Kẻ Thù Bên Gối
Chương 168: Tâm tư phụ nữ
Lăng Tuyết trở về nhà của Thân Đồ Dạ, Thân Đồ Dạ vẫn chưa về, cũng không gọi điện về, không biết tình hình hiện tại ra sao rồi.
Cô rất muốn gọi điện hỏi thăm một chút, nhưng nghĩ đến hiện giờ họ Hoắc đang lo tang lễ, cô tùy tiện quấy rầy đúng là không ổn, cho nên thôi vậy.
Trở về phòng, tắm rửa, thay đồ xong, lên giường đi ngủ, nhìn đồng hồ, đã là hai giờ sáng, Thân Đồ Dạ còn chưa về, có phải định cả đêm không về?
Chắc vậy.
Lăng Tuyết thở dài, không muốn nghĩ nhiều, mấy hôm nay cứ bay đường dài liên tục, thật sự quá mệt mỏi, toàn thân cô rã rời, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, không muốn quản bất cứ chuyện gì khác nữa.
Tắt đèn, chui vào ổ chăn, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình bóng của Thân Đồ Dạ, nghĩ đến tất cả những chuyện liên quan đến anh, lòng dạ rối rắm như tơ…
Cô lắc đầu, cố ép bản thân đừng nghĩ nữa.
Có lẽ do quá mệt mỏi quá buồn ngủ, không qua bao lâu, Lăng Tuyết ngủ thiếp đi.
Ba giờ sáng, Thân Đồ Dạ trở về, cởi áo bành tô, trút bỏ một phần mệt mỏi trên người.
Cố Huy đi vào báo cáo:
– Chủ nhân về rồi, cô Lăng chắc đã ngủ.
– Cô ấy về đây khi nào?- Thân Đồ Dạ vừa đi lên lầu vừa cởi cúc áo.
– Khoảng hơn một giờ sáng- Cố Huy đáp- Từ sân bay về, cô ấy đến nhà họ Cung, cho nên mọi người nán lại đó vài tiếng đồng hồ.
– Đến nhà họ Cung?- Thân Đồ Dạ dừng bước, quay đầu nhìn Cố Huy- Cô ấy đến nhà đó làm gì?
– Gặp Cung Thiên Long nói chuyện, cụ thể nói gì thì không rõ- Cố Huy đáp- Em cố ý hỏi dò, cô ấy chỉ nói Lãnh Thanh Mặc gửi tin nhắn mời cô ấy đến.
– Lãnh Thanh Mặc lại muốn giở trò gì thế này?- Thân Đồ Dạ nhướng mày.
– Em đã nhìn thấy Cung Thiên Long, cảm giác tình hình của cô ấy không quá tồi tệ như chúng ta nghĩ, vẫn yếu ớt mệt mỏi, có vẻ bệnh, nhưng không đến mức đi lại không tiện- Cố Huy nói.
– Ở nhà họ Cung không phát sinh chuyện gì bất ngờ chứ?- Thân Đồ Dạ hỏi.
– Bất ngờ?- Cố Huy nghĩ, lắc đầu- Không thấy.
– Vậy thì tốt- Thân Đồ Dạ tiếp tục đi lên lầu- Theo dõi Lãnh Thanh Mặc, có chuyện gì lập tức báo với tôi.
– Vâng.
Thân Đồ Dạ trở về phòng, theo ánh đèn màu quýt trên tường, nhìn thấy Lăng Tuyết đang ngủ say trên giường, chợt thấy ấm lòng đến lạ, bất luận anh ở bên ngoài có bao nhiêu mệt mỏi, về nhà nhìn thấy cô, liền cảm thấy trong lòng ấm áp.
Anh cởi áo, cẩn thận áp vào người Lăng Tuyết, nâng mặt cô lên như nâng niu trân bảo, hôn cô say đắm, nụ hôn dịu nhẹ mịn màng hệt như cơn mưa phùn đầu xuân, từng chút lan khắp gò má cô, cuối cùng ngang ngược chiếm cứ cánh môi cô.
Chiếc lưỡi linh hoạt thành thạo cạy mở hàm răng cô, luồn vào bên trong, mặc sức công chiếm môi răng cô, cướp bóc mỗi tấc lãnh địa trong khoang miệng cô.
Lăng Tuyết ngủ mê man, mơ mơ màng màng cảm giác có người đè lên người cô, hôn đến độ cô suýt ngạt thở, cô bỗng bừng tỉnh, vô thức đẩy Thân Đồ Dạ trên người ra, đợi đến khi cô nhìn rõ là anh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
– Lâu vậy rồi, ngay cả mùi của anh cũng không phân biệt được à?
Thân Đồ Dạ nựng má Lăng Tuyết, một tay trượt xuống bên dưới, tùy ý du ngoạn khắp cơ thể cô, khơi lên từng đóa hoa lửa rực rỡ.
– Đừng làm loạn mà- Lăng Tuyết không vui đẩy anh- Em mệt chết được.
– Cho nên đêm nay em đừng lộn xộn, chỉ cần nằm yên là được, anh sẽ khiến em thật thoải mái…
Thân Đồ Dạ mờ ám rên khẽ, giọng nói chất chứa một loại tình cảm đặc biệt, một tay chậm rãi tụt chiếc quần lót ren trên người cô xuống.
– Đừng…- Lăng Tuyết chụp tay anh lại, bực bội trừng mắt với anh- Thân Đồ Dạ, anh bị tinh trùng lên não à? Lần nào nhìn em cũng nghĩ đến chuyện ấy?
– Thì anh yêu em nên mới muốn em mà- Thân Đồ Dạ nói như lẽ đương nhiên- Đạo lý đơn giản như vậy em cũng không hiểu?
– Anh…
– Được rồi- Thân Đồ Dạ cảm thấy mất hứng, lật người nằm xuống bên cạnh- Em không muốn, anh sẽ không ép em.
Lăng Tuyết không nói gì, trở mình, đưa lưng về phía anh.
Thân Đồ Dạ đặt tay lên vai kéo cô xoay lại, muốn ôm cô vào lòng, nhưng cô lại bướng bỉnh không chịu xoay người, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Thân Đồ Dạ liền nổi nóng:
– Lăng Tuyết, rốt cuộc em khó chịu cái gì? Hôm nay từ lúc trên máy bay đã cáu kỉnh với anh, em đủ chưa hả?
Lăng Tuyết nhắm mắt lại, không thèm quan tâm đến anh, cũng không trả lời câu hỏi của anh.
Thân Đồ Dạ ghét nhất điểm này, lập tức ngồi bật dậy, thô lỗ xách Lăng Tuyết lên, bóp cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào anh:
– Em nói rõ ràng cho anh, rốt cuộc không hài lòng cái gì?
– Thả ra!- Lăng Tuyết bực bội đẩy tay anh ra.
– Anh vô cùng ghét kiểu này của em- Thân Đồ Dạ bực dọc nói- Có gì bất mãn thì nói ra đi, giấu trong lòng cố chấp so đo với anh, còn ra vẻ khác người, em có thấy phiền không vậy?
– Anh…- Lăng Tuyết giận đến nỗi không nói nên lời, rõ ràng là anh sai, hoàn toàn không biết hối cãi, hiện giờ còn trách ngược lại cô ra vẻ khác người, logic của tên này có vấn đề à?
– Anh gì mà anh? Em nói xem?- Thân Đồ Dạ nổi nóng.
– Không muốn nói chuyện với anh- Lăng Tuyết đứng lên định đi.
– Quay lại cho anh- Thân Đồ Dạ đưa tay kéo cô lại, đúng lúc đụng trúng tay bị thương của cô, cô đau đến la lên một tiếng, anh ngẩn người- Sao vậy? Để anh xem xem.
Anh bật đèn đầu giường lên, kéo tay Lăng Tuyết qua nhìn, nhíu mày:
– Làm sao bị vậy?
– Hôm nay ở nhà họ Cung, bất cẩn đứt tay- Lăng Tuyết rút tay về, lạnh lùng nói- vết thương nhỏ mà thôi, không cần làm lớn chuyện như vậy.
– Vết thương là chuyện nhỏ thật, nhưng sự việc thì không hề nhỏ…
Thân Đồ Dạ nheo mắt nguy hiểm, có lẽ anh đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra rồi.
– Hả?- Lăng Tuyết khó hiểu nhìn anh.
– Em đi gặp Cung Thiên Long?- Thân Đồ Dạ nói sang chuyện khác- Cảm thấy thế nào?
– Cảm thấy thế nào là sao?- Lăng Tuyết nhướng mày- Anh muốn hỏi gì?
– Anh đã từng nói với em, đừng qua lại quá mức thân thiết với người nhà họ Cung, tại sao em không nghe anh?- Thân Đồ Dạ dứt khoát nói- Sau này đừng gặp cô ta nữa.
– Lý do?- Lăng Tuyết không hiểu nổi- Chẳng phải anh đã nói, em thích làm gì thì làm đó, cho dù gây ra họa gì, rước lấy phiền phức gì, anh đều có thể xử lý giúp em mà.
– Anh đã nói vậy, nhưng…- Thân Đồ Dạ dừng một chút, thâm sâu nói- Anh sợ cục diện hỗn loạn, em lại không cho anh xử lý, sau cùng rơi vào vực sâu không có lối thoát.
– Là sao?- Lăng Tuyết không hiểu anh đang nói gì.
– Được rồi- Thân Đồ Dạ cũng không muốn nói tiếp- Nói đi tại sao hôm nay em lại không vui.
– Lại trở về đề tài này à- Lăng Tuyết nhíu mày, rất không vui- Thân Đồ Dạ, anh có thể nghĩ cho cảm nhận của người khác được không, bản thân làm sai chuyện còn hùng hồn như vậy, em đúng là phục anh luôn đó.
– Hửm? Anh làm sai cái gì?- Thân Đồ Dạ vẻ mặt ngơ ngác.
– Bỏ đi, coi như em chưa nói gì- Lăng Tuyết không muốn tiếp tục cãi nhau với anh, vùi đầu ngủ tiếp.
– Điên à!- Thân Đồ Dạ chửi lẩm bẩm, nằm phịch xuống ngủ, chỉ là trong đầu vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc anh làm sai chuyện gì? Chọc Lăng Tuyết không vui như thế?
Nghĩ đến anh ngủ thiếp đi, anh thật sự nghĩ không ra được, anh cảm thấy mình đối xử với cô rất tốt mà, là tốt đến bất ngờ luôn đó.
Lăng Tuyết nghe sau lưng truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ, trong lòng hết nói nổi, người đàn ông này đúng là quá bá đạo quá tự phụ, xem mình là nhất, không hề nghĩ đến cảm nhận của người khác, chung sống với người như vậy đúng là quá mệt mỏi.
Nghĩ vậy, trong lòng Lăng Tuyết liền xót xa, cô nhớ tới Lăng Ngạo, nhớ tới Lãnh Thanh Mặc, nhớ tới Hàn Vũ Thần, tính cách họ đều khác nhau, nhưng người nào cũng dịu dàng chăm sóc, thấu hiểu và lo lắng cảm nhận của cô, quan tâm đến cô.
Nhưng cô lại cố tình chọn lựa Thân Đồ Dạ, một người không biết yêu thương người khác nhất!
Rốt cuộc anh có biết cái gì gọi là quan tâm che chở không?
Có lẽ căn bản chả biết đâu.
Cũng có thể, anh hoàn toàn yêu cô chưa đủ, yêu một người là sẽ quan tâm cô ấy theo bản năng, chú ý đến cảm nhận của cô ấy, nhưng anh lại không có…
***
Buổi sáng thức dậy, Lăng Tuyết nghe bên ngoài có tiếng mưa rơi, mùa thu ở thành phố Hải luôn lạnh lẽo u ám như vậy.
Cô lật người, định ngủ thêm một lát, lại phát hiện bên cạnh không còn bóng dáng của Thân Đồ Dạ, trong lòng cô hơi hụt hẫng, thở dài, chuẩn bị ngồi dậy, lúc này trong phòng tắm truyền đến giọng nói:
– Lấy cho anh cái khăn vào đây.
Lăng Tuyết ngây ra một chút, tỉnh táo hơn, hóa ra Thân Đồ Dạ đang ở trong phòng tắm.
Cô đứng lên cầm một chiếc khăn đến phòng tắm, gõ cửa:
– Đây này!
– Cửa không khóa- Thân Đồ Dạ đáp.
Lăng Tuyết lườm quýt, cô thầm nghĩ mở hé cửa là lấy được rồi, anh còn bắt cô đi vào trong.
Quên đi, không muốn chọc giận tên ôn thần này, Lăng Tuyết mở cửa phòng tắm bước vào, đưa lưng về phía Thân Đồ Dạ, đưa khăn tắm cho anh:
– Cầm lấy!
Thân Đồ Dạ không nói gì, đưa tay cầm lấy khăn tắm, thuận tiện túm Lăng Tuyết vào lòng.
– Á!- Lăng Tuyết giật mình la lên, còn chưa hoàn hồn, cả người đã bị Thân Đồ Dạ đè vào tường, nước ấm trong vòi sen dội thẳng xuống người cô, cô lắc đầu tránh nước, bực mình đẩy Thân Đồ Dạ ra- Anh làm gì vậy?
– Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hiểu rồi- Thân Đồ Dạ lõa thể, thân hình cao lớn hệt như nhà giam bao bọc lấy Lăng Tuyết, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chòng chọc- Em đang ghen.
– Hả?- Lăng Tuyết chưa kịp phản ứng.
Thân Đồ Dạ bắt lấy cằm cô, nghiêm túc phân tích:
– Thì hôm qua đó, giận dỗi trên máy bay, là vì anh nói chuyện điện thoại với Hoắc Phi Vân, em ghen, nên giận anh, tối anh lại về muộn, chưa kịp nói chuyện bên nhà họ Hoắc với em, trong lòng em không vui, nên không muốn làm “chuyện ấy" với anh…
– Cái gì vậy, em ghen hồi nào- Lăng Tuyết không vui bĩu môi, dối lòng nói- Anh muốn đi đâu thì đi làm gì thì làm, muốn gọi điện cho ai thì gọi cho người đó, em không quản, cũng không dám quản.
– Là không dám quản hay không muốn quản?- Thân Đồ Dạ buồn cười nhìn cô.
Lăng Tuyết cắn môi, nói ra hai chữ:
– Không dám!
– Ha ha…- Thân Đồ Dạ bật cười- Nói vậy, là em rất muốn quản đây mà!
Anh suy nghĩ rất lâu, nằm mơ cũng nghĩ tới chuyện này, tốn rất nhiều nơ-ron thần kinh mới có được đáp án, giờ anh hiểu rồi, hóa ra cảm nhận của phụ nữ lại tinh tế như vậy, chút chuyện nhỏ xíu cũng đủ để khiến tâm trạng cô dậy sóng.
Cô rất muốn gọi điện hỏi thăm một chút, nhưng nghĩ đến hiện giờ họ Hoắc đang lo tang lễ, cô tùy tiện quấy rầy đúng là không ổn, cho nên thôi vậy.
Trở về phòng, tắm rửa, thay đồ xong, lên giường đi ngủ, nhìn đồng hồ, đã là hai giờ sáng, Thân Đồ Dạ còn chưa về, có phải định cả đêm không về?
Chắc vậy.
Lăng Tuyết thở dài, không muốn nghĩ nhiều, mấy hôm nay cứ bay đường dài liên tục, thật sự quá mệt mỏi, toàn thân cô rã rời, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, không muốn quản bất cứ chuyện gì khác nữa.
Tắt đèn, chui vào ổ chăn, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình bóng của Thân Đồ Dạ, nghĩ đến tất cả những chuyện liên quan đến anh, lòng dạ rối rắm như tơ…
Cô lắc đầu, cố ép bản thân đừng nghĩ nữa.
Có lẽ do quá mệt mỏi quá buồn ngủ, không qua bao lâu, Lăng Tuyết ngủ thiếp đi.
Ba giờ sáng, Thân Đồ Dạ trở về, cởi áo bành tô, trút bỏ một phần mệt mỏi trên người.
Cố Huy đi vào báo cáo:
– Chủ nhân về rồi, cô Lăng chắc đã ngủ.
– Cô ấy về đây khi nào?- Thân Đồ Dạ vừa đi lên lầu vừa cởi cúc áo.
– Khoảng hơn một giờ sáng- Cố Huy đáp- Từ sân bay về, cô ấy đến nhà họ Cung, cho nên mọi người nán lại đó vài tiếng đồng hồ.
– Đến nhà họ Cung?- Thân Đồ Dạ dừng bước, quay đầu nhìn Cố Huy- Cô ấy đến nhà đó làm gì?
– Gặp Cung Thiên Long nói chuyện, cụ thể nói gì thì không rõ- Cố Huy đáp- Em cố ý hỏi dò, cô ấy chỉ nói Lãnh Thanh Mặc gửi tin nhắn mời cô ấy đến.
– Lãnh Thanh Mặc lại muốn giở trò gì thế này?- Thân Đồ Dạ nhướng mày.
– Em đã nhìn thấy Cung Thiên Long, cảm giác tình hình của cô ấy không quá tồi tệ như chúng ta nghĩ, vẫn yếu ớt mệt mỏi, có vẻ bệnh, nhưng không đến mức đi lại không tiện- Cố Huy nói.
– Ở nhà họ Cung không phát sinh chuyện gì bất ngờ chứ?- Thân Đồ Dạ hỏi.
– Bất ngờ?- Cố Huy nghĩ, lắc đầu- Không thấy.
– Vậy thì tốt- Thân Đồ Dạ tiếp tục đi lên lầu- Theo dõi Lãnh Thanh Mặc, có chuyện gì lập tức báo với tôi.
– Vâng.
Thân Đồ Dạ trở về phòng, theo ánh đèn màu quýt trên tường, nhìn thấy Lăng Tuyết đang ngủ say trên giường, chợt thấy ấm lòng đến lạ, bất luận anh ở bên ngoài có bao nhiêu mệt mỏi, về nhà nhìn thấy cô, liền cảm thấy trong lòng ấm áp.
Anh cởi áo, cẩn thận áp vào người Lăng Tuyết, nâng mặt cô lên như nâng niu trân bảo, hôn cô say đắm, nụ hôn dịu nhẹ mịn màng hệt như cơn mưa phùn đầu xuân, từng chút lan khắp gò má cô, cuối cùng ngang ngược chiếm cứ cánh môi cô.
Chiếc lưỡi linh hoạt thành thạo cạy mở hàm răng cô, luồn vào bên trong, mặc sức công chiếm môi răng cô, cướp bóc mỗi tấc lãnh địa trong khoang miệng cô.
Lăng Tuyết ngủ mê man, mơ mơ màng màng cảm giác có người đè lên người cô, hôn đến độ cô suýt ngạt thở, cô bỗng bừng tỉnh, vô thức đẩy Thân Đồ Dạ trên người ra, đợi đến khi cô nhìn rõ là anh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
– Lâu vậy rồi, ngay cả mùi của anh cũng không phân biệt được à?
Thân Đồ Dạ nựng má Lăng Tuyết, một tay trượt xuống bên dưới, tùy ý du ngoạn khắp cơ thể cô, khơi lên từng đóa hoa lửa rực rỡ.
– Đừng làm loạn mà- Lăng Tuyết không vui đẩy anh- Em mệt chết được.
– Cho nên đêm nay em đừng lộn xộn, chỉ cần nằm yên là được, anh sẽ khiến em thật thoải mái…
Thân Đồ Dạ mờ ám rên khẽ, giọng nói chất chứa một loại tình cảm đặc biệt, một tay chậm rãi tụt chiếc quần lót ren trên người cô xuống.
– Đừng…- Lăng Tuyết chụp tay anh lại, bực bội trừng mắt với anh- Thân Đồ Dạ, anh bị tinh trùng lên não à? Lần nào nhìn em cũng nghĩ đến chuyện ấy?
– Thì anh yêu em nên mới muốn em mà- Thân Đồ Dạ nói như lẽ đương nhiên- Đạo lý đơn giản như vậy em cũng không hiểu?
– Anh…
– Được rồi- Thân Đồ Dạ cảm thấy mất hứng, lật người nằm xuống bên cạnh- Em không muốn, anh sẽ không ép em.
Lăng Tuyết không nói gì, trở mình, đưa lưng về phía anh.
Thân Đồ Dạ đặt tay lên vai kéo cô xoay lại, muốn ôm cô vào lòng, nhưng cô lại bướng bỉnh không chịu xoay người, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Thân Đồ Dạ liền nổi nóng:
– Lăng Tuyết, rốt cuộc em khó chịu cái gì? Hôm nay từ lúc trên máy bay đã cáu kỉnh với anh, em đủ chưa hả?
Lăng Tuyết nhắm mắt lại, không thèm quan tâm đến anh, cũng không trả lời câu hỏi của anh.
Thân Đồ Dạ ghét nhất điểm này, lập tức ngồi bật dậy, thô lỗ xách Lăng Tuyết lên, bóp cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào anh:
– Em nói rõ ràng cho anh, rốt cuộc không hài lòng cái gì?
– Thả ra!- Lăng Tuyết bực bội đẩy tay anh ra.
– Anh vô cùng ghét kiểu này của em- Thân Đồ Dạ bực dọc nói- Có gì bất mãn thì nói ra đi, giấu trong lòng cố chấp so đo với anh, còn ra vẻ khác người, em có thấy phiền không vậy?
– Anh…- Lăng Tuyết giận đến nỗi không nói nên lời, rõ ràng là anh sai, hoàn toàn không biết hối cãi, hiện giờ còn trách ngược lại cô ra vẻ khác người, logic của tên này có vấn đề à?
– Anh gì mà anh? Em nói xem?- Thân Đồ Dạ nổi nóng.
– Không muốn nói chuyện với anh- Lăng Tuyết đứng lên định đi.
– Quay lại cho anh- Thân Đồ Dạ đưa tay kéo cô lại, đúng lúc đụng trúng tay bị thương của cô, cô đau đến la lên một tiếng, anh ngẩn người- Sao vậy? Để anh xem xem.
Anh bật đèn đầu giường lên, kéo tay Lăng Tuyết qua nhìn, nhíu mày:
– Làm sao bị vậy?
– Hôm nay ở nhà họ Cung, bất cẩn đứt tay- Lăng Tuyết rút tay về, lạnh lùng nói- vết thương nhỏ mà thôi, không cần làm lớn chuyện như vậy.
– Vết thương là chuyện nhỏ thật, nhưng sự việc thì không hề nhỏ…
Thân Đồ Dạ nheo mắt nguy hiểm, có lẽ anh đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra rồi.
– Hả?- Lăng Tuyết khó hiểu nhìn anh.
– Em đi gặp Cung Thiên Long?- Thân Đồ Dạ nói sang chuyện khác- Cảm thấy thế nào?
– Cảm thấy thế nào là sao?- Lăng Tuyết nhướng mày- Anh muốn hỏi gì?
– Anh đã từng nói với em, đừng qua lại quá mức thân thiết với người nhà họ Cung, tại sao em không nghe anh?- Thân Đồ Dạ dứt khoát nói- Sau này đừng gặp cô ta nữa.
– Lý do?- Lăng Tuyết không hiểu nổi- Chẳng phải anh đã nói, em thích làm gì thì làm đó, cho dù gây ra họa gì, rước lấy phiền phức gì, anh đều có thể xử lý giúp em mà.
– Anh đã nói vậy, nhưng…- Thân Đồ Dạ dừng một chút, thâm sâu nói- Anh sợ cục diện hỗn loạn, em lại không cho anh xử lý, sau cùng rơi vào vực sâu không có lối thoát.
– Là sao?- Lăng Tuyết không hiểu anh đang nói gì.
– Được rồi- Thân Đồ Dạ cũng không muốn nói tiếp- Nói đi tại sao hôm nay em lại không vui.
– Lại trở về đề tài này à- Lăng Tuyết nhíu mày, rất không vui- Thân Đồ Dạ, anh có thể nghĩ cho cảm nhận của người khác được không, bản thân làm sai chuyện còn hùng hồn như vậy, em đúng là phục anh luôn đó.
– Hửm? Anh làm sai cái gì?- Thân Đồ Dạ vẻ mặt ngơ ngác.
– Bỏ đi, coi như em chưa nói gì- Lăng Tuyết không muốn tiếp tục cãi nhau với anh, vùi đầu ngủ tiếp.
– Điên à!- Thân Đồ Dạ chửi lẩm bẩm, nằm phịch xuống ngủ, chỉ là trong đầu vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc anh làm sai chuyện gì? Chọc Lăng Tuyết không vui như thế?
Nghĩ đến anh ngủ thiếp đi, anh thật sự nghĩ không ra được, anh cảm thấy mình đối xử với cô rất tốt mà, là tốt đến bất ngờ luôn đó.
Lăng Tuyết nghe sau lưng truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ, trong lòng hết nói nổi, người đàn ông này đúng là quá bá đạo quá tự phụ, xem mình là nhất, không hề nghĩ đến cảm nhận của người khác, chung sống với người như vậy đúng là quá mệt mỏi.
Nghĩ vậy, trong lòng Lăng Tuyết liền xót xa, cô nhớ tới Lăng Ngạo, nhớ tới Lãnh Thanh Mặc, nhớ tới Hàn Vũ Thần, tính cách họ đều khác nhau, nhưng người nào cũng dịu dàng chăm sóc, thấu hiểu và lo lắng cảm nhận của cô, quan tâm đến cô.
Nhưng cô lại cố tình chọn lựa Thân Đồ Dạ, một người không biết yêu thương người khác nhất!
Rốt cuộc anh có biết cái gì gọi là quan tâm che chở không?
Có lẽ căn bản chả biết đâu.
Cũng có thể, anh hoàn toàn yêu cô chưa đủ, yêu một người là sẽ quan tâm cô ấy theo bản năng, chú ý đến cảm nhận của cô ấy, nhưng anh lại không có…
***
Buổi sáng thức dậy, Lăng Tuyết nghe bên ngoài có tiếng mưa rơi, mùa thu ở thành phố Hải luôn lạnh lẽo u ám như vậy.
Cô lật người, định ngủ thêm một lát, lại phát hiện bên cạnh không còn bóng dáng của Thân Đồ Dạ, trong lòng cô hơi hụt hẫng, thở dài, chuẩn bị ngồi dậy, lúc này trong phòng tắm truyền đến giọng nói:
– Lấy cho anh cái khăn vào đây.
Lăng Tuyết ngây ra một chút, tỉnh táo hơn, hóa ra Thân Đồ Dạ đang ở trong phòng tắm.
Cô đứng lên cầm một chiếc khăn đến phòng tắm, gõ cửa:
– Đây này!
– Cửa không khóa- Thân Đồ Dạ đáp.
Lăng Tuyết lườm quýt, cô thầm nghĩ mở hé cửa là lấy được rồi, anh còn bắt cô đi vào trong.
Quên đi, không muốn chọc giận tên ôn thần này, Lăng Tuyết mở cửa phòng tắm bước vào, đưa lưng về phía Thân Đồ Dạ, đưa khăn tắm cho anh:
– Cầm lấy!
Thân Đồ Dạ không nói gì, đưa tay cầm lấy khăn tắm, thuận tiện túm Lăng Tuyết vào lòng.
– Á!- Lăng Tuyết giật mình la lên, còn chưa hoàn hồn, cả người đã bị Thân Đồ Dạ đè vào tường, nước ấm trong vòi sen dội thẳng xuống người cô, cô lắc đầu tránh nước, bực mình đẩy Thân Đồ Dạ ra- Anh làm gì vậy?
– Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hiểu rồi- Thân Đồ Dạ lõa thể, thân hình cao lớn hệt như nhà giam bao bọc lấy Lăng Tuyết, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chòng chọc- Em đang ghen.
– Hả?- Lăng Tuyết chưa kịp phản ứng.
Thân Đồ Dạ bắt lấy cằm cô, nghiêm túc phân tích:
– Thì hôm qua đó, giận dỗi trên máy bay, là vì anh nói chuyện điện thoại với Hoắc Phi Vân, em ghen, nên giận anh, tối anh lại về muộn, chưa kịp nói chuyện bên nhà họ Hoắc với em, trong lòng em không vui, nên không muốn làm “chuyện ấy" với anh…
– Cái gì vậy, em ghen hồi nào- Lăng Tuyết không vui bĩu môi, dối lòng nói- Anh muốn đi đâu thì đi làm gì thì làm, muốn gọi điện cho ai thì gọi cho người đó, em không quản, cũng không dám quản.
– Là không dám quản hay không muốn quản?- Thân Đồ Dạ buồn cười nhìn cô.
Lăng Tuyết cắn môi, nói ra hai chữ:
– Không dám!
– Ha ha…- Thân Đồ Dạ bật cười- Nói vậy, là em rất muốn quản đây mà!
Anh suy nghĩ rất lâu, nằm mơ cũng nghĩ tới chuyện này, tốn rất nhiều nơ-ron thần kinh mới có được đáp án, giờ anh hiểu rồi, hóa ra cảm nhận của phụ nữ lại tinh tế như vậy, chút chuyện nhỏ xíu cũng đủ để khiến tâm trạng cô dậy sóng.
Tác giả :
Dạ Thần Dực