Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh
Chương 8
CHƯƠNG 8
Ngự Chi Tuyệt vừa ngẩng đầu đã thấy một đóa hoa loa kèn hình dáng đôi môi dán tới chỗ mình, mặc dù nó không hiểu Lăng Hạ muốn làm gì, nhưng sống lưng một hồi lạnh đến buồn nôn, quả đấm đã bay ra trước tư tưởng của nó.
Cánh tay phải nhỏ gầy dùng sức huơ, trong nháy mắt nội lực bộc phát kinh người, quả đấm của Ngự Chi Tuyệt nện thẳng vào má phải Lăng Hạ, trực tiếp đánh đối phương từ dưới nước bay xa hơn một trượng.
Chờ Ngự Chi Tuyệt phục hồi tinh thần lại, Lăng Hạ đã biến thành một cỗ xác chết trôi nổi rồi, không nhúc nhích, đoán chừng là bị nó đánh ngất.
“. . . . . ." Trầm mặc một hồi, Ngự Chi Tuyệt bơi qua thật nhanh níu lấy cổ áo Lăng Hạ nổi lên trên nước.
Lúc nó mới vừa bị kích thích, thân thể vốn hầu như mất hết hơi sức lại kỳ tích hồi sức trở lại, giống như trong nước có vô số hạt năng lượng thật nhỏ không nhìn thấy liên tục không ngừng hội tụ vào bên trong thân thể của nó.
Lúc nổi lên trên mặt nước, Ngự Chi Tuyệt hơi thở hổn hển, vừa đạp nước vừa dùng sức vỗ mặt Lăng Hạ: “Này, tỉnh! Thật là vô dụng!"
Lăng Hạ mơ mơ màng màng mở mắt, nhất thời cảm thấy hai má đau rát. Hắn hơi nghi ngờ, nhưng rất nhanh phản ứng kịp nhận ra tình cảnh của mình, lập tức dùng sức bơi theo Ngự Chi Tuyệt vào bờ.
Ngự Chi Tuyệt kéo lấy hắn bơi, Lăng Hạ cũng cắn răng liều mạng bơi về phía trước, rốt cuộc cũng lên bờ. Hai người đều mệt kiệt sức ngồi phịch trên bờ, một chút hơi sức cũng không có.
Lăng Hạ sờ sờ mặt mình, khẳng định đã sưng thành đầu heo! Hắn cẩn thận nhớ lại một màn kinh hiểm vừa rồi trong nước, lập tức thấy may mắn không thôi.
Lúc ấy hắn đúng là váng đầu rồi, may mà không có cắn lên a! Nếu cắn lên, đoán chừng không phải là chuyện đầu heo thì có thể giải quyết!
Hắn cẩn thận từng li từng tí liếc Ngự Chi Tuyệt một cái, búi tóc chỉnh tề của nhân vật phản diện đại nhân tản ra trong nước, vài sợi tóc dài đen mượt ướt át xốc xếch rủ xuống bờ vai, tôn lên nước da trắng như ngọc cùng đôi môi tuyệt đẹp, đôi mắt xếch hoa đào và nốt ruồi đỏ như máu nơi khóe mắt, ngay cả khi tuổi còn nhỏ, mơ hồ đã có khí thế.
Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn rồi đi qua, Lăng Hạ có chút chột dạ rũ mắt.
Những người cùng bị nạn với bọn họ đều đã sớm lên bờ, giờ phút này đều nghỉ ngơi ở nơi nào, mắng mỏ không dứt.
Một người chèo thuyền trong đó đã chạy tới chỉ vào mặt Lăng Hạ mắng lớn: “Tên hỗn tiểu tử này! Ta nhớ rõ ngươi rồi! Ngươi nợ thuyền của ông đây!"
Lăng Hạ nôn ra mấy ngụm nước, lời ngon tiếng ngọt nói một sọt lời tốt, đem hết tiền năng lượng trên người ra. Người chèo thuyền nhất quyết không tha, vẫn như cũ lục soát quần áo hắn, phát hiện thật sự không có đồng nào mới thôi.
