Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu
Chương 18
Ngày thứ hai, trong ngôi miếu đổ nát mọi người đều như nhau vác hai con mắt thâm quầng, từng bước hoảng loạn đi ra ngoài xin cơm. Ai cũng không biết tối hôm đó đến cùng là bọn họ nghe được cái gì, nhìn thấy gì. Chỉ biết là, nếu có người khác hỏi tại sao sắc mặt họ khó coi như thế, bọn họ chính là đều lắc đầu, thở dài một hơi, không còn gì khác.
Ba tháng sau, liền ngay cả thời gian nêu câu hỏi cũng không cho, Diêu Tín Hoa chân truốc đá Phong Vô Tình đã lợi dụng xong ra khỏi miếu đổ nát, sau lưng liền lôi kéo Diệp Thiếu Phong trốn chạy.
Mọi người bị vứt bỏ bi thống khóc thành một đoàn, sau đó ngạc nhiên phát hiện, dưới đất cư nhiên chôn không ít tiền, vì thế chia nhau gần hết, cầm phần của chính mình tản đi tứ phía thiên nhai.
Tuy đã qua tháng tám, nhưng trời vẫn gắt, thu hỏa bức người.
Trên con đường nhỏ, một chiếc xe ngựa nhỏ ủ rũ đi tới. Người đánh xe cúi đầu ngủ dật, cũng không sợ đi sai đường. Đại khái ngựa là ngựa già, cũng liền tùy vào tự thân đi rồi.
A – rất hạnh phúc nga!
Diêu Tín Hoa lăn một cái trên một tảng đá lớn. Trời xanh mây trắng, súi nước thanh lương. Lựa chọn đi đường mòn xuyên núi là quyết sách anh minh cỡ nào a!
Cô lỗ lỗ…
Đáng tiếc bụng không tốt, vô cùng phá hư ý cảnh.
“Còn chưa bắt được sao? Ta sắp chết đói rồi!"
Chính xác là, công lực bắt cá của đồng dưỡng phu quá kém, làm cho Diêu Tín Hoa đói hôn mê bên dòng suối.
Từ khi hai người rời đi miếu đổ nát bắt đầu lưu lạc, Diệp Thiếu Phong liền phát hiện, chủ tử này của hắn trừ bỏ bản sự xin cơm cao siêu ra, nấu cơm tuyệt không dám khen tặng. hắn hoài nghi nữ nhân này có phải vì trù nghệ quá tệ mới lựa chọn xin cơm sống qua ngày hay không.
Tóm lại, khi đường bọn hắn chọn càng ngày càng hoang tàn vắng vẻ, sinh kế lại càng đè nặng lên vai Diệp Thiếu Phong.
Dựa theo cách nói của Diêu Tín Hoa chính là: dưỡn phu ngàn ngày, dùng phu nhất thời. Rốt cuộc cũng đến phiên hắn dưỡng nàng. Giống như lời thề son sắt lúc trước “Chỉ có nàng dưỡng hắn không có hắn dưỡng nàng" kia căn bản không phải nàng nói ra.
“Đã nói bắt thỏ hoang cho ngươi ăn…" Lại muốn hắn bắt cá.
Diêu Tín Hoa quệt miệng: “Con thỏ đáng yêu như vậy, nhân gia mới không bỏ được mà ăn đâu!" Mới là lạ! Nàng thuần túy là vì thưởng thức cẳng chân xinh đẹp của đồng dưỡng phu. Nếu không kêu hắn bắt cá, làm sao buộc hắn xắn quần xuống nước được đây?
Cuộc sống thật tốt đẹp, thần tiên cũng không khoái hoạt được như nàng.
“Chúng ta đến cùng là muốn đi đâu?" Bọn họ một đường đi theo hướng nam, nàng cũng không nói cho hắn cụ thể là muốn đi đâu.
Nàng bị sắc đẹp hắn mê hoặc có chút không yên lòng: “Ân… Ta ngẫm lại… Tứ Xuyên đi? Ta nghe nói nơi đó có địa pương có cảnh sắc rất đẹp, đã sớm muốn đi xem."
“Nga --?" Hắn không cho là đúng lên tiếng trả lời. Từ khi Phong Vô Tình xuất hiện, hắn bắt đầu nhận ra Diêu Tín Hoa nói chuyện rất không có lí lẽ, nàng nói một, hắn sẽ đoán bên dưới có hay không cất giấu hai ba.
Đi Tứ Xuyên ngắm phong cảnh? Hắn mới không tin là chỉ đơn thuần như vậy a!
Vì thế bọn họ đi a đi, từ giữa mùa thi đến khi rét đậm, từ rét đậm đi đến đầu mùa xuân, mất hơn nửa năm thời gian mới đi đến đất Thục.
Diêu Tín Hoa tựa hồ cũng không sốt ruột, dọc theo đường đi đi nơi này đi dạo đi nơi đó đi dạo, hơn nữa chọn nhiều sơn đạo hẻo lánh hoặc đường thủy, rất ít khi tiến vào thành trấn. Chỉ trừ thời gian mùa đông trời giá rét đông lạnh, nàng vốn có tật xấu tay chân lạnh như băng, nguyệt sự tới gần, hàn càng thêm hàn hư càng thêm hư, đau đến nàng sắc mặt tái nhợt, nửa bước cũng nhích không nổi, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, chỉ có thể tùy ý Diệp Thiếu Phong cõng nàng vào thành trụ hai ngày trong khách sạn. Chỉ cần thân mình khỏe lên một xhut1, liền rời đi ngay, tiếp tục làm dã nhân nơi núi rừng của nàng.
Hắn vốn không hiểu được chuyện nguyệt sự của nữ hài tử, vẫn là Phong Vô Tình vụng trộm nói cho hắn, hắn mới biết được cái mà Diêu Tín Hoa gọi là khi trưởng thành hàng tháng đều sẽ đổ máu là chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn cũng không hiểu được, chuyện này sẽ làm cho Diêu Tín Hoa thống khổ như vậy. Bình thường xem bộ dáng nàng sinh long hoạt hổ, tức giận giơ chân, bỗng nhiên thấy nàng suy yếu đến mức khí lực ôm lấy hắn cũng không có, thực làm hắn đau lòng hỏng rồi, hận không thể thay nàng thừa nhận thống khổ.
Về phần hết thảy chi tiêu ở khách điếm, đều là do Diệp Thiếu Phong kiếm. Trong đó có tiền riêng hắn để dành hồi ở trong miếu đổ nát, cũng có tiền bọn họ ngẫu nhiên bán tranh thêu khi đi qua thành trấn. Thời điểm Diêu Tín Hoa mang hắn rời đi, dù không mang theo bao nhiêu tiền tài, nhưng không quên đem dụng cụ thêu cùng giấy bút mà Diệp Thiếu Phong nhiều năm qua chưa từng rời tay ở trong bao đồ. Dù là ở trong núi hoang dã lâm, nàng cũng không quên để cho hắn ôn tập nữ hồng.
Tiểu bạch thỏ cùng tiền riêng.
Phong cùng, nhật lệ, một tuấn nam ngồi bên cửa sổ ngẩn người.
Bỗng nhiên, một con thỏ nhỏ tuyết trắng đáng yêu nhất bật nhất bật nhảy đến trong ngôi miếu đổ nát, luôn nhảy đến bên chân tuấn nam. Nó nâng đầu, hai con ngươi đỏ như là có điều cầu nhìn chằm chằm tuấn nam, đáng yêu cực kì.
Tuấn nam lộ ra một nụ cười rất ôn nhu, một tay bắt lấy hai cái lỗ tai dài của con thỏ nhỏ, một tay nâng mông nó lên, nhẹ nhàng bế nó vào trong lòng.
“Tiểu bạch thỏ lạc đường, tìm ta có việc gì sao? Cái gì? Không tìm thấy ca ca? Thật đáng thương nha. Bất quá đừng lo, ca ca ngươi nhất định bình an vô sự. Mau về nhà đi thôi."
Tuấn nam lại nhẹ nhàng thả tiểu bạch thỏ lại trên đất, vỗ cái mông nhỏ của nó đẩy nó đi.
Từ sớm tinh mơ, trong miếu luôn truyền ra tiếng khóc tinh tế.
“Ô ô… Ô ô ô… Ô ô ô ô ô…"
Tuấn nam ánh mắt có chút mê man nhìn về phương xa, thật lâu sau, lắc đầu, thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
Thật lâu về sau lúc nửa đêm.
“Tiểu Phong! Nhanh đào tiền ngươi chôn dưới gốc cây ra mau!" Nàng bỗng nhiên lay tỉnh hắn.
Hắn mơ mơ màng màng mở nửa mắt: “Tiền gì?"
“Chính là tiền công ngươi bị Ôn bán hàng rong áp bức!"
Hắn tỉnh táo lại trong nháy mắt: “Ngươi nói cái gì?" Không thể nào? Hắn che giấu rất khá a! Làm sao có thể lộ ra được?
“Ngu ngốc! Ta đã sớm biết ngươi lén giấu tiền riêng! Mở một mắt nhắm một mắt mà thôi!" Tiểu ngốc tử này, thật đúng là cho rằng có thể lén lút làm gì dưới mí mắt nàng a. “Nhanh đi đào ra!"
“Dùng làm gì?" Nàng không phải là luôn coi tiền tài là cặn bã sao? Chẳng lẽ muốn hắn đào ra quăng vào nhà vệ sinh?
Nhỏ giọng: “Phí trốn chạy!"
Gì?
Ba tháng sau, liền ngay cả thời gian nêu câu hỏi cũng không cho, Diêu Tín Hoa chân truốc đá Phong Vô Tình đã lợi dụng xong ra khỏi miếu đổ nát, sau lưng liền lôi kéo Diệp Thiếu Phong trốn chạy.
Mọi người bị vứt bỏ bi thống khóc thành một đoàn, sau đó ngạc nhiên phát hiện, dưới đất cư nhiên chôn không ít tiền, vì thế chia nhau gần hết, cầm phần của chính mình tản đi tứ phía thiên nhai.
Tuy đã qua tháng tám, nhưng trời vẫn gắt, thu hỏa bức người.
Trên con đường nhỏ, một chiếc xe ngựa nhỏ ủ rũ đi tới. Người đánh xe cúi đầu ngủ dật, cũng không sợ đi sai đường. Đại khái ngựa là ngựa già, cũng liền tùy vào tự thân đi rồi.
A – rất hạnh phúc nga!
Diêu Tín Hoa lăn một cái trên một tảng đá lớn. Trời xanh mây trắng, súi nước thanh lương. Lựa chọn đi đường mòn xuyên núi là quyết sách anh minh cỡ nào a!
Cô lỗ lỗ…
Đáng tiếc bụng không tốt, vô cùng phá hư ý cảnh.
“Còn chưa bắt được sao? Ta sắp chết đói rồi!"
Chính xác là, công lực bắt cá của đồng dưỡng phu quá kém, làm cho Diêu Tín Hoa đói hôn mê bên dòng suối.
Từ khi hai người rời đi miếu đổ nát bắt đầu lưu lạc, Diệp Thiếu Phong liền phát hiện, chủ tử này của hắn trừ bỏ bản sự xin cơm cao siêu ra, nấu cơm tuyệt không dám khen tặng. hắn hoài nghi nữ nhân này có phải vì trù nghệ quá tệ mới lựa chọn xin cơm sống qua ngày hay không.
Tóm lại, khi đường bọn hắn chọn càng ngày càng hoang tàn vắng vẻ, sinh kế lại càng đè nặng lên vai Diệp Thiếu Phong.
Dựa theo cách nói của Diêu Tín Hoa chính là: dưỡn phu ngàn ngày, dùng phu nhất thời. Rốt cuộc cũng đến phiên hắn dưỡng nàng. Giống như lời thề son sắt lúc trước “Chỉ có nàng dưỡng hắn không có hắn dưỡng nàng" kia căn bản không phải nàng nói ra.
“Đã nói bắt thỏ hoang cho ngươi ăn…" Lại muốn hắn bắt cá.
Diêu Tín Hoa quệt miệng: “Con thỏ đáng yêu như vậy, nhân gia mới không bỏ được mà ăn đâu!" Mới là lạ! Nàng thuần túy là vì thưởng thức cẳng chân xinh đẹp của đồng dưỡng phu. Nếu không kêu hắn bắt cá, làm sao buộc hắn xắn quần xuống nước được đây?
Cuộc sống thật tốt đẹp, thần tiên cũng không khoái hoạt được như nàng.
“Chúng ta đến cùng là muốn đi đâu?" Bọn họ một đường đi theo hướng nam, nàng cũng không nói cho hắn cụ thể là muốn đi đâu.
Nàng bị sắc đẹp hắn mê hoặc có chút không yên lòng: “Ân… Ta ngẫm lại… Tứ Xuyên đi? Ta nghe nói nơi đó có địa pương có cảnh sắc rất đẹp, đã sớm muốn đi xem."
“Nga --?" Hắn không cho là đúng lên tiếng trả lời. Từ khi Phong Vô Tình xuất hiện, hắn bắt đầu nhận ra Diêu Tín Hoa nói chuyện rất không có lí lẽ, nàng nói một, hắn sẽ đoán bên dưới có hay không cất giấu hai ba.
Đi Tứ Xuyên ngắm phong cảnh? Hắn mới không tin là chỉ đơn thuần như vậy a!
Vì thế bọn họ đi a đi, từ giữa mùa thi đến khi rét đậm, từ rét đậm đi đến đầu mùa xuân, mất hơn nửa năm thời gian mới đi đến đất Thục.
Diêu Tín Hoa tựa hồ cũng không sốt ruột, dọc theo đường đi đi nơi này đi dạo đi nơi đó đi dạo, hơn nữa chọn nhiều sơn đạo hẻo lánh hoặc đường thủy, rất ít khi tiến vào thành trấn. Chỉ trừ thời gian mùa đông trời giá rét đông lạnh, nàng vốn có tật xấu tay chân lạnh như băng, nguyệt sự tới gần, hàn càng thêm hàn hư càng thêm hư, đau đến nàng sắc mặt tái nhợt, nửa bước cũng nhích không nổi, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, chỉ có thể tùy ý Diệp Thiếu Phong cõng nàng vào thành trụ hai ngày trong khách sạn. Chỉ cần thân mình khỏe lên một xhut1, liền rời đi ngay, tiếp tục làm dã nhân nơi núi rừng của nàng.
Hắn vốn không hiểu được chuyện nguyệt sự của nữ hài tử, vẫn là Phong Vô Tình vụng trộm nói cho hắn, hắn mới biết được cái mà Diêu Tín Hoa gọi là khi trưởng thành hàng tháng đều sẽ đổ máu là chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn cũng không hiểu được, chuyện này sẽ làm cho Diêu Tín Hoa thống khổ như vậy. Bình thường xem bộ dáng nàng sinh long hoạt hổ, tức giận giơ chân, bỗng nhiên thấy nàng suy yếu đến mức khí lực ôm lấy hắn cũng không có, thực làm hắn đau lòng hỏng rồi, hận không thể thay nàng thừa nhận thống khổ.
Về phần hết thảy chi tiêu ở khách điếm, đều là do Diệp Thiếu Phong kiếm. Trong đó có tiền riêng hắn để dành hồi ở trong miếu đổ nát, cũng có tiền bọn họ ngẫu nhiên bán tranh thêu khi đi qua thành trấn. Thời điểm Diêu Tín Hoa mang hắn rời đi, dù không mang theo bao nhiêu tiền tài, nhưng không quên đem dụng cụ thêu cùng giấy bút mà Diệp Thiếu Phong nhiều năm qua chưa từng rời tay ở trong bao đồ. Dù là ở trong núi hoang dã lâm, nàng cũng không quên để cho hắn ôn tập nữ hồng.
Tiểu bạch thỏ cùng tiền riêng.
Phong cùng, nhật lệ, một tuấn nam ngồi bên cửa sổ ngẩn người.
Bỗng nhiên, một con thỏ nhỏ tuyết trắng đáng yêu nhất bật nhất bật nhảy đến trong ngôi miếu đổ nát, luôn nhảy đến bên chân tuấn nam. Nó nâng đầu, hai con ngươi đỏ như là có điều cầu nhìn chằm chằm tuấn nam, đáng yêu cực kì.
Tuấn nam lộ ra một nụ cười rất ôn nhu, một tay bắt lấy hai cái lỗ tai dài của con thỏ nhỏ, một tay nâng mông nó lên, nhẹ nhàng bế nó vào trong lòng.
“Tiểu bạch thỏ lạc đường, tìm ta có việc gì sao? Cái gì? Không tìm thấy ca ca? Thật đáng thương nha. Bất quá đừng lo, ca ca ngươi nhất định bình an vô sự. Mau về nhà đi thôi."
Tuấn nam lại nhẹ nhàng thả tiểu bạch thỏ lại trên đất, vỗ cái mông nhỏ của nó đẩy nó đi.
Từ sớm tinh mơ, trong miếu luôn truyền ra tiếng khóc tinh tế.
“Ô ô… Ô ô ô… Ô ô ô ô ô…"
Tuấn nam ánh mắt có chút mê man nhìn về phương xa, thật lâu sau, lắc đầu, thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
Thật lâu về sau lúc nửa đêm.
“Tiểu Phong! Nhanh đào tiền ngươi chôn dưới gốc cây ra mau!" Nàng bỗng nhiên lay tỉnh hắn.
Hắn mơ mơ màng màng mở nửa mắt: “Tiền gì?"
“Chính là tiền công ngươi bị Ôn bán hàng rong áp bức!"
Hắn tỉnh táo lại trong nháy mắt: “Ngươi nói cái gì?" Không thể nào? Hắn che giấu rất khá a! Làm sao có thể lộ ra được?
“Ngu ngốc! Ta đã sớm biết ngươi lén giấu tiền riêng! Mở một mắt nhắm một mắt mà thôi!" Tiểu ngốc tử này, thật đúng là cho rằng có thể lén lút làm gì dưới mí mắt nàng a. “Nhanh đi đào ra!"
“Dùng làm gì?" Nàng không phải là luôn coi tiền tài là cặn bã sao? Chẳng lẽ muốn hắn đào ra quăng vào nhà vệ sinh?
Nhỏ giọng: “Phí trốn chạy!"
Gì?
Tác giả :
Tuyền Trúc Trà