Kế Phụ
Chương 28
Từ ngày gặp mặt y tá trưởng, Nghiêm Ký Hạo phát hiện con riêng thay đổi rõ ràng. Không còn phong bế bản thân nữa, bắt đầu có phản ứng với thế giới bên ngoài cũng không còn tuyệt thực nữa. Nghiêm Ký Hạo cho hắn cái gì hắn cũng ăn chẳng qua vẫn như cũ, không nói lời nào. Nhưng như vậy cũng đủ để cho Nghiêm Ký Hạo cao hứng không thôi….
Nghiêm Kư Hạo rất thắc mắc không biết ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không biết y tá trưởng rốt cuộc đã nói những gì mà có thể làm con riêng thay đổi lớn đến vậy. Nhưng y hỏi rất nhiều lần nhưng con riêng vẫn không chịu nói.
Y nhiều lần muốn đi hỏi y tá trưởng nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi, sợ lộng xảo thành chuyên* ngược lại càng làm y tá trưởng thêm hoài nghi mình (*= tưởng khéo hóa vụng). Mặc dù không biết y tá trưởng nói chuyện gì với con riêng nhưng chỉ cần con riêng khỏe lại y cũng không muốn so đo nhiều quá!
Nghiêm Ký Hạo không tìm y tá trưởng nhưng y tá trưởng lại chủ động tìm y nói chuyện. Hỏi y Điền Vũ Mặc rốt cuộc là làm sao bị thương. Nghiêm Ký Hạo nói dối rằng Điền Vũ Mặc ở trường bị bạn xấu khi dễ, đánh trọng thương. Bởi vì Nghiêm Ký Hạo diễn rất đạt nên rốt cuộc y tá trưởng cũng tin!
Với y thuật cao siêu của Thiệu viện trưởng và sự chăm sóc tận tình của Nghiêm Ký Hạo, lại thêm Điền Vũ Mặc không còn chống cự lại việc trị liệu nên chỉ trong một thời gian ngắn Điền Vũ Mặc đã khôi phục. Hơn nửa tháng nằm viện, thương tích trên người đã hoàn toàn khỏi hẳn!
Nghiêm Ký Hạo vốn định để Điền Vũ Mặc nằm viện an dưỡng thêm một thời gian nữa nhưng Điền Vũ Mặc kiên quyết đòi xuất viện. Nghiêm Ký Hạo không cách nào khác hơn là phải cho hắn xuất viện.
Khi xuất viện, Thiệu viện trưởng dặn dò Nghiêm Ký Hảo phải chăm sóc tốt cho Điền Vũ Mặc, không cho phép thương tổn hắn nữa. Y tá trưởng cũng đặc biệt chạy tới tiễn bọn họ, dặn Nghiêm Ký Hạo phải bảo vệ Điền Vũ Mặc thật tốt, đừng để bạn xấu tiếp tục khi dễ Điền Vũ Mặc!
Trên xe, Nghiêm Ký Hạo nhìn ra ngoài trời, bất đắc dĩ thở dài. Trời cũng sắp tối rồi, tất cả chỉ có thể trách y tá trưởng lão thái bà kia càm ràm không dứt, trì hoãn làm mất thời gian!
Quay sang nhìn Tiểu Mặc vẫn ngồi an tĩnh nãy giờ, thân thể gầy yếu, tái nhợt đến dọa người của con riêng làm y không khỏi đau lòng. Mặc dù thương tích của Tiểu Mặc đã khá hơn nhưng thân thể so với trước kia còn gầy hơn, gầy đến mức tưởng chừng sẽ bị gió thổi bay đi mất….
Cũng là do lỗi của mình, y nhất định phải chăm sóc Tiểu Mặc thật tốt. Cho hắn ăn nhiều vào để nhanh chóng béo lên, nhanh khỏe mạnh, phải nuôi cho trắng trẻo mập mạp….
“Tiểu Mặc, con có đói không?" Nghiêm Ký Hạo cố gắng nặn ra một nụ cười, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tiểu Mặc, dịu dàng hỏi.
Điền Vũ Mặc lắc đầu, hai tròng mắt vẫn như cũ, lẳng lặng nhìn phía trước. Mặc dù hắn đã có phản ứng với thế giới bên ngoài, cũng không ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của cha kế nhưng hắn vẫn kiên quyết không nói chuyện với cha kế, làm cho cha kế khổ sở không thôi!
