Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 37

Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 37

Tuy rằng Tiêu Dĩ Thư cảm thấy xấu hổ cùng cực, cậu không nghe thấy đoạn đối thoại giữa Lê Cẩn và Phương Ngữ Vi, thế nhưng tiếng đóng cửa vang dội kia thì cậu nghe rất rõ, nên thấy hơi lo lắng, lúc này mới ló đầu ra khỏi phòng tắm nhìn thử.

“Không có gì, là Phương Ngữ Vi, anh đuổi cô ta đi rồi." Lê Cẩn cười với Tiêu Dĩ Thư, sau đó vẫy tay với cậu. “Trốn trong đó làm gì, trong phòng tắm nhiều hơi nước lắm, mau ra đây."

“…" Tiêu Dĩ Thư cứ cảm thấy Lê Cẩn đang gọi cún con, nếu em không thấy xấu hổ chẳng lẽ lại không ra, còn không phải vì xấu hổ sao, chuyện vừa rồi là thế nào chứ.

Lê Cẩn thấy Tiêu Dĩ Thư bất động, bèn tự mình đi về phía phòng tắm. “Ngoan, em đã tắm xong rồi, ở trong phòng tắm làm gì, mau lại đây."

“Anh, anh đừng có tới đây!" Tiêu Dĩ Thư vừa thấy Lê Cẩn tới gần đã căng thẳng, cậu nhớ lại những hành động thân mật giữa hai người lúc nãy, cho nên lại lắp bắp, cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói gì, chỉ biết lùi lại đằng sau, rồi định đóng cửa lại.

Lê Cẩn: “…" Em nói như thế, sao anh cảm thấy như mình là ác bá cưỡng đoạt dân nữ vậy…

“Sss…" Khi Tiêu Dĩ Thư đóng cửa, đúng lúc Lê Cẩn đi tới giữ chặt khung cửa, sau đó tay bị kẹp.

“Em xin lỗi em xin lỗi!" Tiêu Dĩ Thư hoảng sợ, vội vã mở cửa xoa tay cho Lê Cẩn, khẩn trương vô cùng. “Em… Em… Anh có đau không, em gọi bác sĩ Lưu đến đây nhé!" Cậu hấp tấp lúng túng, cầm tay Lê Cẩn lật qua lật lại xem xét, xem có bị kẹp hỏng không.

“Không sao, không nghiêm trọng lắm đâu." Tuy ngoài miệng Lê Cẩn nói vậy, thật ra mặt mũi đang nhăn nhó vô cùng đáng thương, dáng vẻ như đang nhịn đau, khiến Tiêu Dĩ Thư nhìn mà càng áy náy đau lòng hơn.

Kỳ thực anh chỉ giả bộ thôi, vừa nãy lúc Tiêu Dĩ Thư đóng cửa, tay anh giữ vào khung cửa rất chặt, khí lực rất lớn, Tiêu Dĩ Thư căn bản không thể làm anh bị kẹp tay, sau đó cậu đóng cửa cũng rất nhẹ nhàng, anh giả vờ bị kẹp tay nên kêu lên, chỉ là mọi chuyện xảy ra quá nhanh, người bình thường không nhìn thấy rõ.

Tiêu Dĩ Thư chính là người bị lừa đấy, cậu đang tưởng thật sự là do mình không cẩn thận kẹp vào ngón tay Lê Cẩn.

“Sao lại không sao được, bây giờ mới bị kẹp nên không nhìn ra, nếu không xử lý kịp chắc sáng mai ngủ dậy sẽ biến thành móng heo đấy!" Tiêu Dĩ Thư kéo Lê Cẩn ngồi xuống sofa, rồi vội vàng chạy ra ngoài đi tìm bác sĩ Lưu, dưới chân như có gió vậy, dù Lê Cẩn gọi to cũng không ngăn cản được.

Rất nhanh sau đó bác sĩ Lưu đã tới, còn mang theo hộp y tế.

“Bác sĩ Lưu, ông mau xem giúp Lê Cẩn đi, anh ấy bị kẹp tay, tôi thấy ngoài da không bị làm sao cả, nhưng bên trong thì không biết, có khi bị thương vào xương cũng nên, ông mau xem giúp anh ấy đi!" Vẻ mặt Tiêu Dĩ Thư vô cùng lo lắng, chỉ hận sao mình không phải bác sĩ.

