Kế Hoạch Tình Yêu
Chương 67 Đai hỷ hay đại họa
Hắn vạn lần cũng không thể tưởng tượng ra được, giọng hát đó thực sự rất hay, dù gặp trục trặc liên tục vẫn rất say đắm. Qủa thực mất đi một tiếng hát như vậy, chẳng ai có thể sống nổi. Rốt cuộc thì hắn mãi mãi không thể hiểu được con người băng lãnh kia có bao nhiêu nỗi đau.
_Chú rể, sao anh lại thất thần như vậy?
"Chú rể?" Đúng rồi, hôm nay là hôn lễ của nó và hắn, hai từ này đã lôi hắn về thực tại. Nếu như đây là lễ cưới thật, có lẽ hắn đã không mặc vest trịnh trọng, ngực áo cài hoa lại thất thần suy nghĩ. Hôn lễ giả, cô dâu cũng là giả, mỗi chú rể là thật, còn gì đắng cay hơn không? Nghĩ đến đây hắn không khỏi nở nụ cười châm biếm, liệu hắn có thể quên đi mối tình đầu của mình trong ngày hôm nay không?
_ Chú rể, mau ra ngoài thôi, khách khứa đều đến rồi. - nam nhân viên chọn đồ cho hắn ríu rít gọi, hắn gật đầu, thu lại vẻ băng lãnh, niềm nở bước ra.
_Nhất Thiên, đây cũng là kế hoạch của cậu?
Ngọc Ly ngồi bên bàn trang điểm trong gương mặt của Ngân Thiên, hàn khí tăng vụt khiến cô make up suýt chút thì đánh rơi cả hộp phấn. Nó trong bộ vest trắng đẹp mê người, ôm lấy đôi chân dài và bờ rộng, trước giờ màu trắng là màu nó ghét nhất vì trắng tượng trưng cho sự chết chóc, đau thương và uất hận, nhưng không hiểu sao hôm nay nó lại mặc màu này.
_Phải, từ đầu đến giờ đều là kế hoạch của tớ.
_Cậu không hối hận?
_Tuyệt đối không.
Chát.... một bạt tai được giáng xuống từ khoảng không cao nhất mà cánh tay có thể vươn tới, lực đánh tất nhiên rất mạnh, khiến khuôn mặt tuấn mỹ kia đỏ ửng đến đau lòng.
_Tốt, tốt nhất là cậu đừng hối hận nếu không chính tay tôi sẽ kết liễu cậu.
Lời nói bén nhọn như dao vừa thốt ra từ một cô gái khoác trên người bộ áo cưới lộng lẫy, xinh đẹp động lòng người, cô nhân viên đã sớm đánh rơi hộp phấn xuống đất, hai chân không tự chủ mà ngã quỵ, gương mặt tái mét đáng thương vì trong mắt cô bây giờ là em gái đánh anh trai, quá đáng sợ.
Khách khứa cũng không quá đông, gia đình hai bên và người trong bang D.O.D của nó, mọi chuyện đã được xếp đặt, chỉ là kế hoạch này không ai vui vẻ.
Sau một lượt lễ nghi dài dòng, đến phần cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau. Hắn rút ra chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của Ngọc Ly, vừa vào được một nửa đã bị phá hỏng :
_Dừng lại! - hai chữ vang lên, nhất loạt mọi người đều quay đầu ra nhìn, phút chốc đã vang lên tiếng xì xầm.
Ngoài cổng bước vào là thân ảnh cao lớn trong bộ vest đen, giày da bóng lộn, mái tóc hơi rối cùng cặp kính mát càng tăng thêm vẻ mị hoặc. Phía sau còn có hơn năm trăm người mặc trang phục đen, trông rất bặm trợn. Khách khứa đang cười đùa vui vẻ đột nhiên sợ hãi kéo về phía cô và hắn.
_Hôm nay là ngày vui của cô dâu và chú rể, tôi nên góp vui một chút mới phải phép chứ nhỉ? - chất giọng giễu cợt đầy thâm ý vang lên, một khắc sau đó tiếng đập phá từ bọn người áo đen truyền đến cũng là lúc mọi người được hạ lệnh trốn quanh sân khấu. Một bức rèm sắt vững vàng ngăn cách hai bên, hoàn toàn không có một kẻ hở. Hắn vì đang ở trên cao lại bị chen lấn nên không thể chạy sang bên kia khi tấm rèm buông xuống, bất lực đứng nghe tiếng chém giết vang lên, lại phát hiện nó không có trong khu vực hắn và mọi người đang được bảo vệ. Vậy là...
_ Mọi người bình tĩnh, chúng ta đã an toàn nên cứ yên vị, chỉ một lát mọi chuyện sẽ ổn. - Ngọc Ly từ trên sân khấu dõng dạc nói, gương mặt điềm tĩnh đến dị thường lập tức khiến mọi người cũng yên lòng theo. Hắn bước lên sân khấu, bước chân nặng nề nhìn người con gái kia mang theo đau đớn ôm lấy cô, cất tiếng chỉ mỗi hai người nghe được :
_Khóc đi, đừng lo, tôi sẽ khóc cùng cô!
Ngọc Ly nắm lấy vạt áo hắn, vùi mặt vào trong, khóc nức nở, nước mắt của hắn cũng rơi trên tóc cô, tình yêu đầu đời vừa nảy mầm đã lập tức bị bóp nát, hắn không muốn đau cũng không được.
Bên kia bức rèm sắt, một loạt hung khí xông vào nhau tạo nên âm thanh chói tai, người và người lao vào đâm chém vô cùng ghê rợn. Phần sau của bữa tiệc vô cùng điêu tàn : xác người ngổn ngang, bốn bức tường trắng đều đã rướm máu, bàn ghế đổ nát.
