Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong
Chương 33
Khoảnh khắc tuyệt vời Tiểu Bạch có thể vừa ăn vừa YY tiểu thụ chẳng kéo dài được bao lâu đã bị Mặc lão đa cùng Mặc lão nương gọi tới hỏi chuyện. Kể cả là hai lần xuất hiện rất kỳ diệu của Tiểu Bạch là tình cờ, chỉ cần thấy ánh mắt như vô ý lại như cố tình của Mặc Duy Chính hướng về phía Tiểu Bạch, đã quá đủ để hai vị phụ huynh nhà họ Mặc phải hỏi han Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch rời bàn quẹt miệng, chỉnh lại y phục đi qua, niên thượng thụ mà!
“Chu…" Mặc lão đa cũng không rõ rốt cuộc Tiểu Bạch làm cái chức gì rồi, chần chừ một khắc.
“Nhân viên trà nước!" Tiểu Bạch nhắc nhở.
“Nhân viên trà nước?" Mặc lão nương lặp lại một câu, công ty khi nào lại có cái chức này?
Tiểu Bạch giải thích ngay, “Vị… Vương trợ lý kia quá bận, tổng tài mới để cháu làm nhân viên trà nước."
“À… Pha trà rót nước cho mọi người cũng vất vả lắm." Mặc lão nương tỏ ra rất quan tâm nhân viên.
“Không vất vả…" Tiểu Bạch xua xua tay, “Cháu là nhân viên trà nước chuyên phục vụ một mình tổng tài thôi."
Hai cụ họ Mặc biến sắc, Mặc lão nương lên tiếng, “Vậy… tổng tài uống nhiều nước lắm sao?"
Tiểu Bạch nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy… Cháu cũng không hiểu sao không cho cháu đi làm nhân viên đánh máy, ngày nào cũng phải làm bạn với ấm điện, cháu cũng không thể…" Tiểu Bạch nuốt mấy chữ còn lại xuống bụng, cháu không xem GV được rồi… nhưng tổng tài không cho phép bạn nói…
Mặc lão nương khẽ liếc chồng, hai người đánh giá quan hệ giữa Mặc Duy Chính với Tiểu Bạch tuyệt không tầm thường, huống hồ Tiểu Bạch thế nào, còn chờ xem xét. Mặc lão đa mở miệng trước, “Chu tiểu thư, cho tôi vô phép hỏi một câu, cô cùng con trai tôi, không… cô đối với con trai tôi có ý thế nào?"
Dự định? Tiểu Bạch sửng sốt, “Ý gì cơ ạ?" Không biết dự định bẻ cong tổng tài có được nói không nhỉ, Tiểu Bạch cẩn thận liếc nhìn Mặc Duy Chính đang đứng phía xa xa.
“Là cô nghĩ tổng tài là người ra sao?" Mặc lão nương nhìn bộ dạng ngây ngây của Tiểu Bạch , lòng bỗng nảy ra một suy nghĩ rất không tốt, con dâu như vậy dễ đối phó…
“Anh ta?" Tiểu Bạch kinh ngạc, lại liếc Mặc Duy Chính, thấy hắn vẫn còn giận, ra dấu cảnh cáo bạn không được nói nhảm, Tiểu Bạch liền phát cáu, nhìn hai bậc bề trên nhà họ Mặc tựa như gặp được chúa cứu thế vậy! Bạn lập tức bắt đầu báo cáo “tội trạng".
“Tổng tài người này… nhân phẩm có vấn đề." Tiểu Bạch nhất nhất làm bộ dũng cảm “Ta không dám nói còn ai dám".
“Hả?" Mặc lão đa sửng sốt, nhận xét kiểu này ông lần đầu mới nghe, “Vậy là ý gì?"
Tiểu Bạch cầm lấy ly rượu gần đó uống một hơi cạn sạch lấy gan nói, “Nhân phẩm của tổng tài, gói gọn bốn chữ, tám có tám không!"
Mặc Duy Chính đứng ở xa xa, không hiểu sao bỗng thấy sau gáy một luồng gió lạnh, khiến hắn nghĩ toàn thân bất ổn.
