Kế Phụ
Chương 7
“Tiểu Mặc, mau tới đây ngồi! Mẹ con hôm nay làm món bánh mì nướng con thích ăn nhất nga!" Nghiêm Ký Hạo thân thiết cười nói, không đợi Điền Vũ Mặc cự tuyệt đã đứng lên kéo hắn lại.
Điền Vũ Mặc muốn hất tay y ra nhưng y nắm chặt tay hắn làm hắn không cách nào thoát ra được. Hơn nữa mẹ đang đứng bên cạnh, hắn cũng không tiện mở miệng kêu y buông ra, sợ làm mẹ hoài nghi. Điền Vũ Mặc chỉ có thể để cho y nắm kéo tới trước bàn ăn, ngồi xuống bên cạnh y. Ba người cùng nhau dùng bữa sáng.
“Tiểu Mặc, ăn trứng ốp la đi! Trứng ốp la rất có dinh dưỡng. Con cần phải ăn nhiều một chút mới có thể nhanh lớn lên được!" Điền Nhược Vân đặt dĩa trứng ốp la xuống bàn, nhìn con mình mỉm cười dịu dàng nói.
“Cảm ơn mẹ!" Điền Vũ Mặc nhìn người mẹ hiền lành của mình trong lòng không khỏi chột dạ, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Thấy mẹ vẫn giống như trước, không có biểu hiện kỳ quái gì, Điền Vũ Mặc thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng có thể buông xuống. Xem ra mẹ không phát hiện ra chuyện giữa hắn và Nghiêm Ký Hạo. Tốt rồi!
“Tiểu Mặc, còn phải uống nhiều sữa hơn nữa nga! Sữa cũng phi thường dinh dưỡng! Con quá gầy, phải hảo hảo bổ sung dinh dưỡng mới được!" Nghiêm Ký Hạo ngồi bên cạnh nhiệt tâm nói, đem ly sữa bò đặt trước mặt Điền Vũ Mặc, cười híp mắt nói.
“Cám ơn…cám ơn, nhưng tôi không thích uống sữa!" Điền Vũ Mặc quay đầu lại nhìn vẻ mặt tươi cười của y, khẽ sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó cúi đầu nhỏ giọng cự tuyệt nói, đồng thời cũng đẩy ly sữa trở về. Thật ra thì hắn không ghét sữa tươi, nhưng hắn chán ghét bất cứ vật gì y đưa. Nhìn thấy nụ cười của y hắn liền không nhịn được nhớ lại hết thảy mọi chuyện y làm với hắn. Hắn có một cảm giác chán ghét không rõ đối với y.
Không nghĩ sẽ bị cự tuyệt, ánh mắt Nghiêm Ký Hạo trở nên âm trầm, nhưng y cũng không nổi giận, vẫn tươi cười như cũ, nói với Điền Vũ Mặc: “Vậy à? Nhưng thúc thúc sao lại nhớ rõ con thích uống sữa nhất mà, ngày hôm qua rõ ràng con đã uống rất nhiều sữa a!" Ánh mắt sâu không thấy đáy lóe lên một tia tà ác.
Điền Vũ Mặc nghi ngờ nhìn Nghiêm Ký Hạo, vẻ mặt khó hiểu, y lại nói nhảm cái gì vậy? Hôm qua hắn uống sữa lúc nào?! Hắn sao một chút cũng không nhớ!
“Hôm qua không phải ba ba tự mình đút sữa cho con sao, con còn nói uống rất ngon!" Nụ cười trên gương mặt y càng lúc càng sâu hơn, ánh mắt càng ngày càng tà hơn.
Điền Vũ Mặc ngây ngốc nhìn y, sau một hồi lâu mới hiểu ra, y nói “sữa" ở đây nghĩa là gì. Khuôn mặt xinh đẹp lập tức mắc cở đỏ bừng. Tên *** ma chết tiệt!
“Tiểu Mặc, đỏ mặt! Nếu để mẹ biết thúc thúc đút sữa cho con ăn, không biết sẽ nghĩ thế nào? Thật là đứa trẻ hư!" Y cười ha ha, ánh mắt vô cùng tà ác nhìn Điền Vũ Mặc.
“Ký Hạo, hai người đang nói cái gì đó? Sao em nghe mà không hiểu gì hết vậy?" Điền Nhược Vân vẻ mặt u mê đứng một bên nhìn chồng và con mình, tò mò hỏi.
“Thật xin lỗi, Nhược Vân. Đây là bí mật nhỏ giữa anh và Tiểu Mặc, không thể nói em biết được! Tiểu Mặc, con nói có phải không?" Y lắc đầu, mỉm cười nhìn Điền Nhược Vân, còn nháy mắt một cái với Điền Vũ Mặc.