Vài tên tiến đến gần bức rèm sắt, ra sức phá hỏng, nhưng bức rèm bày được đặc chế không thể nào phá vỡ được, nên bọn chúng có cố đến mấy cũng vô ích.
Thân ảnh màu đen cao lớn kia ngồi vắt chân nhàn nhã trên ghế, cách đó không xa là màu trắng đối nghịch đang đơn phương độc mã giữa một toán người mang hung khí. Nó vung chân ra phía sau đạp ngã một lúc hai tên, bật người về phía trước đạp ngã thêm hai tên khác. Thân ảnh màu trắng đánh nhau như múa, tay không hạ vũ khí của sát thủ. Từng động tác một, từng sự chuyển động đều thu hết vào đôi mắt kia, nụ cười trên môi nhanh chóng cứng ngắc. Hay thật, Lâm Thiên Tự này (không chỉ một lần) bị lừa.
Chỉ trong tích tắc toàn bộ toán người vây quanh nó đều nằm la liệt dưới đất, bộ vest trắng cũng rướm không ít máu, tất nhiên là không phải máu của nó. Vài giọt mồ hôi khẽ chảy đến khóe miệng, bình thường những trận chiến như thế này không khiến nó tiêu hao sức lực. Nhưng cơn sốt hai đêm trước vẫn còn đọng lại và lượng rượu mạnh quá nhiều nên sức mạnh cũng tiêu hao không ít.
Người bên nó đều được huấn luyện nghiêm khắc nên đã sớm hạ được nửa quân bên kia dù chỉ có hơn một trăm người. Tình hình Lâm Thiên Tự thêm bối rối, cậu cần kết thúc trước khi mọi việc xấu đi.
Nó đang xử vài tên đang lao về phía mình thì nghe thấy tiếng động ở phía sau nhưng vẫn cố tình không nghe thấy. Ngọc Ly và hắn nhìn thấp thoáng qua tấm rèm liền thấy một thân ảnh vung cao cây gậy về phía một thân ảnh khác. Đồng tử cả hai run liên hồi, không nói lời nào đồng loạt chạy về phía bức rèm, nhưng.. quá muộn....
BỐP. Một tiếng động vang lên, nhất loạt mọi âm thanh xung quanh đều tắt ngấm, quay về phía nó. Thân ảnh cao lớn ngã xuống, nó còn cảm nhận được một dòng nước nóng lan ra, thoảng mùi tanh nồng. Dù biết trước mọi chuyện nhưng nó vẫn quyết định không tránh, khi ngã xuống, trên môi nó còn vương lại nụ cười, kế hoạch sắp thành công :
_NHẤT THIÊN!!!! Hức.. hức... - Ngọc Ly không kìm nén nữa, lập tức khóc nức nở, vô lực dựa vào bờ vai của hắn. Nhật Phong trước giờ nào biết dỗ con gái, chỉ có thể ôm chặt cô rồi âm thầm khóc theo. Nước mắt của nam nhi dành cho người họ yêu là nước mắt thuần túy nhất.
-----------Một nhà kho bỏ hoang--------
"Ngân Thiên, cậu có thích tớ không?
Hỏi vớ vẩn, muốn ăn đòn sao?
Tớ hỏi thật, cậu thích tớ chứ?
Cậu muốn trả lời thế nào là thế đó.
Vậy cậu thích tớ?
Hỏi nhiều quá. - nó cầm lấy trái táo bên bàn nhét vào miệng cậu rồi xoay người nằm trên đùi Thiên Tự, nhắm nghiền mắt : Tớ yêu cậu, rất nhiều.
Ngân Thiên...hộc...tớ...hộc... sốt mất rồi...hộc. Hôm nay tớ không đi chơi với cậu được, xin.. hộc... lỗi cậu...hộc.
Được rồi, nghỉ ngơi đi. - nó đắp chăn cho cậu rồi thay khăn, đưa cậu viên thuốc có tính an thần nhẹ. Xác định cậu đã ngủ say, nó cúi đầu xuống, nhanh chóng phủ lấy đôi môi vì sốt mà vừa nóng vừa hồng. Nụ hôn rất nhẹ nhàng nhưng sâu, nó khéo léo cuốn lấy lưỡi cậu, truyền toàn bộ sức nóng qua mình, hơi lạnh của nó khiến cậu thoải mái nhưng vì ngộp thở gương mặt lại hồng hào rõ rệt. Nó đang lấy toàn bộ nguồn nhiệt của cậu đột nhiên tròn mắt, một tiếng "ưm" rất khẽ từ Thiên Tự. Vội vàng rút quân về, gương mặt nó giống như cậu vừa nãy, phải nói là rất ngọt ngào. Cơn sốt của cậu đã hoàn toàn truyền sang nó, thật tốt.
Ngắm nhìn gương mặt kia ngủ an lành, nó mỉm cười.....nhưng rồi, không gian bao trùm bởi một mùi máu tanh, tiếng khóc nức nở và bàn tay đầy máu.
_Ngân Thiên, cậu nói đi, tại sao cậu lại giết em ấy, tại sao...hức lại giết em trai của tôi??? - cậu khóc òa lên, tay ôm ghì lấy em trai, lên tiếng trách móc, ánh mắt ngây thơ bỗng hóa thù hận : cậu ghét nó, cậu bỏ rơi nó, cậu và nó trở thành...kẻ thù.
_Ngô Nhất Thiên, cậu biến đi, biến ngay, tôi và cậu không hề quen biết nhau, đừng để tôi gặp lại cậu, nếu không chính tay tôi sẽ giết cậu!"
Ánh mắt căm thù, nước mắt tuôn rơi, tim nó thắt từng hồi đau đớn. Giọt mồ hôi lăn dài.
_Em tỉnh rồi?