Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo
Chương 65
Khương Vũ và Thôi Triết tới Kinh đại vào buổi sáng khi mặt trời mới ló dạng.
Đêm qua mới có tuyết nhưng trận tuyết đầu mùa ở thành phố luôn nhẹ nhàng, lớp tuyết dưới đất đã hòa vào không khí giá lạnh từ lâu. Bầu trời màu xanh thuần khiết chỉ có vào mùa đông, ánh mặt trời chiếu xuống những giọt sương long lanh làm cho người đi qua giống như bước vào bức tranh sơn dầu mang phong cách Rococo.
Thỉnh thoảng có vài học sinh vội vàng đi qua bọn họ kéo theo cơn gió tràn đầy hương vị thanh xuân, ngẫu nhiên còn có người dừng lại vui mừng chào hỏi Thôi Triết: “Anh Thôi Triết! Anh rảnh rỗi về thăm trường đấy à!"
Thôi Triết ôn tồn lễ độ đáp lại đàn em, Khương Vũ đứng một bên, lặng lẽ đánh giá y.
Bác sĩ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xanh dương pha trắng, bên ngoài là chiếc áo khoác nhung tối màu, phía dưới là quần thụng đồng màu và đôi AJ màu trắng. Gương mặt đẹp trai, khí chất sạch sẽ lại tràn đầy hơi thở năng động của học sinh, chính là cái loại học sinh xuất sắc mỗi năm đều chẳng tốn sức mà giành được vị trí nhất trường lại còn mặt không cảm xúc phun ra một câu “được một trăm điểm chỉ đơn giản vì điểm tối đa là một trăm".
Thành tích khi còn trên ghế nhà trường của Khương Vũ không tính là kém, tuy không giành được học bổng hàng năm hay mỗi môn đều đạt A+ như Tư Hàn Tước nhưng ít nhất vẫn vượt qua vòng tốt nghiệp địa ngục để ra trường đúng hạn, trường bọn họ theo học có tiếng khó vào khó ra nhưng hắn một đường ăn uống vui chơi cũng tốt nghiệp, còn gì đáng mừng hơn cơ chứ.
Nhưng lúc này đứng ở một góc sân nhìn bóng dáng Thôi Triết đồng thời nhớ lại gương mặt không cảm xúc của Tư Hàn Tước ném cho hắn kết quả thực nghiệm và dặn hắn học thuộc lòng thì lại đột nhiên cảm thấy bản thân nói không chừng là học sinh dốt thật.
Chẳng trách lúc ấy Tư Hàn Tước vừa nhìn sơ yếu lý lịch của Thôi Triết đã bằng lòng bồi dưỡng y vô điều kiện, Khương Vũ thầm nghĩ hẳn là sự tán thưởng lẫn nhau giữa các sinh giỏi nhỉ.
Thôi Triết đang nói chuyện với người khác bỗng quay đầu, nở nụ cười xán lạn, “Đây là anh Tiểu Vũ của tôi."
Ánh sáng phản chiếu vào một góc mắt kính, Khương Vũ không thấy rõ ánh mắt của y nhưng lại bị nụ cười kia chọt trúng trái tim, hoảng hốt trong nháy mắt.
Thôi Triết tán gẫu với người khác bằng giọng nói nhẹ nhàng lễ phép, vừa thấy mình đã lộ ra hàm răng trắng tinh.
—Nhưng vẫn đẹp.
Sự đối đãi đặc biệt này làm Khương Vũ có cảm giác như được học sinh giỏi quan tâm vậy.
Giống hệt cảm giác lúc trước Tư Hàn Tước xách cổ hắn rời khỏi bữa tiệc rồi ném vào trường học.
Mấy học sinh vội vàng chào hỏi, ngọt ngào hô anh Tiểu Vũ, Khương Vũ được quan tâm mà hốt hoảng, liên tục gật đầu, hận không thể lấy một gói kẹo từ cặp công văn ra phân phát.
Lễ phép thân thiện thuần túy luôn làm người ta vui vẻ thoải mái, Khương Vũ thầm nghĩ, mỗi lần đi theo Tư Hàn Tước bàn chuyện làm ăn, người khác biết thân phận của hắn nên mới liếc mắt một cái, đầy mặt tươi cười gọi hắn một tiếng trợ lý Khương, xưng hô lễ phép này là để đổi lấy giá trị lợi dụng. Nhưng hiện tại không giống thế, những đứa nhỏ này chỉ đơn thuần cảm thấy mình là bạn bè.
Chìm trong sự so sánh mãi không hoàn hồn, Thôi Triết im lặng tiến gần Khương Vũ, bàn tay nắm chặt rồi buông ra, lặp đi lặp lại vài lần cuối cùng run rẩy đặt cả cánh tay lên vai Khương Vũ.
Khương Vũ sửng sốt, Thôi Triết vội hỏi: “Anh Tiểu Vũ đang nghĩ gì thế?"
“Nghĩ sao lúc ấy không biết quý trọng khoảng thời gian còn đi học." Khương Vũ thở dài, nhân cơ hội có không gian thoải mái này mà thả lỏng, khó có dịp mở ra máy hát: “Nếu sớm biết thì đã cùng boss học tập thật tốt, không đúng, anh ấy như thế cũng không tốt, vào đại học lại chỉ biết học tập kinh doanh, thành tích quá mức vượt trội, nhưng chưa từng hẹn hò với con gái, chẳng giống tôi…"
Thôi Triết híp mắt: “Hửm?"