Hai người chèo thuyền lại tiếp tục muốn lục soát người Ngự Chi Tuyệt, Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt, trong mắt thoáng qua một tia âm khí, hai người kia chỉ cảm thấy trong lòng run lên, chần chờ thế nhưng không dám động thủ.
Lăng Hạ thấy ánh mắt hung ác như sói của Ngự Chi Tuyệt liền cả kinh, nhanh chóng kéo nó ra sau mình. Hắn không chút nghi ngờ, nếu người chèo thuyền này tiến lên, Ngự Chi Tuyệt chắc chắn sẽ lập tức động thủ!
Đây cũng là lần đầu tiên hắn đối mặt với trường hợp lúng túng như vậy, chỉ có thể lặp đi lặp lại xin lỗi và cam kết, nói đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng lấy danh nghĩa của mình viết một tờ giấy nợ, người chèo thuyền kia cuối cùng cũng thả bọn họ đi.
Dù thế nào đi nữa bọn họ muốn ra khỏi thành cũng phải ngồi thuyền, không chạy được, hơn nữa có thể hưởng ứng lệnh triệu tập phái Thiếu Dương thì dĩ nhiên người chèo thuyền không cần lo lắng đối phương không trả nổi tiền, cho nên không thể ép quá độc ác.
Lúc chân chính đi vào thành Sùng Minh, cả người Lăng Hạ đều mệt mỏi, vẻ hưng phấn và sức lực đều bị mất.
Hắn nhớ tới Tống Tiểu Hổ, vội vàng hỏi thăm quán rượu lớn nhất thành Sùng Minh ở nơi nào, vội vàng mang theo Ngự Chi Tuyệt đi đến.
Trên đường không ít người kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lăng Hạ, chính hắn cũng chưa phát hiện. Bây giờ da thịt hắn mặc dù không giống Ngự Chi Tuyệt trắng như sứ, nhưng cũng trắng nõn hơn người bình thường, cho nên bàn tay sưng to in trên mặt rất rõ ràng.
Ngự Chi Tuyệt buồn buồn cuối cùng mở miệng, chỉ là, giọng nói mang theo một tia chất vấn nghi ngờ: “Mới vừa rồi ở dưới nước, ngươi muốn làm gì?"
Bước chân vội vã của Lăng Hạ chợt thả chậm, trái tim bị kinh hách cũng thình thịch gia tăng tốc độ nhảy lên.
Nói gì giờ? Nói mình vì bảo vệ tánh mạng thiếu chút nữa cắn lên đôi môi tôn quý của nhân vật phản diện đại nhân? Như vậy còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sao? . . . . . .
Chuyện nhi đồng không nên biết, dĩ nhiên không thể nói cho bạn học nhỏ nhân vật phản diện rồi ! Hơn nữa hắn giải thích thế nào về chuyện mình biết trong thân thể Ngự Chi Tuyệt có nguyên tố hệ nước?
Hắn liền trịnh trọng nói: “Một con cá chạy vào miệng ta, ta muốn ói ra ngoài."
“. . . . . ." Ngự Chi Tuyệt tưởng tượng lại, nhất thời ghê tởm nhíu mày, lập tức cách xa Lăng Hạ.
Thành Sùng Minh rất lớn, quán rượu nổi danh nhất là Vọng Vân các. Lúc Lăng Hạ thấy quán rượu này xây dựng giống như đang trôi nổi trên đám mây khói mù lượn lờ thì không khỏi ngẩn ra, quả nhiên là danh bất hư truyền! Chỉ là, chung quanh rượu lâu đi qua đi lại không phải con em thế gia thì nhất định là người phái Tân Tú, Lăng Hạ cùng Ngự Chi Tuyệt chưa đi vào cửa liền bị người chắn bên ngoài.
Lăng Hạ vội vàng lộ ra nụ cười hữu nghị tiêu chuẩn: “Đại ca, xin hỏi có phải có một tiểu cô nương cưỡi tả mã ở nơi này không?"
Tiểu nhị Vọng Vân các cũng có chút tu vi trong người, vừa nhìn cách ăn mặc của Lăng Hạ và Ngự Chi Tuyệt cũng biết là đến báo danh phái Thiếu Dương. Hắn thấy mặt Lăng Hạ mang tạo hình năm dấu ngón tay, nhất thời có chút xem thường, lập tức lười biếng nói: “Có một tiểu cô nương cởi tả mã đến đây, không quá nửa canh giờ trước đã rời đi rồi."
Lăng Hạ sững sờ, lễ phép nói cảm ơn, tiểu nhị kia nhìn cũng không thèm nhìn liền đi vào. Lăng Hạ đoán, người thành Vân Tiêu nhất định đã tới. Thủy Vũ mặc dù điêu ngoa tùy hứng, cũng sợ phụ thân nàng trách phạt, rất có thể bị buộc rời đi cùng sư huynh nàng. Nếu bọn họ tới để trợ uy cho phái Thiếu Dương, vậy cũng chỉ có thể đi tới phái Thiếu Dương tìm.
Hắn đang trầm tư, Ngự Chi Tuyệt lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói rõ ràng mang theo chất vấn: “Bọn họ đối với ngươi như vậy, tại sao ngươi còn có thể cười với bọn họ?"
Lăng Hạ nghĩ cũng không nghĩ thuận miệng nói: “Ai vậy?"
“Trước là hai người chèo thuyền… " Ngự Chi Tuyệt cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn hỏi, “Còn có tiểu nhị vừa rồi."
Hơn nữa vừa rồi nó đánh lên mặt Lăng Hạ mấy cái, chẳng lẽ hắn tuyệt không tức giận sao?
Nhìn nhân vật phản diện đại nhân hơi nheo mắt làm bộ nghiêm túc, Lăng Hạ vội vàng tập trung lực chú ý chậm rãi nói: “Thuyền chìm, một phần nguyên nhân cũng vì chúng ta, đó là bát cơn của những người chèo thuyền kia, người ta có thể không tức sao? Có thể thả chúng ta đi đã phải cảm kích. Hơn nữa tiểu nhị kia không phải cũng đã nói cho chúng ta biết tin tức sao? Bọn họ cũng phải nghe theo *** quy a. . . . . ."
Hắn nhìn ánh mắt hoài nghi của nhân vật phản diện đại nhân, vội vàng thân thiết cười với nó nói tiếp: “Người khác đối với đệ không tốt, đệ cũng phải mỉm cười, kiên trì như vậy, sẽ có người mỉm cười hồi đáp lại đệ! Mặc dù có rất nhiều chuyện không công bằng, người trên thế giới này phần lớn vẫn tốt. . . . . ."
Lăng Hạ cẩn thận nhớ lại triết học cuộc sống đã từng xem trước kia, giọng nói của thân thể này không tệ, hắn cố gắng dùng âm điệu nhu hòa hơn nói liên tục.
—— Ây da, nhân vật phản diện rối loạn à, đi theo nhân vật chính chạy chơi đùa giỡn dưới mặt trời đi! Đó mới là đường lớn nhân gian a a a! ! !
Lăng Hạ càng nói càng động tình, dường như kích động muốn rơi lệ.
Thế nhưng khi hắn nói đến môi khô lưỡi nóng tha thiết dời ánh mắt mong chờ tới nhân vật phản diện đại nhân thì khuôn mặt nhất thời rạn vỡ.
Vẻ mặt Ngự Chi Tuyệt khinh thường, nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngu nói: “Không nhìn ra, mặc dù tuổi tác ngươi không nhỏ, đầu óc lại còn ngu hơn cả Tống Tiểu Hổ!"
“Người khác đối với ta không tốt, ta liền trả lại gấp trăm ngàn lần là được. —— về phần người khác có cười với ta không, ta cần sao?"
“. . . . . ." Lăng Hạ theo bản năng sờ dấu tay nóng hừng hực trên mặt, trước mắt thoáng hiện lên lời kịch kinh điển kia——
Thế giới đáng ghê tởm này. . . . . . Tất cả hủy diệt đi. . . . . .
Thật—— đau—— trứng—— a!
