Kế Hoạch Bắt Cừu
Chương 23: Bất giác lại gần anh
Lục Hân vừa vui mừng vì cô bạn thân thiết tìm được một người đàn ông tốt, nhưng cũng đồng thời thấy lo lắng cho anh trai mình.
“Mày gọi cho tao có việc gì không?" Tô Y Thược lại khôi phục lại dáng vẻ trước kia khi chưa gặp Lâm Mạc Tang, giọng điệu thờ ơ. Cô đã quen giấu đi cảm xúc của mình, dù là trước mặt Lục Hân, nhưng điều này không có nghĩa là cô không cần cô ấy, chỉ là đã quen như vậy thôi.
Lục Hân hiểu tính cách của cô, cũng không thèm bận tâm, tiếp tục trêu chọc: “Thật sự không có sao?"
“Có…" Tô Y Thược nói rất nhỏ, rất chậm, ai bảo cô không biết nói dối chứ. Lục Hân vẫn nghe thấy câu trả lời không có chút hơi sức nào đó của Tô Y Thược, cô cảm thấy rốt cuộc cái đồ đầu gỗ Tô Y Thược này cũng hiểu ra rồi, nên vui ra mặt.
“Ya, một người đàn ông như thế nào mà khiến cả Y Thược nhà chúng ta cũng không kháng cự nổi sức quyến rũ của anh ấy thế?" Lục Hân biết rõ còn cố tình hỏi.
“Nấu cơm rất ngon!" Tô Y Thược trả lời hoàn toàn theo bản năng.
Nghe thấy đáp án đó, Lục Hân sững sờ, méo hết cả mặt, cảm thấy hơi thông cảm cho Lâm Mạc Tang. Cái cô nàng Tô Y Thược này, trừ bản thân mình ra, thì không ai có thể hiểu được kiểu suy nghĩ kỳ lạ của cô.
Hai người cười đùa nói chuyện thêm một lát nữa rồi cúp điện thoại.
Đối với người đột nhiên xông vào cuộc sống của mình này, Tô Y Thược có một thứ cảm xúc mà đến chính cô cũng không nói rõ được. Vì thế, đêm nay, Tô Y Thược lại mất ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Y Thược trang điểm nhẹ nhàng, che đi đôi mắt thâm quầng hơi rõ nét.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tô Y Thược đi làm, lúc ra cửa còn ly kỳ phát hiện ra có một phần ăn sáng đặt sẵn ở cửa, bên cạnh có cả một cốc sữa nữa. Những thứ này rất giống được làm từ tay người nào đó, ngoài ra còn có một tờ giấy nhắn nhỏ, chữ viết rất thanh tú: “Đừng để bị đói. Lâm Mạc Tang."
Trong mắt Tô Y Thược lộ ra ý cười, tay nghề của Lâm Mạc Tang này, có thể so với khách sạn năm sao ấy chứ. Tô Y Thược không thể không bị hút vào, hơn nữa, người đàn ông này rất chu đáo, ngay cả cô cũng còn chưa nghĩ đến sáng nay nên ăn gì.
Vì thế, địa vị của Lâm Mạc Tang trong lòng Tô Y Thược lại nhảy vọt thêm một bước dài.
Công ty của Tô Y Thược nằm trong một tòa nhà ở khu trung tâm, khi cô đến, các đồng nghiệp cũng đã ngồi đầy đủ ở vị trí của mình.
Vì Tô Y Thược vừa vào công ty, nên Quan Thanh cũng chỉ phân công cho cô một vài việc đơn giản.
Đến trưa, Quan Thanh tập trung tất cả các nhân viên lại, nói hôm nay có đồng nghiệp mới đến, mọi người phải tỏ ra chào đón họ.
Đúng lúc này, có hai người thanh niên chậm rãi đi từ cửa vào.
Ba giây sau, khắp nơi đều là mùi hương của đồ trang điểm, các đồng nghiệp nữ trong công ty đều lấy đồ trang điểm trong túi ra, bắt đầu tu sửa nhan sắc.
Sau đó liền xuất hiện hình ảnh trước mặt này.