“Thứ nhất, tổng tài không có lòng thương người!" Tiểu Bạch nhắc lại lần đầu gặp hắn trong thang máy, “Anh ta coi hai trợ lý bên cạnh là bình hoa biết đi sao? Không chỉ không cho cấp dưới giúp cháu, còn châm chọc cháu! Về việc cháu đáp cả chồng sách lên đầu anh ấy, chẳng qua chỉ là bất cẩn vậy mà lại sa thải cháu, đây là điểm thứ hai, không có lòng bao dung độ lượng." Tiểu Bạch thấy nói hai điểm cũng không ai phản đối, bèn tiếp tục,
“Thứ ba là không biết thông cảm với công nhân, cháu ăn McDonald trong phòng làm việc thì đã sao? Còn không phải vì làm việc vất vả sao (Tiểu Bạch không hề đỏ mặt), tại anh ta… buổi trưa cháu không thể ăn cơm (vì đã tiêu hết tiền). Thứ tư, tổng tài không biết kiềm chế, chỉ vì cháu có sai lầm nho nhỏ ( nội dung không thể nói ), chút nữa bóp chết cháu trên máy bay, cháu chỉ là nhân viên quèn không kể, anh ấy lại là tổng tài công ty KM kia mà, là hình tượng của công ty, thật sự khiến nhân viên phải thất vọng." Tiểu Bạch nói xong không nhịn được ra vẻ ai oán.
“Thứ năm, tổng tài ngủ nghỉ không ra sao, lại còn bị mộng du, tống cháu ra ngoài phòng lúc nửa đêm. Lại còn vô tình vô nghĩa, cháu ăn quên mang tiền, chỉ hơn 10 tệ mà tổng tài cũng trừ vào lương, cũng không cho cháu mang đồ thừa về mà lại để cho chó ăn. Thứ bảy là không có trách nhiệm, cháu theo anh ấy ra ngoài tiếp khách uống rượu, hôm sau không chịu đưa cháu về nhà, quyết tâm bỏ mặc cháu chật vật giữa đường. Cuối cùng, tám là không công bằng, vì sao Vương trợ lý có phòng làm việc riêng, cháu lại khổ sở như vậy, áp bức trắng trợn mà!"
Tiểu Bạch nói phân nửa, thở hổn hển, Mặc lão đa cùng Mặc lão nương bên này đã nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt ngây ra, nói không thành lời, Tiểu Bạch lại uống một ly thông họng rồi tiếp tục bài diễn văn, " ‘Tám có’ của tổng tài là tám bệnh, thứ nhất tổng tài thích vung tiền như rác, vứt 100 tệ còn bảo không cần trả lại, vấn đề vung tiền thế nào không quan trọng, nhưng anh ta lại cắt từ tiền lương của cháu! Thứ hai là ganh tỵ, cái gì cũng ganh, cả máy lọc nước cũng phải ganh. Thứ tam, tổng tài thích lãng phí, đồ vừa mua về đã vứt sọt rác, thứ tư, tổng tài có khuynh hướng bạo lực, giật đổ cả cửa phòng thay đồ trong cửa hàng người ta… Còn có…"
“Được rồi…" Mặc lão đa run run mở miệng, đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, khoát khoát tay nói, “Cảm ơn Chu tiểu thư cô đã nói cho chúng tôi biết…Cô đi trước nhé."
“Hm?" Tiểu Bạch nói đến phấn khởi đột nhiên lại bị cắt đứt, khó chịu như bị táo bón, chép chép miệng bất mãn xoay người rời đi.
“Lão công à…" Mặc lão nương hỏi một câu, “Ông… thấy thế nào, con bé này…"
Mặc lão đa đặt ly lên bàn, mắt hiện hào quang, " Công ty KM chúng ta từ lúc cha tôi xây dựng sự nghiệp tới nay đã 50 năm, lần đầu tiên tổng tài bị người ta nói không ra gì như thế!"
“Chúng ta đây…" Mặc lão nương hỏi.
“Hừ!" Mặc lão đa cười lạnh, “Đối đầu! Không thử thách làm sao tiến bộ! Mục tiêu của chúng ta là khiến khách hàng thỏa mãn , càng không hài lòng đối với chúng ta lại càng là thách thức cùng khích lệ"
“Đúngi! Thằng nhóc Duy Chính này mất mặt quá!" Mặc lão nương căm giận nói, “Nếu không có cô bé kia nói ra, chúng ta còn không phát hiện nó nhiều tật như vậy , những tật xấu này đều rất quan trọng! Đê ngàn dặm hỏng vì tổ kiến! Con sâu làm rầu nồi canh"
“Nó là hình tượng của công ty, vậy mà không để ý, nhân viên cấp dưới vẫn thổi phồng nó." Mặc lão đa nói, “Tuy công ty là do nó phụ trách, nhưng chủ tịch như tôi cũng có phải ngồi không đâu, tôi phải để cô bé kia theo sát hắn, không để chúng ta mất mặt!"
“Phải…" Mặc lão nương nói, “Tên là Chu Tiểu Bạch nhỉ, để mai tôi báo cho cô ấy, hôm nay là sinh nhật ông, vội vàng e phá hư không khí, cũng phải xem xem Duy Chính có thực như cô ấy nói không."
Tiểu Bạch vừa đi vừa ăn nửa chừng đụng phải Mặc Duy Chính chắn trước mặt, “Tổng… tài?" Tiểu Bạch chột dạ kêu một tiếng.
“Cô nói gì với cha mẹ tôi thế?" Mặc Duy Chính hỏi.
“Không có gì…" Tiểu Bạch cười giả lả, “Tổng tài anh chẳng phải bảo tôi ăn nhiều nói ít sao, tôi cũng không nói gì về sở thích của tôi cả…"
“Không tệ." Mặc Duy Chính thoả mãn gật đầu, xem ra cha mẹ có thể nói chuyện với Tiểu Bạch lâu như vậy , chứng minh bọn họ cũng không phản cảm với Tiểu Bạch.
“Rượu này không kém nhỉ…" Tiểu Bạch cầm lấy một ly trên bàn đưa lên định uống, Mặc Duy Chính liền giật lấy, “Không được uống!" Bộ dạng uống say cực kém cỏi như bạn, còn dám ở cảnh này mà uống sao?
“Không sao mà." Tiểu Bạch vươn tay lấy lại.
“Tôi nói không được là không được." Mặc Duy Chính lại giật lấy, uống một ngụm cạn sạch.
Mặc lão nương đứng đằng xa biến sắc, thằng con này đúng là không chịu nói lý, cả nhân viên muốn uống rượu cũng không cho người ta uống, Mặc lão đa mặt lạnh như tiền, “Không cần xem nữa, từ mai để Chu tiểu thư kia báo cáo hết hành vi của Duy Chính lại cho chúng ta!"
Tiểu Bạch rời bàn quẹt miệng, chỉnh lại y phục đi qua, niên thượng thụ mà!
“Chu…" Mặc lão đa cũng không rõ rốt cuộc Tiểu Bạch làm cái chức gì rồi, chần chừ một khắc.
“Nhân viên trà nước!" Tiểu Bạch nhắc nhở.
“Nhân viên trà nước?" Mặc lão nương lặp lại một câu, công ty khi nào lại có cái chức này?
Tiểu Bạch giải thích ngay, “Vị… Vương trợ lý kia quá bận, tổng tài mới để cháu làm nhân viên trà nước."
“À… Pha trà rót nước cho mọi người cũng vất vả lắm." Mặc lão nương tỏ ra rất quan tâm nhân viên.
“Không vất vả…" Tiểu Bạch xua xua tay, “Cháu là nhân viên trà nước chuyên phục vụ một mình tổng tài thôi."
Hai cụ họ Mặc biến sắc, Mặc lão nương lên tiếng, “Vậy… tổng tài uống nhiều nước lắm sao?"
Tiểu Bạch nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy… Cháu cũng không hiểu sao không cho cháu đi làm nhân viên đánh máy, ngày nào cũng phải làm bạn với ấm điện, cháu cũng không thể…" Tiểu Bạch nuốt mấy chữ còn lại xuống bụng, cháu không xem GV được rồi… nhưng tổng tài không cho phép bạn nói…
Mặc lão nương khẽ liếc chồng, hai người đánh giá quan hệ giữa Mặc Duy Chính với Tiểu Bạch tuyệt không tầm thường, huống hồ Tiểu Bạch thế nào, còn chờ xem xét. Mặc lão đa mở miệng trước, “Chu tiểu thư, cho tôi vô phép hỏi một câu, cô cùng con trai tôi, không… cô đối với con trai tôi có ý thế nào?"
Dự định? Tiểu Bạch sửng sốt, “Ý gì cơ ạ?" Không biết dự định bẻ cong tổng tài có được nói không nhỉ, Tiểu Bạch cẩn thận liếc nhìn Mặc Duy Chính đang đứng phía xa xa.
“Là cô nghĩ tổng tài là người ra sao?" Mặc lão nương nhìn bộ dạng ngây ngây của Tiểu Bạch , lòng bỗng nảy ra một suy nghĩ rất không tốt, con dâu như vậy dễ đối phó…
“Anh ta?" Tiểu Bạch kinh ngạc, lại liếc Mặc Duy Chính, thấy hắn vẫn còn giận, ra dấu cảnh cáo bạn không được nói nhảm, Tiểu Bạch liền phát cáu, nhìn hai bậc bề trên nhà họ Mặc tựa như gặp được chúa cứu thế vậy! Bạn lập tức bắt đầu báo cáo “tội trạng".
“Tổng tài người này… nhân phẩm có vấn đề." Tiểu Bạch nhất nhất làm bộ dũng cảm “Ta không dám nói còn ai dám".
“Hả?" Mặc lão đa sửng sốt, nhận xét kiểu này ông lần đầu mới nghe, “Vậy là ý gì?"
Tiểu Bạch cầm lấy ly rượu gần đó uống một hơi cạn sạch lấy gan nói, “Nhân phẩm của tổng tài, gói gọn bốn chữ, tám có tám không!"
Mặc Duy Chính đứng ở xa xa, không hiểu sao bỗng thấy sau gáy một luồng gió lạnh, khiến hắn nghĩ toàn thân bất ổn.
“Thứ nhất, tổng tài không có lòng thương người!" Tiểu Bạch nhắc lại lần đầu gặp hắn trong thang máy, “Anh ta coi hai trợ lý bên cạnh là bình hoa biết đi sao? Không chỉ không cho cấp dưới giúp cháu, còn châm chọc cháu! Về việc cháu đáp cả chồng sách lên đầu anh ấy, chẳng qua chỉ là bất cẩn vậy mà lại sa thải cháu, đây là điểm thứ hai, không có lòng bao dung độ lượng." Tiểu Bạch thấy nói hai điểm cũng không ai phản đối, bèn tiếp tục,
“Thứ ba là không biết thông cảm với công nhân, cháu ăn McDonald trong phòng làm việc thì đã sao? Còn không phải vì làm việc vất vả sao (Tiểu Bạch không hề đỏ mặt), tại anh ta… buổi trưa cháu không thể ăn cơm (vì đã tiêu hết tiền). Thứ tư, tổng tài không biết kiềm chế, chỉ vì cháu có sai lầm nho nhỏ ( nội dung không thể nói ), chút nữa bóp chết cháu trên máy bay, cháu chỉ là nhân viên quèn không kể, anh ấy lại là tổng tài công ty KM kia mà, là hình tượng của công ty, thật sự khiến nhân viên phải thất vọng." Tiểu Bạch nói xong không nhịn được ra vẻ ai oán.
“Thứ năm, tổng tài ngủ nghỉ không ra sao, lại còn bị mộng du, tống cháu ra ngoài phòng lúc nửa đêm. Lại còn vô tình vô nghĩa, cháu ăn quên mang tiền, chỉ hơn 10 tệ mà tổng tài cũng trừ vào lương, cũng không cho cháu mang đồ thừa về mà lại để cho chó ăn. Thứ bảy là không có trách nhiệm, cháu theo anh ấy ra ngoài tiếp khách uống rượu, hôm sau không chịu đưa cháu về nhà, quyết tâm bỏ mặc cháu chật vật giữa đường. Cuối cùng, tám là không công bằng, vì sao Vương trợ lý có phòng làm việc riêng, cháu lại khổ sở như vậy, áp bức trắng trợn mà!"