Ngự Chi Tuyệt vừa ngẩng đầu đã thấy một đóa hoa loa kèn hình dáng đôi môi dán tới chỗ mình, mặc dù nó không hiểu Lăng Hạ muốn làm gì, nhưng sống lưng một hồi lạnh đến buồn nôn, quả đấm đã bay ra trước tư tưởng của nó.
Cánh tay phải nhỏ gầy dùng sức huơ, trong nháy mắt nội lực bộc phát kinh người, quả đấm của Ngự Chi Tuyệt nện thẳng vào má phải Lăng Hạ, trực tiếp đánh đối phương từ dưới nước bay xa hơn một trượng.
Chờ Ngự Chi Tuyệt phục hồi tinh thần lại, Lăng Hạ đã biến thành một cỗ xác chết trôi nổi rồi, không nhúc nhích, đoán chừng là bị nó đánh ngất.
“. . . . . ." Trầm mặc một hồi, Ngự Chi Tuyệt bơi qua thật nhanh níu lấy cổ áo Lăng Hạ nổi lên trên nước.
Lúc nó mới vừa bị kích thích, thân thể vốn hầu như mất hết hơi sức lại kỳ tích hồi sức trở lại, giống như trong nước có vô số hạt năng lượng thật nhỏ không nhìn thấy liên tục không ngừng hội tụ vào bên trong thân thể của nó.
Lúc nổi lên trên mặt nước, Ngự Chi Tuyệt hơi thở hổn hển, vừa đạp nước vừa dùng sức vỗ mặt Lăng Hạ: “Này, tỉnh! Thật là vô dụng!"
Lăng Hạ mơ mơ màng màng mở mắt, nhất thời cảm thấy hai má đau rát. Hắn hơi nghi ngờ, nhưng rất nhanh phản ứng kịp nhận ra tình cảnh của mình, lập tức dùng sức bơi theo Ngự Chi Tuyệt vào bờ.
Ngự Chi Tuyệt kéo lấy hắn bơi, Lăng Hạ cũng cắn răng liều mạng bơi về phía trước, rốt cuộc cũng lên bờ. Hai người đều mệt kiệt sức ngồi phịch trên bờ, một chút hơi sức cũng không có.
Lăng Hạ sờ sờ mặt mình, khẳng định đã sưng thành đầu heo! Hắn cẩn thận nhớ lại một màn kinh hiểm vừa rồi trong nước, lập tức thấy may mắn không thôi.
Lúc ấy hắn đúng là váng đầu rồi, may mà không có cắn lên a! Nếu cắn lên, đoán chừng không phải là chuyện đầu heo thì có thể giải quyết!
Hắn cẩn thận từng li từng tí liếc Ngự Chi Tuyệt một cái, búi tóc chỉnh tề của nhân vật phản diện đại nhân tản ra trong nước, vài sợi tóc dài đen mượt ướt át xốc xếch rủ xuống bờ vai, tôn lên nước da trắng như ngọc cùng đôi môi tuyệt đẹp, đôi mắt xếch hoa đào và nốt ruồi đỏ như máu nơi khóe mắt, ngay cả khi tuổi còn nhỏ, mơ hồ đã có khí thế.
Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn rồi đi qua, Lăng Hạ có chút chột dạ rũ mắt.
Những người cùng bị nạn với bọn họ đều đã sớm lên bờ, giờ phút này đều nghỉ ngơi ở nơi nào, mắng mỏ không dứt.
Một người chèo thuyền trong đó đã chạy tới chỉ vào mặt Lăng Hạ mắng lớn: “Tên hỗn tiểu tử này! Ta nhớ rõ ngươi rồi! Ngươi nợ thuyền của ông đây!"
Lăng Hạ nôn ra mấy ngụm nước, lời ngon tiếng ngọt nói một sọt lời tốt, đem hết tiền năng lượng trên người ra. Người chèo thuyền nhất quyết không tha, vẫn như cũ lục soát quần áo hắn, phát hiện thật sự không có đồng nào mới thôi.
Hai người chèo thuyền lại tiếp tục muốn lục soát người Ngự Chi Tuyệt, Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt, trong mắt thoáng qua một tia âm khí, hai người kia chỉ cảm thấy trong lòng run lên, chần chờ thế nhưng không dám động thủ.
Lăng Hạ thấy ánh mắt hung ác như sói của Ngự Chi Tuyệt liền cả kinh, nhanh chóng kéo nó ra sau mình. Hắn không chút nghi ngờ, nếu người chèo thuyền này tiến lên, Ngự Chi Tuyệt chắc chắn sẽ lập tức động thủ!
Đây cũng là lần đầu tiên hắn đối mặt với trường hợp lúng túng như vậy, chỉ có thể lặp đi lặp lại xin lỗi và cam kết, nói đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng lấy danh nghĩa của mình viết một tờ giấy nợ, người chèo thuyền kia cuối cùng cũng thả bọn họ đi.
Dù thế nào đi nữa bọn họ muốn ra khỏi thành cũng phải ngồi thuyền, không chạy được, hơn nữa có thể hưởng ứng lệnh triệu tập phái Thiếu Dương thì dĩ nhiên người chèo thuyền không cần lo lắng đối phương không trả nổi tiền, cho nên không thể ép quá độc ác.
Lúc chân chính đi vào thành Sùng Minh, cả người Lăng Hạ đều mệt mỏi, vẻ hưng phấn và sức lực đều bị mất.
Hắn nhớ tới Tống Tiểu Hổ, vội vàng hỏi thăm quán rượu lớn nhất thành Sùng Minh ở nơi nào, vội vàng mang theo Ngự Chi Tuyệt đi đến.
Trên đường không ít người kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lăng Hạ, chính hắn cũng chưa phát hiện. Bây giờ da thịt hắn mặc dù không giống Ngự Chi Tuyệt trắng như sứ, nhưng cũng trắng nõn hơn người bình thường, cho nên bàn tay sưng to in trên mặt rất rõ ràng.
Ngự Chi Tuyệt buồn buồn cuối cùng mở miệng, chỉ là, giọng nói mang theo một tia chất vấn nghi ngờ: “Mới vừa rồi ở dưới nước, ngươi muốn làm gì?"
Bước chân vội vã của Lăng Hạ chợt thả chậm, trái tim bị kinh hách cũng thình thịch gia tăng tốc độ nhảy lên.
Nói gì giờ? Nói mình vì bảo vệ tánh mạng thiếu chút nữa cắn lên đôi môi tôn quý của nhân vật phản diện đại nhân? Như vậy còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sao? . . . . . .
Chuyện nhi đồng không nên biết, dĩ nhiên không thể nói cho bạn học nhỏ nhân vật phản diện rồi ! Hơn nữa hắn giải thích thế nào về chuyện mình biết trong thân thể Ngự Chi Tuyệt có nguyên tố hệ nước?
Hắn liền trịnh trọng nói: “Một con cá chạy vào miệng ta, ta muốn ói ra ngoài."
“. . . . . ." Ngự Chi Tuyệt tưởng tượng lại, nhất thời ghê tởm nhíu mày, lập tức cách xa Lăng Hạ.
Thành Sùng Minh rất lớn, quán rượu nổi danh nhất là Vọng Vân các. Lúc Lăng Hạ thấy quán rượu này xây dựng giống như đang trôi nổi trên đám mây khói mù lượn lờ thì không khỏi ngẩn ra, quả nhiên là danh bất hư truyền! Chỉ là, chung quanh rượu lâu đi qua đi lại không phải con em thế gia thì nhất định là người phái Tân Tú, Lăng Hạ cùng Ngự Chi Tuyệt chưa đi vào cửa liền bị người chắn bên ngoài.
Lăng Hạ vội vàng lộ ra nụ cười hữu nghị tiêu chuẩn: “Đại ca, xin hỏi có phải có một tiểu cô nương cưỡi tả mã ở nơi này không?"
