Kẻ Lừa Đảo Lịch Thiệp (Gentle Rogue)
Chương 45
Cho đến khi cỗ xe của Derek dừng ở ngay trước cửa nhà ở Piccadilly, Georgina không chỉ là bực bội với những người hộ tống này thôi mà là giận như điên. Sự vui mừng của Jeremy khi phỏng đoán hậu quả những chuyện nàng đã làm, làm cho nàng càng phập phồng lo sợ về phản ứng của chồng nàng. Derek vẫn còn xấu hổ vì tội không biết nên đã tán tỉnh thím của mình, vì vậy chuyện anh càm ràm suốt dọc đường cũng không giúp được gì cho nàng. Còn Percy, gã khốn kiếp đấy, thì càng tệ hơn .
Không phả nàng giận một cách vô lý. Nàng biết rất rõ là nàng đang giận bản thân nàng hơn bất cứ người nào khác, bởi vì mặc dù sự cứng đầu vô lý của James đã buộc nàng đi xuống bến cảng, nhưng nàng không nên đi đến đó, và chuyện anh sẽ giận nàng rất là hợp lý. Và khi James nổi giận, rất nổi giận, thì không có chuyện gì tốt đẹp hết. Không phải là anh đã gần như giết chết Warren bằng cách xiết cổ anh ấy sao ? Nhưng nghe từ miệng Jeremy thì không giống những gì nàng có thể mong đợi. Cũng dễ hiểu là lúc này nàng cảm thấy rất lo sợ, và cũng dễ hiểu là tại sao nàng lại giận chính bản thân mình.
Nàng định là sẽ xông thẳng vào nhà, rồi đi thẳng vào phòng. Cậu con trai ghẻ thối tha của nàng có thể nói những gì cậu ta muốn nói, nhưng nàng sẽ trốn sau cánh cửa phòng trước khi chồng nàng nổi giận.
Đó là những gì nàng dự tính nhưng Jeremy lại có ý định khác, và nàng để cho cậu ta giúp nàng xuống xe là một sai lầm lớn. Khi nàng cố đi qua cậu ta để vào nhà trước thì cậu ta chụp lấy tay nàng và không để cho nàng đi. Tuy nàng lớn tuổi hơn nhưng cậu ta to con hơn, khoẻ mạnh hơn và cậu ta quyết tâm lôi nàng đến trước mặt James, không cho nàng có cơ hội chạy trốn .
Họ chưa đi tới cửa thì cánh cửa đã được Dobson mở rộng, nàng rít lên nho nhỏ với cậu ta trong khi cố mỉm cười với người quản gia." Bỏ tay dì ra ngay, Jeremy, trước khi dì đánh con."
"Này, đó không phải là cách mà một người mẹ nói chuyện với con của ..."
"Con là một thằng khốn, con rất thích thú trong chuyện này phải không ?"
Câu hỏi đó được trả lời bằng cái cười toét miệng và một cái đẩy, đưa nàng vào đại sảnh. Dĩ nhiên phòng trống không trừ sự có mặt của Dobson, vì thế, có lẽ nàng còn có cơ hội. Cầu thang ở ngay đó, nhưng Jeremy đã không bỏ lỡ một giây nào và cố sức la réo gọi cha. Và Georgina cũng không bỏ lỡ một giây nào, nàng đá vào chân cậu. Thật không may, chuyện này càng làm cho cậu réo to hơn và càng không bỏ tay nàng ra, tệ hơn nữa là cánh cửa phòng khách bỗng mở toang khi nàng đang co chân chuẩn bị đá cậu thêm cái nữa .
Ôi thật quả là tệ, sau những gì nàng đã làm sai trong ngày, James phải là người đứng ở đó chứng kiến cảnh này sao? Anh không phát hiện ra việc nàng đã trốn ra khỏi nhà chứ? Không thể, nhưng sao anh lại phải có mặt ở đó, ngay trong lúc này, để chứng kiến cảnh nàng đang hành xác con anh. Và cặp chân mày của anh nhíu lại một cách kỳ lạ, giống như là anh biết tại sao nàng làm vậy ? Ngay khi cha cậu xuất hiện, Jeremy có thả nàng ra không ? Không, cậu ta còn chưa thả nàng ra kìa !
Thật là quá đáng, Georgina nổi sùng lên. "Bảo thằng con lì lợm của anh thả em ra mau, James Malory, không thôi em sẽ đá cho đến khi nó bị thương đấy."
"Cô ta có làm thật không ?"
"Câm mồm đi, Percy," có ai đó nói, có lẽ là tiếng của Derek.
Georgina không nghe rõ. Nàng đi xăm xăm lại gần James, kéo theo Jeremy với nàng, vì cậu vẫn không bỏ nàng ra, và trợn mắt với chồng nàng, lờ đi Anthony, Connie và George Amherst, những người đang đứng xung quanh anh.
"Em cóc sợ anh nói gì về việc này." Nàng nói với anh.
"Việc gì?"
"Chuyện em đã đi đâu. Nếu anh không phải là một người chồng bất thường ..."
"Bất thường à?"
"Đúng, bất thường! Không cho em gặp mặt người nhà, nếu không bất thường thì là cái gì?"
"Là khôn ngoan."
"Vậy được, cứ giữ vững lập trường quái quỉ của anh đi. Nếu như anh đã không quá khôn khoan thì em đã không làm vậy, vì thế trước khi anh nổi nóng lên thì hãy nghĩ, ai thật sự là người có lỗi trong chuyện này ."
James xoay qua hỏi Jeremy. "Con tìm thấy dì ở đâu vậy ?"
Georgina muốn hét váng lên. Nàng cố gỡ tay Jeremy ra khi nàng nói với chồng nhưng vẫn không thể gỡ được, và có đổ lỗi lên vai James cũng không giúp được gì. Bây giờ thì thằng láu cá đó muốn nói gì chẳng được và nàng sẽ không lấy làm ngạc nhiên khi James bóp cổ nàng ngay ở đây, trước mặt em, cháu, con và bạn bè của anh, tất cả bọn họ đều sẽ đứng về phía anh và sẽ không bao giờ giúp nàng.
Nhưng rồi nàng ngạc nhiên khi Jeremy đẩy nàng ra sau lưng và nghe cậu nói với cha. "Không xấu như cha đang nghĩ đâu. Dì đã đến bến cảng nhưng có người hộ tống. Dì đã thuê được một cỗ xe và hai gã đánh xe rất bự con, họ sẽ không để một ai đến gần ..."
"Đúng là đồ ba xạo," Percy chặc lưỡi cắt ngang. "Vậy làm thế nào mà cô ta ngã sầm vào tay Derek, và suýt bị hôn vậy?"
Derek, mặt đỏ bừng, nhào tới nắm lấy cà vạt của Percy và xiết chặt trong tay mình cho đến khi gã trai tội nghiệp này ho sặc sụa. "Cậu dám nói em họ của tôi là một kẻ ba xạo à ?" Anh gầm gừ, đôi mắt anh bây giờ thật sự có màu xanh, chứng tỏ là anh giận biết dường nào .
"Đâu có đâu! Có mơ cũng không dám kìa," Percy nhanh chóng trấn an anh, nhưng hắn có vẻ rất mơ hồ, và hắn nói như biện hộ. "Nhưng tôi đã có mặt ở đó đấy, Derek. Tôi biết mình đã nhìn thấy gì ." Chiếc cà vạt bị xiết chặt hơn. "Nhưng tôi mà biết gì chứ ?"
"Này, các cậu," Anthony nói một cách khô khan. "Vợ tôi không thích có máu đổ trong đại sảnh đâu đấy."
Georgina, được thân Jeremy che chở, bây giờ cảm thấy xấu hổ vì đã nghĩ xấu cho cậu. Nàng nhận ra cậu nắm tay nàng là để bảo vệ nàng trước cha cậu, nhưng phải cám ơn cái gã khốn khiếp Percy vì đã nhiều chuyện.
Bây giờ nàng sợ sệt nhìn qua vai cậu để xem phản ứng của James. Anh nhíu mày khi nhìn thấy nàng, nhưng trừ chuyện này, anh vẫn điềm tĩnh như thường ngày, đứng đó nghe nàng nói đã xảy ra chuyện gì mà không biểu lộ thái độ gì khác.
Từ nơi nàng đang đứng, nàng có thể nhìn thấy Anthony đứng ở một bên James, Connie thì đứng ở bên kia, đang cười với nàng, rõ ràng là không hứng thú đến chuyện đang xảy ra. Anthony hình như cũng không hứng thú, thái độ này thông thường là của James, nhưng nàng không nghĩ là James cũng đang có thái độ như vậy. Khi nàng cảm thấy Jeremy gồng mình trước mặt nàng, nàng đoán là nàng đã đúng. Và khi Jeremy xoay người lại thì thầm vào tai nàng, "Con nghĩ bây giờ dì phải chạy mau," nàng đã hiểu rõ.
James không cử động, nhìn nàng vội vã lên cầu thang, để ý là nàng đã kéo váy lên chạy, để lộ không chỉ gót chân mà cả bắp chân cho mọi người cùng thấy. Anh liếc nhìn những người đang có mặt trong đại sảnh và thấy rõ là bọn họ đã nhìn thấy và đang chiêm ngưỡng làm cho anh càng nổi lửa hơn . Anh đợi cho đến khi có tiếng cửa đóng sầm trên lầu rồi mới xoay qua nhìn Jeremy, người duy nhất không nhìn theo Georgina mà cậu ta luôn quan sát cha cậụ
"Lòng trung thành đổi chủ rồi hả, thằng nhóc?" Anh nói một cách nhỏ nhẹ .
Sự nhỏ nhẹ trong giọng nói của anh làm Jeremy cảm thấy lúng túng. "Thật ra thì con không muốn cha bị như chú Tony, bởi vì cha có thể rất giận dì, và dì cũng sẽ rất giận cha . Dì rất nóng tánh đấy, nếu như cha còn chưa biết."
"Con nghĩ là cha sẽ phải tìm một cái giường khác à?"
"Thì đại khái vậy."
Nghe bọn họ ám chỉ chuyện không hay của mình, Anthony hắng giọng và gầm gừ, "Nếu cha cháu còn chưa đánh sưng mông cháu thì chú sẽ làm chuyện đấy ."
Nhưng Jeremy không quan tâm đến sự bực bội của người chú. "Cha sẽ làm gì ?" Cậu hỏi cha mình.
James trả lời. "Dĩ nhiên là lên lầu và đánh cô ta một trận."
Sáu giọng khác đồng vang lên phản đối. James suýt cười, đúng là điên. Bọn họ phải hiểu rõ anh hơn thế chứ, nhưng ngay cả Anthony cũng đã đề nghị là anh nên suy nghĩ lại. Anh không nói thêm một lời nào, cũng không chuyển động để làm chuyện anh vừa nói, nhưng khi bọn họ vẫn còn đang đưa ý kiến này nọ thì Dobson mở cánh cửa một lần nữa và Warren Anderson xông vào nhà.
Anthony là người đầu tiên nhìn thấy ngọn núi này xăm xăm lại gần anh của mình, anh hích cùi chỏ vào hông James và hỏi, "Bạn của anh à ?"
James nhìn theo ánh mắt em anh và chửi thề. "Mẹ kiếp, là kẻ thù thì đúng hơn."
"Một trong các người anh vợ của anh à?" Anthony đoán và tránh ra.
James không có cơ hội để trả lời anh vì lúc này Warren đã chộp lấy anh và lập tức tung ra nắm đấm. James tránh được một cách dễ dàng, nhưng Warren cúi gập người xuống và tung ra quả đấm tiếp theo đấm trúng vào bụng của James.
Trong lúc mất thăng bằng anh nghe Warren gầm gừ. "Tôi học được từ lần trước đấy, Malory ."
Một quả đấm tung ra làm cho Warren ngã xuống sàn nhà trong khi James đứng lên. "Hiển nhiên là còn chưa học thuộc."
Trong khi Warren lắc lắc đầu để có lại tâm trí, Anthony hỏi James. "Đây là người muốn treo cổ anh hả ?"
"Chính là hắn."
Anthony đưa tay ra giúp Warren đứng lên, nhưng sau đó anh vẫn không buông tay ra. Và giọng nói của anh đầy vẻ đe dọa khi anh hỏi Warren. "Cảm giác thế nào khi tình thế xoay ngược lại vậy, tên Yank kia?"
Warren trợn mắt với Anthony. "Nói vậy nghĩa là gì ?"
"Nhìn xung quanh anh đi. Lần này không phải là người nhà của anh ở xung quanh anh mà là của anh ấy đấy. Nếu là tôi thì tôi sẽ khôn hồn giữ tay mình trong túi quần ."
"Đi chết đi," Warren nói và giật mạnh tay lại .
Anthony có lẽ rất giận nhưng anh chỉ cười và nhìn James như để nói, " Em đã thử rồi đấy. Bây giờ lại đến lượt anh." Nhưng James không muốn đến lượt mình. Anh chỉ muốn Warren Anderson cút ra khỏi đây, cút ra khỏi Anh quốc, cút ra khỏi đời anh. Nếu hắn đã không quá hiếu chiến, đáng ghét và nóng nảy thì anh có lẽ sẽ giải thích. Nhưng Warren Anderson không phải là một người đàn ông biết nói lý lẽ. Hơn nữa, James không thích hắn, cũng dễ hiểu thôi vì hắn đã muốn treo cổ anh mà.
Một cách lạnh lùng, anh cảnh cáo hắn. "Chúng ta có thể giải quyết chuyện này bằng nắm đấm và tôi có thể đập anh như đập một con chó ... Đừng lo, tôi không cần ai giúp đỡ đâu .. hoặc là anh mau cút khỏi đây."
"Tôi không đi khỏi đây nếu không có em của tôi." Warren giữ vững ý định.
"Này, anh sai rồi, Yank. Anh là người đã trao cô ấy cho tôi và tôi sẽ giữ lại cô ấy, và đặc biệt là sẽ giữ cô ấy không cho đến gần anh cùng sự thô bạo của anh."
"Cậu đã không muốn có nó!"
"Ai nói vậy?" James gầm gừ. "Tôi thích cô ấy đến nỗi xém để bị anh treo cổ đấy!"
"Thật không hiểu cậu," Warren nhíu mày nói.
"Dĩ nhiên là anh ấy muốn rồi," Anthony xía vào và cười. "Dễ hiểu thôi."
James lờ người em mình để cam đoan với người anh vợ. "Cho dù tôi không muốn có cô ấy, Anderson, bây giờ anh vẫn không thể mang cô ấy đi được."
"Tại sao không ?"
"Bởi vì cô ấy đang mang đứa con của tôi, và tôi còn chưa quên, anh chính là người đã chủ trương, đánh cô ấy để giải quyết mọi chuyện."
"Nhưng không phải Malory vừa nói, anh ấy sẽ ..."
"Câm mồm ngay, Percy!" ba giọng nói phát ra từ ba hướng khác nhau .
Warren đang quá giận để nhận ra. "Chúa tôi, Malory, tôi sẽ không đụng vào một cọng tóc của nó ... Này, nó là em tôi đấy !"
"Cô ấy là vợ của tôi, tôi có quyền hạn với cô ấy, một trong các quyền hạn đó là không cho anh đến gần cô ấy. Nếu anh muốn gặp cô ấy thì anh sẽ phải giải hoà với tôi trước."
Phản ứng của Warren không có gì là ngạc nhiên. "Đi chết đi, tôi sẽ không bao giờ làm và mặc xác cái quyền hạn của cậu . Nếu cậu nghĩ chúng tôi sẽ để nó ở lại với một tên cướp biển thì cậu lầm to."
Những lời đó nghe rất hùng hồn nhưng Warren biết rõ là anh không có cách nào mang Georgina ra khỏi căn nhà này được, vì anh đã đến một mình, trong khi Malory có cả gia đình của anh ta ở đây và bạn bè nữa. Nó làm cho anh nổi điên lên nhưng ngay lúc này anh không có đường để lựa chọn. Anh rời khỏi ngôi nhà một cách tức tối, và vì sao cánh cửa không bị dập mạnh sau lưng anh chỉ là vì Dobson đã mở rộng cửa trước khi anh có thể chạm tay vào.
Anthony ngả người ra phía sau ôm bụng cười. "Không biết có nên chúc mừng cho anh về chuyện đứa bé không, ông anh già, hay là chuyện anh đã đuổi được cậu của đứa bé."
"Tôi cần một ly nữa," đó là những gì James đáp lại, và đi vào phòng khách để tìm cho mình một ly rượu.
Cho dù anh không thích, những lời chúc mừng vẫn tiếp tục vang lên theo sau lưng anh. Cho đến lúc những lời chúc mừng lắng xuống, James đã say nhừ.
"George không nói quá khi miêu tả những người anh của chị ấy, phải không ?" Anthony nhận xét, vẫn còn thích thú với mọi chuyện đã diễn ra. "Tất cả bọn họ đều bự con như hắn à?"
"Gần như vậy," James lảm nhảm.
"Anh biết là hắn sẽ quay lại," Anthony đoán. "Và sẽ có thêm người đấy."
James không đồng ý. "Những người khác thì sáng suốt hơn. Không nhiều lắm nhưng có chút đỉnh. Họ sẽ quay về Mỹ. Suy cho cùng thì họ có thể làm được gì chứ ? Cô ấy là vợ của anh mày."
Anthony chặc lưỡi, không tin một chút nào. "Những lời đó từ từ thấy dễ nói hơn, phải không?"
"Lời nào?"
"Vợ đấy."
"Đồ chết tiệt."
Không phả nàng giận một cách vô lý. Nàng biết rất rõ là nàng đang giận bản thân nàng hơn bất cứ người nào khác, bởi vì mặc dù sự cứng đầu vô lý của James đã buộc nàng đi xuống bến cảng, nhưng nàng không nên đi đến đó, và chuyện anh sẽ giận nàng rất là hợp lý. Và khi James nổi giận, rất nổi giận, thì không có chuyện gì tốt đẹp hết. Không phải là anh đã gần như giết chết Warren bằng cách xiết cổ anh ấy sao ? Nhưng nghe từ miệng Jeremy thì không giống những gì nàng có thể mong đợi. Cũng dễ hiểu là lúc này nàng cảm thấy rất lo sợ, và cũng dễ hiểu là tại sao nàng lại giận chính bản thân mình.
Nàng định là sẽ xông thẳng vào nhà, rồi đi thẳng vào phòng. Cậu con trai ghẻ thối tha của nàng có thể nói những gì cậu ta muốn nói, nhưng nàng sẽ trốn sau cánh cửa phòng trước khi chồng nàng nổi giận.
Đó là những gì nàng dự tính nhưng Jeremy lại có ý định khác, và nàng để cho cậu ta giúp nàng xuống xe là một sai lầm lớn. Khi nàng cố đi qua cậu ta để vào nhà trước thì cậu ta chụp lấy tay nàng và không để cho nàng đi. Tuy nàng lớn tuổi hơn nhưng cậu ta to con hơn, khoẻ mạnh hơn và cậu ta quyết tâm lôi nàng đến trước mặt James, không cho nàng có cơ hội chạy trốn .
Họ chưa đi tới cửa thì cánh cửa đã được Dobson mở rộng, nàng rít lên nho nhỏ với cậu ta trong khi cố mỉm cười với người quản gia." Bỏ tay dì ra ngay, Jeremy, trước khi dì đánh con."
"Này, đó không phải là cách mà một người mẹ nói chuyện với con của ..."
"Con là một thằng khốn, con rất thích thú trong chuyện này phải không ?"
Câu hỏi đó được trả lời bằng cái cười toét miệng và một cái đẩy, đưa nàng vào đại sảnh. Dĩ nhiên phòng trống không trừ sự có mặt của Dobson, vì thế, có lẽ nàng còn có cơ hội. Cầu thang ở ngay đó, nhưng Jeremy đã không bỏ lỡ một giây nào và cố sức la réo gọi cha. Và Georgina cũng không bỏ lỡ một giây nào, nàng đá vào chân cậu. Thật không may, chuyện này càng làm cho cậu réo to hơn và càng không bỏ tay nàng ra, tệ hơn nữa là cánh cửa phòng khách bỗng mở toang khi nàng đang co chân chuẩn bị đá cậu thêm cái nữa .
Ôi thật quả là tệ, sau những gì nàng đã làm sai trong ngày, James phải là người đứng ở đó chứng kiến cảnh này sao? Anh không phát hiện ra việc nàng đã trốn ra khỏi nhà chứ? Không thể, nhưng sao anh lại phải có mặt ở đó, ngay trong lúc này, để chứng kiến cảnh nàng đang hành xác con anh. Và cặp chân mày của anh nhíu lại một cách kỳ lạ, giống như là anh biết tại sao nàng làm vậy ? Ngay khi cha cậu xuất hiện, Jeremy có thả nàng ra không ? Không, cậu ta còn chưa thả nàng ra kìa !
Thật là quá đáng, Georgina nổi sùng lên. "Bảo thằng con lì lợm của anh thả em ra mau, James Malory, không thôi em sẽ đá cho đến khi nó bị thương đấy."
"Cô ta có làm thật không ?"
"Câm mồm đi, Percy," có ai đó nói, có lẽ là tiếng của Derek.
Georgina không nghe rõ. Nàng đi xăm xăm lại gần James, kéo theo Jeremy với nàng, vì cậu vẫn không bỏ nàng ra, và trợn mắt với chồng nàng, lờ đi Anthony, Connie và George Amherst, những người đang đứng xung quanh anh.
"Em cóc sợ anh nói gì về việc này." Nàng nói với anh.
"Việc gì?"
"Chuyện em đã đi đâu. Nếu anh không phải là một người chồng bất thường ..."
"Bất thường à?"
"Đúng, bất thường! Không cho em gặp mặt người nhà, nếu không bất thường thì là cái gì?"
"Là khôn ngoan."
"Vậy được, cứ giữ vững lập trường quái quỉ của anh đi. Nếu như anh đã không quá khôn khoan thì em đã không làm vậy, vì thế trước khi anh nổi nóng lên thì hãy nghĩ, ai thật sự là người có lỗi trong chuyện này ."
James xoay qua hỏi Jeremy. "Con tìm thấy dì ở đâu vậy ?"
Georgina muốn hét váng lên. Nàng cố gỡ tay Jeremy ra khi nàng nói với chồng nhưng vẫn không thể gỡ được, và có đổ lỗi lên vai James cũng không giúp được gì. Bây giờ thì thằng láu cá đó muốn nói gì chẳng được và nàng sẽ không lấy làm ngạc nhiên khi James bóp cổ nàng ngay ở đây, trước mặt em, cháu, con và bạn bè của anh, tất cả bọn họ đều sẽ đứng về phía anh và sẽ không bao giờ giúp nàng.
Nhưng rồi nàng ngạc nhiên khi Jeremy đẩy nàng ra sau lưng và nghe cậu nói với cha. "Không xấu như cha đang nghĩ đâu. Dì đã đến bến cảng nhưng có người hộ tống. Dì đã thuê được một cỗ xe và hai gã đánh xe rất bự con, họ sẽ không để một ai đến gần ..."
"Đúng là đồ ba xạo," Percy chặc lưỡi cắt ngang. "Vậy làm thế nào mà cô ta ngã sầm vào tay Derek, và suýt bị hôn vậy?"
Derek, mặt đỏ bừng, nhào tới nắm lấy cà vạt của Percy và xiết chặt trong tay mình cho đến khi gã trai tội nghiệp này ho sặc sụa. "Cậu dám nói em họ của tôi là một kẻ ba xạo à ?" Anh gầm gừ, đôi mắt anh bây giờ thật sự có màu xanh, chứng tỏ là anh giận biết dường nào .
"Đâu có đâu! Có mơ cũng không dám kìa," Percy nhanh chóng trấn an anh, nhưng hắn có vẻ rất mơ hồ, và hắn nói như biện hộ. "Nhưng tôi đã có mặt ở đó đấy, Derek. Tôi biết mình đã nhìn thấy gì ." Chiếc cà vạt bị xiết chặt hơn. "Nhưng tôi mà biết gì chứ ?"
"Này, các cậu," Anthony nói một cách khô khan. "Vợ tôi không thích có máu đổ trong đại sảnh đâu đấy."
Georgina, được thân Jeremy che chở, bây giờ cảm thấy xấu hổ vì đã nghĩ xấu cho cậu. Nàng nhận ra cậu nắm tay nàng là để bảo vệ nàng trước cha cậu, nhưng phải cám ơn cái gã khốn khiếp Percy vì đã nhiều chuyện.
Bây giờ nàng sợ sệt nhìn qua vai cậu để xem phản ứng của James. Anh nhíu mày khi nhìn thấy nàng, nhưng trừ chuyện này, anh vẫn điềm tĩnh như thường ngày, đứng đó nghe nàng nói đã xảy ra chuyện gì mà không biểu lộ thái độ gì khác.
Từ nơi nàng đang đứng, nàng có thể nhìn thấy Anthony đứng ở một bên James, Connie thì đứng ở bên kia, đang cười với nàng, rõ ràng là không hứng thú đến chuyện đang xảy ra. Anthony hình như cũng không hứng thú, thái độ này thông thường là của James, nhưng nàng không nghĩ là James cũng đang có thái độ như vậy. Khi nàng cảm thấy Jeremy gồng mình trước mặt nàng, nàng đoán là nàng đã đúng. Và khi Jeremy xoay người lại thì thầm vào tai nàng, "Con nghĩ bây giờ dì phải chạy mau," nàng đã hiểu rõ.
James không cử động, nhìn nàng vội vã lên cầu thang, để ý là nàng đã kéo váy lên chạy, để lộ không chỉ gót chân mà cả bắp chân cho mọi người cùng thấy. Anh liếc nhìn những người đang có mặt trong đại sảnh và thấy rõ là bọn họ đã nhìn thấy và đang chiêm ngưỡng làm cho anh càng nổi lửa hơn . Anh đợi cho đến khi có tiếng cửa đóng sầm trên lầu rồi mới xoay qua nhìn Jeremy, người duy nhất không nhìn theo Georgina mà cậu ta luôn quan sát cha cậụ
"Lòng trung thành đổi chủ rồi hả, thằng nhóc?" Anh nói một cách nhỏ nhẹ .
Sự nhỏ nhẹ trong giọng nói của anh làm Jeremy cảm thấy lúng túng. "Thật ra thì con không muốn cha bị như chú Tony, bởi vì cha có thể rất giận dì, và dì cũng sẽ rất giận cha . Dì rất nóng tánh đấy, nếu như cha còn chưa biết."
"Con nghĩ là cha sẽ phải tìm một cái giường khác à?"
"Thì đại khái vậy."
Nghe bọn họ ám chỉ chuyện không hay của mình, Anthony hắng giọng và gầm gừ, "Nếu cha cháu còn chưa đánh sưng mông cháu thì chú sẽ làm chuyện đấy ."
Nhưng Jeremy không quan tâm đến sự bực bội của người chú. "Cha sẽ làm gì ?" Cậu hỏi cha mình.
James trả lời. "Dĩ nhiên là lên lầu và đánh cô ta một trận."
Sáu giọng khác đồng vang lên phản đối. James suýt cười, đúng là điên. Bọn họ phải hiểu rõ anh hơn thế chứ, nhưng ngay cả Anthony cũng đã đề nghị là anh nên suy nghĩ lại. Anh không nói thêm một lời nào, cũng không chuyển động để làm chuyện anh vừa nói, nhưng khi bọn họ vẫn còn đang đưa ý kiến này nọ thì Dobson mở cánh cửa một lần nữa và Warren Anderson xông vào nhà.
Anthony là người đầu tiên nhìn thấy ngọn núi này xăm xăm lại gần anh của mình, anh hích cùi chỏ vào hông James và hỏi, "Bạn của anh à ?"
James nhìn theo ánh mắt em anh và chửi thề. "Mẹ kiếp, là kẻ thù thì đúng hơn."
"Một trong các người anh vợ của anh à?" Anthony đoán và tránh ra.
James không có cơ hội để trả lời anh vì lúc này Warren đã chộp lấy anh và lập tức tung ra nắm đấm. James tránh được một cách dễ dàng, nhưng Warren cúi gập người xuống và tung ra quả đấm tiếp theo đấm trúng vào bụng của James.
Trong lúc mất thăng bằng anh nghe Warren gầm gừ. "Tôi học được từ lần trước đấy, Malory ."
Một quả đấm tung ra làm cho Warren ngã xuống sàn nhà trong khi James đứng lên. "Hiển nhiên là còn chưa học thuộc."
Trong khi Warren lắc lắc đầu để có lại tâm trí, Anthony hỏi James. "Đây là người muốn treo cổ anh hả ?"
"Chính là hắn."
Anthony đưa tay ra giúp Warren đứng lên, nhưng sau đó anh vẫn không buông tay ra. Và giọng nói của anh đầy vẻ đe dọa khi anh hỏi Warren. "Cảm giác thế nào khi tình thế xoay ngược lại vậy, tên Yank kia?"
Warren trợn mắt với Anthony. "Nói vậy nghĩa là gì ?"
"Nhìn xung quanh anh đi. Lần này không phải là người nhà của anh ở xung quanh anh mà là của anh ấy đấy. Nếu là tôi thì tôi sẽ khôn hồn giữ tay mình trong túi quần ."
"Đi chết đi," Warren nói và giật mạnh tay lại .
Anthony có lẽ rất giận nhưng anh chỉ cười và nhìn James như để nói, " Em đã thử rồi đấy. Bây giờ lại đến lượt anh." Nhưng James không muốn đến lượt mình. Anh chỉ muốn Warren Anderson cút ra khỏi đây, cút ra khỏi Anh quốc, cút ra khỏi đời anh. Nếu hắn đã không quá hiếu chiến, đáng ghét và nóng nảy thì anh có lẽ sẽ giải thích. Nhưng Warren Anderson không phải là một người đàn ông biết nói lý lẽ. Hơn nữa, James không thích hắn, cũng dễ hiểu thôi vì hắn đã muốn treo cổ anh mà.
Một cách lạnh lùng, anh cảnh cáo hắn. "Chúng ta có thể giải quyết chuyện này bằng nắm đấm và tôi có thể đập anh như đập một con chó ... Đừng lo, tôi không cần ai giúp đỡ đâu .. hoặc là anh mau cút khỏi đây."
"Tôi không đi khỏi đây nếu không có em của tôi." Warren giữ vững ý định.
"Này, anh sai rồi, Yank. Anh là người đã trao cô ấy cho tôi và tôi sẽ giữ lại cô ấy, và đặc biệt là sẽ giữ cô ấy không cho đến gần anh cùng sự thô bạo của anh."
"Cậu đã không muốn có nó!"
"Ai nói vậy?" James gầm gừ. "Tôi thích cô ấy đến nỗi xém để bị anh treo cổ đấy!"
"Thật không hiểu cậu," Warren nhíu mày nói.
"Dĩ nhiên là anh ấy muốn rồi," Anthony xía vào và cười. "Dễ hiểu thôi."
James lờ người em mình để cam đoan với người anh vợ. "Cho dù tôi không muốn có cô ấy, Anderson, bây giờ anh vẫn không thể mang cô ấy đi được."
"Tại sao không ?"
"Bởi vì cô ấy đang mang đứa con của tôi, và tôi còn chưa quên, anh chính là người đã chủ trương, đánh cô ấy để giải quyết mọi chuyện."
"Nhưng không phải Malory vừa nói, anh ấy sẽ ..."
"Câm mồm ngay, Percy!" ba giọng nói phát ra từ ba hướng khác nhau .
Warren đang quá giận để nhận ra. "Chúa tôi, Malory, tôi sẽ không đụng vào một cọng tóc của nó ... Này, nó là em tôi đấy !"
"Cô ấy là vợ của tôi, tôi có quyền hạn với cô ấy, một trong các quyền hạn đó là không cho anh đến gần cô ấy. Nếu anh muốn gặp cô ấy thì anh sẽ phải giải hoà với tôi trước."
Phản ứng của Warren không có gì là ngạc nhiên. "Đi chết đi, tôi sẽ không bao giờ làm và mặc xác cái quyền hạn của cậu . Nếu cậu nghĩ chúng tôi sẽ để nó ở lại với một tên cướp biển thì cậu lầm to."
Những lời đó nghe rất hùng hồn nhưng Warren biết rõ là anh không có cách nào mang Georgina ra khỏi căn nhà này được, vì anh đã đến một mình, trong khi Malory có cả gia đình của anh ta ở đây và bạn bè nữa. Nó làm cho anh nổi điên lên nhưng ngay lúc này anh không có đường để lựa chọn. Anh rời khỏi ngôi nhà một cách tức tối, và vì sao cánh cửa không bị dập mạnh sau lưng anh chỉ là vì Dobson đã mở rộng cửa trước khi anh có thể chạm tay vào.
Anthony ngả người ra phía sau ôm bụng cười. "Không biết có nên chúc mừng cho anh về chuyện đứa bé không, ông anh già, hay là chuyện anh đã đuổi được cậu của đứa bé."
"Tôi cần một ly nữa," đó là những gì James đáp lại, và đi vào phòng khách để tìm cho mình một ly rượu.
Cho dù anh không thích, những lời chúc mừng vẫn tiếp tục vang lên theo sau lưng anh. Cho đến lúc những lời chúc mừng lắng xuống, James đã say nhừ.
"George không nói quá khi miêu tả những người anh của chị ấy, phải không ?" Anthony nhận xét, vẫn còn thích thú với mọi chuyện đã diễn ra. "Tất cả bọn họ đều bự con như hắn à?"
"Gần như vậy," James lảm nhảm.
"Anh biết là hắn sẽ quay lại," Anthony đoán. "Và sẽ có thêm người đấy."
James không đồng ý. "Những người khác thì sáng suốt hơn. Không nhiều lắm nhưng có chút đỉnh. Họ sẽ quay về Mỹ. Suy cho cùng thì họ có thể làm được gì chứ ? Cô ấy là vợ của anh mày."
Anthony chặc lưỡi, không tin một chút nào. "Những lời đó từ từ thấy dễ nói hơn, phải không?"
"Lời nào?"
"Vợ đấy."
"Đồ chết tiệt."
Tác giả :
Johanna Lindsey