Dường như toàn bộ đồng nghiệp nữ trong công ty đều tụ tập hết ở đây, Tô Y Thược thầm nghĩ, ở giữa là hai người thanh niên tướng mạo xuất chúng, mà một đám phụ nữ cười đến hoa rung lá rụng đang đứng vây xung quanh hai người họ, chật đến nỗi một con kiến cũng không lọt qua được.
Một trong hai người đó, là người mà tối hôm qua Tô Y Thược vừa gặp xong, có điều, lúc này trên mặt anh đã không còn nụ cười tươi ấm áp đó nữa, chỉ là luồng khí lạnh lùng mà thôi. Tô Y Thược có cảm giác anh nhìn về phía cô, không biết có phải do ảo giác của cô hay không, nhưng dường như cô cảm thấy mắt anh lộ ra nụ cười khẽ.
Người thanh niên còn lại thì Tô Y Thược chưa từng gặp qua, có vẻ hơi giống kiểu của Tống Thanh, trên mặt là nụ cười tươi ấm áp như gió xuân, chỉ khác một điều là, nụ cười của người này phát ra từ trong đáy lòng, khác với nụ cười khó hiểu của Tống Thanh.
Hai anh chàng đẹp trai cực phẩm một nóng một lạnh này rõ ràng đã khiến cho các cô nàng vốn chỉ luôn nhìn thấy răng hô mắt lác trong công ty chợt trở nên điên cuồng. Vì sao mà trong công ty này lại toàn răng hô mắt lác chứ? Là bởi vì người nào đó đã cố tình sắp đặt như vậy mà.
“Khụ khụ…" Quan Thanh ho khan.
Các cô gái kia lập tức tách ra rất có trật tự, nhẹ cúi dầu xuống, cả đám lập tức biến thành các thục nữ mỉm cười còn giấu răng. Giờ Tô Y Thược mới hiểu thục nữ được luyện thành như thế nào.
“Hai người này là đồng nghiệp mới của phòng kế hoạch, bên trái là Lâm Mạc Tang, bên phải là Tân Việt Trạch." Quan Thanh vừa nhìn sắc mặt Lâm Mạc Tang, vừa giới thiệu.
Các đồng nghiệp nữ ở những phòng khác đều trở nên ai oán, vì sao những thanh niên tốt đều bị phân đến phòng khác chứ?
Các cô gái của phòng kế hoạch lại thoáng cảm thấy cao hơn người khác một bậc, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn.
“Chào mọi người." Tân Việt Trạch lễ phép chào hỏi, trong chớp mắt, cả một đám phụ nữ đầy bản năng của người mẹ đều bị anh ta giả nai thu hút, nhìn trộm anh ta suốt.
Lâm Mạc Tang không nói gì, hiện giờ anh đang rất bực bội, ông nội lại định làm gì thế chứ? Anh cứ nghĩ ông sẽ không xen vào chuyện của mình nữa, vậy mà giờ lại phái Tân Việt Trạch đến là sao? Nhìn người bạn tốt ở bên cạnh mình, anh thật sự muốn đập chết cậu ta luôn!
Đương nhiên Tân Việt Trạch biết rõ Lâm Mạc Tang đang bực bội chuyện gì, vừa rồi khi gặp cậu ngoài cửa, vẻ mặt như nuốt phải con ruồi to của Lâm Mạc Tang quả thực rất thú vị, ai bảo lúc trước cậu ta cứ hay bắt nạt anh ta chứ, anh ta cố tình đến báo thù đấy!!!
Nụ cười của Tân Việt Trạch càng xán lạn hơn.
Thấy ông chủ nhà mình có vẻ sắp nổi bão, Quan Thanh vội vàng đuổi hết đám phụ nữ này đi. Tuy mọi người đều thích ngắm trai đẹp, nhưng cũng chỉ dám trách móc vài câu chứ không ai dám trái ý Quan Thanh, lập tức tản đi hết, lúc đi còn lưu luyến quay đầu lại nhìn.
“Y Thược, cả hai người nữa. Vào đây đi." Quan Thanh chỉ Tô Y Thược nói.
Tân Việt Trạch nghe thấy tên Tô Y Thược liền quay đầu nhìn cô, hơi sững người ra một chút, sau đó lại lễ phép cười chào.
Tô Y Thược cũng khẽ gật đầu.
Nhìn hai người chào nhau, trong lòng Lâm Mạc Tang càng giận dữ, Tân Việt Trạch, cậu càng ngày càng to gan nhỉ, cả người con gái của tôi mà cậu cũng dám trêu ghẹo à?!!!
“Đây là Tô Y Thược của phòng kế hoạch chúng ta, mấy ngày tới sẽ chịu trách nhiệm dẫn các anh đi thăm quan công ty, có vấn đề gì không hiểu thì cứ hỏi cô ấy." Quan Thanh giả vờ giả vịt giới thiệu, mặt rất nghiêm túc.
Hai người đàn ông này đều là những nhân vật khiến người ta phải đau đầu, thân là bạn tốt của bọn họ, mà quan trọng hơn là vì sự khỏe mạnh từ thể xác đến tinh thần của mình, cô thật sự không muốn chen chân vào.
Từ lúc vào cửa, Lâm Mạc Tang vẫn luôn nhìn Tô Y Thược, Quan Thanh thật sự muốn nói một câu: ông chủ à, tốt xấu gì thì anh cũng kín đáo chút đi, dọa người sợ chạy mất thì làm sao bây giờ?!
Có điều, rõ ràng là cô đã đánh giá thấp khả năng tiếp nhận của Tô Y Thược.
“Em cũng làm việc ở đây à? Trùng hợp thật."
“Chào em."
Lâm Mạc Tang và Tân Việt Trạch cùng đưa tay về phía Tô Y Thược.
Nhìn hai bài tay cùng trắng trẻo thon dài trước mặt, Tô Y Thược rối rắm.
Lâm Mạc Tang dùng ánh mắt cảnh cáo Tân Việt Trạch, Tân Việt Trạch lại quay sang cười khiêu khích, dùng khẩu hình đáp lại một câu: “Đừng hòng!"
Ánh mắt Lâm Mạc Tang lại chuyển về phía Quan Thanh. Vẻ mặt Quan Thanh đầy đau khổ như muốn nói, là do ông Lâm sắp xếp, cô cũng không có cách nào khác.
Lâm Mạc Tang đen mặt, ngay khi Tân Việt Trạch nghĩ anh sắp nổi bão, Lâm Mạc Tang đột nhiên chậm rãi rụt tay về, sau đó khẽ cười với Tô Y Thược, anh không muốn cô phải khó xử.
Tân Việt Trạch kinh ngạc, anh ta vốn nghĩ rằng Lâm Mạc Tang chỉ hơi thích cô bé này chút thôi, nhưng nhìn tình hình hiện giờ, thì hình như mọi chuyện căn bản không đơn giản như anh ta nghĩ. Chẳng lẽ trời cao thật sự phái thiên sứ đến chế ngự cáo Lâm sao? Suy nghĩ này khiến anh ta không thể không nghiêm túc đánh giá lại cô bé trước mặt mình.
Thấy Lâm Mạc Tang thu tay về, Tô Y Thược cũng không bắt tay Tân Việt Trạch, cô không thích tiếp xúc chân tay với người khác.
“Chào anh." Tô Y Thược lãnh đạm nói với Tân Việt Trạch, không thèm nhìn đến bàn tay đang đưa ra của anh ta.
Tân Việt Trạch ngượng ngùng thu tay lại, bảo sao lúc trước Quan Thanh đã khuyên anh ta đừng có chen chân vào, bây giờ cuối cùng anh ta cũng hiểu được ý của câu tự làm mất mặt mình là thế nào. Có điều, cô bé này không giống người bình thường, ánh mắt Tân Việt Trạch hơi tối đi.
Lâm Mạc Tang vẫn thầm quan sát cậu bạn thân, nếu… cậu ta thật sự dám động vào cô, vậy thì không cần biết là ai, anh cũng sẽ không bỏ qua.
“Cứ vậy đi. Em đưa họ đi thăm quan công ty trước đã." Quan Thanh nói với Tô Y Thược.
Cô phải nhanh chóng tiễn bước ba vị Đại thần này mới được, càng xa càng tốt!
Tô Y Thược đưa Lâm Mạc Tang và Tân Việt Trạch đi dạo quanh công ty, hai người đàn ông một trái một phải, lại thêm người đẹp Tô Y Thược khí chất như vậy, thoáng tạo thành một hình ảnh mỹ lệ, sáng rực.
“Tôi gọi cô là Y Thược được không?" Tân Việt Trạch đột ngột tới gần Tô Y Thược, ghé vào tai cô nói.
Tô Y Thược cảm nhận được một luồng hơi thở nam tính ập vào mặt mình, hơi không thoải mái, liền nhích lại gần bên Lâm Mạc Tang.
“Ừ." Người này làm sao thế? Tuy cô không ghét anh ta, chỉ là, anh ta có thể đừng tới gần cô được không?
Thây cô nhích lại gần mình, lửa giận trong lòng Lâm Mạc Tang thoáng lặng đi một chút, xem ra, cô ấy không ngại tới gần mình, nhưng rõ ràng là rất bài xích người khác.
Tân Việt Trạch phát hiện ra Tô Y Thược không thích tiếp xúc với người khác, cũng không nói nhiều, toàn thân tỏa ra khí tức rất lãnh đạm. Lâm Mạc Tang thích một cô gái như thế sao? Thậm chí còn là yêu sao? Anh ta hơi nghi hoặc.
Tân Việt Trạch cũng không thèm nói thêm nữa, lẳng lặng đi theo, có điều, lại đi chậm dần đi một chút.
Nhìn hai người sánh vai nhau đi đằng trước, đột nhiên anh ta có cảm giác mình là người thừa. Nếu như nói rằng lúc trước anh ta luôn cảm thấy không có người con gái nào có thể xứng đôi với Lâm Mạc Tang, thì hiện giờ, suy nghĩ đó đã hoàn toàn thay đổi.
Trong thế giới của anh ta, lại xuất hiện thêm một người giống như Lâm Mạc Tang!
“Mày gọi cho tao có việc gì không?" Tô Y Thược lại khôi phục lại dáng vẻ trước kia khi chưa gặp Lâm Mạc Tang, giọng điệu thờ ơ. Cô đã quen giấu đi cảm xúc của mình, dù là trước mặt Lục Hân, nhưng điều này không có nghĩa là cô không cần cô ấy, chỉ là đã quen như vậy thôi.
Lục Hân hiểu tính cách của cô, cũng không thèm bận tâm, tiếp tục trêu chọc: “Thật sự không có sao?"
“Có…" Tô Y Thược nói rất nhỏ, rất chậm, ai bảo cô không biết nói dối chứ. Lục Hân vẫn nghe thấy câu trả lời không có chút hơi sức nào đó của Tô Y Thược, cô cảm thấy rốt cuộc cái đồ đầu gỗ Tô Y Thược này cũng hiểu ra rồi, nên vui ra mặt.
“Ya, một người đàn ông như thế nào mà khiến cả Y Thược nhà chúng ta cũng không kháng cự nổi sức quyến rũ của anh ấy thế?" Lục Hân biết rõ còn cố tình hỏi.
“Nấu cơm rất ngon!" Tô Y Thược trả lời hoàn toàn theo bản năng.
Nghe thấy đáp án đó, Lục Hân sững sờ, méo hết cả mặt, cảm thấy hơi thông cảm cho Lâm Mạc Tang. Cái cô nàng Tô Y Thược này, trừ bản thân mình ra, thì không ai có thể hiểu được kiểu suy nghĩ kỳ lạ của cô.
Hai người cười đùa nói chuyện thêm một lát nữa rồi cúp điện thoại.
