Kế Hoạch Chia Tay Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 68
Thẩm Ninh đi Nhật Bản rồi, sau khi anh rời đi không lâu, trong nước liền xảy ra một đại sự liên quan với anh.
Chuyện Tiết Mạch nghĩ đến quan trọng như vậy, Hàn Văn Quân như thế nào lại quên mất chứ, cô ta vì đạt được bảo lãnh chờ thẩm vấn phải hảo hảo bảo vệ đứa nhỏ trong bụng khiến cô ta chán ghét kia, kéo dài càng lâu đối với cô ta càng có lợi, nhưng trong lòng cô ta hận a, bất kể là bên ngoài hay bên trong gia tộc, cô ta biết có rất nhiều người đang cười nhạo cô ta, muốn phát tiết phẫn hận trong lòng, vậy Tiết Mạch từ chỗ cô ta nhận được lợi ích nhưng thời khắc mấu chốtcái gì cũng không giúp chính là cái đầu tiên cần trả thù!
Sau khi ở nhà đợi hai ba tuần, Hàn Văn Quân từ trong tin tức nhìn thấy triển lãm tranh của Tiết Mạch sắp tổ chức, vì giữ bí mật, địa điểm tổ chức tạm thời giữ bí mật, trước tổ chức 3 ngày sẽ có công bố.
Hàn Văn Quân đưa Tiết Mạch tới bên cạnh Hạ Lập Nhân không phải là vì nhìn y tiêu dao, một là vì cho Thẩm Ninh ngột ngạt, thật sự cho rằng Hạ Lập Nhân sẽ vĩnh viễn yêu anh sao; hai là vì bản thân cô ta tính toán, có Tiết Mạch ở đây, cô ta ở bên cạnh Hạ Lập Nhân cũng coi như có người có thể nói giúp.
Một điều trước đã thành công, quan hệ của Hạ Lập Nhân và Thẩm Ninh đã hoàn toàn tan vỡ rồi, vậy hiện tại có Tiết Mạch hay không đều giống nhau, thế thân kia bây giờ đối với Hàn Văn Quân mà nói tác dụng duy nhất chính là làm thuyết khách, cũng chính là điều thứ 2, nhưng Tiết Mạch căn bản làm không được.
Vậy người này có ích lợi gì? Tại sao còn muốn giữ lại y, để cho y danh lợi song thu chiếm hết tiện nghi sao? Được nhiều lợi ích như vậy nhưng một chút cũng không muốn giao ra, trên thế giới đâu có chuyện đẹp như thế!
Sau khi suy nghĩ vài ngày, Hàn Văn Quân quyết định đem toàn bộ lai lịch của Tiết Mạch nói cho Hạ Lập Nhân, ta không thể tốt, ngươi người này chịu ân huệ của ta dựa vào cái gì tốt!Nhưng ngay khi cô ta chuẩn bị tố giác, trên mạng đột nhiên liền xuất hiện tin tức của Tiết Mạch.
Không phải tuyên truyền triển lãm tranh của y, mà là đưa tin scandal hắn ăn cắp ý tưởng.
Theo tin tức, Tiết Mạch vốn là đặt trước nhà trưng bày mĩ thuật ở Tứ Xuyên mở triển lãm tranh cá nhân, thương nhân tài trợ là cá nhân Hạ Lập Nhân, triển lãm tranh sẽ mở 3 ngày, công việc tiền kỳ đã toàn bộ hoàn thành, phía nhà trưng bày mỹ thuật cũng đã chuẩn bị xong, thậm chí phần thư mời đều đã phát ra ngoài.
Nhưng nhân viên chuyên nghiệp chuẩn bị của triển lãm tranh lại phát hiện, trong 105 tác phẩm Tiết Mạch mướn trưng bày có nhiều tác phẩm cấu trúc tương tự của họa sĩ Thẩm Ninh, trải qua giám định của chuyên gia, trong hơn 100 bức tranh có hơn 20 bức nghi ngờ đạo.
Nghệ thuật gia trong quá trình sáng tác linh cảm va chạm là rất bình thường, ngẫu nhiên có tương tự không kỳ quái, nhưng hàng loạt tác phẩm của cùng một tác giả tương tự với một tác giả khác, thật sự cho rằng trên thế giới có một mình khác nữa sao.
Hạ Lập Nhân đã đi con đường pháp luật, hắn kiện Tiết Mạch lừa gạt.
Làm nghề này sợ nhất chính là đạo, có thể nhân phẩm không tốt, có thể cuộc sống riêng hỗn loạn, cho dù là đồ cặn bã, giới nghệ thuật chỉ cần tác phẩm tốt luôn có người truy phủng, thậm chí tác phẩm còn có thể vì vậy đề cao giá trị con người, có người mua thì có thị tường, tính cách của nghệ thuật gia thiếu sót mọi người có thể chịu được, trên lịch sử trong số họa sĩ nổi danh không biết sinh ra bao kỳ ba, bệnh hoạn tự cắt hai tay liền đếm không hết.
Nhưng họa phẩm tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề!
Tiết Mạch rơi vào phong ba đạo nhái, tiền đồ của y ở trên con đường này coi như là xong rồi, tất cả tác phẩm đều mất đi giá trị, sẽ không có người nguyện ý mua một bức tranh của người đạo nhái, sẽ bị người nhạo báng, không có chút sưu tầm giá trị nào.
Lúc Hàn Văn Quân nhìn thấy tin tức này liền biết cô ta thua rồi, hóa ra tất cả đều ở trong lòng bàn tay Hạ Lập Nhân, cô ta cho rằng Tiết Mạch giấu diếm tới rất tốt, nhưng lại đều bị nam nhân kia nhìn ở trong mắt đùa bỡn trong lòng bàn tay, không trách được muốn để cho Tiết Mạch bắt chước tác phẩm Thẩm Ninh, hóa ra từ lâu đã có kế hoạch, có lẽ từ đầu nói muốn giúp Tiết Mạch làm triển lãm tranh liền đã mưu kế rồi.
Bây giờ nghĩ lại, lao ngục hiện tại của mình có lẽ có liên quan tới chuyện này, nghĩ kỹ mà sợ, Hàn Văn Quân càng nghĩ càng sợ, chẳng lẽ đây hết thảy đều là chính cô ta tự tạo thành sao? Hạ Lập Nhân phát hiện quan hệ của cô và Tiết Mạch?
Cô đâu dám liên lạc với Hạ Lập Nhân, quan hệ của cô và Tiết Mạch cô ta hiện tại ước gì vĩnh viễn là bí mật, chỉ hi vọng đồ ngu này không nên lắm miệng.
Bây giờ suy nghĩ một chút làm sao thoát khỏi khốn cảnh đi, chuyện của người khác tạm thời không nên suy nghĩ, cô sinh xong con còn phải đi ngồi tù, cô ta đâu chịu, phải nghĩ cách một chút......
Tiết Mạch lúc nhận được lệnh gọi của pháp viện cũng bối rối, y trước đó là một chút cũng không biết, buổi chiều hôm đó nhận được lệnh gọi tin tức liền truyền ra, y thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Chờ thời điểm y kịp phản ứng, hết thảy đã thành định cục, thanh danh của y coi như là toàn bộ phá hủy, y sau này muốn tiếp tục ở cái nghề này lăn lộn cơ hồ là không thể nào, y không thể nào mời được luật sư tốt hơn bên Hạ Lập Nhân.
Hơn nữa trong lòng y cũng rõ ràng, vụ kiện này y nhất định thua, ban đầu Hạ Lập Nhân bảo y vẽ, phần tác phẩm quả thực vô cùng tương tự của Thẩm Ninh, Hạ Lập Nhân xem qua tỏ vẻ phi thường thích, y lúc này mới tiếp tục sáng tác.
Nhưng việc này cái gì cũng không nói rõ được, y chứng cớ gì cũng không có, cũng không có ai sẽ thay y làm chứng, huống chi mấy bức tranh này đúng là tự y vẽ ra, nhiều người xúi giục hơn nữa cũng không quan trọng, quan trọng chính là y sáng tác, y bây giờ là trăm miệng cũng không thể bào chữa.
"Tôi muốn gặp Hạ đại ca một lần." Tiết Mạch lại bấm điện thoại cho Đường Tuyết.
Y cho rằng đối phương sẽ một hơi cự tuyệt, nhưng Đường Tuyết lại nói: "Có thể, Hạ đổng đã sớm biết cậu sẽ muốn cầu kiến anh ấy, anh ấy tối nay thì rảnh rỗi, tôi có thể sắp xếp cho cậu cùng đi ăn tối, nha đúng rồi, thỉnh chú ý chọn lọc từ ngữ của cậu.
Tiết Mạch: "......" Cũng đúng, Hạ đại ca cái xưng hô này sau này y không thể gọi rồi, mấy ngày nữa y có lẽ liền biến thành tội phạm lừa đảo nợ nần chồng chất, cũng không biết Hạ Lập Nhân sẽ bảo y bồi thường bao nhiêu tiền.
Một lần nữa nhìn thấy Hạ Lập Nhân dường như đã có mấy đời, Tiết Mạch chẳng bao giờ nghĩ đến mình sẽ có một ngày như thế, mấy tháng chung sống này, y thật sự đối với Hạ Lập Nhân sinh ra tình cảm, một nam nhân ưu tú lại tuấn mỹ như vậy, y không cách nào không bị hấp dẫn.
Nhưng là y hiện tại mới biết được, đối phương đối với y hiện ra căn bản không phải bản thân chân chính, tất cả hành động và lời nói đều là cái bẫy ngọt ngào, từng bước khiến y mê muội.
Hôm nay không có Đường Tuyết, chỉ có hai người y và Hạ Lập Nhân, nhìn đồ ăn mỹ vị trên bàn Tiết Mạch một miếng đều ăn không vô, Hạ Lập Nhân đối diện ngược lại ăn tới thơm ngon.
"Anh khi nào thì phát hiện?" Tiết Mạch hiện tại muốn biết nhất chính là cái này, lần gặp mặt này y không phải là muốn giải thích, đối phương căn bản cái gì cũng không nhắc nhở y liền phát y tử hình, y đạo nhái cả thể giới đều biết rồi, hiện tại giải thích còn có tác dụng gì.
Hạ Lập Nhân ngẩng đầu liếc y một cái, "Lần đầu tiên gặp mặt."
"Lần đầu tiên?" Tiết Mạch cau mày, "Sao có thể...... sao có thể sẽ sớm như vậy.
"Cậu còn nhớ lần đầu tiên gặp tôi cậu nói cái gì không?" Hạ Lập Nhân nhắc nhở.
Tiết Mạch: "......" Lần đầu tiên gặp mặt, nha đúng rồi, hắn nhớ rồi.
"Cậu hỏi tôi có nguyện ý làm người mẫu của cậu hay không?" Hạ Lập Nhân dùng khăn ướt lau miệng, "Đây là Hàn Văn Quân nói cho cậu đi? Tôi trước kia từng nói qua với cô ta, Thẩm Ninh lần đầu tiên gặp mặt nói chính là câu này."
"Liền bởi vì cái này?" Tiết Mạch cảm thấy cái này có chút hoang đường, "Theo điều kiện của anh, một họa sĩ đề xuất với anh loại thỉnh cầu này cũng không kỳ quái."
"Đúng, cũng bởi vì cái này." Hạ Lập Nhân nheo mắt lại.
"Cậu có thể sẽ không hiểu cảm thụ của tôi, tôi tin trên thế giới này tất cả duyên phận đều là độc nhất vô nhị, đây là duyên phận của hai người tôi và Thẩm Ninh, tôi không tin trên thế giới này sẽ xuất hiện một phần duyên phận phận khác tương đồng, trừ phi là có người cố ý làm."
"Mà chuyện này, tôi chỉ là tình cờ nhắc tới với Hàn Văn Quân, cũng chưa từng nói với người khác, đây cũng không phải chuyện lớn gì, tôi tin cô ta sẽ không làm thành bát quái nói khắp nơi, bởi vì chỉ có một mình tôi coi trọng mà thôi, không có ai sẽ cảm động lây."
"Nhưng cũng bởi vì tôi coi trọng, điểm này vừa vặn có thể bị cô ta lợi dụng, sau đó anh thuận lợi hấp dẫn sự chú ý của tôi."
"Ừm, trừ phương diện nào đó mà nói, các cậu vẫn là rất thành công." Hạ Lập Nhân cười khẽ.
Tiết Mạch: "......" Y không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ cảm thấy mình thất bại thảm hại, nam nhân này cho tới bây giờ chưa từng nhìn y, đầy tâm đầy mắt đều là Thẩm Ninh, y thậm chí cũng hoài nghi, nam nhân này lợi dụng y nhớ lại quá khứ cùng Thẩm Ninh.
"Cậu có phải muốn thay thế em ấy?" Hạ Lập Nhân sau khi lau miệng đổi khăn ướt tiếp tục lau tay, "Cậu cảm thấy cậu có tư cách sao?"
Tiết Mạch há miệng, y muốn nói, bất kể như thế nào, tình cảm y đối với Hạ Lập Nhân là thật, chẳng lẽ ngay cả tư cách thích một người cũng không có sao.
"Theo đuổi một người lựa chọn chút thủ đoạn đặc biệt tôi có thể hiểu, có dã tâm công thành danh toại tôi cũng có thể hiểu, những cái này đều là nhân chi thường tình, người không có chút dục vọng và dã tâm nào tôi dù sao cũng chưa từng nhìn thấy." Hạ Lập Nhân đứng dậy, từ từ đến gần Tiết Mạch, "Nhưng cậu vừa bắt đầu liền coi mình là thế thân, một sự tồn tại kém người một bậc, khiến tôi nhìn thế nào được cậu? Tôi hạng người gì mà không tìm được, tại sao cần phải tìm một thứ phẩm?"
"......" Tiết Mạch cái gì cũng không nói ra được, y cúi đầu, hối hận và khổ sở trong lòng chỉ có mình y biết.
Hạ Lập Nhân trực tiếp từ bên cạnh Tiết Mạch xuyên qua, hắn ăn xong rồi, chuẩn bị rời đi, lúc mở cửa hắn ngừng một chút nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cho cậu bồi thường tiền, mấy ngày nữa, tôi sẽ bảo Đường Tuyết gửi nhuận bút cho cậu, coi như thù lao mấy tháng này bồi tôi nhớ lại, bất quá sau này không cần tiếp tục vẽ nữa, tôi không muốn phải tiếp tục nhìn tác phẩm của cậu nữa."
"Anh vẫn như cũ rất yêu anh ấy đi?" Tiết Mạch cũng không có vì vậy cảm thấy cao hứng bao nhiêu, y cảm giác mình chính là trò cười.
"Đây không phải đương nhiên sao." Hạ Lập Nhân trả lời đồng thời cửa vừa lúc cũng đóng lại, hắn sau này sẽ không tiếp tục muốn nhìn thấy người bên trong căn phòng kia nữa.
Tiết Mạch ngồi một mình ở trong phòng thật lâu thật lâu......
Chuyện Tiết Mạch nghĩ đến quan trọng như vậy, Hàn Văn Quân như thế nào lại quên mất chứ, cô ta vì đạt được bảo lãnh chờ thẩm vấn phải hảo hảo bảo vệ đứa nhỏ trong bụng khiến cô ta chán ghét kia, kéo dài càng lâu đối với cô ta càng có lợi, nhưng trong lòng cô ta hận a, bất kể là bên ngoài hay bên trong gia tộc, cô ta biết có rất nhiều người đang cười nhạo cô ta, muốn phát tiết phẫn hận trong lòng, vậy Tiết Mạch từ chỗ cô ta nhận được lợi ích nhưng thời khắc mấu chốtcái gì cũng không giúp chính là cái đầu tiên cần trả thù!
Sau khi ở nhà đợi hai ba tuần, Hàn Văn Quân từ trong tin tức nhìn thấy triển lãm tranh của Tiết Mạch sắp tổ chức, vì giữ bí mật, địa điểm tổ chức tạm thời giữ bí mật, trước tổ chức 3 ngày sẽ có công bố.
Hàn Văn Quân đưa Tiết Mạch tới bên cạnh Hạ Lập Nhân không phải là vì nhìn y tiêu dao, một là vì cho Thẩm Ninh ngột ngạt, thật sự cho rằng Hạ Lập Nhân sẽ vĩnh viễn yêu anh sao; hai là vì bản thân cô ta tính toán, có Tiết Mạch ở đây, cô ta ở bên cạnh Hạ Lập Nhân cũng coi như có người có thể nói giúp.
Một điều trước đã thành công, quan hệ của Hạ Lập Nhân và Thẩm Ninh đã hoàn toàn tan vỡ rồi, vậy hiện tại có Tiết Mạch hay không đều giống nhau, thế thân kia bây giờ đối với Hàn Văn Quân mà nói tác dụng duy nhất chính là làm thuyết khách, cũng chính là điều thứ 2, nhưng Tiết Mạch căn bản làm không được.
Vậy người này có ích lợi gì? Tại sao còn muốn giữ lại y, để cho y danh lợi song thu chiếm hết tiện nghi sao? Được nhiều lợi ích như vậy nhưng một chút cũng không muốn giao ra, trên thế giới đâu có chuyện đẹp như thế!
Sau khi suy nghĩ vài ngày, Hàn Văn Quân quyết định đem toàn bộ lai lịch của Tiết Mạch nói cho Hạ Lập Nhân, ta không thể tốt, ngươi người này chịu ân huệ của ta dựa vào cái gì tốt!Nhưng ngay khi cô ta chuẩn bị tố giác, trên mạng đột nhiên liền xuất hiện tin tức của Tiết Mạch.
Không phải tuyên truyền triển lãm tranh của y, mà là đưa tin scandal hắn ăn cắp ý tưởng.
Theo tin tức, Tiết Mạch vốn là đặt trước nhà trưng bày mĩ thuật ở Tứ Xuyên mở triển lãm tranh cá nhân, thương nhân tài trợ là cá nhân Hạ Lập Nhân, triển lãm tranh sẽ mở 3 ngày, công việc tiền kỳ đã toàn bộ hoàn thành, phía nhà trưng bày mỹ thuật cũng đã chuẩn bị xong, thậm chí phần thư mời đều đã phát ra ngoài.
Nhưng nhân viên chuyên nghiệp chuẩn bị của triển lãm tranh lại phát hiện, trong 105 tác phẩm Tiết Mạch mướn trưng bày có nhiều tác phẩm cấu trúc tương tự của họa sĩ Thẩm Ninh, trải qua giám định của chuyên gia, trong hơn 100 bức tranh có hơn 20 bức nghi ngờ đạo.
Nghệ thuật gia trong quá trình sáng tác linh cảm va chạm là rất bình thường, ngẫu nhiên có tương tự không kỳ quái, nhưng hàng loạt tác phẩm của cùng một tác giả tương tự với một tác giả khác, thật sự cho rằng trên thế giới có một mình khác nữa sao.
Hạ Lập Nhân đã đi con đường pháp luật, hắn kiện Tiết Mạch lừa gạt.
Làm nghề này sợ nhất chính là đạo, có thể nhân phẩm không tốt, có thể cuộc sống riêng hỗn loạn, cho dù là đồ cặn bã, giới nghệ thuật chỉ cần tác phẩm tốt luôn có người truy phủng, thậm chí tác phẩm còn có thể vì vậy đề cao giá trị con người, có người mua thì có thị tường, tính cách của nghệ thuật gia thiếu sót mọi người có thể chịu được, trên lịch sử trong số họa sĩ nổi danh không biết sinh ra bao kỳ ba, bệnh hoạn tự cắt hai tay liền đếm không hết.
Nhưng họa phẩm tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề!
Tiết Mạch rơi vào phong ba đạo nhái, tiền đồ của y ở trên con đường này coi như là xong rồi, tất cả tác phẩm đều mất đi giá trị, sẽ không có người nguyện ý mua một bức tranh của người đạo nhái, sẽ bị người nhạo báng, không có chút sưu tầm giá trị nào.
Lúc Hàn Văn Quân nhìn thấy tin tức này liền biết cô ta thua rồi, hóa ra tất cả đều ở trong lòng bàn tay Hạ Lập Nhân, cô ta cho rằng Tiết Mạch giấu diếm tới rất tốt, nhưng lại đều bị nam nhân kia nhìn ở trong mắt đùa bỡn trong lòng bàn tay, không trách được muốn để cho Tiết Mạch bắt chước tác phẩm Thẩm Ninh, hóa ra từ lâu đã có kế hoạch, có lẽ từ đầu nói muốn giúp Tiết Mạch làm triển lãm tranh liền đã mưu kế rồi.
Bây giờ nghĩ lại, lao ngục hiện tại của mình có lẽ có liên quan tới chuyện này, nghĩ kỹ mà sợ, Hàn Văn Quân càng nghĩ càng sợ, chẳng lẽ đây hết thảy đều là chính cô ta tự tạo thành sao? Hạ Lập Nhân phát hiện quan hệ của cô và Tiết Mạch?
Cô đâu dám liên lạc với Hạ Lập Nhân, quan hệ của cô và Tiết Mạch cô ta hiện tại ước gì vĩnh viễn là bí mật, chỉ hi vọng đồ ngu này không nên lắm miệng.
Bây giờ suy nghĩ một chút làm sao thoát khỏi khốn cảnh đi, chuyện của người khác tạm thời không nên suy nghĩ, cô sinh xong con còn phải đi ngồi tù, cô ta đâu chịu, phải nghĩ cách một chút......
Tiết Mạch lúc nhận được lệnh gọi của pháp viện cũng bối rối, y trước đó là một chút cũng không biết, buổi chiều hôm đó nhận được lệnh gọi tin tức liền truyền ra, y thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Chờ thời điểm y kịp phản ứng, hết thảy đã thành định cục, thanh danh của y coi như là toàn bộ phá hủy, y sau này muốn tiếp tục ở cái nghề này lăn lộn cơ hồ là không thể nào, y không thể nào mời được luật sư tốt hơn bên Hạ Lập Nhân.
Hơn nữa trong lòng y cũng rõ ràng, vụ kiện này y nhất định thua, ban đầu Hạ Lập Nhân bảo y vẽ, phần tác phẩm quả thực vô cùng tương tự của Thẩm Ninh, Hạ Lập Nhân xem qua tỏ vẻ phi thường thích, y lúc này mới tiếp tục sáng tác.
Nhưng việc này cái gì cũng không nói rõ được, y chứng cớ gì cũng không có, cũng không có ai sẽ thay y làm chứng, huống chi mấy bức tranh này đúng là tự y vẽ ra, nhiều người xúi giục hơn nữa cũng không quan trọng, quan trọng chính là y sáng tác, y bây giờ là trăm miệng cũng không thể bào chữa.
"Tôi muốn gặp Hạ đại ca một lần." Tiết Mạch lại bấm điện thoại cho Đường Tuyết.
Y cho rằng đối phương sẽ một hơi cự tuyệt, nhưng Đường Tuyết lại nói: "Có thể, Hạ đổng đã sớm biết cậu sẽ muốn cầu kiến anh ấy, anh ấy tối nay thì rảnh rỗi, tôi có thể sắp xếp cho cậu cùng đi ăn tối, nha đúng rồi, thỉnh chú ý chọn lọc từ ngữ của cậu.
Tiết Mạch: "......" Cũng đúng, Hạ đại ca cái xưng hô này sau này y không thể gọi rồi, mấy ngày nữa y có lẽ liền biến thành tội phạm lừa đảo nợ nần chồng chất, cũng không biết Hạ Lập Nhân sẽ bảo y bồi thường bao nhiêu tiền.
Một lần nữa nhìn thấy Hạ Lập Nhân dường như đã có mấy đời, Tiết Mạch chẳng bao giờ nghĩ đến mình sẽ có một ngày như thế, mấy tháng chung sống này, y thật sự đối với Hạ Lập Nhân sinh ra tình cảm, một nam nhân ưu tú lại tuấn mỹ như vậy, y không cách nào không bị hấp dẫn.
Nhưng là y hiện tại mới biết được, đối phương đối với y hiện ra căn bản không phải bản thân chân chính, tất cả hành động và lời nói đều là cái bẫy ngọt ngào, từng bước khiến y mê muội.
Hôm nay không có Đường Tuyết, chỉ có hai người y và Hạ Lập Nhân, nhìn đồ ăn mỹ vị trên bàn Tiết Mạch một miếng đều ăn không vô, Hạ Lập Nhân đối diện ngược lại ăn tới thơm ngon.
"Anh khi nào thì phát hiện?" Tiết Mạch hiện tại muốn biết nhất chính là cái này, lần gặp mặt này y không phải là muốn giải thích, đối phương căn bản cái gì cũng không nhắc nhở y liền phát y tử hình, y đạo nhái cả thể giới đều biết rồi, hiện tại giải thích còn có tác dụng gì.
Hạ Lập Nhân ngẩng đầu liếc y một cái, "Lần đầu tiên gặp mặt."
"Lần đầu tiên?" Tiết Mạch cau mày, "Sao có thể...... sao có thể sẽ sớm như vậy.
"Cậu còn nhớ lần đầu tiên gặp tôi cậu nói cái gì không?" Hạ Lập Nhân nhắc nhở.
Tiết Mạch: "......" Lần đầu tiên gặp mặt, nha đúng rồi, hắn nhớ rồi.
"Cậu hỏi tôi có nguyện ý làm người mẫu của cậu hay không?" Hạ Lập Nhân dùng khăn ướt lau miệng, "Đây là Hàn Văn Quân nói cho cậu đi? Tôi trước kia từng nói qua với cô ta, Thẩm Ninh lần đầu tiên gặp mặt nói chính là câu này."
"Liền bởi vì cái này?" Tiết Mạch cảm thấy cái này có chút hoang đường, "Theo điều kiện của anh, một họa sĩ đề xuất với anh loại thỉnh cầu này cũng không kỳ quái."
"Đúng, cũng bởi vì cái này." Hạ Lập Nhân nheo mắt lại.
"Cậu có thể sẽ không hiểu cảm thụ của tôi, tôi tin trên thế giới này tất cả duyên phận đều là độc nhất vô nhị, đây là duyên phận của hai người tôi và Thẩm Ninh, tôi không tin trên thế giới này sẽ xuất hiện một phần duyên phận phận khác tương đồng, trừ phi là có người cố ý làm."
"Mà chuyện này, tôi chỉ là tình cờ nhắc tới với Hàn Văn Quân, cũng chưa từng nói với người khác, đây cũng không phải chuyện lớn gì, tôi tin cô ta sẽ không làm thành bát quái nói khắp nơi, bởi vì chỉ có một mình tôi coi trọng mà thôi, không có ai sẽ cảm động lây."
"Nhưng cũng bởi vì tôi coi trọng, điểm này vừa vặn có thể bị cô ta lợi dụng, sau đó anh thuận lợi hấp dẫn sự chú ý của tôi."
"Ừm, trừ phương diện nào đó mà nói, các cậu vẫn là rất thành công." Hạ Lập Nhân cười khẽ.
Tiết Mạch: "......" Y không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ cảm thấy mình thất bại thảm hại, nam nhân này cho tới bây giờ chưa từng nhìn y, đầy tâm đầy mắt đều là Thẩm Ninh, y thậm chí cũng hoài nghi, nam nhân này lợi dụng y nhớ lại quá khứ cùng Thẩm Ninh.
"Cậu có phải muốn thay thế em ấy?" Hạ Lập Nhân sau khi lau miệng đổi khăn ướt tiếp tục lau tay, "Cậu cảm thấy cậu có tư cách sao?"
Tiết Mạch há miệng, y muốn nói, bất kể như thế nào, tình cảm y đối với Hạ Lập Nhân là thật, chẳng lẽ ngay cả tư cách thích một người cũng không có sao.
"Theo đuổi một người lựa chọn chút thủ đoạn đặc biệt tôi có thể hiểu, có dã tâm công thành danh toại tôi cũng có thể hiểu, những cái này đều là nhân chi thường tình, người không có chút dục vọng và dã tâm nào tôi dù sao cũng chưa từng nhìn thấy." Hạ Lập Nhân đứng dậy, từ từ đến gần Tiết Mạch, "Nhưng cậu vừa bắt đầu liền coi mình là thế thân, một sự tồn tại kém người một bậc, khiến tôi nhìn thế nào được cậu? Tôi hạng người gì mà không tìm được, tại sao cần phải tìm một thứ phẩm?"
"......" Tiết Mạch cái gì cũng không nói ra được, y cúi đầu, hối hận và khổ sở trong lòng chỉ có mình y biết.
Hạ Lập Nhân trực tiếp từ bên cạnh Tiết Mạch xuyên qua, hắn ăn xong rồi, chuẩn bị rời đi, lúc mở cửa hắn ngừng một chút nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cho cậu bồi thường tiền, mấy ngày nữa, tôi sẽ bảo Đường Tuyết gửi nhuận bút cho cậu, coi như thù lao mấy tháng này bồi tôi nhớ lại, bất quá sau này không cần tiếp tục vẽ nữa, tôi không muốn phải tiếp tục nhìn tác phẩm của cậu nữa."
"Anh vẫn như cũ rất yêu anh ấy đi?" Tiết Mạch cũng không có vì vậy cảm thấy cao hứng bao nhiêu, y cảm giác mình chính là trò cười.
"Đây không phải đương nhiên sao." Hạ Lập Nhân trả lời đồng thời cửa vừa lúc cũng đóng lại, hắn sau này sẽ không tiếp tục muốn nhìn thấy người bên trong căn phòng kia nữa.
Tiết Mạch ngồi một mình ở trong phòng thật lâu thật lâu......
Tác giả :
Oa Qua Oa