Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
Chương 99
Tôi biết điều đó ngay giây phút Medved đi vào văn phòng. Tôi nhìn thấy nó trên mặt ông ấy. Ông ấy không nói một lời nào.
- Tôi e rằng tôi không thể chắc chắn lắm, Lindsay ạ – ông ấy nói, bắt gặp ánh mắt của tôi. Lượng hồng cầu của cô tiếp tục giảm. Những cơn choáng, sự mệt mỏi, máu trong ngực cô. Căn bệnh đang phát triển.
- Phát triển ư?
Medved gật đầu một cách trịnh trọng “Cấp độ ba".
Những từ ấy nổ như sấm trong đầu tôi, cùng với nó là nỗi sợ hãi về những ca điều trị tăng lên làm tôi khiếp sợ.
- Bước tiếp theo là gì? Tôi hỏi một cách yếu ớt.
- Cô có thể làm việc thêm một tháng nữa – Medved nói. Số hồng cầu của cô là 2400. Nếu nó tiếp tục giảm, sự khỏe mạnh của cô sẽ bắt đầu biến mất. Cô sẽ phải nhập viện điều trị.
Tôi nhận thức một cách khó khăn những gì ông ấy đang nói, tất cả tràn vào đầu óc tôi quá nhanh. Một tháng. Quá gần và quá nhanh. Mọi chuyện giờ đây mới chỉ bắt đầu, Jenks đã bị bắt. Mọi thứ khác, mọi thứ tôi muốn nắm giữ cũng đang tiêu tan.
Một tháng – bốn tuần tồi tệ.
Khi tôi quay trở lại văn phòng, một vài đồng nghiệp nam đang đứng quanh đó và cười với tôi. Có một bó hoa đẹp trên bàn tôi. Những bông hoa dại.
Tôi ngửi chúng, hít mùi thơm ngọt ngào, tự nhiên. Tôi đọc tấm thiếp. Có một ngọn đồi có những bông hoa này nơi anh có một ngôi nhà gỗ nhỏ hướng lên Heavenly – Thiên đường. Ngày mai là thứ 6. Hãy nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ đến đó.
Dưới tấm thiệp có chữ ký của Raleigh.
Nghe có vẻ đó là điều tôi cần. Những ngọn núi. Raleigh. Tôi phải nói với anh ấy, giờ đây sự thật sẽ sớm phơi bày.
Điện thoại của tôi reo. Đó là Raleigh.
- Thế nào em? – Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn ai đó trong văn phòng đã chơi trò thần tình yêu, báo cho anh ấy là tôi đã quay về.
- Em chưa mở tấm thiệp của anh – tôi bặm môi. Có quá nhiều người khác phải đi qua.
Tôi nghe thấy một tiếng thở dài thất vọng, hãy để tôi nấn ná thêm giây lát nữa.
- Nhưng vì anh đang bảo em đi xa, nên câu trả lời là em rất thích. Nghe có vẻ rất tuyệt. Hãy lên đường vào lúc 8 giờ, anh nhé.
- Một kẻ ngủ nướng – Raleigh nói – Anh đang hy vọng chúng ta sẽ tránh được tắc đường buổi sáng.
- Em đang nói là tối nay.
Tôi có một tháng. Tôi đang nghĩ đến không khí miền núi, những dòng suối chảy quanh, và những bông hoa dại là một cách tốt để bắt đầu.
- Tôi e rằng tôi không thể chắc chắn lắm, Lindsay ạ – ông ấy nói, bắt gặp ánh mắt của tôi. Lượng hồng cầu của cô tiếp tục giảm. Những cơn choáng, sự mệt mỏi, máu trong ngực cô. Căn bệnh đang phát triển.
- Phát triển ư?
Medved gật đầu một cách trịnh trọng “Cấp độ ba".
Những từ ấy nổ như sấm trong đầu tôi, cùng với nó là nỗi sợ hãi về những ca điều trị tăng lên làm tôi khiếp sợ.
- Bước tiếp theo là gì? Tôi hỏi một cách yếu ớt.
- Cô có thể làm việc thêm một tháng nữa – Medved nói. Số hồng cầu của cô là 2400. Nếu nó tiếp tục giảm, sự khỏe mạnh của cô sẽ bắt đầu biến mất. Cô sẽ phải nhập viện điều trị.
Tôi nhận thức một cách khó khăn những gì ông ấy đang nói, tất cả tràn vào đầu óc tôi quá nhanh. Một tháng. Quá gần và quá nhanh. Mọi chuyện giờ đây mới chỉ bắt đầu, Jenks đã bị bắt. Mọi thứ khác, mọi thứ tôi muốn nắm giữ cũng đang tiêu tan.
Một tháng – bốn tuần tồi tệ.
Khi tôi quay trở lại văn phòng, một vài đồng nghiệp nam đang đứng quanh đó và cười với tôi. Có một bó hoa đẹp trên bàn tôi. Những bông hoa dại.
Tôi ngửi chúng, hít mùi thơm ngọt ngào, tự nhiên. Tôi đọc tấm thiếp. Có một ngọn đồi có những bông hoa này nơi anh có một ngôi nhà gỗ nhỏ hướng lên Heavenly – Thiên đường. Ngày mai là thứ 6. Hãy nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ đến đó.
Dưới tấm thiệp có chữ ký của Raleigh.
Nghe có vẻ đó là điều tôi cần. Những ngọn núi. Raleigh. Tôi phải nói với anh ấy, giờ đây sự thật sẽ sớm phơi bày.
Điện thoại của tôi reo. Đó là Raleigh.
- Thế nào em? – Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn ai đó trong văn phòng đã chơi trò thần tình yêu, báo cho anh ấy là tôi đã quay về.
- Em chưa mở tấm thiệp của anh – tôi bặm môi. Có quá nhiều người khác phải đi qua.
Tôi nghe thấy một tiếng thở dài thất vọng, hãy để tôi nấn ná thêm giây lát nữa.
- Nhưng vì anh đang bảo em đi xa, nên câu trả lời là em rất thích. Nghe có vẻ rất tuyệt. Hãy lên đường vào lúc 8 giờ, anh nhé.
- Một kẻ ngủ nướng – Raleigh nói – Anh đang hy vọng chúng ta sẽ tránh được tắc đường buổi sáng.
- Em đang nói là tối nay.
Tôi có một tháng. Tôi đang nghĩ đến không khí miền núi, những dòng suối chảy quanh, và những bông hoa dại là một cách tốt để bắt đầu.
Tác giả :
James Patterson