Lê Cẩn hắc tuyến, thế này thật sự là… Vừa mới nói dối đã bị vạch trần rồi sao?

Anh giơ tay phải bị kẹp trong truyền thuyết ra cho bác sĩ Lưu xem, còn kèm theo một ánh mắt cực kỳ thuần khiết ngay thẳng chính trực.

Lúc ban đầu, bác sĩ Lưu không hiểu tại sao Lê Cẩn lại nhìn ông như vậy, nhưng sau khi xem xét tay Lê Cẩn xong thì hiểu ra, anh đang giả vờ, có cái vết thương rắm nào đâu, tay vẫn rất tốt!

“Sao thế? Có phải rất nghiêm trọng không?" Tiêu Dĩ Thư thấy bác sĩ Lưu xem một lúc mà vẫn không nói gì, nên tưởng tình hình vô cùng nghiêm trọng.

Bác sĩ Lưu nhìn dáng vẻ bất an lo sợ của Tiêu Dĩ Thư, lặng lẽ thở dài một hơi trong lòng, đứa trẻ này thật sự dễ bị lừa quá, cũng may Lê Cẩn không có ý xấu với cậu, không thì thật sự là bị bán còn giúp người ta đếm tiền.

“Không có chuyện gì lớn, cậu xem không hề sưng lên, nếu không yên tâm thì chườm lạnh một lúc đi, thật ra cũng không sao đâu, sáng mai ngủ dậy nhất định sẽ khỏi." Đến cuối cùng, bác sĩ Lưu vẫn không vạch trần Lê Cẩn, tuy ông không biết tại sao Lê Cẩn phải giả vờ, nhưng dù sao cũng sẽ không làm hại Tiêu Dĩ Thư, biết đâu đây là tình thú giữa vợ chồng người ta thì sao, ông cứ biết thời biết thế là được.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Tiêu Dĩ Thư thở phào một hơi. “Cám ơn bác sĩ Lưu."

Tiễn bác sĩ Lưu về, Tiêu Dĩ Thư vào phòng tắm vắt một chiếc khăn ướt rồi chườm lạnh cho Lê Cẩn, hy vọng anh có thể mau chóng khỏi hẳn. “Em xin lỗi, là tại em không tốt, đau lắm phải không?"

“Cũng tạm." Lê Cẩn vô cùng hài lòng khi bác sĩ Lưu rất thức thời, trong lòng anh đang vui như hoa nở, lại còn được lợi nhưng vẫn khoe mẽ, trêu đùa Tiêu Dĩ Thư: “Sau này em còn dám đóng cửa với anh không?"

“Anh còn nói đùa!" Tiêu Dĩ Thư phồng má lên. “Em lo lắng muốn chết."

“Vậy em hôn anh một cái, hôn anh một cái xong khẳng định anh không còn thấy đau nữa." Lê Cẩn bắt đầu mặt dày, anh nghiêng má về phía Tiêu Dĩ Thư, tỏ ý muốn Tiêu Dĩ Thư hành động mau lên.

Tiêu Dĩ Thư đâu có ngốc, cái gì mà hôn một cái sẽ không đau, thổi một cái sẽ không đau chứ, cái kiểu nói này chỉ có trẻ con mới tin, có điều Lê Cẩn bị thương là do lỗi tại cậu, hôn một cái coi như an ủi vậy.

‘Chụt!’ Tiêu Dĩ Thư hôn nhanh một cái không nặng không nhẹ vào má Lê Cẩn. Lê Cẩn còn chưa kịp phản ứng lại, Tiêu Dĩ Thư đã đỏ mặt trước, đây là lần đầu tiên cậu chủ động làm loại chuyện này mà.

“Lại một lần đi, anh chưa cảm nhận được gì hết, lần này em chậm một chút." Lê Cẩn nếm được vị ngọt xong thì chơi thành nghiện. “Không thì em để anh hôn vậy?"

Tiêu Dĩ Thư đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, mặt mũi đỏ bừng, lắp bắp nói: “Nên đi ngủ thôi, không còn sớm nữa." Sau đó bỏ mặc Lê Cẩn ở đấy tự trèo lên giường, coi Lê Cẩn như người chết, có lẽ vết thương thật sự không nghiêm trọng lắm đâu, nếu không sao vẫn có tâm tư với chuyện đó chứ.

Lê Cẩn cười nhẹ, lên giường cũng rất tuyệt, vậy thì tiếp tục chuyện lúc nãy thôi, rồi anh bỏ chiếc khăn đang quấn ở tay ra, cười tít mắt đi về giường, nhưng còn chưa chạm vào chăn, Tiêu Dĩ Thư lại nhảy một phát xuống giường.

Tiêu Dĩ Thư chạy vội tới tủ đựng quần áo, lấy một chiếc chăn mới ra, đỏ mặt ôm chăn về giường: “Chúng ta mỗi người một chăn."

Lê Cẩn: “…" Sớm biết thế đã dọn sạch chăn trong phòng đi rồi, không thể đắp chung chăn, rất nhiều chuyện đều không tiện làm đấy!

Sự quyết đoán của Tiêu Dĩ Thư hiển nhiên đã vượt quá tưởng tượng của Lê Cẩn, cậu nói ngủ là ngủ thật sự, dùng chăn quấn quanh mình thật chặt, sau đó quay lưng về phía Lê Cẩn nhắm mắt lại, mặc cho Lê Cẩn gọi thế nào cũng không trả lời.

Kể ra cũng không phải là Tiêu Dĩ Thư máu lạnh đâu, chỉ là cậu phát hiện ra, thật sự Lê Cẩn rất dễ dàng thuận nước giong thuyền, không thể cho anh một chút cơ hội nào được, nếu không nhất định sẽ lại xảy ra tình huống như vừa rồi.

Cậu không có đủ tự tin để chống lại sự cám dỗ này, cho nên chi bằng ngay từ đầu không phản ứng gì hết.

Thử một hồi lâu mà không có kết quả, Lê Cẩn rầu rĩ âu sầu nằm một bên mắng mỏ Phương Ngữ Vi là tiểu nhân, nếu không có cô ta, không biết chừng khi đó anh đã đắc thủ rồi! Thật sự là tiếc quá!

“Phải rồi, lúc nãy em muốn nói chuyện gì với anh?" Lê Cẩn quyết định đổi đề tài.

“Chính là chuyện về Phương Ngữ Vi đó." Tiêu Dĩ Thư nghe thấy vậy mới quay người lại đối mặt với Lê Cẩn, rồi kể lại qua loa về nội dung cuộc nói chuyện với Phương Ngữ Vi chiều nay: “Nói cho cùng vẫn là vấn đề con cái. Em thấy cô ta nói rất có lý, quả thật anh thiếu một người thừa kế." Nói xong, không hiểu tại sao lại thấy hơi nghẹn trong tim.

“Đây mà là vấn đề gì, không có gì to tát cả, muốn có con còn không dễ sao." Hiển nhiên Lê Cẩn đã nói rõ chuyện này với Lê Thiếu Văn. Theo như tình huống hiện tại của nhà anh, đúng là số lượng người quá ít, không chỉ là bên nhà Lê Cẩn, Lê Thiếu Văn ít người, phải nói là toàn bộ Lê gia đều không có ai, họ hàng bên nội bên ngoại tổng cộng cũng không được mấy người, đối với một xí nghiệp gia tộc, đây quả là một điều bất lợi, rất nhiều chức vị trong công ty đều do người ngoài đảm nhiệm.

Cho nên Lê Cẩn luôn hy vọng có thêm nhiều anh chị em, gia đình anh như vậy, dù con cái thế nào cũng không ngại nhiều, hơn nữa cũng có cảm giác an toàn, còn về chuyện con của anh, anh định để sau này bàn bạc với Tiêu Dĩ Thư, chung quy cũng phải xem ý của Tiêu Dĩ Thư mới được.



Hôm sau, lúc Phương Ngữ Vi ăn sáng thì phát hiện chỉ có một mình cô. “Anh Lê đâu?" Chẳng lẽ đã ăn xong rồi? Hoặc là lại ăn trong phòng?

“Thiếu gia và Tiểu Thư thiếu gia đã ăn sáng xong rồi." Cô giúp việc ở nhà ăn đáp. “Họ đã đi làm."

“Tiểu Thư thiếu gia?" Phương Ngữ Vi nhíu mày, hôm qua không để ý lắm, cô cứ tưởng người hầu trong nhà sẽ gọi tên họ Tiêu kia là thiếu phu nhân chứ, không ngờ cũng gọi là thiếu gia.

“Tiểu Thư thiếu gia không thích người khác gọi cậu ấy là thiếu phu nhân."

Phương Ngữ Vi bĩu môi, thanh cao thật đấy nhỉ, cũng coi như anh ta hiểu chuyện, chứ một người đàn ông mà bị gọi là thiếu phu nhân thì cũng kỳ quặc quá, quả nhiên vẫn phải có bà chủ mới được.

Ăn sáng xong, Phương Ngữ Vi phát hiện mình không có chuyện gì để làm hết, cô tới đây là để bồi dưỡng tình cảm cùng Lê Cẩn, thuận tiện xem thường Tiêu Dĩ Thư, nhưng hôm nay là thứ hai, từ hôm nay trở đi hai người kia đều đi làm, đến tối mới về nhà.

Vậy trong khoảng thời gian này mình có thể làm gì đây? Nếu là ở nhà mình, đương nhiên là có rất nhiều sự lựa chọn, mở party chẳng hạn, hoặc là gọi mấy đứa bạn cùng ra ngoài chơi.

Nhưng bây giờ mình đang ở Lê gia, mở party thì khỏi cần nghĩ đến, gọi bạn bè đến cũng không được, đi ra ngoài chơi thì sợ để lại ấn tượng không tốt cho Lê Thiếu Văn, dù sao mình cũng đã nói là đến đây chăm sóc Lê Thiếu Văn, ban ngày mà ra ngoài chơi thì kỳ quái lắm.

Vốn dĩ cũng có thể miễn cưỡng đến chỗ Lê Thiếu Văn, nhưng hôm qua sau khi nghe cách phát ngôn của lão già kia xong, quả thực uất nghẹn đến mức không nuốt nổi cơm, còn gì hay để nói nữa?

Suy nghĩ suốt một hồi lâu mà không nghĩ ra được gì, Phương Ngữ Vi tự nói mình thấy khó chịu trong người rồi trốn về phòng ngủ, đúng lúc có thể nghĩ cách làm Lê Cẩn đi vào khuôn khổ.



Tiêu Dĩ Thư ngồi xe của Lê gia đến công ty, đến chỗ cách công ty khoảng năm phút đi bộ thì xuống xe, sau đó đi bộ vào công ty.

Lúc vào đến đại sảnh của công ty rồi đeo thẻ, cậu nhìn thấy một người, được rồi, cũng không thể nói là cậu nhìn, mà là tất cả mọi người đều nhìn, đó chính là một minh tinh ____ Người đại diện cho sản phẩm trang điểm Miss Shell mà Lê Thị mới cho ra thị trường gần đây, Bạch Hủy.

Bạch Hủy chính là nữ minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay, diện mạo xinh đẹp, xưa nay toàn đóng vai chính trong các bộ phim, hơn nữa đều là những nhân vật nữ theo kiểu hồn nhiên trong sáng, có rất nhiều fan cả nam lẫn nữ, cực kỳ được mến mộ.

Bình thường Bạch Hủy đi làm luôn có rất nhiều người đi cùng, nhưng hôm nay thic chỉ có một mình cô. Cô ăn mặc khá thoải mái, đeo kính râm, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen dài để xõa xuống, khí chất xuất chúng, vô cùng thu hút ánh mắt mọi người, chỉ vừa vào công ty mà ai cũng nhận ra cô.

Ở đại sảnh của công ty có rất nhiều người đứng lại quan sát, đúng là có khá nhiều minh tinh làm đại diện cho các sản phẩm của Lê Thị, nhưng những nhân viên bình thường như họ làm gì có cơ hội nhìn thấy. Hiếm khi được gặp minh tinh, lại còn nổi tiếng như thế, đương nhiên phải nhìn cho thật kỹ rồi, có điều cũng chẳng có ai đến xin chữ ký, chỉ biết đứng nhìn từ xa.

Tiêu Dĩ Thư cũng liếc mắt mấy cái. Cậu cũng thường xuyên xem phim trên TV, dạo này Bạch Hủy rất nổi tiếng, hầu như tháng nào cũng có phim do cô đóng vai chính được phát sóng trên TV, bộ phim nào cũng rất hay, Tiêu Dĩ Thư cũng thích xem, cũng rất thích những vai diễn của Bạch Hủy, đều là những cô gái hiền lành ngây thơ cả.

