Kén Cá Chọn Canh
Chương 69
Lục Hoà Thước được đưa vào bệnh viện quân khu lớn nhất thành phố S. Sát vách phòng bệnh của Lục Hoà Thước là phòng nghỉ ngơi cho người thân, lúc Tần Dư Kiều đi theo Lục Cảnh Diệu tiến vào, trong phòng đã có không ít người của nhà họ Lục. Khi Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu từ thành phố G về tới thành phố S còn chưa tới chín giờ, vội vã chạy một mạch tới đây, đến khi có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi Tần Dư Kiều mới cảm thấy đầu óc choáng váng.
Thời tiết ở thành phố S thì tồi tệ hơn thành phố G nhiều, một cửa sổ của phòng nghỉ được mở hé, bên ngoài hoàn toàn bị bao phủ bởi sương mù vừa ướt vừa lạnh. Loại thời tiết quen thuộc này khiến Tần Dư Kiều giật mình, cô nghĩ tới Edinburgh, nghĩ tới Harl, nghĩ đến ngày Quả Quả sinh Hi Duệ, hôm ấy cũng là một ngày sương mù dày đặc nặng nề như thế này.
Lục Gia Anh đi tới bên cạnh Tần Dư Kiều, kéo tay cô: "Kiều Kiều, hôm nay em và lão Lục chắc chắn đã phải lo lắng nhiều rồi, phía sau còn có một gian phòng nghỉ, hay là hai đứa vào đó nghỉ ngơi một chút đi?"
Tần Dư Kiều lắc đầu: "Em không sao, còn ba, bác sĩ nói thế nào?"
Trong hốc mắt Lục Gia Anh lấp lánh ánh nước: "Tình huống không khả quan lắm."
Bệnh viện luôn luôn là một nơi lạnh lẽo, Tần Dư Kiều ngồi trên chiếc ghế salon bằng da xoa xoa cái trán. Lục Cảnh Diệu đã bảo người mang hai suất cơm đến. Anh vốn định ăn cùng cô, kết quả là cả hai người lại chẳng ăn được mấy. Điện thoại trong túi Lục Cảnh Diệu vang lên không ngừng, cuối cùng anh vỗ vỗ vai Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, công ty có chút việc, anh qua đó một chuyến, em ở đây với chị hai và chị dâu, chút nữa anh sẽ gọi cho em."
Sau khi Lục Cảnh Diệu rời đi, Trương Kỳ bắt đầu nói chuyện: "Nếu như lần này ông cụ có chuyện gì ngoài ý muốn, cái nhà này không biết sẽ ra sao nữa...."
Trương Kỳ ưu sầu lo lắng nhìn Dương Nhân Nhân, "Chị dâu, rốt cuộc chị nghĩ như thế nào? Đã đến nước này rồi mà chị vẫn không định nói thật với bọn em sao?"
Dương Nhân Nhân quay đầu, thanh điệu hơi cao, hình như cố ý nói cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy: "Cái nhà này không thể tan nát được, đây là mong muốn của ba từ trước tới nay, và đây cũng là mong muốn của tôi."
Tần Dư Kiều buồn ngủ dựa lưng vào ghế sa lon. Một lát sau, một người phụ nữ trung niên đi vào dọn dẹp bàn, vứt bữa sáng ăn được một nửa của cô và Lục Cảnh Diệu vào thùng rác.
Hôm nay ở bệnh viện ngoại trừ con gái và con dâu của nhà họ Lục, còn có Vương Bảo Nhi. Vương Bảo Nhi ngồi ở bên cạnh Dương Nhân Nhân không làm gì, chỉ khéo léo nhu thuận nói chuyện. Một lát sau, điện thoại của cô ta cũng vang lên, sau khi cô ta chạy ra cửa nhận cú điện thoại liền tiến vào nói với Dương Nhân Nhân: "Dì Dương, buổi trưa con còn có tiết học rất quan trọng...."
"Vậy thì con nhanh đi học đi...." Dương Nhân Nhân dường như bừng tỉnh, có chút áy náy nói với Vương Bảo Nhi, "Buổi tối cũng không cần tới đâu, chỗ này không thiếu người, việc học quan trọng hơn."
Vương Bảo Nhi chớp chớp mắt, sau đó gật đầu.
Tần Dư Kiều lấy điện thoại di động ra xem chứng khoán, giá cổ phiếu của Lục thị trên thị trường vẫn đang ổn định. Sau đó cô lật sang trang tin tức, cũng không thấy tin tức Lục Hoà Thước bị bệnh nặng, quả nhiên chuyện Lục Hoà Thước bị bệnh vẫn chưa bị đám truyền thông phát hiện.
Trước kia Lục Cảnh Diệu cũng từng nói nửa đùa nửa thật với cô về tình huống của Nhà họ Lục: "Về cơ bản, mỗi lần ông cụ bệnh nặng thì tình hình tài chính của nhà họ Lục cũng lên xuống theo. Con cháu của nhà họ Lục rất đông, người ngoài cũng chưa bao giờ cho rằng thành viên của nhà họ Lục có thể an phận thủ thường trước đống gia sản ấy.... Thật ra chính người trong nhà họ Lục cũng nghĩ vậy. Chẳng qua vì duy trì sự hoà thuận nhiều năm rồi nên không tiện trở mặt ngay lập tức mà thôi."
Buổi chiều Lục Hoà Thước đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Tin này do chính bác sĩ của Lục Hoà Thước thông báo, nhưng vì Lục Hoà Thước vẫn còn nằm trong phòng ICU nên người duy nhất có thể vào thăm ông bây giờ chính là quản gia của nhà họ Lục.
