Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ
Chương 81
Edit: Trang dung hoa
Beta: Vi thục nghi
Cả ngày hôm sau, Ôn Như Thị đều không nhìn thấy bóng dáng Angus. Đúng là nhà đã bị dột lại còn gặp mưa đêm, đã không thấy Angus, Ethel lại còn bỏ ra một số tiền lớn để mời phù thủy Gloria đến, bà ta đang trên đường tới thành.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể chạy cả đêm vào thành tìm Meryl lần nữa.
Gloria là một trong những phù thủy giỏi nhất ở gần thành, Ôn Như Thị tin chắc bà ta có thể giúp Ethel tìm được tung tích chiếc chìa khóa. Nhưng cũng vì vậy, sau khi Ethel chuyển hóa, rất có thể cô ta sẽ lập tức phát hiện sự tồn tại của cô.
“Muộn nhất là ngày kia Gloria sẽ tới nơi. Nếu trước khi Gloria tới, chúng ta vẫn không tìm được cách đuổi Ethel đi… " Ôn Như Thị ngồi trên ghế salon, nhặt một cọng thảo dược, chậm rãi nói.
Hiện giờ sức mạnh của Meryl quá yếu, không có người lớn giúp đỡ, rất khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này trong thời gian ngắn như vậy.
Cho dù trong khoảnh khắc sinh tử nguy cấp, giọng nói của cô vẫn không có chút nóng vội nào, “Ngày mai cô hãy rời khỏi đây, tới núi Guimaras đi, nhìn vẻ ngoài Cecil mạnh mẽ là thế, nhưng rất dễ mềm lòng, cô chỉ cần tiếp cận anh ta trước khi anh ta hắc hoá, tận dụng dáng vẻ yếu ớt của cô bây giờ, tỷ lệ thành công rất lớn."
Viền mắt Meryl hơi ửng hồng, sao cô có thể không biết, Ôn Như Thị sợ sau khi Ethel trở thành ma cà rồng sẽ đối phó với cô.
Tuy đặc quyền kia giúp cô không bị trục xuất khỏi cơ thể, nhưng cũng khiến linh hồn cô lưu lại ở thế giới này bị tổn thương nặng, bằng không cô sẽ không chỉ có thể ra ngoài hành động sau khi Ethel ngủ say.
Các cô đều không dám khẳng định, lỡ như Ôn Như Thị bị loại trừ, có thể bị số một của Ám Thứ đọc ký ức hay không. Nếu vậy, sự tồn tại của Meryl sẽ bị lộ, sau đó, tất cả người chấp hành của Lưu Quang có tư cách dự thi ở thế giới này, đều sẽ bị Ám Thứ loại bỏ.
Chắc chắn đó không phải là kết quả mà các cô mong muốn.
Meryl khịt khịt mũi, thở ra một hơi, nếu cô rời đi, rất có thể sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, Ôn Như Thị nói như vậy, ý muốn cô chạy thoát thân một mình!
“Tuy rằng tôi không có cách đưa cô ta ra khỏi thân xác của cô, nhưng tôi đã tìm được một biện pháp để phòng ngự," cô xoay người trèo lên ghế, rút một cuốn sách to dày từ giá sách, gạt đồ vật trên bàn ra rồi đặt lên trên, “Cũng không biết có hiệu quả hay không, nhưng, coi như cố gắng chữa ngựa chết thành ngựa sống, ít nhất thì cũng tốt hơn so với việc không làm gì."
Ôn Như Thị giương mắt, gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn." Dù có ích hay không, cô cũng nhận phần ân tình này của cô ấy.
Cho đến nay, cô vẫn quen ở một mình, nói thật, trong công ty cô cũng chưa từng trao đổi nhiều với những người chấp hành khác, ngoài lúc làm việc, Ôn Như Thị đều lạnh lùng.
Nhưng lần này, hoàn cảnh khó khăn làm cô nhận thức được một bài học, không có ai là toàn năng. Tuy Ethel dùng thủ đoạn không vẻ vang để đối phó với cô, tính tình lại tự phụ, nhưng cô không thể không thừa nhận, xét trên những phương diện khác, Ethel quả thật rất mạnh.
Nhưng Ôn Như Thị rất vui vẻ, vì ở thời điểm gian nan này, cô còn có thể gặp được một người bạn thật tâm với cô —— nếu như cô thật sự thất bại, cô cũng hi vọng sau này con đường Meryl đi sẽ ít chông gai hơn.
“Cô nói gì vậy, giúp cô cũng là giúp chính tôi, tôi cũng không muốn bị người của Ám Thứ truy sát đến cùng trời cuối đất đâu." Meryl hung dữ trừng cô, chỉ tiếc với vẻ ngoài loli của mình, biểu cảm của cô chỉ làm người khác cảm thấy buồn cười.
Dường như cô cũng biết ánh mắt của mình không có chút lực sát thương nào, lại vùi đầu mở trang sách, đầu gục xuống bàn tìm lại bùa chú cô đã tìm được lúc trước, cũng không ngẩng đầu lên nữa, thuận miệng nói: “Cô đi lấy một cái đĩa, lấy một ít máu của cô ra, lát nữa cần dùng đến."
Ôn Như Thị nghe vậy đứng dậy, quay lung tung một vòng trong phòng, tìm được cái đĩa, trong phòng không có dao găm, cô đành dùng một cái kéo thay thế: “Cần bao nhiêu máu?"
Meryl ngẩng đầu nhíu nhíu mày, không chắc chắn: “Cố gắng lấy nhiều một chút, đây là lần đầu tiên tôi thực hiện bùa chú này, không biết cần dùng bao nhiêu…"
Ôn Như Thị không nói gì, thở dài: “Được rồi, chỉ mong sáng sớm ngày mai, khi Ethel tỉnh dậy nhìn thấy vết thương sẽ không quá kinh ngạc." Cũng may cái kéo khá sắc bén, một nhát cắt vào lòng bàn tay, dòng máu đỏ tươi cuồn cuộn chảy ra.
Mãi đến khi máu chảy gần đầy một đĩa, cô mới nhận lấy thuốc bột từ Meryl, tùy tiện băng bó một chút.
Meryl lấy ngón tay thấm máu, vẽ một pháp trận khó hiểu ở mi tâm của Ôn Như Thị, giữa pháp trận viết tên thật của Ôn Như Thị. Miệng cô lẩm bẩm, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không giống một bé gái 12, 13 tuổi.
Gian phòng nhỏ dần dần có gió thổi xung quanh, giọng Meryl càng lúc càng lớn, tiếng gió lớn dần, tâm đèn bùng cháy như một bó đuốc đang cháy lớn, theo giọng nói non nớt của cô, trang sách trên bàn bay lượn phần phật.
Ôn Như Thị chỉ cảm thấy mi tâm nóng rực đến phát đau, đau đớn như khắc vào linh hồn, càng lúc càng khó chịu đựng, cô cắn răng cố gắng chống đỡ, nhắm mắt đứng nguyên tại chỗ.
Dần dần, trán Meryl toát ra mồ hôi, máu trong đĩa bắt đầu ngưng tụ thành từng giọt máu nhỏ, chậm rãi bay lên không, bay về phía mi tâm Ôn Như Thị.
Từng giọt, từng giọt máu lơ lửng trong không trung, tụ lại, rồi dần dần biến mất giữa hai hàng lông mày của Ôn Như Thị
Một tia sáng đỏ lóe lên, vết máu trên mi tâm cô và trận pháp kia bỗng nhiên biến mất không còn dấu vết.
Ôn Như Thị chấn động, mở mắt thấy thân thể nhỏ nhắn của Meryl mềm nhũn ngã xuống đất, cô vội vã cúi người nâng cô ấy lên, đỡ lên ghế salon: “Meryl, cô có khỏe không?"
“Tôi không sao, chỉ hơi mất sức thôi," sắc mặt cô trắng bệch, mái tóc dài màu nâu ẩm ướt dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn, nụ cười cũng trở nên suy yếu, “Bùa chú này chỉ có thể giúp cô chắn một phần sức mạnh khi linh hồn của cô bị tấn công."
Cô dừng một chút, hồi lâu mới nói tiếp: “Tuy nhiên, cô phải nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần, nếu cô không trốn thoát thì cũng vô dụng."
Môi Ôn Như Thị khẽ động, cuối cùng không nói gì, chỉ nặng nề ôm Meryl, nhẹ giọng nói: “Sau này chỉ còn mình cô, phải bảo trọng, nếu tôi không chết, chắc chắn sẽ tới núi Guimaras tìm cô."
Nếu không chết …
Trong thế giới nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên Ôn Như Thị nói ra những lời này. Trong tay Ethel còn có đặc quyền, cô thì không có đặc quyền nào, hiện tại đường sống của cô rất mong manh.
Ôn Như Thị không muốn chết, thế nhưng ở một số thời điểm, dù ý chí mạnh mẽ thế nào cũng không thể thay đổi được tình huống.
Từ đường Red Maple đi ra, tâm trạng của cô suy sụp hơn bất cứ lúc nào.
Bóng đêm đen kịt, trên trời không có lấy một vì sao, bắt đầu từ ngày mai, cô thật sự phải chiến đấu hăng hái một mình rồi.
Ôn Như Thị giục ngựa, chậm rãi đi qua từng con phố, tiếng móng ngựa đập xuống nền đất lộc cộc vang vọng trên con đường tắt đen kịt. Cô đi rất lâu, mãi đến khi sắp đến đường cái dẫn ra khỏi thành, nhìn tường thành cũ kỹ phía trước, trong lòng Ôn Như Thị dần dần tỏa ra chiến ý.
Cô là số 1 của Lưu Quang, số 1 đánh đâu thắng đó, sao có thể yếu thế chịu thua?! Từ trước tới nay cô đều không có đặc quyền, chẳng phải vẫn có thể đặt chân tới đia vị hiện tại hay sao?!
Cô đột nhiên ghìm dây cương lại, quay đầu ngựa, mạnh mẽ quất một roi lên mông ngựa, vội vã đi về hướng tây của thành.
Đồ vật của Ethel không tiện dùng, cô phải tự chuẩn bị vũ khí mới cho mình. Ôn Như Thị gõ cửa tiệm rèn, ỷ vào địa vị của mình, buộc ông chủ còn chưa tỉnh ngủ phải bán cho cô một cái chủy thủ không có dấu của cửa hàng, trước khi đi thuận tay trả tiền bằng cái lược bằng vàng, thêm một kim tệ rồi nghênh ngang rời đi.
Ôn Như Thị ý chí dâng trào, cưỡi ngựa đi không bao xa, đột nhiên thấy ở phía trước có một người phụ nữ mặc quần áo lộ liễu đang dìu một người đàn ông xiêu xiêu vẹo vẹo đi ở ven đường, còn ân cần nói: “Nhà tôi rất bừa bộn, hay chúng ta đi khách sạn đi, cũng không tốn bao nhiêu."
Ôn Như Thị nhíu mày, thúc ngựa đi lướt qua hai người, bỗng nghe được người đàn ông kia lầm bầm: “Không đi khách sạn, bẩn."
Cô sững sờ, giọng nói kia sao lại quen tai như thế? Ôn Như Thị nghi ngờ ghìm ngựa xoay người, bước chân của người đàn ông kia loạng choạng, tóc đen rũ xuống che khuất gương mặt hắn, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp và chiếc cằm trắng nhợt của hắn.
Ôn Như Thị híp mắt nhìn một lát, cuối cùng xác định tên đàn ông say rượu này là Angus…
Cô tức giận trong lòng, cô thì ở đây mệt mỏi tìm cách bảo vệ tính mạng, tên khốn này lại có tâm trạng uống rượu mua vui! Còn định qua đêm với vũ nữ!
Lúc này, vũ nữ đang đỡ Angus cũng nhìn thấy Ôn Như Thị chắn giữa đường, trong mắt cô ta, Ôn Như Thị cưỡi một con ngựa to lớn, cằm khẽ nâng lên, ngạo mạn nhìn họ, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Cô ta ngẩn người, chần chừ chưa mở miệng, đã nghe được giọng nói lạnh lẽo từ người phụ nữ xa lạ trước mặt: “Thả hắn ra, cô có thể đi được rồi."
Cô ta chú ý tới quần áo trên người đối phương có giá trị không nhỏ, trong lòng tức giận, nhưng cũng không nỡ từ bỏ vị khách vất vả dụ dỗ được. Nếu đêm nay hầu hạ tốt, với tính cách phóng khoáng của vị này, tiện tay ném cho cô ta một khoản tiền cũng đủ để cô ta sống tốt một khoảng thời gian.
Cô ta ngượng ngùng đỡ hắn lùi về sau một bước: “Vị tiểu thư này, chúng ta không quen biết, sao tôi có thể để cô đưa bạn của tôi đi được."
