Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân
Chương 41
“Thần nhận được tuyến báo nói, đúng là có, hoặc mười mấy người một đội, hoặc hai ba mươi người một đội, chỉ tình cờ cướp bóc vài thương đội nhỏ, ngược lại chưa từng nhìn ra có động tác gì lớn."
Hoàng thượng nhíu mày: “Vào thời Hằng Mạt, người Hồ nổi loạn ở Tây Bắc, suýt nữa đã gây ra họa lớn, việc này nhất định phải điều tra rõ ràng, ngàn vạn lần không thể để cho bọn hắn lại mở rộng thế lực."
“Thần tuân chỉ!" Triệu thống lĩnh vội vàng cúi người đáp: “Thần đã cho người qua đó điều tra bí mật, tìm hiểu nội tình của bọn hắn.
Hoàng thượng hơi gật đầu, cho hắn lui ra.
Đợi sau khi Triệu thống lĩnh lui ra, Hoàng thượng chỉ vào người bên cạnh mình, nói: “Tới."
Liễu Mạn Nguyệt ngẩn người, sau vẫn bước vài bước đi tới, ngồi cạnh hắn trên thảm lông – tấm thảm vài ngày trước được Đại Lương đưa tới đã đổi thành thảm lông rồi, ngồi lên vừa ấm vừa thoải mái, thật an nhàn.
“Quả nhiên đỡ hơn không ít." Đợi nàng ngồi xuống, Hoàng Thượng liền kéo lấy cánh tay của nàng, tỉ mỉ vén tay áo lên, vết xanh tím trên kia, hiện tại đã nhạt đi không ít, cũng không còn tím tái, mà lại đỏ lên một chút.
“Thuốc." Nhìn thấy máu ứ đã giảm đi không ít, tức giận đè nén suốt một ngày của hắn tiêu tán đi một chút, xòe tay về phía nàng, nói.
Liễu Mạn Nguyệt khẽ rụt tay, rút từ trong ngực một hộp thuốc mỡ, đưa lên, nhưng ngoài miệng lại nói: “Sao có thể nhọc Hoàng Thượng mỗi ngày làm cái này, thiếp… vẫn nên để thiếp tự làm đi?"
Nhận lấy hộp ngọc, Hoàng Thượng vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng mở hộp, lấy một chút thuốc xoa lên chỗ máu bầm ứ đọng trên cổ tay trắng nõn như ngọc kia.
Thấy hắn không nói, mình cũng khó mà nói nhiều được. Bất luận thế nào, dù sao thì có quan hệ tốt cùng Hoàng đế thì mình cũng sẽ không thiệt, mà hắn vẫn được tính là một nửa chủ tử của mình, có thể thân thiết với hắn, cuộc sống của mình cũng sẽ tốt hơn một chút.
Nghĩ vậy, liền nghiêng đầu nhìn người bên kia đang mở ra một cánh cửa sổ, nàng nhìn ra phía bên ngoài, chợt hứng thú nổi lên, tò mò hỏi: “Hoàng Thượng không muốn trở lại kinh thành sao?"
Bàn tay dừng lại một chút, Hoàng thượng đưa mắt nhìn nàng, chỉ thấy trong con ngươi đen nhánh của nàng tràn ngập tò mò, lúc này đôi mắt hoa đào ấy cũng không cố ý mang theo ý cười.
“Liễu mỹ nhân muốn trở lại kinh thành?"
Nghe hắn nói vậy, Liễu Mạn Nguyệt khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Có lẽ thiếp sẽ không trở lại hoàng cung đâu, chẳng qua chỉ là tò mò thôi." Nói hết, lại mở miệng: “Chỉ nghĩ, người bình thường ắt cũng sẽ tò mò, tại sao đương kim Hoàng đế lại không ở trong hoàng cung mái vàng ngói bạc, mà lại đến ở trong một nơi nằm ngoài kinh thành thế này?"
Hoàng Thượng vẫn dùng ánh mắt kia nhìn nàng, trong mắt không hiện ra cảm xúc buồn giận gì, chỉ hỏi: “Nếu là người bên ngoài, sao lại nghĩ đến chuyện như thế?"
Liễu Mạn Nguyệt sững người, nhưng ngay sau đó vươn bàn tay không bị hắn vuốt ve lên che miệng cười, nói: “Thiếp chưa từng đến cung, chỉ nghe nói Hoàng Thượng gặp Thái Hậu tại Hạc Lâm Viên, nên cho là…. Hoàng Thượng trẻ tuổi thích ngao du, ngại trong cung gò bó."
Dù đã giơ tay che miệng lại không che được lúm đồng tiền kia, nụ cười dịu dàng, mắt cong như trăng rằm, khiến ai đó thấy có chút động lòng, nảy lên ý muốn chiếm đoạt, đáy lòng lại hiện lên ý nghĩ mong ôm nàng vào lòng mình cưng chiều, che chở, nhưng rốt cuộc lại hạ tay xuống không dám động, chỉ sợ nàng giãy người từ chối… lại sợ mình luống cuống – nơi này dù sao vẫn là bên ngoài….
Nghĩ tới đây, liền hạ mắt, nhìn chằm chằm bàn tay trắng muốt kia, vừa nghĩ tới việc sáng mai vết bầm sẽ hoàn toàn tiêu tán, không được xoa tay nàng nữa, đáy lòng sinh ra một chút bực bội, lạnh lùng nói: “Tiên Hoàng băng hà ở nơi này."
Liễu Mạn Nguyệt hơi sững sờ, ngưng cười, nhìn hắn. Hoàng Thượng khẽ buông mí mắt, khuôn mặt không bày ra cảm xúc, nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy trong tiếng hắn mang theo một chút tịch mịch.
“Lúc phụ hoàng tuổi còn nhỏ, bởi vì đạt được sự sủng ái của tổ mẫu, thường xuyên đi theo cùng với ngự giá đến trong vườn chơi. Trong vườn có nhiều mật thất bí mật, bởi vì tính tình phụ hoàng hiếu động, từ sau lần phát hiện ra một chỗ mật đạo, thì thường xuyên nô đùa trong vườn để tìm kiếm… Về sau khi phụ hoàng lên ngôi, cũng thường mang trẫm ra chỗ này… Rồi mang theo trẫm cùng đi qua những lối đi bí mật kia. Việc này, trừ ta và phụ hoàng, không có ai biết."
Nói xong, cảm thấy chỗ mặt sau kia đã xoa bóp tốt rồi, một tay cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương kia lật trở lại, nắm lấy bàn tay, tay còn lại lấy một giọt thuốc mỡ nhỏ xuống nơi cổ tay nàng, nhẹ nhàng xoa.
" Trong hoàng cung dù cũng có một vài lối đi bí mật, nhưng cũng không thuận tiện như nơi này, với lại, trong kinh kia…" Vừa nói, Hoàng Thượng vừa đưa mắt nhìn về hướng nam: “Mật đạo nơi đó sớm đã không còn là mật thất riêng của hoàng thất."
Dứt lời, thu hồi tầm mắt, nhìn Liễu Mạn Nguyệt, nói: “Phụ hoàng băng hà, trẫm tận mắt nhìn thấy. Tận mắt thấy người nọ dâng lên chén thuốc chứa độc kia, tận mắt thấy cảnh phụ hoàng chất vấn bà ta trước khi chết…"
Nghe những lời này, Liễu Mạn Nguyệt trợn trừng mắt, tận mắt nhìn thấy? Vậy…. tức là hung thủ hại phụ thân hắn, hắn đã biết rõ rõ ràng ràng rồi?
“Thế… là ai?" Tiếng nói như bị kìm nén, giọng phát ra có chút khàn khàn.
Hoàng đế nhẹ cười một tiếng: “Liễu mỹ nhân thông minh như thế, nói vậy ắt có thể đoán được đi."
Liễu Mạn Nguyệt hơi ngẩn người, nhíu mày suy tư, có thể hại Hoàng đế, ắt có quan hệ thân mật với hắn, mà tựa hồ như tiểu Hoàng đế đây lại không có cách nào bắt giữ, mà còn để cho người nọ thực hiện… Nghĩ tới đây, liền hút một hơi khí lạnh. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoàng Thượng đang cười như không cười nhìn mình: “Liễu mỹ nhân cảm thấy, sẽ là ai chứ?"
Đè kinh ngạc trong lòng xuống, mắt Liễu Mạn Nguyệt rũ xuống: “Người này… Nếu không phải là Thái Phi thì nhất định là Thái Hậu."
Hoàng Thượng cười nhạt, không đáp, chẳng qua chỉ rũ mắt xuống nhìn cái cổ tay mình đang xoa, thấy đã khá hơn, liền buông lỏng tay này, vươn tay kéo cái tay khác của nàng.
Vén ống tay áo lên, thấy trên cổ tay trắng nõn có vết xanh đỏ, trong lòng chợt có chút chua xót, người bên gối ngày ngày, lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế….
“Nếu trong Các ra lệnh, nàng sẽ hạ độc trẫm?"
Giọng nói kia nhẹ nhàng như từ chân trời vang đến, tựa như một cơn gió, khẽ lướt qua tai.
“….Thiếp, không biết." Khẽ thở dài, ngẩng đầu lên, Hoàng Thượng nghe thấy vậy, cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nàng.
“Tuy thiếp không tin lời thần côn ở trong Các …" vừa nói, Liễu Mạn Nguyệt vừa nhìn Hoàng Thượng khẽ cười một cái: “Nhưng Hoàng Thượng có giống như lời đồn trong Các, đối với thiếp, cũng bình thường. Mạng thiếp gắn với đầu người, nếu thiếp vẫn còn chưa muốn chết, cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc thôi."
Đồng tử co rút, chỉ cảm thấy trong ngực ẩn ẩn đau, muốn nói cái gì, lại như xương kẹt giữa cổ chẳng thể nói ra.
Chợt thấy nữ tử xinh đẹp như yêu tinh trước mắt lần nữa mở miệng: “Xin Hoàng Thượng yên tâm, thiếp đây, tính tình vốn thẳng thắng, dù đôi khi phải có giả vờ vờ vịt, nhưng xưa nay vẫn thích nói thẳng lòng mình hơn. Nếu bên kia sai thiếp làm chuyện thiếp không muốn…. Xưa nay thiếp thà làm ngọc nát, còn hơn là làm ngói lành."
“Cõi đời này, có người nào có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện làm việc? " Lồng ngực không đau đớn như lúc nãy nữa, lúc này Hoàng Thượng mới mở miệng, trầm giọng hỏi.
Liễu Mạn Nguyệt nhíu mày, suy nghĩ một chút, chậm chạp lắc đầu rồi nói: “Chuyện này thiếp vẫn chưa từng trải qua, nhưng thiếp lại biết rõ…"
“Biết rõ cái gì?"
“Muốn làm cho người khác cam tâm tình nguyện, đầu tiên bản thân mình phải đưa tấm lòng chân thành đến đã." Dứt lời, trên môi Liễu Mạn Nguyệt vẽ ra một tia tươi cười giống như là giễu cợt, lại cũng giống châm biếm. “Chỉ là trên đời này, lại có cái gì có thể bảo đảm rằng mình thành tâm đối đãi với người khác, người khác nhất định có thể cảm động sao?"
Nắm tay nàng xiết chặt ba phần, rồi lại thả lỏng ra, mí mắt cụp xuống, lại nhẹ nhàng xoa bóp trên cổ tay nàng.
Thật tâm có thể có được sự chân thành… Có thể chân thành đến mức nào? Như thế nào là chân thành? Trước khi phụ hoàng chết cũng đã không thật lòng đối xử với người kia, thế nên người kia mới dồn ông vào chỗ chết sao…
Đêm xuống, cả căn phòng chìm trong một màu đen nhánh, bên trong nội điện chỉ có ánh nến le lói, Liễu Mạn Nguyệt cúi đầu quỳ gối thật sâu trước mặt người nọ, thân người cong lại, đỉnh đầu sát trên mu bàn tay, vô cùng thành kính.
Từ xưa tới nay, người “tiện" (thấp cổ bé họng) luôn phải qùy, qùy qùy!
Ở trong Các thì phải bái lạy Các chủ, mặc dù Các chủ có thân phận cao, từ nhỏ đến lớn chẳng qua cũng chỉ từng gặp mặt hai lần, nhưng hễ có người đến đây truyền lệnh, nói là mệnh lệnh từ trong Các, nữ tử giống như nàng, tất cả đều phải cúi đầu quỳ rạp xuống đất tiến hành đại lễ.
Vào cung, quỳ Hoàng Thượng, quỳ Thái Hậu, quỳ Thái Phi…
Giống như trên đời này, chỉ có mình là người ti tiện nhất, những người khác đều là cao cao tại thượng…
“Thuốc kia đâu?"
“Cùng tiểu Hoàng đế quay lại Thính Vũ các thì lúc đó hãy dùng…" Giọng nói mang theo tia rung động, giống như không được phép kinh hoảng, cả người cô gái run rẩy trên mặt đất, lại càng không tìm được nguyên nhân để quanh co sự thất bại lần này.
“Hừ, thuốc kia chỉ có một viên, đã thất bại, ngươi cũng không có phúc phận kia, ngày sau chỉ có thể dựa vào vận khí của các ngươi thôi!"
“Tôn sứ!" Người suýt thì nằm úp hoàn toàn trên mặt đất, nữ tử liều chết níu lấy ống quần của người nọ, giọng nói giống như bình thường khóc không ra tiếng, nghẹn ngào nói: “Mong Tôn sứ nói giúp cho vài câu… Mạn Nguyệt ngàn lần không dám sơ suất phân phó của Các chủ, chỉ là cái tiểu Hoàng đế kia cũng quá…"
“Cuối năm, những tú nữ xuất sắc kia sẽ chờ cơ hội thuận lợi để vào kinh." Cảm thấy giống như đã hù dọa được chênh lệch không nhiều lắm rồi, Hắc y nhân kia dừng lại một chút rồi lại nói: “Đến lúc đó, trong Các sẽ đem nhân vật mới vào cung, trong thời gian mấy tháng này tập trung quan sát kỹ, điều tra rõ ràng thói quen, sở thích của tiểu Hoàng đế kia, trở về sẽ có người liên lạc cùng với ngươi."
Bàn tay nắm lấy góc áo của Hắc y nhân hơi run rẩy, tiếng nói mang theo tia tuyệt vọng phát ra từ bên chân người nọ: “Tôn… Tôn sứ?"
“Yên tâm." Một tia cười lạnh hiện lên bên trên khuôn mặt phía dưới mặt nạ bảo hộ. “Nếu như ngươi yên tâm làm việc, cho dù các ngươi không có thánh sủng thì trong Các cũng không vất bỏ các ngươi. Nếu như các người giúp đỡ lẫn nhau có thể được hoàng đế yêu thích. Các chủ cũng sẽ biết đến công lao của các ngươi. Chỉ cần đừng giống như nha đầu Giảm Lan kia, đem chính mình vào lãnh cung Người ngốc nghếch như vậy, thì làm sao có thể đứng vào hàng tiên."
“Vâng, đa tạ Tôn sứ chỉ điểm (chỉ bảo)."
Thấy nữ tử trước mặt giống như là đã nghe được rõ ràng rồi, người nọ lạnh lùng cười cười, lập tức nghiêng mình biến mất khỏi phòng, ngọn nến đang cháy kia lúc này cũng “phụt" một tiếng, tắt hẳn.
Lúc nằm sấp xuống mặt đất, cái góc áo cầm trong tay sớm đã không thấy đâu rồi, một lúc lâu Liễu Mạn Nguyệt mới duỗi cánh tay ra, một tay chống lên giường, chỉ thấy chân phát run không đứng lên nổi, đứng cũng đứng không vững nổi, người vừa mới đứng lên liền ngã xuống bên giường, lại không thể động đậy nổi.
Hoàng thượng nhíu mày: “Vào thời Hằng Mạt, người Hồ nổi loạn ở Tây Bắc, suýt nữa đã gây ra họa lớn, việc này nhất định phải điều tra rõ ràng, ngàn vạn lần không thể để cho bọn hắn lại mở rộng thế lực."
“Thần tuân chỉ!" Triệu thống lĩnh vội vàng cúi người đáp: “Thần đã cho người qua đó điều tra bí mật, tìm hiểu nội tình của bọn hắn.
Hoàng thượng hơi gật đầu, cho hắn lui ra.
Đợi sau khi Triệu thống lĩnh lui ra, Hoàng thượng chỉ vào người bên cạnh mình, nói: “Tới."
Liễu Mạn Nguyệt ngẩn người, sau vẫn bước vài bước đi tới, ngồi cạnh hắn trên thảm lông – tấm thảm vài ngày trước được Đại Lương đưa tới đã đổi thành thảm lông rồi, ngồi lên vừa ấm vừa thoải mái, thật an nhàn.
“Quả nhiên đỡ hơn không ít." Đợi nàng ngồi xuống, Hoàng Thượng liền kéo lấy cánh tay của nàng, tỉ mỉ vén tay áo lên, vết xanh tím trên kia, hiện tại đã nhạt đi không ít, cũng không còn tím tái, mà lại đỏ lên một chút.
“Thuốc." Nhìn thấy máu ứ đã giảm đi không ít, tức giận đè nén suốt một ngày của hắn tiêu tán đi một chút, xòe tay về phía nàng, nói.
Liễu Mạn Nguyệt khẽ rụt tay, rút từ trong ngực một hộp thuốc mỡ, đưa lên, nhưng ngoài miệng lại nói: “Sao có thể nhọc Hoàng Thượng mỗi ngày làm cái này, thiếp… vẫn nên để thiếp tự làm đi?"
Nhận lấy hộp ngọc, Hoàng Thượng vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng mở hộp, lấy một chút thuốc xoa lên chỗ máu bầm ứ đọng trên cổ tay trắng nõn như ngọc kia.
Thấy hắn không nói, mình cũng khó mà nói nhiều được. Bất luận thế nào, dù sao thì có quan hệ tốt cùng Hoàng đế thì mình cũng sẽ không thiệt, mà hắn vẫn được tính là một nửa chủ tử của mình, có thể thân thiết với hắn, cuộc sống của mình cũng sẽ tốt hơn một chút.
Nghĩ vậy, liền nghiêng đầu nhìn người bên kia đang mở ra một cánh cửa sổ, nàng nhìn ra phía bên ngoài, chợt hứng thú nổi lên, tò mò hỏi: “Hoàng Thượng không muốn trở lại kinh thành sao?"
Bàn tay dừng lại một chút, Hoàng thượng đưa mắt nhìn nàng, chỉ thấy trong con ngươi đen nhánh của nàng tràn ngập tò mò, lúc này đôi mắt hoa đào ấy cũng không cố ý mang theo ý cười.
“Liễu mỹ nhân muốn trở lại kinh thành?"
Nghe hắn nói vậy, Liễu Mạn Nguyệt khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Có lẽ thiếp sẽ không trở lại hoàng cung đâu, chẳng qua chỉ là tò mò thôi." Nói hết, lại mở miệng: “Chỉ nghĩ, người bình thường ắt cũng sẽ tò mò, tại sao đương kim Hoàng đế lại không ở trong hoàng cung mái vàng ngói bạc, mà lại đến ở trong một nơi nằm ngoài kinh thành thế này?"
Hoàng Thượng vẫn dùng ánh mắt kia nhìn nàng, trong mắt không hiện ra cảm xúc buồn giận gì, chỉ hỏi: “Nếu là người bên ngoài, sao lại nghĩ đến chuyện như thế?"
Liễu Mạn Nguyệt sững người, nhưng ngay sau đó vươn bàn tay không bị hắn vuốt ve lên che miệng cười, nói: “Thiếp chưa từng đến cung, chỉ nghe nói Hoàng Thượng gặp Thái Hậu tại Hạc Lâm Viên, nên cho là…. Hoàng Thượng trẻ tuổi thích ngao du, ngại trong cung gò bó."
Dù đã giơ tay che miệng lại không che được lúm đồng tiền kia, nụ cười dịu dàng, mắt cong như trăng rằm, khiến ai đó thấy có chút động lòng, nảy lên ý muốn chiếm đoạt, đáy lòng lại hiện lên ý nghĩ mong ôm nàng vào lòng mình cưng chiều, che chở, nhưng rốt cuộc lại hạ tay xuống không dám động, chỉ sợ nàng giãy người từ chối… lại sợ mình luống cuống – nơi này dù sao vẫn là bên ngoài….
Nghĩ tới đây, liền hạ mắt, nhìn chằm chằm bàn tay trắng muốt kia, vừa nghĩ tới việc sáng mai vết bầm sẽ hoàn toàn tiêu tán, không được xoa tay nàng nữa, đáy lòng sinh ra một chút bực bội, lạnh lùng nói: “Tiên Hoàng băng hà ở nơi này."
Liễu Mạn Nguyệt hơi sững sờ, ngưng cười, nhìn hắn. Hoàng Thượng khẽ buông mí mắt, khuôn mặt không bày ra cảm xúc, nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy trong tiếng hắn mang theo một chút tịch mịch.
“Lúc phụ hoàng tuổi còn nhỏ, bởi vì đạt được sự sủng ái của tổ mẫu, thường xuyên đi theo cùng với ngự giá đến trong vườn chơi. Trong vườn có nhiều mật thất bí mật, bởi vì tính tình phụ hoàng hiếu động, từ sau lần phát hiện ra một chỗ mật đạo, thì thường xuyên nô đùa trong vườn để tìm kiếm… Về sau khi phụ hoàng lên ngôi, cũng thường mang trẫm ra chỗ này… Rồi mang theo trẫm cùng đi qua những lối đi bí mật kia. Việc này, trừ ta và phụ hoàng, không có ai biết."
Nói xong, cảm thấy chỗ mặt sau kia đã xoa bóp tốt rồi, một tay cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương kia lật trở lại, nắm lấy bàn tay, tay còn lại lấy một giọt thuốc mỡ nhỏ xuống nơi cổ tay nàng, nhẹ nhàng xoa.
" Trong hoàng cung dù cũng có một vài lối đi bí mật, nhưng cũng không thuận tiện như nơi này, với lại, trong kinh kia…" Vừa nói, Hoàng Thượng vừa đưa mắt nhìn về hướng nam: “Mật đạo nơi đó sớm đã không còn là mật thất riêng của hoàng thất."
Dứt lời, thu hồi tầm mắt, nhìn Liễu Mạn Nguyệt, nói: “Phụ hoàng băng hà, trẫm tận mắt nhìn thấy. Tận mắt thấy người nọ dâng lên chén thuốc chứa độc kia, tận mắt thấy cảnh phụ hoàng chất vấn bà ta trước khi chết…"
Nghe những lời này, Liễu Mạn Nguyệt trợn trừng mắt, tận mắt nhìn thấy? Vậy…. tức là hung thủ hại phụ thân hắn, hắn đã biết rõ rõ ràng ràng rồi?
“Thế… là ai?" Tiếng nói như bị kìm nén, giọng phát ra có chút khàn khàn.
Hoàng đế nhẹ cười một tiếng: “Liễu mỹ nhân thông minh như thế, nói vậy ắt có thể đoán được đi."
Liễu Mạn Nguyệt hơi ngẩn người, nhíu mày suy tư, có thể hại Hoàng đế, ắt có quan hệ thân mật với hắn, mà tựa hồ như tiểu Hoàng đế đây lại không có cách nào bắt giữ, mà còn để cho người nọ thực hiện… Nghĩ tới đây, liền hút một hơi khí lạnh. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoàng Thượng đang cười như không cười nhìn mình: “Liễu mỹ nhân cảm thấy, sẽ là ai chứ?"
Đè kinh ngạc trong lòng xuống, mắt Liễu Mạn Nguyệt rũ xuống: “Người này… Nếu không phải là Thái Phi thì nhất định là Thái Hậu."
Hoàng Thượng cười nhạt, không đáp, chẳng qua chỉ rũ mắt xuống nhìn cái cổ tay mình đang xoa, thấy đã khá hơn, liền buông lỏng tay này, vươn tay kéo cái tay khác của nàng.
Vén ống tay áo lên, thấy trên cổ tay trắng nõn có vết xanh đỏ, trong lòng chợt có chút chua xót, người bên gối ngày ngày, lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế….
“Nếu trong Các ra lệnh, nàng sẽ hạ độc trẫm?"
Giọng nói kia nhẹ nhàng như từ chân trời vang đến, tựa như một cơn gió, khẽ lướt qua tai.
“….Thiếp, không biết." Khẽ thở dài, ngẩng đầu lên, Hoàng Thượng nghe thấy vậy, cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nàng.
“Tuy thiếp không tin lời thần côn ở trong Các …" vừa nói, Liễu Mạn Nguyệt vừa nhìn Hoàng Thượng khẽ cười một cái: “Nhưng Hoàng Thượng có giống như lời đồn trong Các, đối với thiếp, cũng bình thường. Mạng thiếp gắn với đầu người, nếu thiếp vẫn còn chưa muốn chết, cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc thôi."
Đồng tử co rút, chỉ cảm thấy trong ngực ẩn ẩn đau, muốn nói cái gì, lại như xương kẹt giữa cổ chẳng thể nói ra.
Chợt thấy nữ tử xinh đẹp như yêu tinh trước mắt lần nữa mở miệng: “Xin Hoàng Thượng yên tâm, thiếp đây, tính tình vốn thẳng thắng, dù đôi khi phải có giả vờ vờ vịt, nhưng xưa nay vẫn thích nói thẳng lòng mình hơn. Nếu bên kia sai thiếp làm chuyện thiếp không muốn…. Xưa nay thiếp thà làm ngọc nát, còn hơn là làm ngói lành."
“Cõi đời này, có người nào có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện làm việc? " Lồng ngực không đau đớn như lúc nãy nữa, lúc này Hoàng Thượng mới mở miệng, trầm giọng hỏi.
Liễu Mạn Nguyệt nhíu mày, suy nghĩ một chút, chậm chạp lắc đầu rồi nói: “Chuyện này thiếp vẫn chưa từng trải qua, nhưng thiếp lại biết rõ…"
“Biết rõ cái gì?"
“Muốn làm cho người khác cam tâm tình nguyện, đầu tiên bản thân mình phải đưa tấm lòng chân thành đến đã." Dứt lời, trên môi Liễu Mạn Nguyệt vẽ ra một tia tươi cười giống như là giễu cợt, lại cũng giống châm biếm. “Chỉ là trên đời này, lại có cái gì có thể bảo đảm rằng mình thành tâm đối đãi với người khác, người khác nhất định có thể cảm động sao?"
Nắm tay nàng xiết chặt ba phần, rồi lại thả lỏng ra, mí mắt cụp xuống, lại nhẹ nhàng xoa bóp trên cổ tay nàng.
Thật tâm có thể có được sự chân thành… Có thể chân thành đến mức nào? Như thế nào là chân thành? Trước khi phụ hoàng chết cũng đã không thật lòng đối xử với người kia, thế nên người kia mới dồn ông vào chỗ chết sao…
Đêm xuống, cả căn phòng chìm trong một màu đen nhánh, bên trong nội điện chỉ có ánh nến le lói, Liễu Mạn Nguyệt cúi đầu quỳ gối thật sâu trước mặt người nọ, thân người cong lại, đỉnh đầu sát trên mu bàn tay, vô cùng thành kính.
Từ xưa tới nay, người “tiện" (thấp cổ bé họng) luôn phải qùy, qùy qùy!
Ở trong Các thì phải bái lạy Các chủ, mặc dù Các chủ có thân phận cao, từ nhỏ đến lớn chẳng qua cũng chỉ từng gặp mặt hai lần, nhưng hễ có người đến đây truyền lệnh, nói là mệnh lệnh từ trong Các, nữ tử giống như nàng, tất cả đều phải cúi đầu quỳ rạp xuống đất tiến hành đại lễ.
Vào cung, quỳ Hoàng Thượng, quỳ Thái Hậu, quỳ Thái Phi…
Giống như trên đời này, chỉ có mình là người ti tiện nhất, những người khác đều là cao cao tại thượng…
“Thuốc kia đâu?"
“Cùng tiểu Hoàng đế quay lại Thính Vũ các thì lúc đó hãy dùng…" Giọng nói mang theo tia rung động, giống như không được phép kinh hoảng, cả người cô gái run rẩy trên mặt đất, lại càng không tìm được nguyên nhân để quanh co sự thất bại lần này.
“Hừ, thuốc kia chỉ có một viên, đã thất bại, ngươi cũng không có phúc phận kia, ngày sau chỉ có thể dựa vào vận khí của các ngươi thôi!"
“Tôn sứ!" Người suýt thì nằm úp hoàn toàn trên mặt đất, nữ tử liều chết níu lấy ống quần của người nọ, giọng nói giống như bình thường khóc không ra tiếng, nghẹn ngào nói: “Mong Tôn sứ nói giúp cho vài câu… Mạn Nguyệt ngàn lần không dám sơ suất phân phó của Các chủ, chỉ là cái tiểu Hoàng đế kia cũng quá…"
“Cuối năm, những tú nữ xuất sắc kia sẽ chờ cơ hội thuận lợi để vào kinh." Cảm thấy giống như đã hù dọa được chênh lệch không nhiều lắm rồi, Hắc y nhân kia dừng lại một chút rồi lại nói: “Đến lúc đó, trong Các sẽ đem nhân vật mới vào cung, trong thời gian mấy tháng này tập trung quan sát kỹ, điều tra rõ ràng thói quen, sở thích của tiểu Hoàng đế kia, trở về sẽ có người liên lạc cùng với ngươi."
Bàn tay nắm lấy góc áo của Hắc y nhân hơi run rẩy, tiếng nói mang theo tia tuyệt vọng phát ra từ bên chân người nọ: “Tôn… Tôn sứ?"
“Yên tâm." Một tia cười lạnh hiện lên bên trên khuôn mặt phía dưới mặt nạ bảo hộ. “Nếu như ngươi yên tâm làm việc, cho dù các ngươi không có thánh sủng thì trong Các cũng không vất bỏ các ngươi. Nếu như các người giúp đỡ lẫn nhau có thể được hoàng đế yêu thích. Các chủ cũng sẽ biết đến công lao của các ngươi. Chỉ cần đừng giống như nha đầu Giảm Lan kia, đem chính mình vào lãnh cung Người ngốc nghếch như vậy, thì làm sao có thể đứng vào hàng tiên."
“Vâng, đa tạ Tôn sứ chỉ điểm (chỉ bảo)."
Thấy nữ tử trước mặt giống như là đã nghe được rõ ràng rồi, người nọ lạnh lùng cười cười, lập tức nghiêng mình biến mất khỏi phòng, ngọn nến đang cháy kia lúc này cũng “phụt" một tiếng, tắt hẳn.
Lúc nằm sấp xuống mặt đất, cái góc áo cầm trong tay sớm đã không thấy đâu rồi, một lúc lâu Liễu Mạn Nguyệt mới duỗi cánh tay ra, một tay chống lên giường, chỉ thấy chân phát run không đứng lên nổi, đứng cũng đứng không vững nổi, người vừa mới đứng lên liền ngã xuống bên giường, lại không thể động đậy nổi.
Tác giả :
Noãn Hà