Khương Vũ ngượng ngùng: “Đương nhiên hẹn con gái cũng không đúng, chủ yếu là lúc đó quá ham chơi, haiz, sao lại không có giác ngộ của học sinh dốt vậy nhỉ."
Thôi Triết nhếch môi: “Anh Tiểu Vũ và Tư tổng học cùng trường ư?"
“Đúng vậy, anh ấy là đàn anh của tôi." Khương Vũ nói tên đại học, dưới ánh mắt mắt kinh ngạc của Thôi Triết, Khương Vũ xấu hổ nói tiếp, “Đừng kinh ngạc, boss khẳng định là tự mình thi đậu, còn tôi á…"
Khương Vũ cười xấu xa: “Ba tôi quyên góp cho trường học năm mươi triệu."
Thôi Triết cúi đầu bật cười.
“Thế cũng rất tuyệt rồi, có thể tốt nghiệp trường đại học nằm trong top 5 thế giới cũng không tồi đâu."
Khương Vũ cười đáp: “Cậu và boss quả thật rất biết cách an ủi người khác, khi đó tôi hỏi anh ấy những người giống như tôi có loại bằng tốt nghiệp này sẽ chẳng là gì đúng không, có phải sau này chỉ có thể về nhà kế thừa gia nghiệp ăn no chờ chết hay không, boss bảo là tuy thành tích của tôi không tốt nhưng cách đối nhân xử tế không tồi, so ra còn hơn hẳn ba anh ấy, đó cũng là một bản lĩnh ghê gớm."
Thôi Triết tận tâm tận trách, thành tâm thành ý diễn vai phụ: “Quả thật ghê gớm."
Khương Vũ cười ha hả.
Hai người đi tới tòa nghiên cứu sinh, Thôi Triết trình thẻ sinh viên ra, dì quản lý hiển nhiên cũng quen biết Thôi Triết nên nói thêm vài câu tiếp đón rồi cho bọn họ vào.
Khương Vũ lén liếc một cái, thẻ nghiên cứu sinh tiến sĩ.
“Thi tiến sĩ rất vất vả nhỉ." Khương Vũ cảm thán, “Khi đó boss cũng bảo tôi thi lên thạc sĩ nhưng tôi thực sự không muốn học nữa, quá đau khổ… Mà boss lúc ấy được cử đi học nhưng lại vì trong nhà xảy ra chuyện nên chỉ có thể về nước, haiz, đáng tiếc."
Thôi Triết nén cười: “Không thi, được cử đi học, học liên tục từ thạc sĩ lên tiến sĩ."
Khương Vũ: …
Thôi Triết tiếp tục ném bom: “Vốn Tiểu Đường cũng được cử đi học, đáng tiếc lúc ấy xảy ra chuyện để lại tiền án nên bị hủy tư cách được đề cử nhưng năm sau lại tự mình thi đậu."
Khương Vũ: …
Thế giới của học sinh giỏi đều được cử đi học lót nền ư?
“Nhưng tôi cũng rất lợi hại." Khương Vũ tự an ủi thậm chí có xíu xiu hưng phấn, “Giá trị may mắn của tôi đạt điểm tối đa."
Cha mẹ tiến bộ, trưởng bối vẫn còn, gia đình hạnh phúc, lòng có kiên định, theo sau người có thế nhẹ nhàng đi lên đỉnh cao nhân sinh, như thế còn muốn thêm gì nữa?
Thôi Triết gật đầu đồng ý, ánh mắt đầy ý cười nhẹ nhàng đảo qua gương mặt Khương Vũ.
—Đứng ở điểm xuất phát đủ cao rồi dựa vào chính mình đi lên điểm cao hơn.
Có thực lực lại đủ may mắn, đứng là đứa con cưng được trời cao thiên vị.
Vừa đi vừa nói bọn họ đã tới kí túc xá của Đường Đường. Lúc trước xảy ra chuyện Đường Đường đã đổi ký túc xá một lần, không bao lâu sau thì bắt đầu thực tập nên chỉ thi thoảng về ở vài ngày, sau khi chết đuối nằm viện thì càng không thấy mặt, vì vậy giường ngủ vẫn ở đấy nhưng bạn cùng phòng mới chẳng thân thiết với cậu cho lắm.
Tiếng gõ cửa vang lên hồi lâu, bên trong mới cẩn thận hé ra một khe nhỏ, đội đôi mắt híp mang kính ló ra cảnh giác đánh giá người gõ cửa.
Đôi mắt vừa nhìn thấy Khương Vũ thì lập tức tràn ngập sát khí muốn đóng cửa lại ngay.
Thôi Triết nhanh tay lẹ mắt chống cửa, trầm giọng: “Là tôi."
Đôi mắt ló ra một lần nữa nhìn thấy Thôi Triết mới thở phào nhẹ nhõm, “Là anh Thôi Triết à."
Cánh cửa hé mở giờ mới mở ra hoàn toàn, chủ nhân đôi mắt là bạn cùng phòng của Đường Đường, một bạn học nam thanh tú tên là Uông Học.
Uông Học chờ bọn họ vào hẳn thì lập tức đề phòng khóa cửa lại, vỗ ngực nói: “Làm em sợ muốn chết, anh Thôi sao lại tới thế? Cũng là vì Đường Đường ư?"
Thôi Triết gật đầu: “Sao thế, thường xuyên có người tới vì Đường Đường à?"
“Rất nhiều, hơn nữa không hiểu vì sao gần đây số người hỏi thăm về Đường Đường nhiều lên, mấy người khác đều dọn ra ký túc xá rồi, giờ chỉ còn mình em, đồ đạc của cậu ấy đều ở đây, chưa ai động tới." Bạn học nam đeo kính nhìn Khương Vũ, “May là em biết quan hệ giữa anh Thôi và Đường Đường không tồi nên mới cho vào, thế nhưng… Không phải anh đã tới rồi à, sao giờ còn tới nữa?"