“Bạn?" Ôn Như Thị cười nhạo, giục ngựa tiến lên, dùng roi ngựa nâng cằm vũ nữ lên, giọng điệu ngả ngớn, “Cô là vũ nữ của quán nào? Dám làm bạn với vị hôn phu của con gái bá tước?"
Vũ nữ nghe vậy thì sắc mặt hơi biến, vội vã buông tay, xua tay liên tục: “Không không không, tôi chỉ thấy vị này uống say, muốn đưa ngài ấy về." Không có ai đỡ, Angus chán nản ngã ngồi trên đất, lầm bầm mấy câu rồi yên lặng.
Ôn Như Thị cau mày, thu roi ngựa, ngồi thẳng lưng, không chút khách khí ra lệnh: “Đỡ hắn lên yên ngựa của tôi."
Vũ nữ sao dám không nghe theo, nhanh chóng đỡ hắn đứng lên, cố hết sức đẩy lên trên lưng ngựa. Thương thay cho cô ta, vốn chỉ là một người phụ nữ thể chất yếu ớt, cho dù có chút sức lực, cũng không xách Angus đang say bí tỉ lên yên ngựa trong thời gian ngắn được.
Ôn Như Thị vẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, không lên tiếng cũng không giúp đỡ, vũ nữ sợ đến mức sắp khóc lên, cô ta sử dụng hết sức lức từ hồi bú sữa mẹ, mệt mỏi gần chết, khó khăn lắm mới đặt được hắn ta nằm nhoài trên lưng ngựa phía sau Ôn Như Thị.
“Chuyện tối nay không được nói cho ai biết, hiểu chưa?" Ôn Như Thị thẳng lưng, bất động như cây tùng, chậm rãi nói ra lời uy hiếp.
“Hiểu." Vũ nữ chậm chạp lùi sang một bên tránh đường, dù cô ta có mười lá gan cũng không dám nói cho người khác biết cô ta mù mắt đi cướp người đàn ông của con gái bá tước…
Ôn Như Thị nhếch miệng, cũng không nhìn cô ta, chậm rãi thúc ngựa ra khỏi thành. Còn Angus ở phía sau có bị xóc nảy khó chịu hay không, cô không quan tâm, tên khốn kia đáng ra nên bị trừng trị từ sớm rồi!
Đường về rất dài, cuối cùng, nhờ cách di chuyển thô bạo của cô, Angus bị xóc nảy khó chịu mà tỉnh.
Dạ dày của hắn quay cuồng, giơ tay kéo làn váy lụa của người phụ nữ phía trước: “Dừng lại… Chết tiệt, cô là vũ nữ của quán nào…"
Vũ nữ của quán nào? Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cô vừa hỏi người khác câu này, giờ đã có người hỏi cô y như vậy, Ôn Như Thị tức giận nở nụ cười, tốc độ thúc ngựa không giảm chút nào: “Lưu Quang, thế nào? Có cần tôi giúp anh phản hồi ý kiến không?"
Angus đã quá say, không nghe rõ lời của cô, chỉ dùng sức ôm lấy hông cô, theo bản năng vịn vào thân thể cô để ngồi dậy. Lưng ngựa xóc này, bị hắn lôi kéo như thế, Ôn Như Thị suýt nữa bị Angus kéo xuống ngựa.
Cô tức giận nghiến răng, người đàn ông này say như vậy, lực cánh tay vẫn không nhẹ đi chút nào, ôm eo cô phát đau. Cô không chút lưu tình quất một roi lên người hắn: “Khốn nạn, bỏ tay ta!"
“A —-" Tên Angus làm người ta tức nghiến răng nghiến lợi kia bị quất trúng, lại vẫn có thể ngồi thẳng trên lưng ngựa đang phi nhanh, hàm dưới của hắn dựa lên một bên cổ Ôn Như Thị, mùi rượu nồng nặc, “Mèo hoang nhỏ, móng vuốt còn rất sắc."
Mèo hoang nhỏ con mẹ nhà anh ấy! Ôn Như Thị còn chưa kịp mở miệng mắng trả, đã bị động tác và lời nói tiếp theo của hắn làm tức đến ngã ngửa.
“Trên sàn nhảy nhìn rất to, sao sờ vào lại nhỏ như vậy?" Angus nghi hoặc bóp bóp, cảm giác vẫn chấp nhận được.
“Angus! Tên khốn khiếp nhà anh!" Ôn Như Thị nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình, hung ác cắn thật mạnh!
Beta: Vi thục nghi
Cả ngày hôm sau, Ôn Như Thị đều không nhìn thấy bóng dáng Angus. Đúng là nhà đã bị dột lại còn gặp mưa đêm, đã không thấy Angus, Ethel lại còn bỏ ra một số tiền lớn để mời phù thủy Gloria đến, bà ta đang trên đường tới thành.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể chạy cả đêm vào thành tìm Meryl lần nữa.
Gloria là một trong những phù thủy giỏi nhất ở gần thành, Ôn Như Thị tin chắc bà ta có thể giúp Ethel tìm được tung tích chiếc chìa khóa. Nhưng cũng vì vậy, sau khi Ethel chuyển hóa, rất có thể cô ta sẽ lập tức phát hiện sự tồn tại của cô.
“Muộn nhất là ngày kia Gloria sẽ tới nơi. Nếu trước khi Gloria tới, chúng ta vẫn không tìm được cách đuổi Ethel đi… " Ôn Như Thị ngồi trên ghế salon, nhặt một cọng thảo dược, chậm rãi nói.
Hiện giờ sức mạnh của Meryl quá yếu, không có người lớn giúp đỡ, rất khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này trong thời gian ngắn như vậy.
Cho dù trong khoảnh khắc sinh tử nguy cấp, giọng nói của cô vẫn không có chút nóng vội nào, “Ngày mai cô hãy rời khỏi đây, tới núi Guimaras đi, nhìn vẻ ngoài Cecil mạnh mẽ là thế, nhưng rất dễ mềm lòng, cô chỉ cần tiếp cận anh ta trước khi anh ta hắc hoá, tận dụng dáng vẻ yếu ớt của cô bây giờ, tỷ lệ thành công rất lớn."
Viền mắt Meryl hơi ửng hồng, sao cô có thể không biết, Ôn Như Thị sợ sau khi Ethel trở thành ma cà rồng sẽ đối phó với cô.
Tuy đặc quyền kia giúp cô không bị trục xuất khỏi cơ thể, nhưng cũng khiến linh hồn cô lưu lại ở thế giới này bị tổn thương nặng, bằng không cô sẽ không chỉ có thể ra ngoài hành động sau khi Ethel ngủ say.
Các cô đều không dám khẳng định, lỡ như Ôn Như Thị bị loại trừ, có thể bị số một của Ám Thứ đọc ký ức hay không. Nếu vậy, sự tồn tại của Meryl sẽ bị lộ, sau đó, tất cả người chấp hành của Lưu Quang có tư cách dự thi ở thế giới này, đều sẽ bị Ám Thứ loại bỏ.
Chắc chắn đó không phải là kết quả mà các cô mong muốn.
Meryl khịt khịt mũi, thở ra một hơi, nếu cô rời đi, rất có thể sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, Ôn Như Thị nói như vậy, ý muốn cô chạy thoát thân một mình!
“Tuy rằng tôi không có cách đưa cô ta ra khỏi thân xác của cô, nhưng tôi đã tìm được một biện pháp để phòng ngự," cô xoay người trèo lên ghế, rút một cuốn sách to dày từ giá sách, gạt đồ vật trên bàn ra rồi đặt lên trên, “Cũng không biết có hiệu quả hay không, nhưng, coi như cố gắng chữa ngựa chết thành ngựa sống, ít nhất thì cũng tốt hơn so với việc không làm gì."
Ôn Như Thị giương mắt, gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn." Dù có ích hay không, cô cũng nhận phần ân tình này của cô ấy.
Cho đến nay, cô vẫn quen ở một mình, nói thật, trong công ty cô cũng chưa từng trao đổi nhiều với những người chấp hành khác, ngoài lúc làm việc, Ôn Như Thị đều lạnh lùng.
Nhưng lần này, hoàn cảnh khó khăn làm cô nhận thức được một bài học, không có ai là toàn năng. Tuy Ethel dùng thủ đoạn không vẻ vang để đối phó với cô, tính tình lại tự phụ, nhưng cô không thể không thừa nhận, xét trên những phương diện khác, Ethel quả thật rất mạnh.
Nhưng Ôn Như Thị rất vui vẻ, vì ở thời điểm gian nan này, cô còn có thể gặp được một người bạn thật tâm với cô —— nếu như cô thật sự thất bại, cô cũng hi vọng sau này con đường Meryl đi sẽ ít chông gai hơn.
“Cô nói gì vậy, giúp cô cũng là giúp chính tôi, tôi cũng không muốn bị người của Ám Thứ truy sát đến cùng trời cuối đất đâu." Meryl hung dữ trừng cô, chỉ tiếc với vẻ ngoài loli của mình, biểu cảm của cô chỉ làm người khác cảm thấy buồn cười.
Dường như cô cũng biết ánh mắt của mình không có chút lực sát thương nào, lại vùi đầu mở trang sách, đầu gục xuống bàn tìm lại bùa chú cô đã tìm được lúc trước, cũng không ngẩng đầu lên nữa, thuận miệng nói: “Cô đi lấy một cái đĩa, lấy một ít máu của cô ra, lát nữa cần dùng đến."
Ôn Như Thị nghe vậy đứng dậy, quay lung tung một vòng trong phòng, tìm được cái đĩa, trong phòng không có dao găm, cô đành dùng một cái kéo thay thế: “Cần bao nhiêu máu?"
Meryl ngẩng đầu nhíu nhíu mày, không chắc chắn: “Cố gắng lấy nhiều một chút, đây là lần đầu tiên tôi thực hiện bùa chú này, không biết cần dùng bao nhiêu…"
Ôn Như Thị không nói gì, thở dài: “Được rồi, chỉ mong sáng sớm ngày mai, khi Ethel tỉnh dậy nhìn thấy vết thương sẽ không quá kinh ngạc." Cũng may cái kéo khá sắc bén, một nhát cắt vào lòng bàn tay, dòng máu đỏ tươi cuồn cuộn chảy ra.
Mãi đến khi máu chảy gần đầy một đĩa, cô mới nhận lấy thuốc bột từ Meryl, tùy tiện băng bó một chút.
Meryl lấy ngón tay thấm máu, vẽ một pháp trận khó hiểu ở mi tâm của Ôn Như Thị, giữa pháp trận viết tên thật của Ôn Như Thị. Miệng cô lẩm bẩm, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không giống một bé gái 12, 13 tuổi.
Gian phòng nhỏ dần dần có gió thổi xung quanh, giọng Meryl càng lúc càng lớn, tiếng gió lớn dần, tâm đèn bùng cháy như một bó đuốc đang cháy lớn, theo giọng nói non nớt của cô, trang sách trên bàn bay lượn phần phật.
Ôn Như Thị chỉ cảm thấy mi tâm nóng rực đến phát đau, đau đớn như khắc vào linh hồn, càng lúc càng khó chịu đựng, cô cắn răng cố gắng chống đỡ, nhắm mắt đứng nguyên tại chỗ.
Dần dần, trán Meryl toát ra mồ hôi, máu trong đĩa bắt đầu ngưng tụ thành từng giọt máu nhỏ, chậm rãi bay lên không, bay về phía mi tâm Ôn Như Thị.
Từng giọt, từng giọt máu lơ lửng trong không trung, tụ lại, rồi dần dần biến mất giữa hai hàng lông mày của Ôn Như Thị
Một tia sáng đỏ lóe lên, vết máu trên mi tâm cô và trận pháp kia bỗng nhiên biến mất không còn dấu vết.
Ôn Như Thị chấn động, mở mắt thấy thân thể nhỏ nhắn của Meryl mềm nhũn ngã xuống đất, cô vội vã cúi người nâng cô ấy lên, đỡ lên ghế salon: “Meryl, cô có khỏe không?"
“Tôi không sao, chỉ hơi mất sức thôi," sắc mặt cô trắng bệch, mái tóc dài màu nâu ẩm ướt dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn, nụ cười cũng trở nên suy yếu, “Bùa chú này chỉ có thể giúp cô chắn một phần sức mạnh khi linh hồn của cô bị tấn công."
Cô dừng một chút, hồi lâu mới nói tiếp: “Tuy nhiên, cô phải nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần, nếu cô không trốn thoát thì cũng vô dụng."
Môi Ôn Như Thị khẽ động, cuối cùng không nói gì, chỉ nặng nề ôm Meryl, nhẹ giọng nói: “Sau này chỉ còn mình cô, phải bảo trọng, nếu tôi không chết, chắc chắn sẽ tới núi Guimaras tìm cô."
Nếu không chết …
Trong thế giới nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên Ôn Như Thị nói ra những lời này. Trong tay Ethel còn có đặc quyền, cô thì không có đặc quyền nào, hiện tại đường sống của cô rất mong manh.
Ôn Như Thị không muốn chết, thế nhưng ở một số thời điểm, dù ý chí mạnh mẽ thế nào cũng không thể thay đổi được tình huống.
Từ đường Red Maple đi ra, tâm trạng của cô suy sụp hơn bất cứ lúc nào.
Bóng đêm đen kịt, trên trời không có lấy một vì sao, bắt đầu từ ngày mai, cô thật sự phải chiến đấu hăng hái một mình rồi.
Ôn Như Thị giục ngựa, chậm rãi đi qua từng con phố, tiếng móng ngựa đập xuống nền đất lộc cộc vang vọng trên con đường tắt đen kịt. Cô đi rất lâu, mãi đến khi sắp đến đường cái dẫn ra khỏi thành, nhìn tường thành cũ kỹ phía trước, trong lòng Ôn Như Thị dần dần tỏa ra chiến ý.
Cô là số 1 của Lưu Quang, số 1 đánh đâu thắng đó, sao có thể yếu thế chịu thua?! Từ trước tới nay cô đều không có đặc quyền, chẳng phải vẫn có thể đặt chân tới đia vị hiện tại hay sao?!
Cô đột nhiên ghìm dây cương lại, quay đầu ngựa, mạnh mẽ quất một roi lên mông ngựa, vội vã đi về hướng tây của thành.
Đồ vật của Ethel không tiện dùng, cô phải tự chuẩn bị vũ khí mới cho mình. Ôn Như Thị gõ cửa tiệm rèn, ỷ vào địa vị của mình, buộc ông chủ còn chưa tỉnh ngủ phải bán cho cô một cái chủy thủ không có dấu của cửa hàng, trước khi đi thuận tay trả tiền bằng cái lược bằng vàng, thêm một kim tệ rồi nghênh ngang rời đi.
Ôn Như Thị ý chí dâng trào, cưỡi ngựa đi không bao xa, đột nhiên thấy ở phía trước có một người phụ nữ mặc quần áo lộ liễu đang dìu một người đàn ông xiêu xiêu vẹo vẹo đi ở ven đường, còn ân cần nói: “Nhà tôi rất bừa bộn, hay chúng ta đi khách sạn đi, cũng không tốn bao nhiêu."
Ôn Như Thị nhíu mày, thúc ngựa đi lướt qua hai người, bỗng nghe được người đàn ông kia lầm bầm: “Không đi khách sạn, bẩn."
Cô sững sờ, giọng nói kia sao lại quen tai như thế? Ôn Như Thị nghi ngờ ghìm ngựa xoay người, bước chân của người đàn ông kia loạng choạng, tóc đen rũ xuống che khuất gương mặt hắn, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp và chiếc cằm trắng nhợt của hắn.
Ôn Như Thị híp mắt nhìn một lát, cuối cùng xác định tên đàn ông say rượu này là Angus…
Cô tức giận trong lòng, cô thì ở đây mệt mỏi tìm cách bảo vệ tính mạng, tên khốn này lại có tâm trạng uống rượu mua vui! Còn định qua đêm với vũ nữ!
Lúc này, vũ nữ đang đỡ Angus cũng nhìn thấy Ôn Như Thị chắn giữa đường, trong mắt cô ta, Ôn Như Thị cưỡi một con ngựa to lớn, cằm khẽ nâng lên, ngạo mạn nhìn họ, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Cô ta ngẩn người, chần chừ chưa mở miệng, đã nghe được giọng nói lạnh lẽo từ người phụ nữ xa lạ trước mặt: “Thả hắn ra, cô có thể đi được rồi."
Cô ta chú ý tới quần áo trên người đối phương có giá trị không nhỏ, trong lòng tức giận, nhưng cũng không nỡ từ bỏ vị khách vất vả dụ dỗ được. Nếu đêm nay hầu hạ tốt, với tính cách phóng khoáng của vị này, tiện tay ném cho cô ta một khoản tiền cũng đủ để cô ta sống tốt một khoảng thời gian.
Cô ta ngượng ngùng đỡ hắn lùi về sau một bước: “Vị tiểu thư này, chúng ta không quen biết, sao tôi có thể để cô đưa bạn của tôi đi được."
“Bạn?" Ôn Như Thị cười nhạo, giục ngựa tiến lên, dùng roi ngựa nâng cằm vũ nữ lên, giọng điệu ngả ngớn, “Cô là vũ nữ của quán nào? Dám làm bạn với vị hôn phu của con gái bá tước?"
Vũ nữ nghe vậy thì sắc mặt hơi biến, vội vã buông tay, xua tay liên tục: “Không không không, tôi chỉ thấy vị này uống say, muốn đưa ngài ấy về." Không có ai đỡ, Angus chán nản ngã ngồi trên đất, lầm bầm mấy câu rồi yên lặng.
Ôn Như Thị cau mày, thu roi ngựa, ngồi thẳng lưng, không chút khách khí ra lệnh: “Đỡ hắn lên yên ngựa của tôi."
Vũ nữ sao dám không nghe theo, nhanh chóng đỡ hắn đứng lên, cố hết sức đẩy lên trên lưng ngựa. Thương thay cho cô ta, vốn chỉ là một người phụ nữ thể chất yếu ớt, cho dù có chút sức lực, cũng không xách Angus đang say bí tỉ lên yên ngựa trong thời gian ngắn được.
Ôn Như Thị vẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, không lên tiếng cũng không giúp đỡ, vũ nữ sợ đến mức sắp khóc lên, cô ta sử dụng hết sức lức từ hồi bú sữa mẹ, mệt mỏi gần chết, khó khăn lắm mới đặt được hắn ta nằm nhoài trên lưng ngựa phía sau Ôn Như Thị.
“Chuyện tối nay không được nói cho ai biết, hiểu chưa?" Ôn Như Thị thẳng lưng, bất động như cây tùng, chậm rãi nói ra lời uy hiếp.
“Hiểu." Vũ nữ chậm chạp lùi sang một bên tránh đường, dù cô ta có mười lá gan cũng không dám nói cho người khác biết cô ta mù mắt đi cướp người đàn ông của con gái bá tước…
Ôn Như Thị nhếch miệng, cũng không nhìn cô ta, chậm rãi thúc ngựa ra khỏi thành. Còn Angus ở phía sau có bị xóc nảy khó chịu hay không, cô không quan tâm, tên khốn kia đáng ra nên bị trừng trị từ sớm rồi!
Đường về rất dài, cuối cùng, nhờ cách di chuyển thô bạo của cô, Angus bị xóc nảy khó chịu mà tỉnh.
Dạ dày của hắn quay cuồng, giơ tay kéo làn váy lụa của người phụ nữ phía trước: “Dừng lại… Chết tiệt, cô là vũ nữ của quán nào…"
Vũ nữ của quán nào? Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cô vừa hỏi người khác câu này, giờ đã có người hỏi cô y như vậy, Ôn Như Thị tức giận nở nụ cười, tốc độ thúc ngựa không giảm chút nào: “Lưu Quang, thế nào? Có cần tôi giúp anh phản hồi ý kiến không?"
Angus đã quá say, không nghe rõ lời của cô, chỉ dùng sức ôm lấy hông cô, theo bản năng vịn vào thân thể cô để ngồi dậy. Lưng ngựa xóc này, bị hắn lôi kéo như thế, Ôn Như Thị suýt nữa bị Angus kéo xuống ngựa.
Cô tức giận nghiến răng, người đàn ông này say như vậy, lực cánh tay vẫn không nhẹ đi chút nào, ôm eo cô phát đau. Cô không chút lưu tình quất một roi lên người hắn: “Khốn nạn, bỏ tay ta!"
“A —-" Tên Angus làm người ta tức nghiến răng nghiến lợi kia bị quất trúng, lại vẫn có thể ngồi thẳng trên lưng ngựa đang phi nhanh, hàm dưới của hắn dựa lên một bên cổ Ôn Như Thị, mùi rượu nồng nặc, “Mèo hoang nhỏ, móng vuốt còn rất sắc."
Mèo hoang nhỏ con mẹ nhà anh ấy! Ôn Như Thị còn chưa kịp mở miệng mắng trả, đã bị động tác và lời nói tiếp theo của hắn làm tức đến ngã ngửa.
“Trên sàn nhảy nhìn rất to, sao sờ vào lại nhỏ như vậy?" Angus nghi hoặc bóp bóp, cảm giác vẫn chấp nhận được.
“Angus! Tên khốn khiếp nhà anh!" Ôn Như Thị nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình, hung ác cắn thật mạnh!
Tác giả :
Qua Tử