Nghiêm Ký Hạo cau mày, vẻ mặt như đưa đám. Lại là cái dạng này, Tiểu Mặc vẫn không muốn nói chuyện với mình. Điều này có phải Tiểu Mặc vẫn chưa chịu tha thứ cho mình hay không?
Nhưng Tiểu Mặc đã không còn làm ngơ, phớt lờ y, điều này thôi cũng đã khiến y cao hứng lắm rồi! Y tin tưởng chỉ cần mình cố gắng, sẽ có một ngày Tiểu Mặc nhất định sẽ tha thứ cho mình. Đây là hi vọng, là niềm tin của y!
Rất nhanh liền về tới nhà, Nghiêm Ký Hạo dừng xe lại, muốn bế con riêng xuống xe nhưng lại sợ bị cự tuyệt. Lúc xuất viện y bế Tiểu Mặc lên xe, Tiểu Mặc rõ ràng vô cùng chán ghét mình đụng vào hắn. Do dự trong chốc lát rốt cuộc y cũng vươn tay ra muốn bế con riêng, vốn tưởng con riêng sẽ giãy dụa, cự tuyệt nhưng ngoài dự tính lần này con riêng thật biết điều. Ngoan ngoãn để y bế xuống xe.
Trên gương mặt tuấn tú lập tức hiện lên vẻ vui sướng, cẩn thận bế con riêng giống như ôm một vật trân quý dễ vỡ!
Điền Vũ Mặc an tĩnh nằm trong ***g cha kế, nhìn ngôi nhà xa hoa xinh đẹp ở trước mặt, con ngươi đen lóe lên vẻ ký quái quỷ dị nhưng ngay sau đó lại thoáng vẻ bi thương…..
“Tiểu Mặc, con đừng lo lắng, mẹ con không có ở đây! Dì con xảy ra tai nạn xe cộ nên mẹ con đi chăm sóc dì, bây giờ vẫn chưa về!" Nghiêm Ký Hạo bế con riêng đi vào ngôi nhà không một bóng người, nhìn con riêng mỉm cười nói.
Điền Vũ Mặc vẫn trầm mặc không nói, khuôn mặt tiều tụy bình tĩnh không một tia cảm xúc giống như tuyệt không quan tâm đến chuyện của Điền Nhược Vân.
Nghiêm Ký Hạo nhìn hắn khẽ thở dài một hơi, sau đó lộ ra nụ cười nói: “Tiểu Mặc, ba ba đưa con trở về phòng nghỉ ngơi!"
Điền Vũ Mặc nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt Nghiêm Ký Hạo hiện lên vẻ bất đắc dĩ, ôm hắn trở về phòng.
Nhẹ nhàng đặt Điền Vũ Mặc lên giường. Nghiêm Ký Hạo vô cùng dịu dàng giúp hắn kéo chăn, vốn định ngồi lại nói chuyện với hắn một lát nhưng hắn đã nhắm mắt lại nên y chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, xoay người rời đi để cho hắn ngủ!
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Điền Vũ Mặc lập tức mở mắt ngồi dậy, vén chăn bước xuống giường. Kéo ngăn kéo ra tìm giấy bút, ngồi trước bàn học. Hắn mới vừa khỏe lại, tinh thần vẫn còn mệt mỏi, chỉ với mấy động tác đơn giản nhưng cũng đã làm hắn mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi!
Hít một hơi, Điền Vũ Mặc cầm bút máy lên viết, không biết viết gì. Sau một hồi viết xong, hắn đặt bút xuống, gắp giấy lại để trên bàn. Sau đó lại lấy một tờ giấy khác viết tiếp….
Ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, hơn nửa tháng không về nhà, căn phòng này đã trở nên xa lạ. Ô cửa kính màu thủy tinh đen càng làm cho khung cảnh thêm quỷ dị, đáng sợ.
Cho tới bây giờ hắn cũng không thích gian phòng này. Mặc dù rất lớn, rất đẹp nhưng không có sinh khí, sao có thể gọi là nhà. Trừ tháng đầu mới dọn vào làm hắn cảm thấy rất hạnh phúc ra thì quãng thời gian còn lại chỉ mang đến cho hắn sợ hãi và sợ hãi….
Tất cả sẽ nhanh chóng kết thúc! Mọi thống khổ và sợ hãi rất nhanh sẽ kết thúc…..
Điền Vũ Mặc lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi nằm viện tới giờ, nụ cười thản nhiên vô cùng xinh đẹp lại làm cho người ta bất giác cảm thấy sợ. Bởi vì nụ cười kia quá mức thê mỹ, làm cho người ta vừa nhìn vào liền cảm thấy lo lắng và….muốn rơi lệ!
Ngồi trên ghế nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ hồi phục lại chút khí lực sau đó Điền Vũ Mặc đứng dậy quay trở về giường nằm. Trong tay cầm thêm một vật…..là một con dao rọc giấy nhỏ, sắc bén.
Nằm trên giường, nhìn trần nhà quét vôi trắng, Điền Vũ Mặc mỉm cười, cười đến hoa lệ, cười thật…hạnh phúc.
Bàn tay gầy yếu cầm thanh dao rọc giấy đặt lên cổ tay, rạch mạnh xuống. Dòng máu đỏ hồng lập tức chảy ra ngoài, nhiễm đỏ cả tấm ra trải giường trắng tinh.
Nhìn dòng máu đỏ rực chói mắt, gương mặt Vũ Mặc vô cùng bình tĩnh. Trên khuôn mặt tái nhợt đó không có một chút sợ hãi. Tất cả đã kết thúc, hắn không bao giờ…còn vì giới tính của mình mà phiền não, thống khổ nữa, cũng không vì tình yêu của Nghiêm Ký Hạo đối với hắn mà buồn rầu, thống khổ nữa. Càng sẽ không vì hổ thẹn với mẹ mà lo lắng, đau khổ nữa. Tất cả mọi phiền muộn sẽ chấm dứt!
Sự tồn tại của hắn vốn dĩ là một sai lầm. Hắn không nên sinh ra trên đời, hắn sớm phải làm cho sai lầm này biến mất! Đáng tiếc hắn quá nhát gan, quá vô dụng, cho nên mới kéo dài đến tận hôm nay. Tạo ra nhiều sai lầm không thể vẫn hồi….
Hắn thật hối hận, hận bản thân sao không sớm chết nhanh một chút. Nếu như hắn có thể sớm chết cũng sẽ không gặp phải Nghiêm Ký Hạo, sẽ lên giường với y, gây nên chuyện loạn luận. Cũng sẽ không phản bội mẹ! Càng sẽ không bởi vì uống xuân dược mà nằm dưới thân cha kế phóng túng bản thân, làm ra nhiều chuyện không biết liêm sĩ như vậy….
Tất cả đều không thể vãn hồi. Hiện tại chuyện duy nhất hắn có thể làm là biến mất khỏi thế giới này. Chỉ có như vậy mới không còn thống khổ nữa, trả tất cả mọi thứ về với quĩ đạo vốn có!
Nghiêm Kư Hạo rất thắc mắc không biết ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không biết y tá trưởng rốt cuộc đã nói những gì mà có thể làm con riêng thay đổi lớn đến vậy. Nhưng y hỏi rất nhiều lần nhưng con riêng vẫn không chịu nói.
Y nhiều lần muốn đi hỏi y tá trưởng nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi, sợ lộng xảo thành chuyên* ngược lại càng làm y tá trưởng thêm hoài nghi mình (*= tưởng khéo hóa vụng). Mặc dù không biết y tá trưởng nói chuyện gì với con riêng nhưng chỉ cần con riêng khỏe lại y cũng không muốn so đo nhiều quá!
Nghiêm Ký Hạo không tìm y tá trưởng nhưng y tá trưởng lại chủ động tìm y nói chuyện. Hỏi y Điền Vũ Mặc rốt cuộc là làm sao bị thương. Nghiêm Ký Hạo nói dối rằng Điền Vũ Mặc ở trường bị bạn xấu khi dễ, đánh trọng thương. Bởi vì Nghiêm Ký Hạo diễn rất đạt nên rốt cuộc y tá trưởng cũng tin!
Với y thuật cao siêu của Thiệu viện trưởng và sự chăm sóc tận tình của Nghiêm Ký Hạo, lại thêm Điền Vũ Mặc không còn chống cự lại việc trị liệu nên chỉ trong một thời gian ngắn Điền Vũ Mặc đã khôi phục. Hơn nửa tháng nằm viện, thương tích trên người đã hoàn toàn khỏi hẳn!
Nghiêm Ký Hạo vốn định để Điền Vũ Mặc nằm viện an dưỡng thêm một thời gian nữa nhưng Điền Vũ Mặc kiên quyết đòi xuất viện. Nghiêm Ký Hạo không cách nào khác hơn là phải cho hắn xuất viện.
