Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 367
Chương 367: Rốt cuộc ai mới là tiểu tam?
“Chủ tịch… Luật sư của Hải Thụy đã đến ngoài cửa." Trợ lý nói với ông cụ nhà họ Đường đang ngồi trầm tư ở phòng sách: “Muốn hay không…"
“Để cho bọn họ vào đi." Ông cụ nhà họ Đường bắt lực xua tay.
“Nhưng mà…"
“Đây đều là báo ứng." Ông cụ ho nhẹ hai tiếng: “Nếu như tôi không dung túng Đường Huyên, có lẽ sẽ không ầm ï đến tình trạng không thể cứu vãn như giờ."
“Tôi biết rõ là Đường Ninh vô tội, nhưng tôi cũng không biết vì sao, lúc đó nhìn thấy Đường Huyên làm chuyện ngốc nghéch liền nghĩ rằng Đường Ninh đã quen chịu đựng, lần này cũng sẽ hiểu sự khó xử của tôi." Ông cụ trầm giọng nói: “Hóa ra tôi đã làm con bé hoàn toàn tổn thương."
“Tôi thật sự uỗổng công làm trưởng bối rồi."
“Chủ tịch…" Trợ lý bất đắc dĩ, nhưng chuyện này, nhà họ Đường thực sự đã làm ra chuyện quá khó coi, cho nên cậu ấy cũng không tìm được lời nào để an ủi ông cụ.
Con cháu nhà họ Đường tuy nhiều, nhưng ở trong mắt của ông cụ, thực sự có thể gánh vác trách nhiệm lớn thì chỉ có Đường Ninh.
Nhưng hiện tại, ông ấy lại tự tay đem Đường Ninh đầy ra ngoài, nhà họ Đường sau này biết phải làm sao?
Chẳng nhẽ thương hiệu nước hoa có tuổi đời hàng thế kỷ sắp phải kết thúc trong tay ông ấy ư?
Một lát sau, ông cụ tiến vào phòng khách, nhìn thấy luật sư của Hải Thụy, đã ngồi xuống ghế sofa, nói thẳng: “Rốt cuộc Mặc tổng muốn thế nào, chúng ta nói trắng ra đi, không cần lãng phí thời gian của nhau…"
“Ngài Đường, rất đơn giản, chỉ có hai chữ, đó chính là xin lỗi, không cần bồi thường, nhà họ Mặc muốn làm gì, không thiếu cái này của các người." Luật sư cũng trả lời vô cùng thẳng thắn.
“Tất cả mọi người đều là người thẳng thắn, lúc này đây chúng tôi chịu sự ủy thác của Mặc tổng, chính là muốn khiến cho nhà họ Đường biết, có một số chuyện, căn bản không cần ầm ï đến mức này, nhưng là hành động của nhà họ Đường thực sự quá khó coi, đã xúc phạm nghiêm trọng tới thể xác và tinh thần của bà Mặc, cùng với sự bảo vệ đối với vợ, Mặc tổng yêu cầu nhà họ Đường ra mặt xin lỗi."
“Làm sao để xin lỗi?" Ông cụ hỏi.
“Cái này tùy thuộc vào thành ý của Ngài Đường."
“Các người trở về đi, ý của Mặc tổng, tôi đã hiểu…" Ông cụ nhà họ Đường xoay chiếc gậy trong tay nói: “Chắc chắn… sẽ như cậu ấy mong muốn."
“Nếu đã như vậy, chúng tôi xin phép."
Nói xong, luật sư đứng dậy, rồi sau đó ông cụ nhìn bức tranh cổ ở trung tâm phòng khách nhà họ Đường nói với trợ lý: “Đi thu xếp đi, cho Đường Ninh một lời xin lỗi."
“Chủ tịch…"
“Là người làm ông nội tôi đây làm sai, chẳng lẽ tôi không thể xin lỗi cháu gái mình sao?" Ông cụ nhà họ Đường chà cây gậy vô cùng đau đớn: “Đường Ninh là cháu gái của tôi, là đứa cháu gái tôi coi trọng nhất, nhưng bây giờ… con bé lại…"
“Cô Đường Ninh lúc này đây, có lẽ là thực sự bị tốn thương." Trợ lý thở dài.
“Tôi cũng biết… Tương lai của nhà họ Đường… Thật sự.
đáng lo lắng đây." Nói xong, ông cụ nhà họ Đường bỗng nhiên che kín trái tim của chính mình, cả người bắt đầu run rầy, không quá vài giây, gục trên mặt đât, hôn mê bât tỉnh…
Trợ lý sợ tới mức trực tiếp đem ông cụ nhà họ Đường đưa đến bệnh viện…
Sau khi máy người Đường Huyên biết được tin này, lập tức chạy tới phòng cấp cứu của bệnh viện, nhìn thấy trợ lý của ông cụ, túm lấy: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ông nội vì sao tự nhiên lại xảy ra chuyện?"
“Là do đột nhiên phát bệnh."
“Còn có thể bởi vì sao? Còn không phải bởi vì chuyện của Đường Ninh."
Trợ lý đã muốn giấu diềm chuyện luật sư của Hải Thụy tới cửa, mà Đường Huyên lại vẫn đem chuyện ông cụ phát bệnh đồ lên người Đường Ninh.
“Cô chủ, nếu cô có thể bớt một lần chọc tức chủ tịch, có lẽ ngài ấy bây giờ cũng sẽ không ở bệnh viện." Trợ lý trực tiếp lạnh giọng nói.
“Cậu nói cái gì?" Đường Huyên nghe xong, mặt biến sắc, đang định phát điên, nhưng ba Đường lại ôm lấy Đường Huyên, thấp giọng khuyên nhủ.
“Huyên Nhi, bây giờ ông nội con sống chết còn chưa biết, con đừng gây thêm phiền phức."
Đường Huyên vùng ra khỏi ba Đường, lại ngược lại nhìn thấy mẹ Đường: “Nếu không vì mẹ con các người, nhà họ Đường chúng tôi sao có thể có loại chuyện ầm ï này chứ?"
Mẹ Đường mắt lạnh nhìn Đường Huyên, giọng nói có chút phát run: “Thời gian sẽ chứng minh, rốt cuộc ai mới là danh chính ngôn thuận!"
“Các người đều đừng ầm ï nữa."
Ba Đường vội đến độ quát to, một lát sau, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, nói với mọi người: “Bệnh nhân không có gì đáng ngại, nhưng không thể tiếp tục chịu kích động nữa."
“Chúng tôi có thể vào trong thăm ông ấy không?" Ba Đường hỏi.
“Có thể, nhưng không được gây trở ngại để cho người bệnh nghỉ ngơi."
Nói xong, bác sĩ rời đi, mà mấy người Đường Huyên, cũng đầy cửa tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy ông cụ nằm ở trên giường bệnh, Đường Huyên lập tức nhào tới: “Ông nội, ông không sao chứ?"
Ông cụ xua tay nhìn trợ lý: “Để cho… Bọn họ ra ngoài trước đi, tôi có việc… dặn dò cậu."
“Cô chủ, các người đi ra ngoài trước đi."
Đường Huyên tuy rằng không tuy không vui vẻ, nhưng cũng không có ý làm trái với lời ông cụ, cô ta cùng ba Đường đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
“Tôi… Tôi trong khoảng thời gian này sức khỏe không tốt, để cho Đường Huyên tạm thời thay tôi trở thành giám đốc… Tôi muốn nhìn thực lực của con bé."
“Vâng… Chủ tịch."
“Nhưng tôi sợ có chuyện ngoài ý muốn, cho nên mau chóng sắp xếp luật sư, chuẩn bị di chúc, tôi muốn đem quyền hành của nhà họ Đường giao vào tay Đường Ninh."
Ông cụ nhà họ Đường cuối cùng đưa ra quyết định, đau đớn hạ quyết tâm: “Tôi biết, chỉ có Đường Ninh mới là hy vọng của nhà họ Đường, trợ lý Lãnh, đến lúc đó, cậu nhất định phải giúp Đường Ninh cho tốt."
“Chủ tịch, ngài sẽ không có chuyện đâu."
“Đi xuống chuẩn bị đi."
Trợ lý Lãnh gật đầu, đẩy cửa rời khỏi phòng bệnh, sau đó đem quyết định của ông cụ để cho Đường Huyên làm tổng giám đốc, nói cho Đường Huyên, nhưng lại nói ra một yêu cầu với cô ta: “Chủ tịch hy vọng cô chủ có thể thay ngài ấy gửi lời xin lỗi đến cô Đường Ninh, hơn nữa phần thành ý này nhất định phải được gửi đến."
Đường Huyên giờ phút này chỉ nghĩ đến quyền hành mà ông cụ giao cho cô ta, cho nên Đường Ninh trong mắt cô ta chỉ là chuyện nhỏ: “Bảo ông nội yên tâm đi, tôi sẽ xin lỗi Đường Ninh đàng hoàng."
“Cô chủ, hy vọng cô đừng khiến cho chủ tịch thất vọng."
Tính cách của Đường Huyên, trợ lý Lãnh đã theo dõi nhiều năm, cậu ấy không nghĩ rằng Đường Huyên thực sự có khả năng quản lý nước hoa của Đường Thị, hơn nữa theo lòng dạ của cô ta, nếu biết ông cụ đem quyền hành giao cho Đường Ninh, chỉ sợ lại sẽ xảy ra chuyện, cho nên trợ lý Lãnh thận trọng vô cùng, biết điều nên làm, trong lòng hiểu rõ vô cùng.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ông nội."
Nói xong, Đường Huyên nhìn khiêu khích mẹ Đường.
Mà mẹ Đường, lại nắm chặt ngón tay cho đến khi tái lại.
Bởi vì trong lòng bà ấy thực sự hiểu được, nếu Đường Huyên làm chủ việc nhà, như vậy thì những ngày tốt đẹp của bà ấy ở nhà họ Đường cũng gần như kết thúc.
Bà ấy thì sao cũng được, nhưng Đường Ninh thì sao?
Con gái của bà ấy, dường như căn bản là không thích việc bước vào nhà họ Đường, cô ấy đã gả cho người khác rồi, nhưng nhà họ Mặc sẽ hiểu lầm thân thế của cô ấy chứ?
Tiểu tam ư?
Rốt cuộc ai mới là tiểu tam?
Bà ấy… Bỗng nhiên trong lúc đó, muốn vì Đường Ninh, muốn vì con gái của bà ấy, làm một điều cuối cùng…