Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân

Chương 54

“Ngày hôm nay sau khi chủ tử trở về thần sắc dường như có cái gì không đúng lắm?" Bạch Huyên từ chính phòng đi ra, nhỏ giọng hướng Bạch Tuyết hỏi.

Bạch Tuyết nhanh chóng liếc mắt trừng nàng một cái, rồi lôi kéo nàng đi vài bước sang một bên: “Ngươi quên hôm nay là ngày tuyển tú à… Hai ngày này chớ nhao nhao nói với chủ tử, miễn cho trong lòng nàng không thoải mái."

Bạch Huyên mặt ủ mày chau lại mở miệng nói: “Hoàng Thượng cũng thế, rõ ràng cũng sủng hạnh đã qua, sao mấy ngày nay lại không gọi người đi qua hầu hạ nữa rồi?"

“Hoàng Thượng là người mà ta và ngươi có thể nói được sao?" Bạch Tuyết đưa tay, giận đánh vào một chỗ ở trên đầu nàng, “Ít nói một chút a! Cẩn thận bị người ta nghe thấy!"

Bạch Huyên thè lưỡi, cuối cùng cũng không dám đi làm ồn Liễu Mạn Nguyệt, chỉ đành vội vàng chuẩn bị bày cơm nước ra.

Ngày kế tiếp, sau giờ ngọ, đốt mê hương khiến Bạch Tuyết đang canh giữ (gác) bên ngoài ngất đi Liễu Mạn Nguyệt khoác lên áo choàng màu trắng, đeo mũ mềm ra khỏi sân nhỏ. Vào mùa đông ít người sẽ ra khỏi cửa phòng nhỏ, nên trên đường đi nàng cũng không gặp qua nửa bóng dáng nào, một đường bước nhanh đi đến bên dưới Lâm Tuyệt nhai, ngẩng đầu nhìn lại, thấy bên trên những bậc thang gỗ tuyết đều bị quét sạch sẽ, lúc này nàng mới từng bước một chậm rãi bò đi lên.

Đi lên đến đoạn đầu cũng không có nhìn thấy người trông coi, nàng còn tưởng là Hoàng Thượng còn không có tới đây, lại không nghĩ rằng vừa đẩy ra cánh cửa của ngôi đình nhỏ, thì nhìn thấy Hoàng Thượng đang gác tay đứng ở bên cửa sổ, cái cửa sổ kia đang mở ra một khe hỡ nhỏ, đủ để có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Nghe thấy có tiếng mở cửa nhỏ, lúc này mới quay lại nhìn sang hướng của nàng.

Cởi giầy để lại ở bên ngoài, bỏ mũ trùm xuống, rồi cởi áo choàng ra, Liễu Mạn Nguyệt cười dịu dàng đi đến, hướng về phía Hoàng Thượng vén áo thi lễ.

Mấy ngày không gặp, trong lòng hắn tất nhiên là nhớ rất nhiều, nên tiến lên hai bước, giữ chặt tay nàng nói: “Sao lại lạnh thành như vậy? Không có cầm lò sưởi tay đi theo sao?"

Trên mặt lại mang theo vui vẻ nhàn nhạt, rồi đem tay rút trở về mà không để lại dấu vết, sau đó cũng hướng bên cửa sổ đi vài bước, nhìn núi xanh tuyết trắng ở bên ngoài: “Hôm qua tuyển tú, bên trong những tú nữ ở lại, có ba cái thiếp cảm thấy nhìn có chút quen mắt, có hai cái thiếp quen biết. Những người còn lại thì thiếp không biết."

Bởi vì hậu cung trống rỗng, nên thái hậu tổng cộng chọn ra ba mươi hai người ở lại trong nội cung, mặc dù phẩm vị chưa định, song mấy ngày thời gian thôi. Bên trong ba mươi hai người đó chỉ có năm người là có thân phận khả nghi, nên có thể thấy được dụng tâm của Tiên các.

Cúi đầu liếc nhìn tay của mình, trong mắt thần sắc âm trầm bất định, ngẩng đầu hướng về phía nàng nhìn lại, thấy nàng lúc này cũng xoay đầu lại, bộ dáng vẫn tươi cười dịu dàng: “Hiện tại cũng không ai đến nói với thiếp là phải trợ giúp người nào. Đợi qua một thời gian rồi, thiếp sẽ tìm tỷ muội Ngọc gia trò chuyện, xem các nàng còn nhìn thấy ai quen mắt nữa không, để nhớ kỹ từng người cho hoàng thượng…"

“Có còn muốn trẫm không?" Không có để ý tới lời nói kia của nàng, càng không hỏi năm người nàng nói rốt cuộc là năm người nào, Hoàng Thượng tiến lên một bước, đem nàng chắn ở trước người, cúi đầu nhìn nàng.

Liễu Mạn Nguyệt hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn một khuôn mặt của hắn, chỉ cảm thấy hắn so với trước giống như đã cao hơn một chút? Chắc bởi vì trước đó vài ngày ngày đều gặp, ngược lại không có phát giác, hiện tại một khoản thời gian không gặp mặt, ngược lại nàng đã cảm giác ra hắn đã cao hơn. Không riêng gì vóc dáng, cái cuống họng có giọng nói như vịt đực, lúc này cũng trở nên tốt lên rất nhiều, âm thanh tuy có chút ít trầm, nhưng vẫn không mất sự trong sáng của thiếu niên.

“Hoàng Thượng…" Nàng còn định nói thêm, muốn đem những người kia chỉ điểm ra, nhưng lại bị hắn tiến lên một bước, dứt khoát đem nàng ôm vào trong lòng. Bên ngoài từng cơn gió lạnh theo khe hở của cửa sổ chui vào trong, vốn là có chút lạnh, lúc này bị hắn ôm, lại làm cho nội tâm, và trên người đều ấm áp hẳn. Bàn tay lớn đặt ở trên lưng, giao động lên xuống, nhẹ nhàng vuốt ve từ trên xuống dưới.

Nhẹ giọng mở miệng, muốn biết trong lòng hắn… ưa thích chính mình đến cỡ nào? Yêu thích của đế vương, lại có thể duy trì bao lâu đây?

Trên mặt hiện lên một tia tự giễu, nàng cùng lắm chỉ là một thám tử, chỉ là một phi tần, nếu là hoàng hậu, thì theo thời gian lâu dần, còn có thể giữ lại vài phần thể diện của hoàng hậu. Nhưng nếu là phi tần, thì ngày nào đó chán ngán rồi, thì cái có được tối đa cũng chỉ hai chữ mà thôi.

Về phần sủng phi… Nàng không thể làm, cũng đảm đương không nổi. Bởi vì, không biết còn có thể sống được mấy ngày, vì… Trong Các sớm muộn sẽ biết được mình đã không còn nghe bọn hắn sai sử nữa rồi. Một con cờ không nghe lời, cũng chỉ có thể bỏ đi.

Hít một hơi thật sâu, nâng lên hai tay đưa đến trước ngực Hoàng Thượng, trên mặt lại treo lên vui vẻ như có như không, hai mắt loan thành nguyệt nha nhìn không ra tâm ý: “Hoàng Thượng, cửa sổ còn mở, gió lớn."

Lời này giống như là làm nũng, cũng giống như là chơi xấu, rõ ràng nghe vào trong tai như đang hưởng thụ, nhưng trong lòng lại khổ sở. Nhìn không thấy lòng của nàng, không biết nàng đã đem trái tim dấu ở chỗ người nào…

Đưa tay đem cửa sổ đóng lại, lúc này mới lôi kéo nàng đi tới bên cạnh, hai người rúc vào trên đệm lông thú dày.

Đưa thay sờ sờ cái đệm phía dưới, trong lòng biết cái đệm này sớm đổi đã qua. Ngày ấy khi quay đầu nhìn lại chỗ này, lúc đứng dậy rõ ràng nhìn thấy cái lạc hồng kia nhuộm ở trên lông, sao có thể không thu dọn đi chứ?

Không đợi Hoàng Thượng mở miệng, Liễu Mạn Nguyệt tựa ở trong lòng ngực của hắn, liền dùng đầu ngón tay từng cái đếm năm người mà mình nhớ rõ dòng họ, về phần tên gọi… Nàng không có nghe rõ, dù sao sau này tấn vị cũng sẽ không cần đến tên gọi nữa.

Sau khi liệt kê xong, vừa cười vừa nói: “Hoàng Thượng khát rồi hả? Thiếp đi pha trà?"

“Không cần." Hai tay hoàn ở trên lưng nàng, trong đầu từng đợt khó chịu nổi lên, không biết nàng cuối cùng là vì sao? Chẳng lẽ bởi vì mấy ngày nay mình một mực không có đi qua thăm nàng hay sao?

Nghĩ đến đây, thì âm thầm thở dài một hơi, nghiêm mặt nói: “Ngày mai sẽ có ý chỉ đến, bốn phía sân nhỏ kia, ba người các ngươi đều không thể ở lại nữa rồi."

Muốn để chỗ đó cho những người vừa đến ở sao?

Vui vẻ trên mặt Liễu Mạn Nguyệt vẫn không thay đổi, nàng ngửa đầu nhìn hắn.

“Hai cung nữ kia của nàng, trẫm điều tra rồi, ngược lại là không có vấn đề nhiều. Chỉ là Bạch Tuyết không thể giữ lại, trẫm sẽ thay đổi cho nàng một người khác, sẽ ở chỗ nàng sắp dọn qua."

“Thiếp phải chuyển đi đến nơi nào?" Tuy nói các mỹ nữ một khi tấn vị, có thể vì phẩm cấp còn thấp, nên cũng không biết là ở cùng người khác, hay là một mình độc chiếm một viện?

“Nàng đi đến Thu Thủy Các, một tiểu viện nhỏ ở phía đông."

“Thu Thủy Các?" Liễu Mạn Nguyệt nhìn hắn khó hiểu, thời gian chính mình ở tại Hạc Lâm Viên cũng không có ngắn, làm sao mà không biết có một chỗ như vậy?

“Thu Thủy Các này ở bên trên thủy đàm." Hoàng Thượng chỉ chỉ về phía tây nam, “Bởi vì cách chỗ này khá gần, nên người ở đó mấy năm trở lại đây thường xuyên gặp chuyện không may, vì vậy chỗ đó vẫn một mực bị phong tỏa, xưa nay chỉ có người của trẫm quản lý nó. Ở trong đình trên bờ núi này dùng nước, đốt lửa than, làm điểm tâm đều là từ chỗ đó lấy ra đấy."

Cảm thấy giật mình một cái, Liễu Mạn Nguyệt lúc này mới an tâm nửa phần, chợt nhớ có lần hoàng thượng hỏi mình ưa thích chỗ nào trong vườn này, chẳng lẽ đã suy tính từ lúc đó?

“Ở tại nơi này, cách địa phương khác đều xa một ít, nàng… sợ không?" Nói xong, lại âm thầm lo lắng, tuy nói nàng giống như không quá để ý, xưa nay cũng thường xuyên leo lên trên núi, nhưng đến cùng có thể ở chỗ này qua đêm được không, cái đầm nước kia vô cùng mát, nàng rốt cuộc cũng là một đứa con gái…

“Có gì đáng sợ hay sao?" Liễu Mạn Nguyệt nghe xong chưa phát giác ra buồn cười, “Dưới gầm trời này có chỗ nào mà không có người chết? Hằng năm trước sau thì trong kinh ở đâu lại không thấy qua huyết tinh? Thiếp không sợ cái này." Nàng vốn xuyên qua đến đấy, nếu còn sợ những điều kia vậy linh hồn nhỏ bé như nàng không phải đã tự mình hù mình chết rồi sao?

" Hình như nàng nghĩ thật thoáng." Nhìn kỹ trong mắt nàng, nửa chút làm ra vẻ cũng không có, Hoàng Thượng thoáng cái cười rộ lên, “Ngày mai khi nào chuyển thì sẽ có chỉ định, chỉ nói là Bạch Tuyết làm việc ổn thỏa, sẽ ở lại Thanh viên, đến mười lăm tháng giêng hầu hạ tân chủ tử, ở chỗ viện mới của nàng đã có người hầu hạ rồi."

“Thiếp tự mình có một cái viện riêng?" Liễu Mạn Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

Hoàng Thượng hơi nhẹ gật đầu: “So với Thanh viên hiện nay của nàng không hề nhỏ hơn."

“Thiếp phẩm cấp hiện tại… Sao có thể ở một nơi lớn vậy?" Liễu Mạn Nguyệt vẫn thấy khó hiểu, tiểu hoàng đế này cuối cùng là có chủ ý gì? Như thế nào lại thay đổi cho mình một cái viện không lớn không nhỏ hơn so với cái cũ để ở?

“Cái viện nhỏ kia quạnh quẽ…" Nói xong, lại cười khẽ xuống, “Mà cái chỗ đó còn bị đồn đãi là có chuyện ma quái, nếu không phải vì trẫm không có ý định hồi kinh, vốn định sẽ phong kín lại."

Nháy hai cái con mắt, kinh ngạc nhìn xem Hoàng Thượng, đem cái viện có chuyện ma quái chia cho các phi tử ở, cái này…

“Qủy thực hay quỷ giả?"

Thấy nàng nghiêng đầu hỏi, nhịn không được cười khẽ một tiếng, đưa tay xoa bóp cái cằm nhỏ của nàng, ngón cái tinh tế xoa chỗ đó: “Nàng muốn thực hay là giả đây?"

Vậy… Chính là giả rồi.

Đã nói những cái cung ứng cho Lâm Tuyệt nhai đều là chỗ Thu Thủy Các đưa tới, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ sai sử những người ở đó, làm cho nó trở thành chỗ quỷ thần gì đó, thì cực kỳ dễ dàng.

" Chủ điện của Thu Thủy Các, chính là chỗ tiên hoàng băng hà… Xưa nay vốn vẫn phong kín lại, sau này cũng sẽ không cho chủ tử nào vào ở, ngày sau cũng không có người quản thúc nàng." Hoàng Thượng nói xong, tay đang gác ở trên lưng của nàng không tự chủ mà vuốt ve, đem mặt dán vào trên gương mặt của nàng, “Mười lăm qua đi, cũng sẽ an bài đưa qua đó mấy cái, nàng cứ giống như trước đến giờ không quá mức để ý tới họ, nhưng nếu có chỗ nào không thoải mái hãy nói với trẫm."

Nói với hắn? Sợ là đến lúc đó, bản thân mình cũng sẽ không nhìn thấy hắn dù là một chút thôi, buổi sáng phải lên lý triều chính, sau giờ ngọ lại phải phê duyệt tấu chương, buổi tối… Hậu cung Giai Lệ 3000 mặc dù không có, nhưng cũng có ba mươi lăm người rồi, một người một ngày, sợ là tối đa một tháng cũng chỉ có thể thấy mình một lát thôi.

“Trở về… Trẫm sợ là sẽ phải triệu tiểu ngọc mỹ nhân đi qua…" lúc nói lời này, Hoàng Thượng cúi đầu nhìn vào mắt của nàng, trong đôi mắt hoa đào của nàng không chút nào ghen tị, cười mà lại như không phải cười ngẩng đầu nhìn chính mình, hắn không khỏi hỏi, “Cười cái gì?"

“Hoàng Thượng, ngài nói xem đợi mười lăm tháng giêng qua đi, trong hậu cung này sẽ náo nhiệt lên rồi, trong Các đến cùng sắp xếp cho vào được bao nhiêu người thì thiếp không biết, sợ cũng giúp không được Hoàng Thượng bao nhiêu. Nhưng nếu muốn gọi các nàng đến cũng không nên gọi liền một lúc, rồi cả ngày chỉ thích nghĩ đến tranh đấu, nhưng thiếp có một cách hay, đây này ~." Nói xong, đôi mắt cười càng cong hơn, một bộ dáng rất mong chờ.

Biết rõ trong lòng cô gái này không có tính toán việc gì tốt, nhưng lúc này làm sao có thể không lời nói của nàng vậy? Mà mình cũng muốn nghe xem, nàng rốt cuộc nghĩ ra cái ý xấu gì.

“Nói."

“Nếu như Hoàng Thượng nâng một sủng phi, thì từ Hoàng hậu nương nương… Ah không, là Thái hậu, Thái phi! Cho đến cung nữ Thải Nữ phía dưới, chỉ sợ nguyên một đám suốt ngày chỉ sợ sẽ ở nhà chui vào trong chăn mà cắn khăn tay uất nghẹn nha!" hai mắt Liễu Mạn Nguyệt sáng đến có thể tỏa ra hào quang, nàng rỗi rãnh ah, quá rỗi rãnh rồi! Nếu có thể làm cho hậu cung này vô cùng náo nhiệt, vậy thì nàng có thể xem trò vui rồi!

Hoàng Thượng nhướng mày, buồn bực nhìn nàng: “Sủng phi"
Tác giả : Noãn Hà
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại