Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược
Chương 24: Học trưởng
Kỳ Vân ôm lòng quyết tâm chinh phục thử thách mà giáo sư Trần giao cho đi vào căn tin trường. Thông qua những lời anh nói đã khiến cô tỉnh ngộ hoàn toàn, cũng không còn nghi ngờ gì về cách dạy của anh nữa. Phải biết, nói chuyện, à không là chiến đấu với Trần Kha Nghị oanh liệt đem chiến thắng trở ra cô đã vắt kiệt sức, cổ họng đau rát, nên bây giờ phải nhanh chóng bổ sung nước để dịu lại cơn khó chịu đang lấn áp.
Nhưng hôm nay căn tin lại rất đông người, phía bên kia hình như có cãi nhau, cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh lấy lại sức thôi tại sao lại vào đúng lúc ồn ào này chứ. Mà bây giờ ra bên ngoài lại rất mất công, cô không còn sức để đi xa như vậy.
Kỳ Vân cố né xa chỗ đông người đang đứng kia, những nơi như vậy tránh càng xa càng tốt không lại rước họa vào thân. Hôm nay cô đã đủ mệt rồi.
Từ xa có một cô gái chạy đến với tốc độ cực nhanh, cô ấy đưa tay quẹt đi giọt nước mắt, chắc chắn là nhân vật chính của cuộc cãi vã kia rồi, nhưng cô cũng chẳng bận tâm. Hiện tại cô đang chú ý đến một chỗ trống trong góc, muốn đi đến đó ngồi nghĩ mệt.
Khoan đã, hình như cô ấy đang lao đến chỗ Kỳ Vân đang đứng. Vì quá đau khổ mà không thấy người khác đứng đây hay sao?
Không được đừng tông vào cô chứ! Kỳ Vân đứng đơ người bởi vì cô ấy chạy rất nhanh, đến khi cô phản ứng để né đi thì "vật thể" nhanh như ánh sáng đã đến trước mặt cô rồi.
"Ầm" Kỳ Vân nhắm chặt mắt lại phó mặt cho số phận, nhưng tại sao cô lại không thấy đau, hít thở thật sâu cô từ từ mở mắt ra, tay cô chạm vào vật gì đó rắn chắc lại có chút ấm nóng, xộc vào mũi cô là mùi hương đầy nam tính.
Khoan đã "mùi hương nam tính" Cô vẫn đang còn suy nghĩ chỗ chạm vào cái gì thì giọng nói quen thuộc đã vang lên: "Kỳ Vân em không sao chứ?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn. Là học trưởng Thẩm, vẻ mặt anh ấy hiện rõ sự lo lắng, lông mày nhăn lại nhìn cô.
"Dạ em không... không sao!" Giọng Kỳ Vân vẫn còn run nhẹ, lắp bắp. Chỉ là hơi hoảng một chút.
"Cảm ơn anh!" Kỳ Vân vỗ đầu, rồi lại che mặt.
Thẩm Thành Du thấy hành động của Kỳ Vân thì vội vàng hỏi: "không phải là có chỗ nào không ổn chứ, em bị đau ở đâu sao?" Ban nảy, thấy Kỳ Vân đứng gần cửa ra vào, anh muốn tiến đến chào hỏi, may mắn kịp lúc kéo cô vào lòng tránh va chạm với cô gái chạy nhanh ra cửa. Rõ ràng là cô được anh bao bọc trong người rồi, chắc chắn không bị thương ở đâu, nhưng biểu cảm kia anh có chút không hiểu.
Kỳ Vân vẫn duy trì tư thế che mặt, nhỏ giọng nói: "Em mất mặt!"
"Hả?" Thẩm Thành Du bất ngờ hỏi lại.
"Hai lần gặp anh trong tình huống rất mất mặt, hình tượng của em..."cô không nói nên lời, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Tuy tay đã bỏ xuống nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thành Du nói chuyện.
Thẩm Thành Du xoa đầu Kỳ Vân, cô làm anh hết hồn. Anh bật cười: "sao lại mất mặt, anh thấy dễ thương mà, chỗ này ồn ào, gần trường có quán cà phê yên tĩnh anh dẫn em đi."
Kỳ Vân chưa kịp nói lời nào đã bị Thẩm Thành Du kéo đi.
Học trưởng là đang chọc cô đây mà, cô cảm thấy rất xấu hổ, đến giờ mặt vẫn còn đỏ chưa hết mà học trưởng lại nói dễ thương. Không biết đâu mặt cô lại đỏ lên rồi.
...
"Trà sữa và cà phê của quý khách." Cô nhân viên lịch sự đặt đồ uống lên bàn mĩm cười rồi rời đi.
"Chắc em cũng khát rồi, mau uống đi."
Nhắc mới nhớ cô đến căn tin là để uống nước, nhưng sự cố ban nảy làm cô quên mất, bây giờ bình tĩnh lại mới cảm nhận là cổ họng đang rất khô.
"Cảm ơn anh, học trưởng anh cũng uống đi." Nói rồi Kỳ Vân hút một hơi, nước thấm vào cuống họng, mát lạnh bây giờ mới cảm nhận được sự sống đã trở lại.
Thẩm Thành Du nhấp một ngụm cà phê hỏi: "Hôm nay em nộp báo cáo tốt chứ?"
Kỳ Vân hồi tưởng về cuộc đối thoại đầy nảy lửa với giáo sư Trần bắt đầu kể: "Em cảm thấy cứ như ra trận, nhưng mà đã chiến thắng trở về."
"Phải không! nhưng sao nhìn mặt em cứ như bại trận trở về vậy?" đã thành công nhưng nhìn cô không vui chút nào.
Ánh mắt Kỳ Vân sáng lên: "Học trưởng, anh biết nhìn mặt đoán việc sao?"
Thẩm Thanh Du nhấp thêm một ngụm cà phê, anh đặt ly xuống bàn nhìn Kỳ Vân: "Không phải, là do biểu hiện của em quá rõ."
Kỳ Vân như được bắt đúng bệnh, cô kể hết bầu tâm sự cho Thẩm Thành Du nghe, tất nhiên nói về mức độ "độc ác" của Trần Kha Nghị cô cũng sẽ nói giảm bớt, vì người xưa có câu "không nên vạch áo cho người xem lưng" làm gì cũng phải có chừng mực.
Thẩm Thành Du kiên nhẫn nghe hết câu chuyện của Kỳ Vân, khi nào cô hỏi anh mới trả lời, hay là nói vài câu đồng cảm, còn lại là im lặng lắng nghe.
Học trưởng luôn là như vậy.
Đợi Kỳ Vân nói xong anh mới mở lời:"Có cần anh giúp gì không?"
Kỳ Vân vội lắc đầu từ chối: "Không đâu, lần này phải do tự mình em cố gắng." Nếu để Trần Kha Nghị biết có ai giúp đỡ chắc chắn sẽ nói đây không do cô dùng thực lực cố gắng, kết quả này không tính.
Không được lần này cô không thể để xảy ra sơ xuất, để thầy Trần có cớ bắt bẻ. Vì vậy phải phòng ngừa hết tất cả rủi ro có thể xảy ra.
Thẩm Thành Du gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ: "Vậy em cố gắng nha! khi nào có việc cần giúpcứ tìm đến anh." Chỉ cần nằm trong khả năng anh sẽ cố gắng giúp cô hết sức có thể.
"Anh đúng là học trưởng "quốc dân" tuyệt vời nhất mà em biết". Kỳ Vân giơ ngón tay cái ra, vẻ mặt sùng bái nhìn Thẩm Thành Du. Tại sao cùng là một kiểu người đẹp trai lại có tính cách đối lập nhau như vậy? Nếu như tính tình của thầy Trần được một phần nhỏ của học trưởng thì cô đỡ khổ biết bao nhiêu. Cũng không cần ngồi đây để than thở.
Với lời khen của Kỳ Vân học trưởng Thẩm hoàn toàn không đưa ra ý kiến.
Kỳ Vân nghĩ đến thầy Trần mới nhớ ra một điều cô chưa trả sách cho học trưởng. Vội vàng lấy sách trong ba lô đưa ra: "À xém chút là em quên, trả anh sách, cảm ơn anh đã giúp đỡ!"
Thẩm Thành Du nhận lấy: "Không cần cảm ơn, em đã nói câu này rất nhiều lần rồi/"
"Học trưởng uống nước lần này để em mời anh thay cho lời cảm ơn nha!"
"Không được, là anh mời em trước sao để em trả được, để lần sau đi". Nếu để cô mời thì cơ hội gặp được cô không phải sẽ giảm đi sao.
"Để em mời đi, nếu không em sẽ cảm thấy rất khó chịu." Kỳ Vân quyết tâm hôm nay tiền nước phải do cô trả.
Thẩm Thành Du trầm mặc một lát rồi nói: "được rồi, nghe theo em, nếu em được làm trợ giảng thì đến lúc đó sẽ do anh chúc mừng em được không?" Anh vẫn muốn tìm thêm lý do để gặp cô.
Kỳ Vân vui vẻ đồng ý: "Nhất định." cô đưa tay ra móc ngoéo với học trưởng Thẩm để làm tin.
Kỳ Vân là một cô gái hoạt bát, đáng yêu. Với chuyện học hành rất nghiêm túc, luôn đặt ra mục tiêu cho bản thân, ở gần cô Thẩm Thành Du cảm thấy rất có sức sống, cô đặc biệt thu hút anh. Kỳ Vân nói cô rất ngưỡng mộ anh. Thật ra anh cũng rất ngưỡng mộ cô bởi cả người cô tràn đầy năng lượng cùng nhiệt huyết ít ai có được.
Anh muốn mối quan hệ này không chỉ dừng lại ở mức học trưởng và khoá dưới giúp đỡ lẫn nhau mà dần dần tiến xa hơn nữa...
Nhưng hôm nay căn tin lại rất đông người, phía bên kia hình như có cãi nhau, cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh lấy lại sức thôi tại sao lại vào đúng lúc ồn ào này chứ. Mà bây giờ ra bên ngoài lại rất mất công, cô không còn sức để đi xa như vậy.
Kỳ Vân cố né xa chỗ đông người đang đứng kia, những nơi như vậy tránh càng xa càng tốt không lại rước họa vào thân. Hôm nay cô đã đủ mệt rồi.
Từ xa có một cô gái chạy đến với tốc độ cực nhanh, cô ấy đưa tay quẹt đi giọt nước mắt, chắc chắn là nhân vật chính của cuộc cãi vã kia rồi, nhưng cô cũng chẳng bận tâm. Hiện tại cô đang chú ý đến một chỗ trống trong góc, muốn đi đến đó ngồi nghĩ mệt.
Khoan đã, hình như cô ấy đang lao đến chỗ Kỳ Vân đang đứng. Vì quá đau khổ mà không thấy người khác đứng đây hay sao?
Không được đừng tông vào cô chứ! Kỳ Vân đứng đơ người bởi vì cô ấy chạy rất nhanh, đến khi cô phản ứng để né đi thì "vật thể" nhanh như ánh sáng đã đến trước mặt cô rồi.
"Ầm" Kỳ Vân nhắm chặt mắt lại phó mặt cho số phận, nhưng tại sao cô lại không thấy đau, hít thở thật sâu cô từ từ mở mắt ra, tay cô chạm vào vật gì đó rắn chắc lại có chút ấm nóng, xộc vào mũi cô là mùi hương đầy nam tính.
Khoan đã "mùi hương nam tính" Cô vẫn đang còn suy nghĩ chỗ chạm vào cái gì thì giọng nói quen thuộc đã vang lên: "Kỳ Vân em không sao chứ?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn. Là học trưởng Thẩm, vẻ mặt anh ấy hiện rõ sự lo lắng, lông mày nhăn lại nhìn cô.
"Dạ em không... không sao!" Giọng Kỳ Vân vẫn còn run nhẹ, lắp bắp. Chỉ là hơi hoảng một chút.
"Cảm ơn anh!" Kỳ Vân vỗ đầu, rồi lại che mặt.
Thẩm Thành Du thấy hành động của Kỳ Vân thì vội vàng hỏi: "không phải là có chỗ nào không ổn chứ, em bị đau ở đâu sao?" Ban nảy, thấy Kỳ Vân đứng gần cửa ra vào, anh muốn tiến đến chào hỏi, may mắn kịp lúc kéo cô vào lòng tránh va chạm với cô gái chạy nhanh ra cửa. Rõ ràng là cô được anh bao bọc trong người rồi, chắc chắn không bị thương ở đâu, nhưng biểu cảm kia anh có chút không hiểu.
Kỳ Vân vẫn duy trì tư thế che mặt, nhỏ giọng nói: "Em mất mặt!"
"Hả?" Thẩm Thành Du bất ngờ hỏi lại.
"Hai lần gặp anh trong tình huống rất mất mặt, hình tượng của em..."cô không nói nên lời, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Tuy tay đã bỏ xuống nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thành Du nói chuyện.
Thẩm Thành Du xoa đầu Kỳ Vân, cô làm anh hết hồn. Anh bật cười: "sao lại mất mặt, anh thấy dễ thương mà, chỗ này ồn ào, gần trường có quán cà phê yên tĩnh anh dẫn em đi."
Kỳ Vân chưa kịp nói lời nào đã bị Thẩm Thành Du kéo đi.
Học trưởng là đang chọc cô đây mà, cô cảm thấy rất xấu hổ, đến giờ mặt vẫn còn đỏ chưa hết mà học trưởng lại nói dễ thương. Không biết đâu mặt cô lại đỏ lên rồi.
...
"Trà sữa và cà phê của quý khách." Cô nhân viên lịch sự đặt đồ uống lên bàn mĩm cười rồi rời đi.
"Chắc em cũng khát rồi, mau uống đi."
Nhắc mới nhớ cô đến căn tin là để uống nước, nhưng sự cố ban nảy làm cô quên mất, bây giờ bình tĩnh lại mới cảm nhận là cổ họng đang rất khô.
"Cảm ơn anh, học trưởng anh cũng uống đi." Nói rồi Kỳ Vân hút một hơi, nước thấm vào cuống họng, mát lạnh bây giờ mới cảm nhận được sự sống đã trở lại.
Thẩm Thành Du nhấp một ngụm cà phê hỏi: "Hôm nay em nộp báo cáo tốt chứ?"
Kỳ Vân hồi tưởng về cuộc đối thoại đầy nảy lửa với giáo sư Trần bắt đầu kể: "Em cảm thấy cứ như ra trận, nhưng mà đã chiến thắng trở về."
"Phải không! nhưng sao nhìn mặt em cứ như bại trận trở về vậy?" đã thành công nhưng nhìn cô không vui chút nào.
Ánh mắt Kỳ Vân sáng lên: "Học trưởng, anh biết nhìn mặt đoán việc sao?"
Thẩm Thanh Du nhấp thêm một ngụm cà phê, anh đặt ly xuống bàn nhìn Kỳ Vân: "Không phải, là do biểu hiện của em quá rõ."
Kỳ Vân như được bắt đúng bệnh, cô kể hết bầu tâm sự cho Thẩm Thành Du nghe, tất nhiên nói về mức độ "độc ác" của Trần Kha Nghị cô cũng sẽ nói giảm bớt, vì người xưa có câu "không nên vạch áo cho người xem lưng" làm gì cũng phải có chừng mực.
Thẩm Thành Du kiên nhẫn nghe hết câu chuyện của Kỳ Vân, khi nào cô hỏi anh mới trả lời, hay là nói vài câu đồng cảm, còn lại là im lặng lắng nghe.
Học trưởng luôn là như vậy.
Đợi Kỳ Vân nói xong anh mới mở lời:"Có cần anh giúp gì không?"
Kỳ Vân vội lắc đầu từ chối: "Không đâu, lần này phải do tự mình em cố gắng." Nếu để Trần Kha Nghị biết có ai giúp đỡ chắc chắn sẽ nói đây không do cô dùng thực lực cố gắng, kết quả này không tính.
Không được lần này cô không thể để xảy ra sơ xuất, để thầy Trần có cớ bắt bẻ. Vì vậy phải phòng ngừa hết tất cả rủi ro có thể xảy ra.
Thẩm Thành Du gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ: "Vậy em cố gắng nha! khi nào có việc cần giúpcứ tìm đến anh." Chỉ cần nằm trong khả năng anh sẽ cố gắng giúp cô hết sức có thể.
"Anh đúng là học trưởng "quốc dân" tuyệt vời nhất mà em biết". Kỳ Vân giơ ngón tay cái ra, vẻ mặt sùng bái nhìn Thẩm Thành Du. Tại sao cùng là một kiểu người đẹp trai lại có tính cách đối lập nhau như vậy? Nếu như tính tình của thầy Trần được một phần nhỏ của học trưởng thì cô đỡ khổ biết bao nhiêu. Cũng không cần ngồi đây để than thở.
Với lời khen của Kỳ Vân học trưởng Thẩm hoàn toàn không đưa ra ý kiến.
Kỳ Vân nghĩ đến thầy Trần mới nhớ ra một điều cô chưa trả sách cho học trưởng. Vội vàng lấy sách trong ba lô đưa ra: "À xém chút là em quên, trả anh sách, cảm ơn anh đã giúp đỡ!"
Thẩm Thành Du nhận lấy: "Không cần cảm ơn, em đã nói câu này rất nhiều lần rồi/"
"Học trưởng uống nước lần này để em mời anh thay cho lời cảm ơn nha!"
"Không được, là anh mời em trước sao để em trả được, để lần sau đi". Nếu để cô mời thì cơ hội gặp được cô không phải sẽ giảm đi sao.
"Để em mời đi, nếu không em sẽ cảm thấy rất khó chịu." Kỳ Vân quyết tâm hôm nay tiền nước phải do cô trả.
Thẩm Thành Du trầm mặc một lát rồi nói: "được rồi, nghe theo em, nếu em được làm trợ giảng thì đến lúc đó sẽ do anh chúc mừng em được không?" Anh vẫn muốn tìm thêm lý do để gặp cô.
Kỳ Vân vui vẻ đồng ý: "Nhất định." cô đưa tay ra móc ngoéo với học trưởng Thẩm để làm tin.
Kỳ Vân là một cô gái hoạt bát, đáng yêu. Với chuyện học hành rất nghiêm túc, luôn đặt ra mục tiêu cho bản thân, ở gần cô Thẩm Thành Du cảm thấy rất có sức sống, cô đặc biệt thu hút anh. Kỳ Vân nói cô rất ngưỡng mộ anh. Thật ra anh cũng rất ngưỡng mộ cô bởi cả người cô tràn đầy năng lượng cùng nhiệt huyết ít ai có được.
Anh muốn mối quan hệ này không chỉ dừng lại ở mức học trưởng và khoá dưới giúp đỡ lẫn nhau mà dần dần tiến xa hơn nữa...
Tác giả :
An Hi