Kết hôn âm dương
Chương 134: Chiếc xe bus màu đen
Vậy. Bây giờ tôi nên làm gì đây? Nhỏ lắp bắp bất lực mà nhìn tôi.
Tôi nói: cô đi đi.
nhưng cô ấy rưng rưng lắc đầu.
Tôi lại nói: Cô đối tôi là có oán, nếu cô đi theo ta, sớm muộn vẫn lại biến thành oán quỷ, vẫn sẽ nghĩ cách mà giết tôi.
Tôi sẽ không…… Nhỏ lắp bắp khóc nói.
Tôi lại nói: Sẽ.
Cô ấy nhào tới, bắt lấy tay của ta, nói: Hy Hy, cô…… cô sẽ…… Trị quỷ, cô…… Trị quỷ cho tôi!
Ta bất đắc dĩ lắc đầu: " bác sĩ không thể tự điều trị, cô đang oán giận về tôi, tôi không thể chữa khỏi cho cô được."
Cô ấy lập tức trở nên tuyệt vọng.
Tôi nhìn nàng nói: cô cứ đi đi, rời xa tôi sẽ không có oán hận.
cô ấy lắc đầu.
Vậy bây giờ cô muốn thế nào? Tôi hỏi.
cô ấy liền nói nói: Rời đi, tôi…… tôi có thể…… Đi đâu chứ?
m tào địa phủ, đầu thai chuyển thế.
cô ấy lắc đầu.
Toi trầm mặc.
Đuổi lại không đi, giữ lại cũng là tai hoạ, Nhỏ lắp bắp đi theo tôi, oán hận sẽ tích lũy càng nhiều, nếu đi hại người khác, đó chính là tội nghiệt, lại khó quay đầu lại.
Tôi bất đắc dĩ nhìn cô ấy, trong lòng kỳ thật rất rõ ràng, tôi vốn rất cần cô ấy, chỉ khi có Nhỏ lắp bắp trên thân, ttôi mới có thể phát huy sức mạnh mạnh nhất của cây roi.
Nhưng tôi đã từng chịu mất mát nên biết rằng một số thứ là con dao hai lưỡi, và một khi nuông chiều những ham muốn bên trong của tôi, cuối cùng nó sẽ chỉ khiến mọi thứ không thể ngăn cản!
Hồi lâu, tôi thấy Nhỏ lắp bắp không có phản ứng, vì vậy tôi cắn ngón tay, triệu tập huyết kế ước mà tôi đã tạo và bỏ trước kia vơí cô ấy, liền ôm đứa bé, quay người rời đi.
Lần này, tôi không thể quay đầu.
Tôi sợ rằng khi tôi nhìn lại, thì không nỡ rời đi.
*
Tôi lại đem theo con gái xuống núi.
Tại nơi thâm sơn cùng cốc này, phương tiện giao thông duy nhất có thể ra ngoài cũng chỉ có xe buýt, thế nhưng lúc này bằng thân phận của mình, tôi không có cách nào nhờ xe.
Nếu là lúc trước, có Nhỏ Lắp Bắp tương trợ, tôi còn có thể thông qua quỷ mê hoặc thiên tính, khiến người ta trông thấy tôi người tưởng rằng thấy được một cô gái khác, nhưng bây giờ không có Nhỏ Lắp Bắp, tôi xuất hiện trước mặt người khác chính là bộ dạng này, cũng sẽ không thể lại dùng thẻ căn cước của Tiểu tinh đi nhờ xe, hoặc là làm chuyện khác.
Nhưng cũng không phải không có cách.
Theo tôi được biết, các tài xế của những hãng xe buýt l đều sẽ thay đổi phương thức di chuyển, nghĩa là không đi qua nhà ga, đón khách giữa đường, để họ có thể kiếm tiền riêng.
Vì vậy, tôi đã chờ bên ngoài nhà ga.
Quả nhiên qua không lâu, liền có một cỗ xe buýt màu đen chậm rãi từ nhà ga chạy tới.
Tôi nhanh chóng vẫy vẫy tay.
Chỉ chốc lát sau, chiếu xe buýt liền ngừng lại.
Cửa mở.
tôi tranh thủ cúi đầu bước lên.
cửa đóng lại.
Lái xe nhanh chóng cho xe chạy đi.
Tôi không khỏi ngạc nhiên, hỏi: Chuyến xe này bao nhiêu tiền?
Lái xe đờ đẫn hỏi: Tùy tiện.
Có thể quét thẻ không? Tôi hiện tại không có tiền mặt.
Tùy tiện.
Tôi nhíu mày, Tôi chưa bao giờ thấy người lái xe lại thờ ơ với tiền bạc như vậy. Tôi sợ rằng có điều gì đó không ổn, vì vậy tôi hỏi thêm: “Chuyến tàu này đi đâu vậy?"
Người lái xe hỏi: “cô muốn đi đâu?"
Ách…… Cái này thật đúng là hỏi đến tôi, tôi nghĩ một hồi sau, vậy mà chỉ muốn đến hai chữ: Tùy tiện.