Tiểu Bạch nói phân nửa, thở hổn hển, Mặc lão đa cùng Mặc lão nương bên này đã nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt ngây ra, nói không thành lời, Tiểu Bạch lại uống một ly thông họng rồi tiếp tục bài diễn văn, " ‘Tám có’ của tổng tài là tám bệnh, thứ nhất tổng tài thích vung tiền như rác, vứt 100 tệ còn bảo không cần trả lại, vấn đề vung tiền thế nào không quan trọng, nhưng anh ta lại cắt từ tiền lương của cháu! Thứ hai là ganh tỵ, cái gì cũng ganh, cả máy lọc nước cũng phải ganh. Thứ tam, tổng tài thích lãng phí, đồ vừa mua về đã vứt sọt rác, thứ tư, tổng tài có khuynh hướng bạo lực, giật đổ cả cửa phòng thay đồ trong cửa hàng người ta… Còn có…"
“Được rồi…" Mặc lão đa run run mở miệng, đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, khoát khoát tay nói, “Cảm ơn Chu tiểu thư cô đã nói cho chúng tôi biết…Cô đi trước nhé."
“Hm?" Tiểu Bạch nói đến phấn khởi đột nhiên lại bị cắt đứt, khó chịu như bị táo bón, chép chép miệng bất mãn xoay người rời đi.
“Lão công à…" Mặc lão nương hỏi một câu, “Ông… thấy thế nào, con bé này…"
Mặc lão đa đặt ly lên bàn, mắt hiện hào quang, " Công ty KM chúng ta từ lúc cha tôi xây dựng sự nghiệp tới nay đã 50 năm, lần đầu tiên tổng tài bị người ta nói không ra gì như thế!"
“Chúng ta đây…" Mặc lão nương hỏi.
“Hừ!" Mặc lão đa cười lạnh, “Đối đầu! Không thử thách làm sao tiến bộ! Mục tiêu của chúng ta là khiến khách hàng thỏa mãn , càng không hài lòng đối với chúng ta lại càng là thách thức cùng khích lệ"
“Đúngi! Thằng nhóc Duy Chính này mất mặt quá!" Mặc lão nương căm giận nói, “Nếu không có cô bé kia nói ra, chúng ta còn không phát hiện nó nhiều tật như vậy , những tật xấu này đều rất quan trọng! Đê ngàn dặm hỏng vì tổ kiến! Con sâu làm rầu nồi canh"
“Nó là hình tượng của công ty, vậy mà không để ý, nhân viên cấp dưới vẫn thổi phồng nó." Mặc lão đa nói, “Tuy công ty là do nó phụ trách, nhưng chủ tịch như tôi cũng có phải ngồi không đâu, tôi phải để cô bé kia theo sát hắn, không để chúng ta mất mặt!"
“Phải…" Mặc lão nương nói, “Tên là Chu Tiểu Bạch nhỉ, để mai tôi báo cho cô ấy, hôm nay là sinh nhật ông, vội vàng e phá hư không khí, cũng phải xem xem Duy Chính có thực như cô ấy nói không."
Tiểu Bạch vừa đi vừa ăn nửa chừng đụng phải Mặc Duy Chính chắn trước mặt, “Tổng… tài?" Tiểu Bạch chột dạ kêu một tiếng.
“Cô nói gì với cha mẹ tôi thế?" Mặc Duy Chính hỏi.
“Không có gì…" Tiểu Bạch cười giả lả, “Tổng tài anh chẳng phải bảo tôi ăn nhiều nói ít sao, tôi cũng không nói gì về sở thích của tôi cả…"
“Không tệ." Mặc Duy Chính thoả mãn gật đầu, xem ra cha mẹ có thể nói chuyện với Tiểu Bạch lâu như vậy , chứng minh bọn họ cũng không phản cảm với Tiểu Bạch.
“Rượu này không kém nhỉ…" Tiểu Bạch cầm lấy một ly trên bàn đưa lên định uống, Mặc Duy Chính liền giật lấy, “Không được uống!" Bộ dạng uống say cực kém cỏi như bạn, còn dám ở cảnh này mà uống sao?
“Không sao mà." Tiểu Bạch vươn tay lấy lại.
“Tôi nói không được là không được." Mặc Duy Chính lại giật lấy, uống một ngụm cạn sạch.
Mặc lão nương đứng đằng xa biến sắc, thằng con này đúng là không chịu nói lý, cả nhân viên muốn uống rượu cũng không cho người ta uống, Mặc lão đa mặt lạnh như tiền, “Không cần xem nữa, từ mai để Chu tiểu thư kia báo cáo hết hành vi của Duy Chính lại cho chúng ta!"
Tác giả :
Trừu Phong Đích Mạc Hề