Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân
Chương 15
Thấy một bên gương mặt nàng ấy có chút giật mình, hiển nhiên Hoàng Thượng biết chính mình đã đoán trúng. Chả trách, khó trách nàng ấy cùng những…người trong Tiên các trước đây không giống nhau, nghe nói phải chết, mặt lại liền đắng chát tịch liêu một mảnh. Hóa ra nàng ấy đã biết được đấy, biết được chính mình đã bị hạ độc, biết chắc Các chủ kia cũng không phải “Tiên Nhân" mà là người có dã tâm mưu tính giang sơn!
“Ngươi… Hoàng Thượng làm thế nào biết được?" Chịu đựng kinh ngạc trong lòng, Liễu Mạn Nguyệt mở miệng hỏi.
Khóe môi Hoàng Thượng khẽ nhếch, liếc mắt nhìn nàng rồi cười khẽ một tiếng: “Không bằng trước tiên Liễu mỹ nhân hãy nói xem bản thân mình là như thế nào mà biết được a."
Liễu Mạn Nguyệt hơi mấp máy môi, cười nhạt, quay đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, chậm rãi nói: “Từ lúc bản thân bị mua vào trong Các, lên núi xong, trước sau ba, bốn lần cứ lén chạy đến một phía ở trong Các. Sau hai lần trốn đều bị phát hiện và bắt trở lại, đều giả vờ ngây ngốc để được bỏ qua, nhưng lại không ngờ, vào lần cuối cùng bỏ chạy, lại đúng vào thời gian nửa năm phải ăn một lầnTrú Nhan Đan.
“Ta trốn vào trong núi, tìm ra một đường chạy xuống núi, nào biết được chạy đến trên nửa đường liền bị độc phát. Cái cảm giác đau nhức đến xương tủy, đau đến người ta gần muốn chết đi, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể hành động gì dù chỉ nửa phần, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân té trên mặt đất, trên người cứng đờ đến nỗi ngay cả kêu cũng kêu không ra tiếng."
Nói xong, lại cười cười giống như tự giễu: “Cũng may, sau khi độc phát không có quá lâu, trưởng lão phụ trách dạy dỗ ta đã tìm thấy ta, cho ta ăn Trú Nhan Đan mà trước đó tưởng rằng để gia tăng nhan sắc, lúc này ta mới biết được cái của nợ này chỉ trì hoãn độc dược phát tát mà thôi." Đưa tay sờ nhẹ lên hai gò má của mình, Liễu Mạn Nguyệt chậm rãi cúi đầu, “Nếu ta không có cái khuôn mặt đẹp này, lúc ấy Nhã trưởng lão đã vứt bỏ ta mà đi. Nên khi biết được ta sắp chết nên giữ lại một mạng, nhưng cũng sẽ không giống như những cô gái kia tỉ mỉ dạy dỗ. Hiện tại có thể xuống núi, chỉ vì tuổi tác của ta phù hợp mới bảo ta cùng ba nữ tử kia đồng loạt tiến cung, bằng không thì, ta phải sống quãng đời còn lại trên núi cũng không biết chừng."
Nghe nàng dứt lời, Hoàng Thượng nhìn thấy một mảnh đạm mạc trong ánh mắt của nàng, giống như là đã khám phá, lại như không có cam lòng, hắn nhẹ gật gật đầu, có chút nhấc cằm: “Mấy năm trước, trẫm đã biết rõ trong Các của các ngươi dùng dược vật khống chế những…kẻ nằm vùng, chỉ là thời điểm ban đầu, bản thân những nữ tử đầu tiên được Tiên các dạy dỗ cũng biết rõ những điều này. Có thể về sau bởi vì trong Các bị hủy diệt một lần, nên Các chủ của các ngươi cũng trở nên thông minh chút ít, mới nghĩ ra… biện pháp này, đem những đứa bé mà trong Các mua về đều tẩy não, chỉ xem Các chủ là tiên, cho rằng thuốc kia là do Các chủ ban thưởng."
Những năm này, không phải chưa từng bắt được người trong Tiên các, chỉ vì thủ pháp của Các chủ đã trở nên cao minh hơn, những…người này và mọi người đi ra từ trong Các đều coi Các chủ là Thần Tiên, nếu mình có thể vì Các chủ mà chết, sau khi chết hẳn là có thể liệt vào hàng tiên ban! Mà loại thuốc kia, nghe nói đã giảm bớt dược vật, phải đợi thời gian trọn vẹn nửa năm một lần, mới có thể làm cho người…bị bắt kia, biết được chân tướng.
Nhưng rồi hết lần này tới lần khác đấy, độc dược trong Các hạ cho những…kẻ gián điệp này đã sửa lại cách điều chế, một khi độc phát, là không động đậy được, lời nói cũng không thể nói được, cho dù bọn họ biết được chân tướng, cũng thổ lộ không được gì nữa."
Liễu Mạn Nguyệt giật mình trong lòng, chả trách trước kia nghe nói trong Các đã di dời địa điểm một lần, chắc là bị phụ hoàng của tiểu hoàng đế hủy qua một lần rồi! Chẳng qua lần hủy diệt kia, kết quả chắc là lưỡng bại, mặc dù trong Các tổn thất hơn phân nửa nhân thủ, nhưng lại đồng dạng đã lấy đi tánh mạng của lão hoàng đế.
" Lúc đó ngươi ở trong các, vì sao phải luân phiên chạy trốn?"
Chợt nghe thấy tiểu hoàng đế hỏi như thế, Liễu Mạn Nguyệt nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt hoa đào, chợt cười tự nhiên nói: “Nếu ta nói, ta thiên tư thông minh, đã sớm nhìn ra trong Các này có vấn đề, Hoàng Thượng tin sao?"
Giống như là bị cái cười kia lung lay mắt, Hoàng Thượng có chút dời ánh mắt, chỉ nói: “Không tin."
Liễu Mạn Nguyệt che miệng nhẹ cười rộ lên: “Chỉ vì lấy danh tiếng lười biếng xưa nay của ta, thích yên tĩnh không thích cử động, chịu không được ngày ngày đều phải có tư thái học vấn, lúc này mới nghĩ đến muốn trốn khỏi nơi đó."
Nghe lời nói bại hoại như vậy, Hoàng Thượng chỉ xoay đầu lại, đem ánh mắt nhẹ nhàng quét về phía nàng, nhưng cũng không từng tiếp lời.
Hoàng Thượng không để ý nàng, Liễu Mạn Nguyệt cũng không có vội vàng nói chuyện với hắn mà tự làm bẽ mặt mình, hai mắt chỉ hơi cụp xuống, hướng cái dãy núi xa xa kia nhìn lại, có thể trên gương mặt kia mặc dù đang cười, nhưng rồi lại không thể dấu đi một tia ảm đạm.
Những biện pháp tẩy não ở trong Các, nếu không phải kiếp trước nàng đã nhìn thấy qua, những kẻ… bán hàng đa cấp lừa dối người, thì làm sao có thể biết được? Lại thêm, tuy nói là chết rồi xuyên tới, nhưng trong lòng lại đối với cái “Tiên Nhân hạ phàm cứu thế" kia rất là khinh thường, tuy là thấy tận mắt Các chủ kia trùng sinh trên người trẻ nhỏ, nên lúc đó ở đáy lòng nàng chỉ thấy lạnh thấu xương, nếu là cần đến tánh mạng của 49 tên đồng nam đồng nữ để đổi được việc thiên thần cho chuyển thế, thì vị thần này, đáng kính đáng bái ở chỗ nào?!
Thấy nàng ấy ở yên tại chỗ không có động tĩnh, Hoàng Thượng thoáng ghé mắt, trên gương mặt sạch sẽ trắng trẻo như sứ y bao phủ ba phần cười nhạt, ba phần lành lạnh, dường như là một người có thể nhìn thấu thế sự, nàng mới bao nhiêu tuổi chứ? Vì sao lại có ánh mắt giống như người đã từng trải qua tang thương như thế?
“Trà." Ý nghĩ còn đang vòng quanh, chợt nghe thấy giọng nói của hoàng đế vang ở bên người, Liễu Mạn Nguyệt cau đôi lông mày nhỏ nhắn rồi nhìn lại về phía hắn, đã thấy hoàng đế đang buông thõng con ngươi nhìn tấu chương trước mặt.
Quay đầu lại nhìn mọi phía trong đình, phía đông cạnh vách tường có một cái lò nhỏ, bên trên có nước đang sôi, bên cạnh còn có dụng cụ uống trà các loại, chỉ phải đứng dậy đi qua, theo bên cạnh lấy chút ít trà cống phẩm tốt nhất, ngâm vào nước một bình, vừa nhẹ nhàng châm một ly, vừa muốn cầm đi qua đưa cho hoàng đế, chợt thấy mình cũng có chút khát, nên tự châm thêm một ly.
Đem ly trà đưa tới trong tay Hoàng Thượng, Liễu Mạn Nguyệt tự lấy một cái chén nhỏ khác tinh tế thưởng thức, nước trà này cùng nước trà xưa nay mình dùng khác nhau rất lớn, đúng là ngọt vô cùng, hơn nữa vị trà này còn có mùi thơm ngát, đưa lên miệng, trước mũi đầu liền nhịn không được mà hít thật sâu một hơi, nhấp nhẹ một chút. Hơi thanh thanh cuống họng, lại ngẩng đầu, thấy Hoàng Thượng đã lấy chén trà uống non nửa chén nhỏ, không khỏi khẽ che miệng cười rộ lên: “Hoàng Thượng không sợ thiếp thân bỏ thứ gì trong nước tra sao?"
Tiểu hoàng đế hơi cau mày, liếc mắt nhìn nàng khinh thường: “Ngươi đến trong nội cung của ta, không phải là để mị hoặc quân chủ hay sao? Độc chết ta thì ngươi làm sao báo cáo kết quả công tác?"
Liễu Mạn Nguyệt bị mấy lời này sặc một trận, giương mắt trừng hoàng đế, chỉ thấy vẻ mặt hắn khoan thai nâng cao lấy cái cằm, đưa mắt nhẹ nhàng quét về phía mình. Thấy hắn như thế, trên mặt Liễu Mạn Nguyệt tức thì bày ra biểu hiện vui vẻ xấu hổ vô cùng xinh đẹp, nhẹ nhàng cười hướng chỗ tiểu hoàng đế khẽ dựa vào: “Vậy Hoàng Thượng sẽ không sợ thiếp thân hạ… xuân… dược cho ngài sao?"
Cái giọng nói kia, mang theo âm thanh khiêu khích, mềm mại, kéo dài, nghe vào khiến lòng người trên dưới không yên. Tiểu hoàng đế chợt đem đầu chuyển tới một bên khác, âm thanh lạnh lùng nói: “Liễu mỹ nhân vào cung vốn là vì phục thị trẫm mà, chẳng lẽ ngươi muốn ở tại trong đình này làm chuyện ‘nhân sự’ hay sao? Hơn nữa thật sự là quá hăng hái, mà không sợ thân thể tổn thương."
Hít một hơi thật sâu, đem uất hận đè nén lại trong lồng ngực để không phun ra, Liễu Mạn Nguyệt ngồi thẳng người, nhẹ nhà sửa lại xiêm y: “Trong cốc gió lớn, ngược lại ta sợ thân thể của bệ hạ sẽ tổn thương … Thiếp thân đi ra đây cũng lâu rồi, không biết bệ hạ còn có phân phó khác không? Nếu trở về muộn, chỉ sợ… không giấu diếm được."
“Đi thôi." Dứt lời, hoàng đế cũng không nhìn nàng nửa mắt, phất tay mệnh lệnh nàng lui ra.
Liễu Mạn Nguyệt nhanh chóng đứng dậy hành lễ, đang muốn bước đi về phía cầu treo, bỗng nghe hoàng đế cao giọng nói: “Khoan đã."
Quay lại thân thể, kinh ngạc nhìn về phía hoàng đế, không biết hắn còn có chuyện gì phân phó, đã thấy hắn cầm tập tấu chương trên tay ném vào trong hộp. Thân thể đứng lên khỏi ghế: “Đợi trẫm đi xa rồi ngươi mới được đi."
Đây là không muốn để cho người bên ngoài nhìn thấy mình sao? Trông coi trên núi, dưới núi đều là người của Hoàng thượng a? Vì sao phải vẽ vời cho thêm chuyện ra?
Trong lòng mặc dù ôm nghi vấn, nhưng cũng chưa từng hỏi nhiều, chỉ cúi đầu cung kính để hoàng đế rời đi, đợi lúc hắn đi qua bên người thì ngẩng đầu lên, chính lúc này bỗng thấy hắn đứng lại, chợt đưa tay hướng phía trên đầu mình duỗi ra. Khi thu tay lại, thì thấy ở giữa hai ngón tay thon dài đang cầm lấy một rễ cây khô.
“Đa tạ Hoàng Thượng." Có chút phúc thân, lại ngẩng đầu lên lần nữa đã thấy hắn đi qua rồi, chỉ có thể nhìn thấy hai cái tai đỏ bừng —— chẳng lẽ là gió lạnh thổi quá mạnh rồi? Bị cảm rồi hay sao?
Nghĩ đến đây, liền nhịn không được lại lén cười rộ lên, đợi hoàng đế đã qua cầu treo, xuống núi, nàng mới chậm rãi đi trở về.
Trên đường đi vào vườn, yên tĩnh một mảnh, đúng là thời gian sau giờ ngọ, chính là nóng nhất trong một ngày trong Hạc Lâm Viên, có rất ít người lại thừa dịp lúc này để ra ngoài đi bộ.
Trở lại Thanh Viên, trong nội viện cũng một mảnh yên tĩnh, lại không có nửa điểm tiếng vang, nhẹ nhàng tiến vào phòng, thấy hoàn cảnh trong phòng cũng giống như lúc mình đi, lại không có thêm mấy thứ gì đó, hay mất mấy thứ gì đó. Bám lấy lỗ tai nghe ngóng, bên trong nhĩ phòng Bạch Tuyết đang ngủ say sưa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đi trở về bên giường, lấy xuống cây trâm trên đầu rồi quay trở lại trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi, nhưng trong lòng qua một lúc liền nhớ đến đủ loại tình huống mà tiểu hoàng đế kia đưa ra. Có lẽ tiểu hoàng đế kia muốn nghe ngóng chút ít chuyện trong Các, lại sợ những ngày này sẽ có ngươi trong Các đến đây liên lạc, mới tới đề tỉnh một câu cho mình. Chính mình hôm nay chân trước lên núi, thì chân sau tiểu hoàng đế liền đến rồi, có lẽ quả thật đã có người âm thầm theo dõi ở chỗ vách núi.
Cũng đúng, chỗ đó chắc hẳn xưa nay dành cho Hoàng Thượng thường để chút ít đồ, thì làm gì dễ dàng cho người lên núi? Cái cầu treo kia mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng cũng không ngăn được được người có ý chí kiên định, chính mình không phải đã lên rồi sao?
Nàng lại không biết, mấy năm trước đây bởi vì chỗ trên vách núi kia xác thực đã ngã chết ba người, nên nó đã trở thành một chỗ “Qủy ám" trong Hạc Lâm Viên này, trong nội cung người ngươi đều kiêng kị cái…này, nào dám tự mình đi lên chứ?
Tiểu hoàng đế chọn chỗ đó cũng bởi vì nó có danh tiếng này, hơn nữa cái cầu treo kia cũng không phải người bình thường dám đi, không ngờ tới, lại bị nữ nhân xuyên không kiếp trước hay nhảy cầu, đi xe cáp treo, tàu lượn siêu tốc đánh bậy đánh bạ mà đi lên.
“Hoàng Thượng, trà…" Tiểu Châu tử cẩn thận đánh giá sắc mặt hoàng thượng, hôm nay từ lúc ở trên núi xuống, mặc dù trên mặt nhìn không ra biến hóa, nhưng dựa theo sắc mặt Hoàng Thượng lúc này, tinh thần so mấy ngày trước đây tốt hơn rất nhiều. Ngẫm lại buổi trưa hôm nay có {ám vệ} tới thông báo, mặc dù không biết tên đó nói cái gì, nhưng khiến trong lòng hắn không khỏi buồn bực, chẳng lẽ trên đỉnh núi có chuyện tốt gì xảy ra hay sao? Có phải là thu được tin tốt gì không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Châu tử liền chợt hiểu thêm ba phần, chuyện của Hoàng thượng, mặc dù hắn biết không ít, nhưng cũng không quá nhiều. Chỉ biết là có khi sẽ có {ám vệ} ở bên ngoài đưa công văn thư tín tới, không chừng ngày hôm nay đã có tin tức tốt gì truyền vào đây!
Xưa nay cũng giống nhau, nếu như có thư tín khẩn cấp truyền vào, có khi liền sẽ khiến cho Hoàng Thượng bị mây đen bao phủ nhiều ngày bị quét sạch, chỉ là những cái… thư tín, trước giờ mình cũng không được nhìn, ngẫu nhiên hiếm thấy lắm mới nhìn khoản hai lần, và cũng nhìn thấy Hoàng Thượng đứng ở bên cạnh nhìn nó mà cười, chắc hẳn ngày hôm nay cũng là như thế rồi.
“Thái hậu, Thái phi hôm nay bận rộn cái gì?" Tiếp nhận chén trà, Hoàng Thượng nhẹ nhấp một miếng, chợt nhíu mày, cảm giác, cảm thấy nước trà này mùi vị giống như không quá ngọt ngào.
“Bẩm Hoàng thượng…, ngày hôm nay là thời gian Thái hậu nghe báo cáo và quyết định sự việc, ngày hôm nay chính là mấy vị Thượng thư đến, Thái hậu lão nhân gia nghe báo cáo đến giữa trưa mới giản tán…" Tiểu Châu tử ở một bên đáp lại lời nói, một bên giương mắt nhìn thần sắc Hoàng Thượng, “Thái phi lão nhân hôm nay đến Phật đường lễ Phật sớm hơn, một mực ở bên trong chưa từng ra khỏi cửa."
Hoàng Thượng hừ một tiếng rồi nở nụ cười, cũng không biết là đang cười Thái hậu quá mức lao lực, hay là cười Thái phi lễ Phật.
“Hoàng Thượng, còn lâu mới đến thời gian dùng thiện buổi tối, có cần đi đá xúc cúc hay không ạ?"
Hoàng đế rủ xuống mắt suy tư một chút: “Thôi, đi đến phía sau mang con Sói kia ra, cho nó ở trong vườn chạy hai vòng đi."
“Vâng." Thả Sói chạy, Hoàng Thượng hẳn là sẽ ở trong tầng hai của lầu các để quan sát, nhớ lại chắc ban ngày trên dưới hai lần leo núi có chút mệt mỏi rồi… Nghĩ đến đây, Tiểu Châu tử vội lui tới cửa, phân phó đám tiểu thái giám thông báo xuống dưới.
“Ngươi… Hoàng Thượng làm thế nào biết được?" Chịu đựng kinh ngạc trong lòng, Liễu Mạn Nguyệt mở miệng hỏi.
Khóe môi Hoàng Thượng khẽ nhếch, liếc mắt nhìn nàng rồi cười khẽ một tiếng: “Không bằng trước tiên Liễu mỹ nhân hãy nói xem bản thân mình là như thế nào mà biết được a."
Liễu Mạn Nguyệt hơi mấp máy môi, cười nhạt, quay đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, chậm rãi nói: “Từ lúc bản thân bị mua vào trong Các, lên núi xong, trước sau ba, bốn lần cứ lén chạy đến một phía ở trong Các. Sau hai lần trốn đều bị phát hiện và bắt trở lại, đều giả vờ ngây ngốc để được bỏ qua, nhưng lại không ngờ, vào lần cuối cùng bỏ chạy, lại đúng vào thời gian nửa năm phải ăn một lầnTrú Nhan Đan.
“Ta trốn vào trong núi, tìm ra một đường chạy xuống núi, nào biết được chạy đến trên nửa đường liền bị độc phát. Cái cảm giác đau nhức đến xương tủy, đau đến người ta gần muốn chết đi, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể hành động gì dù chỉ nửa phần, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân té trên mặt đất, trên người cứng đờ đến nỗi ngay cả kêu cũng kêu không ra tiếng."
Nói xong, lại cười cười giống như tự giễu: “Cũng may, sau khi độc phát không có quá lâu, trưởng lão phụ trách dạy dỗ ta đã tìm thấy ta, cho ta ăn Trú Nhan Đan mà trước đó tưởng rằng để gia tăng nhan sắc, lúc này ta mới biết được cái của nợ này chỉ trì hoãn độc dược phát tát mà thôi." Đưa tay sờ nhẹ lên hai gò má của mình, Liễu Mạn Nguyệt chậm rãi cúi đầu, “Nếu ta không có cái khuôn mặt đẹp này, lúc ấy Nhã trưởng lão đã vứt bỏ ta mà đi. Nên khi biết được ta sắp chết nên giữ lại một mạng, nhưng cũng sẽ không giống như những cô gái kia tỉ mỉ dạy dỗ. Hiện tại có thể xuống núi, chỉ vì tuổi tác của ta phù hợp mới bảo ta cùng ba nữ tử kia đồng loạt tiến cung, bằng không thì, ta phải sống quãng đời còn lại trên núi cũng không biết chừng."
Nghe nàng dứt lời, Hoàng Thượng nhìn thấy một mảnh đạm mạc trong ánh mắt của nàng, giống như là đã khám phá, lại như không có cam lòng, hắn nhẹ gật gật đầu, có chút nhấc cằm: “Mấy năm trước, trẫm đã biết rõ trong Các của các ngươi dùng dược vật khống chế những…kẻ nằm vùng, chỉ là thời điểm ban đầu, bản thân những nữ tử đầu tiên được Tiên các dạy dỗ cũng biết rõ những điều này. Có thể về sau bởi vì trong Các bị hủy diệt một lần, nên Các chủ của các ngươi cũng trở nên thông minh chút ít, mới nghĩ ra… biện pháp này, đem những đứa bé mà trong Các mua về đều tẩy não, chỉ xem Các chủ là tiên, cho rằng thuốc kia là do Các chủ ban thưởng."
Những năm này, không phải chưa từng bắt được người trong Tiên các, chỉ vì thủ pháp của Các chủ đã trở nên cao minh hơn, những…người này và mọi người đi ra từ trong Các đều coi Các chủ là Thần Tiên, nếu mình có thể vì Các chủ mà chết, sau khi chết hẳn là có thể liệt vào hàng tiên ban! Mà loại thuốc kia, nghe nói đã giảm bớt dược vật, phải đợi thời gian trọn vẹn nửa năm một lần, mới có thể làm cho người…bị bắt kia, biết được chân tướng.
Nhưng rồi hết lần này tới lần khác đấy, độc dược trong Các hạ cho những…kẻ gián điệp này đã sửa lại cách điều chế, một khi độc phát, là không động đậy được, lời nói cũng không thể nói được, cho dù bọn họ biết được chân tướng, cũng thổ lộ không được gì nữa."
Liễu Mạn Nguyệt giật mình trong lòng, chả trách trước kia nghe nói trong Các đã di dời địa điểm một lần, chắc là bị phụ hoàng của tiểu hoàng đế hủy qua một lần rồi! Chẳng qua lần hủy diệt kia, kết quả chắc là lưỡng bại, mặc dù trong Các tổn thất hơn phân nửa nhân thủ, nhưng lại đồng dạng đã lấy đi tánh mạng của lão hoàng đế.
" Lúc đó ngươi ở trong các, vì sao phải luân phiên chạy trốn?"
Chợt nghe thấy tiểu hoàng đế hỏi như thế, Liễu Mạn Nguyệt nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt hoa đào, chợt cười tự nhiên nói: “Nếu ta nói, ta thiên tư thông minh, đã sớm nhìn ra trong Các này có vấn đề, Hoàng Thượng tin sao?"
Giống như là bị cái cười kia lung lay mắt, Hoàng Thượng có chút dời ánh mắt, chỉ nói: “Không tin."
Liễu Mạn Nguyệt che miệng nhẹ cười rộ lên: “Chỉ vì lấy danh tiếng lười biếng xưa nay của ta, thích yên tĩnh không thích cử động, chịu không được ngày ngày đều phải có tư thái học vấn, lúc này mới nghĩ đến muốn trốn khỏi nơi đó."
Nghe lời nói bại hoại như vậy, Hoàng Thượng chỉ xoay đầu lại, đem ánh mắt nhẹ nhàng quét về phía nàng, nhưng cũng không từng tiếp lời.
Hoàng Thượng không để ý nàng, Liễu Mạn Nguyệt cũng không có vội vàng nói chuyện với hắn mà tự làm bẽ mặt mình, hai mắt chỉ hơi cụp xuống, hướng cái dãy núi xa xa kia nhìn lại, có thể trên gương mặt kia mặc dù đang cười, nhưng rồi lại không thể dấu đi một tia ảm đạm.
Những biện pháp tẩy não ở trong Các, nếu không phải kiếp trước nàng đã nhìn thấy qua, những kẻ… bán hàng đa cấp lừa dối người, thì làm sao có thể biết được? Lại thêm, tuy nói là chết rồi xuyên tới, nhưng trong lòng lại đối với cái “Tiên Nhân hạ phàm cứu thế" kia rất là khinh thường, tuy là thấy tận mắt Các chủ kia trùng sinh trên người trẻ nhỏ, nên lúc đó ở đáy lòng nàng chỉ thấy lạnh thấu xương, nếu là cần đến tánh mạng của 49 tên đồng nam đồng nữ để đổi được việc thiên thần cho chuyển thế, thì vị thần này, đáng kính đáng bái ở chỗ nào?!
Thấy nàng ấy ở yên tại chỗ không có động tĩnh, Hoàng Thượng thoáng ghé mắt, trên gương mặt sạch sẽ trắng trẻo như sứ y bao phủ ba phần cười nhạt, ba phần lành lạnh, dường như là một người có thể nhìn thấu thế sự, nàng mới bao nhiêu tuổi chứ? Vì sao lại có ánh mắt giống như người đã từng trải qua tang thương như thế?
“Trà." Ý nghĩ còn đang vòng quanh, chợt nghe thấy giọng nói của hoàng đế vang ở bên người, Liễu Mạn Nguyệt cau đôi lông mày nhỏ nhắn rồi nhìn lại về phía hắn, đã thấy hoàng đế đang buông thõng con ngươi nhìn tấu chương trước mặt.
Quay đầu lại nhìn mọi phía trong đình, phía đông cạnh vách tường có một cái lò nhỏ, bên trên có nước đang sôi, bên cạnh còn có dụng cụ uống trà các loại, chỉ phải đứng dậy đi qua, theo bên cạnh lấy chút ít trà cống phẩm tốt nhất, ngâm vào nước một bình, vừa nhẹ nhàng châm một ly, vừa muốn cầm đi qua đưa cho hoàng đế, chợt thấy mình cũng có chút khát, nên tự châm thêm một ly.
Đem ly trà đưa tới trong tay Hoàng Thượng, Liễu Mạn Nguyệt tự lấy một cái chén nhỏ khác tinh tế thưởng thức, nước trà này cùng nước trà xưa nay mình dùng khác nhau rất lớn, đúng là ngọt vô cùng, hơn nữa vị trà này còn có mùi thơm ngát, đưa lên miệng, trước mũi đầu liền nhịn không được mà hít thật sâu một hơi, nhấp nhẹ một chút. Hơi thanh thanh cuống họng, lại ngẩng đầu, thấy Hoàng Thượng đã lấy chén trà uống non nửa chén nhỏ, không khỏi khẽ che miệng cười rộ lên: “Hoàng Thượng không sợ thiếp thân bỏ thứ gì trong nước tra sao?"
Tiểu hoàng đế hơi cau mày, liếc mắt nhìn nàng khinh thường: “Ngươi đến trong nội cung của ta, không phải là để mị hoặc quân chủ hay sao? Độc chết ta thì ngươi làm sao báo cáo kết quả công tác?"
Liễu Mạn Nguyệt bị mấy lời này sặc một trận, giương mắt trừng hoàng đế, chỉ thấy vẻ mặt hắn khoan thai nâng cao lấy cái cằm, đưa mắt nhẹ nhàng quét về phía mình. Thấy hắn như thế, trên mặt Liễu Mạn Nguyệt tức thì bày ra biểu hiện vui vẻ xấu hổ vô cùng xinh đẹp, nhẹ nhàng cười hướng chỗ tiểu hoàng đế khẽ dựa vào: “Vậy Hoàng Thượng sẽ không sợ thiếp thân hạ… xuân… dược cho ngài sao?"
Cái giọng nói kia, mang theo âm thanh khiêu khích, mềm mại, kéo dài, nghe vào khiến lòng người trên dưới không yên. Tiểu hoàng đế chợt đem đầu chuyển tới một bên khác, âm thanh lạnh lùng nói: “Liễu mỹ nhân vào cung vốn là vì phục thị trẫm mà, chẳng lẽ ngươi muốn ở tại trong đình này làm chuyện ‘nhân sự’ hay sao? Hơn nữa thật sự là quá hăng hái, mà không sợ thân thể tổn thương."
Hít một hơi thật sâu, đem uất hận đè nén lại trong lồng ngực để không phun ra, Liễu Mạn Nguyệt ngồi thẳng người, nhẹ nhà sửa lại xiêm y: “Trong cốc gió lớn, ngược lại ta sợ thân thể của bệ hạ sẽ tổn thương … Thiếp thân đi ra đây cũng lâu rồi, không biết bệ hạ còn có phân phó khác không? Nếu trở về muộn, chỉ sợ… không giấu diếm được."
“Đi thôi." Dứt lời, hoàng đế cũng không nhìn nàng nửa mắt, phất tay mệnh lệnh nàng lui ra.
Liễu Mạn Nguyệt nhanh chóng đứng dậy hành lễ, đang muốn bước đi về phía cầu treo, bỗng nghe hoàng đế cao giọng nói: “Khoan đã."
Quay lại thân thể, kinh ngạc nhìn về phía hoàng đế, không biết hắn còn có chuyện gì phân phó, đã thấy hắn cầm tập tấu chương trên tay ném vào trong hộp. Thân thể đứng lên khỏi ghế: “Đợi trẫm đi xa rồi ngươi mới được đi."
Đây là không muốn để cho người bên ngoài nhìn thấy mình sao? Trông coi trên núi, dưới núi đều là người của Hoàng thượng a? Vì sao phải vẽ vời cho thêm chuyện ra?
Trong lòng mặc dù ôm nghi vấn, nhưng cũng chưa từng hỏi nhiều, chỉ cúi đầu cung kính để hoàng đế rời đi, đợi lúc hắn đi qua bên người thì ngẩng đầu lên, chính lúc này bỗng thấy hắn đứng lại, chợt đưa tay hướng phía trên đầu mình duỗi ra. Khi thu tay lại, thì thấy ở giữa hai ngón tay thon dài đang cầm lấy một rễ cây khô.
“Đa tạ Hoàng Thượng." Có chút phúc thân, lại ngẩng đầu lên lần nữa đã thấy hắn đi qua rồi, chỉ có thể nhìn thấy hai cái tai đỏ bừng —— chẳng lẽ là gió lạnh thổi quá mạnh rồi? Bị cảm rồi hay sao?
Nghĩ đến đây, liền nhịn không được lại lén cười rộ lên, đợi hoàng đế đã qua cầu treo, xuống núi, nàng mới chậm rãi đi trở về.
Trên đường đi vào vườn, yên tĩnh một mảnh, đúng là thời gian sau giờ ngọ, chính là nóng nhất trong một ngày trong Hạc Lâm Viên, có rất ít người lại thừa dịp lúc này để ra ngoài đi bộ.
Trở lại Thanh Viên, trong nội viện cũng một mảnh yên tĩnh, lại không có nửa điểm tiếng vang, nhẹ nhàng tiến vào phòng, thấy hoàn cảnh trong phòng cũng giống như lúc mình đi, lại không có thêm mấy thứ gì đó, hay mất mấy thứ gì đó. Bám lấy lỗ tai nghe ngóng, bên trong nhĩ phòng Bạch Tuyết đang ngủ say sưa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đi trở về bên giường, lấy xuống cây trâm trên đầu rồi quay trở lại trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi, nhưng trong lòng qua một lúc liền nhớ đến đủ loại tình huống mà tiểu hoàng đế kia đưa ra. Có lẽ tiểu hoàng đế kia muốn nghe ngóng chút ít chuyện trong Các, lại sợ những ngày này sẽ có ngươi trong Các đến đây liên lạc, mới tới đề tỉnh một câu cho mình. Chính mình hôm nay chân trước lên núi, thì chân sau tiểu hoàng đế liền đến rồi, có lẽ quả thật đã có người âm thầm theo dõi ở chỗ vách núi.
Cũng đúng, chỗ đó chắc hẳn xưa nay dành cho Hoàng Thượng thường để chút ít đồ, thì làm gì dễ dàng cho người lên núi? Cái cầu treo kia mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng cũng không ngăn được được người có ý chí kiên định, chính mình không phải đã lên rồi sao?
Nàng lại không biết, mấy năm trước đây bởi vì chỗ trên vách núi kia xác thực đã ngã chết ba người, nên nó đã trở thành một chỗ “Qủy ám" trong Hạc Lâm Viên này, trong nội cung người ngươi đều kiêng kị cái…này, nào dám tự mình đi lên chứ?
Tiểu hoàng đế chọn chỗ đó cũng bởi vì nó có danh tiếng này, hơn nữa cái cầu treo kia cũng không phải người bình thường dám đi, không ngờ tới, lại bị nữ nhân xuyên không kiếp trước hay nhảy cầu, đi xe cáp treo, tàu lượn siêu tốc đánh bậy đánh bạ mà đi lên.
“Hoàng Thượng, trà…" Tiểu Châu tử cẩn thận đánh giá sắc mặt hoàng thượng, hôm nay từ lúc ở trên núi xuống, mặc dù trên mặt nhìn không ra biến hóa, nhưng dựa theo sắc mặt Hoàng Thượng lúc này, tinh thần so mấy ngày trước đây tốt hơn rất nhiều. Ngẫm lại buổi trưa hôm nay có {ám vệ} tới thông báo, mặc dù không biết tên đó nói cái gì, nhưng khiến trong lòng hắn không khỏi buồn bực, chẳng lẽ trên đỉnh núi có chuyện tốt gì xảy ra hay sao? Có phải là thu được tin tốt gì không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Châu tử liền chợt hiểu thêm ba phần, chuyện của Hoàng thượng, mặc dù hắn biết không ít, nhưng cũng không quá nhiều. Chỉ biết là có khi sẽ có {ám vệ} ở bên ngoài đưa công văn thư tín tới, không chừng ngày hôm nay đã có tin tức tốt gì truyền vào đây!
Xưa nay cũng giống nhau, nếu như có thư tín khẩn cấp truyền vào, có khi liền sẽ khiến cho Hoàng Thượng bị mây đen bao phủ nhiều ngày bị quét sạch, chỉ là những cái… thư tín, trước giờ mình cũng không được nhìn, ngẫu nhiên hiếm thấy lắm mới nhìn khoản hai lần, và cũng nhìn thấy Hoàng Thượng đứng ở bên cạnh nhìn nó mà cười, chắc hẳn ngày hôm nay cũng là như thế rồi.
“Thái hậu, Thái phi hôm nay bận rộn cái gì?" Tiếp nhận chén trà, Hoàng Thượng nhẹ nhấp một miếng, chợt nhíu mày, cảm giác, cảm thấy nước trà này mùi vị giống như không quá ngọt ngào.
“Bẩm Hoàng thượng…, ngày hôm nay là thời gian Thái hậu nghe báo cáo và quyết định sự việc, ngày hôm nay chính là mấy vị Thượng thư đến, Thái hậu lão nhân gia nghe báo cáo đến giữa trưa mới giản tán…" Tiểu Châu tử ở một bên đáp lại lời nói, một bên giương mắt nhìn thần sắc Hoàng Thượng, “Thái phi lão nhân hôm nay đến Phật đường lễ Phật sớm hơn, một mực ở bên trong chưa từng ra khỏi cửa."
Hoàng Thượng hừ một tiếng rồi nở nụ cười, cũng không biết là đang cười Thái hậu quá mức lao lực, hay là cười Thái phi lễ Phật.
“Hoàng Thượng, còn lâu mới đến thời gian dùng thiện buổi tối, có cần đi đá xúc cúc hay không ạ?"
Hoàng đế rủ xuống mắt suy tư một chút: “Thôi, đi đến phía sau mang con Sói kia ra, cho nó ở trong vườn chạy hai vòng đi."
“Vâng." Thả Sói chạy, Hoàng Thượng hẳn là sẽ ở trong tầng hai của lầu các để quan sát, nhớ lại chắc ban ngày trên dưới hai lần leo núi có chút mệt mỏi rồi… Nghĩ đến đây, Tiểu Châu tử vội lui tới cửa, phân phó đám tiểu thái giám thông báo xuống dưới.
Tác giả :
Noãn Hà