“Sao Bạch Hủy lại đến công ty chúng ta vậy?" Tiêu Dĩ Thư nghe thấy hai đồng nghiệp nam bên cạnh vừa đeo thẻ vừa nói chuyện.

“Cậu nói thử xem, nhất định là đến tìm Lê tổng của chúng ta rồi, không phải cô ấy đang là bạn gái trong scandal mới nhất với Lê tổng sao."

“Không phải là giả à, toàn do đám săn tin viết bài linh tinh thôi."

“Tôi thấy là thật đấy, lúc nãy thấy cô ấy nói chuyện với nhân viên tiếp tân, nói là muốn gặp Lê tổng mà."

“Ai yô, xem ra là thật rồi, còn tìm đến tận công ty, đang chuẩn bị phô bày ra dáng vẻ bà chủ của chúng ta đấy à?"

“Chắc vậy, chậc, tôi không biết nên hâm mộ ai mới được đây." Một đồng nghiệp nam rung đùi đắc ý nói.

“Sao nói vậy?"

“Cậu xem, Bạch Hủy là một đại mỹ nữ như thế, cưới được cô ấy sẽ được rất nhiều người hâm mộ, nhưng điều kiện của Lê tổng nhà chúng ta lại tốt đến vậy, coi như Bạch Hủy bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi, được gả vào nhà giàu đó, cậu nói xem, có phải không biết nên hâm mộ ai mới được không?"

“Ha ha ha ha ha, cậu nói thế cũng có lý đấy."

“Chính thế!"

Lúc này, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng chen vào, là một đồng nghiệp nữ cũng đang đeo thẻ. “Các anh thì biết cái gì, căn bản không phải như các anh nghĩ đâu, lại còn gả vào nhà giàu nữa, các anh nghe thử xem nhân viên tiếp tân đang nói gì đi."

“Ở quầy tiếp tân làm sao?" Mọi người đồng loạt nhìn về phía Bạch Hủy đang đứng, khoảng cách khá xa, bọn họ không nghe rõ đang nói gì, chỉ thấy Bạch Hủy cứ động đậy miệng thôi, hình như đang cãi vã gì đó với nhân viên tiếp tân.

Nhưng mà cũng có nhân viên vừa vào đại sảnh là đi qua quầy tiếp tân, lúc đến gần chỗ bọn họ để đeo thẻ thì bị mấy đồng nghiệp khác kéo đến: “Cậu có nghe thấy gì không, Bạch Hủy đang nói gì với người của chúng ta thế?"

Nhân viên bị giữ lại nói nhỏ: “Bạch Hủy tới tìm Lê tổng, nhưng cô ta không hẹn trước, làm gì có chuyện cô ta nói muốn gặp là gặp được ngay, Lê tổng đâu phải con chó con mèo nào, không hẹn trước mà có thể gặp được không phải là mất mặt sao."

“Hả? Bạch Hủy gặp Lê tổng mà còn phải hẹn trước? Không phải họ là người yêu sao?" Những người khác hơi kinh ngạc.

Nhân viên kia lắc đầu híp mắt phân tích: “Tôi thấy không giống, nếu là người yêu, chẳng lẽ Bạch Hủy lại không gọi điện thoại cho Lê tổng sao? Phải đứng cãi cọ lâu như thế ở quầy tiếp tân, sao không gọi thẳng điện thoại cho Lê tổng đi? Cho nên scandal kia tám phần là giả, cũng không biết hôm nay Bạch Hủy đến tìm Lê tổng để làm gì nữa."

“Có khi nào là thế này không, vốn dĩ hai người có quan hệ, nhưng sau đó Lê tổng không thích nữa, vứt bỏ cô ta, mấy người cũng biết mà, Lê tổng có nhiều scandal lắm, rất chăm chỉ thay bạn gái, không biết chừng Bạch Hủy tới đây để cầu xin được quay lại đấy, hoặc là đòi phí chia tay chẳng hạn."

“Ha ha ha ha ha, tôi thấy giống đấy!"

Mọi người bàn tán xôn xao không ngừng, đeo thẻ xong vào thang máy rồi mà vẫn còn thảo luận, có lẽ đến giờ làm việc cũng vẫn chưa thôi.

Tiêu Dĩ Thư nghe xong, tâm tình hơi kỳ lạ, thật ra cậu biết suy đoán của mấy người đó đều là giả, Lê Cẩn căn bản không hề có bất cứ chuyện gì với một nữ minh tinh nào, nhưng nghe họ nói vậy, trong lòng cậu vẫn hơi rầu rĩ.

Tiêu Dĩ Thư cũng thấy mình hơi khó hiểu, trước đây chưa từng có cảm giác này, không biết hôm nay bị làm sao nữa, chắc vì hôm nay nhìn thấy người thật, trước kia cậu chỉ đọc tin tức thôi.

Lúc đến văn phòng, Tiêu Dĩ Thư phát hiện quả nhiên mọi người đều đang thảo luận về chuyện Bạch Hủy, đều suy đoán mối quan hệ giữa Bạch Hủy và Lê Cẩn, cách nói gì cũng có, nhưng tuyệt đối không có ai nói hai người không có quan hệ, đến cả Hà Nhã bình thường không thích Bạch Hủy cũng không ngoại lệ.

“Tôi nói này, cái loại như Bạch Hủy, nhất định Lê tổng chỉ chơi đùa một chút thôi, làm gì có chuyện thật sự cưới về nhà." Trông Hà Nhã có vẻ tâm tình không tồi, đang ngồi dựa vào ghế sơn móng tay.

Một đồng nghiệp nữ khác cũng phụ họa: “Đổi lại là tôi, nhất định đã rời đi từ lâu rồi, thế mà cô ta vẫn còn ở đây cãi cọ với nhân viên tiếp tân, nói gì mà là bạn của Lê tổng, căn bản không cần hẹn trước, là bạn thì sao không gọi điện thoại luôn đi? Số điện thoại cũng không có mà đòi làm bạn? Cô ta chỉ là người đại diện cho sản phẩm của công ty chúng ta thôi, chứ đâu phải nhân viên của công ty, sao phải đến tận công ty tìm người, gọi điện thoại để gặp bên ngoài hoặc là có bản lĩnh thì đến thẳng nhà của Lê tổng ấy."

Mấy đồng nghiệp bên cạnh cũng rất đồng ý, gật đầu theo: “Giới giải trí hỗn loạn lắm, mấy nữ minh tinh vì muốn có được vai diễn tốt mà thật sự có thể làm được bất cứ chuyện gì, mấy thứ như da mặt làm sao mà kiếm được miếng cơm trong cái giới đó, có lẽ da mặt cô ta luyện mãi thành thép rồi."

Hà Nhã cười nói: “Có khi cô ta đến công ty là muốn chúng ta được mở mang kiến thức đấy, tưởng mình giỏi lắm, cảm thấy mình có thể làm tổng tài phu nhân của chúng ta cũng nên."

Mồm miệng của các đồng nghiệp nam cũng không tốt hơn bao nhiêu so với các đồng nghiệp nữ, đôi khi đàn ông khắt khe còn hơn cả phụ nữ, nhiều lúc Tiêu Dĩ Thư cũng không thể nghe nổi.

Tuy rằng không hiểu sao cậu lại thấy hơi nghèn nghẹn đối với chuyện này, nhưng cậu hiểu, giữa Lê Cẩn và Bạch Hủy nhất định không có gì xấu xa hết, không hề có chuyện chơi đùa, Lê Cẩn tuyệt đối sẽ không lừa cậu loại chuyện này.

… Có điều vẫn rất muốn biết quan hệ giữa hai người kia là thế nào, sao đối phương lại tìm đến tận đây, cứ coi như là về chuyện đại diện thì cũng không nên tìm Lê Cẩn chứ, có những người phụ trách riêng biệt mà.

Không thì để tối nay về nhà hỏi vậy?

Chuyện này khiến cho Tiêu Dĩ Thư không còn tâm tư nào để làm việc nữa, cả người đều hốt hoảng bất an.

Nếu Lê Cẩn biết được, khẳng định sẽ vui như hoa nở.



Lúc này, Lê Cẩn đang xem tài liệu mà Kiều Lạc đã sửa soạn kỹ lưỡng cho anh, gần đây công ty sắp thu mua một công ty thuộc loại trung bình ở bên Pháp.

Sau đó điện thoại nội tuyến của Lê Cẩn vang lên, là Từ Ti Ti gọi tới: “Lê tổng, Bạch Hủy tiểu thư đang ở dưới đại sảnh tầng một nói muốn gặp anh, nhưng cô ta không có lịch hẹn trước."

__Hết__
Tác giả : Oa Qua Oa
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại