Kế Hoạch Dụ Dỗ

Chương 8

Sau khi đồng ý ở chung cùng Tô Lâm không lâu thì Trương Thiết Trụ đã hối hận, toàn bộ căn hộ chỉ có một cái phòng ngủ!

Trương Thiết Trụ sợ mình lại chọc giận Tô Lâm lần nữa nên lơ đãng ám chỉ về vấn đề phòng ngủ với Tô Lâm.

Nào biết Tô Lâm lại vung tay lên, sảng khoái nói: "Vậy thì ngủ chung một phòng."

Tô Lâm quay lưng lại lén cười trộm, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà lúc trước anh quyết định chọn căn này, không có phòng ngủ dự bị, nếu ở cùng một phòng ngủ, vậy chuyện ngủ cùng một giường không phải sẽ là chuyện nước chảy thành sông, thuận lý thành chương sao.

Trương Thiết Trụ giả vờ không nghe thấy Tô Lâm nói, dạo qua một vòng mới nói: "Vậy cô* cứ ở phòng đó đi, tôi ngủ dưới đất trong phòng khách là được rồi."

(*): Bây giờ Trương Thiết Trụ vẫn còn đang tưởng Tô Lâm là nam nên mình sẽ để xưng hô là "cô" nhé

"Ngủ đất?" Tô Lam trợn to mắt nhìn Trương Thiết Trụ: "Ngủ dưới đất không tốt cho sức khỏe."

"Sức khỏe của tôi rất tốt, không có gì đáng ngại." Trương Thiết Trụ cười ngây ngô sờ sờ đầu.

"Ngu ngốc." Tô Lâm liếc Trương Thiết Trụ một cái, trong lòng tức giận đi vào phòng ngủ.

"Thùng thùng..." Tiếng đập cửa vang lên.

"Vào đi."

Tô Lâm tức giận thuận miệng đáp, xoay người nhìn thấy trong tay Trương Thiết Trụ xách mấy bao hành lý, trong lòng có chút cảm động.

"Tôi đã dọn dẹp xong nhà cửa rồi, tôi thấy đồ đạc của cô vẫn còn ở ngoài phòng khách nên muốn giúp một chút..."

"Vào đi." Tô Lâm nghiêng người cho Trương Thiết Trụ tiến vào, anh vẫn rất hưởng thụ nam nhân chu đáo phục vụ.

Trong phòng không có giường nhưng vẫn có tủ gỗ, tất cả đều được khảm trên vách tường. Tô Lâm cũng không bận tâm Trương Thiết Trụ nữa, cứ như vậy trực tiếp kéo một cái vali nhỏ qua mở ra.

Thế nhưng bên trong toàn là quần lót?!

Khuôn mặt ngăm đen của Trương Thiết Trụ đỏ lên, nhanh chóng nhắm mắt xoay người. Tô Lâm đắc ý mà cười, anh thừa nhận là mình đang cố ý, chỉ cần thấy nam nhân, anh liền nhịn không được muốn chọc ghẹo tên gấu ngốc này, nhưng muốn Tô Lâm thật sự lấy hết đồ lót ra thì anh sẽ không, bởi vì phía bên dưới đều là quần lót nam và các loại áo ngực.

Tô Lâm nhìn nhìn năm cái vali lớn, thật sự không muốn tự mình ra tay, trước kia khi ở nhà đều là dì Thẩm hỗ trợ sắp xếp lại, trừ bỏ những đồ vật riêng tư thì anh cơ bản là rất ít khi tự xử lý.

Từ nhà xưởng chạy tới, trên người Tô Lâm đã ra mồ hôi rất không thoải mái, anh tùy tiện lấy từ trong vali một bộ quần áo mặc ở nhà đơn giản liền đi vào phòng tắm.

Trương Thiết Trụ thấy anh muốn tắm rửa, nhìn giờ, hắn chạy nhanh ra ngoài tính toán mua một ít đồ ăn về. Trương Thiết Trụ vốn là nghĩ một mình ở bên ngoài ăn đại một ít cơm rồi về, nhưng nghĩ đến Tô Lâm đã giúp mình một việc lớn, liền quyết định mua đồ ăn ngon hơn, xem như là cảm ơn.

