Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu
Chương 40
“A! Có mỹ nữ a!"
Trong đám người không biết có người nào kêu một câu, ngay tức khác có một đám người tụ tập lại.
“Ở đâu? Ở đâu?"
“Nghe nói ở đầu thuyền hoa!"
“Đi xem một chút đi xem một chút!"
Đoàn người mới vừa rồi còn náo nhiệt tiết nguyên đăng lập tức ít đi hơn phân nửa.
“Chúng ta cũng đi xem một chút đi!" Một thiếu phụ áo tơ trắng kéo tay áo trượng phu.
Chỉ nàng có khuôn mặt trái xoan, má phấn môi đỏ mọng, sống mũi không cao không thấp, cái trán cao lộ ra thông tuệ. Chẳng qua khi ánh mắt của nàng quét về phía trượng phu thì mặt mày mơ hồ lộ ra vẻ ương ngạnh. Mà trượng phu của nàng, thân thể thon dài cao lớn, lại không biết vì sao lại đội đấu lạp có sa che mặt. Cho tới giờ chỉ thấy thê tử mang sa che mặt, trượng phu lộ mặt, chưa bao giờ thấy kiểu tương phản như bọn họ. Chung quanh liền có người sôi nổi nghị luận, hoài nghi có phải trượng phu kia bị hủy dung, xấu xí không dám gặp người hay không.
“Tham gia náo nhiệt này làm gì? Lại không nhất định thật sự là mĩ nữ." Trượng phu che mặt đang hào hứng chơi đố đèn, không muốn rời đi. Giọng nói của hắn mặc dù mang theo chút khàn khàn, nhưng cũng không phải kiểu khàn giọng của lão nhân, vẫn còn rất trẻ tuổi.
“Đi xem một chút đi… có lẽ là thật đấy?"
Đột nhiên lại có người kêu: “Mỹ nữ rơi xuống nước rồi!"
Thiếu phụ nghe, càng hiếu kì: “Có nghe thấy không? Mỹ nữ rơi xuống nước! Mau mau!"
Trượng phu không cưỡng lại được lòng hiếu kì của thê tử, không thể làm gì khác hơn là bị nàng kéo đi.
Đám người chạy đến trước vừa thấy mỹ nữ rơi xuống nước, liên tiếp nhảy xuống cứu người. Bọn họ thậm chí còn dùng quyền cước đấm đá nhau trong nước vì chiếm được cơ hội mỹ nữ lấy thân báo đáp. Chờ mỹ nữ được cứu lên, cũng chỉ còn lại một hơi.
“Nhanh đi gọi đại phu!"
Đôi phu thê trẻ tuổi vừa đúng lúc chạy tới, nghe muốn tìm đại phu, thê tử vội vàng đáp: “Đại phu đến rồi! Ta chính là đại phu!" Nói xong liền mở một đường máu chen vào trong đám người vây thành ba tầng trong ngoài.
Chỉ thấy mỹ nữ kia toàn thân ướt đẫm, không nhúc nhích nằm ở đó, chỉ có thở ra không có hít vào.
Thiếu phụ vội vàng vạch ra tóc che trên mặt mỹ nữ, để cho miệng mũi nàng được thoáng khí, sau đó ấn ngực bụng để cấp cứu.
Trượng phu nàng chỉ đứng một bên nhìn, không nói chuyện. Hắn mang khăn che mặt, người khác cũng không cách nào dựa vào sắc mặt của hắn mà đoán được tâm tình của hắn. Chỉ là chỉ cần vừa có người muốn tới gần thê tử hắn cùng nữ tử bị rơi xuống nước này, hắn liền lập tức không dấu vết ngăn trước mặt. Bởi vì bọn họ vừa đến đây, lời đồn “hủy dung" cũng theo đám người lan truyền ra, cho nên những người muốn xem mỹ nữ không khỏi có chút kiêng kị hắn, chỉ sợ trượng phu xấu xí này tức giận, lộ ra diện mạo thật sự, hại những tiểu dân vô tội như bọn họ tối ngủ gặp ác mộng.
Người thiếu phụ dưới tình trạng mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, vừa hôn vừa sờ mỹ nữ kia hết một lượt, cuối cùng người được cứu cũng tỉnh lại. Ai ngờ thiếu phụ kia đột nhiên quay đầu, vẻ mặt buồn bã nhìn trượng phu của mình đang tiến lên: “Chúng ta bị lừa…"
Trượng phu kia dường như đang cười. Hắn ngồi xổm xuống, dịu dàng sửa sang lại mái tóc rối bời của thê tử, sau đó rất không lưu tình chế nhạo nàng: “Không phải chúng ta, là ngươi bị lừa."
Thiếu phụ oán giận vươn tay bóp mặt trượng phu mình dưới tầng sa lạp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mới vừa rồi ngươi vì sao không cản ta?"
“Bình thường không phải ngươi luôn giáo dục ta rằng: cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp sao?"
“Nhưng ta cũng dạy ngươi rằng: chỉ có thể lừa người không thể để bị lừa a!"
“Nếu ngươi không buông tay, đấu lạp của ta sẽ…"
Đang nói, vừa đúng có cơn gió thổi qua, tốc lên cái khăn che mặt, lộ ra dung nhan tuyệt thế. Người xung quanh không ngừng dùng tay che mặt, chỉ sợ chưa tới rằm tháng bảy đã gặp quỷ.
“Đa tạ vị ân công này, cứu tỳ nữ của tiện thiếp."
Một giọng nói mềm mại theo gió truyền vào tai mọi người, tựa như xuân phong hóa vũ, thấm vào ruột gan. Mọi người không khỏi mở mắt, muốn nhìn nữ tử có giọng nói dễ nghe này có phải cũng có một bộ dạng xinh đẹp tương xứng hay không.
Quả nhiên ông trời không phụ lòng người, chỉ thấy một người như tiên tử lả lướt bước xuống thuyền hoa, đi thẳng tới trước mặt đôi phu thê trẻ tuổi, hướng về phía trượng phu mang đấu lạp nhẹ nhàng cúi đầu.
Mọi người kinh hãi: Trời ạ! Mỹ nữ cư nhiên khách khí với nam nhân xấu xí kia như thế!
“Ai da! Đây không phải là mỹ nữ vừa rồi đứng trên thuyền hoa sao? Nàng không phải bị rơi xuống nước sao? Sao lại yên lành đứng ở đây?" Còn đây là người vừa kêu la nhìn thấy mỹ nữ.
“Chẳng lẽ mắt của ta có vấn đề?" Còn đây là người không nhìn thấy mỹ nữ nhưng nhìn thấy có người rơi xuống nước.
“Vậy người nằm dưới đất không phải mỹ nữ?" Còn đây là người cái gì cũng không nhìn thấy, thuần túy nghe tiếng chạy tới xem náo nhiệt.
“Mới vừa rồi là tên khốn khiếp nào nói mỹ nữ rớt xuống sông rồi! Hại lão tử cả người ướt đẫm, a --- hắt xì! Y phục còn chưa thay chờ mỹ nữ lấy thân báo đáp!" Còn đây là người không rõ chân tướng cho lắm, lao xuống làm anh hùng cứu mỹ nhân.
“…" Một người vô thanh vô tức len lén chuồn khỏi đám người, chính là “khốn khiếp" vừa rồi ghép hay tin tức “mỹ nữ" cùng “có người rơi xuống nước" lại với nhau.
“Vị cô nương này, ta nghĩ ngươi nhớ sai rồi. Cứu tỳ nữ của ngươi không phải trượng phu ta, mà là ta." Còn đây là thê tử bị lừa mất sạch thể diện.
Nhưng mỹ nữ chánh chủ kia căn bản không nhìn thiếu phụ đã cứu người, vẫn nhìn chằm chằm trượng phu trẻ tuổi che mặt kia như cũ: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tướng báo. Huống chi ân công cứu tỳ nữ của tiện thiếp một mạng, chắc hẳn ân công sẽ không từ chối một ly rượu nhạt để tạm biểu lộ lòng biết ơn chứ?"
Thiếu phụ kia đang định phát tác, nhìn thấy trượng phu nhẹ nhàng lắc đầu với mình một cái, liền không nói gì, quệt miệng đứng sang một bên.
“Cô nương, cứu người xác thực là thê tử của ta, không phải ta. Hơn nữa ngươi vẫn nên trước mang tỳ nữ về cho đại phu khám kĩ một phen mới phải. Ta còn có việc, đi trước một bước." Hắn ôm quyền một chút liền bước đi.
Mỹ nữ bị cự tuyệt trước mặt mọi người, không khỏi thẹn quá hóa giận, sắc mặt trầm xuống, cao giọng nói: “Xin hỏi vị tráng sĩ nào đã cứu tỳ nữ của ta? Để cảm tạ, ta làm chủ hứa nàng cho ân nhân cứu mạng!"
Nghe vậy trượng phu trẻ tuổi ngừng chân một chút, “Ngươi…"
“Thiếu Phong, không cần quan tâm nữ nhân điên này!" Thiếu phụ thong thả bước về bên cạnh trượng phu, kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng nói, “Tiểu cô nương này căn bản không phải bị rơi xuống nước, mà là bị chủ tử nàng đáng xuống. Mới vừa rồi ta giúp nàng khôi phục hô hấp, phát hiện trên người nàng có rất nhiều vết thương. Nếu nàng có thể gả đi, có lẽ sẽ sống tốt hơn một chút."
“Tín Hoa, như vậy thỏa đáng sao?"
Quả nhiên thiếu phụ kì lạ này không phải ai khác, chính là Diêu Tín Hoa. Mà người mỗi lần ra khỏi cửa nhất định phải che mặt đương nhiên là Diệp Thiếu Phong.
“Ngươi cũng không thể ra mặt đi cưới tiểu cô nương kia chứ?"
Diệp Thiếu Phong: “Đúng vậy a. Ngươi nói đúng. Chúng ta đi thôi."
Bọn họ quay đầu nhìn tiểu cô nương vẫn nằm dưới đất lần cuối cùng, liền lách khỏi đám người kiên quyết bỏ đi.
Bọn họ còn có cuộc sống của mình, coi như muốn giúp tiểu cô nương kia, cũng chỉ giúp nàng được nhất thời không giúp được nàng nhất thế. Cho nên bọn họ có thể cứu nàng một mạng, lại không thể nhúng tay quá sâu vào cuộc đời nàng, chuyện còn lại cần nàng dựa vào chính bản thân mình. Nếu nàng đủ thông minh, sẽ biết phải đi con đường nào.
Trải qua chuyện này, Diệp Thiếu Phong đã mất hứng xem đèn, nắm tay Diêu Tín Hoa chậm rãi đi về khách điếm.
“Tại sao ngươi không hỏi ta?"
“Hỏi ngươi cái gì?"
“Ta đã đồng ý nói cho ngươi về thân thế của ta, nhưng ta vẫn chưa nói. Tại sao ngươi không hỏi? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết?"
“Đương nhiên là muốn. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi muốn nói. Nếu như nhớ lại quá khứ làm ngươi khổ sở không vui, vậy ta tình nguyện không nghe."
“Chẳng lẽ ngươi đang trách cứ ta tự tiện điều tra thân thế của ngươi sao?"
“Ngươi cứ nói đi?"
“Hì, ta biết rõ sẽ không."
“Ta cũng biết ta mà không hỏi, ngược lại sẽ làm người càng bồn chồn hơn."
“Hả?"
“Bởi vì gần đây ngươi vừa có cơ hội sẽ biểu hiện ra ‘y thuật’ của ngươi, rõ ràng là muốn khơi dậy lòng hiếu kì của ta, làm cho ta chủ động hỏi ngươi."
Mắt nàng tỏa sáng: “Vậy ngươi tò mò sao? Y thuật của ta cao minh như vậy…"
“Điều ta tò mò sao lại chỉ dừng ở y thuật của ngươi."
“Vậy ngươi chỉ cần kêu một tiếng: Tín Hoa tỷ tỷ, van cầu ngài nói cho ta biết đi! --- ta liền nói cho ngươi biết."
Hắn cười: “Ngươi ngay cả thân thế của mình cũng đem ra làm lợi thế uy hiếp ta?"
Mếu máo: “Bởi vì ngươi đã rất rất rất lâu không có gọi ta tỷ tỷ chứ sao…"
“Vậy ta tình nguyện đi hỏi sư phụ ta." Nín cười.
“Sư phụ ngươi!? Ngươi ở đâu sư phụ?"
“Chính là người bị ngươi đuổi ra khỏi miếu đổ nát mười năm trước."
Ký ức mười năm trước chưa từng nhớ lại chậm rãi hồi phục --- “Phong Vô Tình!? Hắn ở đâu? Đừng nói với ta nhiều năm như vậy ngươi vẫn giữ liên lạc với hắn!" Bây giờ cũng phải đã ba mươi tám tuổi cao linh chứ?
“Nếu như ta nói đúng vậy thì sao?"
“Lập tức đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với hắn!" Nàng tuyệt đối không muốn gặp lão nam nhân rối loạn kia!
“Nhưng sư phụ hắn nói nếu như ta tìm được ngươi rồi, nhất định phải nói cho hắn biết. Sư phụ lão nhân gia giống như có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi." Nếu như chính tai Phong Vô Tình nghe được hắn há miệng một tiếng sư phụ ngậm miệng một tiếng sư phụ, nhất định cảm động muốn chết. Dù sao cho tới bây giờ hắn cũng chỉ lấy “Phong đại phúc" để gọi hắn.
“Hắn nói với ngươi bao nhiêu rồi?" Phong Vô Tình cái tên miệng rộng này, sớm phải biết năm đó hắn có thể tiết lộ manh mối về thân thế của Diệp Thiếu Phong cho nàng, đương nhiên cũng sẽ đem thân thế của nàng nói cho Diệp Thiếu Phong.
Diệp Thiếu Phong lắc đầu, “Sư phụ muốn tự mình hỏi ngươi."
Thở phào một cái, “Này còn không sai. E hèm, ta làm chủ, bắt đầu từ hôm nay Phong Vô Tình đã không còn là lão sư truyền đạp thụ nghiệp của ngươi nữa, ta cách chức hắn! Sau này không cho ngươi có quan hệ gì với hắn nữa."
Đang nói chuyện, khách điếm đã ở trước mặt. Đột nhiên, một con tiểu bạch thỏ chiều cao ước chừng một xích nhảy đến bên chân bọn họ.
Diệp Thiếu Phong như có điều suy nghĩ nhìn tiểu bạch thỏ: “Có thể đã quá trễ."
Diêu Tín Hoa nhìn tiểu bạch thỏ vô cùng đáng yêu, ngồi xổm xuống vuốt ve lỗ tai nó: “Cái gì quá trễ rồi?"
“Nếu như ngươi định chạy trốn."
Trong đám người không biết có người nào kêu một câu, ngay tức khác có một đám người tụ tập lại.
“Ở đâu? Ở đâu?"
“Nghe nói ở đầu thuyền hoa!"
“Đi xem một chút đi xem một chút!"
Đoàn người mới vừa rồi còn náo nhiệt tiết nguyên đăng lập tức ít đi hơn phân nửa.
“Chúng ta cũng đi xem một chút đi!" Một thiếu phụ áo tơ trắng kéo tay áo trượng phu.
Chỉ nàng có khuôn mặt trái xoan, má phấn môi đỏ mọng, sống mũi không cao không thấp, cái trán cao lộ ra thông tuệ. Chẳng qua khi ánh mắt của nàng quét về phía trượng phu thì mặt mày mơ hồ lộ ra vẻ ương ngạnh. Mà trượng phu của nàng, thân thể thon dài cao lớn, lại không biết vì sao lại đội đấu lạp có sa che mặt. Cho tới giờ chỉ thấy thê tử mang sa che mặt, trượng phu lộ mặt, chưa bao giờ thấy kiểu tương phản như bọn họ. Chung quanh liền có người sôi nổi nghị luận, hoài nghi có phải trượng phu kia bị hủy dung, xấu xí không dám gặp người hay không.
“Tham gia náo nhiệt này làm gì? Lại không nhất định thật sự là mĩ nữ." Trượng phu che mặt đang hào hứng chơi đố đèn, không muốn rời đi. Giọng nói của hắn mặc dù mang theo chút khàn khàn, nhưng cũng không phải kiểu khàn giọng của lão nhân, vẫn còn rất trẻ tuổi.
“Đi xem một chút đi… có lẽ là thật đấy?"
Đột nhiên lại có người kêu: “Mỹ nữ rơi xuống nước rồi!"
Thiếu phụ nghe, càng hiếu kì: “Có nghe thấy không? Mỹ nữ rơi xuống nước! Mau mau!"
Trượng phu không cưỡng lại được lòng hiếu kì của thê tử, không thể làm gì khác hơn là bị nàng kéo đi.
Đám người chạy đến trước vừa thấy mỹ nữ rơi xuống nước, liên tiếp nhảy xuống cứu người. Bọn họ thậm chí còn dùng quyền cước đấm đá nhau trong nước vì chiếm được cơ hội mỹ nữ lấy thân báo đáp. Chờ mỹ nữ được cứu lên, cũng chỉ còn lại một hơi.
“Nhanh đi gọi đại phu!"
Đôi phu thê trẻ tuổi vừa đúng lúc chạy tới, nghe muốn tìm đại phu, thê tử vội vàng đáp: “Đại phu đến rồi! Ta chính là đại phu!" Nói xong liền mở một đường máu chen vào trong đám người vây thành ba tầng trong ngoài.
Chỉ thấy mỹ nữ kia toàn thân ướt đẫm, không nhúc nhích nằm ở đó, chỉ có thở ra không có hít vào.
Thiếu phụ vội vàng vạch ra tóc che trên mặt mỹ nữ, để cho miệng mũi nàng được thoáng khí, sau đó ấn ngực bụng để cấp cứu.
Trượng phu nàng chỉ đứng một bên nhìn, không nói chuyện. Hắn mang khăn che mặt, người khác cũng không cách nào dựa vào sắc mặt của hắn mà đoán được tâm tình của hắn. Chỉ là chỉ cần vừa có người muốn tới gần thê tử hắn cùng nữ tử bị rơi xuống nước này, hắn liền lập tức không dấu vết ngăn trước mặt. Bởi vì bọn họ vừa đến đây, lời đồn “hủy dung" cũng theo đám người lan truyền ra, cho nên những người muốn xem mỹ nữ không khỏi có chút kiêng kị hắn, chỉ sợ trượng phu xấu xí này tức giận, lộ ra diện mạo thật sự, hại những tiểu dân vô tội như bọn họ tối ngủ gặp ác mộng.
Người thiếu phụ dưới tình trạng mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, vừa hôn vừa sờ mỹ nữ kia hết một lượt, cuối cùng người được cứu cũng tỉnh lại. Ai ngờ thiếu phụ kia đột nhiên quay đầu, vẻ mặt buồn bã nhìn trượng phu của mình đang tiến lên: “Chúng ta bị lừa…"
Trượng phu kia dường như đang cười. Hắn ngồi xổm xuống, dịu dàng sửa sang lại mái tóc rối bời của thê tử, sau đó rất không lưu tình chế nhạo nàng: “Không phải chúng ta, là ngươi bị lừa."
Thiếu phụ oán giận vươn tay bóp mặt trượng phu mình dưới tầng sa lạp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mới vừa rồi ngươi vì sao không cản ta?"
“Bình thường không phải ngươi luôn giáo dục ta rằng: cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp sao?"
“Nhưng ta cũng dạy ngươi rằng: chỉ có thể lừa người không thể để bị lừa a!"
“Nếu ngươi không buông tay, đấu lạp của ta sẽ…"
Đang nói, vừa đúng có cơn gió thổi qua, tốc lên cái khăn che mặt, lộ ra dung nhan tuyệt thế. Người xung quanh không ngừng dùng tay che mặt, chỉ sợ chưa tới rằm tháng bảy đã gặp quỷ.
“Đa tạ vị ân công này, cứu tỳ nữ của tiện thiếp."
Một giọng nói mềm mại theo gió truyền vào tai mọi người, tựa như xuân phong hóa vũ, thấm vào ruột gan. Mọi người không khỏi mở mắt, muốn nhìn nữ tử có giọng nói dễ nghe này có phải cũng có một bộ dạng xinh đẹp tương xứng hay không.
Quả nhiên ông trời không phụ lòng người, chỉ thấy một người như tiên tử lả lướt bước xuống thuyền hoa, đi thẳng tới trước mặt đôi phu thê trẻ tuổi, hướng về phía trượng phu mang đấu lạp nhẹ nhàng cúi đầu.
Mọi người kinh hãi: Trời ạ! Mỹ nữ cư nhiên khách khí với nam nhân xấu xí kia như thế!
“Ai da! Đây không phải là mỹ nữ vừa rồi đứng trên thuyền hoa sao? Nàng không phải bị rơi xuống nước sao? Sao lại yên lành đứng ở đây?" Còn đây là người vừa kêu la nhìn thấy mỹ nữ.
“Chẳng lẽ mắt của ta có vấn đề?" Còn đây là người không nhìn thấy mỹ nữ nhưng nhìn thấy có người rơi xuống nước.
“Vậy người nằm dưới đất không phải mỹ nữ?" Còn đây là người cái gì cũng không nhìn thấy, thuần túy nghe tiếng chạy tới xem náo nhiệt.
“Mới vừa rồi là tên khốn khiếp nào nói mỹ nữ rớt xuống sông rồi! Hại lão tử cả người ướt đẫm, a --- hắt xì! Y phục còn chưa thay chờ mỹ nữ lấy thân báo đáp!" Còn đây là người không rõ chân tướng cho lắm, lao xuống làm anh hùng cứu mỹ nhân.
“…" Một người vô thanh vô tức len lén chuồn khỏi đám người, chính là “khốn khiếp" vừa rồi ghép hay tin tức “mỹ nữ" cùng “có người rơi xuống nước" lại với nhau.
“Vị cô nương này, ta nghĩ ngươi nhớ sai rồi. Cứu tỳ nữ của ngươi không phải trượng phu ta, mà là ta." Còn đây là thê tử bị lừa mất sạch thể diện.
Nhưng mỹ nữ chánh chủ kia căn bản không nhìn thiếu phụ đã cứu người, vẫn nhìn chằm chằm trượng phu trẻ tuổi che mặt kia như cũ: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tướng báo. Huống chi ân công cứu tỳ nữ của tiện thiếp một mạng, chắc hẳn ân công sẽ không từ chối một ly rượu nhạt để tạm biểu lộ lòng biết ơn chứ?"
Thiếu phụ kia đang định phát tác, nhìn thấy trượng phu nhẹ nhàng lắc đầu với mình một cái, liền không nói gì, quệt miệng đứng sang một bên.
“Cô nương, cứu người xác thực là thê tử của ta, không phải ta. Hơn nữa ngươi vẫn nên trước mang tỳ nữ về cho đại phu khám kĩ một phen mới phải. Ta còn có việc, đi trước một bước." Hắn ôm quyền một chút liền bước đi.
Mỹ nữ bị cự tuyệt trước mặt mọi người, không khỏi thẹn quá hóa giận, sắc mặt trầm xuống, cao giọng nói: “Xin hỏi vị tráng sĩ nào đã cứu tỳ nữ của ta? Để cảm tạ, ta làm chủ hứa nàng cho ân nhân cứu mạng!"
Nghe vậy trượng phu trẻ tuổi ngừng chân một chút, “Ngươi…"
“Thiếu Phong, không cần quan tâm nữ nhân điên này!" Thiếu phụ thong thả bước về bên cạnh trượng phu, kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng nói, “Tiểu cô nương này căn bản không phải bị rơi xuống nước, mà là bị chủ tử nàng đáng xuống. Mới vừa rồi ta giúp nàng khôi phục hô hấp, phát hiện trên người nàng có rất nhiều vết thương. Nếu nàng có thể gả đi, có lẽ sẽ sống tốt hơn một chút."
“Tín Hoa, như vậy thỏa đáng sao?"
Quả nhiên thiếu phụ kì lạ này không phải ai khác, chính là Diêu Tín Hoa. Mà người mỗi lần ra khỏi cửa nhất định phải che mặt đương nhiên là Diệp Thiếu Phong.
“Ngươi cũng không thể ra mặt đi cưới tiểu cô nương kia chứ?"
Diệp Thiếu Phong: “Đúng vậy a. Ngươi nói đúng. Chúng ta đi thôi."
Bọn họ quay đầu nhìn tiểu cô nương vẫn nằm dưới đất lần cuối cùng, liền lách khỏi đám người kiên quyết bỏ đi.
Bọn họ còn có cuộc sống của mình, coi như muốn giúp tiểu cô nương kia, cũng chỉ giúp nàng được nhất thời không giúp được nàng nhất thế. Cho nên bọn họ có thể cứu nàng một mạng, lại không thể nhúng tay quá sâu vào cuộc đời nàng, chuyện còn lại cần nàng dựa vào chính bản thân mình. Nếu nàng đủ thông minh, sẽ biết phải đi con đường nào.
Trải qua chuyện này, Diệp Thiếu Phong đã mất hứng xem đèn, nắm tay Diêu Tín Hoa chậm rãi đi về khách điếm.
“Tại sao ngươi không hỏi ta?"
“Hỏi ngươi cái gì?"
“Ta đã đồng ý nói cho ngươi về thân thế của ta, nhưng ta vẫn chưa nói. Tại sao ngươi không hỏi? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết?"
“Đương nhiên là muốn. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi muốn nói. Nếu như nhớ lại quá khứ làm ngươi khổ sở không vui, vậy ta tình nguyện không nghe."
“Chẳng lẽ ngươi đang trách cứ ta tự tiện điều tra thân thế của ngươi sao?"
“Ngươi cứ nói đi?"
“Hì, ta biết rõ sẽ không."
“Ta cũng biết ta mà không hỏi, ngược lại sẽ làm người càng bồn chồn hơn."
“Hả?"
“Bởi vì gần đây ngươi vừa có cơ hội sẽ biểu hiện ra ‘y thuật’ của ngươi, rõ ràng là muốn khơi dậy lòng hiếu kì của ta, làm cho ta chủ động hỏi ngươi."
Mắt nàng tỏa sáng: “Vậy ngươi tò mò sao? Y thuật của ta cao minh như vậy…"
“Điều ta tò mò sao lại chỉ dừng ở y thuật của ngươi."
“Vậy ngươi chỉ cần kêu một tiếng: Tín Hoa tỷ tỷ, van cầu ngài nói cho ta biết đi! --- ta liền nói cho ngươi biết."
Hắn cười: “Ngươi ngay cả thân thế của mình cũng đem ra làm lợi thế uy hiếp ta?"
Mếu máo: “Bởi vì ngươi đã rất rất rất lâu không có gọi ta tỷ tỷ chứ sao…"
“Vậy ta tình nguyện đi hỏi sư phụ ta." Nín cười.
“Sư phụ ngươi!? Ngươi ở đâu sư phụ?"
“Chính là người bị ngươi đuổi ra khỏi miếu đổ nát mười năm trước."
Ký ức mười năm trước chưa từng nhớ lại chậm rãi hồi phục --- “Phong Vô Tình!? Hắn ở đâu? Đừng nói với ta nhiều năm như vậy ngươi vẫn giữ liên lạc với hắn!" Bây giờ cũng phải đã ba mươi tám tuổi cao linh chứ?
“Nếu như ta nói đúng vậy thì sao?"
“Lập tức đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với hắn!" Nàng tuyệt đối không muốn gặp lão nam nhân rối loạn kia!
“Nhưng sư phụ hắn nói nếu như ta tìm được ngươi rồi, nhất định phải nói cho hắn biết. Sư phụ lão nhân gia giống như có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi." Nếu như chính tai Phong Vô Tình nghe được hắn há miệng một tiếng sư phụ ngậm miệng một tiếng sư phụ, nhất định cảm động muốn chết. Dù sao cho tới bây giờ hắn cũng chỉ lấy “Phong đại phúc" để gọi hắn.
“Hắn nói với ngươi bao nhiêu rồi?" Phong Vô Tình cái tên miệng rộng này, sớm phải biết năm đó hắn có thể tiết lộ manh mối về thân thế của Diệp Thiếu Phong cho nàng, đương nhiên cũng sẽ đem thân thế của nàng nói cho Diệp Thiếu Phong.
Diệp Thiếu Phong lắc đầu, “Sư phụ muốn tự mình hỏi ngươi."
Thở phào một cái, “Này còn không sai. E hèm, ta làm chủ, bắt đầu từ hôm nay Phong Vô Tình đã không còn là lão sư truyền đạp thụ nghiệp của ngươi nữa, ta cách chức hắn! Sau này không cho ngươi có quan hệ gì với hắn nữa."
Đang nói chuyện, khách điếm đã ở trước mặt. Đột nhiên, một con tiểu bạch thỏ chiều cao ước chừng một xích nhảy đến bên chân bọn họ.
Diệp Thiếu Phong như có điều suy nghĩ nhìn tiểu bạch thỏ: “Có thể đã quá trễ."
Diêu Tín Hoa nhìn tiểu bạch thỏ vô cùng đáng yêu, ngồi xổm xuống vuốt ve lỗ tai nó: “Cái gì quá trễ rồi?"
“Nếu như ngươi định chạy trốn."
Tác giả :
Tuyền Trúc Trà