Sau khi quản gia ra khỏi phòng ICU lập tức đi tới phòng nghỉ sát vách: "Lão gia bảo các vị cứ về nghỉ trước trước, không cần phải tiếp tục ở đây trông chừng nữa."
"Chúng tôi không đi, ba thế này chúng tôi không yên tâm trở về được." Trương Kỳ nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Dư Kiều, "Tôi thấy em sáu có vẻ rất mệt mỏi rồi, hay là để em ấy đi về nghỉ trước đi?"
Tần Dư Kiều không lên tiếng, chỉ nhìn quản gia, chờ ông nói tiếp.
"Lão gia nói ông ấy còn chưa chết được, không cần mọi người quan tâm." Quản gia nói với Trương Kỳ, "Đây là nguyên văn lời của lão gia, bảo tôi chuyển đến mọi người."
Mọi người của nhà họ Lục nhìn nhau, một lát sau Lục Gia Anh mở miệng hỏi: "Ba còn nói gì nữa không?"
Quản gia hơi do dự, có chút khó xử đáp: "Lão gia nói.... Mọi người cứ giữ những ý đồ ấy lại đi, chờ ông ấy đi thật rồi hẵng lo...."
Bởi vì chuyện Lục Hoà Thước nằm viện vẫn còn đang giấu giới truyền thông, cho nên người của nhà họ Lục vào bệnh viện đều vào từ cửa sau. Tần Dư Kiều và Dương Nhân Nhân cùng ngồi trên một chiếc xe thương vụ màu đen của nhà họ Lục. Sau khi lên xe Tần Dư Kiều nói với tài xế: "Đi tới vườn hoa trung ương trước."
Tần Dư Kiều nhìn Dương Nhân Nhân: "Em có chút không yên lòng về Duệ Duệ, em muốn đi xem nó thế nào."
Dương Nhân Nhân suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói với tài xế: "Đi đến trường học trước."
Tần Dư Kiều nở nụ cười với Dương Nhân Nhân, Dương Nhân Nhân kéo tay Tần Dư Kiều, chân thành nói: "Kiều Kiều, chúng ta là người một nhà."
Tần Dư Kiều hiểu ý Dương Nhân Nhân, cô cảm động nhìn Dương Nhân Nhân, đáp: "Cảnh Diệu đã nói với em, ở nhà họ Lục người anh ấy kính trọng nhất chính là chị dâu cả."
Lục Cảnh Diệu quả thực đã từng nói như vậy, chỉ có điều là không mùi mẫn như Tần Dư Kiều mà thôi. Nguyên văn của anh là:
"Trong mấy người chị dâu của anh, chị dâu cả là người đáng tin nhất. Đáng lý anh nên khuyên em làm thân với chị ấy nhiều hơn, nhưng chị ấy lại là mẹ của Nguyên Đông, cho nên anh rất khó xử.... Kiều Kiều, em cũng nói cho anh biết suy nghĩ trong lòng em đi?"
....
Khi Tần Dư Kiều tới trường là 3 giờ 40 phút, nếu như cô nhớ không lầm thì tiết cuối cùng hôm nay của Hi Duệ là thể dục. Vậy nên Tần Dư Kiều đi thẳng tới bãi tập, trên hai sân thể dục rộng lớn có mấy lớp đang học thể dục, nhưng Tần Dư Kiều không thấy con trai mình. Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên sau lưng cô: "Mẹ Hi Duệ ."
Tần Dư Kiều xoay người, nhìn cậu nhóc cao gầy trước mắt, sau đó nhớ ra cậu ta chính là Nhan Thư Đông mà Hi Duệ thường hay nhắc tới. Lần trước cô đến xem Hi Duệ đá bóng cũng đã gặp thằng bé một lần.
Nụ cười của Nhan Thư Đông vô cùng rực rỡ, nụ cười ấy cũng khiến cho Tần Dư Kiều suýt nữa quên mất vết thương đã được dán băng trên khoé miệng cậu. Tháng trước Hi Duệ cũng từng tức giận bất bình nói với cô về chuyện của Nhan Thư Đông: "Ba Nhan Thư Đông thường đánh cậu ấy, Nhan Thư Đông có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ hiệp hội bảo vệ trẻ em không...."
Tần Dư Kiều cười với Nhan Thư Đông: "Xin chào, Thư Đông."
Nhan Thư Đông dường như hơi bất ngờ khi Tần Dư Kiều biết tên mình, đôi mắt dài nhỏ hơi lóe sáng, mở miệng hỏi Tần Dư Kiều: "Mẹ Hi Duệ , cô tìm Hi Duệ sao?"
"Hi Duệ đang ở sân đá bóng đấy." Nhan Thư Đông chỉ chỉ về phía sân đá bóng, chạy tới trước mặt Tần Dư Kiều, "Mẹ Hi Duệ, cô đi theo con."
Thật đúng là một đứa bé nhiệt tình.
Tần Dư Kiều đi theo Nhan Thư Đông tới sân đá bóng. Vườn trường nơi này nổi tiếng xinh đẹp, cây xanh được trồng theo một dãy dài rất có trật tự, sau hàng cây xanh có thể thấy thấp thoáng sân bóng được phủ xanh cỏ như trải thảm. Hôm nay sương mù dày đặc, cho nên khi đến gần sân bóng mới phát hiện trên mỗi một ngọn cỏ đều lấm tấm sương sớm, trên bãi cỏ xanh mát là một đám bọn nhỏ tràn đầy sức sống đang chạy nhảy.
Bởi vì là tiết cuối cùng, đám trẻ đều đã chuẩn bị trở về ngay sau khi kết thúc tiết thể dục cho nên bên đường biên sân bóng có để một hàng cặp sách. Tần Dư Kiều liếc mắt liền thấy được cái cặp màu xanh của Lục Hi Duệ, trên quai đeo có thêu ba chữ Lục Hi Duệ màu đỏ.
Tần Dư Kiều đi theo Nhan Thư Đông tới sân đbóng, sau đó xa xa liền thấy Hi Duệ đang đá bóng. Nhan Thư Đông chụm tay thành cái loa, hét lên với Lục Hi Duệ: "Lục Hi Duệ, mẹ cậu tới tìm cậu này."
Tần Dư Kiều nghe Nhan Thư Đông nói như vậy liền vui mừng đến đỏ cả mặt, mà tất cả những cậu nhóc đang đá bóng cũng đồng loạt quay đầu lại. Lục Hi Duệ là người quay đầu nhanh nhất, sau đó cậu vẫy tay chào mọi người ở sân bóng, lập tức chạy tới chỗ cô. Bởi vì chạy quá nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng cả lên.
"Mẹ." Lục Hi Duệ giậm giậm chân trước mặt Tần Dư Kiều. Sân cỏ rất ẩm ướt, Hi Duệ đá bóng trên thảm cỏ nên khó tránh khỏi việc giầy tất cũng bị ướt đôi chút. Hi Duệ cúi đầu nhìn đôi giầy và tất ẩm ướt của mình, có chút khoe mẽ mà cười nói với Tần Dư Kiều: "Mẹ, con rất nhớ mẹ, rốt cuộc mẹ cũng về rồi."
Tần Dư Kiều ngồi xổm xuống phủi phủi cỏ dính trên người cậu, sau đó nói với Hi Duệ: "Mẹ đã về từ sáng rồi, bởi vì mẹ cũng rất nhớ Duệ Duệ cho nên mới tới đây tìm Duệ Duệ."
Khuôn mặt đỏ bừng của Lục Hi Duệ lại đỏ lên một chút, sau đó cậu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình: "Mẹ, 12 phút nữa là con tan học rồi."
Lúc Tần Dư Kiều ngồi trên khán đài quan sát Hi Duệ đá bóng thì nhận được điện thoại của Lục Cảnh Diệu gọi tới. Tần Dư Kiều bấm nút nghe, Lục Cảnh Diệu ở đầu bên kia hỏi cô: "Em đang ở đâu thế?"
"Em đang ở trường tiểu học, đi đón Duệ Duệ." Tần Dư Kiều thành thật trả lời.
Lục Cảnh Diệu khẽ "Ừ" một tiếng, sau đó nói tiếp: "Buổi tối có thể đi ăn cùng nhau không, anh đã đặt phòng ở Kim Thủy Loan rồi, lát nữa em và Hi Duệ đứng ở trường chờ anh, anh sẽ nhanh chóng tới đón hai mẹ con."
"Không phải anh đang rất bận sao?" Tần Dư Kiều hỏi.
"Vẫn có thời gian ăn cơm mà." Lục Cảnh Diệu trả lời.
Trên sân bóng Hi Duệ đang từ sườn sân sút bóng về phía khung thành, hưng phấn vỗ tay với đồng đội, sau đó quay đầu nhìn về phía mẹ chờ mong sự khích lệ. Tần Dư Kiều đứng lên giơ ngón tay cái với Lục Hi Duệ.
Hơn 10 phút sau trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên, Tần Dư Kiều cùng với Hi Duệ đi ra ngoài cổng trường. Dọc đường đi cô chào hỏi không ít bạn học của Hi Duệ, Tần Dư Kiều cầm tay Hi Duệ: "Duệ Duệ, tối hôm qua con ngủ ở chỗ anh Nguyên Đông như thế nào, có quấy rầy anh không?"
"Con ngoan mà, tối hôm qua nói chuyện với mẹ xong con liền đi ngủ ngay, không làm phiền anh Nguyên Đông đâu."
Tần Dư Kiều cong khóe môi: "Ngoan quá."
"Mấy ngày nay con rất ngoan mà." Lục Hi Duệ nghĩ tới chuyện ông nội khen ngợi cậu bèn chia sẻ cho Tần Dư Kiều nghe, "Bởi vì con rất ngoan, cho nên hôm qua ông nội cũng khen ngợi con đấy.... Đúng rồi, mẹ, tối chúng ta đến nhà ông nội ăn cơm đúng không?"
Tần Dư Kiều lắc đầu: "Ba người nhà chúng ta cùng nhau ăn, buổi tối ba mời chúng ta ăn tối."
"Oa, tuyệt quá." Lục Hi Duệ kéo tay Tần Dư Kiều hưng phấn hoan hô, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với Tần Dư Kiều, "Con cũng có chút nhớ ba, nhưng mà vẫn nhớ mẹ nhiều hơn một tẹo."
Tần Dư Kiều thật lòng vui vẻ, cúi xuống hỏi một vấn đề ngu ngốc: "Vậy Duệ Duệ thích mẹ hơn hay thích ba hơn?"
Mặt Lục Hi Duệ đột nhiên cứng lại: "Có phải hai người muốn ly hôn không?"
Giờ đến phiên Tần Dư Kiều ngẩn người, sau đó cô vuốt vuốt tóc con trai: "Con trai ngốc, nghĩ gì thế?"
Lục Hi Duệ giải thích với Tần Dư Kiều: "Lớp chúng con có một bạn tên là Đỗ Tắc Tư, gần đây ba mẹ cậu ấy muốn ly hôn, cho nên ngày nào cũng hỏi cậu ấy thích ai hơn, muốn ở với ai?"
"Mẹ đùa thôi mà." Tần Dư Kiều cười tủm tỉm nhìn Hi Duệ, "Duệ Duệ, nếu như ba mẹ ly hôn, con ở sẽ cùng ai?"
Lục Hi Duệ chớp mắt mấy cái.
Tần Dư Kiều vội vàng giải thích: "Là nếu, mẹ chỉ hỏi thế thôi."
"Cái này...." Lục Hi Duệ rối rắm, đúng lúc này, giọng nói không mặn không nhạt của Lục Cảnh Diệu vang lên từ phía sau, "Nếu như ly hôn thì Duệ Duệ hãy ở cùng mẹ đi, bởi vì ba nhất định sẽ quay về tìm mẹ con, nhưng mẹ con có lẽ sẽ đi tìm ba mới đấy...."
Tần Dư Kiều quay đầu, Lục Cảnh Diệu khẽ cong môi, giọng nói tự nhiên giống như đang nói giỡn, cười ranh mãnh nhìn Tần Dư Kiều: "Mẹ nó à, em nói đi?"
"Đừng có mà đùa giỡn em trước mặt con." Tần Dư Kiều đi lên khoác tay Lục Cảnh Diệu, "Hơn nữa tìm ba mới không tốt sao, không chừng Duệ Duệ sẽ thích anh ta hơn ấy chữ."
Lục Hi Duệ cũng gật đầu tham gia náo nhiệt: "Đúng vậy, con đã sớm liền muốn đổi ba khác rồi."
Một tay Lục Cảnh Diệu ôm lấy con trai ném vào trong xe. Khi Hi Duệ đột nhiên bị Lục Cảnh Diệu ôm lấy còn cố ý nằm trên vai Lục Cảnh Diệu hô mẹ cứu mạng, Tần Dư Kiều cười híp mắt đi theo Lục Cảnh Diệu .
***
Buổi tối một nhà ba người cùng nhau ăn tối, sau khi Tần Dư Kiều dỗ Lục Hi Duệ ngủ xong liền đi tới thư phòng của Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu đang gọi điện thoại trong thư phòng, thấy cô liền nói mấy câu rồi cúp điện thoại. Anh gọi Tần Dư Kiều đến bên cạnh mình: "Kiều Kiều, anh có chuyện muốn nói với em."
....
Tần Dư Kiều vẫn cảm thấy cái tên Lục Cảnh Diệu này có lúc lạnh nhạt đến mức làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi.
Ngày hôm sau Lục Hi Duệ đi học, Lục Cảnh Diệu không đến công ty mà nhàn nhã vừa xem báo vừa ăn bữa sáng, chỉ có Tần Dư Kiều là sốt ruột nhìn anh. Sau đó Lục Cảnh Diệu cười nhạt với cô: "Lo gì, chỉ là đổi chỗ ăn cơm mấy ngày thôi mà."
Tần Dư Kiều đột nhiên không nói được gì, cúi đầu: "Em theo anh...."
Khóe miệng Lục Cảnh Diệu giật nhẹ: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."
"Vậy sao?" Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, "Nếu lần này anh không ra được thì đừng hy vọng em sẽ đi vào đưa cơm cho anh."
"Ha ha." Lục Cảnh Diệu đứng lên, sau đó ngửi quần áo trên người mình một cái, "Anh muốn lên tắm trước đã."
Lục Cảnh Diệu lên tầng tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc tây trang phẳng phiu đi xuống, lúc xuống anh còn cầm theo một quyển sách: "Duệ Duệ để quên sách ngữ văn ở nhà rồi. Kiều Kiều, tiết đầu của Duệ Duệ chính là tiết ngữ văn, em đi đưa cho con đi."
Tần Dư Kiều không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh. Sau một lát, cô cầm lấy cuốn sách trên tay Lục Cảnh Diệu, hung dữ nói: "Lục Cảnh Diệu, em thật sự không quản được anh mà!"
Lục Cảnh Diệu tiến lên vuốt tóc Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, em không cần phải lo cho anh, em chỉ cần ở nhà chờ anh ra ngoài là được rồi."
Tần Dư Kiều liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, cầm sách của Hi Duệ ra ngoài.
***
Lúc Tần Dư Kiều lái xe đi đến trường tiểu học, một chiếc xe cảnh sát từ phía sau vượt lên xe cô. Tần Dư Kiều nhìn chiếc xe cảnh sát rú còi lướt qua, chầm chậm dưng xe ven đường. Một lát sau, Tần Dư Kiều không nhịn được bật cười, cười đến nước mắt cũng trào ra.
Tối hôm qua Lục Cảnh Diệu nói với cô: "Kiều Kiều, anh có chuyện này muốn nói với em."
"Ngày mai có thể anh sẽ phải vào đồn cảnh sát mấy ngày, em hãy lừa Hi Duệ, đừng để con biết."
"Còn nữa, em cách xa Lục Nguyên Đông một chút."
"...."
Tần Dư Kiều nhớ tới lời Tần Ngạn Chi nói với cô, thật ra cô rất muốn cùng Lục Cảnh Diệu đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn, tất cả vấn đề cứ chờ sau khi thuyền cặp bờ rồi nói. Kết quả là Lục Cảnh Diệu lại đẩy cô xuống thuyền trước.
Người đàn ông này, cứ để anh ta ngồi tù mọt gông thì hơn!
Thời tiết ở thành phố S thì tồi tệ hơn thành phố G nhiều, một cửa sổ của phòng nghỉ được mở hé, bên ngoài hoàn toàn bị bao phủ bởi sương mù vừa ướt vừa lạnh. Loại thời tiết quen thuộc này khiến Tần Dư Kiều giật mình, cô nghĩ tới Edinburgh, nghĩ tới Harl, nghĩ đến ngày Quả Quả sinh Hi Duệ, hôm ấy cũng là một ngày sương mù dày đặc nặng nề như thế này.
Lục Gia Anh đi tới bên cạnh Tần Dư Kiều, kéo tay cô: "Kiều Kiều, hôm nay em và lão Lục chắc chắn đã phải lo lắng nhiều rồi, phía sau còn có một gian phòng nghỉ, hay là hai đứa vào đó nghỉ ngơi một chút đi?"
Tần Dư Kiều lắc đầu: "Em không sao, còn ba, bác sĩ nói thế nào?"
Trong hốc mắt Lục Gia Anh lấp lánh ánh nước: "Tình huống không khả quan lắm."
Bệnh viện luôn luôn là một nơi lạnh lẽo, Tần Dư Kiều ngồi trên chiếc ghế salon bằng da xoa xoa cái trán. Lục Cảnh Diệu đã bảo người mang hai suất cơm đến. Anh vốn định ăn cùng cô, kết quả là cả hai người lại chẳng ăn được mấy. Điện thoại trong túi Lục Cảnh Diệu vang lên không ngừng, cuối cùng anh vỗ vỗ vai Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, công ty có chút việc, anh qua đó một chuyến, em ở đây với chị hai và chị dâu, chút nữa anh sẽ gọi cho em."
Sau khi Lục Cảnh Diệu rời đi, Trương Kỳ bắt đầu nói chuyện: "Nếu như lần này ông cụ có chuyện gì ngoài ý muốn, cái nhà này không biết sẽ ra sao nữa...."
Trương Kỳ ưu sầu lo lắng nhìn Dương Nhân Nhân, "Chị dâu, rốt cuộc chị nghĩ như thế nào? Đã đến nước này rồi mà chị vẫn không định nói thật với bọn em sao?"
Dương Nhân Nhân quay đầu, thanh điệu hơi cao, hình như cố ý nói cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy: "Cái nhà này không thể tan nát được, đây là mong muốn của ba từ trước tới nay, và đây cũng là mong muốn của tôi."
Tần Dư Kiều buồn ngủ dựa lưng vào ghế sa lon. Một lát sau, một người phụ nữ trung niên đi vào dọn dẹp bàn, vứt bữa sáng ăn được một nửa của cô và Lục Cảnh Diệu vào thùng rác.
Hôm nay ở bệnh viện ngoại trừ con gái và con dâu của nhà họ Lục, còn có Vương Bảo Nhi. Vương Bảo Nhi ngồi ở bên cạnh Dương Nhân Nhân không làm gì, chỉ khéo léo nhu thuận nói chuyện. Một lát sau, điện thoại của cô ta cũng vang lên, sau khi cô ta chạy ra cửa nhận cú điện thoại liền tiến vào nói với Dương Nhân Nhân: "Dì Dương, buổi trưa con còn có tiết học rất quan trọng...."
"Vậy thì con nhanh đi học đi...." Dương Nhân Nhân dường như bừng tỉnh, có chút áy náy nói với Vương Bảo Nhi, "Buổi tối cũng không cần tới đâu, chỗ này không thiếu người, việc học quan trọng hơn."
Vương Bảo Nhi chớp chớp mắt, sau đó gật đầu.
Tần Dư Kiều lấy điện thoại di động ra xem chứng khoán, giá cổ phiếu của Lục thị trên thị trường vẫn đang ổn định. Sau đó cô lật sang trang tin tức, cũng không thấy tin tức Lục Hoà Thước bị bệnh nặng, quả nhiên chuyện Lục Hoà Thước bị bệnh vẫn chưa bị đám truyền thông phát hiện.
Trước kia Lục Cảnh Diệu cũng từng nói nửa đùa nửa thật với cô về tình huống của Nhà họ Lục: "Về cơ bản, mỗi lần ông cụ bệnh nặng thì tình hình tài chính của nhà họ Lục cũng lên xuống theo. Con cháu của nhà họ Lục rất đông, người ngoài cũng chưa bao giờ cho rằng thành viên của nhà họ Lục có thể an phận thủ thường trước đống gia sản ấy.... Thật ra chính người trong nhà họ Lục cũng nghĩ vậy. Chẳng qua vì duy trì sự hoà thuận nhiều năm rồi nên không tiện trở mặt ngay lập tức mà thôi."
Buổi chiều Lục Hoà Thước đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Tin này do chính bác sĩ của Lục Hoà Thước thông báo, nhưng vì Lục Hoà Thước vẫn còn nằm trong phòng ICU nên người duy nhất có thể vào thăm ông bây giờ chính là quản gia của nhà họ Lục.
Sau khi quản gia ra khỏi phòng ICU lập tức đi tới phòng nghỉ sát vách: "Lão gia bảo các vị cứ về nghỉ trước trước, không cần phải tiếp tục ở đây trông chừng nữa."
"Chúng tôi không đi, ba thế này chúng tôi không yên tâm trở về được." Trương Kỳ nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Dư Kiều, "Tôi thấy em sáu có vẻ rất mệt mỏi rồi, hay là để em ấy đi về nghỉ trước đi?"
Tần Dư Kiều không lên tiếng, chỉ nhìn quản gia, chờ ông nói tiếp.
"Lão gia nói ông ấy còn chưa chết được, không cần mọi người quan tâm." Quản gia nói với Trương Kỳ, "Đây là nguyên văn lời của lão gia, bảo tôi chuyển đến mọi người."
Mọi người của nhà họ Lục nhìn nhau, một lát sau Lục Gia Anh mở miệng hỏi: "Ba còn nói gì nữa không?"
Quản gia hơi do dự, có chút khó xử đáp: "Lão gia nói.... Mọi người cứ giữ những ý đồ ấy lại đi, chờ ông ấy đi thật rồi hẵng lo...."
Bởi vì chuyện Lục Hoà Thước nằm viện vẫn còn đang giấu giới truyền thông, cho nên người của nhà họ Lục vào bệnh viện đều vào từ cửa sau. Tần Dư Kiều và Dương Nhân Nhân cùng ngồi trên một chiếc xe thương vụ màu đen của nhà họ Lục. Sau khi lên xe Tần Dư Kiều nói với tài xế: "Đi tới vườn hoa trung ương trước."
Tần Dư Kiều nhìn Dương Nhân Nhân: "Em có chút không yên lòng về Duệ Duệ, em muốn đi xem nó thế nào."
Dương Nhân Nhân suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói với tài xế: "Đi đến trường học trước."
Tần Dư Kiều nở nụ cười với Dương Nhân Nhân, Dương Nhân Nhân kéo tay Tần Dư Kiều, chân thành nói: "Kiều Kiều, chúng ta là người một nhà."
Tần Dư Kiều hiểu ý Dương Nhân Nhân, cô cảm động nhìn Dương Nhân Nhân, đáp: "Cảnh Diệu đã nói với em, ở nhà họ Lục người anh ấy kính trọng nhất chính là chị dâu cả."
Lục Cảnh Diệu quả thực đã từng nói như vậy, chỉ có điều là không mùi mẫn như Tần Dư Kiều mà thôi. Nguyên văn của anh là:
"Trong mấy người chị dâu của anh, chị dâu cả là người đáng tin nhất. Đáng lý anh nên khuyên em làm thân với chị ấy nhiều hơn, nhưng chị ấy lại là mẹ của Nguyên Đông, cho nên anh rất khó xử.... Kiều Kiều, em cũng nói cho anh biết suy nghĩ trong lòng em đi?"
....
Khi Tần Dư Kiều tới trường là 3 giờ 40 phút, nếu như cô nhớ không lầm thì tiết cuối cùng hôm nay của Hi Duệ là thể dục. Vậy nên Tần Dư Kiều đi thẳng tới bãi tập, trên hai sân thể dục rộng lớn có mấy lớp đang học thể dục, nhưng Tần Dư Kiều không thấy con trai mình. Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên sau lưng cô: "Mẹ Hi Duệ ."
Tần Dư Kiều xoay người, nhìn cậu nhóc cao gầy trước mắt, sau đó nhớ ra cậu ta chính là Nhan Thư Đông mà Hi Duệ thường hay nhắc tới. Lần trước cô đến xem Hi Duệ đá bóng cũng đã gặp thằng bé một lần.
Nụ cười của Nhan Thư Đông vô cùng rực rỡ, nụ cười ấy cũng khiến cho Tần Dư Kiều suýt nữa quên mất vết thương đã được dán băng trên khoé miệng cậu. Tháng trước Hi Duệ cũng từng tức giận bất bình nói với cô về chuyện của Nhan Thư Đông: "Ba Nhan Thư Đông thường đánh cậu ấy, Nhan Thư Đông có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ hiệp hội bảo vệ trẻ em không...."
Tần Dư Kiều cười với Nhan Thư Đông: "Xin chào, Thư Đông."
Nhan Thư Đông dường như hơi bất ngờ khi Tần Dư Kiều biết tên mình, đôi mắt dài nhỏ hơi lóe sáng, mở miệng hỏi Tần Dư Kiều: "Mẹ Hi Duệ , cô tìm Hi Duệ sao?"
"Hi Duệ đang ở sân đá bóng đấy." Nhan Thư Đông chỉ chỉ về phía sân đá bóng, chạy tới trước mặt Tần Dư Kiều, "Mẹ Hi Duệ, cô đi theo con."
Thật đúng là một đứa bé nhiệt tình.
Tần Dư Kiều đi theo Nhan Thư Đông tới sân đá bóng. Vườn trường nơi này nổi tiếng xinh đẹp, cây xanh được trồng theo một dãy dài rất có trật tự, sau hàng cây xanh có thể thấy thấp thoáng sân bóng được phủ xanh cỏ như trải thảm. Hôm nay sương mù dày đặc, cho nên khi đến gần sân bóng mới phát hiện trên mỗi một ngọn cỏ đều lấm tấm sương sớm, trên bãi cỏ xanh mát là một đám bọn nhỏ tràn đầy sức sống đang chạy nhảy.
Bởi vì là tiết cuối cùng, đám trẻ đều đã chuẩn bị trở về ngay sau khi kết thúc tiết thể dục cho nên bên đường biên sân bóng có để một hàng cặp sách. Tần Dư Kiều liếc mắt liền thấy được cái cặp màu xanh của Lục Hi Duệ, trên quai đeo có thêu ba chữ Lục Hi Duệ màu đỏ.
Tần Dư Kiều đi theo Nhan Thư Đông tới sân đbóng, sau đó xa xa liền thấy Hi Duệ đang đá bóng. Nhan Thư Đông chụm tay thành cái loa, hét lên với Lục Hi Duệ: "Lục Hi Duệ, mẹ cậu tới tìm cậu này."
Tần Dư Kiều nghe Nhan Thư Đông nói như vậy liền vui mừng đến đỏ cả mặt, mà tất cả những cậu nhóc đang đá bóng cũng đồng loạt quay đầu lại. Lục Hi Duệ là người quay đầu nhanh nhất, sau đó cậu vẫy tay chào mọi người ở sân bóng, lập tức chạy tới chỗ cô. Bởi vì chạy quá nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng cả lên.
"Mẹ." Lục Hi Duệ giậm giậm chân trước mặt Tần Dư Kiều. Sân cỏ rất ẩm ướt, Hi Duệ đá bóng trên thảm cỏ nên khó tránh khỏi việc giầy tất cũng bị ướt đôi chút. Hi Duệ cúi đầu nhìn đôi giầy và tất ẩm ướt của mình, có chút khoe mẽ mà cười nói với Tần Dư Kiều: "Mẹ, con rất nhớ mẹ, rốt cuộc mẹ cũng về rồi."
Tần Dư Kiều ngồi xổm xuống phủi phủi cỏ dính trên người cậu, sau đó nói với Hi Duệ: "Mẹ đã về từ sáng rồi, bởi vì mẹ cũng rất nhớ Duệ Duệ cho nên mới tới đây tìm Duệ Duệ."
Khuôn mặt đỏ bừng của Lục Hi Duệ lại đỏ lên một chút, sau đó cậu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình: "Mẹ, 12 phút nữa là con tan học rồi."
Lúc Tần Dư Kiều ngồi trên khán đài quan sát Hi Duệ đá bóng thì nhận được điện thoại của Lục Cảnh Diệu gọi tới. Tần Dư Kiều bấm nút nghe, Lục Cảnh Diệu ở đầu bên kia hỏi cô: "Em đang ở đâu thế?"
"Em đang ở trường tiểu học, đi đón Duệ Duệ." Tần Dư Kiều thành thật trả lời.
Lục Cảnh Diệu khẽ "Ừ" một tiếng, sau đó nói tiếp: "Buổi tối có thể đi ăn cùng nhau không, anh đã đặt phòng ở Kim Thủy Loan rồi, lát nữa em và Hi Duệ đứng ở trường chờ anh, anh sẽ nhanh chóng tới đón hai mẹ con."
"Không phải anh đang rất bận sao?" Tần Dư Kiều hỏi.
"Vẫn có thời gian ăn cơm mà." Lục Cảnh Diệu trả lời.
Trên sân bóng Hi Duệ đang từ sườn sân sút bóng về phía khung thành, hưng phấn vỗ tay với đồng đội, sau đó quay đầu nhìn về phía mẹ chờ mong sự khích lệ. Tần Dư Kiều đứng lên giơ ngón tay cái với Lục Hi Duệ.
Hơn 10 phút sau trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên, Tần Dư Kiều cùng với Hi Duệ đi ra ngoài cổng trường. Dọc đường đi cô chào hỏi không ít bạn học của Hi Duệ, Tần Dư Kiều cầm tay Hi Duệ: "Duệ Duệ, tối hôm qua con ngủ ở chỗ anh Nguyên Đông như thế nào, có quấy rầy anh không?"
"Con ngoan mà, tối hôm qua nói chuyện với mẹ xong con liền đi ngủ ngay, không làm phiền anh Nguyên Đông đâu."
Tần Dư Kiều cong khóe môi: "Ngoan quá."
"Mấy ngày nay con rất ngoan mà." Lục Hi Duệ nghĩ tới chuyện ông nội khen ngợi cậu bèn chia sẻ cho Tần Dư Kiều nghe, "Bởi vì con rất ngoan, cho nên hôm qua ông nội cũng khen ngợi con đấy.... Đúng rồi, mẹ, tối chúng ta đến nhà ông nội ăn cơm đúng không?"
Tần Dư Kiều lắc đầu: "Ba người nhà chúng ta cùng nhau ăn, buổi tối ba mời chúng ta ăn tối."
"Oa, tuyệt quá." Lục Hi Duệ kéo tay Tần Dư Kiều hưng phấn hoan hô, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với Tần Dư Kiều, "Con cũng có chút nhớ ba, nhưng mà vẫn nhớ mẹ nhiều hơn một tẹo."
Tần Dư Kiều thật lòng vui vẻ, cúi xuống hỏi một vấn đề ngu ngốc: "Vậy Duệ Duệ thích mẹ hơn hay thích ba hơn?"
Mặt Lục Hi Duệ đột nhiên cứng lại: "Có phải hai người muốn ly hôn không?"
Giờ đến phiên Tần Dư Kiều ngẩn người, sau đó cô vuốt vuốt tóc con trai: "Con trai ngốc, nghĩ gì thế?"
Lục Hi Duệ giải thích với Tần Dư Kiều: "Lớp chúng con có một bạn tên là Đỗ Tắc Tư, gần đây ba mẹ cậu ấy muốn ly hôn, cho nên ngày nào cũng hỏi cậu ấy thích ai hơn, muốn ở với ai?"
"Mẹ đùa thôi mà." Tần Dư Kiều cười tủm tỉm nhìn Hi Duệ, "Duệ Duệ, nếu như ba mẹ ly hôn, con ở sẽ cùng ai?"
Lục Hi Duệ chớp mắt mấy cái.
Tần Dư Kiều vội vàng giải thích: "Là nếu, mẹ chỉ hỏi thế thôi."
"Cái này...." Lục Hi Duệ rối rắm, đúng lúc này, giọng nói không mặn không nhạt của Lục Cảnh Diệu vang lên từ phía sau, "Nếu như ly hôn thì Duệ Duệ hãy ở cùng mẹ đi, bởi vì ba nhất định sẽ quay về tìm mẹ con, nhưng mẹ con có lẽ sẽ đi tìm ba mới đấy...."
Tần Dư Kiều quay đầu, Lục Cảnh Diệu khẽ cong môi, giọng nói tự nhiên giống như đang nói giỡn, cười ranh mãnh nhìn Tần Dư Kiều: "Mẹ nó à, em nói đi?"
"Đừng có mà đùa giỡn em trước mặt con." Tần Dư Kiều đi lên khoác tay Lục Cảnh Diệu, "Hơn nữa tìm ba mới không tốt sao, không chừng Duệ Duệ sẽ thích anh ta hơn ấy chữ."
Lục Hi Duệ cũng gật đầu tham gia náo nhiệt: "Đúng vậy, con đã sớm liền muốn đổi ba khác rồi."
Một tay Lục Cảnh Diệu ôm lấy con trai ném vào trong xe. Khi Hi Duệ đột nhiên bị Lục Cảnh Diệu ôm lấy còn cố ý nằm trên vai Lục Cảnh Diệu hô mẹ cứu mạng, Tần Dư Kiều cười híp mắt đi theo Lục Cảnh Diệu .
***
Buổi tối một nhà ba người cùng nhau ăn tối, sau khi Tần Dư Kiều dỗ Lục Hi Duệ ngủ xong liền đi tới thư phòng của Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu đang gọi điện thoại trong thư phòng, thấy cô liền nói mấy câu rồi cúp điện thoại. Anh gọi Tần Dư Kiều đến bên cạnh mình: "Kiều Kiều, anh có chuyện muốn nói với em."
....
Tần Dư Kiều vẫn cảm thấy cái tên Lục Cảnh Diệu này có lúc lạnh nhạt đến mức làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi.
Ngày hôm sau Lục Hi Duệ đi học, Lục Cảnh Diệu không đến công ty mà nhàn nhã vừa xem báo vừa ăn bữa sáng, chỉ có Tần Dư Kiều là sốt ruột nhìn anh. Sau đó Lục Cảnh Diệu cười nhạt với cô: "Lo gì, chỉ là đổi chỗ ăn cơm mấy ngày thôi mà."
Tần Dư Kiều đột nhiên không nói được gì, cúi đầu: "Em theo anh...."
Khóe miệng Lục Cảnh Diệu giật nhẹ: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."
"Vậy sao?" Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, "Nếu lần này anh không ra được thì đừng hy vọng em sẽ đi vào đưa cơm cho anh."
"Ha ha." Lục Cảnh Diệu đứng lên, sau đó ngửi quần áo trên người mình một cái, "Anh muốn lên tắm trước đã."
Lục Cảnh Diệu lên tầng tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc tây trang phẳng phiu đi xuống, lúc xuống anh còn cầm theo một quyển sách: "Duệ Duệ để quên sách ngữ văn ở nhà rồi. Kiều Kiều, tiết đầu của Duệ Duệ chính là tiết ngữ văn, em đi đưa cho con đi."
Tần Dư Kiều không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh. Sau một lát, cô cầm lấy cuốn sách trên tay Lục Cảnh Diệu, hung dữ nói: "Lục Cảnh Diệu, em thật sự không quản được anh mà!"
Lục Cảnh Diệu tiến lên vuốt tóc Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, em không cần phải lo cho anh, em chỉ cần ở nhà chờ anh ra ngoài là được rồi."
Tần Dư Kiều liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, cầm sách của Hi Duệ ra ngoài.
***
Lúc Tần Dư Kiều lái xe đi đến trường tiểu học, một chiếc xe cảnh sát từ phía sau vượt lên xe cô. Tần Dư Kiều nhìn chiếc xe cảnh sát rú còi lướt qua, chầm chậm dưng xe ven đường. Một lát sau, Tần Dư Kiều không nhịn được bật cười, cười đến nước mắt cũng trào ra.
Tối hôm qua Lục Cảnh Diệu nói với cô: "Kiều Kiều, anh có chuyện này muốn nói với em."
"Ngày mai có thể anh sẽ phải vào đồn cảnh sát mấy ngày, em hãy lừa Hi Duệ, đừng để con biết."
"Còn nữa, em cách xa Lục Nguyên Đông một chút."
"...."
Tần Dư Kiều nhớ tới lời Tần Ngạn Chi nói với cô, thật ra cô rất muốn cùng Lục Cảnh Diệu đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn, tất cả vấn đề cứ chờ sau khi thuyền cặp bờ rồi nói. Kết quả là Lục Cảnh Diệu lại đẩy cô xuống thuyền trước.
Người đàn ông này, cứ để anh ta ngồi tù mọt gông thì hơn!
Tác giả :
Tùy Hầu Châu