Khi xuất viện, Thiệu viện trưởng dặn dò Nghiêm Ký Hảo phải chăm sóc tốt cho Điền Vũ Mặc, không cho phép thương tổn hắn nữa. Y tá trưởng cũng đặc biệt chạy tới tiễn bọn họ, dặn Nghiêm Ký Hạo phải bảo vệ Điền Vũ Mặc thật tốt, đừng để bạn xấu tiếp tục khi dễ Điền Vũ Mặc!
Trên xe, Nghiêm Ký Hạo nhìn ra ngoài trời, bất đắc dĩ thở dài. Trời cũng sắp tối rồi, tất cả chỉ có thể trách y tá trưởng lão thái bà kia càm ràm không dứt, trì hoãn làm mất thời gian!
Quay sang nhìn Tiểu Mặc vẫn ngồi an tĩnh nãy giờ, thân thể gầy yếu, tái nhợt đến dọa người của con riêng làm y không khỏi đau lòng. Mặc dù thương tích của Tiểu Mặc đã khá hơn nhưng thân thể so với trước kia còn gầy hơn, gầy đến mức tưởng chừng sẽ bị gió thổi bay đi mất….
Cũng là do lỗi của mình, y nhất định phải chăm sóc Tiểu Mặc thật tốt. Cho hắn ăn nhiều vào để nhanh chóng béo lên, nhanh khỏe mạnh, phải nuôi cho trắng trẻo mập mạp….
“Tiểu Mặc, con có đói không?" Nghiêm Ký Hạo cố gắng nặn ra một nụ cười, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tiểu Mặc, dịu dàng hỏi.
Điền Vũ Mặc lắc đầu, hai tròng mắt vẫn như cũ, lẳng lặng nhìn phía trước. Mặc dù hắn đã có phản ứng với thế giới bên ngoài, cũng không ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của cha kế nhưng hắn vẫn kiên quyết không nói chuyện với cha kế, làm cho cha kế khổ sở không thôi!
Nghiêm Ký Hạo cau mày, vẻ mặt như đưa đám. Lại là cái dạng này, Tiểu Mặc vẫn không muốn nói chuyện với mình. Điều này có phải Tiểu Mặc vẫn chưa chịu tha thứ cho mình hay không?
Nhưng Tiểu Mặc đã không còn làm ngơ, phớt lờ y, điều này thôi cũng đã khiến y cao hứng lắm rồi! Y tin tưởng chỉ cần mình cố gắng, sẽ có một ngày Tiểu Mặc nhất định sẽ tha thứ cho mình. Đây là hi vọng, là niềm tin của y!
Rất nhanh liền về tới nhà, Nghiêm Ký Hạo dừng xe lại, muốn bế con riêng xuống xe nhưng lại sợ bị cự tuyệt. Lúc xuất viện y bế Tiểu Mặc lên xe, Tiểu Mặc rõ ràng vô cùng chán ghét mình đụng vào hắn. Do dự trong chốc lát rốt cuộc y cũng vươn tay ra muốn bế con riêng, vốn tưởng con riêng sẽ giãy dụa, cự tuyệt nhưng ngoài dự tính lần này con riêng thật biết điều. Ngoan ngoãn để y bế xuống xe.
Trên gương mặt tuấn tú lập tức hiện lên vẻ vui sướng, cẩn thận bế con riêng giống như ôm một vật trân quý dễ vỡ!
Điền Vũ Mặc an tĩnh nằm trong ***g cha kế, nhìn ngôi nhà xa hoa xinh đẹp ở trước mặt, con ngươi đen lóe lên vẻ ký quái quỷ dị nhưng ngay sau đó lại thoáng vẻ bi thương…..
“Tiểu Mặc, con đừng lo lắng, mẹ con không có ở đây! Dì con xảy ra tai nạn xe cộ nên mẹ con đi chăm sóc dì, bây giờ vẫn chưa về!" Nghiêm Ký Hạo bế con riêng đi vào ngôi nhà không một bóng người, nhìn con riêng mỉm cười nói.
Điền Vũ Mặc vẫn trầm mặc không nói, khuôn mặt tiều tụy bình tĩnh không một tia cảm xúc giống như tuyệt không quan tâm đến chuyện của Điền Nhược Vân.
Nghiêm Ký Hạo nhìn hắn khẽ thở dài một hơi, sau đó lộ ra nụ cười nói: “Tiểu Mặc, ba ba đưa con trở về phòng nghỉ ngơi!"
Điền Vũ Mặc nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt Nghiêm Ký Hạo hiện lên vẻ bất đắc dĩ, ôm hắn trở về phòng.
Nhẹ nhàng đặt Điền Vũ Mặc lên giường. Nghiêm Ký Hạo vô cùng dịu dàng giúp hắn kéo chăn, vốn định ngồi lại nói chuyện với hắn một lát nhưng hắn đã nhắm mắt lại nên y chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, xoay người rời đi để cho hắn ngủ!
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Điền Vũ Mặc lập tức mở mắt ngồi dậy, vén chăn bước xuống giường. Kéo ngăn kéo ra tìm giấy bút, ngồi trước bàn học. Hắn mới vừa khỏe lại, tinh thần vẫn còn mệt mỏi, chỉ với mấy động tác đơn giản nhưng cũng đã làm hắn mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi!
Hít một hơi, Điền Vũ Mặc cầm bút máy lên viết, không biết viết gì. Sau một hồi viết xong, hắn đặt bút xuống, gắp giấy lại để trên bàn. Sau đó lại lấy một tờ giấy khác viết tiếp….
Ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, hơn nửa tháng không về nhà, căn phòng này đã trở nên xa lạ. Ô cửa kính màu thủy tinh đen càng làm cho khung cảnh thêm quỷ dị, đáng sợ.
Cho tới bây giờ hắn cũng không thích gian phòng này. Mặc dù rất lớn, rất đẹp nhưng không có sinh khí, sao có thể gọi là nhà. Trừ tháng đầu mới dọn vào làm hắn cảm thấy rất hạnh phúc ra thì quãng thời gian còn lại chỉ mang đến cho hắn sợ hãi và sợ hãi….
Tất cả sẽ nhanh chóng kết thúc! Mọi thống khổ và sợ hãi rất nhanh sẽ kết thúc…..
Điền Vũ Mặc lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi nằm viện tới giờ, nụ cười thản nhiên vô cùng xinh đẹp lại làm cho người ta bất giác cảm thấy sợ. Bởi vì nụ cười kia quá mức thê mỹ, làm cho người ta vừa nhìn vào liền cảm thấy lo lắng và….muốn rơi lệ!
Ngồi trên ghế nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ hồi phục lại chút khí lực sau đó Điền Vũ Mặc đứng dậy quay trở về giường nằm. Trong tay cầm thêm một vật…..là một con dao rọc giấy nhỏ, sắc bén.
Nằm trên giường, nhìn trần nhà quét vôi trắng, Điền Vũ Mặc mỉm cười, cười đến hoa lệ, cười thật…hạnh phúc.
Bàn tay gầy yếu cầm thanh dao rọc giấy đặt lên cổ tay, rạch mạnh xuống. Dòng máu đỏ hồng lập tức chảy ra ngoài, nhiễm đỏ cả tấm ra trải giường trắng tinh.
Nhìn dòng máu đỏ rực chói mắt, gương mặt Vũ Mặc vô cùng bình tĩnh. Trên khuôn mặt tái nhợt đó không có một chút sợ hãi. Tất cả đã kết thúc, hắn không bao giờ…còn vì giới tính của mình mà phiền não, thống khổ nữa, cũng không vì tình yêu của Nghiêm Ký Hạo đối với hắn mà buồn rầu, thống khổ nữa. Càng sẽ không vì hổ thẹn với mẹ mà lo lắng, đau khổ nữa. Tất cả mọi phiền muộn sẽ chấm dứt!
Sự tồn tại của hắn vốn dĩ là một sai lầm. Hắn không nên sinh ra trên đời, hắn sớm phải làm cho sai lầm này biến mất! Đáng tiếc hắn quá nhát gan, quá vô dụng, cho nên mới kéo dài đến tận hôm nay. Tạo ra nhiều sai lầm không thể vẫn hồi….
Hắn thật hối hận, hận bản thân sao không sớm chết nhanh một chút. Nếu như hắn có thể sớm chết cũng sẽ không gặp phải Nghiêm Ký Hạo, sẽ lên giường với y, gây nên chuyện loạn luận. Cũng sẽ không phản bội mẹ! Càng sẽ không bởi vì uống xuân dược mà nằm dưới thân cha kế phóng túng bản thân, làm ra nhiều chuyện không biết liêm sĩ như vậy….
Tất cả đều không thể vãn hồi. Hiện tại chuyện duy nhất hắn có thể làm là biến mất khỏi thế giới này. Chỉ có như vậy mới không còn thống khổ nữa, trả tất cả mọi thứ về với quĩ đạo vốn có!
Tác giả :
Ô Mông Tiểu Yến