắn lập tức phản bác.
"Vậy sao anh đối với em không nổi tình thú?" Cô tự động tìm vật cứng rắn chỉa vào mình, cố ý bẻ cong sự thật.
"Mở mắt nói mò!" Hắn ngậm vành tai của cô, dịu dàng cảnh cáo, "Như thế này chớ cầu xin tha thứ!"
Mở rộng ra làn váy để thuận lợi cho hắn, hắn quen thuộc đẩy ra quần lót của cô, ngón tay trượt vào hoa huyệt đã lâu không chạm, an ủi trêu chọc, nghe được cô thật thấp thở dốc thì mới không chút do dự từ phía sau vọt vào, dùng sức chứng minh hắn đối với cô tình thú đến cùng có bao nhiêu nồng hậu!
Ai, thật đúng là bị hắn nói đúng, Tiếu Tử Hàm đến cuối cùng cơ hồ là khóc cầu xin tha thứ, "Ông xã, em không được !"
"Còn hoài nghi sao?" Hắn chậm rãi rút ra rồi lại đẩy vào, động tác mặc dù dữ dội, nhưng vẫn đặc biệt tỉ mỉ ổn định bụng của cô.
"Không á!" Cô ríu rít mấy tiếng, sau khi mang thai thân thể cô nhạy cảm hơn nhiều đã bị hắn đẩy lên cực điểm rất nhiều lần, mềm yếu đến mức cô chỉ nghĩ nằm xuống, lẳng lặng thở dốc.
Mặc dù vẫn chưa thỏa mãn, nhưng thấy hai gò má ửng hồng của cô vợ nhỏ, Chung Soái vẫn là tốc độ chạy nước rút nhanh hơn, sau đó ôm hông của cô, ở chỗ sâu nhất bộc phát ra □.
Xong chuyện, hắn nhanh chóng từ trong cơ thể cô lui ra, đem cô mệt mỏi xụi lơ đặt ở trên ngực, săn sóc thay cô lau chùi mồ hôi trên mặt, "Bảo bối, vô luận em mang hình dáng gì, đều là người anh thích nhất!"
Còn phiên ngoại cuối về Chu Duyên và Vi Vi nhé...
Đầu mùa hè Bắc Kinh liên tục mưa xuống mấy ngày, Tiếu Tử Hàm không có cách nào đi ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng lắc lư. Đều nói mang thai tính tình sẽ đại biến, thật đúng là như thế. Này không, cô vốn là thể hàn, nhưng sau khi mang thai lại sợ nóng đến muốn chết, mới vừa đi một vòng liền mồ hôi rơi như mưa.
Bởi vì trong phòng ngủ, lại nóng quá không chịu nổi cô liền tiện tay mở nút áo ngực bộ váy bầu, cầm lên cây quạt phác xích phác xích quạt. . . . . .
Chung Soái không nghĩ tới đẩy cửa lại có thể nhìn thấy cảnh đẹp hai vú lộ nửa, chỉ là cảnh sắc toàn mỹ, giờ phút này mà nói càng thêm hành hạ hắn.
Hắn nuốt ngụm nước miếng, sữa tươi cầm trên tay đặt lên bàn, đi tới bên người cô, cướp đi cây quạt trên tay cô, nhẹ nhàng vỗ, "Nóng thì mở máy điều hòa không khí đi!"
Tiếu Tử Hàm lắc đầu một cái, "Bác sĩ nói máy điều hòa không khí thổi nhiều không tốt, dễ dàng bị chuột rút!"
Chung Soái hôn hôn trán cô, đau lòng nói, "Bà xã, em khổ cực rồi!"
Tiếu Tử Hàm nhíu mày, "Khổ cực cũng không có gì, chỉ là thật nóng." Vừa nói vừa kéo kéo cái váy ướt mồ hôi, tả oán nói, "Đều là mồ hôi, em đi tắm!"
"Cẩn thận một chút!" Hắn dặn dò, thuận tiện đi vào phòng quần áo lấy quần áo mới cho cô thay.
Phòng tắm nhà bọn họ là kính mờ ngăn cách, nhìn không rõ, nhưng bóng dáng mông lung cùng tiếng nước chảy thật là hấp dẫn, vì vậy, Chung gia tiểu đệ không có tiền đồ đứng thẳng..., vì vậy người nào đó không muốn tắm bị buộc đi phòng khách tắm nước lạnh.
Hắn trở về là lúc Tiếu Tử Hàm đã đổi lại áo ngủ sợi tơ, ngồi ở trên ghế dựa nghỉ ngơi.
Hắn đi tới, cúi đầu, sờ sờ tóc của cô. Không có gì bất ngờ xảy ra phát hiện tóc của cô bị ướt, "Thế nào không sấy khô?"
"Không có việc gì, phía sau có chút ướt!" Cô thờ ơ nói.
Chung Soái thở dài, bất đắc dĩ đi phòng tắm lấy ra máy sấy, chỉnh nhiệt độ vừa phải, từ từ thổi cho cô.
Tiếu Tử Hàm hưởng thụ hắn phục vụ, ngoài miệng cũng lẩm bẩm, "Ông xã, anh sấy tóc kỹ thuật càng ngày càng tốt. Chỉ đáng tiếc em mang thai con trai, bằng không về sau tóc của con gái liền giao cho anh luôn nha!"
"Không được!" Hắn lạnh lùng nói, "Anh sấy cho em, em sấy cho con."
"Thật tốt!" Cô hưng phấn vẽ phác thảo hình ảnh con gái vùi ở trong lòng ngực mình, cô vùi ở trong ngực Chung Soái sấy tóc, nhưng vừa nghĩ tới trong bụng chính là con trai, khó tránh khỏi cô đơn.
Làm như nhìn thấu tâm tư của cô, Chung Soái xoa xoa tóc của cô, nghiêm trang nói, "Không vội, nếu em muốn, anh lại cho em một đứa con gái."
"Stop!" Cô khinh bỉ khẽ hừ, thân thể ngả vào trong ngực hắn, "Anh cho rằng là trồng dưa hấu sao, nói cho thì cho!"
"Vậy thì cố gắng nhiều một chút!" Hắn để máy sấy xuống, mở to mắt, cố gắng không nhìn đến nhũ phong bị lộ ra vì đai an toàn rớt ra.
"Ai muốn cố gắng với anh!" Cô hơi đỏ mặt nghĩ ngồi dậy, lại bị hắn đè lại.
"Đừng động!" Hắn hạ thấp giọng cảnh báo.
Tiếu Tử Hàm nghi ngờ nhìn hắn, thấy rõ trong mắt hắn nồng đậm dục vọng lập tức thân thể cứng đờ không làm bất kỳ động tác gì, liền thở cũng không dám thở mạnh.
Giống như qua một thế kỷ, Chung Soái mới khẽ thở dài, ôm cô đặt lên giường, "Em ngủ trước, anh đi tắm!"
Tiếu Tử Hàm nháy nháy mắt, hiểu ý tứ của hắn, lập tức cười nhạo báng, "Không phải vừa mới tắm."
Hắn nhíu lại lông mày, khẽ cắn vành tai của cô, cưng chiều mà bất đắc dĩ nói, "Không có biện pháp, ai bảo ai đó quá mê người!"
"Vậy sao?" Ai đó giảo hoạt cười một tiếng, đôi tay câu hạ cổ của hắn, "Em còn có thể mê người hơn a!" Lời nói mập mờ chôn vùi trên môi hắn, hơi thở phái nam thuần liệt trong nháy mắt xâm nhập tất cả giác quan của cô.
Chỉ là, không làm cho cô hài lòng quá lâu, Chung Soái liền phát khởi phản công, hắn một tay ấn chặt đầu của cô, cuồng nhiệt mút vào cánh hoa mềm mại, lưỡi linh xảo càng thêm ở trong miệng cô tiến quân thần tốc, trằn trọc triền miên, cho đến cô tức giận thở hổn hển phát ra tiếng rên, hắn mới quyến luyến không thôi rời đi cánh môi.
"Anh đi tắm!" Hắn vỗ vỗ đầu của cô, thanh âm thật thấp .
"Đừng!" Cô kéo hắn đang muốn xoay người, "Bác sĩ nói, bây giờ có thể đấy!"
"Không nên quá kịch liệt. . . . . ." Cô nói không lên tiếng khuôn mặt nhỏ nhắn đã sung huyết đỏ bừng.
Chung Soái liền giật mình, đợi phản ứng kịp lúc cười sờ sờ mặt của cô, "Bảo bối, anh không sao!" Thật ra thì hắn cũng biết trong lúc mang thai chỉ cần hơi chú ý một chút là được rồi, nhưng hắn lo lắng bụng cô không thoải mái, hoặc là không chú ý làm bị thương cô, cho nên ẩn nhẫn đến bây giờ.
Tiếu Tử Hàm không nói thêm gì nữa, chỉ là lấy tay từ từ cởi nút áo sơ mi của hắn, cái miệng nhỏ nhắn chống đỡ ở bên tai của hắn, dịu dàng nói, "Ông xã, bụng của em lớn có phải rất xấu hay không!"
"Sao lại có thể!" Hắn lập tức phản bác.
"Vậy sao anh đối với em không nổi tình thú?" Cô tự động tìm vật cứng rắn chỉa vào mình, cố ý bẻ cong sự thật.
"Mở mắt nói mò!" Hắn ngậm vành tai của cô, dịu dàng cảnh cáo, "Như thế này chớ cầu xin tha thứ!"
Mở rộng ra làn váy để thuận lợi cho hắn, hắn quen thuộc đẩy ra quần lót của cô, ngón tay trượt vào hoa huyệt đã lâu không chạm, an ủi trêu chọc, nghe được cô thật thấp thở dốc thì mới không chút do dự từ phía sau vọt vào, dùng sức chứng minh hắn đối với cô tình thú đến cùng có bao nhiêu nồng hậu!
Ai, thật đúng là bị hắn nói đúng, Tiếu Tử Hàm đến cuối cùng cơ hồ là khóc cầu xin tha thứ, "Ông xã, em không được !"
"Còn hoài nghi sao?" Hắn chậm rãi rút ra rồi lại đẩy vào, động tác mặc dù dữ dội, nhưng vẫn đặc biệt tỉ mỉ ổn định bụng của cô.
"Không á!" Cô ríu rít mấy tiếng, sau khi mang thai thân thể cô nhạy cảm hơn nhiều đã bị hắn đẩy lên cực điểm rất nhiều lần, mềm yếu đến mức cô chỉ nghĩ nằm xuống, lẳng lặng thở dốc.
Mặc dù vẫn chưa thỏa mãn, nhưng thấy hai gò má ửng hồng của cô vợ nhỏ, Chung Soái vẫn là tốc độ chạy nước rút nhanh hơn, sau đó ôm hông của cô, ở chỗ sâu nhất bộc phát ra □.
Xong chuyện, hắn nhanh chóng từ trong cơ thể cô lui ra, đem cô mệt mỏi xụi lơ đặt ở trên ngực, săn sóc thay cô lau chùi mồ hôi trên mặt, "Bảo bối, vô luận em mang hình dáng gì, đều là người anh thích nhất!"
Còn phiên ngoại cuối về Chu Duyên và Vi Vi nhé...
Tác giả :
Hạ Mạt Thu