Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
Chương 103
Jill, Claire và Cindy nhìn tôi như thể tôi đang bị điên vậy khi nghe những lời vừa thốt ra từ miệng tôi.
- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Jenks nói đúng? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có ai đó đang cố gài bẫy ông ta?
- Chuyện đó thật ngớ ngẩn! – Jill xen vào. Jenks liều lĩnh và thông minh ở mức độ vừa phải. Chúng ta đã bắt được hắn!
- Mình không thể tin là cậu đang nói ra những lời này – Cindy la lên. Cậu là người đã tìm ra hắn ta. Cậu là người làm vụ này.
- Mình biết. Mình biết nó có vẻ thật điên rồ. Hy vọng rằng chuyện này là điên rồ. Hãy nghe mình nói hết đã.
Tôi kể cho họ nghe những lời nhận xét của Jacobi về cuốn tiểu thuyết, sau đó là lời chốt của tôi về việc thuận tay trái của Jenks.
- Chẳng chứng minh được gì, Jill nói.
- Mình không thể bỏ qua khoa học, Lindsay – Claire nói với một cái lắc đầu – Chúng ta đã có mẫu ADN chết tiệt của ông ta tại hiện trường.
- Nhìn này – tôi phản đối – Tôi muốn bắt hắn ta như tất cả mọi người. Nhưng giờ đây chúng ta đã có tất cả những bằng chứng này – tốt thôi – chỉ có điều nó quá rõ ràng. Chiếc áo khoác, chai rượu sâm panh. Jenks đã dàn dựng những vụ án giết người tinh vi trong những cuốn sách của ông ta. Tại sao ông ta lại còn để lại những đầu mối chứ?
- Bởi vì ông ta là kẻ khốn kiếp bệnh hoạn, Lindsay. Bởi vì ông ta là kẻ ngạo mạn có liên quan tới cả ba vụ án.
Jill gật đầu.
- Ông ta là một nhà văn. Ông ta là một kẻ nghiệp dư trong chuyện làm việc gì đó trong thực tế. Ông ta chỉ làm hư hại nó thôi.
- Cậu đã nhìn thấy phản ứng của ông ta, Jill. Chúng sâu sắc hơn sự thất vọng đơn thuần. Mình đã nhìn thấy những tên sát nhân trên ghế điện tử hình vẫn chối tội. Chuyện này đáng lo hơn. Giống như sự hoài nghi.
Jill đứng dậy, đôi mắt màu xanh lạnh lùng của cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
- Tại sao, Lindsay, tại sao cậu lại đột nhiên thay đổi ý kiến như vậy?
Lần đầu tiên tôi cảm thấy cô đơn và tách biệt với những người tôi tin tưởng:
- Không ai có thể căm ghét con người này hơn mình – tôi nói. Mình săn đuổi hắn ta và nhìn thấy những gì mà hắn ta làm với những người phụ nữ đó. Tôi quay về phía Claire – Cậu đã từng nói là kẻ giết người thuận tay phải mà.
- Chắc chắn là người thuận tay phải, Claire đáp lại.
- Sẽ ra sao nếu chỉ đơn giản là ông ta đã cầm con dao với tay kia của mình? – Cindy nêu ra ý kiến.
- Cindy, nếu cậu định giết ai đó – tôi nói – ai đó to lớn và khỏe hơn cậu, liệu cậu có giết anh ta với tay không thuận của mình không?
- Có thể là không – Jill xen vào – nhưng cậu đang ném tất cả những chuyện này lên trên sự thật. Bằng chứng và lý lẽ, Lindsay. Tất cả những thứ mà chúng ta đã làm việc để lắp ghép lại. Thứ cậu đang đưa lại cho mình là một loạt những giả thuyết. Jenks cầm bình nước với tay trái. Phillip Campbell gài bẫy ai đó ở phần cuối cuốn sách của ông ta. Lindsay, chúng ta đã có kẻ bị gắn chặt với ba vụ giết hai người một lúc. Mình cần cậu chắc chắn điều này. Quai hàm cô ấy đang rung lên. Mình cần cậu làm chứng.
Tôi không biết làm thế nào để tự bảo vệ mình. Tôi hăm hở muốn tóm Jenks như bất kỳ ai trong chúng tôi. Thậm chí là hơn. Nhưng giờ đây, sau khi đã quá chắc chắn như vậy, tôi lại không thể bỏ qua nó, sự hoài nghi đột ngột.
Liệu chúng ta đã bắt đúng người chưa?
- Chúng ta vẫn chưa tìm thấy một hung khí – tôi nói với Jill.
- Chúng ta không cần một hung khí, Lindsay. Chúng ta đã có râu của ông ta trong người một trong số các nạn nhân!
Thình lình, chúng tôi nhận ra rằng những người ở các bàn khác đang nhìn chúng tôi. Jill thở hổn hển và ngồi xuống. Claire đặt tay lên vai tôi.
Tôi hít một hơi thở sâu vào má, ngồi sụp xuống tấm nệm quán.
Cuối cùng Cinday nói.
- Chúng mình luôn đứng đằng sau cậu. Chúng mình sẽ không bỏ rơi cậu lúc này.
Jill lắc đầu:
- Cậu muốn mình để ông ta đi trong khi chúng ta lật lại vụ án sao? Nếu chúng ta không bắt ông ta thì Cleverland sẽ làm.
- Mình không muốn cậu thả ông ta – tôi nói. Mình chỉ muốn chắc chắn một trăm phần trăm thôi.
- Mình chắc chắn – Jill đáp, mắt cô ấy rực cháy.
Tôi tìm Claire, và thậm chí cô ấy đã có một biểu hiện hoài nghi chắc chắn về phương hướng của tôi.
- Có quá nhiều bằng chứng khoa học lạ lùng khiến nó trở nên rõ ràng.
- Nếu chuyện này lộ ra – Jill cảnh cáo – cậu có thể hất tung sự nghiệp của mình cùng với ổ rơm mèo đấy. Bennett muốn máu của gã này thấm trên tường tòa án.
- Hãy xem xét theo hướng này – Cindy nói, cười lặng lẽ, nếu Lindsay đúng, và cậu bỏ tù Jenks, thì họ sẽ nghiên cứu vụ án này như một vụ “làm thế nào để không như vậy" trong 20 năm tới.
Lặng người đi, chúng tôi nhìn quanh bàn như thể chúng tôi đang nhìn vào một cái bình hoa không thể thay thế đã vỡ vụn nào đó.
- Được rồi, nếu không phải là ông ta – Claire nói với một tiếng thở dài – thì chúng ta sẽ làm thế nào để chứng minh đó là ai?
Cứ như thể chúng tôi đang quay lại điểm khởi đầu – trở lại vụ án đầu tiên. Tôi cảm thấy thật kinh hãi.
- Điều gì đã hướng sự nghi ngờ của chúng ta vào Jenks? Tôi hỏi.
- Sợi râu, Claire nói.
- Không chắc lắm. Chúng ta phải biết ông ta trước khi chúng ta biết nó thuộc về ai.
- Merrill Shortley – Jill nói – Jenks và Merrill? Cậu nghĩ thế ư?
Tôi lắc đầu.
- Chúng ta vẫn cần có thêm một điều nữa trước khi chúng ta có thể buộc tội ông ta.
Cindy nói:
- Mãi mãi là cô dâu. Người vợ đầu tiên của ông ta.
Tôi chầm chậm gật đầu khi rời khỏi quán Susie.
- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Jenks nói đúng? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có ai đó đang cố gài bẫy ông ta?
- Chuyện đó thật ngớ ngẩn! – Jill xen vào. Jenks liều lĩnh và thông minh ở mức độ vừa phải. Chúng ta đã bắt được hắn!
- Mình không thể tin là cậu đang nói ra những lời này – Cindy la lên. Cậu là người đã tìm ra hắn ta. Cậu là người làm vụ này.
- Mình biết. Mình biết nó có vẻ thật điên rồ. Hy vọng rằng chuyện này là điên rồ. Hãy nghe mình nói hết đã.
Tôi kể cho họ nghe những lời nhận xét của Jacobi về cuốn tiểu thuyết, sau đó là lời chốt của tôi về việc thuận tay trái của Jenks.
- Chẳng chứng minh được gì, Jill nói.
- Mình không thể bỏ qua khoa học, Lindsay – Claire nói với một cái lắc đầu – Chúng ta đã có mẫu ADN chết tiệt của ông ta tại hiện trường.
- Nhìn này – tôi phản đối – Tôi muốn bắt hắn ta như tất cả mọi người. Nhưng giờ đây chúng ta đã có tất cả những bằng chứng này – tốt thôi – chỉ có điều nó quá rõ ràng. Chiếc áo khoác, chai rượu sâm panh. Jenks đã dàn dựng những vụ án giết người tinh vi trong những cuốn sách của ông ta. Tại sao ông ta lại còn để lại những đầu mối chứ?
- Bởi vì ông ta là kẻ khốn kiếp bệnh hoạn, Lindsay. Bởi vì ông ta là kẻ ngạo mạn có liên quan tới cả ba vụ án.
Jill gật đầu.
- Ông ta là một nhà văn. Ông ta là một kẻ nghiệp dư trong chuyện làm việc gì đó trong thực tế. Ông ta chỉ làm hư hại nó thôi.
- Cậu đã nhìn thấy phản ứng của ông ta, Jill. Chúng sâu sắc hơn sự thất vọng đơn thuần. Mình đã nhìn thấy những tên sát nhân trên ghế điện tử hình vẫn chối tội. Chuyện này đáng lo hơn. Giống như sự hoài nghi.
Jill đứng dậy, đôi mắt màu xanh lạnh lùng của cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
- Tại sao, Lindsay, tại sao cậu lại đột nhiên thay đổi ý kiến như vậy?
Lần đầu tiên tôi cảm thấy cô đơn và tách biệt với những người tôi tin tưởng:
- Không ai có thể căm ghét con người này hơn mình – tôi nói. Mình săn đuổi hắn ta và nhìn thấy những gì mà hắn ta làm với những người phụ nữ đó. Tôi quay về phía Claire – Cậu đã từng nói là kẻ giết người thuận tay phải mà.
- Chắc chắn là người thuận tay phải, Claire đáp lại.
- Sẽ ra sao nếu chỉ đơn giản là ông ta đã cầm con dao với tay kia của mình? – Cindy nêu ra ý kiến.
- Cindy, nếu cậu định giết ai đó – tôi nói – ai đó to lớn và khỏe hơn cậu, liệu cậu có giết anh ta với tay không thuận của mình không?
- Có thể là không – Jill xen vào – nhưng cậu đang ném tất cả những chuyện này lên trên sự thật. Bằng chứng và lý lẽ, Lindsay. Tất cả những thứ mà chúng ta đã làm việc để lắp ghép lại. Thứ cậu đang đưa lại cho mình là một loạt những giả thuyết. Jenks cầm bình nước với tay trái. Phillip Campbell gài bẫy ai đó ở phần cuối cuốn sách của ông ta. Lindsay, chúng ta đã có kẻ bị gắn chặt với ba vụ giết hai người một lúc. Mình cần cậu chắc chắn điều này. Quai hàm cô ấy đang rung lên. Mình cần cậu làm chứng.
Tôi không biết làm thế nào để tự bảo vệ mình. Tôi hăm hở muốn tóm Jenks như bất kỳ ai trong chúng tôi. Thậm chí là hơn. Nhưng giờ đây, sau khi đã quá chắc chắn như vậy, tôi lại không thể bỏ qua nó, sự hoài nghi đột ngột.
Liệu chúng ta đã bắt đúng người chưa?
- Chúng ta vẫn chưa tìm thấy một hung khí – tôi nói với Jill.
- Chúng ta không cần một hung khí, Lindsay. Chúng ta đã có râu của ông ta trong người một trong số các nạn nhân!
Thình lình, chúng tôi nhận ra rằng những người ở các bàn khác đang nhìn chúng tôi. Jill thở hổn hển và ngồi xuống. Claire đặt tay lên vai tôi.
Tôi hít một hơi thở sâu vào má, ngồi sụp xuống tấm nệm quán.
Cuối cùng Cinday nói.
- Chúng mình luôn đứng đằng sau cậu. Chúng mình sẽ không bỏ rơi cậu lúc này.
Jill lắc đầu:
- Cậu muốn mình để ông ta đi trong khi chúng ta lật lại vụ án sao? Nếu chúng ta không bắt ông ta thì Cleverland sẽ làm.
- Mình không muốn cậu thả ông ta – tôi nói. Mình chỉ muốn chắc chắn một trăm phần trăm thôi.
- Mình chắc chắn – Jill đáp, mắt cô ấy rực cháy.
Tôi tìm Claire, và thậm chí cô ấy đã có một biểu hiện hoài nghi chắc chắn về phương hướng của tôi.
- Có quá nhiều bằng chứng khoa học lạ lùng khiến nó trở nên rõ ràng.
- Nếu chuyện này lộ ra – Jill cảnh cáo – cậu có thể hất tung sự nghiệp của mình cùng với ổ rơm mèo đấy. Bennett muốn máu của gã này thấm trên tường tòa án.
- Hãy xem xét theo hướng này – Cindy nói, cười lặng lẽ, nếu Lindsay đúng, và cậu bỏ tù Jenks, thì họ sẽ nghiên cứu vụ án này như một vụ “làm thế nào để không như vậy" trong 20 năm tới.
Lặng người đi, chúng tôi nhìn quanh bàn như thể chúng tôi đang nhìn vào một cái bình hoa không thể thay thế đã vỡ vụn nào đó.
- Được rồi, nếu không phải là ông ta – Claire nói với một tiếng thở dài – thì chúng ta sẽ làm thế nào để chứng minh đó là ai?
Cứ như thể chúng tôi đang quay lại điểm khởi đầu – trở lại vụ án đầu tiên. Tôi cảm thấy thật kinh hãi.
- Điều gì đã hướng sự nghi ngờ của chúng ta vào Jenks? Tôi hỏi.
- Sợi râu, Claire nói.
- Không chắc lắm. Chúng ta phải biết ông ta trước khi chúng ta biết nó thuộc về ai.
- Merrill Shortley – Jill nói – Jenks và Merrill? Cậu nghĩ thế ư?
Tôi lắc đầu.
- Chúng ta vẫn cần có thêm một điều nữa trước khi chúng ta có thể buộc tội ông ta.
Cindy nói:
- Mãi mãi là cô dâu. Người vợ đầu tiên của ông ta.
Tôi chầm chậm gật đầu khi rời khỏi quán Susie.
Tác giả :
James Patterson