Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 76
So sánh với những người ngoài đang hâm mộ ghen tỵ với cô dâu, thì hiển nhiên phong cảnh bên trong tập đoàn Lê Thị không hề giống vậy. Trên cơ bản, người ngoài không biết đến tin đồn giữa Lê Cẩn và Hạ Yên, thế nhưng trước đây các nhân viên của tổng công ty Lê Thị thì không hề nghi ngờ tin đồn này.
Tất cả mọi người không ai thoải mái nổi, oh my god, tuyệt đối đừng có là Hạ Yên đấy, có một vị tổng tài phu nhân như vậy, Lê Thị chúng ta có còn tốt đẹp được không? Nếu thật sự là Hạ Yên, quả thực chúng ta chỉ còn nước xin thôi việc thôi, có tổng tài phu nhân như thế, bất luận là đi tới đâu cũng bị cười nhạo!
Lúc này Hạ Yên và Quách Lệ đã dọn ra khỏi Hạ gia, cô đang ngồi cắn ngón tay đọc tin tức trên mạng, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Tiêu Dĩ Thư, Tiêu Dĩ Thư, rõ ràng cô mới là người thích hợp nhất để đứng bên cạnh Lê Cẩn, cái tên Tiêu Dĩ Thư kia căn bản không xứng!
Nhưng mà… Nhưng mà mình lại xảy ra chuyện thế này…
Thật ra Hạ Yên biết, chuyện của cô nhất định không thể thoát khỏi có liên quan đến Lê Cẩn, đầu tiên là chính cô cho người tung tin đồn về Tiêu Dĩ Thư và Kiều Lạc, sau đó thì cô bị chụp ảnh khiêu dâm, tiếp theo là tập đoàn Lê Thị thu mua Nhuận Hoa.
Bề ngoài thì nói Lê Cẩn ra mặt vì Châu Dĩ Tuyền, nhưng Hạ Yên biết, nguyên nhân lớn nhất khẳng định không phải thế. Chuyện Lê Cẩn chiếm đoạt Nhuận Hoa nhất định đã được mưu tính từ trước, không thì tại sao tốc độ lại nhanh đến vậy, cô vừa mới vu vạ mọi chuyện cho Châu Dĩ Tuyền trên mạng, Nhuận Hoa đã bị tấn công ngay lập tức, muốn thu thập những chứng cứ kia nhất định phải mất một khoảng thời gian, làm sao có thể nhanh như thế được!
Cho nên cách giải thích duy nhất chính là: Lê Cẩn đã mưu tính xong xuôi từ lâu, chỉ chờ một cái cớ để hành động, mà câu nói của mình trên mạng chính là cái cớ tốt nhất.
Lần đầu tiên Hạ Yên cảm thấy miệng mình ti tiện, lúc đó cô không nên nói như vậy. Thực ra cô biết, dù mình không nói, chắc chắn Lê Cẩn vẫn tiếp tục hành động, nhưng nếu không nói gì thì mọi chuyện sẽ không liên quan đến cô, cô không cần ngày nào cũng phải chịu áp lực từ gia tộc như hiện giờ. Tất cả mọi người đều đang trách cô, trách cô hủy hoại cơ nghiệp của Hạ gia, trách cô đưa cha mình vào tù, trách cô nói năng lung tung đắc tội người khác…
Cho nên cô vẫn luôn trốn trong nhà không dám ra ngoài, cô rất sợ người nhà mình, cô cũng rất sợ người bên ngoài, giờ chỉ biết ngồi cắn ngón tay lên mạng.
Cô nhìn thấy tin tức Lê Cẩn sắp kết hôn, đau đớn muốn phát điên lên. Dù biết người đàn ông này đã hủy hoại cô, nhưng cô vẫn thích anh, cô vẫn ghen tỵ Tiêu Dĩ Thư được đứng bên cạnh anh, chỉ trách mình lúc trước đã quá mềm lòng. Nếu có được sự ác độc giống Lê Cẩn, vậy thì nhân vật chính trong hôn lễ này còn chưa biết là ai đâu!
Có điều, Hạ Yên biết bây giờ mình không thể làm gì hết, cho nên đành phải ngồi trước máy vi tính âm thầm nguyền rủa hôn lễ xảy ra chuyện bất trắc, không được suôn sẻ, có thể hủy bỏ là tốt nhất, cô không thể nhìn người khác ngồi lên vị trí đó!
Có lẽ lời nguyền rủa của cô có hiệu nghiệm, đúng là đang có người muốn phá hỏng hôn lễ này.
À, không đúng, không phải là muốn phá hỏng, chỉ là muốn thay đổi một chút…
…
Lê Cẩn chưa công bố tên của Tiêu Dĩ Thư ngay chính là vì muốn cậu được hưởng thụ cuộc sống của người bình thường thêm mấy ngày, một khi công bố rồi, Tiêu Dĩ Thư sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người. Thế nhưng dạo này tinh thần của Tiêu Dĩ Thư không được tốt lắm, người nhà là một phần, mặt khác còn có rất nhiều băn khoăn, lo lắng, khiến cho cậu gầy yếu đi một chút. Lê Cẩn nghĩ chậm được ngày nào hay ngày nấy, cho nên vẫn trì hoàn việc phát thiếp mời, kể ra thì người đầu tiên nhận được thiếp mời chính là Tiêu gia.
Vào cùng ngày tin tức Lê Cẩn sắp kết hôn được thông báo, người của Tiêu gia định tiếp tục án binh bất động, thế nhưng sau một đêm, bọn họ thay đổi quyết định.
Nguyên nhân là vì Tiêu Mật Kỳ.
Ban đêm, Tiêu Mật Kỳ và Quý Cần nói chuyện với nhau rất lâu, đương nhiên là nói về hôn lễ của Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư.
“Mẹ, con nghĩ thế nào cũng cảm thấy hôn lễ này không ổn, hai người đàn ông kết hôn, còn ra thể thống gì nữa. Anh trai thì chẳng sao cả, nhưng Lê Cẩn có thân phận quý trọng như thế, đây là một vết nhơ đối với anh ấy, anh ấy sẽ bị mọi người chế giễu mất!" Tiêu Mật Kỳ mang dáng vẻ vô cùng lo lắng cho Lê Cẩn.
Hiển nhiên Quý Cần cũng nghĩ thế, quan trọng nhất là, bà ta không muốn Tiêu Dĩ Thư được sống tốt, hay nhất là hôn lễ không tổ chức được, Tiêu Dĩ Thư bị bỏ rơi mới tốt, con gái bà ta còn không có được vận khí tốt như thế, Tiêu Dĩ Thư kia dựa vào đâu chứ!
Có điều bà ta cũng phải nghĩ lại: “Tất nhiên là mẹ biết, thế nhưng đã mang thiếp mời đến rồi, sự việc gần như không thể xoay chuyển được. Người ta có tiền, có lẽ căn bản không hề quan tâm người khác nói gì." Có tiền tùy hứng chẳng hạn, không phải bây giờ rất thịnh hành câu này sao.
Tiêu Mật Kỳ nói tiếp: “Nhưng sau này anh ấy sẽ là người một nhà với chúng ta, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn anh ấy bị người khác nói được."
Quý Cần cảm thấy con gái mình quan tâm như vậy cũng chỉ phí công: “Nếu cậu ta đã công khai tổ chức hôn lễ rồi, chứng tỏ người nhà cậu ta cũng không thể quản cậu ta được, chúng ta thì có cách gì chứ."
“Con cảm thấy việc này là do chính anh trai bày ra." Tiêu Mật Kỳ phân tích. “Nhất định việc tổ chức hôn lễ này không phải do Lê Cẩn chủ động. Mẹ nghĩ xem, hôn lễ này có lợi gì cho anh ấy?"
Quý Cần: “… Hình như thực sự không có lợi gì."
“Thì thế. Cho dù anh ấy thích đàn ông cũng không đến mức phải tổ chức hôn lễ long trọng như thế chứ, không đáng mà, nó chẳng mang đến trợ giúp gì cho cả danh dự và sự nghiệp của anh ấy cả, có khi người khác còn nhìn anh ấy bằng ánh mắt kỳ quái nữa." Cuối cùng, Tiêu Mật Kỳ nói như đinh đóng cột. “Cho nên nhất định hôn lễ này là do anh con xúi giục tổ chức. Con không biết anh ta dùng cách gì, nhưng con cảm thấy Lê Cẩn không hề muốn tổ chức, anh ấy đang bị anh con ép buộc!"
Nếu Hạ Yên và Phương Ngữ Vi nghe thấy, nhất định sẽ coi Tiêu Mật Kỳ như tri kỷ, đúng đấy đúng đấy, cái tên Tiêu Dĩ Thư chính là một kẻ tâm cơ như thế đấy!
Quý Cần không hiểu con gái muốn nói gì: “Chúng ta biết vậy thì đã sao, cái hôn lễ kia được tổ chức là chắc chắn rồi, đã đăng tin hết rồi mà." Giờ có nói gì cũng vô dụng.
Tiêu Mật Kỳ bị hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: “Chúng ta hỏi anh thử xem, hỏi anh ta thiếp mời đã được phát chưa."
“Hỏi cái đó làm gì?" Quý Cần không hiểu. “Chúng ta đã nhận được rồi, mẹ đoán mọi người cũng vậy thôi."
“Con thì thấy chắc là vẫn chưa. Nếu phát rồi, trên mạng không thể không có tin tức." Tiêu Mật Kỳ hơi hưng phấn.
Quý Cần càng nghe càng mờ mịt, đã phát thiếp mời chưa thì có gì quan trọng, dù bây giờ chưa phát, nhưng không lâu sau nhất định sẽ phát, đó là chuyện không sớm thì muộn, không biết con gái đang vui cái gì nữa.
“Mẹ, con nói với mẹ…" Tiêu Mật Kỳ nói cho Quý Cần nghe về ý tưởng của mình.
Quý Cần nghe Tiêu Mật Kỳ nói xong, cả người đều không thoải mái nổi. Bà ta cảm thấy ý tưởng của con gái thật sự là không thể tưởng tượng nổi, chuyện đó sao mà thực hiện được. “Chuyện này không thể nào, nó sẽ không đồng ý đâu."
“Không phải anh ta rất nghe lời ba sao, chỉ cần nói rõ với ba, dạo này cứ đối xử tốt với anh ta một chút để dễ nói chuyện, biết đâu anh ta sẽ đồng ý." Tiêu Mật Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng của mình vô cùng tuyệt vời.
Quý Cần vẫn cảm thấy không ổn, ý tưởng của con gái thật đúng là thiên phương dạ đàm.
Tiêu Mật Kỳ cũng không giải thích nhiều, cô chủ động gọi điện thoại cho Tiêu Dĩ Thư.
Lúc này Tiêu Dĩ Thư đã nằm trên giường, Lê Cẩn đang tắm. Tiêu Dĩ Thư nhìn thấy cái tên xuất hiện trên màn hình điện thoại, trong lòng căng thẳng, hiện tại cậu sợ nhất chính là tiếp xúc với người của Tiêu gia.
Cái tên xuất hiện trên màn hình điện thoại chính là Tiêu Mật Kỳ. Mặc dù Tiêu Dĩ Thư có số điện thoại của cô em gái này, nhưng nói thật thì, hầu như hai người chưa bao giờ liên lạc với nhau, có mấy lần hiếm hoi đều là Tiêu Dĩ Thư chủ động gọi, là những lúc phải mua quà cho Tiêu Mật Kỳ thì mới gọi điện hỏi xem cô thích cái gì.
“Alô, Mật Kỳ."
“Anh, anh ngủ chưa?"
“Vẫn chưa, có chuyện gì?"
“Nhà mình nhận được thiếp mời, còn những bạn bè thân thích khác đã nhận được chưa?"
“Chưa, chắc phải đến ngày kia, cũng có thể muộn hơn một chút, sao vậy?"
“Không có gì, em chỉ hỏi vậy thôi, anh ngủ sớm đi."
“Được, em cũng vậy."
Cúp điện thoại, Tiêu Dĩ Thư vô cùng khó hiểu, cậu không nghĩ ra được Tiêu Mật Kỳ hỏi vậy để làm gì. Từ sau khi đưa thiếp mời, cậu chưa hề nhận được tin tức gì từ Tiêu gia, Tiêu Hải vừa không để ý đến cậu vừa không mắng chửi cậu, bây giờ nhận được điện thoại, mà lại khó hiểu như thế.
Ở đầu bên kia, Tiêu Mật Kỳ cúp điện thoại xong thì vui sướng không thôi, cô kích động nói với Quý Cần: “Con hỏi rồi, ngoại trừ chúng ta, những người khác đều chưa nhận được thiếp mời, nói nhanh nhất là ngày kia, chúng ta vẫn có thời gian!"
Quý Cần nghĩ, nếu cách của con gái thực hiện được, đương nhiên đó là tốt nhất, thế nhưng bà ta luôn cảm thấy không thể nào thành công được, thật sự là quá hão huyền rồi.
Tiêu Mật Kỳ cũng mặc kệ bà ta, cô hào hứng đi tìm Tiêu Hải và Tiêu Trí Huy để nói chuyện này. Nếu chuyện này được Tiêu Hải gật đầu đồng ý, vậy thì để Tiêu Hải nói với Tiêu Dĩ Thư là thích hợp nhất.
Mười phút sau, Tiêu Hải và Tiêu Trí Huy đều trợn trừng mắt nhìn Tiêu Mật Kỳ.
Lỗ thủng trong não quá lớn rồi!
Bọn họ nhất thời đều không phản ứng được!
Tuy rằng Tiêu Hải rất thích con trai Tiêu Trí Huy, thế nhưng ông ta cũng rất yêu thương con gái, đương nhiên ông ta cũng muốn con gái sống tốt. Nhưng cách nghĩ của ông ta và Quý Cần đều giống nhau, ý tưởng này quá là kỳ quặc, chưa nói đến Lê Cẩn, liệu Tiêu Dĩ Thư có đồng ý không?
Còn Tiêu Trí Huy thì trái lại, tương đối nhất trí với lỗ thủng trong não em gái mình, dựa dẫm vào anh trai cùng cha khác mẹ tất nhiên không thể bằng dựa dẫm vào chính em gái ruột của mình, vì thế cậu ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Con thấy cách của Mật Kỳ rất hay, chúng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho mọi người thôi."
Tiêu Hải và Quý Cần vẫn cảm thấy không bình thường.
“Ba, ba nghĩ thử xem, bây giờ thiếp mời vẫn chưa được phát đi, vẫn có cơ hội, chúng ta thử một lần cũng không có tổn thất gì hết." Tiêu Trí Huy thuyết phục Tiêu Hải. “Nếu thành công, tất cả đều vui mừng, tốt cho tất cả mọi người; còn nếu không thành công, vậy thì đâu có sao, chúng ta chẳng bị tổn thất gì."
Đúng rồi! Con trai nói rất có lý!
Đột nhiên Tiêu Hải cảm thấy đầu óc mình sáng tỏ hẳn ra, không thành công thì không bị tổn thất gì hết, nhưng thành công thì phát đạt thật rồi!
Tiêu Hải càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này rất hay, ông ta cười tươi nói với Tiêu Mật Kỳ: “Mật Kỳ nhà chúng ta đúng là thông minh, bụng dạ cũng tốt, biết suy nghĩ cho người khác!" Quả nhiên con gái mình là tốt nhất!
Tiêu Mật Kỳ không nhịn được, cong khóe miệng lên cười.
__Hết__
Tất cả mọi người không ai thoải mái nổi, oh my god, tuyệt đối đừng có là Hạ Yên đấy, có một vị tổng tài phu nhân như vậy, Lê Thị chúng ta có còn tốt đẹp được không? Nếu thật sự là Hạ Yên, quả thực chúng ta chỉ còn nước xin thôi việc thôi, có tổng tài phu nhân như thế, bất luận là đi tới đâu cũng bị cười nhạo!
Lúc này Hạ Yên và Quách Lệ đã dọn ra khỏi Hạ gia, cô đang ngồi cắn ngón tay đọc tin tức trên mạng, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Tiêu Dĩ Thư, Tiêu Dĩ Thư, rõ ràng cô mới là người thích hợp nhất để đứng bên cạnh Lê Cẩn, cái tên Tiêu Dĩ Thư kia căn bản không xứng!
Nhưng mà… Nhưng mà mình lại xảy ra chuyện thế này…
Thật ra Hạ Yên biết, chuyện của cô nhất định không thể thoát khỏi có liên quan đến Lê Cẩn, đầu tiên là chính cô cho người tung tin đồn về Tiêu Dĩ Thư và Kiều Lạc, sau đó thì cô bị chụp ảnh khiêu dâm, tiếp theo là tập đoàn Lê Thị thu mua Nhuận Hoa.
Bề ngoài thì nói Lê Cẩn ra mặt vì Châu Dĩ Tuyền, nhưng Hạ Yên biết, nguyên nhân lớn nhất khẳng định không phải thế. Chuyện Lê Cẩn chiếm đoạt Nhuận Hoa nhất định đã được mưu tính từ trước, không thì tại sao tốc độ lại nhanh đến vậy, cô vừa mới vu vạ mọi chuyện cho Châu Dĩ Tuyền trên mạng, Nhuận Hoa đã bị tấn công ngay lập tức, muốn thu thập những chứng cứ kia nhất định phải mất một khoảng thời gian, làm sao có thể nhanh như thế được!
Cho nên cách giải thích duy nhất chính là: Lê Cẩn đã mưu tính xong xuôi từ lâu, chỉ chờ một cái cớ để hành động, mà câu nói của mình trên mạng chính là cái cớ tốt nhất.
Lần đầu tiên Hạ Yên cảm thấy miệng mình ti tiện, lúc đó cô không nên nói như vậy. Thực ra cô biết, dù mình không nói, chắc chắn Lê Cẩn vẫn tiếp tục hành động, nhưng nếu không nói gì thì mọi chuyện sẽ không liên quan đến cô, cô không cần ngày nào cũng phải chịu áp lực từ gia tộc như hiện giờ. Tất cả mọi người đều đang trách cô, trách cô hủy hoại cơ nghiệp của Hạ gia, trách cô đưa cha mình vào tù, trách cô nói năng lung tung đắc tội người khác…
Cho nên cô vẫn luôn trốn trong nhà không dám ra ngoài, cô rất sợ người nhà mình, cô cũng rất sợ người bên ngoài, giờ chỉ biết ngồi cắn ngón tay lên mạng.
Cô nhìn thấy tin tức Lê Cẩn sắp kết hôn, đau đớn muốn phát điên lên. Dù biết người đàn ông này đã hủy hoại cô, nhưng cô vẫn thích anh, cô vẫn ghen tỵ Tiêu Dĩ Thư được đứng bên cạnh anh, chỉ trách mình lúc trước đã quá mềm lòng. Nếu có được sự ác độc giống Lê Cẩn, vậy thì nhân vật chính trong hôn lễ này còn chưa biết là ai đâu!
Có điều, Hạ Yên biết bây giờ mình không thể làm gì hết, cho nên đành phải ngồi trước máy vi tính âm thầm nguyền rủa hôn lễ xảy ra chuyện bất trắc, không được suôn sẻ, có thể hủy bỏ là tốt nhất, cô không thể nhìn người khác ngồi lên vị trí đó!
Có lẽ lời nguyền rủa của cô có hiệu nghiệm, đúng là đang có người muốn phá hỏng hôn lễ này.
À, không đúng, không phải là muốn phá hỏng, chỉ là muốn thay đổi một chút…
…
Lê Cẩn chưa công bố tên của Tiêu Dĩ Thư ngay chính là vì muốn cậu được hưởng thụ cuộc sống của người bình thường thêm mấy ngày, một khi công bố rồi, Tiêu Dĩ Thư sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người. Thế nhưng dạo này tinh thần của Tiêu Dĩ Thư không được tốt lắm, người nhà là một phần, mặt khác còn có rất nhiều băn khoăn, lo lắng, khiến cho cậu gầy yếu đi một chút. Lê Cẩn nghĩ chậm được ngày nào hay ngày nấy, cho nên vẫn trì hoàn việc phát thiếp mời, kể ra thì người đầu tiên nhận được thiếp mời chính là Tiêu gia.
Vào cùng ngày tin tức Lê Cẩn sắp kết hôn được thông báo, người của Tiêu gia định tiếp tục án binh bất động, thế nhưng sau một đêm, bọn họ thay đổi quyết định.
Nguyên nhân là vì Tiêu Mật Kỳ.
Ban đêm, Tiêu Mật Kỳ và Quý Cần nói chuyện với nhau rất lâu, đương nhiên là nói về hôn lễ của Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư.
“Mẹ, con nghĩ thế nào cũng cảm thấy hôn lễ này không ổn, hai người đàn ông kết hôn, còn ra thể thống gì nữa. Anh trai thì chẳng sao cả, nhưng Lê Cẩn có thân phận quý trọng như thế, đây là một vết nhơ đối với anh ấy, anh ấy sẽ bị mọi người chế giễu mất!" Tiêu Mật Kỳ mang dáng vẻ vô cùng lo lắng cho Lê Cẩn.
Hiển nhiên Quý Cần cũng nghĩ thế, quan trọng nhất là, bà ta không muốn Tiêu Dĩ Thư được sống tốt, hay nhất là hôn lễ không tổ chức được, Tiêu Dĩ Thư bị bỏ rơi mới tốt, con gái bà ta còn không có được vận khí tốt như thế, Tiêu Dĩ Thư kia dựa vào đâu chứ!
Có điều bà ta cũng phải nghĩ lại: “Tất nhiên là mẹ biết, thế nhưng đã mang thiếp mời đến rồi, sự việc gần như không thể xoay chuyển được. Người ta có tiền, có lẽ căn bản không hề quan tâm người khác nói gì." Có tiền tùy hứng chẳng hạn, không phải bây giờ rất thịnh hành câu này sao.
Tiêu Mật Kỳ nói tiếp: “Nhưng sau này anh ấy sẽ là người một nhà với chúng ta, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn anh ấy bị người khác nói được."
Quý Cần cảm thấy con gái mình quan tâm như vậy cũng chỉ phí công: “Nếu cậu ta đã công khai tổ chức hôn lễ rồi, chứng tỏ người nhà cậu ta cũng không thể quản cậu ta được, chúng ta thì có cách gì chứ."
“Con cảm thấy việc này là do chính anh trai bày ra." Tiêu Mật Kỳ phân tích. “Nhất định việc tổ chức hôn lễ này không phải do Lê Cẩn chủ động. Mẹ nghĩ xem, hôn lễ này có lợi gì cho anh ấy?"
Quý Cần: “… Hình như thực sự không có lợi gì."
“Thì thế. Cho dù anh ấy thích đàn ông cũng không đến mức phải tổ chức hôn lễ long trọng như thế chứ, không đáng mà, nó chẳng mang đến trợ giúp gì cho cả danh dự và sự nghiệp của anh ấy cả, có khi người khác còn nhìn anh ấy bằng ánh mắt kỳ quái nữa." Cuối cùng, Tiêu Mật Kỳ nói như đinh đóng cột. “Cho nên nhất định hôn lễ này là do anh con xúi giục tổ chức. Con không biết anh ta dùng cách gì, nhưng con cảm thấy Lê Cẩn không hề muốn tổ chức, anh ấy đang bị anh con ép buộc!"
Nếu Hạ Yên và Phương Ngữ Vi nghe thấy, nhất định sẽ coi Tiêu Mật Kỳ như tri kỷ, đúng đấy đúng đấy, cái tên Tiêu Dĩ Thư chính là một kẻ tâm cơ như thế đấy!
Quý Cần không hiểu con gái muốn nói gì: “Chúng ta biết vậy thì đã sao, cái hôn lễ kia được tổ chức là chắc chắn rồi, đã đăng tin hết rồi mà." Giờ có nói gì cũng vô dụng.
Tiêu Mật Kỳ bị hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: “Chúng ta hỏi anh thử xem, hỏi anh ta thiếp mời đã được phát chưa."
“Hỏi cái đó làm gì?" Quý Cần không hiểu. “Chúng ta đã nhận được rồi, mẹ đoán mọi người cũng vậy thôi."
“Con thì thấy chắc là vẫn chưa. Nếu phát rồi, trên mạng không thể không có tin tức." Tiêu Mật Kỳ hơi hưng phấn.
Quý Cần càng nghe càng mờ mịt, đã phát thiếp mời chưa thì có gì quan trọng, dù bây giờ chưa phát, nhưng không lâu sau nhất định sẽ phát, đó là chuyện không sớm thì muộn, không biết con gái đang vui cái gì nữa.
“Mẹ, con nói với mẹ…" Tiêu Mật Kỳ nói cho Quý Cần nghe về ý tưởng của mình.
Quý Cần nghe Tiêu Mật Kỳ nói xong, cả người đều không thoải mái nổi. Bà ta cảm thấy ý tưởng của con gái thật sự là không thể tưởng tượng nổi, chuyện đó sao mà thực hiện được. “Chuyện này không thể nào, nó sẽ không đồng ý đâu."
“Không phải anh ta rất nghe lời ba sao, chỉ cần nói rõ với ba, dạo này cứ đối xử tốt với anh ta một chút để dễ nói chuyện, biết đâu anh ta sẽ đồng ý." Tiêu Mật Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng của mình vô cùng tuyệt vời.
Quý Cần vẫn cảm thấy không ổn, ý tưởng của con gái thật đúng là thiên phương dạ đàm.
Tiêu Mật Kỳ cũng không giải thích nhiều, cô chủ động gọi điện thoại cho Tiêu Dĩ Thư.
Lúc này Tiêu Dĩ Thư đã nằm trên giường, Lê Cẩn đang tắm. Tiêu Dĩ Thư nhìn thấy cái tên xuất hiện trên màn hình điện thoại, trong lòng căng thẳng, hiện tại cậu sợ nhất chính là tiếp xúc với người của Tiêu gia.
Cái tên xuất hiện trên màn hình điện thoại chính là Tiêu Mật Kỳ. Mặc dù Tiêu Dĩ Thư có số điện thoại của cô em gái này, nhưng nói thật thì, hầu như hai người chưa bao giờ liên lạc với nhau, có mấy lần hiếm hoi đều là Tiêu Dĩ Thư chủ động gọi, là những lúc phải mua quà cho Tiêu Mật Kỳ thì mới gọi điện hỏi xem cô thích cái gì.
“Alô, Mật Kỳ."
“Anh, anh ngủ chưa?"
“Vẫn chưa, có chuyện gì?"
“Nhà mình nhận được thiếp mời, còn những bạn bè thân thích khác đã nhận được chưa?"
“Chưa, chắc phải đến ngày kia, cũng có thể muộn hơn một chút, sao vậy?"
“Không có gì, em chỉ hỏi vậy thôi, anh ngủ sớm đi."
“Được, em cũng vậy."
Cúp điện thoại, Tiêu Dĩ Thư vô cùng khó hiểu, cậu không nghĩ ra được Tiêu Mật Kỳ hỏi vậy để làm gì. Từ sau khi đưa thiếp mời, cậu chưa hề nhận được tin tức gì từ Tiêu gia, Tiêu Hải vừa không để ý đến cậu vừa không mắng chửi cậu, bây giờ nhận được điện thoại, mà lại khó hiểu như thế.
Ở đầu bên kia, Tiêu Mật Kỳ cúp điện thoại xong thì vui sướng không thôi, cô kích động nói với Quý Cần: “Con hỏi rồi, ngoại trừ chúng ta, những người khác đều chưa nhận được thiếp mời, nói nhanh nhất là ngày kia, chúng ta vẫn có thời gian!"
Quý Cần nghĩ, nếu cách của con gái thực hiện được, đương nhiên đó là tốt nhất, thế nhưng bà ta luôn cảm thấy không thể nào thành công được, thật sự là quá hão huyền rồi.
Tiêu Mật Kỳ cũng mặc kệ bà ta, cô hào hứng đi tìm Tiêu Hải và Tiêu Trí Huy để nói chuyện này. Nếu chuyện này được Tiêu Hải gật đầu đồng ý, vậy thì để Tiêu Hải nói với Tiêu Dĩ Thư là thích hợp nhất.
Mười phút sau, Tiêu Hải và Tiêu Trí Huy đều trợn trừng mắt nhìn Tiêu Mật Kỳ.
Lỗ thủng trong não quá lớn rồi!
Bọn họ nhất thời đều không phản ứng được!
Tuy rằng Tiêu Hải rất thích con trai Tiêu Trí Huy, thế nhưng ông ta cũng rất yêu thương con gái, đương nhiên ông ta cũng muốn con gái sống tốt. Nhưng cách nghĩ của ông ta và Quý Cần đều giống nhau, ý tưởng này quá là kỳ quặc, chưa nói đến Lê Cẩn, liệu Tiêu Dĩ Thư có đồng ý không?
Còn Tiêu Trí Huy thì trái lại, tương đối nhất trí với lỗ thủng trong não em gái mình, dựa dẫm vào anh trai cùng cha khác mẹ tất nhiên không thể bằng dựa dẫm vào chính em gái ruột của mình, vì thế cậu ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Con thấy cách của Mật Kỳ rất hay, chúng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho mọi người thôi."
Tiêu Hải và Quý Cần vẫn cảm thấy không bình thường.
“Ba, ba nghĩ thử xem, bây giờ thiếp mời vẫn chưa được phát đi, vẫn có cơ hội, chúng ta thử một lần cũng không có tổn thất gì hết." Tiêu Trí Huy thuyết phục Tiêu Hải. “Nếu thành công, tất cả đều vui mừng, tốt cho tất cả mọi người; còn nếu không thành công, vậy thì đâu có sao, chúng ta chẳng bị tổn thất gì."
Đúng rồi! Con trai nói rất có lý!
Đột nhiên Tiêu Hải cảm thấy đầu óc mình sáng tỏ hẳn ra, không thành công thì không bị tổn thất gì hết, nhưng thành công thì phát đạt thật rồi!
Tiêu Hải càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này rất hay, ông ta cười tươi nói với Tiêu Mật Kỳ: “Mật Kỳ nhà chúng ta đúng là thông minh, bụng dạ cũng tốt, biết suy nghĩ cho người khác!" Quả nhiên con gái mình là tốt nhất!
Tiêu Mật Kỳ không nhịn được, cong khóe miệng lên cười.
__Hết__
Tác giả :
Oa Qua Oa