Tôi dở cười dở khóc
Hiện tại thật hai chữ tùy tiện có thể khái quát tương lai của tôi, hiện tại tôi còn có thể đi đâu đuược chứ? Cũng chỉ có thể là gặp sao yên vậy, bất cứ nơi nào lái xe tới.
Lái xe nói: Cho con bú thì đến hàng cuối cùng đi. Đừng nhìn, đừng nghe, đừng chạm thứ gì, đừng phát âm thanh gì, trước ánh bình minh nhất định phải xuống xe.
“Ồ." Tôi thở phào nhẹ nhõm và đi đến hàng cuối cùng theo lời của ông ấy. Chỉ ba bước, tôi đột nhiên nhớ ra rằng điều quan trọng nhất chưa thực hiện, đó là trả tiền
Vì vậy, tôi nhanh chóng quay lại và hỏi, “Bao nhiêu?"
Không cần.
?
Lái xe không nói thêm gì nữa, nhìn hắn mặt lạnh như băng, tôi lập tức cảm thấy hắn cũng không quá khó chịu, cũng liền không hỏi nữa.
Ta nhẹ nhàng vỗ vào lưng con bé, cẩn thận bước từng tí đi về buồng xe.
Sau khi đi vào trong, ta rốt cục phát giác cái này xe buýt này lạ ở chỗ nào ——
Trong xe này, mỗi một chỗ ngồi đều kéo một cái rèm che.
Thực chất là che ánh sáng vàoxe, lại kéo lên tất cả rèm, thoáng chốc không gian càng trở nên chật hẹp, bức bối.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một chiếc xe buýt đường dài có rèm.
Nó thật không bình thường.
Ta cẩn thận từng li từng tí dịch bước đến hàng cuối cùng, trong xe im ắng, tất cả mọi người dáng vẻ giống như là ngủ say, thế là tôi cũng tới giường, vừa muốn kéo cái rèm lại, đột nhiên có một bàn tay lạnh như nắm lấy tay của tôi.
Tôi giật mình kêu lên, chỉ thấy chính là bàn tay của lái xe nắm tay của tôi.
Tiền xe?
Xe còn đang chạy, lái xe sao lại có thể rời đi ghế lái?
Mà hắn tới lúc nào?
Hắn đi đường nào vậy tôi hoàn toàn không nghe âm thanh gì?
Tôi thấy anh ta đang nhìn tôi chăm chăm và nói, “cô không cần phải kéo rèm."
Tôi hỏi: “Tại sao?"
“Không tại sao cae." Sau khi nói xong, anh nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong vòng tay tôi: “Bây giờ hãy cho con bú đi."
what?!!
con gái của tôi đang ngủ ngon giấc, còn chưa tỉnh mà lại kêu tôi cho con bú, hắn làm sao lại quyết định chuyện này? Huống chi, hắn là đàn ông tôi là phụ nữ, hắn lại nhìn chằm chằm vào ngực của tôi là có ý gì? Chẳng lẽ, hắn còn muốn nhìn tôi cho con bú???
Thật không biết xấu hổ!
ôi xoay người sang một bên, tránh ánh mắt trần trụi và giận dữ nói: “Đứa trẻ không đói".
Cho ăn đi! Lái xe nói.
“Không thể nào!" Tôi bực mình.
Người lái xe nói: “Nếu cô vẫn muốn đi trên chiếc xe này, hãy cho con bú ngay bây giờ. Băng không, tôi sẽ ném cô ra khỏi xe ngay bây giờ!"
Uy hiếp tôi?
Thật không nghĩ tới, ta vậy mà đã lên xe của một tên đàn ông bỉ ổi??
Tôi có thể trải tiền. Ta cố nhịn nhục, tỉnh táo nói, tôi cũng không phải không trả nổi tiền, dựa vào cái gì đưa ra loại này yêu cầu biến thái này với tôi?
Lái xe nói: Tôi không cần tiền.
Biến thái!
Cho ăn đi.
…… Ta bó tay rồi, thật không nghĩ tới vậy mà lại đụng tới dạng này biến thái, tôi lập tức đứng lên lớn tiếng nói: Không cần ông ném tôi xuống xe, tôi tự xuống!
Lái xe đột nhiên sắc mặt, xông lên bịt miệng tôi: Im!
Nhưng dường như đã quá muộn.
Đột nhiên, có một cơn gió trong xe lùa tới, thổi tung tất cả các rèm cửa. Mặc dù chỉ là một cơn gió nhẹ, nhưng nó cũng đủ để làm cho tất cả các rèm cửa tung lên nhẹ nhàng., trên ghế các hành khách như ẩn như hiện.
Tôi khiếp sợ khi thấy rằng họ mặc quần áo giống nhau, và họ đang nằm trong cùng một tư thế, tất cả đều chống hai tay lên bụng, nằm như gỗ!
Cái xe buýt này thật không bình thường!
Ngay khi tôi quay đầu hỏi tài xế chuyện gì đang xảy ra, tài xế đột nhiên trở nên trơn tuột như bùn, trượt sau lưng tôi và bàn tay lạnh lẽo kéo dài vào vạt áo của tôi …
Tác giả :
0 giờ sáng