Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 14
Trong lòng Tiêu Dĩ Thư cực kỳ rối loạn, nhìn con số trên thang máy dần dần giảm xuống, nhưng trái tim lại như treo tận trên cao. Cậu sợ phải gặp Tiêu Hải, mỗi lần về nhà đều sợ, huống chi là gặp ở công ty.
Ôm ngực để bình tĩnh một chút, cậu vội vàng mở ví tiền ra xem, tìm thấy thẻ rút tiền lương của công ty trước, bên trong vẫn còn một ít tiền, hơn một nghìn, cậu vẫn để đó không dùng, bây giờ đưa cho ông ta để khuyên ông ta về mới là đúng đắn. Cậu có biết “bản lĩnh" của Tiêu Hải mà, la lối om sòm lăn lộn giãy dụa không gì không giỏi, người phụ nữ chanh chua đanh đá nhất tiểu khu cũng chỉ đến thế là cùng. Tiêu Dĩ Thư nhớ rõ ông nội bà nội của mình đều không như vậy, không biết Tiêu Hải bị đột biến gen thế nào mà lại có cái tính đó nữa.
Nhân viên tiếp tân dưới tầng một gọi cho Tiêu Dĩ Thư xong, cũng không quên thông báo với cấp trên. Cấp trên đã dặn người tên Tiêu Hải này là đối tượng không thể cho vào, giờ xảy ra tình huống thế này, dù sao cũng phải báo cáo một câu.
Cho nên lúc Tiêu Dĩ Thư xuống tới đại sảnh tầng một, Kiều Lạc cũng đã nhận được tin, anh thông báo cho Lê Cẩn trước.
“… Lê tổng?" Kiều Lạc nhìn vẻ mặt của đại boss là biết ngay tâm tình đối phương rất không ổn. “Chúng ta làm thế nào đây?"
“Ha ha, làm thế nào, còn làm thế nào nữa, báo cảnh sát!" Lê Cẩn cười lạnh. “Dám ngang ngược ở công ty của tôi như vậy, ông ta là người đầu tiên. Còn nữa, thông báo cho luật sư, công ty muốn khởi tố ông ta!"
Trước đó không lâu anh mới xem tư liệu mà Kiều Lạc điều tra được, thật sự không hề có ấn tượng tốt đẹp đối với Tiêu Hải, một kẻ như vậy đâu phải cha ruột, là kẻ thù của Tiểu Thư mới đúng chứ? Giữ lại cũng là một mối họa, không sợ ông ta đến, chỉ sợ ông ta không đến, đến đây rất đúng lúc, không cần nhìn cũng biết là một lão già hồ đồ, không trừng trị một chút là không được!
“Khởi tố?" Kiều Lạc không hiểu phải khởi tố cái gì. “Không phải chuyện lớn mà, khuyên giải mấy câu là được, cái loại tiểu thị dân này chỉ cần dọa một chút là sợ ngay."
“Chuyện lớn hay không chẳng lẽ do ông ta quyết định?" Lê Cẩn cười nhẹ với Kiều Lạc. “Là tôi quyết định. Tôi nói ông ta quấy nhiễu hoạt động bình thường của công ty, làm ảnh hưởng đến hình tượng của công ty chúng ta, công ty phải chịu tổn thất lớn, ông ta hoàn toàn cấu thành tội gây hấn sinh sự. Tôi mà đã nói, chẳng lẽ còn có người nói không phải?"
“Chỗ của tôi là nơi nói đến thì đến, nói đi thì đi sao?" Lê Cẩn lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi đi. “Là ông ta tự nộp mình đến, dù ông ta không đến, tôi cũng sẽ tìm cách để xử lý người này! Cậu đi báo cảnh sát ngay!"
“Vâng!"
Sau đó Lê Cẩn gọi điện thoại cho Tiêu Dĩ Thư, lúc máy được thông, anh nghe thấy một tiếng đinh: “Tiểu Thư, em xuống tầng một rồi?"
“Sao anh biết em xuống tầng?" Tiêu Dĩ Thư vô cùng kinh ngạc. “Em nói với anh này, ba em thật sự đến đây gây chuyện rồi, bây giờ em mới ra khỏi thang máy." Giọng điệu của Tiêu Dĩ Thư mang vẻ cực kỳ nôn nóng, hơn nữa còn rất bất an.
“Em quay lại đi, đừng đi gặp ông ta, anh đã cho người báo cảnh sát rồi." Lê Cẩn dịu dàng nói.
