Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ
Chương 6
Mất hết lý trí
Anh ngồi một đầu trên bàn ăn thật dài, thân hình nhỏ bé so với chiếc ghế dựa to lớn càng thêm mong manh yếu đuối.
Trước mặt, bàn dài được trải khăn đỏ sậm, bên trên nhìn qua có khoảng mười mấy món ăn. Hương thơm tràn ngập chóp mũi khiến anh càng thêm đói bụng, cảm giác đó cơ hồ đã cào tới tim tới phổi của anh. Nhưng cho dù sắc mặt có tái nhợt, đôi môi có khô nứt tới đâu, anh vẫn yên lặng ngồi, không hề có ý định cầm đũa.
Không chỉ không muốn ăn, anh còn sợ hãi. Nếu được, anh sẽ lập tức trốn khỏi nơi này, nhưng anh không dám.
Lúc này, một thân ảnh thướt tha bưng món cuối cùng lên, sau đó ngồi xuống bên phải anh.
"Diễn Trọng, con không phải đói bụng sao? Sao lại không ăn?" Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng khiến người như được tắm trong gió xuân. Bà tới gần anh, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của anh, kêu anh cầm đũa, "Đây đều là đồ mẹ nấu cho Diễn Trọng, Diễn Trọng không ăn, mẹ sẽ rất buồn."
Nghe những lời này, thân thể của anh nhịn không được mà run rẩy, ánh mắt kinh sợ lộ rõ bài xích.
Hàm răng run rẩy phát ra tiếng vang kèn kẹt nhưng người phụ nữ lại làm như không phát hiện, vẫn dịu dàng nói: "Diễn Trọng có phải đang làm nũng không? Được rồi, mẹ gắp cho Diễn Trọng, đúng là đứa nhỏ biết làm nũng."
Người phụ nữ gắp miếng xương sườn đưa tới trước miệng anh, hỏi: "Món này được không? Thịt kho tàu, món con yêu thích nhất."
Thân thể nhỏ gầy của anh bất giác lui ra sau, nhưng cho dù có lui thế nào, người phụ nữ kia vẫn mỉm cười, gắp đồ ăn đưa tới bên miệng của anh. Không thể mở được đôi môi đóng chặt, bà ta liền dùng sức, nước sốt dính đầy lên mặt của anh, hai hàng nước mắt theo đó mà chảy xuống.
Người phụ nữ thở dài, cầm khăn giấy giúp anh lau nước mắt và dầu mỡ dính trên mặt, tỏ vẻ phiền não vì đứa nhỏ không chịu ăn cơm: "Diễn Trọng kén ăn như vậy không tốt đâu, nào, nếu con không thích món này thì thử cái khác xem. Canh hạnh nhân nấu với phổi thế nào? Mẹ nếm thử rồi, rất ngon, con uống canh trước đi, nhìn đôi môi khô nứt kìa, mẹ thật sự rất đau lòng đó."
"Cho dù cáu kỉnh với mẹ, con cũng nên ăn chút gì đi, mẹ khó lắm mới vào bếp nấu ăn, hơn nữa phổ này là cắt bỏ từ người ba con, con uống, không phải sẽ càng thân với ba mình hay sao? Trước kia con không phải nói rất thích ba hay sao? Hiện tại tim phổi của ông ấy đều đang ở trước mặt con, con ăn hết rồi, mỗi ngày có thể ở cùng ba, ông ấy sẽ không chạy loạn, cũng sẽ không nói lời không thích con nữa, thật tốt biết bao."
Người phụ nữ dịu dàng nói chuyện như đọc thơ, quanh quẩn trong bếp, sau đó dần dần nhỏ lại, nhớ tới mức khó mà nghe thấy: "Mẹ ăn, Diễn Trọng cũng ăn, như vậy cả nhà chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, ba con sẽ không bao giờ rời xa chúng ta nữa. Diễn Trọng, con của mẹ, con không vui sao?"
"Con chắc sẽ rất vui đúng không? Nào, ngoan ngoãn uống hết canh, những món này tất cả đều phải ăn. Con ăn xong, ngày mai mẹ sẽ làm món khác cho con ăn. Món đó làm từ thịt đùi của tiện nhân và nghiệt chủng của ả ta, chắc chắn rất ngon, con nhất định sẽ thích."
Người phụ nữ như điên cuồng, trong miệng không ngừng nói ra lời dịu dàng, hai tay dùng sức cạy miệng đổ chén canh lên mặt anh. Mặc kệ anh có sặc hay không, bà ta vẫn không dừng hành động của mình lại.
Anh trừng mắt, đôi mắt nằm trên gương mặt gầy ốm thoạt nhìn vô cùng khủng bố, nước mắt sợ hãi không ngừng trào ra. Anh sợ, thật sự rất sợ, thân hình cứng đờ, nhưng bỗng dưng lại co giật lên.
Tiếng thở dốc thô nặng vang lên, người ngủ say trên giường đột nhiên giãy giụa, sau đó mở to hai mắt.
Mồ hôi ướt đẫm trán anh, gương mặt vốn luôn bình tĩnh hiện tại bị hoảng sợ bao trùm. Nhưng rất nhanh, Khuất Diễn Trọng đã khôi phục dáng vẻ bình thường.
Anh một mình ngồi trên giường, nơi này không có bàn ăn, cũng không có đồ ăn, cũng không có người đó.
Trời còn chưa sáng, bên ngoài vẫn đen kịt như đêm khuya. Khuất Diễn Trọng xốc chăn lên, dùng chân trần đạp lên sàn nhà. Cảm nhận được lạnh lẽo bên dưới truyền tới, anh bỗng nhiên tựa vào mép giường, yên lặng ngồi đó.
Anh không nói lời nào, hai mắt vô thần nhìn hư không đối diện.
Bốn bề an tĩnh, một chút thanh âm cũng không có. Khuất Diễn Trọng không cử động, đèn phòng cũng không mở, anh cứ như vậy hòa hợp với bóng đêm. Cứ như vậy, mãi tới tia nắng ban mai xuyên qua tấm màn chiếu vào, chuông đồng hồ báo thức đầu giường vang lên, anh mới duỗi tay tắt.
Khuất Diễn Trọng đứng dậy, ngoại trừ lảo đảo mấy cái, biểu tình của anh vẫn lãnh đạm, không hề nhìn ra một chút khác thường.
Ngay thời điểm Khuất Diễn Trọng lái xe tới trước bệnh viện, tại một nơi khác, một con người vẫn nằm trong chăn, không hề nhúc nhích. Bỗng dưng, tiếng chuông vang lên kêu gào chói tai, nhưng người đó chỉ giật giật mấy cái, lại không có phản ứng. Chuông di động hết lần này tới lần khác vang lên, qua một lúc lâu, người đó cuối cùng cũng kiên trì không được mà duỗi một cánh tay ra khỏi chăn.
"Ưm..." Đang mơ mơ màng màng, Tống Sanh liền nghe tiếng sư tử rống của ông anh trai truyền tới.
"Tống Sanh, em có phải còn ngủ hay không? Chỉ biết ngủ ngủ ngủ, ngủ quên rồi lại không chịu ăn sáng hả? Em còn như vậy anh sẽ tống em về nhà!"
Nghe tới đây, Tống Sanh lập tức mở to hai mắt, từ trên giường nhảy dựng lên, nói: "Anh trai mới sáng sớm đã nổi nóng, cứ như vậy sẽ không tìm được bạn gái đâu." Nói xong, cô lập tức dập máy, nhanh chóng cởi áo ngủ nhăn nhó trên giường ra.
Đánh răng rửa mặt thay đồ chải tóc, Tống Sanh chỉ dùng mười phút. Cô nhanh chóng thu dọn phòng trọ, đùng đùng chạy xuống lầu qua cửa hàng bên cạnh mua cái bánh bao và ly sữa đậu nành.
Nơi này cách chỗ làm không xa, vừa ăn sáng vừa đi cũng coi như là rèn luyện thân thể.
Tốc độ ăn uống của cô đương nhiên không thua kém tốc độ đánh răng rửa mặt, chiếc bánh bao nóng hổi bị cô cắn mấy cái đã giải quyết xong. Cửa hàng này làm bánh bao quả nhiên quá ngon, mềm mềm xốp xốp, hiện tại còn uống thêm ly đậu nành, tâm tình thật sự thoải mái.
Mỗi lần kịp ăn bữa sáng, công việc của Tống Sanh không thể tốt hơn. Rốt cuộc với tính cách này, chỉ cần dạ dày no đủ, tâm trạng liền thỏa mãn.
