Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 48: Rõ ràng là người trong ngành rồi
“Ông Phố, dù sao hiện giờ quả núi này vẫn chưa phải là của ông, cây trà này cũng vẫn chưa phải là của ông, vậy thì chỉ có thể nói đến việc ai đến trước ai đến sau thôi. “Hồ Tu Trạch đi đến bên cạnh Tề Tiểu Tô, kéo cô về phía sau lưng mình, đứng chắn trước mặt cô, điềm đạm nói với Phố Nguyên: “Chúng tôi chưa từng nghe, trẻ con không được nhặt đá trên núi bao giờ."
“Muốn nhặt thì đi chỗ khác mà nhặt, mỗi một hòn đá, một cây cỏ ở dưới cây trà này đều có thể là nguồn gốc làm cho lá trà thơm mát vô cùng," Phố Nguyên không hề có ý nhường nhịn: “Cho nên, trước khi chúng tôi tìm được chuyên gia đến đây giám định tỉ mỉ, bất kể thứ gì bên dưới cây đều không được phép mang đi."
Lúc này Tô Vận Đạt cũng nhanh chân chạy đến bên cạnh Tề Tiểu Tô, lay lay vai cô nói nhỏ: “Tiểu Tô, nghe cậu út nói này, lúc cháu đến đây chẳng phải đã hứa rồi sao? Nghe lời không gây chuyện, đến bây giờ cháu đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi? Chỉ là một hòn đá vớ vẩn thôi mà, mau vứt lại đi."
Tề Tiểu Tô nhìn anh ta một cái, cái gì mà chỉ là một hòn đá vớ vẩn thôi? Xem ra cậu út của cô đã quên mất mục đích chính bọn họ vào núi là để nhặt đá rồi.
Hơn nữa, nếu như không biết hòn đá này là phôi ngọc, cô còn có thể ném trả lại cho qua chuyện, bây giờ đã biết nó là phôi ngọc, sao cô có thể ném trả lại được chứ? Cô nhìn Hồ Tu Trạch đang đứng phía trước, thật không ngờ anh ta sẽ đứng trước mặt che chắn cho cô, trong lòng có chút ấm áp.
Ông chủ Quảng đứng ra giảng hòa nói: “Anh Phố, trẻ con không hiểu chuyện cũng đừng nên tính toán nữa, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ, chúng tôi đến đây cũng chỉ để leo núi, không hiểu gì về cây trà này đâu."
Theo lý mà nói đây đã là nhún nhường rồi, hơn nữa, ai mà tin được chỉ một hòn đá lại có thể trở thành nguyên nhân khiến cây trà tươi tốt? Nhưng thật không ngờ Phố Nguyên vẫn tiếp tục khăng khăng, đưa cánh tay ra chặn bọn họ lại: “Muốn đi cũng được, để hòn đá lại, tôi đã nói rồi, không được mang đi."
Tề Tiểu Tô thò đầu ra từ sau lưng Hồ Tu Trạch, vừa hay gặp phải ánh mắt của Phố Nguyên, lần này cô lại nhìn thấy một sự gian xảo và tham lam từ ánh mắt của ông ta.
Trong lòng cô xuất hiện cảnh giác, người đàn ông này khiến cô cảm thấy nguy hiểm. Lẽ nào ông ta đã phát hiện hòn đá này là phôi ngọc rồi sao?
Nếu không phải như vậy, tại sao ông ta cứ bám chặt lấy hòn đá không chịu buông như vậy?
Lúc này, bà cụ Hoàng cũng đi đến, vỗ vỗ cánh tay của ông ta nói: “Phố Nguyên à, bỏ qua đi, chỉ là một hòn đá thôi mà, cô bé thích thì cứ cho cô bé đi."
Sắc mặt của Phố Nguyên ôn hòa đi đôi chút, nói với bà cụ Hoàng: “Không phải vì lý do này, qua đây tôi nói rõ với bà."
Nói xong, ông ta trừng mắt nhìn Hồ Tu Trạch và Tề Tiểu Tô rồi kéo bà cụ Hoàng, đi tới khoảng đất trống cách xa chỗ bọn họ đứng một chút sau đó thấp giọng nói.
Ông chủ Quảng cau mày, nhìn Tề Tiểu Tô một cái, “Cô gái, đưa hòn đá đó cho tôi xem một chút."
Tề Tiểu Tô lưỡng lự một lúc.
Mấy người này vốn đến đây là để nhặt phôi ngọc, cho dù mới bắt đầu không phải là người trong ngành nhưng khoảng thời gian này cũng trau dồi môn học này một chút. Cô không thể chắc chắn nếu như mấy người bọn họ phát hiện đây chính là phôi ngọc thì có trả lại cho cô không. Nhưng nếu cô không đưa, dựa vào một mình cô đối kháng với đám người phía Phố Nguyên có lẽ cũng rất nguy hiểm.
Cô thực sự không ngờ vừa mới nhặt được một hòn phôi ngọc, vẫn còn chưa kịp vui mừng thì đã gặp phải chuyện này.
Đúng lúc cô còn đang do dự, trong đầu bỗng vang lên giọng nói vô cùng dễ nghe của người đàn ông lần trước, “Đặt phôi ngọc lên trán trong vòng ba giây, sau đó giao cho bọn họ."
Là chủ nhân của Hệ thống Tiểu Nhất, vị Thiếu soái đó, Vệ Thường Khuynh! Tề Tiểu Tô sững sờ một lúc, “Bây giờ Hệ thống cần hấp thụ à? Vậy chẳng phải sau đó hòn đá này sẽ biến thành bột sao?"
Giọng nói của Vệ Thường Khuynh mang theo một sự uy nghiêm không thể phản bác, “Làm theo lời của tôi."
Trong lòng Tề Tiểu Tô cảm thấy có gì đó kì quặc, vốn dĩ là giọng nói của Hệ thống, cô có thể tự thuyết phục bản thân, cùng lắm coi như não của mình được cắm một con chip rất thông minh. Nhưng hiện giờ là giọng nói của một người đàn ông, cô thật sự không biết phải làm thế nào để thích ứng. Cô vẫn vô thức làm theo lời anh ta.
Cô làm ra vẻ hậm hực không vui hừm một tiếng rồi quay người lại, sau đó lập tức đặt hòn đá lên trán mình.
“Tiểu Tô, thái độ của cháu là thế nào vậy? Ông chủ Quảng bảo cháu đưa hòn đá cho ông ấy xem một chút, cháu có nghe thấy không?" Tô Vận Đạt túm lấy cánh tay cô kéo cô quay lại.
Tề Tiểu Tô tức tối đẩy hòn đá vào tay ông chủ Quảng: “Xem xong thì trả lại cho cháu!"
Trong lòng ông chủ Quảng ít nhiều có chút tức giận, nhưng vẫn đánh mắt ra hiệu với Tiểu Đảm, cầm hòn đá lên bắt đầu túm tụm lại quan sát cẩn thận.
“Này, ông định giở trò gì vậy?" Tề Tiểu Tô có chút căng thẳng, cô thật không dám khẳng định sau này liệu còn có thể tiếp tục tìm được phôi ngọc hay không, cũng có thể hòn đá này chính là thu hoạch duy nhất ấy chứ, nếu như không giữ chắc thì cô không chết cũng không được.
“Chỉ là dùng năng lượng của Hệ thống biến đổi tạm thời kết cấu của phôi ngọc một chút, để bọn họ không thể nhìn ra giá trị vốn có của nó." Giọng nói của Vệ Thường Khuynh lại rất bình tĩnh.
Tề Tiểu Tô líu lưỡi, “Thì ra còn có thể như vậy."
“Cho nên, đối với cô thì không phải Hệ thống không hề có tác dụng gì."
“Này, nếu không vì cho Hệ thống ăn no thì tôi cũng không cần phải đến đây, được chưa hả? Tất cả những việc này đều là vì ai hả!" Nói cứ như là vì chính cô vậy.
Không biết vì sao, Vệ Thường Khuynh thấp giọng cười.
Cô gái tính toán.
Phía bên đó, Phố Nguyên đang nói với những người đồng hành cùng ông ta phát hiện của mình: “Thật đấy, lần trước khi tôi đến đây đã nhìn thấy hòn đá đó, lúc đó không chú ý đến nhưng sau đó chú tôi nói với tôi, có người phát hiện phôi ngọc ở trên núi, có biết cái gì là phôi ngọc không? Chính là thứ mà tách chúng ra thì bên trong chính là ngọc! Là ngọc thạch! Thứ đó rất đáng tiền! Mọi người nghĩ xem, quả núi này có cây trà cổ, lại còn có phôi ngọc, nếu chúng ta không nhanh chóng nhận thầu, đợi đến lúc người khác phát hiện rồi thì chúng ta không thể vơ vét được bất cứ thứ gì tốt nữa."
“Có thật là có phôi ngọc không?"
“Tất nhiên rồi, lẽ nào tôi lại đi hại mọi người sao? Việc này chẳng phải là muốn mọi người đều được kiếm tiền à? Nhất là đám người chúng ta, không phải là ly hôn thì là góa vợ góa chồng, có gia đình vẫn còn phải cho cháu đi học. Nhất là chị Quân, là phụ nữ mà một mình chị phải nuôi ba đứa con, học phí cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ đúng không? Mọi người ai cũng cần tiền, nếu như tôi không nghĩ đến chút tình cảm này thì cần gì phải nhận việc tìm chủ đầu tư? Mọi người nói như vậy có đúng không?"
Câu nói của Phố Nguyên khiến mọi người đều cảm động, bà cụ Hoàng nhìn ông ta, khuôn mặt hiện rõ thái độ ngượng ngùng và sự sùng bái như của một thiếu nữ đang yêu.
“Nhưng hòn đá mà ông nhìn thấy chính là hòn đá trong tay cô gái kia à?"
“Chính là hòn đá đó." Ruột gan Phố Nguyên sắp nôn ra máu rồi, đó chính là hòn đá lần trước ông ta vô tình phát hiện ra, lúc đó ông ta đã giẫm lên hòn đá đó để cố hái một ít búp trà, kết quả là vì quá nặng lên một nửa hòn đá đang nằm dưới đất bị văng ra ngoài, ông ta tiện tay cầm lên nhìn một lúc thì phát hiện đó chính là một hòn phôi ngọc! Việc này khiến ông ta sung sướng đến nỗi muốn ngất đi.
Nhưng suy nghĩ của ông ta lại khác với ông chủ Quảng và những người kia muốn bí mật đến nhặt về, trái tim của Phố Nguyên lại rộng rãi hơn một chút! Chỉ đến tìm và nhặt về không thể làm thỏa mãn dã tâm của ông ta, ông ta muốn nhân cơ hội vẫn chưa có ai biết đến việc này mà nhận thầu quả núi này, khi đó chỉ việc khai thác! Nhưng ông ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cho nên ông ta hướng sang những người đã ly hôn hoặc góa vợ góa chồng này.
Đến lúc đó bọn họ đều đưa tiền ra, nếu thật sự đào được quặng ngọc rồi, việc phân chia lợi nhuận sau đó như thế nào còn chẳng phải là việc do ông ta đảm nhận sao? Chia cho bọn họ một phần nhỏ còn ông ăn phần lớn!
Giàu to rồi!
Vấn đề bây giờ là không thể để cô gái kia mang hòn phôi ngọc đó đi, nếu không sẽ bị người khác phát hiện, như vậy sẽ phát sinh tranh chấp. Dựa vào tiềm lực kinh tế của ông ta thì căn bản không thể nào tranh giành được với người ta.
Việc này chỉ tóm gọn bằng một từ nhanh. Giành được trước người khác mới có thể thành công.
Con ranh này cũng thật quá đáng ghét, sao lại nhặt hòn đá đó chứ? Lẽ nào cô ta cũng hiểu biết về phôi ngọc? Lẽ nào mấy người này đến đây chính là để tranh giành với ông ta?
Ông ta đánh mắt ra hiệu với mấy người đi cùng, một vài người nán lại thuyết phục mấy người còn lại, Phố Nguyên tập hợp bốn người đàn ông đi về phía cây trà một lần nữa.
“Anh bạn, không nói vòng vo tam quốc nữa, các anh đến đây có phải cũng vì có hứng thú với cây trà kia nên tới nhận thầu quả núi này đúng không?" Phố Nguyên nói với ông chủ Quảng, ông ta có thể nhìn ra đây là người dẫn đầu, hơn nữa hiện giờ hòn đá kia đang nằm trong tay ông ta.
“Không không không, hiểu lầm rồi, chúng tôi không hiểu gì về trà, cũng không có tiền đâu mà nhận thầu núi, thật sự chúng tôi chỉ đến đây leo núi, cắm trại dã ngoại thôi." Nói câu này, trong lòng ông chủ Quảng cũng có chút buồn bực.
Ông ta vẫn luôn muốn nhận thầu núi, thế nhưng lại không có tiền tài cũng như nhân lực lớn đến vậy, nhận thầu rồi cũng không thể khai thác được. Trồng trà cũng rất vất vả, lại không phải người trong ngành cho nên căn bản không hề có dã tâm lớn như vậy.
“Nếu đã như thế, ông có thể đưa cho tôi hòn đá đó chứ?" Phố Nguyên thở phào nhẹ nhàng.
Vừa rồi ông chủ Quảng và Tiểu Đảm đã quan sát kỹ, chẳng qua chỉ là một hòn đá bình thường mà thôi, vậy mà vẫn coi là ngọc thật sao?
Ông chủ Quảng đang định đưa hòn đá cho ông ta, Tề Tiểu Tô đã chạy nhanh tới cướp lại hòn đá đó: “Đây là của tôi, cho ông mượn xem một chút thì được nhưng xem xong phải trả lại tôi."
“Cô..."
Phố Nguyên bắt đầu phát hỏa thì người đàn ông bên cạnh kéo ông ta lại: “Được, xem một chút thôi."
Đó là người trong ngành rất am hiểu về phôi ngọc mà ông ta mời đến, Phố Nguyên đành nuốt lại những lời định nói, dù sao để bọn họ tự mắt nhìn mới càng thêm tính thuyết phục.
Tề Tiểu Tô liền đưa hòn đá cho người đàn ông đó.
Người đàn ông đó cầm lấy rồi quay người lại quan sát tỉ mỉ, ông ta còn lấy một chiếc đèn pin nhỏ ra ngoài.
Đám người phía ông chủ Quảng đứng đối diện nhìn ông ta một cái, trong lòng bắt đầu có cảm giác không tốt, người đối diện rõ ràng là người trong ngành!
“Muốn nhặt thì đi chỗ khác mà nhặt, mỗi một hòn đá, một cây cỏ ở dưới cây trà này đều có thể là nguồn gốc làm cho lá trà thơm mát vô cùng," Phố Nguyên không hề có ý nhường nhịn: “Cho nên, trước khi chúng tôi tìm được chuyên gia đến đây giám định tỉ mỉ, bất kể thứ gì bên dưới cây đều không được phép mang đi."
Lúc này Tô Vận Đạt cũng nhanh chân chạy đến bên cạnh Tề Tiểu Tô, lay lay vai cô nói nhỏ: “Tiểu Tô, nghe cậu út nói này, lúc cháu đến đây chẳng phải đã hứa rồi sao? Nghe lời không gây chuyện, đến bây giờ cháu đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi? Chỉ là một hòn đá vớ vẩn thôi mà, mau vứt lại đi."
Tề Tiểu Tô nhìn anh ta một cái, cái gì mà chỉ là một hòn đá vớ vẩn thôi? Xem ra cậu út của cô đã quên mất mục đích chính bọn họ vào núi là để nhặt đá rồi.
Hơn nữa, nếu như không biết hòn đá này là phôi ngọc, cô còn có thể ném trả lại cho qua chuyện, bây giờ đã biết nó là phôi ngọc, sao cô có thể ném trả lại được chứ? Cô nhìn Hồ Tu Trạch đang đứng phía trước, thật không ngờ anh ta sẽ đứng trước mặt che chắn cho cô, trong lòng có chút ấm áp.
Ông chủ Quảng đứng ra giảng hòa nói: “Anh Phố, trẻ con không hiểu chuyện cũng đừng nên tính toán nữa, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ, chúng tôi đến đây cũng chỉ để leo núi, không hiểu gì về cây trà này đâu."
Theo lý mà nói đây đã là nhún nhường rồi, hơn nữa, ai mà tin được chỉ một hòn đá lại có thể trở thành nguyên nhân khiến cây trà tươi tốt? Nhưng thật không ngờ Phố Nguyên vẫn tiếp tục khăng khăng, đưa cánh tay ra chặn bọn họ lại: “Muốn đi cũng được, để hòn đá lại, tôi đã nói rồi, không được mang đi."
Tề Tiểu Tô thò đầu ra từ sau lưng Hồ Tu Trạch, vừa hay gặp phải ánh mắt của Phố Nguyên, lần này cô lại nhìn thấy một sự gian xảo và tham lam từ ánh mắt của ông ta.
Trong lòng cô xuất hiện cảnh giác, người đàn ông này khiến cô cảm thấy nguy hiểm. Lẽ nào ông ta đã phát hiện hòn đá này là phôi ngọc rồi sao?
Nếu không phải như vậy, tại sao ông ta cứ bám chặt lấy hòn đá không chịu buông như vậy?
Lúc này, bà cụ Hoàng cũng đi đến, vỗ vỗ cánh tay của ông ta nói: “Phố Nguyên à, bỏ qua đi, chỉ là một hòn đá thôi mà, cô bé thích thì cứ cho cô bé đi."
Sắc mặt của Phố Nguyên ôn hòa đi đôi chút, nói với bà cụ Hoàng: “Không phải vì lý do này, qua đây tôi nói rõ với bà."
Nói xong, ông ta trừng mắt nhìn Hồ Tu Trạch và Tề Tiểu Tô rồi kéo bà cụ Hoàng, đi tới khoảng đất trống cách xa chỗ bọn họ đứng một chút sau đó thấp giọng nói.
Ông chủ Quảng cau mày, nhìn Tề Tiểu Tô một cái, “Cô gái, đưa hòn đá đó cho tôi xem một chút."
Tề Tiểu Tô lưỡng lự một lúc.
Mấy người này vốn đến đây là để nhặt phôi ngọc, cho dù mới bắt đầu không phải là người trong ngành nhưng khoảng thời gian này cũng trau dồi môn học này một chút. Cô không thể chắc chắn nếu như mấy người bọn họ phát hiện đây chính là phôi ngọc thì có trả lại cho cô không. Nhưng nếu cô không đưa, dựa vào một mình cô đối kháng với đám người phía Phố Nguyên có lẽ cũng rất nguy hiểm.
Cô thực sự không ngờ vừa mới nhặt được một hòn phôi ngọc, vẫn còn chưa kịp vui mừng thì đã gặp phải chuyện này.
Đúng lúc cô còn đang do dự, trong đầu bỗng vang lên giọng nói vô cùng dễ nghe của người đàn ông lần trước, “Đặt phôi ngọc lên trán trong vòng ba giây, sau đó giao cho bọn họ."
Là chủ nhân của Hệ thống Tiểu Nhất, vị Thiếu soái đó, Vệ Thường Khuynh! Tề Tiểu Tô sững sờ một lúc, “Bây giờ Hệ thống cần hấp thụ à? Vậy chẳng phải sau đó hòn đá này sẽ biến thành bột sao?"
Giọng nói của Vệ Thường Khuynh mang theo một sự uy nghiêm không thể phản bác, “Làm theo lời của tôi."
Trong lòng Tề Tiểu Tô cảm thấy có gì đó kì quặc, vốn dĩ là giọng nói của Hệ thống, cô có thể tự thuyết phục bản thân, cùng lắm coi như não của mình được cắm một con chip rất thông minh. Nhưng hiện giờ là giọng nói của một người đàn ông, cô thật sự không biết phải làm thế nào để thích ứng. Cô vẫn vô thức làm theo lời anh ta.
Cô làm ra vẻ hậm hực không vui hừm một tiếng rồi quay người lại, sau đó lập tức đặt hòn đá lên trán mình.
“Tiểu Tô, thái độ của cháu là thế nào vậy? Ông chủ Quảng bảo cháu đưa hòn đá cho ông ấy xem một chút, cháu có nghe thấy không?" Tô Vận Đạt túm lấy cánh tay cô kéo cô quay lại.
Tề Tiểu Tô tức tối đẩy hòn đá vào tay ông chủ Quảng: “Xem xong thì trả lại cho cháu!"
Trong lòng ông chủ Quảng ít nhiều có chút tức giận, nhưng vẫn đánh mắt ra hiệu với Tiểu Đảm, cầm hòn đá lên bắt đầu túm tụm lại quan sát cẩn thận.
“Này, ông định giở trò gì vậy?" Tề Tiểu Tô có chút căng thẳng, cô thật không dám khẳng định sau này liệu còn có thể tiếp tục tìm được phôi ngọc hay không, cũng có thể hòn đá này chính là thu hoạch duy nhất ấy chứ, nếu như không giữ chắc thì cô không chết cũng không được.
“Chỉ là dùng năng lượng của Hệ thống biến đổi tạm thời kết cấu của phôi ngọc một chút, để bọn họ không thể nhìn ra giá trị vốn có của nó." Giọng nói của Vệ Thường Khuynh lại rất bình tĩnh.
Tề Tiểu Tô líu lưỡi, “Thì ra còn có thể như vậy."
“Cho nên, đối với cô thì không phải Hệ thống không hề có tác dụng gì."
“Này, nếu không vì cho Hệ thống ăn no thì tôi cũng không cần phải đến đây, được chưa hả? Tất cả những việc này đều là vì ai hả!" Nói cứ như là vì chính cô vậy.
Không biết vì sao, Vệ Thường Khuynh thấp giọng cười.
Cô gái tính toán.
Phía bên đó, Phố Nguyên đang nói với những người đồng hành cùng ông ta phát hiện của mình: “Thật đấy, lần trước khi tôi đến đây đã nhìn thấy hòn đá đó, lúc đó không chú ý đến nhưng sau đó chú tôi nói với tôi, có người phát hiện phôi ngọc ở trên núi, có biết cái gì là phôi ngọc không? Chính là thứ mà tách chúng ra thì bên trong chính là ngọc! Là ngọc thạch! Thứ đó rất đáng tiền! Mọi người nghĩ xem, quả núi này có cây trà cổ, lại còn có phôi ngọc, nếu chúng ta không nhanh chóng nhận thầu, đợi đến lúc người khác phát hiện rồi thì chúng ta không thể vơ vét được bất cứ thứ gì tốt nữa."
“Có thật là có phôi ngọc không?"
“Tất nhiên rồi, lẽ nào tôi lại đi hại mọi người sao? Việc này chẳng phải là muốn mọi người đều được kiếm tiền à? Nhất là đám người chúng ta, không phải là ly hôn thì là góa vợ góa chồng, có gia đình vẫn còn phải cho cháu đi học. Nhất là chị Quân, là phụ nữ mà một mình chị phải nuôi ba đứa con, học phí cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ đúng không? Mọi người ai cũng cần tiền, nếu như tôi không nghĩ đến chút tình cảm này thì cần gì phải nhận việc tìm chủ đầu tư? Mọi người nói như vậy có đúng không?"
Câu nói của Phố Nguyên khiến mọi người đều cảm động, bà cụ Hoàng nhìn ông ta, khuôn mặt hiện rõ thái độ ngượng ngùng và sự sùng bái như của một thiếu nữ đang yêu.
“Nhưng hòn đá mà ông nhìn thấy chính là hòn đá trong tay cô gái kia à?"
“Chính là hòn đá đó." Ruột gan Phố Nguyên sắp nôn ra máu rồi, đó chính là hòn đá lần trước ông ta vô tình phát hiện ra, lúc đó ông ta đã giẫm lên hòn đá đó để cố hái một ít búp trà, kết quả là vì quá nặng lên một nửa hòn đá đang nằm dưới đất bị văng ra ngoài, ông ta tiện tay cầm lên nhìn một lúc thì phát hiện đó chính là một hòn phôi ngọc! Việc này khiến ông ta sung sướng đến nỗi muốn ngất đi.
Nhưng suy nghĩ của ông ta lại khác với ông chủ Quảng và những người kia muốn bí mật đến nhặt về, trái tim của Phố Nguyên lại rộng rãi hơn một chút! Chỉ đến tìm và nhặt về không thể làm thỏa mãn dã tâm của ông ta, ông ta muốn nhân cơ hội vẫn chưa có ai biết đến việc này mà nhận thầu quả núi này, khi đó chỉ việc khai thác! Nhưng ông ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cho nên ông ta hướng sang những người đã ly hôn hoặc góa vợ góa chồng này.
Đến lúc đó bọn họ đều đưa tiền ra, nếu thật sự đào được quặng ngọc rồi, việc phân chia lợi nhuận sau đó như thế nào còn chẳng phải là việc do ông ta đảm nhận sao? Chia cho bọn họ một phần nhỏ còn ông ăn phần lớn!
Giàu to rồi!
Vấn đề bây giờ là không thể để cô gái kia mang hòn phôi ngọc đó đi, nếu không sẽ bị người khác phát hiện, như vậy sẽ phát sinh tranh chấp. Dựa vào tiềm lực kinh tế của ông ta thì căn bản không thể nào tranh giành được với người ta.
Việc này chỉ tóm gọn bằng một từ nhanh. Giành được trước người khác mới có thể thành công.
Con ranh này cũng thật quá đáng ghét, sao lại nhặt hòn đá đó chứ? Lẽ nào cô ta cũng hiểu biết về phôi ngọc? Lẽ nào mấy người này đến đây chính là để tranh giành với ông ta?
Ông ta đánh mắt ra hiệu với mấy người đi cùng, một vài người nán lại thuyết phục mấy người còn lại, Phố Nguyên tập hợp bốn người đàn ông đi về phía cây trà một lần nữa.
“Anh bạn, không nói vòng vo tam quốc nữa, các anh đến đây có phải cũng vì có hứng thú với cây trà kia nên tới nhận thầu quả núi này đúng không?" Phố Nguyên nói với ông chủ Quảng, ông ta có thể nhìn ra đây là người dẫn đầu, hơn nữa hiện giờ hòn đá kia đang nằm trong tay ông ta.
“Không không không, hiểu lầm rồi, chúng tôi không hiểu gì về trà, cũng không có tiền đâu mà nhận thầu núi, thật sự chúng tôi chỉ đến đây leo núi, cắm trại dã ngoại thôi." Nói câu này, trong lòng ông chủ Quảng cũng có chút buồn bực.
Ông ta vẫn luôn muốn nhận thầu núi, thế nhưng lại không có tiền tài cũng như nhân lực lớn đến vậy, nhận thầu rồi cũng không thể khai thác được. Trồng trà cũng rất vất vả, lại không phải người trong ngành cho nên căn bản không hề có dã tâm lớn như vậy.
“Nếu đã như thế, ông có thể đưa cho tôi hòn đá đó chứ?" Phố Nguyên thở phào nhẹ nhàng.
Vừa rồi ông chủ Quảng và Tiểu Đảm đã quan sát kỹ, chẳng qua chỉ là một hòn đá bình thường mà thôi, vậy mà vẫn coi là ngọc thật sao?
Ông chủ Quảng đang định đưa hòn đá cho ông ta, Tề Tiểu Tô đã chạy nhanh tới cướp lại hòn đá đó: “Đây là của tôi, cho ông mượn xem một chút thì được nhưng xem xong phải trả lại tôi."
“Cô..."
Phố Nguyên bắt đầu phát hỏa thì người đàn ông bên cạnh kéo ông ta lại: “Được, xem một chút thôi."
Đó là người trong ngành rất am hiểu về phôi ngọc mà ông ta mời đến, Phố Nguyên đành nuốt lại những lời định nói, dù sao để bọn họ tự mắt nhìn mới càng thêm tính thuyết phục.
Tề Tiểu Tô liền đưa hòn đá cho người đàn ông đó.
Người đàn ông đó cầm lấy rồi quay người lại quan sát tỉ mỉ, ông ta còn lấy một chiếc đèn pin nhỏ ra ngoài.
Đám người phía ông chủ Quảng đứng đối diện nhìn ông ta một cái, trong lòng bắt đầu có cảm giác không tốt, người đối diện rõ ràng là người trong ngành!
Tác giả :
U Phi Nha