Tiểu nhị Vọng Vân các cũng có chút tu vi trong người, vừa nhìn cách ăn mặc của Lăng Hạ và Ngự Chi Tuyệt cũng biết là đến báo danh phái Thiếu Dương. Hắn thấy mặt Lăng Hạ mang tạo hình năm dấu ngón tay, nhất thời có chút xem thường, lập tức lười biếng nói: “Có một tiểu cô nương cởi tả mã đến đây, không quá nửa canh giờ trước đã rời đi rồi."
Lăng Hạ sững sờ, lễ phép nói cảm ơn, tiểu nhị kia nhìn cũng không thèm nhìn liền đi vào. Lăng Hạ đoán, người thành Vân Tiêu nhất định đã tới. Thủy Vũ mặc dù điêu ngoa tùy hứng, cũng sợ phụ thân nàng trách phạt, rất có thể bị buộc rời đi cùng sư huynh nàng. Nếu bọn họ tới để trợ uy cho phái Thiếu Dương, vậy cũng chỉ có thể đi tới phái Thiếu Dương tìm.
Hắn đang trầm tư, Ngự Chi Tuyệt lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói rõ ràng mang theo chất vấn: “Bọn họ đối với ngươi như vậy, tại sao ngươi còn có thể cười với bọn họ?"
Lăng Hạ nghĩ cũng không nghĩ thuận miệng nói: “Ai vậy?"
“Trước là hai người chèo thuyền… " Ngự Chi Tuyệt cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn hỏi, “Còn có tiểu nhị vừa rồi."
Hơn nữa vừa rồi nó đánh lên mặt Lăng Hạ mấy cái, chẳng lẽ hắn tuyệt không tức giận sao?
Nhìn nhân vật phản diện đại nhân hơi nheo mắt làm bộ nghiêm túc, Lăng Hạ vội vàng tập trung lực chú ý chậm rãi nói: “Thuyền chìm, một phần nguyên nhân cũng vì chúng ta, đó là bát cơn của những người chèo thuyền kia, người ta có thể không tức sao? Có thể thả chúng ta đi đã phải cảm kích. Hơn nữa tiểu nhị kia không phải cũng đã nói cho chúng ta biết tin tức sao? Bọn họ cũng phải nghe theo *** quy a. . . . . ."
Hắn nhìn ánh mắt hoài nghi của nhân vật phản diện đại nhân, vội vàng thân thiết cười với nó nói tiếp: “Người khác đối với đệ không tốt, đệ cũng phải mỉm cười, kiên trì như vậy, sẽ có người mỉm cười hồi đáp lại đệ! Mặc dù có rất nhiều chuyện không công bằng, người trên thế giới này phần lớn vẫn tốt. . . . . ."
Lăng Hạ cẩn thận nhớ lại triết học cuộc sống đã từng xem trước kia, giọng nói của thân thể này không tệ, hắn cố gắng dùng âm điệu nhu hòa hơn nói liên tục.
—— Ây da, nhân vật phản diện rối loạn à, đi theo nhân vật chính chạy chơi đùa giỡn dưới mặt trời đi! Đó mới là đường lớn nhân gian a a a! ! !
Lăng Hạ càng nói càng động tình, dường như kích động muốn rơi lệ.
Thế nhưng khi hắn nói đến môi khô lưỡi nóng tha thiết dời ánh mắt mong chờ tới nhân vật phản diện đại nhân thì khuôn mặt nhất thời rạn vỡ.
Vẻ mặt Ngự Chi Tuyệt khinh thường, nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngu nói: “Không nhìn ra, mặc dù tuổi tác ngươi không nhỏ, đầu óc lại còn ngu hơn cả Tống Tiểu Hổ!"
“Người khác đối với ta không tốt, ta liền trả lại gấp trăm ngàn lần là được. —— về phần người khác có cười với ta không, ta cần sao?"
“. . . . . ." Lăng Hạ theo bản năng sờ dấu tay nóng hừng hực trên mặt, trước mắt thoáng hiện lên lời kịch kinh điển kia——
Thế giới đáng ghê tởm này. . . . . . Tất cả hủy diệt đi. . . . . .
Thật—— đau—— trứng—— a!
Tác giả :
Hạ Nguyệt