Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
Chương 122
Trong vòng vài phút, hai xe cảnh sát hú còi inh ỏi dừng lại ở bên ngoài. Tôi chỉ cho các nhân viên tuần tra đi lên gác đến chỗ thi thể kinh khủng của Joanna Wade, nhưng tâm trí của tôi lại nghĩ đến Raleigh và kẻ anh ấy đang bám theo.
Tôi lên trên căn hộ này đã được mười, có thể là hai mươi phút, và không nhận được một lời nào từ anh ấy. Tôi lo lắng khi anh ấy đang bám theo kẻ sát nhân, kẻ vừa giết Joanna Wade.
Tôi chạy xuống tầng và mở cửa chiếc xe tuần tra. Tôi gọi và thông báo những gì xảy ra cho Trung tâm chỉ huy. Một mớ hỗn độn những hoài nghi rối bời trong tâm trí tôi.
Liệu có thể nào đó chính là Jenks không? Có thể Jill đúng chăng? Có phải ông ta đã đánh lừa chúng tôi ngay từ đầu? Liệu có phải ông ta đã dàn dựng mọi chuyện, thậm chí cả cảnh tượng ở Pacific Heights?
Nhưng nếu đó là ông ta thì tại sao? Tại sao sau khi tôi đã nói với ông ta tôi tin ông ta mà ông ta vẫn giết cô ta? Liệu cái chết của Joanna là điều mà chúng tôi có thể ngăn chặn? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Raleigh đang ở đâu chứ?
Điện thoại cầm tay của tôi cuối cùng cũng kêu. Tôi bớt lo âu vì đó là Raleigh.
- Anh ở đâu thế? Anh làm em sợ đến chết mất. Đừng làm thế với em chứ?
- Anh đi xuống phía dưới, cạnh bến du thuyền. Kẻ tình nghi đang đi trong một chiếc Saab màu xanh.
- Raleigh, hãy cẩn thận. Đó không phải là Joanna Wade. Joanna đã chết. Cô ta bị đâm nhiều nhát trong căn hộ của mình.
- Chết ư? Anh ấy lặp lại.
Tôi có thể cảm nhận được một câu hỏi điên rồ đang từ từ khắc sâu vào tâm trí anh ấy. Vậy kẻ quái quỷ nào đang lái chiếc Saab ngay phía trước anh chứ?
- Hãy nói cho em biết chính xác anh đang ở đâu?
- Đường Chestnut and Scott. Kẻ tình nghi vừa lái xe đến chỗ dãy cọc và đang ra khỏi xe.
Bằng cách nào đó, cái tên nghe có vẻ rất quen. Chestnut and Scott ư? Có cái gì ở đó chứ? Trong đám đông nhốn nháo, những chiếc xe cảnh sát đang hú còi ở trước cửa tòa nhà của Joanna và đang lập biên bản, tôi lục tung đầu mình lên để tìm một mối liên hệ nào đó.
- Hắn ta đang ra khỏi xe, Lindsay. Hắn ta bắt đầu chạy.
Sau đó tôi đã nghĩ ra. Bức ảnh tôi đã cầm lên ở nhà của Jenks. Mái vòm có ánh trăng chiếu đẹp và không thể lẫn vào đâu được, đó là Cung điện nghệ thuật.
Đó là nơi ông ta đã kết hôn.
- Em nghĩ em biết hắn ta đang đi đâu! Tôi la lên – Cung điện nghệ thuật.
Tôi lên trên căn hộ này đã được mười, có thể là hai mươi phút, và không nhận được một lời nào từ anh ấy. Tôi lo lắng khi anh ấy đang bám theo kẻ sát nhân, kẻ vừa giết Joanna Wade.
Tôi chạy xuống tầng và mở cửa chiếc xe tuần tra. Tôi gọi và thông báo những gì xảy ra cho Trung tâm chỉ huy. Một mớ hỗn độn những hoài nghi rối bời trong tâm trí tôi.
Liệu có thể nào đó chính là Jenks không? Có thể Jill đúng chăng? Có phải ông ta đã đánh lừa chúng tôi ngay từ đầu? Liệu có phải ông ta đã dàn dựng mọi chuyện, thậm chí cả cảnh tượng ở Pacific Heights?
Nhưng nếu đó là ông ta thì tại sao? Tại sao sau khi tôi đã nói với ông ta tôi tin ông ta mà ông ta vẫn giết cô ta? Liệu cái chết của Joanna là điều mà chúng tôi có thể ngăn chặn? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Raleigh đang ở đâu chứ?
Điện thoại cầm tay của tôi cuối cùng cũng kêu. Tôi bớt lo âu vì đó là Raleigh.
- Anh ở đâu thế? Anh làm em sợ đến chết mất. Đừng làm thế với em chứ?
- Anh đi xuống phía dưới, cạnh bến du thuyền. Kẻ tình nghi đang đi trong một chiếc Saab màu xanh.
- Raleigh, hãy cẩn thận. Đó không phải là Joanna Wade. Joanna đã chết. Cô ta bị đâm nhiều nhát trong căn hộ của mình.
- Chết ư? Anh ấy lặp lại.
Tôi có thể cảm nhận được một câu hỏi điên rồ đang từ từ khắc sâu vào tâm trí anh ấy. Vậy kẻ quái quỷ nào đang lái chiếc Saab ngay phía trước anh chứ?
- Hãy nói cho em biết chính xác anh đang ở đâu?
- Đường Chestnut and Scott. Kẻ tình nghi vừa lái xe đến chỗ dãy cọc và đang ra khỏi xe.
Bằng cách nào đó, cái tên nghe có vẻ rất quen. Chestnut and Scott ư? Có cái gì ở đó chứ? Trong đám đông nhốn nháo, những chiếc xe cảnh sát đang hú còi ở trước cửa tòa nhà của Joanna và đang lập biên bản, tôi lục tung đầu mình lên để tìm một mối liên hệ nào đó.
- Hắn ta đang ra khỏi xe, Lindsay. Hắn ta bắt đầu chạy.
Sau đó tôi đã nghĩ ra. Bức ảnh tôi đã cầm lên ở nhà của Jenks. Mái vòm có ánh trăng chiếu đẹp và không thể lẫn vào đâu được, đó là Cung điện nghệ thuật.
Đó là nơi ông ta đã kết hôn.
- Em nghĩ em biết hắn ta đang đi đâu! Tôi la lên – Cung điện nghệ thuật.
Tác giả :
James Patterson