“Tiểu Mặc, con và thúc thúc có bí mật gì thế, ngay cả mẹ cũng giấu sao!" Điền Nhược Vân thấy chồng và con mình quan hệ dường như đã tốt hơn khá nhiều, còn có bí mật nho nhỏ giữa hai bọn họ. Điều này làm nàng cảm thấy cực kỳ cao hứng. Hoàn toàn không nghĩ nhiều, tối hôm qua thấy thái độ hờ hững của con mình đối với chồng. Hai người này sao mới có một đêm mà đã có cái gì bí mật rồi.
Tay Điền Vũ Mặc đặt dưới bàn xiết thật chặt, cũng không ngây ngốc nữa, cố nén dục vọng muốn nổi điên lên. Hắn thật chịu không nổi y nữa rồi. Y thật là vô sĩ, biến thái cực kỳ, tiếp tục ngồi chung với y nhất định mình sẽ không nhịn được mà nôn mửa ra hết! “Sữa tươi" nghĩ tối hôm qua hắn thế nhưng lại ăn cái kia của y. Hắn cảm thấy vô cùng ghê tởm, bụng quặn lên, thậm chí cảm giác trong miệng còn lưu lại mùi vị kia.
“Tiểu Mặc, sao không ăn đi con?" Điền Nhược Vân kỳ quái nhìn con mình.
“Con đi học, sắp trễ rồi!" Điền Vũ Mặc cúi đầu nhỏ giọng trả lời, cầm túi sách lên.
“Vậy con mang theo hai cái bánh mì để ăn dọc đường hay chừng nào đói thì lấy ra ăn!" Điền Nhược Vân có chút thất vọng, nàng vốn cho là người một nhà thì có thể cùng dùng bữa sáng. Nhưng nàng lập tức khôi phục nụ cười, cầm hai bánh mì bơ nhét vào tay Điền Vũ Mặc, quan tâm dặn dò nói.
“Tiểu Mặc, để thúc đưa con đến trường! Thúc đến công ty, vừa lúc thuận đường!" Nghe Điền Vũ Mặc nói muốn đi, Nghiêm Ký Hạo lập tức cũng đứng lên, nhiệt tình cười nói.
“Không, không cần!" Điền Vũ Mặc nghe vậy, sợ hết hồn, vội vàng lắc đầu.
“Tiểu Mặc, đừng khách khí, dù sao thúc cũng thuận đường!" Nghiêm Ký Hạo cười càng nhiệt tình hơn.
“Tiểu Mặc, con đừng cự tuyệt thúc. Thúc của con là người tốt tính, cứ để thúc đưa còn đến trường! Con không phải nói sắp trễ rồi sao? Chờ đón xe bus lâu lắm, lên xe cho thúc chở nhanh hơn!" Điền Nhược Vân khuyên nhủ.
“Con…"
“Tiểu Mặc, con chờ thúc một chút. Thúc lên lầu thay quần áo sau đó sẽ lập tức xuống chở con đi ngay!" Điền Vũ Mặc còn muốn cự tuyệt, nhưng Nghiêm Ký Hạo đã giành nói trước, cười chạy lên lầu.
Điền Vũ Mặc bất đắc dĩ thở dài, xem ra hôm nay chỉ có thể ngồi xe y đi học. Nhưng là….hắn thật sợ ở một mình với y. Ai biết y sẽ làm ra chuyện gì biến thái với hắn.
“Tiểu Mặc, nhân lúc thúc thúc không có ở đây. Mẹ có mấy câu muốn nói với con!" Điền Nhược Vân đột nhiên tới bên cạnh Điền Vũ Mặc, kéo tay hắn nói.
Điền Vũ Mặc nghi ngờ nhìn Điền Nhược Vân, mặc dù không biết mẹ muốn nói gì nhưng trực giác mách bảo mẹ nhất định là nói về chuyện Nghiêm Ký Hạo.
Ánh mắt dịu hiền, từ ái nhìn con mình, Điền Nhược Vân vui sướng nói: “Tiểu Mặc, hôm nay mẹ thật vui! Mẹ vẫn luôn lo lắng con không thích thúc thúc, mãi mãi không chịu tiếp nhận thúc thúc. Nhưng hôm nay xem ra hai ngươi thật giống như đã giải khai hết mọi khúc mắc, bắt đầu hảo hảo kết thân. Mẹ thật là cao hứng! Thúc thúc mặc dù là kế phụ của con nhưng thật ra y rất quan tâm đến con, muốn yêu thương, bảo hộ con. Y thật sự là một người cha tốt. Mẹ hi vọng con có thể xem y như cha ruột của mình! Con cũng không biết thúc thúc quan tâm đến con như thế nào đâu. Mỗi lần con không để ý tới y, sắc mặt y thật khổ sở. Mẹ nhìn mà cũng thấy rất khó chịu! Nhưng bây giờ thì tốt rồi, mẹ tin hai người sớm muộn gì cũng giống như cha con ruột, phụ từ tử hiếu. Cả nhà ba người chúng ta sẽ có thể sống hạnh phúc!"
Điền Vũ Mặc lặng yên không nói, chẳng qua là cúi đầu nhìn mũi chân của mình, “Phụ từ tử hiếu?" Đối với hắn và Nghiêm Ký Hạo mà nói câu này thật nực cười. Mẹ không biết hắn và Nghiêm Ký Hạo vĩnh viễn sẽ không thể trở thành phụ từ tử hiếu. Cho dù mặt trời mọc hướng tây cũng không thể. Mẹ căn bản không biết người chồng tốt của nàng đã làm ra chuyện gì với hắn! Mặc dù trong lòng có bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu tức giận nhưng hắn cũng không thể nói với mẹ hết thảy mọi chuyện. Hắn chỉ có yên lặng một mình chịu đựng. Nhịn cơn buồn nôn xuồng, nhìn tên ác ma kia tiếp tục diễn trò, tiếp tục lừa gạt mẹ mình, tiếp tục….giở trò biến thái với hắn!
Điền Nhược Vân còn muốn nói tiếp nhưng lúc này Nghiêm Ký Hạo đã quần áo chỉnh tề đi xuống. Áo vest Armani đen sang trọng càng tăng thêm vẻ lịch lãm, cao quý cho y. Điền Nhược Vân và Điền Vũ Mặc cũng không phát hiện ra vẻ khác lạ của Nghiêm Ký Hạo, con ngươi đen sắc lạnh không chút độ ấm ôn hòa, thật khiến người khác sợ hãi.
“Tiểu Mặc, chúng ta đi thôi!" Nghiêm Ký Hạo đi tới trước mặt Điền Vũ Mặc, ôn nhu mỉm cười nói, nhưng trong con ngươi một chút ý cười cũng không có. Ánh mắt sâu thẫm như biển sâu không thấy đáy.
Điền Vũ Mặc nhìn y, nói thêm mấy câu với mẹ xong chỉ có thể không cam lòng xách cặp theo y rời khỏi nhà.
Ngồi lên chiếc xe cao cấp của y, Điền Vũ Mặc vẫn cúi đầu. Hai tay nắm chặt áo, ngồi rút vào một góc giống như sợ y có thể bất cứ lúc nào hóa thành dã thú nhào lên đem hắn nuốt vào bụng.
Trên đường đi cũng vô cùng yên tĩnh, y yên lặng lái xe, một câu cũng không nói với Điền Vũ Mặc. Trên gương mặt anh tuấn không biểu lộ chút sắc thái tình cảm hỉ nộ gì.
Điền Vũ Mặc nhạy cảm rất nhanh liền phát hiện ra sự bất thường của y. Hắn nhìn lén khuôn mặt không chút đổi sắc của y, trong lòng tràn ngập nghi ngờ. Y có chuyện gì vậy? Thật quái dị, lúc ở nhà vẫn còn tốt mà. Không biết tại sao, hắn đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo.
Y càng yên lặng, Điền Vũ Mặc lại càng sợ. Áo sơmi bị hắn vò cho nhàu nát. Quá mức yên tĩnh làm cho bầu không khí trong xe càng lúc càng quỷ dị, ép tới Điền Vũ Mặc sắp không thở nổi rồi.
Đợi đến lúc Điền Vũ Mặc sắp hít thở không thông, y cuối cùng cũng mở miệng: “Tiểu Mặc, có thấy hộp chocolate ba ba đưa cho con không?"
Điền Vũ Mặc thoáng sửng sốt, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Giọng nói trầm thấp mặc dù mang ý cười nhưng Điền Vũ Mặc nghe ra lại không có vẻ gì là cười càng làm Điền Vũ Mặc cảm thấy bất an hơn. Điền Vũ Mặc cũng không rõ rốt cuộc là hắn bất an chuyện gì, nhưng hắn không khỏi càng lúc càng bất an.
“Thích không?" Vẫn giọng cười cười như cũ.
“Thích!" Điền Vũ Mặc chần chờ một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Không biết tại sao bản năng mách bảo hắn không thể nói thật, nếu không hắn sẽ chết vô cùng khó coi.
“Ăn có ngon không?" Giọng cười càng lúc càng ngọt ngào hơn.
“Được, ăn ngon!" Y cười càng ngọt hơn, Điền Vũ Mặc càng sợ hãi, tim cũng sắp nhảy ra khỏi ***g ngực rồi.
Ánh mắt y chợt lóe, đột nhiên rẽ xe vào chỗ vắng vẻ không người. Điền Vũ Mặc vừa định hỏi xem y muốn đi đâu thì một cái tát tai đáp xuống mặt.
“Bành bạch ──" Điền Vũ Mặc còn chưa lấy lại tinh thần thì y đã tát hắn thêm hai bạt tai nữa. Khuôn mặt vừa mới bớt sưng lập tức trở nên càng sưng đỏ khó coi hơn.
“Tiểu tiện nhân bản lãnh nói láo càng lúc càng tốt! Nói láo mà mặt không đỏ, tim không loạn nhịp!" Gương mặt tuấn tú nở nụ cười như gió xuân tháng hai, cười rạng rỡ đến mê người. Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào dễ nghe nhưng bàn tay nắm lấy tóc Điền Vũ Mặc thì không hề dịu dàng. Không chỉ không dịu dàng mà lại vô cùng thô bạo, sắp kéo cả da đầu Điền Vũ Mặc xuống rồi.
“Tôi không biết ông đang nói cái gì. Tôi làm sai gì sao? Đau quá, ông buông ra trước đã!" Điền Vũ Mặc sợ hãi nhìn y, sờ lên khuôn mặt sưng đỏ của mình, nước mắt chảy xuống vô cùng ủy khuất.
“Nghe không hiểu?" Y cười ha ha, nhưng là tiếng cười giễu cợt. Y rốt cuộc cũng thả Điền Vũ Mặc ra.
Điền Vũ Mặc liều mạng lui ra phía sau. Vô cùng sợ hãi nhìn cha kế khủng bố giống như ác ma chui từ dưới địa ngục lên, sợ đến run lập cập. Hắn đột nhiên muốn nhảy khỏi xe hơi, nhìn y cười vô cùng khủng bố! Trời ạ! Có ai nói cho hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Y sao lại đột nhiên trở nên kinh khủng đến thế?
“Tiểu Mặc, con ngoan của ba ba. Ba ba hỏi con lần nữa, con có thích chocolate ba ba đưa cho con không?" Y nhìn con riêng bị dọa sợ hãi, vươn tay vuốt ve khuôn mặt bị mình đánh sưng đỏ; giọng nói vô cùng dịu dàng như muốn đem hồn phách người ta hút ra.
“Thích…thích!" Điền Vũ Mặc không hiểu tại sao y lại hỏi mãi vấn đề này. Giọng hắn run run trả lời.
“Thích thật không?" Trong mắt y hiện lên tia cười lạnh, kề đầu lại gần Điền Vũ Mặc, khóe miệng cong cong, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng như nước.
“Thật, thật…thích!" Điền Vũ Mặc nhìn vào ánh mắt sâu không thấy đáy, lắp bắp nói không ra lời.
“Tốt! Vậy chocolate ba ba đưa cho con ăn ngon không?" bàn tay vuốt ve mặt Điền Vũ Mặc, vuốt ve càng ngày càng dịu dàng hơn.
“Ngon…ăn…ngon!" Điền Vũ Mặc sắp khóc đến nơi rồi. y càng lúc càng kỳ quái. Sao lại cứ hỏi đi hỏi lại vấn đề này mãi thế!
“Vậy con có ăn hết không?" Y cách Điền Vũ Mặc càng lúc càng gần, đôi môi gần như chạm vào mặt Điền Vũ Mặc
“… Có…"
“Ba ── "
Lại bị đánh lần nữa, Điền Vũ Mặc cuối cùng cũng không nhịn được khóc lên, đáng thương hỏi: “Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì?" Tại sao lại đánh tôi?
“Khóc! Con ngoan, con lại giả vờ ngây ngốc, làm bộ đáng thương nữa rồi! Lại dám tiếp tục nói dối, xem ra em căn bản không để tôi vào mắt. Tối qua dạy dỗ còn chưa đủ? Em vẫn không ngoan, thật làm cho ba ba quá thất vọng!" Y lạnh lùng cười đột nhiên thô bạo nắm lấy cằm Điền Vũ Mặc, ngón tay siết chặt sắp bóp nát cái cằm yếu ớt.
“Tôi không nói láo, ông nhất định đã hiểu lầm!" Điền Vũ Mặc đau đến mặt trắng bệch, oan uổng nức nở nói.
“Hiểu lầm!" Y lại cười nức nẻ, từ trong túi lấy ra một cái hộp.