“Hả?" Tiêu Dĩ Thư chấn động, đúng lúc này cậu đi tới đại sảnh, thấy ngoài cửa đã có không ít người đứng đó, nhìn xuyên qua khe hở còn có thể thấy được một người đang nằm trên mặt đất ngoài đường, đang kêu la quát tháo, hơn nữa thỉnh thoảng còn lăn lộn mấy vòng.
Ngoại trừ ba cậu, Tiêu Hải ra, còn có thể là ai!
Cả người Tiêu Dĩ Thư choáng váng, đây chính là ba cậu đấy. Cậu nắm chặt nắm tay, nếu không có Lê Cẩn che chở cho, thì với điệu bộ này của Tiêu Hải, có lẽ sau này cậu không thể yên ổn trong công ty được.
“Alô, Tiểu Thư, Tiểu Thư!" Lê Cẩn đang nghe điện thoại đột nhiên không thấy cậu nói gì, hơi sốt ruột.
“… Em đây." Chỉ là tâm tình hơi phức tạp…
“Mau quay lại đi, em yên tâm, anh sẽ giải quyết tốt!" Lê Cẩn dịu giọng dỗ dành. “Tình hình thế nào người bên dưới sẽ nói với anh, em đừng đi gặp ông ta. Ông ta nhìn thấy em nhất định sẽ càng hăng hái hơn, em về làm việc đi, mọi chuyện còn lại đã có anh."
“Em… Em định đưa thẻ rút tiền lương của công ty trước cho ông ấy, trong đó còn hơn một nghìn, có lẽ ông ta cầm tiền sẽ đi ngay." Thật ra trong lòng Tiêu Dĩ Thư cũng không chắc chắn, cậu không tin tưởng lắm rằng sự vô lại của Tiêu Hải sẽ có giới hạn, một hai nghìn có thể không lấp đầy được lòng tham của ông ta.
“Vậy lần sau ông ta lại đến thì sao?" Lê Cẩn không cho đó là một cách hay, cho tiền không phải là cách giải quyết, cứ đến sinh sự là cho tiền, ở đâu ra loại chuyện tốt đẹp đó. “Đến một lần hai lần thì không sao, nhưng tám lần mười lần thì sao?"
“Em…" Tiêu Dĩ Thư nắm tay thật chặt.
“Tiểu Thư ngoan, nghe lời anh, anh sẽ giải quyết tốt, em cứ yên tâm làm việc, nghe lời." Lê Cẩn nói chuyện với Tiêu Dĩ Thư bao giờ cũng nhẹ nhàng ôn nhu, giọng điệu giống như dỗ dành trẻ con.
“… Vậy được rồi." Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Tiêu Dĩ Thư lại bước vào thang máy.
Tiêu Dĩ Thư biết Lê Cẩn là một người rất có bản lĩnh, việc làm ăn trải rộng khắp nơi trên thế giới, quen biết rất nhiều quan chức chính phủ. Đối với Lê Cẩn, đây chỉ là một chuyện rất nhỏ rất nhỏ rất nhỏ, căn bản không đáng quan tâm, có thể giải quyết cực kỳ dễ dàng.
Quan trọng nhất là, Tiêu Dĩ Thư biết, Lê Cẩn thật sự rất tốt với mình, nhất định sẽ không làm hại mình, trên đời này, không có một ai tốt với mình hơn anh, không có ai hết.
Lúc này, nhân viên tiếp tân nhìn thấy Tiêu Dĩ Thư, thế nhưng chớp mắt một cái đã quay về. “Này!" Vừa mới gọi một tiếng, Tiêu Dĩ Thư đã vào thang máy lên tầng.
Nhân viên tiếp tân: “…" Sao vừa đến đã đi rồi, mình có cần gọi điện thoại thêm lần nữa không?
Tiêu Dĩ Thư trở về phòng làm việc với tâm tư rối loạn, không hiểu sao trong đầu bỗng dưng xuất hiện một ý nghĩ: Cậu phải đoạn tuyệt quan hệ cha con với Tiêu Hải, cậu không muốn trải qua một ngày thế này thêm lần nào nữa!
…
Những chuyện mà Lê Cẩn giao phó lúc nào cũng được thực hiện rất nhanh, “binh lính" của anh làm việc luôn luôn tốc độ, cảnh sát nhanh chóng đưa Tiêu Hải đi, hơn nữa giấy tờ để luật sự khởi tố Tiêu Hải cũng đã được dự tính xong xuôi, chỉ cần mấy phút là có thể hành động.
Về phần nội dung khởi tố, chính là theo như ý Lê Cẩn. Tội gây hấn sinh sự không lớn không nhỏ, nếu Lê Cẩn muốn dùng sức ảnh hưởng của mình để phóng đại, phạt tiền cũng có thể, nhưng nhất định Tiêu Hải sẽ không trả nổi. Lê Cẩn cũng không cần tiền của ông ta làm gì, anh chỉ muốn Tiêu Hải bị giam giữ một thời gian ngắn, để ông ta an phận một chút, đừng có suốt ngày chỉ nhớ mong tiền của con trai!
…
Tiêu Hải ngồi trong xe cảnh sát mà choáng váng, ông ta đến để gặp con trai, mấy người kia không cho ông ta vào, ông ta chỉ giở trò vô lại một chút, sao đã bị cảnh sát mời đi uống trà?
Ông ta vừa mới nằm trên đất lăn lộn mấy vòng đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, ông ta không nghĩ gì nhiều. Ông ta không hiểu luật pháp, nhưng cảm thấy nhất định xe cảnh sát đến không phải vì mình, cho nên vẫn tiếp tục la lối om sòm, sau đó ____
Không có sau đó nào hết.
Lúc ông ta hiểu ra, đã bị người ta khiêng vào xe cảnh sát…
“Chậc chậc chậc, lá gan của ông anh này không nhỏ nhỉ, dám đến Lê Thị gây sự, cục trưởng của chúng tôi cũng không dám đâu!" Một viên cảnh sát trẻ tuổi ngồi cạnh Tiêu Hải trông chừng ông ta lắc đầu. “Sao ông anh lại nghĩ quẩn như vậy, Lê Thị nợ tiền ông anh à? Không phải chứ, công ty kia nổi tiếng là có tiền tùy hứng, đãi ngộ tốt lắm, không thể nào lại đi nợ tiền lão đầu này chứ."
Đầu tiên, Tiêu Hải bị lời của cảnh sát này dọa sợ, hình như ông ta đã trêu chọc phải người không thể trêu chọc, có chút phiền phức rồi. Nhưng khi nghe tiếp thì là cái gì, lão đầu? Cậu bảo tôi là lão đầu?
Không thể trách viên cảnh sát này nói Tiêu Hải là lão đầu, dáng vẻ hiện tại của Tiêu Hải thật sự rất khó nhìn, tóc tai rối bù, cả người bẩn thỉu, không khá khẩm hơn là bao so với ăn mày xin cơm, trông qua rất giống lão đầu! Lại còn là một lão đầu xấu xí nữa chứ!
Hiện giờ ông ta vẫn chưa biết, ông ta bị mời uống trà không phải một ngày hai ngày…
__Hết__
Ôm ngực để bình tĩnh một chút, cậu vội vàng mở ví tiền ra xem, tìm thấy thẻ rút tiền lương của công ty trước, bên trong vẫn còn một ít tiền, hơn một nghìn, cậu vẫn để đó không dùng, bây giờ đưa cho ông ta để khuyên ông ta về mới là đúng đắn. Cậu có biết “bản lĩnh" của Tiêu Hải mà, la lối om sòm lăn lộn giãy dụa không gì không giỏi, người phụ nữ chanh chua đanh đá nhất tiểu khu cũng chỉ đến thế là cùng. Tiêu Dĩ Thư nhớ rõ ông nội bà nội của mình đều không như vậy, không biết Tiêu Hải bị đột biến gen thế nào mà lại có cái tính đó nữa.
Nhân viên tiếp tân dưới tầng một gọi cho Tiêu Dĩ Thư xong, cũng không quên thông báo với cấp trên. Cấp trên đã dặn người tên Tiêu Hải này là đối tượng không thể cho vào, giờ xảy ra tình huống thế này, dù sao cũng phải báo cáo một câu.
Cho nên lúc Tiêu Dĩ Thư xuống tới đại sảnh tầng một, Kiều Lạc cũng đã nhận được tin, anh thông báo cho Lê Cẩn trước.
“… Lê tổng?" Kiều Lạc nhìn vẻ mặt của đại boss là biết ngay tâm tình đối phương rất không ổn. “Chúng ta làm thế nào đây?"
“Ha ha, làm thế nào, còn làm thế nào nữa, báo cảnh sát!" Lê Cẩn cười lạnh. “Dám ngang ngược ở công ty của tôi như vậy, ông ta là người đầu tiên. Còn nữa, thông báo cho luật sư, công ty muốn khởi tố ông ta!"
Trước đó không lâu anh mới xem tư liệu mà Kiều Lạc điều tra được, thật sự không hề có ấn tượng tốt đẹp đối với Tiêu Hải, một kẻ như vậy đâu phải cha ruột, là kẻ thù của Tiểu Thư mới đúng chứ? Giữ lại cũng là một mối họa, không sợ ông ta đến, chỉ sợ ông ta không đến, đến đây rất đúng lúc, không cần nhìn cũng biết là một lão già hồ đồ, không trừng trị một chút là không được!
“Khởi tố?" Kiều Lạc không hiểu phải khởi tố cái gì. “Không phải chuyện lớn mà, khuyên giải mấy câu là được, cái loại tiểu thị dân này chỉ cần dọa một chút là sợ ngay."
“Chuyện lớn hay không chẳng lẽ do ông ta quyết định?" Lê Cẩn cười nhẹ với Kiều Lạc. “Là tôi quyết định. Tôi nói ông ta quấy nhiễu hoạt động bình thường của công ty, làm ảnh hưởng đến hình tượng của công ty chúng ta, công ty phải chịu tổn thất lớn, ông ta hoàn toàn cấu thành tội gây hấn sinh sự. Tôi mà đã nói, chẳng lẽ còn có người nói không phải?"
“Chỗ của tôi là nơi nói đến thì đến, nói đi thì đi sao?" Lê Cẩn lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi đi. “Là ông ta tự nộp mình đến, dù ông ta không đến, tôi cũng sẽ tìm cách để xử lý người này! Cậu đi báo cảnh sát ngay!"
“Vâng!"
Sau đó Lê Cẩn gọi điện thoại cho Tiêu Dĩ Thư, lúc máy được thông, anh nghe thấy một tiếng đinh: “Tiểu Thư, em xuống tầng một rồi?"
“Sao anh biết em xuống tầng?" Tiêu Dĩ Thư vô cùng kinh ngạc. “Em nói với anh này, ba em thật sự đến đây gây chuyện rồi, bây giờ em mới ra khỏi thang máy." Giọng điệu của Tiêu Dĩ Thư mang vẻ cực kỳ nôn nóng, hơn nữa còn rất bất an.
“Em quay lại đi, đừng đi gặp ông ta, anh đã cho người báo cảnh sát rồi." Lê Cẩn dịu dàng nói.
“Hả?" Tiêu Dĩ Thư chấn động, đúng lúc này cậu đi tới đại sảnh, thấy ngoài cửa đã có không ít người đứng đó, nhìn xuyên qua khe hở còn có thể thấy được một người đang nằm trên mặt đất ngoài đường, đang kêu la quát tháo, hơn nữa thỉnh thoảng còn lăn lộn mấy vòng.
Ngoại trừ ba cậu, Tiêu Hải ra, còn có thể là ai!
Cả người Tiêu Dĩ Thư choáng váng, đây chính là ba cậu đấy. Cậu nắm chặt nắm tay, nếu không có Lê Cẩn che chở cho, thì với điệu bộ này của Tiêu Hải, có lẽ sau này cậu không thể yên ổn trong công ty được.
“Alô, Tiểu Thư, Tiểu Thư!" Lê Cẩn đang nghe điện thoại đột nhiên không thấy cậu nói gì, hơi sốt ruột.
“… Em đây." Chỉ là tâm tình hơi phức tạp…
“Mau quay lại đi, em yên tâm, anh sẽ giải quyết tốt!" Lê Cẩn dịu giọng dỗ dành. “Tình hình thế nào người bên dưới sẽ nói với anh, em đừng đi gặp ông ta. Ông ta nhìn thấy em nhất định sẽ càng hăng hái hơn, em về làm việc đi, mọi chuyện còn lại đã có anh."
“Em… Em định đưa thẻ rút tiền lương của công ty trước cho ông ấy, trong đó còn hơn một nghìn, có lẽ ông ta cầm tiền sẽ đi ngay." Thật ra trong lòng Tiêu Dĩ Thư cũng không chắc chắn, cậu không tin tưởng lắm rằng sự vô lại của Tiêu Hải sẽ có giới hạn, một hai nghìn có thể không lấp đầy được lòng tham của ông ta.
“Vậy lần sau ông ta lại đến thì sao?" Lê Cẩn không cho đó là một cách hay, cho tiền không phải là cách giải quyết, cứ đến sinh sự là cho tiền, ở đâu ra loại chuyện tốt đẹp đó. “Đến một lần hai lần thì không sao, nhưng tám lần mười lần thì sao?"
“Em…" Tiêu Dĩ Thư nắm tay thật chặt.
“Tiểu Thư ngoan, nghe lời anh, anh sẽ giải quyết tốt, em cứ yên tâm làm việc, nghe lời." Lê Cẩn nói chuyện với Tiêu Dĩ Thư bao giờ cũng nhẹ nhàng ôn nhu, giọng điệu giống như dỗ dành trẻ con.
“… Vậy được rồi." Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Tiêu Dĩ Thư lại bước vào thang máy.
Tiêu Dĩ Thư biết Lê Cẩn là một người rất có bản lĩnh, việc làm ăn trải rộng khắp nơi trên thế giới, quen biết rất nhiều quan chức chính phủ. Đối với Lê Cẩn, đây chỉ là một chuyện rất nhỏ rất nhỏ rất nhỏ, căn bản không đáng quan tâm, có thể giải quyết cực kỳ dễ dàng.
Quan trọng nhất là, Tiêu Dĩ Thư biết, Lê Cẩn thật sự rất tốt với mình, nhất định sẽ không làm hại mình, trên đời này, không có một ai tốt với mình hơn anh, không có ai hết.
Lúc này, nhân viên tiếp tân nhìn thấy Tiêu Dĩ Thư, thế nhưng chớp mắt một cái đã quay về. “Này!" Vừa mới gọi một tiếng, Tiêu Dĩ Thư đã vào thang máy lên tầng.
Nhân viên tiếp tân: “…" Sao vừa đến đã đi rồi, mình có cần gọi điện thoại thêm lần nữa không?
Tiêu Dĩ Thư trở về phòng làm việc với tâm tư rối loạn, không hiểu sao trong đầu bỗng dưng xuất hiện một ý nghĩ: Cậu phải đoạn tuyệt quan hệ cha con với Tiêu Hải, cậu không muốn trải qua một ngày thế này thêm lần nào nữa!
…
Những chuyện mà Lê Cẩn giao phó lúc nào cũng được thực hiện rất nhanh, “binh lính" của anh làm việc luôn luôn tốc độ, cảnh sát nhanh chóng đưa Tiêu Hải đi, hơn nữa giấy tờ để luật sự khởi tố Tiêu Hải cũng đã được dự tính xong xuôi, chỉ cần mấy phút là có thể hành động.
Về phần nội dung khởi tố, chính là theo như ý Lê Cẩn. Tội gây hấn sinh sự không lớn không nhỏ, nếu Lê Cẩn muốn dùng sức ảnh hưởng của mình để phóng đại, phạt tiền cũng có thể, nhưng nhất định Tiêu Hải sẽ không trả nổi. Lê Cẩn cũng không cần tiền của ông ta làm gì, anh chỉ muốn Tiêu Hải bị giam giữ một thời gian ngắn, để ông ta an phận một chút, đừng có suốt ngày chỉ nhớ mong tiền của con trai!
…
Tiêu Hải ngồi trong xe cảnh sát mà choáng váng, ông ta đến để gặp con trai, mấy người kia không cho ông ta vào, ông ta chỉ giở trò vô lại một chút, sao đã bị cảnh sát mời đi uống trà?
Ông ta vừa mới nằm trên đất lăn lộn mấy vòng đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, ông ta không nghĩ gì nhiều. Ông ta không hiểu luật pháp, nhưng cảm thấy nhất định xe cảnh sát đến không phải vì mình, cho nên vẫn tiếp tục la lối om sòm, sau đó ____
Không có sau đó nào hết.
Lúc ông ta hiểu ra, đã bị người ta khiêng vào xe cảnh sát…
“Chậc chậc chậc, lá gan của ông anh này không nhỏ nhỉ, dám đến Lê Thị gây sự, cục trưởng của chúng tôi cũng không dám đâu!" Một viên cảnh sát trẻ tuổi ngồi cạnh Tiêu Hải trông chừng ông ta lắc đầu. “Sao ông anh lại nghĩ quẩn như vậy, Lê Thị nợ tiền ông anh à? Không phải chứ, công ty kia nổi tiếng là có tiền tùy hứng, đãi ngộ tốt lắm, không thể nào lại đi nợ tiền lão đầu này chứ."
Đầu tiên, Tiêu Hải bị lời của cảnh sát này dọa sợ, hình như ông ta đã trêu chọc phải người không thể trêu chọc, có chút phiền phức rồi. Nhưng khi nghe tiếp thì là cái gì, lão đầu? Cậu bảo tôi là lão đầu?
Không thể trách viên cảnh sát này nói Tiêu Hải là lão đầu, dáng vẻ hiện tại của Tiêu Hải thật sự rất khó nhìn, tóc tai rối bù, cả người bẩn thỉu, không khá khẩm hơn là bao so với ăn mày xin cơm, trông qua rất giống lão đầu! Lại còn là một lão đầu xấu xí nữa chứ!
Hiện giờ ông ta vẫn chưa biết, ông ta bị mời uống trà không phải một ngày hai ngày…
__Hết__
Tác giả :
Oa Qua Oa