Đối với người đột nhiên xông vào cuộc sống của mình này, Tô Y Thược có một thứ cảm xúc mà đến chính cô cũng không nói rõ được. Vì thế, đêm nay, Tô Y Thược lại mất ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Y Thược trang điểm nhẹ nhàng, che đi đôi mắt thâm quầng hơi rõ nét.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tô Y Thược đi làm, lúc ra cửa còn ly kỳ phát hiện ra có một phần ăn sáng đặt sẵn ở cửa, bên cạnh có cả một cốc sữa nữa. Những thứ này rất giống được làm từ tay người nào đó, ngoài ra còn có một tờ giấy nhắn nhỏ, chữ viết rất thanh tú: “Đừng để bị đói. Lâm Mạc Tang."
Trong mắt Tô Y Thược lộ ra ý cười, tay nghề của Lâm Mạc Tang này, có thể so với khách sạn năm sao ấy chứ. Tô Y Thược không thể không bị hút vào, hơn nữa, người đàn ông này rất chu đáo, ngay cả cô cũng còn chưa nghĩ đến sáng nay nên ăn gì.
Vì thế, địa vị của Lâm Mạc Tang trong lòng Tô Y Thược lại nhảy vọt thêm một bước dài.
Công ty của Tô Y Thược nằm trong một tòa nhà ở khu trung tâm, khi cô đến, các đồng nghiệp cũng đã ngồi đầy đủ ở vị trí của mình.
Vì Tô Y Thược vừa vào công ty, nên Quan Thanh cũng chỉ phân công cho cô một vài việc đơn giản.
Đến trưa, Quan Thanh tập trung tất cả các nhân viên lại, nói hôm nay có đồng nghiệp mới đến, mọi người phải tỏ ra chào đón họ.
Đúng lúc này, có hai người thanh niên chậm rãi đi từ cửa vào.
Ba giây sau, khắp nơi đều là mùi hương của đồ trang điểm, các đồng nghiệp nữ trong công ty đều lấy đồ trang điểm trong túi ra, bắt đầu tu sửa nhan sắc.
Sau đó liền xuất hiện hình ảnh trước mặt này.
Dường như toàn bộ đồng nghiệp nữ trong công ty đều tụ tập hết ở đây, Tô Y Thược thầm nghĩ, ở giữa là hai người thanh niên tướng mạo xuất chúng, mà một đám phụ nữ cười đến hoa rung lá rụng đang đứng vây xung quanh hai người họ, chật đến nỗi một con kiến cũng không lọt qua được.
Một trong hai người đó, là người mà tối hôm qua Tô Y Thược vừa gặp xong, có điều, lúc này trên mặt anh đã không còn nụ cười tươi ấm áp đó nữa, chỉ là luồng khí lạnh lùng mà thôi. Tô Y Thược có cảm giác anh nhìn về phía cô, không biết có phải do ảo giác của cô hay không, nhưng dường như cô cảm thấy mắt anh lộ ra nụ cười khẽ.
Người thanh niên còn lại thì Tô Y Thược chưa từng gặp qua, có vẻ hơi giống kiểu của Tống Thanh, trên mặt là nụ cười tươi ấm áp như gió xuân, chỉ khác một điều là, nụ cười của người này phát ra từ trong đáy lòng, khác với nụ cười khó hiểu của Tống Thanh.
Hai anh chàng đẹp trai cực phẩm một nóng một lạnh này rõ ràng đã khiến cho các cô nàng vốn chỉ luôn nhìn thấy răng hô mắt lác trong công ty chợt trở nên điên cuồng. Vì sao mà trong công ty này lại toàn răng hô mắt lác chứ? Là bởi vì người nào đó đã cố tình sắp đặt như vậy mà.
“Khụ khụ…" Quan Thanh ho khan.
Các cô gái kia lập tức tách ra rất có trật tự, nhẹ cúi dầu xuống, cả đám lập tức biến thành các thục nữ mỉm cười còn giấu răng. Giờ Tô Y Thược mới hiểu thục nữ được luyện thành như thế nào.
“Hai người này là đồng nghiệp mới của phòng kế hoạch, bên trái là Lâm Mạc Tang, bên phải là Tân Việt Trạch." Quan Thanh vừa nhìn sắc mặt Lâm Mạc Tang, vừa giới thiệu.
Các đồng nghiệp nữ ở những phòng khác đều trở nên ai oán, vì sao những thanh niên tốt đều bị phân đến phòng khác chứ?
Các cô gái của phòng kế hoạch lại thoáng cảm thấy cao hơn người khác một bậc, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn.
“Chào mọi người." Tân Việt Trạch lễ phép chào hỏi, trong chớp mắt, cả một đám phụ nữ đầy bản năng của người mẹ đều bị anh ta giả nai thu hút, nhìn trộm anh ta suốt.
Lâm Mạc Tang không nói gì, hiện giờ anh đang rất bực bội, ông nội lại định làm gì thế chứ? Anh cứ nghĩ ông sẽ không xen vào chuyện của mình nữa, vậy mà giờ lại phái Tân Việt Trạch đến là sao? Nhìn người bạn tốt ở bên cạnh mình, anh thật sự muốn đập chết cậu ta luôn!
Đương nhiên Tân Việt Trạch biết rõ Lâm Mạc Tang đang bực bội chuyện gì, vừa rồi khi gặp cậu ngoài cửa, vẻ mặt như nuốt phải con ruồi to của Lâm Mạc Tang quả thực rất thú vị, ai bảo lúc trước cậu ta cứ hay bắt nạt anh ta chứ, anh ta cố tình đến báo thù đấy!!!
Nụ cười của Tân Việt Trạch càng xán lạn hơn.
Thấy ông chủ nhà mình có vẻ sắp nổi bão, Quan Thanh vội vàng đuổi hết đám phụ nữ này đi. Tuy mọi người đều thích ngắm trai đẹp, nhưng cũng chỉ dám trách móc vài câu chứ không ai dám trái ý Quan Thanh, lập tức tản đi hết, lúc đi còn lưu luyến quay đầu lại nhìn.
“Y Thược, cả hai người nữa. Vào đây đi." Quan Thanh chỉ Tô Y Thược nói.
Tân Việt Trạch nghe thấy tên Tô Y Thược liền quay đầu nhìn cô, hơi sững người ra một chút, sau đó lại lễ phép cười chào.
Tô Y Thược cũng khẽ gật đầu.
Nhìn hai người chào nhau, trong lòng Lâm Mạc Tang càng giận dữ, Tân Việt Trạch, cậu càng ngày càng to gan nhỉ, cả người con gái của tôi mà cậu cũng dám trêu ghẹo à?!!!
“Đây là Tô Y Thược của phòng kế hoạch chúng ta, mấy ngày tới sẽ chịu trách nhiệm dẫn các anh đi thăm quan công ty, có vấn đề gì không hiểu thì cứ hỏi cô ấy." Quan Thanh giả vờ giả vịt giới thiệu, mặt rất nghiêm túc.
Hai người đàn ông này đều là những nhân vật khiến người ta phải đau đầu, thân là bạn tốt của bọn họ, mà quan trọng hơn là vì sự khỏe mạnh từ thể xác đến tinh thần của mình, cô thật sự không muốn chen chân vào.
Từ lúc vào cửa, Lâm Mạc Tang vẫn luôn nhìn Tô Y Thược, Quan Thanh thật sự muốn nói một câu: ông chủ à, tốt xấu gì thì anh cũng kín đáo chút đi, dọa người sợ chạy mất thì làm sao bây giờ?!
Có điều, rõ ràng là cô đã đánh giá thấp khả năng tiếp nhận của Tô Y Thược.
“Em cũng làm việc ở đây à? Trùng hợp thật."
“Chào em."
Lâm Mạc Tang và Tân Việt Trạch cùng đưa tay về phía Tô Y Thược.
Nhìn hai bài tay cùng trắng trẻo thon dài trước mặt, Tô Y Thược rối rắm.
Lâm Mạc Tang dùng ánh mắt cảnh cáo Tân Việt Trạch, Tân Việt Trạch lại quay sang cười khiêu khích, dùng khẩu hình đáp lại một câu: “Đừng hòng!"
Ánh mắt Lâm Mạc Tang lại chuyển về phía Quan Thanh. Vẻ mặt Quan Thanh đầy đau khổ như muốn nói, là do ông Lâm sắp xếp, cô cũng không có cách nào khác.