Tới cục cảnh sát, Tống Sanh liền cười hi hi ha ha chào hỏi tiền bối, sau đó chạy đi báo cáo với ông anh trai: "Anh nghe đây, em ăn sáng rồi."
"Có quỷ mới tin, đi chỗ khác." Tống Ly Nguyên ghét bỏ nhìn cô, còn đẩy cô ra xa.
Tống Sanh nhanh tay kéo ngăn bàn dưới chân Tống Ly Nguyên, dưới đó quả nhiên có chuẩn bị bánh mì sữa bò và mấy món ăn vặt. Cô không chút khách khí mà lấy hết ra ngoài: "Tuy em ăn sáng rồi nhưng nếu anh đã chuẩn bị thì em ăn luôn, người em gái tri kỷ như em trên đời khó tìm lắm."
"Mặt dày như em mới khó tìm." Tống Ly Nguyên tuy mắng nhưng không ngăn cản cô, chỉ trầm mặt dặn dò, "Tém tém một chút, đừng để bị bắt."
"Biết rồi."
Tống Sanh mang đống đồ ăn đi tìm Phương Tĩnh, sau khi gõ cửa đi vào, cô lại bỏ hết vào ngăn kéo của cô ấy: "Anh em mua, chị Phương Tĩnh cùng ăn đi."
Phương Tĩnh lạnh lùng nhìn cô: "Thời điểm làm việc ăn uống gì chứ? Còn nữa, điểm tâm sao toàn đồ ăn vặt vậy?"
"Ừ, kỳ cục." Tống Sanh nghiêm túc gật đầu, sau đó dứt khoát đưa túi hạt dưa qua cho Phương Tĩnh, thuận chân kéo sọt rát lại gần.
Phương Tĩnh khi trước ra vẻ lập tức lấy hạt dưa, một bên lật xem văn kiện, còn không quên nói: "Hôm nay ngon hơn hôm trước, hạt dưa đội trưởng mua, tôi mua thế nào cũng không bằng được."
"Cứ kêu anh trai em mua cho chị ăn là được." Tống Sanh vừa cắn hạt dưa vừa thò đầu nhìn báo cáo trong tay Phương Tĩnh, tò mò hỏi, "Chị Phương Tĩnh, đây là vụ án nào vậy?"
"Chính là vụ lần trước nhờ giáo sư Khuất hỗ trợ kiểm tra thi thể." Phương Tĩnh liếc mắt nhìn cô, "Sao vậy Cũng muốn tham gia hả? Nhưng đội trưởng nói rồi, cô không được xem vào, nói cái gì là đã hứa với gia đình, không phải sao?"
Tống Sanh không để ý mà vung tay lên, dũng cảm nói: "Đó không phải vì có hoàng đế trong nhà hay sao? Em nhìn thì sao chứ? Anh trai em không nói, ba mẹ em biết à?"
"Đúng là..." Phương Tĩnh cười cợt một câu rồi đẩy văn kiện cho cô xem, "Coi đi, cẩn thận đừng làm bẩn."
Thời điểm Tống Sanh vừa tới, không ai biết cô và đội trưởng Tống Ly Nguyên là anh em. Khi đó, Phương Tĩnh ấn tượng với lúm đồng tiền trên má cô gái này, tuy tính tình hơi lỗ mãng nhưng ánh mắt lại sáng ngời, can đảm mà thận trọng, thật sự là cô bé tốt. Tại thời đại nhiều người không thích xen vào chuyện của người khác như vậy, một Tống Sanh nhiệt tình chính nghĩa đặc biệt đáng quý.
Sau đó, đóa hoa lạnh lùng Phương Tĩnh bị một tiếng gọi "chị Phương Tĩnh" của cô gái này làm mềm lòng, từ đó hai người dần trở thành bạn tốt.
Tống Sanh được Phương Tĩnh cho phép, dứt khoát vứt hạt dưa qua một bên, nhanh chóng lật văn kiện xem, bộ dáng nghiêm túc khiến Phương Tĩnh nhịn không được mà bật cười lắc đầu.
Thi thể vốn bị chôn trong rừng cây ở ngoại ô, có người đi chặt cây vô tình phát hiện nên mới báo cảnh sát. Nạn nhân là một nam thanh niên tên Nghiêm Dịch, thời điểm tử vong là ba năm trước, lúc đó chỉ mới mười tám tuổi, từ ảnh chụp có thể thấy đây giống một tên côn đồ.
Anh ngồi một đầu trên bàn ăn thật dài, thân hình nhỏ bé so với chiếc ghế dựa to lớn càng thêm mong manh yếu đuối.
Trước mặt, bàn dài được trải khăn đỏ sậm, bên trên nhìn qua có khoảng mười mấy món ăn. Hương thơm tràn ngập chóp mũi khiến anh càng thêm đói bụng, cảm giác đó cơ hồ đã cào tới tim tới phổi của anh. Nhưng cho dù sắc mặt có tái nhợt, đôi môi có khô nứt tới đâu, anh vẫn yên lặng ngồi, không hề có ý định cầm đũa.
Không chỉ không muốn ăn, anh còn sợ hãi. Nếu được, anh sẽ lập tức trốn khỏi nơi này, nhưng anh không dám.
Lúc này, một thân ảnh thướt tha bưng món cuối cùng lên, sau đó ngồi xuống bên phải anh.
"Diễn Trọng, con không phải đói bụng sao? Sao lại không ăn?" Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng khiến người như được tắm trong gió xuân. Bà tới gần anh, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của anh, kêu anh cầm đũa, "Đây đều là đồ mẹ nấu cho Diễn Trọng, Diễn Trọng không ăn, mẹ sẽ rất buồn."
Nghe những lời này, thân thể của anh nhịn không được mà run rẩy, ánh mắt kinh sợ lộ rõ bài xích.
Hàm răng run rẩy phát ra tiếng vang kèn kẹt nhưng người phụ nữ lại làm như không phát hiện, vẫn dịu dàng nói: "Diễn Trọng có phải đang làm nũng không? Được rồi, mẹ gắp cho Diễn Trọng, đúng là đứa nhỏ biết làm nũng."
Người phụ nữ gắp miếng xương sườn đưa tới trước miệng anh, hỏi: "Món này được không? Thịt kho tàu, món con yêu thích nhất."
Thân thể nhỏ gầy của anh bất giác lui ra sau, nhưng cho dù có lui thế nào, người phụ nữ kia vẫn mỉm cười, gắp đồ ăn đưa tới bên miệng của anh. Không thể mở được đôi môi đóng chặt, bà ta liền dùng sức, nước sốt dính đầy lên mặt của anh, hai hàng nước mắt theo đó mà chảy xuống.
Người phụ nữ thở dài, cầm khăn giấy giúp anh lau nước mắt và dầu mỡ dính trên mặt, tỏ vẻ phiền não vì đứa nhỏ không chịu ăn cơm: "Diễn Trọng kén ăn như vậy không tốt đâu, nào, nếu con không thích món này thì thử cái khác xem. Canh hạnh nhân nấu với phổi thế nào? Mẹ nếm thử rồi, rất ngon, con uống canh trước đi, nhìn đôi môi khô nứt kìa, mẹ thật sự rất đau lòng đó."
"Cho dù cáu kỉnh với mẹ, con cũng nên ăn chút gì đi, mẹ khó lắm mới vào bếp nấu ăn, hơn nữa phổ này là cắt bỏ từ người ba con, con uống, không phải sẽ càng thân với ba mình hay sao? Trước kia con không phải nói rất thích ba hay sao? Hiện tại tim phổi của ông ấy đều đang ở trước mặt con, con ăn hết rồi, mỗi ngày có thể ở cùng ba, ông ấy sẽ không chạy loạn, cũng sẽ không nói lời không thích con nữa, thật tốt biết bao."
Người phụ nữ dịu dàng nói chuyện như đọc thơ, quanh quẩn trong bếp, sau đó dần dần nhỏ lại, nhớ tới mức khó mà nghe thấy: "Mẹ ăn, Diễn Trọng cũng ăn, như vậy cả nhà chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, ba con sẽ không bao giờ rời xa chúng ta nữa. Diễn Trọng, con của mẹ, con không vui sao?"
"Con chắc sẽ rất vui đúng không? Nào, ngoan ngoãn uống hết canh, những món này tất cả đều phải ăn. Con ăn xong, ngày mai mẹ sẽ làm món khác cho con ăn. Món đó làm từ thịt đùi của tiện nhân và nghiệt chủng của ả ta, chắc chắn rất ngon, con nhất định sẽ thích."
Người phụ nữ như điên cuồng, trong miệng không ngừng nói ra lời dịu dàng, hai tay dùng sức cạy miệng đổ chén canh lên mặt anh. Mặc kệ anh có sặc hay không, bà ta vẫn không dừng hành động của mình lại.
Anh trừng mắt, đôi mắt nằm trên gương mặt gầy ốm thoạt nhìn vô cùng khủng bố, nước mắt sợ hãi không ngừng trào ra. Anh sợ, thật sự rất sợ, thân hình cứng đờ, nhưng bỗng dưng lại co giật lên.
Tiếng thở dốc thô nặng vang lên, người ngủ say trên giường đột nhiên giãy giụa, sau đó mở to hai mắt.
Mồ hôi ướt đẫm trán anh, gương mặt vốn luôn bình tĩnh hiện tại bị hoảng sợ bao trùm. Nhưng rất nhanh, Khuất Diễn Trọng đã khôi phục dáng vẻ bình thường.
Anh một mình ngồi trên giường, nơi này không có bàn ăn, cũng không có đồ ăn, cũng không có người đó.
Trời còn chưa sáng, bên ngoài vẫn đen kịt như đêm khuya. Khuất Diễn Trọng xốc chăn lên, dùng chân trần đạp lên sàn nhà. Cảm nhận được lạnh lẽo bên dưới truyền tới, anh bỗng nhiên tựa vào mép giường, yên lặng ngồi đó.
Anh không nói lời nào, hai mắt vô thần nhìn hư không đối diện.
Bốn bề an tĩnh, một chút thanh âm cũng không có. Khuất Diễn Trọng không cử động, đèn phòng cũng không mở, anh cứ như vậy hòa hợp với bóng đêm. Cứ như vậy, mãi tới tia nắng ban mai xuyên qua tấm màn chiếu vào, chuông đồng hồ báo thức đầu giường vang lên, anh mới duỗi tay tắt.
Khuất Diễn Trọng đứng dậy, ngoại trừ lảo đảo mấy cái, biểu tình của anh vẫn lãnh đạm, không hề nhìn ra một chút khác thường.
Ngay thời điểm Khuất Diễn Trọng lái xe tới trước bệnh viện, tại một nơi khác, một con người vẫn nằm trong chăn, không hề nhúc nhích. Bỗng dưng, tiếng chuông vang lên kêu gào chói tai, nhưng người đó chỉ giật giật mấy cái, lại không có phản ứng. Chuông di động hết lần này tới lần khác vang lên, qua một lúc lâu, người đó cuối cùng cũng kiên trì không được mà duỗi một cánh tay ra khỏi chăn.
"Ưm..." Đang mơ mơ màng màng, Tống Sanh liền nghe tiếng sư tử rống của ông anh trai truyền tới.
"Tống Sanh, em có phải còn ngủ hay không? Chỉ biết ngủ ngủ ngủ, ngủ quên rồi lại không chịu ăn sáng hả? Em còn như vậy anh sẽ tống em về nhà!"
Nghe tới đây, Tống Sanh lập tức mở to hai mắt, từ trên giường nhảy dựng lên, nói: "Anh trai mới sáng sớm đã nổi nóng, cứ như vậy sẽ không tìm được bạn gái đâu." Nói xong, cô lập tức dập máy, nhanh chóng cởi áo ngủ nhăn nhó trên giường ra.
Đánh răng rửa mặt thay đồ chải tóc, Tống Sanh chỉ dùng mười phút. Cô nhanh chóng thu dọn phòng trọ, đùng đùng chạy xuống lầu qua cửa hàng bên cạnh mua cái bánh bao và ly sữa đậu nành.
Nơi này cách chỗ làm không xa, vừa ăn sáng vừa đi cũng coi như là rèn luyện thân thể.
Tốc độ ăn uống của cô đương nhiên không thua kém tốc độ đánh răng rửa mặt, chiếc bánh bao nóng hổi bị cô cắn mấy cái đã giải quyết xong. Cửa hàng này làm bánh bao quả nhiên quá ngon, mềm mềm xốp xốp, hiện tại còn uống thêm ly đậu nành, tâm tình thật sự thoải mái.
Mỗi lần kịp ăn bữa sáng, công việc của Tống Sanh không thể tốt hơn. Rốt cuộc với tính cách này, chỉ cần dạ dày no đủ, tâm trạng liền thỏa mãn.
Tới cục cảnh sát, Tống Sanh liền cười hi hi ha ha chào hỏi tiền bối, sau đó chạy đi báo cáo với ông anh trai: "Anh nghe đây, em ăn sáng rồi."
"Có quỷ mới tin, đi chỗ khác." Tống Ly Nguyên ghét bỏ nhìn cô, còn đẩy cô ra xa.
Tống Sanh nhanh tay kéo ngăn bàn dưới chân Tống Ly Nguyên, dưới đó quả nhiên có chuẩn bị bánh mì sữa bò và mấy món ăn vặt. Cô không chút khách khí mà lấy hết ra ngoài: "Tuy em ăn sáng rồi nhưng nếu anh đã chuẩn bị thì em ăn luôn, người em gái tri kỷ như em trên đời khó tìm lắm."
"Mặt dày như em mới khó tìm." Tống Ly Nguyên tuy mắng nhưng không ngăn cản cô, chỉ trầm mặt dặn dò, "Tém tém một chút, đừng để bị bắt."
"Biết rồi."
Tống Sanh mang đống đồ ăn đi tìm Phương Tĩnh, sau khi gõ cửa đi vào, cô lại bỏ hết vào ngăn kéo của cô ấy: "Anh em mua, chị Phương Tĩnh cùng ăn đi."
Phương Tĩnh lạnh lùng nhìn cô: "Thời điểm làm việc ăn uống gì chứ? Còn nữa, điểm tâm sao toàn đồ ăn vặt vậy?"
"Ừ, kỳ cục." Tống Sanh nghiêm túc gật đầu, sau đó dứt khoát đưa túi hạt dưa qua cho Phương Tĩnh, thuận chân kéo sọt rát lại gần.
Phương Tĩnh khi trước ra vẻ lập tức lấy hạt dưa, một bên lật xem văn kiện, còn không quên nói: "Hôm nay ngon hơn hôm trước, hạt dưa đội trưởng mua, tôi mua thế nào cũng không bằng được."
"Cứ kêu anh trai em mua cho chị ăn là được." Tống Sanh vừa cắn hạt dưa vừa thò đầu nhìn báo cáo trong tay Phương Tĩnh, tò mò hỏi, "Chị Phương Tĩnh, đây là vụ án nào vậy?"
"Chính là vụ lần trước nhờ giáo sư Khuất hỗ trợ kiểm tra thi thể." Phương Tĩnh liếc mắt nhìn cô, "Sao vậy Cũng muốn tham gia hả? Nhưng đội trưởng nói rồi, cô không được xem vào, nói cái gì là đã hứa với gia đình, không phải sao?"
Tống Sanh không để ý mà vung tay lên, dũng cảm nói: "Đó không phải vì có hoàng đế trong nhà hay sao? Em nhìn thì sao chứ? Anh trai em không nói, ba mẹ em biết à?"
"Đúng là..." Phương Tĩnh cười cợt một câu rồi đẩy văn kiện cho cô xem, "Coi đi, cẩn thận đừng làm bẩn."
Thời điểm Tống Sanh vừa tới, không ai biết cô và đội trưởng Tống Ly Nguyên là anh em. Khi đó, Phương Tĩnh ấn tượng với lúm đồng tiền trên má cô gái này, tuy tính tình hơi lỗ mãng nhưng ánh mắt lại sáng ngời, can đảm mà thận trọng, thật sự là cô bé tốt. Tại thời đại nhiều người không thích xen vào chuyện của người khác như vậy, một Tống Sanh nhiệt tình chính nghĩa đặc biệt đáng quý.
Sau đó, đóa hoa lạnh lùng Phương Tĩnh bị một tiếng gọi "chị Phương Tĩnh" của cô gái này làm mềm lòng, từ đó hai người dần trở thành bạn tốt.
Tống Sanh được Phương Tĩnh cho phép, dứt khoát vứt hạt dưa qua một bên, nhanh chóng lật văn kiện xem, bộ dáng nghiêm túc khiến Phương Tĩnh nhịn không được mà bật cười lắc đầu.
Thi thể vốn bị chôn trong rừng cây ở ngoại ô, có người đi chặt cây vô tình phát hiện nên mới báo cảnh sát. Nạn nhân là một nam thanh niên tên Nghiêm Dịch, thời điểm tử vong là ba năm trước, lúc đó chỉ mới mười tám tuổi, từ ảnh chụp có thể thấy đây giống một tên côn đồ.
Tác giả :
Phù Hoa