Kẻ Thù Của Xử Nữ
Chương 7
Cố Vân Dã đứng thẳng dậy, lấy một cái cravat từ trong tủ quần áo ra, trói gọn hai tay Mạc Vũ Thường vào đầu giường.
Mạc Vũ Thường vốn đang yên lặng và bất động, trong phút chốc trợn tròn hai mắt, toàn bộ ý thức chợt hồi tỉnh lại.
“Anh… anh làm gì vậy?" Nàng kinh hoảng hỏi, hai tay không ngừng vặn vẹo nhưng vẫn không thoát khỏi trói buộc.
“Là em ép tôi phải làm như vậy. Tôi muốn em không thể phản kháng, hoàn toàn hòa tan trong lòng tôi." Giọng hắn trở nên khàn khàn, vẻ mặt cuồng loạn nhìn nàng.
“Buông ra! Anh điên rồi có phải không?" Mạc Vũ Thường không thể tin được hắn có thể làm chuyện này.
“Đúng! Tôi điên rồi, là em bức tôi điên lên. Tôi không cho phép em lại đối xử lạnh lùng với tôi. Tôi muốn em không hề giữ kẽ mà đón nhận tôi, có phản ứng với tôi." Giọng nói của hắn vì kích động mà run nhè nhẹ, hai tay bắt đầu sờ soạng thân thể không hề che đậy của nàng.
Nhìn hai mắt điên cuồng của hắn, Mạc Vũ Thường hiểu ra hắn hoàn toàn là thật. Nhận thức này làm cho nàng vô cùng khủng khoảng, hơn nữa hai tay bị trói khiến nàng cảm thấy mình càng thêm yếu ớt phơi bày trước mặt hắn.
“Vì sao? Vì sao anh lại khống chế, bắt buộc em? Em chẳng qua chỉ là người tình của anh, anh còn muốn em phải làm gì nữa?" Nàng không nhịn được nước mắt lã chã rơi. Chẳng lẽ nàng muốn bảo vệ tim mình cũng là sai sao?
“Đừng nhiều lời! Nếu em là người tình của tôi thì toàn bộ thân thể, linh hồn và tim của em đều thuộc về tôi, tôi không cho em được giữ lại gì cả." Hắn độc tài mãnh liệt nói, hai tay càng thêm cuồng loạn vuốt ve người nàng.
Mạc Vũ Thường vẻ mặt tư lự nhìn hắn, cuối cùng không giãy giụa nữa. Nàng ép mình trở nên lạnh nhạt trốn tránh những tiếp xúc mãnh liệt của hắn, nhưng hắn đã sớm biết được ý định của nàng.
“Tốt lắm! Đợi chút nữa tôi muốn em ở trong lòng tôi kích tình phải vặn vẹo đau khổ cầu xin tôi." Môi hắn nhếch lên một nụ cười gian tà, lời thề son sắt địa nói.
Nói xong, hai tay hắn bắt đầu tùy ý khiêu khích, trêu chọc thăm dò trên người nàng tạo nên một luồng cảm xúc mãnh liệt.
Tay hắn giống như có ma lực, mỗi lần tiếp xúc đều mang đến một cảm xúc sâu sắc phiêu diêu làm nàng mơ hồ không kìm lòng được phải rên rỉ thành tiếng, nhưng nàng quật cường chịu đựng, cắn chặt đôi môi không ình phát ra tiếng.
Cố Vân Dã cười lạnh một tiếng, bàn tay xoa đôi môi đỏ mọng của nàng rồi đem ngón tay cái đưa vào miệng nàng ve vuốt. Mặc Vũ Thường bất lực xoay mặt đi, cố gắng không cho hắn châm lửa tình trong cơ thể nàng.
Bỗng dưng hắn dùng hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cuồng bạo hôn lên môi của nàng, lưỡi hắn quét vào quấn lấy lưỡi nàng, điên cuồng hút lấy hơi thở ngọt ngào của nàng. Mặc Vũ Thường vốn không thể nhúc nhích, hai tay bị trói khiến nàng mất đi năng lực phản kháng chỉ có thể để hắn muốn làm gì thì làm. Môi hắn chậm rãi đi xuống phía dưới, hôn lên đôi gò mềm mại tròn cao của nàng rồi đi xuống nơi kín đáo mẫn cảm nhất của nàng. Hắn đã quá quen thuộc những nơi nhạy cảm của nàng nên dễ dàng khiến cho nàng toàn thân run rẩy vì dục vọng.
“Đừng… đừng làm như vậy…" Mạc Vũ Thường không nhịn được cầu xin, hai chân xấu hổ khép lại. Nhưng Cố Vân Dã vốn không cho nàng đường lui, hắn đẩy hai chân nàng ra, lấy tay nhẹ tiến vào nơi mẫn cảm yếu ớt của nàng tạo ra một luồng điện cảm xúc mãnh liệt.
Mạc Vũ Thường cuối cùng không nhịn được nhẹ rên lên, da thịt phảng phất một màu hồng, thân thể căng thẳng không ngừng run rẩy. Nàng bất lực cong người lên áp vào hắn, giờ phút này toàn bộ lớp phòng ngự của nàng đều tan biến, rốt cục không thể kháng cự lại hắn.
“Đúng là như vậy, tôi muốn em phát điên lên giống tôi mới cam tâm." Hắn ngẩng đầu lên hài lòng nhìn khuôn mặt diễm lệ đỏ hồng cùng đôi mắt đẹp mọng nước của nàng.
“Bây giờ… hãy cầu xin tôi" Hắn vẫn không buông tha nàng, điên cuồng ra mệnh lệnh, Đôi mắt u ám thâm trầm chứa đầy dục vọng, mệnh lệnh làm người kinh tâm động phách (sợ hãi), một bàn tay vẫn còn ở giữa hai chân nàng quấy phá, kích thích nàng.
Mặc Vũ Thường thống khổ nhắm mắt, đôi lông mày nhíu lại, nàng cuối cùng cũng không chống lại nổi thủ đoạn của hắn, run rẩy nói: “Xin anh… cầu xin anh…" thanh âm của nàng run rẩy không thôi, vốn không thể nói thành lời.
Cố Vân Dã hài lòng cười ra tiếng, trong lòng nảy sinh một cảm giác thỏa mãn cùng nhu tình mật ngọt. Nhưng hắn vẫn cố tình công khai biểu hiện: “Thân thể em, linh hồn em cùng tình cảm của em… Tất cả đều thuộc về tôi biết không?"
Mặc Vũ Thường chỉ có thể gật đầu, hy vọng hắn nhanh chóng làm cho nàng được giải thoát, nàng rốt cục không nhịn nổi nữa. Thanh âm nức nở thỉnh thoảng bật ra khỏi môi của nàng.
Sau khi đạt được mục đích của mình, Cố Vân Dã đi vào nàng, ôm nàng thật chặt, đem hai người kết hợp thành một thể. Hắn không ngừng gia tăng thêm lực, một lần lại một lần nữa xâm nhập vào nơi ấm áp và xinh đẹp của nàng.
“Tôi muốn… tôi muốn nghe thanh âm không khống chế được của em…" Hắn thở dốc nói, động tác không hề lưu tình tiến thẳng vào nàng làm cho nàng điên cuồng bên dưới hắn, cuối cùng nàng phải hô lên một tiếng.
Cố Vân Dã đem toàn bộ những dục vọng và kích động trong người biến thành những động tác mãnh liệt, không ngừng chiếm giữ lấy thân thể của nàng, hai người cuối cùng chuyển động càng lúc càng nhanh đi đến sự giải thoát.
Trong khoảnh khắc đạt đến cao trào, Mặc Vũ Thường toàn thân thoáng chốc cứng đơ, rất nhanh, cái loại cảm giác thống khổ lại ngọt ngào này làm cho nàng không nhịn được mà bộc thét lên: “Em yêu anh… em yêu anh…"
Kích tình đã qua, Cố Vân Dã có một cảm giác thoải mái và thỏa mãn chưa từng trải qua từ trước đến này, hơn nữa sau khi làm cho Mạc Vũ Thường thốt lên “Em yêu anh", trái tim hắn tràn đầy cảm xúc dường như muốn bay bổng lên không, trong lòng bất giác cũng đầy ắp những nhu tình và thương yêu. Đây là lần đầu tiên sau khi họ gặp lại nhau, nàng chính miệng nói nàng yêu hắn. Những lời này làm lòng hắn mềm đi.
Tay hắn cởi bỏ dây trói nàng rồi ôm nàng vào lòng, ai ngờ Mạc Vũ Tường lại như bị một cơn chấn động nhỏ, quay về một phía co rúm lại.
Hành động của nàng phá hủy mọi tâm tình tốt đẹp của hắn, trong giây lát đôi mắt hắn nheo lại, vươn mạnh cánh tay, ngang ngược mạnh mẽ cuốn nàng vào lòng, làm cho nàng nhìn thẳng vào hắn. Khuôn mặt đẫm lệ của nàng đập vào mắt hắn, cũng làm cho cơn giận của hắn giảm xuống.
“Vì sao lại khóc?" Hắn hỏi. Một tay dịu dàng lau nước mắt cho nàng.
Mạc Vũ Thường vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn, lập tức xoay mặt đi, lớn tiếng khóc lên.
Cơn giận của Cố Vân Dã lại trỗi dậy, hắn vươn một tay nắm lấy cằm nàng bắt nàng phải đối mặt với hắn.
“Nhìn tôi! Tôi đã nói em không được quay mặt không chú ý đến tôi rồi mà."
Lời nói của hắn làm cho tuyến lệ của Mặc Vũ Thường dường như bị cắt đứt, từng giọt trân châu không ngừng chảy xuống, hai vai mảnh khảnh không ngừng run rẩy. “Anh còn muốn thế nào? Anh đã đạt được những gì anh muốn, anh còn muốn thế nào?" Nàng không nhịn được khóc to lên.
Bộ dạng thống khổ cùng ủy khuất của nàng làm Cố Vân Dã rung động sâu đến tận tim nhưng hắn buộc mình phải thật cứng rắn trả lời: “Tôi nói rồi, thân thể của em, linh hồn cùng tình cảm đều thuộc về tôi, em nên sớm biết chuyện này."
“Vậy còn anh? Linh hồn của anh, tình cảm của anh là thuộc về ai? Anh đã không phải trả giá, vì sao lại bắt buộc em? Điều này không công bằng… không công bằng" Nàng đau khổ tận tâm cang khóc kêu lên, vốn nàng vẫn có thể giữ lấy tim mình nhưng hắn tàn nhẫn đoạt lấy, bức nàng nói ra nàng yêu hắn. Một câu “em yêu anh" làm cho nàng rốt cục không thể trốn tránh được tình yêu sâu sắc mà vô vọng này, vết thương cũ đã liền miệng bốn năm giờ lại bị xé rách mở ra làm nàng đau.
Mạc Vũ Thường khóc kể làm cho lòng Cố Vân Dã rối loạn, tim cũng nhanh chóng thu lại ẩn nhẫn đau. Chính hắn cũng không hiểu vì sao phải đạt được tất cả của nàng, vì sao vẫn muốn có được tình yêu của nàng đối với hắn vài năm trước. Tất cả đều vượt qua nhưng toan tính của hắn, hắn vốn chỉ cần thân thể của nàng không phải sao? Nhưng vì sao càng lúc hắn càng không thể thỏa mãn, thầm nghĩ muốn giữ lấy toàn bộ con người nàng.
Những suy nghĩ phiền não cùng tình cảm xa lạ làm cho hắn chán ghét chính mình, cũng ảnh hưởng đến nàng. Chỉ thấy hắn đẩy Mặc Vũ Thường ra, phảng phất dường như tránh né ôn dịch, hắn xoay lưng ngồi dậy.
“Nhớ kỹ thân phận của em! Em chỉ có thể ở bên cạnh tình nguyện làm cho tôi cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn, không có quyền yêu cầu xa vời." Hắn lạnh lùng nói.
Mặc Vũ Thường trầm mặc một hồi lâu, một lúc sau nàng sâu kín hỏi: “Có thể nói cho em biết, anh vẫn còn yêu Vân Nhu phải không?" Nàng quyết định làm ình hoàn toàn mất hết hy vọng, lại mâu thuẫn hy vọng chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Không cho em lấy cô ấy ra so sánh, đây là hai việc khác nhau. Địa vị của Vân Nhu trong lòng tôi mãi mãi không có người thay thế." Hắn lạnh lùng nói một câu rồi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Mặc Vũ Thường nằm nghiêng cả người lạnh như băng, lời nói của hắn đem toàn bộ hy vọng của nàng chôn xuống vực sâu, nước mắt dường như không thể ngừng chảy xuống như điên dại. Trong tĩnh lặng, nàng dường như nghe được tiếng trái tim mình vỡ ra từng mảnh, từng mảnh vỡ vụn.
Một loạt các hoạt động tuyên truyền quảng cáo nước hoa nữ ‘Dạ Lan’ được nhiệt liệt triển khai. Quảng cáo trên TV cùng với các bảng quảng cáo điện tử treo tại các công ty bách hóa đồng loạt đưa tin, các poster hình loại lớn chiếm cứ mặt bằng các ngõ ngách của thành phố phồn hoa Đài Bắc.
Tất cả mọi người bất kể là nam hay nữ đều bị cô gái trong các quảng cáo này hấp dẫn, dáng hình thật nóng bỏng, khí chất gợi cảm, bất giác tỏa ra một sức hút mê hoặc lòng người. Ánh mắt khát khao chờ đợi một tình yêu đích thực lại mang một vẻ bi thương sầu cảm giống như tiếng thở dài của tình yêu khiến người khác cảm thương.
Người con gái trong các quảng cáo này chính là Mạc Vũ Thường. Từ đêm hôm đó, sau khi Cố Vân Dã đã hủy đi tia hy vọng cuối cùng của nàng, cả người nàng hoàn toàn thay đổi. Vì vậy khi quay chụp các quảng cáo này, nàng không cần tốn nhiều sức mà có thể diễn xuất hoàn hảo tâm tình của cô gái trong kịch bản quảng cáo. Biểu hiện xuất sắc nổi trội của nàng được toàn bộ đạo diễn cùng nhân viên công tác tán thưởng, cũng vì nàng mang đến tiếng tăm ọi người. Hiện tại quả thực nàng giống như là ánh quang giữa bầu trời, một bước tiến vào hàng ngũ các diễn viên ngôi sao.
* * *
Bữa tiệc mừng thành công, Mạc Vũ Thường mặc lễ phục màu đen xẻ ngực sâu, tóc dài búi lên, vài cọng rời rạc phía sau cổ lộ ra gáy ngọc trắng ngần. Lễ phục màu đen càng phụ trợ cho làn da trắng nõn nà của nàng. Đôi mắt như hồ thu trong suốt. Ánh mắt của toàn bộ đàn ông trong hội trường đều si mê dán trên người nàng.
Cố Vân Dã cầm trong tay một ly rượu, thờ ơ lạnh nhạt trước màn kịch trước mắt, bề ngoài của hắn như mặt hồ không gợn sóng, kì thực trong lòng tranh đấu mãnh liệt, một cảm ghen tị chua sót cùng tức giận đang lên men nhanh chóng. Đôi mắt hắn dần dần lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn giận tái mặt, tay cầm ly rượu bất giác tăng thêm lực, gần như muốn bóp nát cái ly. Nhưng hắn vẫn đứng một bên, lẳng lặng nhìn Mạc Vũ Thường.
Lúc này Mạc Vũ Thường đang bị một nhóm đàn ông vây quanh, bên cạnh là Thẩm Hồng một bên giúp nàng che chắn sự nhiệt tình của họ, một bên lo lắng nhìn Vũ Thường. Nàng buổi tối hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì, luôn luôn không rời ly rượu, liên tục uống vài ly champagne. Tuy rằng sâm panh không dễ say nhưng đối với tửu lượng của Mặc Vũ Thường mà nói uống kiểu này vẫn sẽ làm nàng say bất tỉnh nhân sự.
“Vũ Thường, đừng uống nữa." Thẩm Hồng ở bên nàng nhẹ giọng khuyên can.
Mạc Vũ Thường chỉ cười ha hả cũng không để ý đến Thẩm Hồng, nhoài người lên bàn cầm lấy một ly rượu khác.
Ngay lúc này một bàn tay ngăm đen kiên định nắm giữ bàn tay bé nhỏ ngăn cản không cho nàng cầm lấy ly rượu. Thẩm Hồng thấy thế không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng lui qua một bên.
Mạc Vũ Thường nâng đôi mắt có chút men say, lờ mờ ngoái đầu lại nhìn, thấy khuôn mặt tuấn tú tối tăm hờn giận của Cố Vân Dã ngay trước mắt. “Em không được uống nữa." Đôi mắt hắn nghiêm khắc nhìn nàng.
“Không cần anh lo! Anh buông tay ra… Em còn muốn uống." Một chút cảm giác say làm cho Mặc Vũ Thường lớn mật cãi lại hắn, bàn tay bị hắn nắm lấy cũng cực lực vặn vẹo.
“Em tốt nhất nghe lời tôi nói! Tôi sẽ không cho em biến thành một con sâu rượu, bêu xấu trước mặt công chúng!" Ngữ khí của hắn sắc bén kiên quyết.
Mạc Vũ Thường buông chân xuống đất bắt đầu cố gắng tự đứng lên, “Tôi mất mặt là việc của tôi, không phiền anh lo lắng." Nàng chếnh choáng say, tức giận nói.
Cố Vân Dã nhìn đôi gò má đỏ hồng của nàng, trong lòng vừa tức vừa vội, trong giây lát không biết phải nên làm gì nàng mới phải. Đột nhiên một bóng người nhanh chóng đi đến trước mặt hắn và Mạc Vũ Thường, hắn tập trung nhìn thì ra là ông chủ của Công ty bách hóa Thiên Kỳ – Chu Tuấn Khải.
“Mạc tiểu thư, không biết đêm nay có vinh hạnh cùng cô thưởng thức cảnh đêm của Đài Bắc không?" Chu Tuấn Khải hào phóng hướng về phía Mạc Vũ Thường mời, đôi mắt tràn ngập sự ái mộ nhìn nàng.
Mạc Vũ Thường vui vẻ cười, cả người có chút lảo đảo, khi nàng đang muốn nói “được" thì Cố Vân Dã đứng một bên bỗng dưng kéo nàng vào lòng. “Thực có lỗi, Chu tiên sinh, cô ấy đã có hẹn cùng với tôi." Hắn nhanh chóng trả lời, trên mặt tươi cười tỏ ra vẻ khách khí hình thức xã giao.
Chu Tuấn Khải hơi xấu hổ nở nụ cười. “Như vậy… đành phải… đành phải hẹn dịp khác vậy." Trong lời nói không che dấu được cảm giác tiếc nuối.
Sau khi Chu Tuấn Khải đi rồi, Mạc Vũ Thường ở bên này mới hồi phục lại tinh thần. “Sao anh ấy lại đi rồi? Tôi muốn ngắm cảnh đêm a! Ôi… Ôi… anh đợi đợi!" Nàng vẻ mặt lờ đờ lầu bầu, động đậy chân muốn đuổi theo.
Cố Vân Dã quả thực bị tức điên, hắn cũng không biết nàng luôn luôn hướng nội, nhu nhược cũng lại có lúc ngoan cố. Thừa lúc nàng chưa say đến nỗi ngã xuống đất, hắn một tay dìu nàng đến gần Thẩm Hồng.
“Cô ấy say rồi, tôi đưa cô ấy về trước." Hắn nói với Thẩm Hồng. Toàn bộ sự quan tâm của hắn đều đặt trên người Vũ Thường, bất chấp ánh mắt đăm chiêu cùng vẻ mặt nghi hoặc của Thẩm Hồng.
Không đợi Thẩm Hồng trả lời, Cố Vân Dã nhanh chóng đưa Mạc Vũ Thường đi ra khỏi đại sảnh của buổi tiệc, để lại ánh mắt ngạc nhiên và hiếu kỳ của mọi người.
Cố Vân Dã không nói một lời, mang Mặc Vũ Thường đi ra bãi đậu xe. Đi vào xe, hắn ôm lấy nàng cẩn thận để nàng ngồi vào vị trí cạnh lái xe, hắn lập tức ngồi vào vị trí điều khiển bắt đầu khởi động xe.
“Em không muốn về nhà.. Em muốn đến núi Dương Minh… xem cảnh đêm." Vốn đang im lặng mắt nửa nhắm nửa mở, Mặc Vũ Thường đột nhiên mở to mắt say khướt la lên. Tay chân cũng bắt đầu vặn vẹo không an phận.
Cố Vân Dã đành phải dừng xe, bất đắc dĩ nhìn nàng, toàn bộ tóc của nàng đã tuột khỏi búi, giờ phút này đang mềm mại xõa xuống vai. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, hơn nữa đôi mắt to mênh mông cùng cái miệng ướt át làm ngực Cố Vân Dã cứng lại, một luồng tình cảm không ngừng cuồn cuộn mãnh liệt trong lòng, làm hắn không nhịn được run lên.
Cố Vân Dã ảo não rên lên, cho dù hắn đối với chính bản thân mình phủ nhận như thế nào thì nàng vẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ! Kìm lòng không được, hắn vươn tay vuốt ve hai gò má ửng hồng nóng hổi của nàng. Hành động của hắn làm cho Mặc Vũ Thường đang mê man thoải mái lẩm bẩm một tiếng, cũng phản xạ thiếp đi theo hướng lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn.
“Anh chiều em… Dẫn em đi ngắm cảnh đêm… được không?" nàng vừa cọ mặt vào tay hắn vừa lẩm bẩm.
Xem nàng đã say như thế này mà vẫn nhớ mãi không quên muốn ngắm cảnh đêm, Cố Vân Dã không khỏi cười thầm, không ngờ, hắn nhẹ nhàng đáp ứng bên tai nàng: “Được…được! Bây giờ chúng ta đi xem cảnh đêm."
* * *
Cố Vân Dã lái xe đưa Mặc Vũ Thường vào khu biệt thự xinh đẹp ở núi Dương Minh.
Khu biệt thự này ở vị trí có tầm nhìn thật tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm phồn hoa của đô thị Đài Bắc dưới chân núi.
Hắn mua biệt thự này đã được một năm, mục đích chủ yếu là tự thưởng ình, tạo ình một chốn hoàn toàn riêng tư, một không gian không bị ai quấy nhiễu. Mỗi khi hắn cần một mình yên tĩnh hoặc tâm tư phiền muộn, hắn sẽ lái xe đến đây, hưởng thụ sự yên tĩnh cùng an lành như ngăn cách với bên ngoài.
Hắn chưa từng đưa ai đến đây, nàng là người đầu tiên. Phát hiện này làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi, nàng không hề hay biết là mình đã phá vỡ được bức tường phòng vệ chắc chắn của hắn, cũng xâm nhập được vào nơi luôn được xem là cấm địa trong thâm tâm hắn.
Cố Vân Dã tự cười giễu cợt mình, thật là báo ứng à! Hắn không tài nào ngờ được trong lúc muốn chiếm đoạt toàn bộ con người nàng thì cũng là lúc hắn vô tình mở rộng trái tim cho nàng đi vào. Giật mình sửng sốt một lúc lâu sau hắn mới vỗ nhẹ vào má Mạc Vũ Thường nhẹ giọng gọi: “Tỉnh lại, con sâu rượu, em không phải là muốn xem cảnh đêm sao?"
Liên tục vỗ một hồi, Mặc Vũ Thường cuối cùng cũng có phản ứng. Nàng miễn cưỡng mở hai mắt nhìn xung quanh, “Đây là đâu?" Nàng vẫn có chút hỗn loạn.
“Nơi này là núi Dương Minh, em không phải muốn xem cảnh đêm sao?" Cố Vân Dã vừa đỡ nàng xuống xe, vừa cười trả lời nàng.
Đỉnh núi đầu thu, thời tiết thấm lạnh thấu vào người, Mặc Vũ Thường cả người hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác say cũng vơi đi phân nửa. Nàng kinh ngạc nhìn Cố Vân Dã, không nghĩ là hắn thật sự dẫn nàng đi xem cảnh đêm. Nàng thực sự không thể tin được hắn sẽ làm như vậy vì nàng, hơn nữa trên mặt còn nở một nụ cười ôn nhu.
Thấy bộ dạng hoàn toàn kinh ngạc của nàng, hắn cố nén cười. “Vào nhà thôi! Bên ngoài hơi lạnh." Hắn lảng tránh ánh mắt dò xét của nàng, nhanh chóng đưa nàng vào nhà.
Biệt thự bên trong thiết kế cực kì ấm áp, thanh lịch làm cho người ta có cảm giác thoải mái, thích thú, Mặc Vũ Thường có chút kinh ngạc, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nơi này tựa như thiết kế theo phong cách của hắn.
Cố Vân Dã đưa nàng lên trên ban công của lầu hai. Thực tình mà nói, đây là nhà nghỉ mát, bên trong thiết kế đầy đủ cái loại hoa cỏ nhiều kiểu dáng, xinh đẹp tươi tốt, chắc là có người định kỳ đến chăm sóc.
Phía trên mái nhà nghỉ mát cùng cửa sổ bốn phía tất cả đều được lắp bằng kính trong suốt. Nhìn qua cửa sổ kính có thể xuống chân núi thấy cảnh đêm Đài Bắc đèn đuốc huy hoàng lóe sáng. Cảnh đêm lung linh như vậy khiến cho Mặc Vũ Thường cảm thấy như mình đang ở trong mộng.
“Thật sự là quá đẹp… Em không phải đang ở trong mộng chứ!" Mặc Vũ Thường lẩm bẩm. Đôi mắt trong suốt ngập tràn hưng phấn và vui sướng. Lúc này đây, trái tim của nàng hoàn toàn rộng mở, không có chút giữ kẽ và phòng bị. Đôi mắt nàng long lanh ngấn nước, cảm động dựa vào người Cố Vân Dã, hoàn toàn quên mất những tổn thương hắn đã gây ra cho nàng.
Giống như bị bỏ bùa mê, Cố Vân Dã chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, căn bản không thể dời tầm mắt của mình đi được, cái cảm xúc cực kỳ mãnh liệt này rung động thật sâu trong hắn! Giờ phút này, hắn bỗng nhiên hiểu ra sở dĩ hắn đối xử tàn khốc với nàng như vậy là vì tình cảm sâu sắc của hắn dành cho nàng không thể tự kìm chế được. Cho nên hắn đành phải lạnh lùng ngụy trang, buộc mình không để ý đến nàng, thậm chí thương tổn nàng để củng cố bức tường phòng bị lung lay sắp đổ của minh.
Cố Vân Dã than nhẹ một tiếng, hai tay run nhẹ vươn ra kéo nàng vào lòng làm cho nàng tựa vào hắn. Đôi môi hắn cực kỳ triền miên bên tai nàng phát ra một sự hấp dẫn, hai tay cũng chặt chẽ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, phảng phất như muốn đem nàng hòa vào cơ thể hắn.
Mặc Vũ Thường thình lình bị hành động ôn nhu của hắn làm khiếp sợ không biết phải làm sao. Đêm nay hắn dường như biến đổi thành một con người khác, không giống với con người trước kia của hắn. Hắn cực kỳ ôn nhu, ấm áp, cũng mơ hồ mang theo ý cười, khác với vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt và hờ hững khi chỉ có hai người lúc trước. Sự thay đổi của hắn khiến trong lòng nàng mừng rỡ không thôi, nhưng lại cảm thấy một chút lo sợ bất an, nàng sợ nhất chính là cảm giác tình nguyện của chính mình.
“Anh… Tối hôm nay sao anh lại tốt với em như vậy?" Nàng không nhịn được lên tiếng hỏi, thân thể vẫn ở trong lồng ngực ấm áp cường tráng của hắn.
Cố Vân Dã yên lặng một lúc lâu, hắn chưa chuẩn bị thố lộ với nàng tình yêu của hắn. “Em là người tình của anh, đương nhiên là phải nuông chiều em." Hắn lảng tránh. Sau một thời gian dài đối xử lạnh lùng với nàng, hắn không thể thuyết phục nàng tin tưởng hắn, mà chính hắn cũng cần một chút thời gian để thích ứng.
Câu trả lời của hắn khiến cho Mặc Vũ Thường vốn đang vui vẻ trong nháy mắt lại trầm xuống. “Anh… anh không cần phải lấy lòng em như thế." Trong giọng nói của nàng có chút chua xót.
“Nơi đây là nhà riêng của anh, chưa có ai đến, em là người đầu tiên." Cố Vân Dã không nhịn được thốt lên, trước mắt đây chính là khả năng thổ lộ lớn nhất của hắn.
Lời nói của hắn làm tim Mạc Vũ Thường đập mạnh, vốn lòng nàng đã vắng lặng, bỗng dưng hy vọng lại bùng lên như pháo hoa. Có lẽ rốt cục hắn cũng có chút để ý đến nàng, tuy rằng hắn chưa hứa hẹn gì nhưng giờ phút này nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nàng chậm rãi xoay người lại, mặt tươi cười nhìn Cố Vân Dã. “Em cảm thấy thật vui vẻ, em vĩnh viễn sẽ không quên đêm nay." Nàng thẳng thắn thành khẩn nói với hắn. Có lẽ nàng thật là bất trị, là một người con gái dễ dàng thỏa mãn! Nhưng tất cả đều không sao, ai bảo nàng yêu hắn cực kỳ sâu đậm, không thể tự kiềm chế được!
Lần đầu tiên, nàng chủ động dâng đôi môi của mình hòa quyện cùng bờ môi hắn. Lúc này trong lòng bọn họ không có gì cản trở, chỉ có tình cảm mà thôi. Mặc Vũ Thường say mê nhắm mắt, lẳng lặng cảm nhận đôi môi và đôi tay của hắn, nhưng nàng không hề phát hiện được thâm tình trong đôi mắt hắn.
Mạc Vũ Thường vốn đang yên lặng và bất động, trong phút chốc trợn tròn hai mắt, toàn bộ ý thức chợt hồi tỉnh lại.
“Anh… anh làm gì vậy?" Nàng kinh hoảng hỏi, hai tay không ngừng vặn vẹo nhưng vẫn không thoát khỏi trói buộc.
“Là em ép tôi phải làm như vậy. Tôi muốn em không thể phản kháng, hoàn toàn hòa tan trong lòng tôi." Giọng hắn trở nên khàn khàn, vẻ mặt cuồng loạn nhìn nàng.
“Buông ra! Anh điên rồi có phải không?" Mạc Vũ Thường không thể tin được hắn có thể làm chuyện này.
“Đúng! Tôi điên rồi, là em bức tôi điên lên. Tôi không cho phép em lại đối xử lạnh lùng với tôi. Tôi muốn em không hề giữ kẽ mà đón nhận tôi, có phản ứng với tôi." Giọng nói của hắn vì kích động mà run nhè nhẹ, hai tay bắt đầu sờ soạng thân thể không hề che đậy của nàng.
Nhìn hai mắt điên cuồng của hắn, Mạc Vũ Thường hiểu ra hắn hoàn toàn là thật. Nhận thức này làm cho nàng vô cùng khủng khoảng, hơn nữa hai tay bị trói khiến nàng cảm thấy mình càng thêm yếu ớt phơi bày trước mặt hắn.
“Vì sao? Vì sao anh lại khống chế, bắt buộc em? Em chẳng qua chỉ là người tình của anh, anh còn muốn em phải làm gì nữa?" Nàng không nhịn được nước mắt lã chã rơi. Chẳng lẽ nàng muốn bảo vệ tim mình cũng là sai sao?
“Đừng nhiều lời! Nếu em là người tình của tôi thì toàn bộ thân thể, linh hồn và tim của em đều thuộc về tôi, tôi không cho em được giữ lại gì cả." Hắn độc tài mãnh liệt nói, hai tay càng thêm cuồng loạn vuốt ve người nàng.
Mạc Vũ Thường vẻ mặt tư lự nhìn hắn, cuối cùng không giãy giụa nữa. Nàng ép mình trở nên lạnh nhạt trốn tránh những tiếp xúc mãnh liệt của hắn, nhưng hắn đã sớm biết được ý định của nàng.
“Tốt lắm! Đợi chút nữa tôi muốn em ở trong lòng tôi kích tình phải vặn vẹo đau khổ cầu xin tôi." Môi hắn nhếch lên một nụ cười gian tà, lời thề son sắt địa nói.
Nói xong, hai tay hắn bắt đầu tùy ý khiêu khích, trêu chọc thăm dò trên người nàng tạo nên một luồng cảm xúc mãnh liệt.
Tay hắn giống như có ma lực, mỗi lần tiếp xúc đều mang đến một cảm xúc sâu sắc phiêu diêu làm nàng mơ hồ không kìm lòng được phải rên rỉ thành tiếng, nhưng nàng quật cường chịu đựng, cắn chặt đôi môi không ình phát ra tiếng.
Cố Vân Dã cười lạnh một tiếng, bàn tay xoa đôi môi đỏ mọng của nàng rồi đem ngón tay cái đưa vào miệng nàng ve vuốt. Mặc Vũ Thường bất lực xoay mặt đi, cố gắng không cho hắn châm lửa tình trong cơ thể nàng.
Bỗng dưng hắn dùng hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cuồng bạo hôn lên môi của nàng, lưỡi hắn quét vào quấn lấy lưỡi nàng, điên cuồng hút lấy hơi thở ngọt ngào của nàng. Mặc Vũ Thường vốn không thể nhúc nhích, hai tay bị trói khiến nàng mất đi năng lực phản kháng chỉ có thể để hắn muốn làm gì thì làm. Môi hắn chậm rãi đi xuống phía dưới, hôn lên đôi gò mềm mại tròn cao của nàng rồi đi xuống nơi kín đáo mẫn cảm nhất của nàng. Hắn đã quá quen thuộc những nơi nhạy cảm của nàng nên dễ dàng khiến cho nàng toàn thân run rẩy vì dục vọng.
“Đừng… đừng làm như vậy…" Mạc Vũ Thường không nhịn được cầu xin, hai chân xấu hổ khép lại. Nhưng Cố Vân Dã vốn không cho nàng đường lui, hắn đẩy hai chân nàng ra, lấy tay nhẹ tiến vào nơi mẫn cảm yếu ớt của nàng tạo ra một luồng điện cảm xúc mãnh liệt.
Mạc Vũ Thường cuối cùng không nhịn được nhẹ rên lên, da thịt phảng phất một màu hồng, thân thể căng thẳng không ngừng run rẩy. Nàng bất lực cong người lên áp vào hắn, giờ phút này toàn bộ lớp phòng ngự của nàng đều tan biến, rốt cục không thể kháng cự lại hắn.
“Đúng là như vậy, tôi muốn em phát điên lên giống tôi mới cam tâm." Hắn ngẩng đầu lên hài lòng nhìn khuôn mặt diễm lệ đỏ hồng cùng đôi mắt đẹp mọng nước của nàng.
“Bây giờ… hãy cầu xin tôi" Hắn vẫn không buông tha nàng, điên cuồng ra mệnh lệnh, Đôi mắt u ám thâm trầm chứa đầy dục vọng, mệnh lệnh làm người kinh tâm động phách (sợ hãi), một bàn tay vẫn còn ở giữa hai chân nàng quấy phá, kích thích nàng.
Mặc Vũ Thường thống khổ nhắm mắt, đôi lông mày nhíu lại, nàng cuối cùng cũng không chống lại nổi thủ đoạn của hắn, run rẩy nói: “Xin anh… cầu xin anh…" thanh âm của nàng run rẩy không thôi, vốn không thể nói thành lời.
Cố Vân Dã hài lòng cười ra tiếng, trong lòng nảy sinh một cảm giác thỏa mãn cùng nhu tình mật ngọt. Nhưng hắn vẫn cố tình công khai biểu hiện: “Thân thể em, linh hồn em cùng tình cảm của em… Tất cả đều thuộc về tôi biết không?"
Mặc Vũ Thường chỉ có thể gật đầu, hy vọng hắn nhanh chóng làm cho nàng được giải thoát, nàng rốt cục không nhịn nổi nữa. Thanh âm nức nở thỉnh thoảng bật ra khỏi môi của nàng.
Sau khi đạt được mục đích của mình, Cố Vân Dã đi vào nàng, ôm nàng thật chặt, đem hai người kết hợp thành một thể. Hắn không ngừng gia tăng thêm lực, một lần lại một lần nữa xâm nhập vào nơi ấm áp và xinh đẹp của nàng.
“Tôi muốn… tôi muốn nghe thanh âm không khống chế được của em…" Hắn thở dốc nói, động tác không hề lưu tình tiến thẳng vào nàng làm cho nàng điên cuồng bên dưới hắn, cuối cùng nàng phải hô lên một tiếng.
Cố Vân Dã đem toàn bộ những dục vọng và kích động trong người biến thành những động tác mãnh liệt, không ngừng chiếm giữ lấy thân thể của nàng, hai người cuối cùng chuyển động càng lúc càng nhanh đi đến sự giải thoát.
Trong khoảnh khắc đạt đến cao trào, Mặc Vũ Thường toàn thân thoáng chốc cứng đơ, rất nhanh, cái loại cảm giác thống khổ lại ngọt ngào này làm cho nàng không nhịn được mà bộc thét lên: “Em yêu anh… em yêu anh…"
Kích tình đã qua, Cố Vân Dã có một cảm giác thoải mái và thỏa mãn chưa từng trải qua từ trước đến này, hơn nữa sau khi làm cho Mạc Vũ Thường thốt lên “Em yêu anh", trái tim hắn tràn đầy cảm xúc dường như muốn bay bổng lên không, trong lòng bất giác cũng đầy ắp những nhu tình và thương yêu. Đây là lần đầu tiên sau khi họ gặp lại nhau, nàng chính miệng nói nàng yêu hắn. Những lời này làm lòng hắn mềm đi.
Tay hắn cởi bỏ dây trói nàng rồi ôm nàng vào lòng, ai ngờ Mạc Vũ Tường lại như bị một cơn chấn động nhỏ, quay về một phía co rúm lại.
Hành động của nàng phá hủy mọi tâm tình tốt đẹp của hắn, trong giây lát đôi mắt hắn nheo lại, vươn mạnh cánh tay, ngang ngược mạnh mẽ cuốn nàng vào lòng, làm cho nàng nhìn thẳng vào hắn. Khuôn mặt đẫm lệ của nàng đập vào mắt hắn, cũng làm cho cơn giận của hắn giảm xuống.
“Vì sao lại khóc?" Hắn hỏi. Một tay dịu dàng lau nước mắt cho nàng.
Mạc Vũ Thường vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn, lập tức xoay mặt đi, lớn tiếng khóc lên.
Cơn giận của Cố Vân Dã lại trỗi dậy, hắn vươn một tay nắm lấy cằm nàng bắt nàng phải đối mặt với hắn.
“Nhìn tôi! Tôi đã nói em không được quay mặt không chú ý đến tôi rồi mà."
Lời nói của hắn làm cho tuyến lệ của Mặc Vũ Thường dường như bị cắt đứt, từng giọt trân châu không ngừng chảy xuống, hai vai mảnh khảnh không ngừng run rẩy. “Anh còn muốn thế nào? Anh đã đạt được những gì anh muốn, anh còn muốn thế nào?" Nàng không nhịn được khóc to lên.
Bộ dạng thống khổ cùng ủy khuất của nàng làm Cố Vân Dã rung động sâu đến tận tim nhưng hắn buộc mình phải thật cứng rắn trả lời: “Tôi nói rồi, thân thể của em, linh hồn cùng tình cảm đều thuộc về tôi, em nên sớm biết chuyện này."
“Vậy còn anh? Linh hồn của anh, tình cảm của anh là thuộc về ai? Anh đã không phải trả giá, vì sao lại bắt buộc em? Điều này không công bằng… không công bằng" Nàng đau khổ tận tâm cang khóc kêu lên, vốn nàng vẫn có thể giữ lấy tim mình nhưng hắn tàn nhẫn đoạt lấy, bức nàng nói ra nàng yêu hắn. Một câu “em yêu anh" làm cho nàng rốt cục không thể trốn tránh được tình yêu sâu sắc mà vô vọng này, vết thương cũ đã liền miệng bốn năm giờ lại bị xé rách mở ra làm nàng đau.
Mạc Vũ Thường khóc kể làm cho lòng Cố Vân Dã rối loạn, tim cũng nhanh chóng thu lại ẩn nhẫn đau. Chính hắn cũng không hiểu vì sao phải đạt được tất cả của nàng, vì sao vẫn muốn có được tình yêu của nàng đối với hắn vài năm trước. Tất cả đều vượt qua nhưng toan tính của hắn, hắn vốn chỉ cần thân thể của nàng không phải sao? Nhưng vì sao càng lúc hắn càng không thể thỏa mãn, thầm nghĩ muốn giữ lấy toàn bộ con người nàng.
Những suy nghĩ phiền não cùng tình cảm xa lạ làm cho hắn chán ghét chính mình, cũng ảnh hưởng đến nàng. Chỉ thấy hắn đẩy Mặc Vũ Thường ra, phảng phất dường như tránh né ôn dịch, hắn xoay lưng ngồi dậy.
“Nhớ kỹ thân phận của em! Em chỉ có thể ở bên cạnh tình nguyện làm cho tôi cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn, không có quyền yêu cầu xa vời." Hắn lạnh lùng nói.
Mặc Vũ Thường trầm mặc một hồi lâu, một lúc sau nàng sâu kín hỏi: “Có thể nói cho em biết, anh vẫn còn yêu Vân Nhu phải không?" Nàng quyết định làm ình hoàn toàn mất hết hy vọng, lại mâu thuẫn hy vọng chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Không cho em lấy cô ấy ra so sánh, đây là hai việc khác nhau. Địa vị của Vân Nhu trong lòng tôi mãi mãi không có người thay thế." Hắn lạnh lùng nói một câu rồi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Mặc Vũ Thường nằm nghiêng cả người lạnh như băng, lời nói của hắn đem toàn bộ hy vọng của nàng chôn xuống vực sâu, nước mắt dường như không thể ngừng chảy xuống như điên dại. Trong tĩnh lặng, nàng dường như nghe được tiếng trái tim mình vỡ ra từng mảnh, từng mảnh vỡ vụn.
Một loạt các hoạt động tuyên truyền quảng cáo nước hoa nữ ‘Dạ Lan’ được nhiệt liệt triển khai. Quảng cáo trên TV cùng với các bảng quảng cáo điện tử treo tại các công ty bách hóa đồng loạt đưa tin, các poster hình loại lớn chiếm cứ mặt bằng các ngõ ngách của thành phố phồn hoa Đài Bắc.
Tất cả mọi người bất kể là nam hay nữ đều bị cô gái trong các quảng cáo này hấp dẫn, dáng hình thật nóng bỏng, khí chất gợi cảm, bất giác tỏa ra một sức hút mê hoặc lòng người. Ánh mắt khát khao chờ đợi một tình yêu đích thực lại mang một vẻ bi thương sầu cảm giống như tiếng thở dài của tình yêu khiến người khác cảm thương.
Người con gái trong các quảng cáo này chính là Mạc Vũ Thường. Từ đêm hôm đó, sau khi Cố Vân Dã đã hủy đi tia hy vọng cuối cùng của nàng, cả người nàng hoàn toàn thay đổi. Vì vậy khi quay chụp các quảng cáo này, nàng không cần tốn nhiều sức mà có thể diễn xuất hoàn hảo tâm tình của cô gái trong kịch bản quảng cáo. Biểu hiện xuất sắc nổi trội của nàng được toàn bộ đạo diễn cùng nhân viên công tác tán thưởng, cũng vì nàng mang đến tiếng tăm ọi người. Hiện tại quả thực nàng giống như là ánh quang giữa bầu trời, một bước tiến vào hàng ngũ các diễn viên ngôi sao.
* * *
Bữa tiệc mừng thành công, Mạc Vũ Thường mặc lễ phục màu đen xẻ ngực sâu, tóc dài búi lên, vài cọng rời rạc phía sau cổ lộ ra gáy ngọc trắng ngần. Lễ phục màu đen càng phụ trợ cho làn da trắng nõn nà của nàng. Đôi mắt như hồ thu trong suốt. Ánh mắt của toàn bộ đàn ông trong hội trường đều si mê dán trên người nàng.
Cố Vân Dã cầm trong tay một ly rượu, thờ ơ lạnh nhạt trước màn kịch trước mắt, bề ngoài của hắn như mặt hồ không gợn sóng, kì thực trong lòng tranh đấu mãnh liệt, một cảm ghen tị chua sót cùng tức giận đang lên men nhanh chóng. Đôi mắt hắn dần dần lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn giận tái mặt, tay cầm ly rượu bất giác tăng thêm lực, gần như muốn bóp nát cái ly. Nhưng hắn vẫn đứng một bên, lẳng lặng nhìn Mạc Vũ Thường.
Lúc này Mạc Vũ Thường đang bị một nhóm đàn ông vây quanh, bên cạnh là Thẩm Hồng một bên giúp nàng che chắn sự nhiệt tình của họ, một bên lo lắng nhìn Vũ Thường. Nàng buổi tối hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì, luôn luôn không rời ly rượu, liên tục uống vài ly champagne. Tuy rằng sâm panh không dễ say nhưng đối với tửu lượng của Mặc Vũ Thường mà nói uống kiểu này vẫn sẽ làm nàng say bất tỉnh nhân sự.
“Vũ Thường, đừng uống nữa." Thẩm Hồng ở bên nàng nhẹ giọng khuyên can.
Mạc Vũ Thường chỉ cười ha hả cũng không để ý đến Thẩm Hồng, nhoài người lên bàn cầm lấy một ly rượu khác.
Ngay lúc này một bàn tay ngăm đen kiên định nắm giữ bàn tay bé nhỏ ngăn cản không cho nàng cầm lấy ly rượu. Thẩm Hồng thấy thế không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng lui qua một bên.
Mạc Vũ Thường nâng đôi mắt có chút men say, lờ mờ ngoái đầu lại nhìn, thấy khuôn mặt tuấn tú tối tăm hờn giận của Cố Vân Dã ngay trước mắt. “Em không được uống nữa." Đôi mắt hắn nghiêm khắc nhìn nàng.
“Không cần anh lo! Anh buông tay ra… Em còn muốn uống." Một chút cảm giác say làm cho Mặc Vũ Thường lớn mật cãi lại hắn, bàn tay bị hắn nắm lấy cũng cực lực vặn vẹo.
“Em tốt nhất nghe lời tôi nói! Tôi sẽ không cho em biến thành một con sâu rượu, bêu xấu trước mặt công chúng!" Ngữ khí của hắn sắc bén kiên quyết.
Mạc Vũ Thường buông chân xuống đất bắt đầu cố gắng tự đứng lên, “Tôi mất mặt là việc của tôi, không phiền anh lo lắng." Nàng chếnh choáng say, tức giận nói.
Cố Vân Dã nhìn đôi gò má đỏ hồng của nàng, trong lòng vừa tức vừa vội, trong giây lát không biết phải nên làm gì nàng mới phải. Đột nhiên một bóng người nhanh chóng đi đến trước mặt hắn và Mạc Vũ Thường, hắn tập trung nhìn thì ra là ông chủ của Công ty bách hóa Thiên Kỳ – Chu Tuấn Khải.
“Mạc tiểu thư, không biết đêm nay có vinh hạnh cùng cô thưởng thức cảnh đêm của Đài Bắc không?" Chu Tuấn Khải hào phóng hướng về phía Mạc Vũ Thường mời, đôi mắt tràn ngập sự ái mộ nhìn nàng.
Mạc Vũ Thường vui vẻ cười, cả người có chút lảo đảo, khi nàng đang muốn nói “được" thì Cố Vân Dã đứng một bên bỗng dưng kéo nàng vào lòng. “Thực có lỗi, Chu tiên sinh, cô ấy đã có hẹn cùng với tôi." Hắn nhanh chóng trả lời, trên mặt tươi cười tỏ ra vẻ khách khí hình thức xã giao.
Chu Tuấn Khải hơi xấu hổ nở nụ cười. “Như vậy… đành phải… đành phải hẹn dịp khác vậy." Trong lời nói không che dấu được cảm giác tiếc nuối.
Sau khi Chu Tuấn Khải đi rồi, Mạc Vũ Thường ở bên này mới hồi phục lại tinh thần. “Sao anh ấy lại đi rồi? Tôi muốn ngắm cảnh đêm a! Ôi… Ôi… anh đợi đợi!" Nàng vẻ mặt lờ đờ lầu bầu, động đậy chân muốn đuổi theo.
Cố Vân Dã quả thực bị tức điên, hắn cũng không biết nàng luôn luôn hướng nội, nhu nhược cũng lại có lúc ngoan cố. Thừa lúc nàng chưa say đến nỗi ngã xuống đất, hắn một tay dìu nàng đến gần Thẩm Hồng.
“Cô ấy say rồi, tôi đưa cô ấy về trước." Hắn nói với Thẩm Hồng. Toàn bộ sự quan tâm của hắn đều đặt trên người Vũ Thường, bất chấp ánh mắt đăm chiêu cùng vẻ mặt nghi hoặc của Thẩm Hồng.
Không đợi Thẩm Hồng trả lời, Cố Vân Dã nhanh chóng đưa Mạc Vũ Thường đi ra khỏi đại sảnh của buổi tiệc, để lại ánh mắt ngạc nhiên và hiếu kỳ của mọi người.
Cố Vân Dã không nói một lời, mang Mặc Vũ Thường đi ra bãi đậu xe. Đi vào xe, hắn ôm lấy nàng cẩn thận để nàng ngồi vào vị trí cạnh lái xe, hắn lập tức ngồi vào vị trí điều khiển bắt đầu khởi động xe.
“Em không muốn về nhà.. Em muốn đến núi Dương Minh… xem cảnh đêm." Vốn đang im lặng mắt nửa nhắm nửa mở, Mặc Vũ Thường đột nhiên mở to mắt say khướt la lên. Tay chân cũng bắt đầu vặn vẹo không an phận.
Cố Vân Dã đành phải dừng xe, bất đắc dĩ nhìn nàng, toàn bộ tóc của nàng đã tuột khỏi búi, giờ phút này đang mềm mại xõa xuống vai. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, hơn nữa đôi mắt to mênh mông cùng cái miệng ướt át làm ngực Cố Vân Dã cứng lại, một luồng tình cảm không ngừng cuồn cuộn mãnh liệt trong lòng, làm hắn không nhịn được run lên.
Cố Vân Dã ảo não rên lên, cho dù hắn đối với chính bản thân mình phủ nhận như thế nào thì nàng vẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ! Kìm lòng không được, hắn vươn tay vuốt ve hai gò má ửng hồng nóng hổi của nàng. Hành động của hắn làm cho Mặc Vũ Thường đang mê man thoải mái lẩm bẩm một tiếng, cũng phản xạ thiếp đi theo hướng lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn.
“Anh chiều em… Dẫn em đi ngắm cảnh đêm… được không?" nàng vừa cọ mặt vào tay hắn vừa lẩm bẩm.
Xem nàng đã say như thế này mà vẫn nhớ mãi không quên muốn ngắm cảnh đêm, Cố Vân Dã không khỏi cười thầm, không ngờ, hắn nhẹ nhàng đáp ứng bên tai nàng: “Được…được! Bây giờ chúng ta đi xem cảnh đêm."
* * *
Cố Vân Dã lái xe đưa Mặc Vũ Thường vào khu biệt thự xinh đẹp ở núi Dương Minh.
Khu biệt thự này ở vị trí có tầm nhìn thật tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm phồn hoa của đô thị Đài Bắc dưới chân núi.
Hắn mua biệt thự này đã được một năm, mục đích chủ yếu là tự thưởng ình, tạo ình một chốn hoàn toàn riêng tư, một không gian không bị ai quấy nhiễu. Mỗi khi hắn cần một mình yên tĩnh hoặc tâm tư phiền muộn, hắn sẽ lái xe đến đây, hưởng thụ sự yên tĩnh cùng an lành như ngăn cách với bên ngoài.
Hắn chưa từng đưa ai đến đây, nàng là người đầu tiên. Phát hiện này làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi, nàng không hề hay biết là mình đã phá vỡ được bức tường phòng vệ chắc chắn của hắn, cũng xâm nhập được vào nơi luôn được xem là cấm địa trong thâm tâm hắn.
Cố Vân Dã tự cười giễu cợt mình, thật là báo ứng à! Hắn không tài nào ngờ được trong lúc muốn chiếm đoạt toàn bộ con người nàng thì cũng là lúc hắn vô tình mở rộng trái tim cho nàng đi vào. Giật mình sửng sốt một lúc lâu sau hắn mới vỗ nhẹ vào má Mạc Vũ Thường nhẹ giọng gọi: “Tỉnh lại, con sâu rượu, em không phải là muốn xem cảnh đêm sao?"
Liên tục vỗ một hồi, Mặc Vũ Thường cuối cùng cũng có phản ứng. Nàng miễn cưỡng mở hai mắt nhìn xung quanh, “Đây là đâu?" Nàng vẫn có chút hỗn loạn.
“Nơi này là núi Dương Minh, em không phải muốn xem cảnh đêm sao?" Cố Vân Dã vừa đỡ nàng xuống xe, vừa cười trả lời nàng.
Đỉnh núi đầu thu, thời tiết thấm lạnh thấu vào người, Mặc Vũ Thường cả người hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác say cũng vơi đi phân nửa. Nàng kinh ngạc nhìn Cố Vân Dã, không nghĩ là hắn thật sự dẫn nàng đi xem cảnh đêm. Nàng thực sự không thể tin được hắn sẽ làm như vậy vì nàng, hơn nữa trên mặt còn nở một nụ cười ôn nhu.
Thấy bộ dạng hoàn toàn kinh ngạc của nàng, hắn cố nén cười. “Vào nhà thôi! Bên ngoài hơi lạnh." Hắn lảng tránh ánh mắt dò xét của nàng, nhanh chóng đưa nàng vào nhà.
Biệt thự bên trong thiết kế cực kì ấm áp, thanh lịch làm cho người ta có cảm giác thoải mái, thích thú, Mặc Vũ Thường có chút kinh ngạc, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nơi này tựa như thiết kế theo phong cách của hắn.
Cố Vân Dã đưa nàng lên trên ban công của lầu hai. Thực tình mà nói, đây là nhà nghỉ mát, bên trong thiết kế đầy đủ cái loại hoa cỏ nhiều kiểu dáng, xinh đẹp tươi tốt, chắc là có người định kỳ đến chăm sóc.
Phía trên mái nhà nghỉ mát cùng cửa sổ bốn phía tất cả đều được lắp bằng kính trong suốt. Nhìn qua cửa sổ kính có thể xuống chân núi thấy cảnh đêm Đài Bắc đèn đuốc huy hoàng lóe sáng. Cảnh đêm lung linh như vậy khiến cho Mặc Vũ Thường cảm thấy như mình đang ở trong mộng.
“Thật sự là quá đẹp… Em không phải đang ở trong mộng chứ!" Mặc Vũ Thường lẩm bẩm. Đôi mắt trong suốt ngập tràn hưng phấn và vui sướng. Lúc này đây, trái tim của nàng hoàn toàn rộng mở, không có chút giữ kẽ và phòng bị. Đôi mắt nàng long lanh ngấn nước, cảm động dựa vào người Cố Vân Dã, hoàn toàn quên mất những tổn thương hắn đã gây ra cho nàng.
Giống như bị bỏ bùa mê, Cố Vân Dã chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, căn bản không thể dời tầm mắt của mình đi được, cái cảm xúc cực kỳ mãnh liệt này rung động thật sâu trong hắn! Giờ phút này, hắn bỗng nhiên hiểu ra sở dĩ hắn đối xử tàn khốc với nàng như vậy là vì tình cảm sâu sắc của hắn dành cho nàng không thể tự kìm chế được. Cho nên hắn đành phải lạnh lùng ngụy trang, buộc mình không để ý đến nàng, thậm chí thương tổn nàng để củng cố bức tường phòng bị lung lay sắp đổ của minh.
Cố Vân Dã than nhẹ một tiếng, hai tay run nhẹ vươn ra kéo nàng vào lòng làm cho nàng tựa vào hắn. Đôi môi hắn cực kỳ triền miên bên tai nàng phát ra một sự hấp dẫn, hai tay cũng chặt chẽ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, phảng phất như muốn đem nàng hòa vào cơ thể hắn.
Mặc Vũ Thường thình lình bị hành động ôn nhu của hắn làm khiếp sợ không biết phải làm sao. Đêm nay hắn dường như biến đổi thành một con người khác, không giống với con người trước kia của hắn. Hắn cực kỳ ôn nhu, ấm áp, cũng mơ hồ mang theo ý cười, khác với vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt và hờ hững khi chỉ có hai người lúc trước. Sự thay đổi của hắn khiến trong lòng nàng mừng rỡ không thôi, nhưng lại cảm thấy một chút lo sợ bất an, nàng sợ nhất chính là cảm giác tình nguyện của chính mình.
“Anh… Tối hôm nay sao anh lại tốt với em như vậy?" Nàng không nhịn được lên tiếng hỏi, thân thể vẫn ở trong lồng ngực ấm áp cường tráng của hắn.
Cố Vân Dã yên lặng một lúc lâu, hắn chưa chuẩn bị thố lộ với nàng tình yêu của hắn. “Em là người tình của anh, đương nhiên là phải nuông chiều em." Hắn lảng tránh. Sau một thời gian dài đối xử lạnh lùng với nàng, hắn không thể thuyết phục nàng tin tưởng hắn, mà chính hắn cũng cần một chút thời gian để thích ứng.
Câu trả lời của hắn khiến cho Mặc Vũ Thường vốn đang vui vẻ trong nháy mắt lại trầm xuống. “Anh… anh không cần phải lấy lòng em như thế." Trong giọng nói của nàng có chút chua xót.
“Nơi đây là nhà riêng của anh, chưa có ai đến, em là người đầu tiên." Cố Vân Dã không nhịn được thốt lên, trước mắt đây chính là khả năng thổ lộ lớn nhất của hắn.
Lời nói của hắn làm tim Mạc Vũ Thường đập mạnh, vốn lòng nàng đã vắng lặng, bỗng dưng hy vọng lại bùng lên như pháo hoa. Có lẽ rốt cục hắn cũng có chút để ý đến nàng, tuy rằng hắn chưa hứa hẹn gì nhưng giờ phút này nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nàng chậm rãi xoay người lại, mặt tươi cười nhìn Cố Vân Dã. “Em cảm thấy thật vui vẻ, em vĩnh viễn sẽ không quên đêm nay." Nàng thẳng thắn thành khẩn nói với hắn. Có lẽ nàng thật là bất trị, là một người con gái dễ dàng thỏa mãn! Nhưng tất cả đều không sao, ai bảo nàng yêu hắn cực kỳ sâu đậm, không thể tự kiềm chế được!
Lần đầu tiên, nàng chủ động dâng đôi môi của mình hòa quyện cùng bờ môi hắn. Lúc này trong lòng bọn họ không có gì cản trở, chỉ có tình cảm mà thôi. Mặc Vũ Thường say mê nhắm mắt, lẳng lặng cảm nhận đôi môi và đôi tay của hắn, nhưng nàng không hề phát hiện được thâm tình trong đôi mắt hắn.
Tác giả :
Tâm Lam