Lâm Mạc Tang đen mặt, ngay khi Tân Việt Trạch nghĩ anh sắp nổi bão, Lâm Mạc Tang đột nhiên chậm rãi rụt tay về, sau đó khẽ cười với Tô Y Thược, anh không muốn cô phải khó xử.
Tân Việt Trạch kinh ngạc, anh ta vốn nghĩ rằng Lâm Mạc Tang chỉ hơi thích cô bé này chút thôi, nhưng nhìn tình hình hiện giờ, thì hình như mọi chuyện căn bản không đơn giản như anh ta nghĩ. Chẳng lẽ trời cao thật sự phái thiên sứ đến chế ngự cáo Lâm sao? Suy nghĩ này khiến anh ta không thể không nghiêm túc đánh giá lại cô bé trước mặt mình.
Thấy Lâm Mạc Tang thu tay về, Tô Y Thược cũng không bắt tay Tân Việt Trạch, cô không thích tiếp xúc chân tay với người khác.
“Chào anh." Tô Y Thược lãnh đạm nói với Tân Việt Trạch, không thèm nhìn đến bàn tay đang đưa ra của anh ta.
Tân Việt Trạch ngượng ngùng thu tay lại, bảo sao lúc trước Quan Thanh đã khuyên anh ta đừng có chen chân vào, bây giờ cuối cùng anh ta cũng hiểu được ý của câu tự làm mất mặt mình là thế nào. Có điều, cô bé này không giống người bình thường, ánh mắt Tân Việt Trạch hơi tối đi.
Lâm Mạc Tang vẫn thầm quan sát cậu bạn thân, nếu… cậu ta thật sự dám động vào cô, vậy thì không cần biết là ai, anh cũng sẽ không bỏ qua.
“Cứ vậy đi. Em đưa họ đi thăm quan công ty trước đã." Quan Thanh nói với Tô Y Thược.
Cô phải nhanh chóng tiễn bước ba vị Đại thần này mới được, càng xa càng tốt!
Tô Y Thược đưa Lâm Mạc Tang và Tân Việt Trạch đi dạo quanh công ty, hai người đàn ông một trái một phải, lại thêm người đẹp Tô Y Thược khí chất như vậy, thoáng tạo thành một hình ảnh mỹ lệ, sáng rực.
“Tôi gọi cô là Y Thược được không?" Tân Việt Trạch đột ngột tới gần Tô Y Thược, ghé vào tai cô nói.
Tô Y Thược cảm nhận được một luồng hơi thở nam tính ập vào mặt mình, hơi không thoải mái, liền nhích lại gần bên Lâm Mạc Tang.
“Ừ." Người này làm sao thế? Tuy cô không ghét anh ta, chỉ là, anh ta có thể đừng tới gần cô được không?
Thây cô nhích lại gần mình, lửa giận trong lòng Lâm Mạc Tang thoáng lặng đi một chút, xem ra, cô ấy không ngại tới gần mình, nhưng rõ ràng là rất bài xích người khác.
Tân Việt Trạch phát hiện ra Tô Y Thược không thích tiếp xúc với người khác, cũng không nói nhiều, toàn thân tỏa ra khí tức rất lãnh đạm. Lâm Mạc Tang thích một cô gái như thế sao? Thậm chí còn là yêu sao? Anh ta hơi nghi hoặc.
Tân Việt Trạch cũng không thèm nói thêm nữa, lẳng lặng đi theo, có điều, lại đi chậm dần đi một chút.
Nhìn hai người sánh vai nhau đi đằng trước, đột nhiên anh ta có cảm giác mình là người thừa. Nếu như nói rằng lúc trước anh ta luôn cảm thấy không có người con gái nào có thể xứng đôi với Lâm Mạc Tang, thì hiện giờ, suy nghĩ đó đã hoàn toàn thay đổi.
Trong thế giới của anh ta, lại xuất hiện thêm một người giống như Lâm Mạc Tang!
Tác giả :
Mạc Thiểu Niên