Lúc Đường Đường mới xảy ra chuyện quả thực Khương Vũ đã tới một lần nhưng lúc ấy chỉ vì làm thủ tục tạm thôi học cho Đường Đường. Lúc trao đổi với cảnh sát, bạn cùng phòng của Đường Đường cũng ở đó bởi vậy gặp qua mấy lần chứ không có quan hệ sâu hơn.
Hắn nhìn lướt qua kí túc xá, những người bạn cùng phòng mới này đều rất tốt bụng, Đường Đường chết đuối tạm nghỉ học hơn nửa năm nhưng đồ đạc trong kí túc giá vẫn được bảo quản khá tốt, còn cố ý đậy nilon chống bụi lên giường cậu, mặt bàn cũng được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ.
Chỉ là Uông Học vẫn cảnh giác quan sát hắn, Thôi Triết mãi mới trấn an được cậu ta.
“Những người gần đây hỏi thăm Đường Đường là dạng người gì?" Thôi Triết nói sang chuyện khác.
“Lén lút, hình như là người đã lăn lộn trong xã hội." Uông Học đáp.
“Đã lăn lộn xã hội? Là dạng gì? Bọn họ hỏi cái gì?" Khương Vũ hỏi.
Uông Học do dự: “Giống như anh."
Khương Vũ: …
Uông Học: “Nhưng anh cùng anh Thôi Triết tới nên tôi tin anh là người tốt."
Khương Vũ: “… Cảm ơn."
Bạn học nam không để bụng: “Không cần cảm ơn, những gì chúng tôi biết thì anh đều biết cả."
Khương Vũ gật đầu: “Đồ đạc của Tiểu Đường được bảo quản rất khá."
“Có lẽ vậy." Bạn học nam đẩy mắt kính, “Ngày thường cậu ấy quá căng thẳng, nội tâm phòng bị cực cao, chúng tôi biết trước đó cậu ấy xảy ra chuyện không hay nên đều… cảm thông với cậu ấy."
Khương Vũ lặng lẽ đáp lời: “Đều là những đứa trẻ tốt bụng."
“Hiện tại cậu ấy thế nào rồi?" Uông Học hỏi, “Thật ra chúng tôi đều rất quan tâm cậu ấy chỉ là không biết cậu ấy nằm ở bệnh viện nào, thầy giáo cũng bảo đừng quản nhiều chuyện, ba người chúng tôi sang năm phải tốt nghiệp nên không muốn xảy ra chuyện gì."
“Cậu ấy khá tốt." Thôi Triết trả lời, “Tôi vẫn chăm sóc cậu ấy, yên tâm."
“Vậy là được rồi." Uông Học thở phào.
“Bình thường Tiểu Đường có viết nhật ký hoặc là nếu có tâm sự cậu ấy sẽ giải tỏa thế nào?" Thôi Triết hỏi, “Có tán gẫu với các cậu không?"
Uông Học liên tục lắc đầu: “Cậu ấy không tán gẫu với chúng em, sau sự kiện kia Đường Đường càng thêm quái gở, khi nói chuyện với chúng em cũng rất cẩn thận, vẫn là anh cả đi đăng ký thông tin mới biết được sinh nhật của Đường Đường."
“Cậu ấy cũng không viết nhật ký nhưng đôi khi sẽ vẽ tranh, khi không có tiết sẽ ngâm mình trong phòng thí nghiệm hoặc thư viện, các bản phác thảo đều giao cho cảnh sát rồi." Uông Học suy nghĩ, “Ngày cậu ấy chết đuối là trước sinh nhật một ngày, anh cả bảo Đường Đường không cha không mẹ, quá đáng thương, cả phòng đều là bạn học nên chúng em định tổ chức một sinh nhật sớm cho cậu ấy."
Uông Học lấy một chiếc đĩa DVD ra nhìn Khương Vũ nói tiếp: “Tôi còn ghi hình lại, cũng sao một bản cho cảnh sát, không biết anh xem qua chưa?"
Khương Vũ mím môi, đương nhiên rồi, lúc ấy hắn đến cục cảnh sát trao đổi, đối phương biết Tư Hàn Tước là người giúp đỡ Đường Đường nên thoải mái đưa video và bản phác thảo cho hắn, đoạn video kia hắn và Tư Hàn Tước đã cùng nhau xem, bên trong là cảnh tượng bọn họ tổ chức sinh nhật cho Đường Đường.
Trong kí túc xá có rất nhiều bóng bay in chữ ‘happy birthday’ đầy màu sắc, trên bàn bày chiếc bánh sinh nhật cắm đầy nến, bơ màu lam và trắng thành ra một chiến hạm hùng vĩ mang phong cách mà con trai thích, hình ảnh mở đầu là hai cái đầu ngó ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm: “Mau tắt đèn đi, Đường Đường về rồi."
Máy quay hơi rung động chiếu trên tường rồi đèn tắt, sau đó hướng về phía cửa ra vào trong không gian tối om.
Một lúc sau, cửa bị đẩy ra, ánh sáng tràn vào cùng một thiếu niên cao gầy.
“Happy birthday to you, happy birthday to you~~happy birthday to Đường Đường~~"
Những giọng nam trầm thấp đồng thời vang lên, Đường Đường ôm một quyển sách, hai mắt mở to, hình ảnh mờ mờ nhưng vẫn có thể thấy rõ biểu cảm kinh ngạc và ánh mắt khó hiểu của thiếu niên.
Một giọng nam cất lên: “Tuy biết ngày mai mới là sinh nhật cậu nhưng ngày mai chúng tớ đều có tiết nên chỉ có thể tổ chức trước cho cậu vào ngày hôm nay, Đường Đường, chúng tớ không giống bạn cùng phòng trước kia của cậu đâu, cậu đừng sợ chúng tớ."
Một giọng nam khác hưởng ứng: “Đúng vậy, chúng tớ là ba thằng đàn ông đầy chí khí đấy, hahaha."
Một đám người cười rộ lên, Đường Đường chớp mắt, đôi mắt dần ngập nước, “Cho… cho tớ ư?"
“Đừng khóc, ấy ấy, đương nhiên là cho cậu rồi." Ba bạn nam hoảng hốt, ba chân bốn cẳng kéo cậu vào phòng, “Mau tới thổi nến đi!"
Đường Đường lau mắt bước tới trước bánh kem, bốn phía trên màn hình đều là bóng tối, chỉ có ngọn nến tỏa ra ánh sáng ở trung tâm, Đường Đường lệ nóng quanh tròng đứng trước trung tâm ánh sáng đó tựa như bị người khác làm cho kinh ngạc không biết phải làm sao. Cậu giống như một bé mèo con lưu lạc đầu đường đã lâu nay được rất nhiều người không thân thuộc ồn ào vây xung quanh, kinh hoàng nhiều hơn cảm động.
Kí túc xá tổng cộng có bốn người, ngoài Đường Đường thì ba người còn lại đều được bảo hộ ấm êm, bọn họ chỉ muốn đối xử tốt với cậu nên tự ý chuẩn bị một niềm vui bất ngờ nhưng lại không biết suy xét đến cảm nhận của Đường Đường.
“Mau ước nguyện đi nào!" Uông Học cầm máy quay cất tiếng.
“Đúng đúng, mau ước nguyện!"
Môi thiếu niên mấp máy, do dự nhìn bọn họ, mím môi không lên tiếng.
Một bạn nam cao lớn đứng bên cạnh cười vang, “Tôi đã ước hy vọng Nguyệt lão cho tôi thoát kiếp FA."
Uông Học cầm máy quay cũng bật cười.
Bạn nam thứ ba nhìn Đường Đường, “Tôi phải kể cho Đường Đường nghe, lần trước có bạn nữ tỏ tình với anh cả ở dưới lầu, cậu đoán xem anh cả nói cái gì?"
“Anh cả nói mình muốn cống hiến sinh mệnh cho sự nghiệp y học của tổ quốc."
Uông Học tấm tắc: “Tổ quốc hẳn nên phát bạn gái cho anh cả, sinh mệnh đều hiến dâng cho tổ quốc, sao lại không thể giải quyết vấn đề độc thân nho nhỏ chứ?!"
Cả phòng cười vang, Đường Đường câu nệ nhìn bọn họ, tất cả mọi người đều chọc cười cậu – cảm giác này trước nay chưa từng có.
Sự thiện ý chân thành nóng bỏng kia hòa tan một góc hàng rào Đường Đường tự dựng lên, cậu khẽ vươn một cái râu qua khe nho nhỏ kia, dùng dao nhựa quẹt một miếng bơ để sát bên môi liếm một cái, cuối cùng cũng nở một nụ cười ngây thơ.
Ba người còn lại thấy cậu cười cũng ngượng ngùng nở nụ cười, cả nhà bắt đầu cắt bánh sinh nhật, Uông Học hỏi: “Gần đây Đường Đường bận cái gì thế, tớ thấy cậu cứ ngâm mình trong phòng thí nghiệm suốt thôi, có phải gặp vấn đề gió giải quyết không, nói ra không chừng chúng tớ có thể giúp được cậu đấy."
Đường Đường nhạy cảm lắc đầu, hai mắt hơi cong, “Cảm ơn cậu. Thế nhưng tớ tự mình làm cũng được."
Uông Học nhún vai, “Ok, cậu có chuyện gì thì cứ tìm chúng tớ nhé."
Đường Đường cúi đầu khẽ cười.
Video dừng lại ở đây.
Chuyện sau đó hắn từ cảnh sát biết được ngày hôm ấy sau khi ăn bánh kem thì Đường Đường rửa mặt rồi ôm sách bảo lại phải đi.
Mấy người kia đều ngây ngẩn, “Sắp mười một giờ rồi còn đi làm thí nghiệm tiếp à?"
“Sắp thành công rồi." Vừa nói đến thí nghiệm thần thái Đường Đường có hơi thay đổi, “Sẽ sớm thôi, tớ muốn nhanh hơn một chút."
Bọn họ lắc đầu, chỉ có thể dặn dò cậu buổi tối ra ngoài nhớ cẩn thận.
Đường Đường từ trước tới nay chưa từng làm như vậy, trước khi rời đi cậu vẫy tay chào bọn họ, “Gặp lại sau nhé."
—Cậu ấy không trở về nữa.
Nhà trường cũng từng điều tra về quá trình thực hiện thí nghiệm của Đường Đường, thầy hướng dẫn có nói ban đầu bọn họ cũng gặp chút khó khăn, khi đó mọi người thi thoảng lại phải thức cả đêm làm thí nghiệm, phải phối hợp dược liệu và hóa chất sao cho phù hợp, đề tài Đường Đường nghiên cứu cũng bình thường thôi, chỉ là chăm chỉ hơn một chút.
Bình thường lại không hề bình thường.
~Hết chương 65~
Đêm qua mới có tuyết nhưng trận tuyết đầu mùa ở thành phố luôn nhẹ nhàng, lớp tuyết dưới đất đã hòa vào không khí giá lạnh từ lâu. Bầu trời màu xanh thuần khiết chỉ có vào mùa đông, ánh mặt trời chiếu xuống những giọt sương long lanh làm cho người đi qua giống như bước vào bức tranh sơn dầu mang phong cách Rococo.
Thỉnh thoảng có vài học sinh vội vàng đi qua bọn họ kéo theo cơn gió tràn đầy hương vị thanh xuân, ngẫu nhiên còn có người dừng lại vui mừng chào hỏi Thôi Triết: “Anh Thôi Triết! Anh rảnh rỗi về thăm trường đấy à!"
Thôi Triết ôn tồn lễ độ đáp lại đàn em, Khương Vũ đứng một bên, lặng lẽ đánh giá y.
Bác sĩ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xanh dương pha trắng, bên ngoài là chiếc áo khoác nhung tối màu, phía dưới là quần thụng đồng màu và đôi AJ màu trắng. Gương mặt đẹp trai, khí chất sạch sẽ lại tràn đầy hơi thở năng động của học sinh, chính là cái loại học sinh xuất sắc mỗi năm đều chẳng tốn sức mà giành được vị trí nhất trường lại còn mặt không cảm xúc phun ra một câu “được một trăm điểm chỉ đơn giản vì điểm tối đa là một trăm".
Thành tích khi còn trên ghế nhà trường của Khương Vũ không tính là kém, tuy không giành được học bổng hàng năm hay mỗi môn đều đạt A+ như Tư Hàn Tước nhưng ít nhất vẫn vượt qua vòng tốt nghiệp địa ngục để ra trường đúng hạn, trường bọn họ theo học có tiếng khó vào khó ra nhưng hắn một đường ăn uống vui chơi cũng tốt nghiệp, còn gì đáng mừng hơn cơ chứ.
Nhưng lúc này đứng ở một góc sân nhìn bóng dáng Thôi Triết đồng thời nhớ lại gương mặt không cảm xúc của Tư Hàn Tước ném cho hắn kết quả thực nghiệm và dặn hắn học thuộc lòng thì lại đột nhiên cảm thấy bản thân nói không chừng là học sinh dốt thật.
Chẳng trách lúc ấy Tư Hàn Tước vừa nhìn sơ yếu lý lịch của Thôi Triết đã bằng lòng bồi dưỡng y vô điều kiện, Khương Vũ thầm nghĩ hẳn là sự tán thưởng lẫn nhau giữa các sinh giỏi nhỉ.
Thôi Triết đang nói chuyện với người khác bỗng quay đầu, nở nụ cười xán lạn, “Đây là anh Tiểu Vũ của tôi."
Ánh sáng phản chiếu vào một góc mắt kính, Khương Vũ không thấy rõ ánh mắt của y nhưng lại bị nụ cười kia chọt trúng trái tim, hoảng hốt trong nháy mắt.
Thôi Triết tán gẫu với người khác bằng giọng nói nhẹ nhàng lễ phép, vừa thấy mình đã lộ ra hàm răng trắng tinh.
—Nhưng vẫn đẹp.
Sự đối đãi đặc biệt này làm Khương Vũ có cảm giác như được học sinh giỏi quan tâm vậy.
Giống hệt cảm giác lúc trước Tư Hàn Tước xách cổ hắn rời khỏi bữa tiệc rồi ném vào trường học.
Mấy học sinh vội vàng chào hỏi, ngọt ngào hô anh Tiểu Vũ, Khương Vũ được quan tâm mà hốt hoảng, liên tục gật đầu, hận không thể lấy một gói kẹo từ cặp công văn ra phân phát.
Lễ phép thân thiện thuần túy luôn làm người ta vui vẻ thoải mái, Khương Vũ thầm nghĩ, mỗi lần đi theo Tư Hàn Tước bàn chuyện làm ăn, người khác biết thân phận của hắn nên mới liếc mắt một cái, đầy mặt tươi cười gọi hắn một tiếng trợ lý Khương, xưng hô lễ phép này là để đổi lấy giá trị lợi dụng. Nhưng hiện tại không giống thế, những đứa nhỏ này chỉ đơn thuần cảm thấy mình là bạn bè.
Chìm trong sự so sánh mãi không hoàn hồn, Thôi Triết im lặng tiến gần Khương Vũ, bàn tay nắm chặt rồi buông ra, lặp đi lặp lại vài lần cuối cùng run rẩy đặt cả cánh tay lên vai Khương Vũ.
Khương Vũ sửng sốt, Thôi Triết vội hỏi: “Anh Tiểu Vũ đang nghĩ gì thế?"
“Nghĩ sao lúc ấy không biết quý trọng khoảng thời gian còn đi học." Khương Vũ thở dài, nhân cơ hội có không gian thoải mái này mà thả lỏng, khó có dịp mở ra máy hát: “Nếu sớm biết thì đã cùng boss học tập thật tốt, không đúng, anh ấy như thế cũng không tốt, vào đại học lại chỉ biết học tập kinh doanh, thành tích quá mức vượt trội, nhưng chưa từng hẹn hò với con gái, chẳng giống tôi…"
Thôi Triết híp mắt: “Hửm?"
Khương Vũ ngượng ngùng: “Đương nhiên hẹn con gái cũng không đúng, chủ yếu là lúc đó quá ham chơi, haiz, sao lại không có giác ngộ của học sinh dốt vậy nhỉ."
Thôi Triết nhếch môi: “Anh Tiểu Vũ và Tư tổng học cùng trường ư?"
“Đúng vậy, anh ấy là đàn anh của tôi." Khương Vũ nói tên đại học, dưới ánh mắt mắt kinh ngạc của Thôi Triết, Khương Vũ xấu hổ nói tiếp, “Đừng kinh ngạc, boss khẳng định là tự mình thi đậu, còn tôi á…"
Khương Vũ cười xấu xa: “Ba tôi quyên góp cho trường học năm mươi triệu."
Thôi Triết cúi đầu bật cười.
“Thế cũng rất tuyệt rồi, có thể tốt nghiệp trường đại học nằm trong top 5 thế giới cũng không tồi đâu."
Khương Vũ cười đáp: “Cậu và boss quả thật rất biết cách an ủi người khác, khi đó tôi hỏi anh ấy những người giống như tôi có loại bằng tốt nghiệp này sẽ chẳng là gì đúng không, có phải sau này chỉ có thể về nhà kế thừa gia nghiệp ăn no chờ chết hay không, boss bảo là tuy thành tích của tôi không tốt nhưng cách đối nhân xử tế không tồi, so ra còn hơn hẳn ba anh ấy, đó cũng là một bản lĩnh ghê gớm."
Thôi Triết tận tâm tận trách, thành tâm thành ý diễn vai phụ: “Quả thật ghê gớm."
Khương Vũ cười ha hả.
Hai người đi tới tòa nghiên cứu sinh, Thôi Triết trình thẻ sinh viên ra, dì quản lý hiển nhiên cũng quen biết Thôi Triết nên nói thêm vài câu tiếp đón rồi cho bọn họ vào.
Khương Vũ lén liếc một cái, thẻ nghiên cứu sinh tiến sĩ.
“Thi tiến sĩ rất vất vả nhỉ." Khương Vũ cảm thán, “Khi đó boss cũng bảo tôi thi lên thạc sĩ nhưng tôi thực sự không muốn học nữa, quá đau khổ… Mà boss lúc ấy được cử đi học nhưng lại vì trong nhà xảy ra chuyện nên chỉ có thể về nước, haiz, đáng tiếc."
Thôi Triết nén cười: “Không thi, được cử đi học, học liên tục từ thạc sĩ lên tiến sĩ."
Khương Vũ: …
Thôi Triết tiếp tục ném bom: “Vốn Tiểu Đường cũng được cử đi học, đáng tiếc lúc ấy xảy ra chuyện để lại tiền án nên bị hủy tư cách được đề cử nhưng năm sau lại tự mình thi đậu."
Khương Vũ: …
Thế giới của học sinh giỏi đều được cử đi học lót nền ư?
“Nhưng tôi cũng rất lợi hại." Khương Vũ tự an ủi thậm chí có xíu xiu hưng phấn, “Giá trị may mắn của tôi đạt điểm tối đa."
Cha mẹ tiến bộ, trưởng bối vẫn còn, gia đình hạnh phúc, lòng có kiên định, theo sau người có thế nhẹ nhàng đi lên đỉnh cao nhân sinh, như thế còn muốn thêm gì nữa?
Thôi Triết gật đầu đồng ý, ánh mắt đầy ý cười nhẹ nhàng đảo qua gương mặt Khương Vũ.
—Đứng ở điểm xuất phát đủ cao rồi dựa vào chính mình đi lên điểm cao hơn.
Có thực lực lại đủ may mắn, đứng là đứa con cưng được trời cao thiên vị.
Vừa đi vừa nói bọn họ đã tới kí túc xá của Đường Đường. Lúc trước xảy ra chuyện Đường Đường đã đổi ký túc xá một lần, không bao lâu sau thì bắt đầu thực tập nên chỉ thi thoảng về ở vài ngày, sau khi chết đuối nằm viện thì càng không thấy mặt, vì vậy giường ngủ vẫn ở đấy nhưng bạn cùng phòng mới chẳng thân thiết với cậu cho lắm.
Tiếng gõ cửa vang lên hồi lâu, bên trong mới cẩn thận hé ra một khe nhỏ, đội đôi mắt híp mang kính ló ra cảnh giác đánh giá người gõ cửa.
Đôi mắt vừa nhìn thấy Khương Vũ thì lập tức tràn ngập sát khí muốn đóng cửa lại ngay.
Thôi Triết nhanh tay lẹ mắt chống cửa, trầm giọng: “Là tôi."
Đôi mắt ló ra một lần nữa nhìn thấy Thôi Triết mới thở phào nhẹ nhõm, “Là anh Thôi Triết à."
Cánh cửa hé mở giờ mới mở ra hoàn toàn, chủ nhân đôi mắt là bạn cùng phòng của Đường Đường, một bạn học nam thanh tú tên là Uông Học.
Uông Học chờ bọn họ vào hẳn thì lập tức đề phòng khóa cửa lại, vỗ ngực nói: “Làm em sợ muốn chết, anh Thôi sao lại tới thế? Cũng là vì Đường Đường ư?"
Thôi Triết gật đầu: “Sao thế, thường xuyên có người tới vì Đường Đường à?"
“Rất nhiều, hơn nữa không hiểu vì sao gần đây số người hỏi thăm về Đường Đường nhiều lên, mấy người khác đều dọn ra ký túc xá rồi, giờ chỉ còn mình em, đồ đạc của cậu ấy đều ở đây, chưa ai động tới." Bạn học nam đeo kính nhìn Khương Vũ, “May là em biết quan hệ giữa anh Thôi và Đường Đường không tồi nên mới cho vào, thế nhưng… Không phải anh đã tới rồi à, sao giờ còn tới nữa?"
Lúc Đường Đường mới xảy ra chuyện quả thực Khương Vũ đã tới một lần nhưng lúc ấy chỉ vì làm thủ tục tạm thôi học cho Đường Đường. Lúc trao đổi với cảnh sát, bạn cùng phòng của Đường Đường cũng ở đó bởi vậy gặp qua mấy lần chứ không có quan hệ sâu hơn.
Hắn nhìn lướt qua kí túc xá, những người bạn cùng phòng mới này đều rất tốt bụng, Đường Đường chết đuối tạm nghỉ học hơn nửa năm nhưng đồ đạc trong kí túc giá vẫn được bảo quản khá tốt, còn cố ý đậy nilon chống bụi lên giường cậu, mặt bàn cũng được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ.
Chỉ là Uông Học vẫn cảnh giác quan sát hắn, Thôi Triết mãi mới trấn an được cậu ta.
“Những người gần đây hỏi thăm Đường Đường là dạng người gì?" Thôi Triết nói sang chuyện khác.
“Lén lút, hình như là người đã lăn lộn trong xã hội." Uông Học đáp.
“Đã lăn lộn xã hội? Là dạng gì? Bọn họ hỏi cái gì?" Khương Vũ hỏi.
Uông Học do dự: “Giống như anh."
Khương Vũ: …
Uông Học: “Nhưng anh cùng anh Thôi Triết tới nên tôi tin anh là người tốt."
Khương Vũ: “… Cảm ơn."
Bạn học nam không để bụng: “Không cần cảm ơn, những gì chúng tôi biết thì anh đều biết cả."
Khương Vũ gật đầu: “Đồ đạc của Tiểu Đường được bảo quản rất khá."
“Có lẽ vậy." Bạn học nam đẩy mắt kính, “Ngày thường cậu ấy quá căng thẳng, nội tâm phòng bị cực cao, chúng tôi biết trước đó cậu ấy xảy ra chuyện không hay nên đều… cảm thông với cậu ấy."
Khương Vũ lặng lẽ đáp lời: “Đều là những đứa trẻ tốt bụng."
“Hiện tại cậu ấy thế nào rồi?" Uông Học hỏi, “Thật ra chúng tôi đều rất quan tâm cậu ấy chỉ là không biết cậu ấy nằm ở bệnh viện nào, thầy giáo cũng bảo đừng quản nhiều chuyện, ba người chúng tôi sang năm phải tốt nghiệp nên không muốn xảy ra chuyện gì."
“Cậu ấy khá tốt." Thôi Triết trả lời, “Tôi vẫn chăm sóc cậu ấy, yên tâm."
“Vậy là được rồi." Uông Học thở phào.
“Bình thường Tiểu Đường có viết nhật ký hoặc là nếu có tâm sự cậu ấy sẽ giải tỏa thế nào?" Thôi Triết hỏi, “Có tán gẫu với các cậu không?"
Uông Học liên tục lắc đầu: “Cậu ấy không tán gẫu với chúng em, sau sự kiện kia Đường Đường càng thêm quái gở, khi nói chuyện với chúng em cũng rất cẩn thận, vẫn là anh cả đi đăng ký thông tin mới biết được sinh nhật của Đường Đường."
“Cậu ấy cũng không viết nhật ký nhưng đôi khi sẽ vẽ tranh, khi không có tiết sẽ ngâm mình trong phòng thí nghiệm hoặc thư viện, các bản phác thảo đều giao cho cảnh sát rồi." Uông Học suy nghĩ, “Ngày cậu ấy chết đuối là trước sinh nhật một ngày, anh cả bảo Đường Đường không cha không mẹ, quá đáng thương, cả phòng đều là bạn học nên chúng em định tổ chức một sinh nhật sớm cho cậu ấy."
Uông Học lấy một chiếc đĩa DVD ra nhìn Khương Vũ nói tiếp: “Tôi còn ghi hình lại, cũng sao một bản cho cảnh sát, không biết anh xem qua chưa?"
Khương Vũ mím môi, đương nhiên rồi, lúc ấy hắn đến cục cảnh sát trao đổi, đối phương biết Tư Hàn Tước là người giúp đỡ Đường Đường nên thoải mái đưa video và bản phác thảo cho hắn, đoạn video kia hắn và Tư Hàn Tước đã cùng nhau xem, bên trong là cảnh tượng bọn họ tổ chức sinh nhật cho Đường Đường.
Trong kí túc xá có rất nhiều bóng bay in chữ ‘happy birthday’ đầy màu sắc, trên bàn bày chiếc bánh sinh nhật cắm đầy nến, bơ màu lam và trắng thành ra một chiến hạm hùng vĩ mang phong cách mà con trai thích, hình ảnh mở đầu là hai cái đầu ngó ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm: “Mau tắt đèn đi, Đường Đường về rồi."
Máy quay hơi rung động chiếu trên tường rồi đèn tắt, sau đó hướng về phía cửa ra vào trong không gian tối om.
Một lúc sau, cửa bị đẩy ra, ánh sáng tràn vào cùng một thiếu niên cao gầy.
“Happy birthday to you, happy birthday to you~~happy birthday to Đường Đường~~"
Những giọng nam trầm thấp đồng thời vang lên, Đường Đường ôm một quyển sách, hai mắt mở to, hình ảnh mờ mờ nhưng vẫn có thể thấy rõ biểu cảm kinh ngạc và ánh mắt khó hiểu của thiếu niên.
Một giọng nam cất lên: “Tuy biết ngày mai mới là sinh nhật cậu nhưng ngày mai chúng tớ đều có tiết nên chỉ có thể tổ chức trước cho cậu vào ngày hôm nay, Đường Đường, chúng tớ không giống bạn cùng phòng trước kia của cậu đâu, cậu đừng sợ chúng tớ."
Một giọng nam khác hưởng ứng: “Đúng vậy, chúng tớ là ba thằng đàn ông đầy chí khí đấy, hahaha."
Một đám người cười rộ lên, Đường Đường chớp mắt, đôi mắt dần ngập nước, “Cho… cho tớ ư?"
“Đừng khóc, ấy ấy, đương nhiên là cho cậu rồi." Ba bạn nam hoảng hốt, ba chân bốn cẳng kéo cậu vào phòng, “Mau tới thổi nến đi!"
Đường Đường lau mắt bước tới trước bánh kem, bốn phía trên màn hình đều là bóng tối, chỉ có ngọn nến tỏa ra ánh sáng ở trung tâm, Đường Đường lệ nóng quanh tròng đứng trước trung tâm ánh sáng đó tựa như bị người khác làm cho kinh ngạc không biết phải làm sao. Cậu giống như một bé mèo con lưu lạc đầu đường đã lâu nay được rất nhiều người không thân thuộc ồn ào vây xung quanh, kinh hoàng nhiều hơn cảm động.
Kí túc xá tổng cộng có bốn người, ngoài Đường Đường thì ba người còn lại đều được bảo hộ ấm êm, bọn họ chỉ muốn đối xử tốt với cậu nên tự ý chuẩn bị một niềm vui bất ngờ nhưng lại không biết suy xét đến cảm nhận của Đường Đường.
“Mau ước nguyện đi nào!" Uông Học cầm máy quay cất tiếng.
“Đúng đúng, mau ước nguyện!"
Môi thiếu niên mấp máy, do dự nhìn bọn họ, mím môi không lên tiếng.
Một bạn nam cao lớn đứng bên cạnh cười vang, “Tôi đã ước hy vọng Nguyệt lão cho tôi thoát kiếp FA."
Uông Học cầm máy quay cũng bật cười.
Bạn nam thứ ba nhìn Đường Đường, “Tôi phải kể cho Đường Đường nghe, lần trước có bạn nữ tỏ tình với anh cả ở dưới lầu, cậu đoán xem anh cả nói cái gì?"
“Anh cả nói mình muốn cống hiến sinh mệnh cho sự nghiệp y học của tổ quốc."
Uông Học tấm tắc: “Tổ quốc hẳn nên phát bạn gái cho anh cả, sinh mệnh đều hiến dâng cho tổ quốc, sao lại không thể giải quyết vấn đề độc thân nho nhỏ chứ?!"
Cả phòng cười vang, Đường Đường câu nệ nhìn bọn họ, tất cả mọi người đều chọc cười cậu – cảm giác này trước nay chưa từng có.
Sự thiện ý chân thành nóng bỏng kia hòa tan một góc hàng rào Đường Đường tự dựng lên, cậu khẽ vươn một cái râu qua khe nho nhỏ kia, dùng dao nhựa quẹt một miếng bơ để sát bên môi liếm một cái, cuối cùng cũng nở một nụ cười ngây thơ.
Ba người còn lại thấy cậu cười cũng ngượng ngùng nở nụ cười, cả nhà bắt đầu cắt bánh sinh nhật, Uông Học hỏi: “Gần đây Đường Đường bận cái gì thế, tớ thấy cậu cứ ngâm mình trong phòng thí nghiệm suốt thôi, có phải gặp vấn đề gió giải quyết không, nói ra không chừng chúng tớ có thể giúp được cậu đấy."
Đường Đường nhạy cảm lắc đầu, hai mắt hơi cong, “Cảm ơn cậu. Thế nhưng tớ tự mình làm cũng được."
Uông Học nhún vai, “Ok, cậu có chuyện gì thì cứ tìm chúng tớ nhé."
Đường Đường cúi đầu khẽ cười.
Video dừng lại ở đây.
Chuyện sau đó hắn từ cảnh sát biết được ngày hôm ấy sau khi ăn bánh kem thì Đường Đường rửa mặt rồi ôm sách bảo lại phải đi.
Mấy người kia đều ngây ngẩn, “Sắp mười một giờ rồi còn đi làm thí nghiệm tiếp à?"
“Sắp thành công rồi." Vừa nói đến thí nghiệm thần thái Đường Đường có hơi thay đổi, “Sẽ sớm thôi, tớ muốn nhanh hơn một chút."
Bọn họ lắc đầu, chỉ có thể dặn dò cậu buổi tối ra ngoài nhớ cẩn thận.
Đường Đường từ trước tới nay chưa từng làm như vậy, trước khi rời đi cậu vẫy tay chào bọn họ, “Gặp lại sau nhé."
—Cậu ấy không trở về nữa.
Nhà trường cũng từng điều tra về quá trình thực hiện thí nghiệm của Đường Đường, thầy hướng dẫn có nói ban đầu bọn họ cũng gặp chút khó khăn, khi đó mọi người thi thoảng lại phải thức cả đêm làm thí nghiệm, phải phối hợp dược liệu và hóa chất sao cho phù hợp, đề tài Đường Đường nghiên cứu cũng bình thường thôi, chỉ là chăm chỉ hơn một chút.
Bình thường lại không hề bình thường.
~Hết chương 65~
Tác giả :
Mi Lộc Dữ Hoa