Điền Vũ Mặc nhìn thấy cái hộp xong, lập tức sợ ngây người. Cái kia là hộp chocolate ở trong phòng hắn, sao lại ở trong tay y?
Điền Vũ Mặc muốn hất tay y ra nhưng y nắm chặt tay hắn làm hắn không cách nào thoát ra được. Hơn nữa mẹ đang đứng bên cạnh, hắn cũng không tiện mở miệng kêu y buông ra, sợ làm mẹ hoài nghi. Điền Vũ Mặc chỉ có thể để cho y nắm kéo tới trước bàn ăn, ngồi xuống bên cạnh y. Ba người cùng nhau dùng bữa sáng.
“Tiểu Mặc, ăn trứng ốp la đi! Trứng ốp la rất có dinh dưỡng. Con cần phải ăn nhiều một chút mới có thể nhanh lớn lên được!" Điền Nhược Vân đặt dĩa trứng ốp la xuống bàn, nhìn con mình mỉm cười dịu dàng nói.
“Cảm ơn mẹ!" Điền Vũ Mặc nhìn người mẹ hiền lành của mình trong lòng không khỏi chột dạ, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Thấy mẹ vẫn giống như trước, không có biểu hiện kỳ quái gì, Điền Vũ Mặc thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng có thể buông xuống. Xem ra mẹ không phát hiện ra chuyện giữa hắn và Nghiêm Ký Hạo. Tốt rồi!
“Tiểu Mặc, còn phải uống nhiều sữa hơn nữa nga! Sữa cũng phi thường dinh dưỡng! Con quá gầy, phải hảo hảo bổ sung dinh dưỡng mới được!" Nghiêm Ký Hạo ngồi bên cạnh nhiệt tâm nói, đem ly sữa bò đặt trước mặt Điền Vũ Mặc, cười híp mắt nói.
“Cám ơn…cám ơn, nhưng tôi không thích uống sữa!" Điền Vũ Mặc quay đầu lại nhìn vẻ mặt tươi cười của y, khẽ sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó cúi đầu nhỏ giọng cự tuyệt nói, đồng thời cũng đẩy ly sữa trở về. Thật ra thì hắn không ghét sữa tươi, nhưng hắn chán ghét bất cứ vật gì y đưa. Nhìn thấy nụ cười của y hắn liền không nhịn được nhớ lại hết thảy mọi chuyện y làm với hắn. Hắn có một cảm giác chán ghét không rõ đối với y.
Không nghĩ sẽ bị cự tuyệt, ánh mắt Nghiêm Ký Hạo trở nên âm trầm, nhưng y cũng không nổi giận, vẫn tươi cười như cũ, nói với Điền Vũ Mặc: “Vậy à? Nhưng thúc thúc sao lại nhớ rõ con thích uống sữa nhất mà, ngày hôm qua rõ ràng con đã uống rất nhiều sữa a!" Ánh mắt sâu không thấy đáy lóe lên một tia tà ác.
Điền Vũ Mặc nghi ngờ nhìn Nghiêm Ký Hạo, vẻ mặt khó hiểu, y lại nói nhảm cái gì vậy? Hôm qua hắn uống sữa lúc nào?! Hắn sao một chút cũng không nhớ!
“Hôm qua không phải ba ba tự mình đút sữa cho con sao, con còn nói uống rất ngon!" Nụ cười trên gương mặt y càng lúc càng sâu hơn, ánh mắt càng ngày càng tà hơn.
Điền Vũ Mặc ngây ngốc nhìn y, sau một hồi lâu mới hiểu ra, y nói “sữa" ở đây nghĩa là gì. Khuôn mặt xinh đẹp lập tức mắc cở đỏ bừng. Tên *** ma chết tiệt!
“Tiểu Mặc, đỏ mặt! Nếu để mẹ biết thúc thúc đút sữa cho con ăn, không biết sẽ nghĩ thế nào? Thật là đứa trẻ hư!" Y cười ha ha, ánh mắt vô cùng tà ác nhìn Điền Vũ Mặc.
“Ký Hạo, hai người đang nói cái gì đó? Sao em nghe mà không hiểu gì hết vậy?" Điền Nhược Vân vẻ mặt u mê đứng một bên nhìn chồng và con mình, tò mò hỏi.
“Thật xin lỗi, Nhược Vân. Đây là bí mật nhỏ giữa anh và Tiểu Mặc, không thể nói em biết được! Tiểu Mặc, con nói có phải không?" Y lắc đầu, mỉm cười nhìn Điền Nhược Vân, còn nháy mắt một cái với Điền Vũ Mặc.
“Tiểu Mặc, con và thúc thúc có bí mật gì thế, ngay cả mẹ cũng giấu sao!" Điền Nhược Vân thấy chồng và con mình quan hệ dường như đã tốt hơn khá nhiều, còn có bí mật nho nhỏ giữa hai bọn họ. Điều này làm nàng cảm thấy cực kỳ cao hứng. Hoàn toàn không nghĩ nhiều, tối hôm qua thấy thái độ hờ hững của con mình đối với chồng. Hai người này sao mới có một đêm mà đã có cái gì bí mật rồi.
Tay Điền Vũ Mặc đặt dưới bàn xiết thật chặt, cũng không ngây ngốc nữa, cố nén dục vọng muốn nổi điên lên. Hắn thật chịu không nổi y nữa rồi. Y thật là vô sĩ, biến thái cực kỳ, tiếp tục ngồi chung với y nhất định mình sẽ không nhịn được mà nôn mửa ra hết! “Sữa tươi" nghĩ tối hôm qua hắn thế nhưng lại ăn cái kia của y. Hắn cảm thấy vô cùng ghê tởm, bụng quặn lên, thậm chí cảm giác trong miệng còn lưu lại mùi vị kia.
“Tiểu Mặc, sao không ăn đi con?" Điền Nhược Vân kỳ quái nhìn con mình.
“Con đi học, sắp trễ rồi!" Điền Vũ Mặc cúi đầu nhỏ giọng trả lời, cầm túi sách lên.
“Vậy con mang theo hai cái bánh mì để ăn dọc đường hay chừng nào đói thì lấy ra ăn!" Điền Nhược Vân có chút thất vọng, nàng vốn cho là người một nhà thì có thể cùng dùng bữa sáng. Nhưng nàng lập tức khôi phục nụ cười, cầm hai bánh mì bơ nhét vào tay Điền Vũ Mặc, quan tâm dặn dò nói.
“Tiểu Mặc, để thúc đưa con đến trường! Thúc đến công ty, vừa lúc thuận đường!" Nghe Điền Vũ Mặc nói muốn đi, Nghiêm Ký Hạo lập tức cũng đứng lên, nhiệt tình cười nói.
“Không, không cần!" Điền Vũ Mặc nghe vậy, sợ hết hồn, vội vàng lắc đầu.
“Tiểu Mặc, đừng khách khí, dù sao thúc cũng thuận đường!" Nghiêm Ký Hạo cười càng nhiệt tình hơn.
“Tiểu Mặc, con đừng cự tuyệt thúc. Thúc của con là người tốt tính, cứ để thúc đưa còn đến trường! Con không phải nói sắp trễ rồi sao? Chờ đón xe bus lâu lắm, lên xe cho thúc chở nhanh hơn!" Điền Nhược Vân khuyên nhủ.
“Con…"
“Tiểu Mặc, con chờ thúc một chút. Thúc lên lầu thay quần áo sau đó sẽ lập tức xuống chở con đi ngay!" Điền Vũ Mặc còn muốn cự tuyệt, nhưng Nghiêm Ký Hạo đã giành nói trước, cười chạy lên lầu.
Điền Vũ Mặc bất đắc dĩ thở dài, xem ra hôm nay chỉ có thể ngồi xe y đi học. Nhưng là….hắn thật sợ ở một mình với y. Ai biết y sẽ làm ra chuyện gì biến thái với hắn.
“Tiểu Mặc, nhân lúc thúc thúc không có ở đây. Mẹ có mấy câu muốn nói với con!" Điền Nhược Vân đột nhiên tới bên cạnh Điền Vũ Mặc, kéo tay hắn nói.
Điền Vũ Mặc nghi ngờ nhìn Điền Nhược Vân, mặc dù không biết mẹ muốn nói gì nhưng trực giác mách bảo mẹ nhất định là nói về chuyện Nghiêm Ký Hạo.
Ánh mắt dịu hiền, từ ái nhìn con mình, Điền Nhược Vân vui sướng nói: “Tiểu Mặc, hôm nay mẹ thật vui! Mẹ vẫn luôn lo lắng con không thích thúc thúc, mãi mãi không chịu tiếp nhận thúc thúc. Nhưng hôm nay xem ra hai ngươi thật giống như đã giải khai hết mọi khúc mắc, bắt đầu hảo hảo kết thân. Mẹ thật là cao hứng! Thúc thúc mặc dù là kế phụ của con nhưng thật ra y rất quan tâm đến con, muốn yêu thương, bảo hộ con. Y thật sự là một người cha tốt. Mẹ hi vọng con có thể xem y như cha ruột của mình! Con cũng không biết thúc thúc quan tâm đến con như thế nào đâu. Mỗi lần con không để ý tới y, sắc mặt y thật khổ sở. Mẹ nhìn mà cũng thấy rất khó chịu! Nhưng bây giờ thì tốt rồi, mẹ tin hai người sớm muộn gì cũng giống như cha con ruột, phụ từ tử hiếu. Cả nhà ba người chúng ta sẽ có thể sống hạnh phúc!"
Điền Vũ Mặc lặng yên không nói, chẳng qua là cúi đầu nhìn mũi chân của mình, “Phụ từ tử hiếu?" Đối với hắn và Nghiêm Ký Hạo mà nói câu này thật nực cười. Mẹ không biết hắn và Nghiêm Ký Hạo vĩnh viễn sẽ không thể trở thành phụ từ tử hiếu. Cho dù mặt trời mọc hướng tây cũng không thể. Mẹ căn bản không biết người chồng tốt của nàng đã làm ra chuyện gì với hắn! Mặc dù trong lòng có bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu tức giận nhưng hắn cũng không thể nói với mẹ hết thảy mọi chuyện. Hắn chỉ có yên lặng một mình chịu đựng. Nhịn cơn buồn nôn xuồng, nhìn tên ác ma kia tiếp tục diễn trò, tiếp tục lừa gạt mẹ mình, tiếp tục….giở trò biến thái với hắn!
Điền Nhược Vân còn muốn nói tiếp nhưng lúc này Nghiêm Ký Hạo đã quần áo chỉnh tề đi xuống. Áo vest Armani đen sang trọng càng tăng thêm vẻ lịch lãm, cao quý cho y. Điền Nhược Vân và Điền Vũ Mặc cũng không phát hiện ra vẻ khác lạ của Nghiêm Ký Hạo, con ngươi đen sắc lạnh không chút độ ấm ôn hòa, thật khiến người khác sợ hãi.
“Tiểu Mặc, chúng ta đi thôi!" Nghiêm Ký Hạo đi tới trước mặt Điền Vũ Mặc, ôn nhu mỉm cười nói, nhưng trong con ngươi một chút ý cười cũng không có. Ánh mắt sâu thẫm như biển sâu không thấy đáy.
Điền Vũ Mặc nhìn y, nói thêm mấy câu với mẹ xong chỉ có thể không cam lòng xách cặp theo y rời khỏi nhà.
Ngồi lên chiếc xe cao cấp của y, Điền Vũ Mặc vẫn cúi đầu. Hai tay nắm chặt áo, ngồi rút vào một góc giống như sợ y có thể bất cứ lúc nào hóa thành dã thú nhào lên đem hắn nuốt vào bụng.
Trên đường đi cũng vô cùng yên tĩnh, y yên lặng lái xe, một câu cũng không nói với Điền Vũ Mặc. Trên gương mặt anh tuấn không biểu lộ chút sắc thái tình cảm hỉ nộ gì.
Điền Vũ Mặc nhạy cảm rất nhanh liền phát hiện ra sự bất thường của y. Hắn nhìn lén khuôn mặt không chút đổi sắc của y, trong lòng tràn ngập nghi ngờ. Y có chuyện gì vậy? Thật quái dị, lúc ở nhà vẫn còn tốt mà. Không biết tại sao, hắn đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo.
Y càng yên lặng, Điền Vũ Mặc lại càng sợ. Áo sơmi bị hắn vò cho nhàu nát. Quá mức yên tĩnh làm cho bầu không khí trong xe càng lúc càng quỷ dị, ép tới Điền Vũ Mặc sắp không thở nổi rồi.
Đợi đến lúc Điền Vũ Mặc sắp hít thở không thông, y cuối cùng cũng mở miệng: “Tiểu Mặc, có thấy hộp chocolate ba ba đưa cho con không?"
Điền Vũ Mặc thoáng sửng sốt, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Giọng nói trầm thấp mặc dù mang ý cười nhưng Điền Vũ Mặc nghe ra lại không có vẻ gì là cười càng làm Điền Vũ Mặc cảm thấy bất an hơn. Điền Vũ Mặc cũng không rõ rốt cuộc là hắn bất an chuyện gì, nhưng hắn không khỏi càng lúc càng bất an.
“Thích không?" Vẫn giọng cười cười như cũ.
“Thích!" Điền Vũ Mặc chần chờ một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Không biết tại sao bản năng mách bảo hắn không thể nói thật, nếu không hắn sẽ chết vô cùng khó coi.
“Ăn có ngon không?" Giọng cười càng lúc càng ngọt ngào hơn.
“Được, ăn ngon!" Y cười càng ngọt hơn, Điền Vũ Mặc càng sợ hãi, tim cũng sắp nhảy ra khỏi ***g ngực rồi.
Ánh mắt y chợt lóe, đột nhiên rẽ xe vào chỗ vắng vẻ không người. Điền Vũ Mặc vừa định hỏi xem y muốn đi đâu thì một cái tát tai đáp xuống mặt.
“Bành bạch ──" Điền Vũ Mặc còn chưa lấy lại tinh thần thì y đã tát hắn thêm hai bạt tai nữa. Khuôn mặt vừa mới bớt sưng lập tức trở nên càng sưng đỏ khó coi hơn.
“Tiểu tiện nhân bản lãnh nói láo càng lúc càng tốt! Nói láo mà mặt không đỏ, tim không loạn nhịp!" Gương mặt tuấn tú nở nụ cười như gió xuân tháng hai, cười rạng rỡ đến mê người. Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào dễ nghe nhưng bàn tay nắm lấy tóc Điền Vũ Mặc thì không hề dịu dàng. Không chỉ không dịu dàng mà lại vô cùng thô bạo, sắp kéo cả da đầu Điền Vũ Mặc xuống rồi.
“Tôi không biết ông đang nói cái gì. Tôi làm sai gì sao? Đau quá, ông buông ra trước đã!" Điền Vũ Mặc sợ hãi nhìn y, sờ lên khuôn mặt sưng đỏ của mình, nước mắt chảy xuống vô cùng ủy khuất.
“Nghe không hiểu?" Y cười ha ha, nhưng là tiếng cười giễu cợt. Y rốt cuộc cũng thả Điền Vũ Mặc ra.
Điền Vũ Mặc liều mạng lui ra phía sau. Vô cùng sợ hãi nhìn cha kế khủng bố giống như ác ma chui từ dưới địa ngục lên, sợ đến run lập cập. Hắn đột nhiên muốn nhảy khỏi xe hơi, nhìn y cười vô cùng khủng bố! Trời ạ! Có ai nói cho hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Y sao lại đột nhiên trở nên kinh khủng đến thế?
“Tiểu Mặc, con ngoan của ba ba. Ba ba hỏi con lần nữa, con có thích chocolate ba ba đưa cho con không?" Y nhìn con riêng bị dọa sợ hãi, vươn tay vuốt ve khuôn mặt bị mình đánh sưng đỏ; giọng nói vô cùng dịu dàng như muốn đem hồn phách người ta hút ra.
“Thích…thích!" Điền Vũ Mặc không hiểu tại sao y lại hỏi mãi vấn đề này. Giọng hắn run run trả lời.
“Thích thật không?" Trong mắt y hiện lên tia cười lạnh, kề đầu lại gần Điền Vũ Mặc, khóe miệng cong cong, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng như nước.
“Thật, thật…thích!" Điền Vũ Mặc nhìn vào ánh mắt sâu không thấy đáy, lắp bắp nói không ra lời.
“Tốt! Vậy chocolate ba ba đưa cho con ăn ngon không?" bàn tay vuốt ve mặt Điền Vũ Mặc, vuốt ve càng ngày càng dịu dàng hơn.
“Ngon…ăn…ngon!" Điền Vũ Mặc sắp khóc đến nơi rồi. y càng lúc càng kỳ quái. Sao lại cứ hỏi đi hỏi lại vấn đề này mãi thế!
“Vậy con có ăn hết không?" Y cách Điền Vũ Mặc càng lúc càng gần, đôi môi gần như chạm vào mặt Điền Vũ Mặc
“… Có…"
“Ba ── "
Lại bị đánh lần nữa, Điền Vũ Mặc cuối cùng cũng không nhịn được khóc lên, đáng thương hỏi: “Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì?" Tại sao lại đánh tôi?
“Khóc! Con ngoan, con lại giả vờ ngây ngốc, làm bộ đáng thương nữa rồi! Lại dám tiếp tục nói dối, xem ra em căn bản không để tôi vào mắt. Tối qua dạy dỗ còn chưa đủ? Em vẫn không ngoan, thật làm cho ba ba quá thất vọng!" Y lạnh lùng cười đột nhiên thô bạo nắm lấy cằm Điền Vũ Mặc, ngón tay siết chặt sắp bóp nát cái cằm yếu ớt.
“Tôi không nói láo, ông nhất định đã hiểu lầm!" Điền Vũ Mặc đau đến mặt trắng bệch, oan uổng nức nở nói.
“Hiểu lầm!" Y lại cười nức nẻ, từ trong túi lấy ra một cái hộp.
Điền Vũ Mặc nhìn thấy cái hộp xong, lập tức sợ ngây người. Cái kia là hộp chocolate ở trong phòng hắn, sao lại ở trong tay y?
Tác giả :
Ô Mông Tiểu Yến