Khi Trương Thiết Trụ trở về, vừa mở cửa ra liền thấy Tô Lâm đang đưa lưng về phía hắn, đứng ở phòng khách cầm khăn lông xoa xoa mái tóc đen ướt đẫm.

Tô Lâm mới ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay màu trắng dài tới đầu gối, ngay cả đồ lót cũng không mặc, giọt nước trên tóc không ngừng chảy xuống, lướt qua cái áo thun mỏng manh để lại từng vệt nước.

Nghe được tiếng động phía sau, Tô Lâm xoay người, động tác lau tóc không dừng lại, rất nhiều giọt nước dừng trên bộ ngực cao ngất, hai điểm hồng nhạt như ẩn như hiện.

Có lẽ là đã đói bụng, Tô Lâm hít hít cái mũi, bị một trận mùi thơm hấp dẫn, anh chạy chậm đến trước mặt Trương Thiết Trụ, ngồi xổm xuống ghé sát vào hộp cơm trên tay đối phương.

Toàn thân Trương Thiết Trụ cứng đờ, trong nháy mắt Tô Lâm cúi người xuống, từ cổ áo thun rộng thùng thình, hắn thấy rõ hai con thỏ hình dáng đẹp mắt trước ngực Tô Lâm.

Trương Thiết Trụ thật sự không phải là cố ý nhìn, hắn chỉ là bị cách ăn mặc của Tô Lâm làm cho kinh sợ, còn chưa lấy lại tinh thần, đối phương đã chạy đến trước mặt hắn cúi người. Trương Thiết Trụ bộ dáng cao lớn, đôi mắt không để ý liền thấy toàn bộ phong cảnh phía trong của đối phương.

Trương Thiết Trụ vội vàng nhắm hai mắt lại, đứng thẳng tắp không dám lộn xộn, hắn có thể ngửi được trên người Tô Lâm đang tỏa ra từng đợt mùi sữa tắm hương trà tươi mát trong trẻo.

May mà Trương Thiết Trụ vẫn lâm vào trong khiếp sợ chưa hồi thần nên hắn không phát hiện nửa người dưới của Tô Lâm nhiều thêm một cây côn th*t so với phụ nữ.

Tô Lâm trực tiếp đoạt lấy hộp cơm, mở túi nilon ra, trong nhà không có sô pha, anh liền dứt khoát xếp bằng ngồi trên sàn nhà, sàn nhà được làm bằng gỗ, mới vừa được Trương Thiết Trụ lau sạch, không có dơ.

Trương Thiết Trụ nghe thấy tiếng động Tô Lâm ngồi dưới đất, càng không dám mở mắt, hắn sợ lại lần nữa nhìn thấy cảnh đẹp kia. Trương Thiết Trụ cảm thấy chính mình đã chiếm tiện nghi của Tô Lâm, hung hăng mắng chính mình, biết rõ trong nhà có người mà còn không chịu chú ý.

"Anh ăn chưa?"

Tô Lâm ăn cháo thịt nạc với trứng vịt bắc thảo, chỉ cảm thấy mùi vị rất ngon lại thơm, vô cùng dễ ăn.

"Ăn, ăn rồi."

Vì để cảm ơn Tô Lâm đã thu lưu mình, Trương Thiết Trụ cố ý đi hai con phố, đặc biệt đến cửa hàng đã có tiếng trăm năm này mua cháo thịt nạc, chỉ là một chén cháo cộng thêm một dĩa đồ ăn đã mất của hắn một trăm đồng. Cháo đắt như vậy, hắn cũng không dám ăn, tùy ý mua năm cái bánh trứng ba đồng ven đường giải quyết bữa tối.

"Anh đứng ở cửa làm cái gì, còn không mau vào nhà?"

Lúc này Trương Thiết Trụ mới phản ứng lại cửa còn chưa có khóa, sợ bị hàng xóm nhìn thấy tình hình trong phòng, cuống quít xoay người đóng cửa.

Trương Thiết Trụ quá lo lắng nên đã quên căn hộ này nằm trên tầng cao nhất, mà trùng hợp tầng này cũng chỉ có một phòng, bên kia là vách tường, sẽ không sợ bị hàng xóm nhìn thấy.

Tô Lâm thấy Trương Thiết Trụ đóng cửa xong liền không quay đầu lại nữa, cơ thể đứng thẳng tắp cứng đờ, Tô Lâm là người thông minh, suy nghĩ một xíu đã hiểu rõ tại sao nam nhân lại hoảng loạn như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, thú vui đùa giỡn của Tô Lâm nổi lên, anh đặt chén đũa xuống, để chân trần cố ý đi đến chỗ Trương Thiết Trụ.

Trương Thiết Trụ không bị điếc, ngược lại rất nhạy bén, hắn đương nhiên biết Tô Lâm ở phía sau, nhưng hắn lại không dám xoay người, hắn sợ xúc phạm đối phương, chỉ có thể ổn định hô hấp, đôi tay nắm chặt, nhắm mắt lại không ngừng lẩm nhẩm "a di đà phật", chỉ là trong đầu không biết vì sao cứ hiện lên đôi chân thon dài trắng nõn của Tô Lâm cùng với phòng cảnh tươi đẹp trước ngực.

Cứ nghĩ như vậy, Trương Thiết Trụ liền cảm thấy trong mũi phát ngứa, thân dưới dâng lên một trận nóng bức.

Loại cảm giác nóng rực mãnh liệt này có chút xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc, Trương Thiết Trụ chỉ có ở trong mơ mới có cảm thụ như vậy.

Trương Thiết Trụ hận không thể tát chính mình một cái làm cho đầu óc thanh tỉnh lại, hắn thế nhưng, thế nhưng lại nghĩ đến Tô Lâm mà cứng lên.

Ngay cả ý muốn chết Trương Thiết Trụ cũng có, tuy rằng hắn không gặp qua nhiều phụ nữ nhưng cũng không ít, chỉ là trước nay hắn chưa từng lâm vào cảnh ngộ xấu hổ như hôm nay. Giờ phút này hắn chỉ hi vọng Tô Lâm mau rời đi, nếu không một cái bọc lớn dưới háng hắn như vậy chỉ sợ Tô Lâm sẽ phát hiện.

Tô Lâm sẽ tức giận sao?

Tưởng tượng đến cảnh Tô Lâm phát hiện mà chán ghét hắn, ánh mắt ghét bỏ, trong lòng Trương Thiết Trụ không biết tại sao lại nổi lên một trận mất mát, hắn giống như là không muốn bị Tô Lâm hiểu lầm cùng ghét bỏ.

Tô Lâm nhìn Trương Thiết Trụ nửa ngày không đáp lại, hừ một tiếng quay đầu đi mất, ăn cháo xong liền quay về phòng ngủ.

Lúc này Trương Thiết Trụ mới thở ra một hơi, cẩn thận lắng nghe, phòng khách đã không còn chút tiếng động nào, bấy giờ hắn mới nhanh chóng chạy vào phòng tắm, đi giải quyết dục vọng đã cứng ngắc.

Nhà mới không có giường, bầu trời cũng tối sầm, cho dù bây giờ hai người ra ngoài mua đồ dùng thì cũng không thể đưa đến trong đêm nay, may mà Trương Thiết Trụ lúc trước dọn tới có mang theo đệm chăn dự bị. Hắn trải một lớp đệm trên sàn phòng khách, mới vừa nằm xuống, bên người liền có thêm một cơ thể mảnh khảnh dán tới.

Thân mình cứng lại, Trương Thiết Trụ đột nhiên mở hai mắt, quay đầu nhìn lại đã thấy Tô Lâm đang nằm phía bên phải hắn, nghiêng mình dựa vào hắn, đùi phải vừa vặn đặt ở vị trí xấu hổ dưới bụng hắn.

Tô Lâm quay về phòng mặc thêm một cái quần lót đặc chế, che lấp côn th*t tinh xảo dưới hạ thân.

Chờ khi anh ra tới, liền phát hiện tên gấu ngốc đang trải đệm trên sàn nhà, không có giường, Tô Lâm cũng trực tiếp nằm xuống.

Đôi tay Tô Lâm không ngừng cọ loạn trên ngực Trương Thiết Trụ, cẳng chân thon dài thỉnh thoảng lại cọ xát vị trí mẫn cảm của nam nhân, làm cho Trương Thiết Trụ cứng ngắc không dám lộn xộn, nhưng hô hấp của hắn đã hỗn loạn nặng nề, Tô Lâm nghe được rành mạch, trong lòng anh không khỏi có chút đắc ý.

Trên đời này làm gì có Liễu Hạ Huệ, cho dù có, cũng là do mỹ nữ đã đầu thai sai chỗ, không thể trở thành một mỹ nam.

Động tác Tô Lâm càng ngày càng buông thả, tay phải thậm chí đã vói vào trong áo Trương Thiết Trụ.

"Lấy tay ra."

Trương Thiết Trụ rốt cuộc không nhịn được, bắt lấy bàn tay lộn xộn của Tô Lâm, hai chân kẹp lại, giam cầm cái đùi đang tác quái của anh.

Chỉ là cứ như vậy, hai người càng thêm có vẻ ái muội không rõ, tư thế giống như là Trương Thiết Trụ giang hai tay ôm trọn Tô Lâm vào trong ngực.

Tô Lâm mờ ám thổi một ngụm khí nóng bên tai nam nhân, hô hấp nóng rực làm cho Trương Thiết Trụ giật mình, vội vàng đẩy Tô Lâm ra.

"Trong phòng không có giường, tôi chỉ có thể ngủ cùng anh, cũng đâu phải là chưa từng ngủ chung."

Tô Lâm ngồi thẳng lại, xoa xoa cánh tay bị sàn nhà cọ đến đỏ, bất mãn nói.

"Cô...cô là phụ nữ, tôi là đàn ông." Trương Thiết Trụ nói lắp giải thích.

Tô Lâm có một lúc đã rất hận bộ dáng bây giờ của chính mình, nếu là nam, anh đã có thể danh chính ngôn thuận cùng chung chăn gối với nam nhân, sau đó nước chảy thành sông rồi.

Chỉ là Tô Lâm hiểu rõ, tên gấu ngốc này chưa chắc có cảm giác đối với đàn ông, nhưng thật ra bộ dáng trang điểm bây giờ còn có thể khơi lên hứng thú của nam nhân.

Tô Lâm muốn chờ đến khi ăn Trương Thiết Trụ vào trong miệng, lấy tính cách thành thật của nam nhân, cũng không sợ hắn sẽ không phụ trách.

"Vậy anh nói xem bây giờ tôi ngủ chỗ nào?"

Tô Lâm ôm cánh tay, nghiền ngẫm mà nhìn Trương Thiết Trụ.

"Tôi, tôi trải chăn đệm cho cô."

Nói xong, Trương Thiết Trụ đến chỗ hành lý, tìm một cái chăn bông dự bị, quay lưng lại trải trên sàn nhà, nhưng vẫn không dám liếc nhìn Tô Lâm một cái.

Tô Lâm chán nản, nhưng cũng không còn cách nào, buồn bực nằm xuống, xoay người lại không muốn để ý đến con gấu ngốc này nữa.

Qua hai ngày là đến cuối tuần, trong xưởng cho nghỉ phép, Tô Lâm đề nghị cùng đi mua đồ dùng. Trương Thiết Trụ cũng không muốn lại ngủ cùng Tô Lâm trong một cái phòng khách nữa, cũng không biết có phải Tô Lâm cố ý hay không, mấy ngày nay hắn cứ cảm thấy Tô Lâm cứ luôn ăn mặc quần áo hở hang lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn, đáng thương Trương Thiết Trụ đã chảy máu mũi vô số lần, một ngày phải tắm nước lạnh đến bốn năm lần.

Ngày thường Tô Lâm mua sắm tiêu phí rất nhiều, hai người kêu taxi đi đến trung tâm thương mại nổi tiếng nhất trong thành phố.

Tô Lâm ngựa quen đường cũ mà dẫn Trương Thiết Trụ lên lầu bốn bán đồ gia dụng.

Nhân viên bán hàng ở chỗ này đã lăn lê bò lết mấy năm, liếc mắt một cái đã nhìn ra là ai làm chủ, các cô thân thiện giới thiệu cho Tô Lâm các loại gia cụ, Trương Thiết Trụ bị bỏ mặc ở một bên, các cô chỉ cho rằng nam nhân mặc áo sơ mi ố vàng này là người hầu của Tô Lâm.

Nhân viên nói chuyện giống như là nổ pháo, ríu rít không ngừng, trên mặt Tô Lâm đã lộ ra không kiên nhẫn, anh đi một chuyến này là muốn thương lượng mua đồ với con gấu ngốc, có các cô ở đây, anh sao có thể thương lượng với hắn nữa chứ?

Tô Lâm vừa định phát tác, đã bị Trương Thiết Trụ kéo qua một bên.

Trương Thiết Trụ thật cẩn thận mà ghé vào bên tai anh, nhẹ giọng nói: "Tô Lâm, cô chắc chắn muốn mua ở chỗ này sao?"

"Tô Lâm" là cách gọi mà Tô Lâm ép buộc Trương Thiết Trụ gọi, hai người ở chung mấy ngày, Tô Lâm rất phiền chán hắn mỗi lần đều gọi anh là "xưởng trưởng", có vẻ khoảng cách giữa hai người rất xa.

"Sao vậy? Anh thấy đồ ở đây không tốt hả?" Tô Lâm nghi hoặc hỏi.

"Không phải, đồ dùng ở đây rất đắt, vừa rồi tôi đã xem qua. Nếu cô tin tôi, tôi mang cô đi chỗ này, tuy rằng là chợ second-hand nhưng đồ chắc chắn còn rất mới,vgiá rẻ hơn một nửa ở đây."

Tuy Trương Thiết Trụ rất nhỏ giọng, nhưng mấy nhân viên phía sau có lỗ tai rất nhạy bén, nghe được Trương Thiết Trụ nói, nhịn không được thở hổn hển, trong miệng phun ra: "Đồ quê mùa, không có tiền còn đến đây."

Tô Lâm vốn còn đang đắm chìm trong không khí ngọt ngào thân mật kề tai nói nhỏ với Trương Thiết Trụ, liền nghe đến phía sau truyền đến lời nói khinh miệt, tức khắc trong lòng liền bốc lên một ngọn lửa hừng hực. Anh bước tới trước mặt mấy nhân viên kia.

"Xin lỗi ngay lập tức, cô Lâm, tôi chỉ cho cô duy nhất một cơ hội."

Tô Lâm dù sao cũng là đàn ông, tuy rằng chỉ cao 1m73, nhưng so với mấy cô nhân viên dáng người nhỏ nhắn vẫn cao hơn không ít, hơn nữa ngày thường Tô Lâm vẫn có thói quen ngồi trên vị trí cao, trên người mang theo một cỗ khí thế sắc bén làm cho người ta sinh ra sợ hãi.

Nhân viên bán hàng cũng bị dọa đến run lên, cô giống như là đã phát hiện Tô Lâm không phải là một khách hàng dễ chọc, thông minh mà cúi người 90 độ, khách khí xin lỗi với Trương Thiết Trụ.

Trải qua một màn không thoải mái vừa rồi, Tô Lâm rốt cuộc cũng không còn tâm trạng dạo trong trung tâm này nữa, anh ôm cánh tay Trương Thiết Trụ đi thẳng ra cửa.
Tác giả : Thanh Chu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại