Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu
Chương 32
Buổi tối hôm đó, ba người gặp lại nhau trên bàn cơm.
“Khụ khụ…"
Thương Thương lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo thật của Diệp Thiếu Phong, hơi kinh ngạc. Có thể là do trước sau đối lập quá mức rõ ràng mới khiến cho hắn cảm thấy thanh niên đang ghen tuông ngất trời này tuấn mĩ khác thường. Có câu nói, nữ nhân thích những thứ xinh đẹp. Cũng không lạ Hoa muội nhớ mãi không quên tiểu tử này.
Diêu Tín Hoa thấy Thương Thương ho khan, lập tức định tiến lên thuận khí cho hắn. Nhưng động tác của Diệp Thiếu Phong còn nhanh hơn.
“Đại ca, uống trà đi." Hắn ngoài mặt tuân theo nguyên tắc “đối với nghĩa huynh của chủ tử nhà mình thì phải phục vụ hệt như chủ tử nhà mình" mà hành động, nhưng trên thực tế là do không muốn thấy Diêu Tín Hoa cùng với đồ bỏ đại ca gì đó có một tia thân mật.
Diêu Tín Hoa mím môi cười trộm.
Thương Thương nhận lấy trà nói tiếng tạ, lại tiếp tục đề tài vừa rồi: “Nói như vậy, Hoa muội đã nói với ngươi hết rồi?"
Đáng tiếc Diệp Thiếu Phong ngăn cản được hành động thân mật, nhưng lại không ngăn cản được lời nói. Nghe Thương Thương há miệng một tiếng Hoa muội ngậm miệng một tiếng Hoa muội làm hắn vô cùng khó chịu.
Không đợi Diệp Thiếu Phong trả lời, Diêu Tín Hoa đã cướp nói: “Đúng vậy a! Đại ca, thân thế của hắn ta đã nói cho hắn hết rồi. Mau ăn đi thôi, nguội rồi."
Thương Thương sửng sốt một chút, hiểu ý cười một tiếng. Quỷ nha đầu!
Diệp Thiếu Phong đang chuyên chú ăn giấm chua, không phát hiện ra Diêu Tín Hoa cố ý ngắt lời, ngược lại nghe nàng nói xong, lại dời lực chú ý đến các món ăn: “Tín Hoa, đây là do ngươi làm?" Ít nhất là do nàng bưng vào.
“Khụ khụ…" Thương Thương lại bắt đầu ho khan.
Mặt Diêu Tín Hoa tối sầm: “Không phải, là đại nương chủ nhà làm."
“Nha…" Hắn đã nói rồi, sống cùng nàng nhiều năm như vậy, vẫn chưa thấy nàng rửa tay nấu cơm bao giờ. Ngược lại là hắn trong lúc rảnh rỗi đã học được một thân hảo trù nghệ. Chỉ là, thay vì nói quả nhiên như dự liệu, chẳng bằng nói hắn rất vui vẻ khi biết nàng vẫn không biết nấu ăn. Ít nhất so với việc nàng học được nấu ăn lại đi phục vụ cho nam nhân khác tốt hơn nhiều. “Vậy lần sau không cần làm phiền đại nương chủ nhà, để ta làm cơm cho."
Mặt Diêu Tín Hoa từ đen biến thành hồng.
Thương Thương rất là ngoài ý muốn: “Diệp đệ tinh thông trù nghệ sao?"
“Không dám nói là tinh thông, chỉ biết một chút mà thôi." Còn có biết chút xíu thêu hoa, đan len, may may vá vá gì đó, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.
Thương Thương nghe ra Diệp Thiếu Phong là giả khiêm tốn, lại chuyển về hướng Diêu Tín Hoa hỏi: “Hoa muội, như thế nào chưa nghe ngươi nói qua?"
Diêu Tín Hoa cười gượng: “Ha ha…" Nàng cũng không thể nói ra Diệp Thiếu Phong không chỉ đơn giản cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, thật ra hắn là đồng dưỡng phu bị nàng nô dịch từ nhỏ chứ? Thương Thương cho dù thuần khiết, là nam nhi tốt hiếm có trên thế gian, nhưng dù sao cũng vẫn rất truyền thống, nếu hắn biết thành tựu của nàng, không biết được sẽ phản ứng thế nào. Lại nói năm đó nàng chỉ là một tiểu nha đầu lông tóc chưa đủ, cho dù có nói với mọi người xung quanh rằng Diệp Thiếu Phong là đồng dưỡng phu của nàng, người ta cũng chỉ coi là nàng trẻ người non dạ, đồng ngôn vô kị mà thôi. Nhưng bây giờ nàng đường đường là một đại cô nương hai mươi tám tuổi, làm sao có thể không biết xấu hổ nói với đại ca kính yêu của nàng rằng nàng nuôi một đồng dưỡng phu đây?
Cơm xong, Diệp Thiếu Phong cùng Diêu Tín Hoa đồng thời đứng lên đưa tay dọn dẹp chén đũa, hai tay chạm vào nhau, ba người đều sửng sốt.
Thương Thương kinh ngạc nói: “Diệp đệ?" Không phải do hắn gia trưởng, mà là hắn chưa bao giờ gặp qua nam nhân nào sau khi ăn cơm xong lại lập tức đứng lên dọn dẹp. Nhưng nếu hắn biết hành động của người thanh niên phong nhã hào hoa này căn bản cũng không có ý thức, thuần túy do quanh năm nô tính mà rèn luyện ra, sợ là không bị sặc nướng miếng thì cũng ho đến phổi cũng văng ra ngoài mất.
Diệp Thiếu Phong thì giật mình Diêu Đại Chủ Tử luôn luôn vênh mặt hất hàm sai khiến cư nhiên chủ động đứng lên dọn bàn, con mắt trợn thật to.
Còn Diêu Tín Hoa, hận không thể lập tức tìm được một cái lỗ để chui vào, giúp nàng tránh thoát ánh mắt chất vấn của hai nam nhân này. Da đầu a! Tê rần! “Ha ha… Tiểu Phong a, ngươi thật đúng là, ngồi nói chuyện với đại ca là được rồi, chén đũa cứ để cho ta dọn đi."
Chỉ thấy nàng như gió cuốn mây tan cầm chén đũa chạy trối chết.
Thật lâu sau, sắc mặt Thương Thương mới khôi phục lại bình thường, nói với Diệp Thiếu Phong vẫn đang giữ tư thế chuẩn bị dọn chén đũa: “Diệp đệ, ngồi xuống đi, uống li trà…" An ủi hắn.
“Ha… Phải…" Hắn thật sự là bị khí thế bất chấp tất cả ôm hết tất cả chén bát lên người chấn trụ.
Chờ đến khi hai người đem bình trà uống đến thấy đáy, Diêu Tín Hoa mới bưng một chén thuốc khoan thai trở lại, thuận tiện thay luôn y phục.
Nàng vừa vào cửa liền nhàn nhạt cười nói: “Đại ca, uống thuốc thôi." Hoàn toàn không thấy dấu tích gì của bộ dạng thất kinh vừa rồi.
Mặc dù hắn không tin mấy chuyện thần tiên ma quái, nhưng lại cứ quy rằng vừa rồi thật sự là do hồ li tinh biến ảo. Thương Thương giải thích cho chính mình. “Khụ khụ, Hoa muội, vất vả muội rồi."
Diêu Tín Hoa làm như không nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiếu Phong xoay tròn nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng, điều chỉnh sắc mặt, nhắc đến chuyện khác: “Đại ca, bệnh của Nhụy Hà…"
Thương Thương xuống hết dược, nhẹ nhàng lau khóe miệng: “Đúng vậy a, ta ngài mai lại đến phủ khám lại. Chỉ là ta còn có chút lo lắng cho người trong Tứ Khối Ngọc. Mặc dù sáng sớm nay đã đi, nhưng lại quay về quá gấp, ngày mai Hoa muội có thể thay ta đi qua một chuyến nữa không?"
Diệp Thiếu Phong muốn nói rằng những người đó căn bản ngã bệnh là giả háo sắc là thật, nhưng dù sao Tứ Khối Ngọc cũng có ân với hắn (?), hắn không làm được chuyện qua sông đoạn cầu. Nhưng để cho Diêu Tín Hoa một mình đi vào một ổ những kẻ độc thân, hắn lại không yên lòng, vì vậy liền nói: “Vậy ta sẽ đi cùng Tín Hoa."
Diêu Tín Hoa lập tức phản đối: “Không được! Da của ngươi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, ngươi phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong phòng mới được! Huống chi chân ngươi còn bị thương."
“Vậy ngươi chờ ta khỏi rồi lại đi!" Hóa ra, đây là cảm giác cửu biệt trùng phùng! Không lúc nào không muốn dính chung một chỗ để bù đắp lại bảy năm tương tư khổ?
“Chuyện đó không thành vấn đề." Thương Thương nói chen vào, “Ta có một cái áo choàng, Diệp đệ mặc thêm vào là được. Ngược lại trước mắt có một chuyện…"
“Chuyện gì?"
“Việc xảy ra bất ngờ, chưa kịp chuẩn bị phòng ở cho Diệp đệ, tối nay chỉ đành ủy khuất Diệp đệ ở cùng ta…"
Diệp Thiếu Phong đương nhiên là cự tuyệt: “Đa tạ đại ca, nhưng ta muốn ngủ cùng với Tín Hoa."
Diêu Tín Hoa nhất thời đỏ hồng mặt.
Thương Thương đầu tiên là sững sờ, sau đó cười một tiếng: “Ta biết các ngươi sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, tình đầu ý hợp, hơn nữa đã sớm tự định chung thân, nhưng dù sao cũng chưa chính thức bái đường thành thân, ta thấy vẫn nên tránh tị hiềm…"
Diệp Thiếu Phong nghe mà khó hiểu: “Đại ca, ta luôn cùng ăn cùng ngủ với Tín Hoa, chưa bao giờ tách ra, huống chi chúng ta đã, a!" Bị đạp.
“Các ngươi đã ‘a’?"
Diêu Tín Hoa bắt đầu hối hận vì sao không truyền thụ cho Diệp Thiếu Phong nửa điểm quan niệm về đạo đức thế tục. Tảng đá do chính nàng bê mười bảy năm, đến hôm nay cuối cùng lại nện trên chân mình. “Đại ca, không sao cả. Tướng ngủ của Tiểu Phong từ nhỏ đã rất xấu, nếu ngủ cùng đại ca sẽ gây phiền cho đại ca. Ta sẽ nhờ đại nương chủ nhà nghĩ biện pháp hộ."
“Nhưng Hoa muội…"
Diêu Tín Hoa kéo tay Diệp Thiếu Phong làm như muốn đi: “Đại ca, huynh yên tâm đi."
Thương Thương còn muốn nói thêm gì đó, ánh mắt đảo quanh hai người một vòng, cuối cùng dừng lại chỗ hai tay bọn họ giao nhau, chợt bật cười: Ai, hắn thật đúng là bảo thủ a! Làm sao có thể không nhìn thấy nỗi lòng của nữ hài tử chứ? Coi như hắn không nhìn ra ánh mắt Diệp Thiếu Phong nhìn Hoa muội lúc này chất chứa khát vọng như muốn bốc hỏa thì cũng biết từ lúc hắn gặp Hoa muội, Hoa muội vẫn chưa từng xõa búi tóc ra có hàm ý gì a. Chỉ là khí chất mà Hoa muội tỏa ra vẫn luôn không màng danh lợi, tinh khiết như vậy, giống như một thiếu nữ chưa biết mùi đời, cho nên hắn mới quên mất sự thật rằng nàng có thể đã sớm là một thiếu phụ. Không, không phải có thể, nhìn tình hình này, hai người này, chắc chắn đã có phu thê chi thực rồi.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, hắn thiếu chút nữa đã thành ác nhân đánh bổng uyên ương rồi.
“Vậy thì tốt, ta cũng mệt rồi, không giữ các ngươi, nghỉ ngơi sớm đi thôi."
Dứt lời, đi về phòng của mình.
Mơ hồ, Thương Thương giống như nghe được Hoa muội đang nói:
“Ngày mai nhớ giặt váy cho ta."
Nhưng là, Hoa muội làm sao có thể nói như vậy với Diệp đệ chứ? Nhất định là do hắn nghe nhầm rồi.
“Khụ khụ…"
Thương Thương lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo thật của Diệp Thiếu Phong, hơi kinh ngạc. Có thể là do trước sau đối lập quá mức rõ ràng mới khiến cho hắn cảm thấy thanh niên đang ghen tuông ngất trời này tuấn mĩ khác thường. Có câu nói, nữ nhân thích những thứ xinh đẹp. Cũng không lạ Hoa muội nhớ mãi không quên tiểu tử này.
Diêu Tín Hoa thấy Thương Thương ho khan, lập tức định tiến lên thuận khí cho hắn. Nhưng động tác của Diệp Thiếu Phong còn nhanh hơn.
“Đại ca, uống trà đi." Hắn ngoài mặt tuân theo nguyên tắc “đối với nghĩa huynh của chủ tử nhà mình thì phải phục vụ hệt như chủ tử nhà mình" mà hành động, nhưng trên thực tế là do không muốn thấy Diêu Tín Hoa cùng với đồ bỏ đại ca gì đó có một tia thân mật.
Diêu Tín Hoa mím môi cười trộm.
Thương Thương nhận lấy trà nói tiếng tạ, lại tiếp tục đề tài vừa rồi: “Nói như vậy, Hoa muội đã nói với ngươi hết rồi?"
Đáng tiếc Diệp Thiếu Phong ngăn cản được hành động thân mật, nhưng lại không ngăn cản được lời nói. Nghe Thương Thương há miệng một tiếng Hoa muội ngậm miệng một tiếng Hoa muội làm hắn vô cùng khó chịu.
Không đợi Diệp Thiếu Phong trả lời, Diêu Tín Hoa đã cướp nói: “Đúng vậy a! Đại ca, thân thế của hắn ta đã nói cho hắn hết rồi. Mau ăn đi thôi, nguội rồi."
Thương Thương sửng sốt một chút, hiểu ý cười một tiếng. Quỷ nha đầu!
Diệp Thiếu Phong đang chuyên chú ăn giấm chua, không phát hiện ra Diêu Tín Hoa cố ý ngắt lời, ngược lại nghe nàng nói xong, lại dời lực chú ý đến các món ăn: “Tín Hoa, đây là do ngươi làm?" Ít nhất là do nàng bưng vào.
“Khụ khụ…" Thương Thương lại bắt đầu ho khan.
Mặt Diêu Tín Hoa tối sầm: “Không phải, là đại nương chủ nhà làm."
“Nha…" Hắn đã nói rồi, sống cùng nàng nhiều năm như vậy, vẫn chưa thấy nàng rửa tay nấu cơm bao giờ. Ngược lại là hắn trong lúc rảnh rỗi đã học được một thân hảo trù nghệ. Chỉ là, thay vì nói quả nhiên như dự liệu, chẳng bằng nói hắn rất vui vẻ khi biết nàng vẫn không biết nấu ăn. Ít nhất so với việc nàng học được nấu ăn lại đi phục vụ cho nam nhân khác tốt hơn nhiều. “Vậy lần sau không cần làm phiền đại nương chủ nhà, để ta làm cơm cho."
Mặt Diêu Tín Hoa từ đen biến thành hồng.
Thương Thương rất là ngoài ý muốn: “Diệp đệ tinh thông trù nghệ sao?"
“Không dám nói là tinh thông, chỉ biết một chút mà thôi." Còn có biết chút xíu thêu hoa, đan len, may may vá vá gì đó, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.
Thương Thương nghe ra Diệp Thiếu Phong là giả khiêm tốn, lại chuyển về hướng Diêu Tín Hoa hỏi: “Hoa muội, như thế nào chưa nghe ngươi nói qua?"
Diêu Tín Hoa cười gượng: “Ha ha…" Nàng cũng không thể nói ra Diệp Thiếu Phong không chỉ đơn giản cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, thật ra hắn là đồng dưỡng phu bị nàng nô dịch từ nhỏ chứ? Thương Thương cho dù thuần khiết, là nam nhi tốt hiếm có trên thế gian, nhưng dù sao cũng vẫn rất truyền thống, nếu hắn biết thành tựu của nàng, không biết được sẽ phản ứng thế nào. Lại nói năm đó nàng chỉ là một tiểu nha đầu lông tóc chưa đủ, cho dù có nói với mọi người xung quanh rằng Diệp Thiếu Phong là đồng dưỡng phu của nàng, người ta cũng chỉ coi là nàng trẻ người non dạ, đồng ngôn vô kị mà thôi. Nhưng bây giờ nàng đường đường là một đại cô nương hai mươi tám tuổi, làm sao có thể không biết xấu hổ nói với đại ca kính yêu của nàng rằng nàng nuôi một đồng dưỡng phu đây?
Cơm xong, Diệp Thiếu Phong cùng Diêu Tín Hoa đồng thời đứng lên đưa tay dọn dẹp chén đũa, hai tay chạm vào nhau, ba người đều sửng sốt.
Thương Thương kinh ngạc nói: “Diệp đệ?" Không phải do hắn gia trưởng, mà là hắn chưa bao giờ gặp qua nam nhân nào sau khi ăn cơm xong lại lập tức đứng lên dọn dẹp. Nhưng nếu hắn biết hành động của người thanh niên phong nhã hào hoa này căn bản cũng không có ý thức, thuần túy do quanh năm nô tính mà rèn luyện ra, sợ là không bị sặc nướng miếng thì cũng ho đến phổi cũng văng ra ngoài mất.
Diệp Thiếu Phong thì giật mình Diêu Đại Chủ Tử luôn luôn vênh mặt hất hàm sai khiến cư nhiên chủ động đứng lên dọn bàn, con mắt trợn thật to.
Còn Diêu Tín Hoa, hận không thể lập tức tìm được một cái lỗ để chui vào, giúp nàng tránh thoát ánh mắt chất vấn của hai nam nhân này. Da đầu a! Tê rần! “Ha ha… Tiểu Phong a, ngươi thật đúng là, ngồi nói chuyện với đại ca là được rồi, chén đũa cứ để cho ta dọn đi."
Chỉ thấy nàng như gió cuốn mây tan cầm chén đũa chạy trối chết.
Thật lâu sau, sắc mặt Thương Thương mới khôi phục lại bình thường, nói với Diệp Thiếu Phong vẫn đang giữ tư thế chuẩn bị dọn chén đũa: “Diệp đệ, ngồi xuống đi, uống li trà…" An ủi hắn.
“Ha… Phải…" Hắn thật sự là bị khí thế bất chấp tất cả ôm hết tất cả chén bát lên người chấn trụ.
Chờ đến khi hai người đem bình trà uống đến thấy đáy, Diêu Tín Hoa mới bưng một chén thuốc khoan thai trở lại, thuận tiện thay luôn y phục.
Nàng vừa vào cửa liền nhàn nhạt cười nói: “Đại ca, uống thuốc thôi." Hoàn toàn không thấy dấu tích gì của bộ dạng thất kinh vừa rồi.
Mặc dù hắn không tin mấy chuyện thần tiên ma quái, nhưng lại cứ quy rằng vừa rồi thật sự là do hồ li tinh biến ảo. Thương Thương giải thích cho chính mình. “Khụ khụ, Hoa muội, vất vả muội rồi."
Diêu Tín Hoa làm như không nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiếu Phong xoay tròn nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng, điều chỉnh sắc mặt, nhắc đến chuyện khác: “Đại ca, bệnh của Nhụy Hà…"
Thương Thương xuống hết dược, nhẹ nhàng lau khóe miệng: “Đúng vậy a, ta ngài mai lại đến phủ khám lại. Chỉ là ta còn có chút lo lắng cho người trong Tứ Khối Ngọc. Mặc dù sáng sớm nay đã đi, nhưng lại quay về quá gấp, ngày mai Hoa muội có thể thay ta đi qua một chuyến nữa không?"
Diệp Thiếu Phong muốn nói rằng những người đó căn bản ngã bệnh là giả háo sắc là thật, nhưng dù sao Tứ Khối Ngọc cũng có ân với hắn (?), hắn không làm được chuyện qua sông đoạn cầu. Nhưng để cho Diêu Tín Hoa một mình đi vào một ổ những kẻ độc thân, hắn lại không yên lòng, vì vậy liền nói: “Vậy ta sẽ đi cùng Tín Hoa."
Diêu Tín Hoa lập tức phản đối: “Không được! Da của ngươi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, ngươi phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong phòng mới được! Huống chi chân ngươi còn bị thương."
“Vậy ngươi chờ ta khỏi rồi lại đi!" Hóa ra, đây là cảm giác cửu biệt trùng phùng! Không lúc nào không muốn dính chung một chỗ để bù đắp lại bảy năm tương tư khổ?
“Chuyện đó không thành vấn đề." Thương Thương nói chen vào, “Ta có một cái áo choàng, Diệp đệ mặc thêm vào là được. Ngược lại trước mắt có một chuyện…"
“Chuyện gì?"
“Việc xảy ra bất ngờ, chưa kịp chuẩn bị phòng ở cho Diệp đệ, tối nay chỉ đành ủy khuất Diệp đệ ở cùng ta…"
Diệp Thiếu Phong đương nhiên là cự tuyệt: “Đa tạ đại ca, nhưng ta muốn ngủ cùng với Tín Hoa."
Diêu Tín Hoa nhất thời đỏ hồng mặt.
Thương Thương đầu tiên là sững sờ, sau đó cười một tiếng: “Ta biết các ngươi sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, tình đầu ý hợp, hơn nữa đã sớm tự định chung thân, nhưng dù sao cũng chưa chính thức bái đường thành thân, ta thấy vẫn nên tránh tị hiềm…"
Diệp Thiếu Phong nghe mà khó hiểu: “Đại ca, ta luôn cùng ăn cùng ngủ với Tín Hoa, chưa bao giờ tách ra, huống chi chúng ta đã, a!" Bị đạp.
“Các ngươi đã ‘a’?"
Diêu Tín Hoa bắt đầu hối hận vì sao không truyền thụ cho Diệp Thiếu Phong nửa điểm quan niệm về đạo đức thế tục. Tảng đá do chính nàng bê mười bảy năm, đến hôm nay cuối cùng lại nện trên chân mình. “Đại ca, không sao cả. Tướng ngủ của Tiểu Phong từ nhỏ đã rất xấu, nếu ngủ cùng đại ca sẽ gây phiền cho đại ca. Ta sẽ nhờ đại nương chủ nhà nghĩ biện pháp hộ."
“Nhưng Hoa muội…"
Diêu Tín Hoa kéo tay Diệp Thiếu Phong làm như muốn đi: “Đại ca, huynh yên tâm đi."
Thương Thương còn muốn nói thêm gì đó, ánh mắt đảo quanh hai người một vòng, cuối cùng dừng lại chỗ hai tay bọn họ giao nhau, chợt bật cười: Ai, hắn thật đúng là bảo thủ a! Làm sao có thể không nhìn thấy nỗi lòng của nữ hài tử chứ? Coi như hắn không nhìn ra ánh mắt Diệp Thiếu Phong nhìn Hoa muội lúc này chất chứa khát vọng như muốn bốc hỏa thì cũng biết từ lúc hắn gặp Hoa muội, Hoa muội vẫn chưa từng xõa búi tóc ra có hàm ý gì a. Chỉ là khí chất mà Hoa muội tỏa ra vẫn luôn không màng danh lợi, tinh khiết như vậy, giống như một thiếu nữ chưa biết mùi đời, cho nên hắn mới quên mất sự thật rằng nàng có thể đã sớm là một thiếu phụ. Không, không phải có thể, nhìn tình hình này, hai người này, chắc chắn đã có phu thê chi thực rồi.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, hắn thiếu chút nữa đã thành ác nhân đánh bổng uyên ương rồi.
“Vậy thì tốt, ta cũng mệt rồi, không giữ các ngươi, nghỉ ngơi sớm đi thôi."
Dứt lời, đi về phòng của mình.
Mơ hồ, Thương Thương giống như nghe được Hoa muội đang nói:
“Ngày mai nhớ giặt váy cho ta."
Nhưng là, Hoa muội làm sao có thể nói như vậy với Diệp đệ chứ? Nhất định là do hắn nghe nhầm rồi.
Tác giả :
Tuyền Trúc Trà