Kết Hôn Đi
Chương 18
Trở lại quân đội, hai người đều vì công việc của mình mà bận rộn. Lý Nguyên Nguyên ngoại trừ bận công tác, trong lòng cũng đè ép một khối đá lớn. Lần này đi nhà Lục Huy khiến cô càng khắc sâu hiểu biết được Lục Huy đối với con gái chân chính yêu thích, anh thích là hình tượng thục nữ. Mà cô không phải, cô sợ hãi chính mình là Lục Huy trong lòng hạ tiêu chuẩn mới chấp nhận cô. Việc này, kiêu ngạo của cô tuyệt không thể chấp nhận, tình yêu của cô đối với anh cũng làm cho cô luyến tiếc để Lục Huy ủy khuất.
Lục Huy là NO. 1 hoàn mỹ trong lòng cô.
Mà bản thân, khiến Lục Huy ủy khuất sao?
Ý niệm này trong đầu không ngừng làm khó Lý Nguyên Nguyên; cô suy nghĩ nếu như thật sự không đạt được tiêu chuẩn hoàn mỹ nhất trong lòng Lục Huy, mình có nên im lặng rời khỏi hay không? Không, không, không, Lý Nguyên Nguyên cô không phải là người như thế. Đối mặt khó khăn bỏ đi là không có khả năng. Cô yêu Lục Huy, phi thường phi thường yêu! Hận không thể biến mình một sợi thắt lưng, gắt gao trói chặt anh. Cô mới không rời đi. . . .
Như vậy, vì đạt tới tiêu chuẩn trong lòng Lục Huy bắt mình để tóc dài, tay cầm sạn? Cầm sạn cũng có thể, nhưng làm một quân nhân, để tóc dài là không được. Trừ phi. . . Không, không, không, cô nhiệt tình yêu thương quân doanh, cô thích công việc của mình. Nhưng, nên làm gì bây giờ?
Buổi tối lúc ngủ, Lý Nguyên Nguyên không ngừng thở dài, còn nói mớ. Kỷ Mẫn ngày hôm sau đen hốc mắt lo lắng hỏi: "Có phải chị thật sự điên rồi không?"
Ký túc xá của Lục Huy
Lục Huy lật lịch chọn ngày kết hôn.
"Nguyên Nguyên, em xem ngày này được không?" Lục Huy hỏi Lý Nguyên Nguyên bên cạnh.
Lý Nguyên Nguyên không yên lòng liếc mắt một cái, "Có thể."
"Vậy ngày này?"
"Được."
"Em, đây là làm sao vậy?" Lục Huy rốt cục phát hiện không thích hợp, anh thân thiết hỏi.
Lý Nguyên Nguyên giống con chó nhỏ, điềm đạm đáng yêu dựa vào trước ngực Lục Huy, ôn nhu nói: "Lục Huy, anh thật sự thích em sao?"
Lục Huy thâm tình: "Anh yêu em!"
Lý Nguyên Nguyên thực hưởng thụ: "Anh thật sự muốn cùng em kết hôn sao?"
Lục Huy tiếp tục thâm tình: "Đúng vậy, rất muốn, hận chúng ta không thể lập tức kết hôn!"
"Anh thật sự cũng vội vã như vậy sao?" Vui sướng. . . .
"Đương nhiên, hơn nữa anh vội vã muốn tiến hành nội dung cuối cùng của hôn lễ."
"Nội dung cuối cùng?" Nội dung cuối cùng của hôn lễ? ... . . Đưa vào động phòng? !
Lý Nguyên Nguyên (≧﹏ ≦): không thể câu thông!
Hôm nay, Lục Huy ăn cơm cùng các phân đội trưởng, điện thoại của anh vang lên. Lục Huy vừa thấy là Lý Nguyên Nguyên, lập tức đứng lên xoay người ra ngoài tiếp. Các phân đội trưởng đều là bộ đội đặc chủng vĩ đại, vui tươi hớn hở dựng thẳng lỗ tai nghe lén.
"Được, em chuẩn bị anh nhất định thích."
"Nhất định nhất định, anh cam đoan đi, anh sẽ đưa người đến cổ vũ cho các em!"
". . ."
". . ."
--------- Một số lời tâm tình.
Lục Huy trở lại bàn, mặt mày hồng hào.
Một phân đội trưởng nói: "Đội trưởng, có việc vui gì à?"
Lục Huy cười: "Tuần sau quân đội chúng ta không phải có trình diễn văn nghệ gì đó sao, liên đội của Nguyên Nguyên muốn biểu diễn thời trang, còn nói nhờ bạn tìm giáo viên chuyên nghiệp đến huấn luyện, bảo tôi nhất định phải đến xem, quyết không thể nửa đường đi toilet."
"Ha ha ha. . ." Mọi người vừa nghe đều nở nụ cười: "Liên đội của chị dâu mỹ nữ nhiều, hơn nữa người người dáng người siêu tốt, dù thế nào tôi cũng nhịn!" Nói xong lại một phen cười vang.
Buổi biểu diễn văn nghệ
Ở đại lễ đường của quân bộ, có thủ trưởng, có quan binh các đơn vị, có người nhà, nơi nơi vô cùng náo nhiệt tất cả đều là người. Rất nhiều người đều chờ mong tiết mục của liên binh nữ núi Thiên Phong, lần trước biểu diễn vì các cô thắng được một đám FANS, hiện tại lại đồn đãi có trò hay. Người người đều mở mắt sáng rực chờ.
Tiến hành đến một nửa, nữ giới thiệu chương trình đi ra, trên mặt cô mang theo nụ cười sung sướng: "Sau đây là một tiết mục tin tưởng mọi người nhất định chờ mong đã lâu!" Quả nhiên, dưới đài lập tức xôn xao, vô số cổ bắt đầu vươn, ý đồ vì ánh mắt tìm một vị trí tốt.
Người giới thiệu chương trình tiếp tục nói: "Nữ binh, vì công việc cần, các cô đem vẻ đẹp của mình hàng năm che giấu dưới quân trang. Hôm nay, các chiến hữu của liên nữ binh núi Thiên Phong muốn triển lãm phong thái phái nữ của nữ binh cho chúng ta xem! Mời thưởng thức tiết mục biểu diễn thời trang !"
Dưới hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Theo âm nhạc êm dịu vang lên, màn che từ từ mở ra. Từ giữa cho đến hai bên, người xem miệng lần lượt mở lớn.
Trên đài đứng bốn bình hoa! Không không, là cô gái giống bình hoa, các cô mang giày cao 7 cm, mặc sườn xám dài vừa người, một bộ nền trắng hoa đỏ, một bộ xanh ngọc viền thêu chỉ vàng, một bộ hồng nhạt in hoa và một bộ vàng nhạt hoa vỡ. Người người ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng người thon dài, thắt lưng cùng đường xong hình chữ S đều hiện ra.
"Đêm Thượng Hải, đêm Thượng Hải, bạn là thành không ngủ. . ." Theo âm nhạc vang lên, hai cô gái ở giữa đi giày cao gót chầm chậm tiến về phía trước.
Lục Huy ở dưới đài cười đến thực vui vẻ, trên đài mặc sườn xám trắng hoa đỏ đang đi tới không phải chính là Nguyên Nguyên nhà anh sao? Thật xinh đẹp! Dáng người thật tốt! Xem tóc kia còn cố ý uốn cong, tuy rằng là tóc ngắn, nhưng hơi uốn phối với kẹp tóc nhỏ lóe sáng, lại phối với sườn xám liền thân, quả thực chính là danh viện trong đêm Thượng Hải!
Chi đội trường bên cạnh huých huých anh: "Đội trưởng, chị dâu thật xinh đẹp!"
Lục Huy cười thấy răng, rất đắc ý: "Đương nhiên!"
Hai mỹ nữ trên đài chạy tới trước sân khấu, xoay người một cái.
"Oa!"
Một đám người ánh mắt đều lộ ra! Xoạt ~~~ xoạt cao như vậy! Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã thấy đùi rồi! Chưa thấy rõ, còn chưa thấy rõ. . . . Đáng tiếc người ta đã đi trở về. Đợi, đợi nhóm thứ hai. . . . tất cả phái nam đều sôi trào, nhất là máu nóng của bọn họ. Chỉ có thủ trưởng còn bình tĩnh: "Lý Khả này thật đúng là. . ."
Lục Huy miệng há hốc, choáng váng!
Đây chỉ có anh có thể xem a. . . . Kháng nghị! Kháng nghị!
Đợi Lý Nguyên Nguyên lần thứ hai đi ra đã thay đổi phong cách, lần này là Tây Âu cổ phong. Cô mặc trang phục công chúa, váy bồng, lộ vai và một phần ngực, một cái mũ thật to có gắn hoa, tay cầm ô hoa nhỏ. Liền giống một mỹ nữ quý tộc thật sự của Châu Âu cổ điển.
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lục Huy mắt đều đỏ. Anh thấy được, anh thấy được loáng thoáng trước ngực Lý Nguyên Nguyên, hình như có rãnh nhỏ như có như không. Khẳng định cũng có người thấy được! Hừ! Hừ!
Khi Lý Nguyên Nguyên đi ra lần thứ ba, Lục Huy cơ hồ muốn hộc máu. Toàn thân cô mặt lễ phục dạ hội màu đen bóng, trước sau hai chữ V lớn thật sâu, đôi môi màu đỏ mọng càng phát ra đỏ tươi gợi cảm, mê hoặc như Monroe. Khiến người ta chảy máu mũi là bộ ngực cup C của Nguyên Nguyên lay động theo từng bước chân. Lục Huy rất rõ ràng đó đều là hàng thật, đó đều là của nhà anh cất chứa riêng a, anh kiêu ngạo, anh lo lắng, hiện tại anh mâu thuẫn, phiền toái nhất là hiện tại anh nóng máu!Anh nhìn xem người bên cạnh người xa xa hầu như đều nóng máu! Có người đã chảy nước miếng xuống đất!
Mẹ nó!
Lục Huy vừa quay đầu lại: "Gọi cho ta --- chị dâu!"
Dưới đài một tổ đội năm hình vuông lớn tiếng hô: "Chị dâu!"
Lý Nguyên Nguyên đang đi trên đài bị một tiếng "chị dâu" làm hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền hiểu được. Cô nhịn không được khiến khóe miệng cong nhàn nhạt.
Nụ cười nhàn nhạt trên môi đỏ mọng liền đẹp giống như tiên nữ không thuộc nhân gian khói lửa cười với người phàm, xinh đẹp như vậy, ấm lòng người như vậy. Lục Huy nghĩ đó nhất định là vẻ đẹp cả đời anh đều không quên.
Sau khi nhóm người mẫu đi vào hậu đài, đội trưởng Lý Khả theo nhạc đi ra, cô mặc quân trang cầm micro trong tiếng nhạc thâm tình đọc diễn cảm: "Trong biển người mờ mịt ta là ai? Trong bọt sóng cuộn trào ta là ngọn sóng nào? Trong đại quân chinh phục vũ trụ, yên lặng kính dâng chính là ta. Trong dòng sông sự nghiệp huy hoàng, vĩnh viễn cuộn trào chính là ta. Không cần người ca tụng ta; không khát vọng người báo đáp ta; ta đem ánh sáng hòa vào tổ quốc núi sông!"
Lúc này, tất cả người mẫu đều từ sau đài đi ra. Lần này, toàn bộ các cô mặc trang phục như nhau, xếp thành hàng đứng. Lục Huy liếc mắt một cái liền thấy Lý Nguyên Nguyên, môi cô vẫn đỏ mọng tiên diễm như vậy.
"Mặc!" Lý Khả ra lệnh một tiếng. Mọi người lưu loát từ dưới chân cầm lấy mũ đã sớm chuẩn bị, đội lên, tóc uốn xinh đẹp cùng kẹp tóc trong nháy mắt đều biến mất trong mũ sắt; tay vừa chùi, mặt mọi người nháy mắt biến thành đủ mọi màu sắc, Lý Nguyên Nguyên môi đỏ mọng cũng bị đen vàng thay thế. Người dưới đài đã không nhận ra ai là ai, càng khiếp sợ với biến hóa như thế.
Giọng nói của Lý Khả lại vang lên: "Chúng ta là bươm bướm xinh đẹp, chúng ta yêu quân trang xanh, vì quân trang xanh này, chúng ta có thể không phải người vợ hoàn mỹ, chúng ta có thể không phải người mẹ hoàn mỹ, chúng ta có thể không phải người con hoàn mỹ, nhưng chúng ta yêu quốc gia của chúng ta, yêu của thân nhân chúng ta, vì mọi người cùng mọi nhà, chúng ta là nữ nhân, chúng ta cũng là quân nhân." Nói đến đây, Lý Khả quay đầu đối mặt với các binh lính của cô lớn tiếng nói: "Chúng ta."
"Nhiệt tình yêu thương tổ quốc! Hiến thân cho quốc phòng! Không oán không hối!" Tất cả nữ binh cùng nhau la lớn, giọng nữ thanh thúy quanh quẩn trên không đại lễ đường thật lâu không ngừng.
"Cúi chào!" Lý Khả ra lệnh một tiếng, tất cả nữ binh chỉnh tề thực hiện quân lễ tiêu chuẩn. Dưới đài rất nhiều quan binh đều tự giác đứng lên, cũng trả về một cái quân lễ, trong mắt lóe nước mắt.
Khi nhóm người mẫu liên nữ binh núi Thiên Phong xếp hàng kết cục, trong lễ đường bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt rung trời!
Lục Huy là NO. 1 hoàn mỹ trong lòng cô.
Mà bản thân, khiến Lục Huy ủy khuất sao?
Ý niệm này trong đầu không ngừng làm khó Lý Nguyên Nguyên; cô suy nghĩ nếu như thật sự không đạt được tiêu chuẩn hoàn mỹ nhất trong lòng Lục Huy, mình có nên im lặng rời khỏi hay không? Không, không, không, Lý Nguyên Nguyên cô không phải là người như thế. Đối mặt khó khăn bỏ đi là không có khả năng. Cô yêu Lục Huy, phi thường phi thường yêu! Hận không thể biến mình một sợi thắt lưng, gắt gao trói chặt anh. Cô mới không rời đi. . . .
Như vậy, vì đạt tới tiêu chuẩn trong lòng Lục Huy bắt mình để tóc dài, tay cầm sạn? Cầm sạn cũng có thể, nhưng làm một quân nhân, để tóc dài là không được. Trừ phi. . . Không, không, không, cô nhiệt tình yêu thương quân doanh, cô thích công việc của mình. Nhưng, nên làm gì bây giờ?
Buổi tối lúc ngủ, Lý Nguyên Nguyên không ngừng thở dài, còn nói mớ. Kỷ Mẫn ngày hôm sau đen hốc mắt lo lắng hỏi: "Có phải chị thật sự điên rồi không?"
Ký túc xá của Lục Huy
Lục Huy lật lịch chọn ngày kết hôn.
"Nguyên Nguyên, em xem ngày này được không?" Lục Huy hỏi Lý Nguyên Nguyên bên cạnh.
Lý Nguyên Nguyên không yên lòng liếc mắt một cái, "Có thể."
"Vậy ngày này?"
"Được."
"Em, đây là làm sao vậy?" Lục Huy rốt cục phát hiện không thích hợp, anh thân thiết hỏi.
Lý Nguyên Nguyên giống con chó nhỏ, điềm đạm đáng yêu dựa vào trước ngực Lục Huy, ôn nhu nói: "Lục Huy, anh thật sự thích em sao?"
Lục Huy thâm tình: "Anh yêu em!"
Lý Nguyên Nguyên thực hưởng thụ: "Anh thật sự muốn cùng em kết hôn sao?"
Lục Huy tiếp tục thâm tình: "Đúng vậy, rất muốn, hận chúng ta không thể lập tức kết hôn!"
"Anh thật sự cũng vội vã như vậy sao?" Vui sướng. . . .
"Đương nhiên, hơn nữa anh vội vã muốn tiến hành nội dung cuối cùng của hôn lễ."
"Nội dung cuối cùng?" Nội dung cuối cùng của hôn lễ? ... . . Đưa vào động phòng? !
Lý Nguyên Nguyên (≧﹏ ≦): không thể câu thông!
Hôm nay, Lục Huy ăn cơm cùng các phân đội trưởng, điện thoại của anh vang lên. Lục Huy vừa thấy là Lý Nguyên Nguyên, lập tức đứng lên xoay người ra ngoài tiếp. Các phân đội trưởng đều là bộ đội đặc chủng vĩ đại, vui tươi hớn hở dựng thẳng lỗ tai nghe lén.
"Được, em chuẩn bị anh nhất định thích."
"Nhất định nhất định, anh cam đoan đi, anh sẽ đưa người đến cổ vũ cho các em!"
". . ."
". . ."
--------- Một số lời tâm tình.
Lục Huy trở lại bàn, mặt mày hồng hào.
Một phân đội trưởng nói: "Đội trưởng, có việc vui gì à?"
Lục Huy cười: "Tuần sau quân đội chúng ta không phải có trình diễn văn nghệ gì đó sao, liên đội của Nguyên Nguyên muốn biểu diễn thời trang, còn nói nhờ bạn tìm giáo viên chuyên nghiệp đến huấn luyện, bảo tôi nhất định phải đến xem, quyết không thể nửa đường đi toilet."
"Ha ha ha. . ." Mọi người vừa nghe đều nở nụ cười: "Liên đội của chị dâu mỹ nữ nhiều, hơn nữa người người dáng người siêu tốt, dù thế nào tôi cũng nhịn!" Nói xong lại một phen cười vang.
Buổi biểu diễn văn nghệ
Ở đại lễ đường của quân bộ, có thủ trưởng, có quan binh các đơn vị, có người nhà, nơi nơi vô cùng náo nhiệt tất cả đều là người. Rất nhiều người đều chờ mong tiết mục của liên binh nữ núi Thiên Phong, lần trước biểu diễn vì các cô thắng được một đám FANS, hiện tại lại đồn đãi có trò hay. Người người đều mở mắt sáng rực chờ.
Tiến hành đến một nửa, nữ giới thiệu chương trình đi ra, trên mặt cô mang theo nụ cười sung sướng: "Sau đây là một tiết mục tin tưởng mọi người nhất định chờ mong đã lâu!" Quả nhiên, dưới đài lập tức xôn xao, vô số cổ bắt đầu vươn, ý đồ vì ánh mắt tìm một vị trí tốt.
Người giới thiệu chương trình tiếp tục nói: "Nữ binh, vì công việc cần, các cô đem vẻ đẹp của mình hàng năm che giấu dưới quân trang. Hôm nay, các chiến hữu của liên nữ binh núi Thiên Phong muốn triển lãm phong thái phái nữ của nữ binh cho chúng ta xem! Mời thưởng thức tiết mục biểu diễn thời trang !"
Dưới hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Theo âm nhạc êm dịu vang lên, màn che từ từ mở ra. Từ giữa cho đến hai bên, người xem miệng lần lượt mở lớn.
Trên đài đứng bốn bình hoa! Không không, là cô gái giống bình hoa, các cô mang giày cao 7 cm, mặc sườn xám dài vừa người, một bộ nền trắng hoa đỏ, một bộ xanh ngọc viền thêu chỉ vàng, một bộ hồng nhạt in hoa và một bộ vàng nhạt hoa vỡ. Người người ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng người thon dài, thắt lưng cùng đường xong hình chữ S đều hiện ra.
"Đêm Thượng Hải, đêm Thượng Hải, bạn là thành không ngủ. . ." Theo âm nhạc vang lên, hai cô gái ở giữa đi giày cao gót chầm chậm tiến về phía trước.
Lục Huy ở dưới đài cười đến thực vui vẻ, trên đài mặc sườn xám trắng hoa đỏ đang đi tới không phải chính là Nguyên Nguyên nhà anh sao? Thật xinh đẹp! Dáng người thật tốt! Xem tóc kia còn cố ý uốn cong, tuy rằng là tóc ngắn, nhưng hơi uốn phối với kẹp tóc nhỏ lóe sáng, lại phối với sườn xám liền thân, quả thực chính là danh viện trong đêm Thượng Hải!
Chi đội trường bên cạnh huých huých anh: "Đội trưởng, chị dâu thật xinh đẹp!"
Lục Huy cười thấy răng, rất đắc ý: "Đương nhiên!"
Hai mỹ nữ trên đài chạy tới trước sân khấu, xoay người một cái.
"Oa!"
Một đám người ánh mắt đều lộ ra! Xoạt ~~~ xoạt cao như vậy! Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã thấy đùi rồi! Chưa thấy rõ, còn chưa thấy rõ. . . . Đáng tiếc người ta đã đi trở về. Đợi, đợi nhóm thứ hai. . . . tất cả phái nam đều sôi trào, nhất là máu nóng của bọn họ. Chỉ có thủ trưởng còn bình tĩnh: "Lý Khả này thật đúng là. . ."
Lục Huy miệng há hốc, choáng váng!
Đây chỉ có anh có thể xem a. . . . Kháng nghị! Kháng nghị!
Đợi Lý Nguyên Nguyên lần thứ hai đi ra đã thay đổi phong cách, lần này là Tây Âu cổ phong. Cô mặc trang phục công chúa, váy bồng, lộ vai và một phần ngực, một cái mũ thật to có gắn hoa, tay cầm ô hoa nhỏ. Liền giống một mỹ nữ quý tộc thật sự của Châu Âu cổ điển.
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lục Huy mắt đều đỏ. Anh thấy được, anh thấy được loáng thoáng trước ngực Lý Nguyên Nguyên, hình như có rãnh nhỏ như có như không. Khẳng định cũng có người thấy được! Hừ! Hừ!
Khi Lý Nguyên Nguyên đi ra lần thứ ba, Lục Huy cơ hồ muốn hộc máu. Toàn thân cô mặt lễ phục dạ hội màu đen bóng, trước sau hai chữ V lớn thật sâu, đôi môi màu đỏ mọng càng phát ra đỏ tươi gợi cảm, mê hoặc như Monroe. Khiến người ta chảy máu mũi là bộ ngực cup C của Nguyên Nguyên lay động theo từng bước chân. Lục Huy rất rõ ràng đó đều là hàng thật, đó đều là của nhà anh cất chứa riêng a, anh kiêu ngạo, anh lo lắng, hiện tại anh mâu thuẫn, phiền toái nhất là hiện tại anh nóng máu!Anh nhìn xem người bên cạnh người xa xa hầu như đều nóng máu! Có người đã chảy nước miếng xuống đất!
Mẹ nó!
Lục Huy vừa quay đầu lại: "Gọi cho ta --- chị dâu!"
Dưới đài một tổ đội năm hình vuông lớn tiếng hô: "Chị dâu!"
Lý Nguyên Nguyên đang đi trên đài bị một tiếng "chị dâu" làm hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền hiểu được. Cô nhịn không được khiến khóe miệng cong nhàn nhạt.
Nụ cười nhàn nhạt trên môi đỏ mọng liền đẹp giống như tiên nữ không thuộc nhân gian khói lửa cười với người phàm, xinh đẹp như vậy, ấm lòng người như vậy. Lục Huy nghĩ đó nhất định là vẻ đẹp cả đời anh đều không quên.
Sau khi nhóm người mẫu đi vào hậu đài, đội trưởng Lý Khả theo nhạc đi ra, cô mặc quân trang cầm micro trong tiếng nhạc thâm tình đọc diễn cảm: "Trong biển người mờ mịt ta là ai? Trong bọt sóng cuộn trào ta là ngọn sóng nào? Trong đại quân chinh phục vũ trụ, yên lặng kính dâng chính là ta. Trong dòng sông sự nghiệp huy hoàng, vĩnh viễn cuộn trào chính là ta. Không cần người ca tụng ta; không khát vọng người báo đáp ta; ta đem ánh sáng hòa vào tổ quốc núi sông!"
Lúc này, tất cả người mẫu đều từ sau đài đi ra. Lần này, toàn bộ các cô mặc trang phục như nhau, xếp thành hàng đứng. Lục Huy liếc mắt một cái liền thấy Lý Nguyên Nguyên, môi cô vẫn đỏ mọng tiên diễm như vậy.
"Mặc!" Lý Khả ra lệnh một tiếng. Mọi người lưu loát từ dưới chân cầm lấy mũ đã sớm chuẩn bị, đội lên, tóc uốn xinh đẹp cùng kẹp tóc trong nháy mắt đều biến mất trong mũ sắt; tay vừa chùi, mặt mọi người nháy mắt biến thành đủ mọi màu sắc, Lý Nguyên Nguyên môi đỏ mọng cũng bị đen vàng thay thế. Người dưới đài đã không nhận ra ai là ai, càng khiếp sợ với biến hóa như thế.
Giọng nói của Lý Khả lại vang lên: "Chúng ta là bươm bướm xinh đẹp, chúng ta yêu quân trang xanh, vì quân trang xanh này, chúng ta có thể không phải người vợ hoàn mỹ, chúng ta có thể không phải người mẹ hoàn mỹ, chúng ta có thể không phải người con hoàn mỹ, nhưng chúng ta yêu quốc gia của chúng ta, yêu của thân nhân chúng ta, vì mọi người cùng mọi nhà, chúng ta là nữ nhân, chúng ta cũng là quân nhân." Nói đến đây, Lý Khả quay đầu đối mặt với các binh lính của cô lớn tiếng nói: "Chúng ta."
"Nhiệt tình yêu thương tổ quốc! Hiến thân cho quốc phòng! Không oán không hối!" Tất cả nữ binh cùng nhau la lớn, giọng nữ thanh thúy quanh quẩn trên không đại lễ đường thật lâu không ngừng.
"Cúi chào!" Lý Khả ra lệnh một tiếng, tất cả nữ binh chỉnh tề thực hiện quân lễ tiêu chuẩn. Dưới đài rất nhiều quan binh đều tự giác đứng lên, cũng trả về một cái quân lễ, trong mắt lóe nước mắt.
Khi nhóm người mẫu liên nữ binh núi Thiên Phong xếp hàng kết cục, trong lễ đường bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt rung trời!
Tác giả :
Quế Liễu Thanh Thanh